Chương 380: Tìm hiểu vạn tuế
Bảo Thạch Tiêu
07/06/2013
Âu Dương Dương do dự mãi, cuối cùng cũng khẽ cắn răng cho ra quyết đoán, đó là chuyện này chỉ đến tỉnh đoàn là dừng lại. Khi nàng chuẩn bị tuyên bố quyết định của mình thì lại nghe Vương Tử Quân mở miệng:
- Bí thư Âu Dương, không điều tra thì không có quyền lên tiếng, tôi thấy chúng ta cũng không thể ngồi nghe tin tức của một bên, nếu như chúng ta thật sự oan uổng người ta, như vậy nói lời xin lỗi cũng là hợp tình hợp lý.
Thông qua tiếp xúc thì Âu Dương Dương biết Vương Tử Quân không phải là người sợ phiền phức, nhưng lúc này nghe thấy hắn dùng giọng điệu chặt chẽ như vậy để đối phó với sự kiện này, trong lòng nàng chợt khẽ động. Vương Tử Quân nói rất đúng, không biết rõ chân tướng sự việc thì sao có thể cho ra quyết đoán? Chúng ta cần phải làm sáng tỏ sự việc, như vậy mới có thể tiến thối tự nhiên, nếu náo loạn đến tỉnh ủy thì sẽ không còn nằm trong tầm khống chế của mình nữa rồi.
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, ánh mắt Âu Dương Dương rơi lên người Tôn Trạch Hồng, nhưng ngay sau đó nàng lại nhìn sang Vương Tử Quân. Không biết từ lúc nào thì địa vị của Vương Tử Quân trong lòng nàng đã tiến lên ngang bằng với Tôn Trạch Hồng.
- Bí thư Vương, anh nói cũng rất đúng, vậy anh có lòng tin đến huyện Động Luân xem xét sự việc không?
Âu Dương Dương cũng không chờ người khác lên tiếng, nàng quay sang hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng muốn xem huyện Động Luân kia rốt cuộc là làm gì với số tiền dùng để tu sửa trường học để rồi hai bên rơi vào tình trạng khó giải quyết sự việc như thế này? Sau khi nghe được câu hỏi của Âu Dương Dương thì hắn cũng không từ chối, hắn sảng khoái đồng ý:
- Tôi cũng muốn ra ngoài thay đổi không khí, bí thư Âu Dương cho tôi cơ hội, tất nhiên tôi sẽ cảm thấy rất thoải mái.
Âu Dương Dương thấy Vương Tử Quân đồng ý thì trong lòng thầm thở dài một hơi, sau đó nàng nói thêm vài chuyện với nhóm người Vương Tử Quân, cuối cùng kết thúc hội nghị.
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy lần này tôi đến huyện Động Luân là phù hợp hơn.
Khi Tôn Trạch Hồng vừa mới cất bước rời khỏi phòng làm việc của Âu Dương Dương, Hoắc Tương Nhiễm đứng sau lưng Triệu Nguyên Cố chợt quay đầu sang nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tất nhiên hiểu rõ ý nghĩ của Hoắc Tương Nhiễm, Âu Dương Dương cũng hiểu rất rõ. Âu Dương Dương trầm ngâm một lát rồi trầm giọng nói với Hoắc Tương Nhiễm:
- Tổ trưởng Hoắc, chẳng lẽ anh đang nghi vẫn quyết định của hội nghị ban ngành sao?
Hoắc Tương Nhiễm cười cười không trả lời câu hỏi của Âu Dương Dương, hắn lạnh giọng nói:
- Tôi sẽ chờ bí thư Vương chiến thắng quay về, đến lúc đó sẽ mở tiệc đón chào ở khách sạn Cẩm Viên Tinh, cũng không biết anh có đến uống rượu hay không thôi.
Hoắc Tương Nhiễm nói xong thì xoay đầu đi ra ngoài cửa, rõ ràng hắn có thái độ không ủng hộ với Vương Tử Quân, càng không cho rằng Vương Tử Quân sẽ xử lý tốt vụ này.
Khi Hoắc Tương Nhiễm bỏ đi thì bầu không khí trong phòng làm việc của Âu Dương Dương càng thêm ngưng trọng, ánh mắt Tôn Trạch Hồng và Triệu Nguyên Cố đều nhìn về phía Vương Tử Quân, nhưng không ai lên tiếng.
Âu Dương Dương há hốc mồm nhưng cuối cùng cũng không nói lời nào về phía Hoắc Tương Nhiễm, nàng chỉ nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi dùng giọng áy náy nói:
- Bí thư Tử Quân, anh Hoắc nhân phẩm rất tốt nhưng lại có một tật xấu như vậy, mọi người đều là cộng sự với nhau, nào có chuyện nói tốt cho người ngoài? Anh đừng để trong lòng.
Vương Tử Quân khẽ cười với Âu Dương Dương:
- Bí thư Âu Dương, chị cũng đừng nói như vậy, chuyện này tôi lại ghi khắc trong lòng. Bí thư Hoắc muốn mời khách, nếu tôi quên thì chẳng phải các vị sẽ mất đi cơ hội tiếp khách sao?
Vương Tử Quân nở nụ cười điềm nhiên như không, nhưng lời nói của hắn lại làm cho đám người Tôn Trạch Hồng và Triệu Nguyên Cố cảm thấy sững sốt. Bọn họ không ngờ Vương Tử Quân lại ứng chiến gọn gàng dứt khoát như vậy, hơn nữa nhìn bộ dạng tự nhiên bình tĩnh như thế giống như đang nắm chắc thắng lợi trong tay. Dù chuyện này đã quá rõ ràng, thế nhưng mình xuống địa bàn của người ta, nếu muốn làm rõ sự việc thì nào có phải là dễ dàng?
Không ngờ hôm nay Vương Tử Quân lại đứng trước mặt mọi người, lại dùng giọng trịnh trọng nói sẽ điều tra ra kết quả, hơn nữa kết quả này sẽ còn làm cho mọi người phải tâm phục khẩu phục.
Mọi người tất nhiên có cả Hoắc Tương Nhiễm, nếu thật sự điều tra ra kết quả rõ ràng thì xem như Vương Tử Quân đã tự làm quảng cáo cho mình, chưa nói xử lý được sự việc, còn đề cao địa vị của mình trong mắt Âu Dương Dương.
Huyện Động Luân ở phía tây bắc của thành phố Sơn Viên, là một huyện thuộc thành phố Tín Tử, địa thế nơi này giống như huyện Lô Bắc, núi nhiều đất ít, thu nhập của nông dân không quá cao.
Đoàn người Vương Tử Quân cũng không đi qua thành phố Tín Tử mà trực tiếp đi đến huyện Động Luân. Đối với hành động lần này thì Vương Tử Quân cũng không muốn cải trang đi tìm hiểu, hắn công khai thông báo cho huyện Động Luân.
Huyện Động Luân có biểu hiện cực kỳ nhiệt tình với đám người Vương Tử Quân, không những là chủ tịch huyện Trịnh Hồng Kỳ tự mình đến tiếp đãi, lúc bày tiệc tiếp đón còn mặt bí thư huyện ủy.
- Bí thư Vương, chuyện này nói ra cũng trách cán bộ của chúng tôi công tác không tốt, đáng lý ra chúng tôi phải dựa vào nguyên tắc tiền nào việc đó, số tiền kia phải dùng để tu sửa trường học ở Hào Gia Câu, nhưng bàn tay đều là thịt, bọn họ là cán bộ xã, cũng là quan đứng đầu một phương, cũng có ý nghĩ tạo phúc cho cả địa phương. Nếu như số tiền kia chỉ dành cho thôn Hào Gia Câu, như vậy những đứa trẻ ở các thôn khác cũng vẫn phải học ở trường suy sụp rách nát. Càng nhiều càng ít, bọn họ đã muốn xử lý thật công bằng, vì thế mà số tiền tỉnh đoàn chuyển xuống đã được làm cơm mời tập thể, chuyển xuống đồng đều cho các trường trong xã.
Bữa tiệc chiêu đãi nhóm Vương Tử Quân được thiết lập ở nhà khách huyện ủy, Trịnh Hồng Kỳ đã uống có chút men say bắt đầu lên tiếng tố khổ với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn một đống bừa bộn trên bàn, hắn cười nhạt một tiếng nói:
- Chủ tịch Trịnh, chúng tôi hiểu tình huống anh nói, chỉ cần sự việc đúng như những gì anh nói, sau khi quay về tôi sẽ báo cáo với lãnh đạo đúng sự thật, tuyệt đối không để cho các vị cán bộ xã vì dân chịu uất ức.
- Bí thư Vương, anh nói rất đúng. Có những lời này của anh, đám cán bộ cơ sở chúng tôi cho dù cúc cung tận tụy vì dân đến chết cũng đáng...
Trịnh Hồng Kỳ kích động đứng lên, hắn nâng ly lên nói:
- Bí thư Vương, tôi mời anh một ly. Ly này anh nhất định phải uống, tôi đại biểu cho sáu trăm ngàn hương thân phụ lão trong huyện Động Luân cảm tạ sự giúp đỡ của anh với công tác cơ sở, quan tâm vạn tuế, trước tiên tôi kính anh.
Trịnh Hồng Kỳ nói xong thì uống cạn ly rượu trong tay, sau đó xoay ngược ly lại, không còn một giọt.
Phương pháp mời rượu theo kiểu bá vương thế này thật sự là sở trường của các vị lãnh đạo tuyến huyện, năm xưa Vương Tử Quân công tác ở huyện Lô Bắc cũng đã trải qua vô số tình huống thế này.
Mời rượu như vậy dù anh có tình nguyện hay không thì đều phải uống, đây chính là bọn họ đại biểu cho toàn dân trong huyện, nếu anh không uống thì coi như xem thường cả huyện, rất khó từ chối.
Vương Tử Quân mỉm cười nhìn Trịnh Hồng Kỳ, sau đó hắn nâng ly lên uống cạn, chỉ cảm thấy một luồng khí nóng bùng lên, ruột gan quặn thắt.
Vì sự việc đã bàn khá tốt đẹp thế cho nên bầu không khí bữa tiệc đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều, Trịnh Hồng Kỳ uống thêm vài ly rồi nói:
- Tôi đã phê bình tiểu tử Chu Đạt Trường kia một chặp, cho dù không nhất trí quan điểm với lãnh đạo tỉnh thì cũng không nên làm ồn ào náo loạn như vậy có phải không? Bí thư Vương cứ yên tâm, đồng chí Ngô kia đã được chúng tôi phái người đến đón, lát nữa sẽ đến đây thôi.
Vương Tử Quân cười cười noi:
- Chủ tịch Trịnh, một cây làm chẳng nên non, chuyện này có lẽ cũng do đồng chí chúng tôi công tác lỗ mãng. Sau khi quay về thì chúng tôi nhất định sẽ phê bình giáo dục đúng người đúng tội.
- Không phải chỉ bảo trì trạng thái nhiệ tình công tác, còn phải cố găng làm cho công tác thêm linh hoạt chứ, có phải không?
- Ôi, Bí thư Vương, anh nói những lời này thật sự như in vào trong tâm khảm của tôi. Anh là lãnh đạo thật sự là tai thính mắt tinh, nghe anh nói vài lời mà thật sự cảm thấy mở mang cả đầu óc. Cám ơn sự giúp đỡ của bí thư Vương với công tác của huyện Động Luân chúng tôi, tôi kính ngài một ly.
Trịnh Hồng Kỳ nói rồi lại uống cạn ly rượu trước mặt.
Đi theo Vương Tử Quân đến huyện Động Luân ngoài Thái Thần Bân còn có trưởng ban thanh thiếu niên tỉnh đoàn là Thạch Kiên Dân. Vị trưởng ban Thạch Kiên Dân này hơn bốn mươi tuổi, lúc này hắn cảm thấy rất không thoải mái, hắn không ngờ bí thư Vương xuống đây lại vui cười với vị chủ tịch huyện kia như vậy, giống như bị đối phương nắm mũi dắt đi.
Dựa theo cách nói của vị chủ tịch huyện Trịnh Hồng Kỳ kia, đó chính là chính mình phải gánh chịu phê bình, người của mình cũng phải tự phê bình, nói chung là cái sai thuộc về tỉnh đoàn. Còn chuyện tiền xây dựng tu sửa trường học thì đám cán bộ xã rõ ràng đã sử dụng linh hoạt và công bằng, đã phân phối đều cho tất cả các trường trong xã.
Tu sửa và xây dựng la hai từ có ý nghĩa khá giống nhau nhưng trong cuộc sống thực tế lại kém quá xa. Xây mới là như thế nào thì ai cũng hiểu quá rõ ràng, nhưng tu bổ trường học lại khác, anh nào có thể tìm ra được dấu vết tu bổ? Dù chưa từng làm công tác cụ thể dưới cơ sở, thế nhưng Thạch Kiên Dân vẫn cảm thấy mình giống như bị lừa.
Nhưng lúc này cũng chưa phải là thời điểm mở miệng nhắc nhở Vương Tử Quân, Thạch Kiên Dân nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân và Hoắc Tương Nhiễm phát sinh chuyện không vui, hắn thầm nghĩ bí thư Vương này sợ rằng sẽ không có cơ hội được Hoắc Tương Nhiễm mời khách.
- Cốc, cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa trong trẻo vang lên, một người đàn ông bụng bia hơn bốn mươi tuổi đi vào. Người đàn ông này tuy mặc tây trang nhưng dù thế nào cũng làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như vượn đội mũ người, tây trang và cơ thể của hắn giống như đối lập với nhau, giống như đang mặc lên người một con khỉ, thật sự không hay ho gì.
- Chào chủ tịch Trịnh.
Tên đàn ông kia vừa thấy Trịnh Hồng Kỳ thì trên mặt chợt xuất hiện nụ cười sáng lạn, tư thế thẳng đứng đã nhanh chóng cúi xuống vài phần.
- Chu Đạt Trường, tiẻu tử cậu có thể đến đây là tốt. Cậu đến đây ra mắt bí thư Vương của tỉnh đoàn Sơn Nam. Tôi nói cho cậu biết, chuyện này cậu phải làm kiểm điểm với bí thư Vương cho tốt, thái độ phải thật sự thành khẩn, nếu không thì cũng đừng làm chủ tịch xã nữa.
Trịnh Hồng Kỳ thật sự không khách khí với Chu Đạt Trường, bàn tay vỗ lên mặt bàn, mắng bằng giọng rất hung hăng.
Tuy bị mắng nhưng nụ cười trên mặt Chu Đạt Trường càng thêm sáng lạn, hắn tiếp nhận ly rượu và chai rượu trong tay nhân viên phục vụ, hắn rót rượu ra ba ly, sau đó mỉm cười nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, hôm nay là tôi đặc biệt đến xin lỗi anh, sở dĩ đến tình trạng hôm nay hoàn toàn là vì chúng tôi không làm tốt công tác chiếu cố để phát sinh tình huống mạo phạm đến lãnh đạo tỉnh đoàn.
- Tôi làm một chủ tịch xã cũng cảm thấy rất xấu hổ, coi như để cho lãnh đạo chịu uất ức, thật sự không có gì nói nhiều, đầu tiên tôi tự phạt mình ba ly, xem như nói lời xin lỗi với lãnh đạo.
Chu Đạt Trường nói rồi cũng không chờ Vương Tử Quân mở miệng, hắn uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, sau đó lại uống cạn ly khác, có thể nói là một hơi ba ly. Vương Tử Quân lúc này thật sự có vài phần men say, thế nhưng vị chủ tịch xã kia uống ba ly lớn mà không có chút vấn đề.
Vương Tử Quân khẽ vung tay lên nói:
- Chủ tịch Chu, tôi và chủ tịch Trịnh vừa mới nói chuyện về sự việc này. Đồng chí của chúng tôi cũng phạm vào sai lầm, chuyện này cũng không thể trách các đồng chí dưới xã.
- Bí thư Vương, anh nói như vậy thì tôi cũng cảm thấy ái ngại. Hôm nay tôi nói lời thật lòng, thật sự là tôi cảm thấy rất ngột ngạt, nếu nói theo quy củ tiền nào việc nấy thì chúng tôi thật sự đã phạm vào sai lầm, đã tự tiện phân phát tài chính vốn dùng cho việc xây dựng trường học ở thôn Hào Gia Câu. Nhưng này bí thư Vương, nếu chúng tôi chỉ xây mới một trường ở thôn Hào Gia Câu, như vậy những đứa trẻ ở các thôn khác vẫn phải học tập dưới ngôi trường không tốt. Chúng tôi là quan phụ mẫu của xã, chúng tôi thấy vậy mà thật sự bất an, vì vậy mới nóng đầu lên, mới cho ra phương án phân phối cho các trường trong xã. Bí thư Vương, mong sao các vị lãnh đạo tiếp nhận lời xin lỗi chân thành nhất từ cán bộ cơ sở như chúng tôi.
Chu Đạt Trường nói, lời nói rất khách khí, hơn nữa cũng không ăn miếng thức ăn nào. Thạch Kiên Dân nhìn Chu Đạt Trường uống vài ly rượu một lượt mà trong lòng sinh ra cảm giác không vui.
Sau đó Hà Hồng Cường bị giữ lại ở xã Hà Loan được hai vị cán bộ xã đưa vào phòng. Chu Đạt Trường cũng không chờ Hà Hồng Cường mở miệng, hắn lại mời rượu, lại nói lời xin lỗi, thậm chí còn hạ thấp tư thái xuống đến đũng quần.
Hà Hồng Cường xanh mặt, hắn cũng không uống rượu, cũng không nói lời nào, lại càng không nhìn mặt Chu Đạt Trường, thế là bầu không khí trên bàn tiệc có chút xấu hổ. Trịnh Hồng Kỳ là lãnh đạo của Chu Đạt Trường, lúc này hắn cười tủm tỉm nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, xem ra chuyện này chủ tịch Chu cũng xử lý không được ổn thỏa, anh xem, chuyện này...
Trịnh Hồng Kỳ dù không nói hết lời nhưng ai cũng hiểu có ý nghĩa gì, Vương Tử Quân cũng cười cười nói:
- Chủ tịch Trịnh, chuyện này cũng không phải chỉ của riêng chủ tịch Chu, Hà Hồng Cường không phải cũng có sai sót sao? Mọi người là đồng chí của nhau, cũng đều công tác vì nhân dân, có gì đặc biệt hơn người chứ? Hồng Cường, nh uống một ly với chủ tịch Chu, coi như cho qua chuyện này.
Hà Hồng Cường tuy rất không muốn nhưng lúc này đứng trước mắt Vương Tử Quân thì khongo dám không nghe lời, hắn nhấc ly lên cụng với Chu Đạt Trường.
Lúc này bầu không khí đã có chút hòa hợp êm thấm nhưng vẻ mặt đám cán bộ đi theo Vương Tử Quân đến huyện Động Luân đều rất không tốt. Nếu chuyện lần này cứ như vậy là xong, cũng xem như không giải quyết được gì, như vậy có nghĩa rằng tỉnh đoàn mất đi quyền chủ động, phải cúi người trước lãnh đạo địa phương.
Nhưng lúc này Vương Tử Quân là lãnh đạo cao nhất ở đây, đám cán bộ tỉnh đoàn không thể không nghe theo, vì quan lớn thật sự đè chết người.
Nhưng lúc này Thạch Kiên Dân lại có một quyết định, đó là quay về nhất định phải tố cáo Vương Tử Quân trước mặt bí thư Âu Dương Dương, đây không phải là bí thư Vương đang nhắm mắt làm bậy sao?
Tiệc rượu chấm dứt, Vương Tử Quân dịu dàng từ chối lời mời đến phòng karaoke để giải trí của chủ tịch Trịnh, sau đó nhóm Vương Tử Quân được đưa sang những gian phòng đã được định sẵn. Khi cơ thể lay động của Vương Tử Quân biến mất vào trong phòng thì Hà Hồng Cường nãy giờ luôn áp chế bản thân đã lớn tiếng nói với tên đồng bạn ở bên cạnh:
- Con bà nó, tỉnh đoàn chúng ta có phải là không còn người nữa sao? Thế nào lại phái đến một thằng mù như vậy?
Tiểu Ngô có quan hệ không tệ với Hà Hồng Cường, hắn giữ lấy tay của Hà Hồng Cường rồi cố gắng ngăn cản:
- Anh bạn, đừng nói lung tung, nếu như rơi vào tai của bí thư Vương, như vậy thì cậu cũng khốn khổ.
- Khốn khổ thì khốn khổ, cùng lắm thì ông mặc kệ tất cả. Con bà nó, đáng lý ra chúng ta có thể thẳng thắn chất vấn bọn họ, bây giờ vì sao lại không giải quyết được? Đúng là quá uất ức.
Hà Hồng Cường hất tay Tiểu Ngô ra, âm thanh càng được đề cao thêm vài phần.
Thạch Kiên Dân đứng bên cạnh Hà Hồng Cường hừ một tiếng nói:
- Hà Hồng Cường, ồn ào cái gì vậy, trước mặt không nói thì đừng nói lung tung sau lưng, như vậy thì được gì? Anh nhớ kỹ cho tôi, chuyện này do bí thư Vương đứng đầu, xử lý thế nào là chuyện của lãnh đạo, đây không phải là sự việc anh cần suy xét.
Hà Hồng Cường dùng ánh mắt thật sự có chút sợ hãi nhìn Thạch Kiên Dân, sau đó mới hạ thấp âm thanh nói:
- Trưởng phòng Thạch, ngài là cán bộ lão thành của tỉnh đoàn, người khác nhỏ nước bọt lên mặt tỉnh đoàn, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể vung tay quệt đi rồi mỉm cười bỏ qua sao? Đây không phải là cố ý để cho người ta giẫm đạp lên mặt, mất hết thể diện sao?
- Vậy cậu nói xem, lúc này chúng ta nên làm gì bây giờ?
Thạch Kiên Dân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hà Hồng Cường, sau đó dùng giọng nghiêm khắc nói.
- Bí thư Âu Dương, không điều tra thì không có quyền lên tiếng, tôi thấy chúng ta cũng không thể ngồi nghe tin tức của một bên, nếu như chúng ta thật sự oan uổng người ta, như vậy nói lời xin lỗi cũng là hợp tình hợp lý.
Thông qua tiếp xúc thì Âu Dương Dương biết Vương Tử Quân không phải là người sợ phiền phức, nhưng lúc này nghe thấy hắn dùng giọng điệu chặt chẽ như vậy để đối phó với sự kiện này, trong lòng nàng chợt khẽ động. Vương Tử Quân nói rất đúng, không biết rõ chân tướng sự việc thì sao có thể cho ra quyết đoán? Chúng ta cần phải làm sáng tỏ sự việc, như vậy mới có thể tiến thối tự nhiên, nếu náo loạn đến tỉnh ủy thì sẽ không còn nằm trong tầm khống chế của mình nữa rồi.
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, ánh mắt Âu Dương Dương rơi lên người Tôn Trạch Hồng, nhưng ngay sau đó nàng lại nhìn sang Vương Tử Quân. Không biết từ lúc nào thì địa vị của Vương Tử Quân trong lòng nàng đã tiến lên ngang bằng với Tôn Trạch Hồng.
- Bí thư Vương, anh nói cũng rất đúng, vậy anh có lòng tin đến huyện Động Luân xem xét sự việc không?
Âu Dương Dương cũng không chờ người khác lên tiếng, nàng quay sang hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng muốn xem huyện Động Luân kia rốt cuộc là làm gì với số tiền dùng để tu sửa trường học để rồi hai bên rơi vào tình trạng khó giải quyết sự việc như thế này? Sau khi nghe được câu hỏi của Âu Dương Dương thì hắn cũng không từ chối, hắn sảng khoái đồng ý:
- Tôi cũng muốn ra ngoài thay đổi không khí, bí thư Âu Dương cho tôi cơ hội, tất nhiên tôi sẽ cảm thấy rất thoải mái.
Âu Dương Dương thấy Vương Tử Quân đồng ý thì trong lòng thầm thở dài một hơi, sau đó nàng nói thêm vài chuyện với nhóm người Vương Tử Quân, cuối cùng kết thúc hội nghị.
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy lần này tôi đến huyện Động Luân là phù hợp hơn.
Khi Tôn Trạch Hồng vừa mới cất bước rời khỏi phòng làm việc của Âu Dương Dương, Hoắc Tương Nhiễm đứng sau lưng Triệu Nguyên Cố chợt quay đầu sang nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tất nhiên hiểu rõ ý nghĩ của Hoắc Tương Nhiễm, Âu Dương Dương cũng hiểu rất rõ. Âu Dương Dương trầm ngâm một lát rồi trầm giọng nói với Hoắc Tương Nhiễm:
- Tổ trưởng Hoắc, chẳng lẽ anh đang nghi vẫn quyết định của hội nghị ban ngành sao?
Hoắc Tương Nhiễm cười cười không trả lời câu hỏi của Âu Dương Dương, hắn lạnh giọng nói:
- Tôi sẽ chờ bí thư Vương chiến thắng quay về, đến lúc đó sẽ mở tiệc đón chào ở khách sạn Cẩm Viên Tinh, cũng không biết anh có đến uống rượu hay không thôi.
Hoắc Tương Nhiễm nói xong thì xoay đầu đi ra ngoài cửa, rõ ràng hắn có thái độ không ủng hộ với Vương Tử Quân, càng không cho rằng Vương Tử Quân sẽ xử lý tốt vụ này.
Khi Hoắc Tương Nhiễm bỏ đi thì bầu không khí trong phòng làm việc của Âu Dương Dương càng thêm ngưng trọng, ánh mắt Tôn Trạch Hồng và Triệu Nguyên Cố đều nhìn về phía Vương Tử Quân, nhưng không ai lên tiếng.
Âu Dương Dương há hốc mồm nhưng cuối cùng cũng không nói lời nào về phía Hoắc Tương Nhiễm, nàng chỉ nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi dùng giọng áy náy nói:
- Bí thư Tử Quân, anh Hoắc nhân phẩm rất tốt nhưng lại có một tật xấu như vậy, mọi người đều là cộng sự với nhau, nào có chuyện nói tốt cho người ngoài? Anh đừng để trong lòng.
Vương Tử Quân khẽ cười với Âu Dương Dương:
- Bí thư Âu Dương, chị cũng đừng nói như vậy, chuyện này tôi lại ghi khắc trong lòng. Bí thư Hoắc muốn mời khách, nếu tôi quên thì chẳng phải các vị sẽ mất đi cơ hội tiếp khách sao?
Vương Tử Quân nở nụ cười điềm nhiên như không, nhưng lời nói của hắn lại làm cho đám người Tôn Trạch Hồng và Triệu Nguyên Cố cảm thấy sững sốt. Bọn họ không ngờ Vương Tử Quân lại ứng chiến gọn gàng dứt khoát như vậy, hơn nữa nhìn bộ dạng tự nhiên bình tĩnh như thế giống như đang nắm chắc thắng lợi trong tay. Dù chuyện này đã quá rõ ràng, thế nhưng mình xuống địa bàn của người ta, nếu muốn làm rõ sự việc thì nào có phải là dễ dàng?
Không ngờ hôm nay Vương Tử Quân lại đứng trước mặt mọi người, lại dùng giọng trịnh trọng nói sẽ điều tra ra kết quả, hơn nữa kết quả này sẽ còn làm cho mọi người phải tâm phục khẩu phục.
Mọi người tất nhiên có cả Hoắc Tương Nhiễm, nếu thật sự điều tra ra kết quả rõ ràng thì xem như Vương Tử Quân đã tự làm quảng cáo cho mình, chưa nói xử lý được sự việc, còn đề cao địa vị của mình trong mắt Âu Dương Dương.
Huyện Động Luân ở phía tây bắc của thành phố Sơn Viên, là một huyện thuộc thành phố Tín Tử, địa thế nơi này giống như huyện Lô Bắc, núi nhiều đất ít, thu nhập của nông dân không quá cao.
Đoàn người Vương Tử Quân cũng không đi qua thành phố Tín Tử mà trực tiếp đi đến huyện Động Luân. Đối với hành động lần này thì Vương Tử Quân cũng không muốn cải trang đi tìm hiểu, hắn công khai thông báo cho huyện Động Luân.
Huyện Động Luân có biểu hiện cực kỳ nhiệt tình với đám người Vương Tử Quân, không những là chủ tịch huyện Trịnh Hồng Kỳ tự mình đến tiếp đãi, lúc bày tiệc tiếp đón còn mặt bí thư huyện ủy.
- Bí thư Vương, chuyện này nói ra cũng trách cán bộ của chúng tôi công tác không tốt, đáng lý ra chúng tôi phải dựa vào nguyên tắc tiền nào việc đó, số tiền kia phải dùng để tu sửa trường học ở Hào Gia Câu, nhưng bàn tay đều là thịt, bọn họ là cán bộ xã, cũng là quan đứng đầu một phương, cũng có ý nghĩ tạo phúc cho cả địa phương. Nếu như số tiền kia chỉ dành cho thôn Hào Gia Câu, như vậy những đứa trẻ ở các thôn khác cũng vẫn phải học ở trường suy sụp rách nát. Càng nhiều càng ít, bọn họ đã muốn xử lý thật công bằng, vì thế mà số tiền tỉnh đoàn chuyển xuống đã được làm cơm mời tập thể, chuyển xuống đồng đều cho các trường trong xã.
Bữa tiệc chiêu đãi nhóm Vương Tử Quân được thiết lập ở nhà khách huyện ủy, Trịnh Hồng Kỳ đã uống có chút men say bắt đầu lên tiếng tố khổ với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn một đống bừa bộn trên bàn, hắn cười nhạt một tiếng nói:
- Chủ tịch Trịnh, chúng tôi hiểu tình huống anh nói, chỉ cần sự việc đúng như những gì anh nói, sau khi quay về tôi sẽ báo cáo với lãnh đạo đúng sự thật, tuyệt đối không để cho các vị cán bộ xã vì dân chịu uất ức.
- Bí thư Vương, anh nói rất đúng. Có những lời này của anh, đám cán bộ cơ sở chúng tôi cho dù cúc cung tận tụy vì dân đến chết cũng đáng...
Trịnh Hồng Kỳ kích động đứng lên, hắn nâng ly lên nói:
- Bí thư Vương, tôi mời anh một ly. Ly này anh nhất định phải uống, tôi đại biểu cho sáu trăm ngàn hương thân phụ lão trong huyện Động Luân cảm tạ sự giúp đỡ của anh với công tác cơ sở, quan tâm vạn tuế, trước tiên tôi kính anh.
Trịnh Hồng Kỳ nói xong thì uống cạn ly rượu trong tay, sau đó xoay ngược ly lại, không còn một giọt.
Phương pháp mời rượu theo kiểu bá vương thế này thật sự là sở trường của các vị lãnh đạo tuyến huyện, năm xưa Vương Tử Quân công tác ở huyện Lô Bắc cũng đã trải qua vô số tình huống thế này.
Mời rượu như vậy dù anh có tình nguyện hay không thì đều phải uống, đây chính là bọn họ đại biểu cho toàn dân trong huyện, nếu anh không uống thì coi như xem thường cả huyện, rất khó từ chối.
Vương Tử Quân mỉm cười nhìn Trịnh Hồng Kỳ, sau đó hắn nâng ly lên uống cạn, chỉ cảm thấy một luồng khí nóng bùng lên, ruột gan quặn thắt.
Vì sự việc đã bàn khá tốt đẹp thế cho nên bầu không khí bữa tiệc đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều, Trịnh Hồng Kỳ uống thêm vài ly rồi nói:
- Tôi đã phê bình tiểu tử Chu Đạt Trường kia một chặp, cho dù không nhất trí quan điểm với lãnh đạo tỉnh thì cũng không nên làm ồn ào náo loạn như vậy có phải không? Bí thư Vương cứ yên tâm, đồng chí Ngô kia đã được chúng tôi phái người đến đón, lát nữa sẽ đến đây thôi.
Vương Tử Quân cười cười noi:
- Chủ tịch Trịnh, một cây làm chẳng nên non, chuyện này có lẽ cũng do đồng chí chúng tôi công tác lỗ mãng. Sau khi quay về thì chúng tôi nhất định sẽ phê bình giáo dục đúng người đúng tội.
- Không phải chỉ bảo trì trạng thái nhiệ tình công tác, còn phải cố găng làm cho công tác thêm linh hoạt chứ, có phải không?
- Ôi, Bí thư Vương, anh nói những lời này thật sự như in vào trong tâm khảm của tôi. Anh là lãnh đạo thật sự là tai thính mắt tinh, nghe anh nói vài lời mà thật sự cảm thấy mở mang cả đầu óc. Cám ơn sự giúp đỡ của bí thư Vương với công tác của huyện Động Luân chúng tôi, tôi kính ngài một ly.
Trịnh Hồng Kỳ nói rồi lại uống cạn ly rượu trước mặt.
Đi theo Vương Tử Quân đến huyện Động Luân ngoài Thái Thần Bân còn có trưởng ban thanh thiếu niên tỉnh đoàn là Thạch Kiên Dân. Vị trưởng ban Thạch Kiên Dân này hơn bốn mươi tuổi, lúc này hắn cảm thấy rất không thoải mái, hắn không ngờ bí thư Vương xuống đây lại vui cười với vị chủ tịch huyện kia như vậy, giống như bị đối phương nắm mũi dắt đi.
Dựa theo cách nói của vị chủ tịch huyện Trịnh Hồng Kỳ kia, đó chính là chính mình phải gánh chịu phê bình, người của mình cũng phải tự phê bình, nói chung là cái sai thuộc về tỉnh đoàn. Còn chuyện tiền xây dựng tu sửa trường học thì đám cán bộ xã rõ ràng đã sử dụng linh hoạt và công bằng, đã phân phối đều cho tất cả các trường trong xã.
Tu sửa và xây dựng la hai từ có ý nghĩa khá giống nhau nhưng trong cuộc sống thực tế lại kém quá xa. Xây mới là như thế nào thì ai cũng hiểu quá rõ ràng, nhưng tu bổ trường học lại khác, anh nào có thể tìm ra được dấu vết tu bổ? Dù chưa từng làm công tác cụ thể dưới cơ sở, thế nhưng Thạch Kiên Dân vẫn cảm thấy mình giống như bị lừa.
Nhưng lúc này cũng chưa phải là thời điểm mở miệng nhắc nhở Vương Tử Quân, Thạch Kiên Dân nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân và Hoắc Tương Nhiễm phát sinh chuyện không vui, hắn thầm nghĩ bí thư Vương này sợ rằng sẽ không có cơ hội được Hoắc Tương Nhiễm mời khách.
- Cốc, cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa trong trẻo vang lên, một người đàn ông bụng bia hơn bốn mươi tuổi đi vào. Người đàn ông này tuy mặc tây trang nhưng dù thế nào cũng làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như vượn đội mũ người, tây trang và cơ thể của hắn giống như đối lập với nhau, giống như đang mặc lên người một con khỉ, thật sự không hay ho gì.
- Chào chủ tịch Trịnh.
Tên đàn ông kia vừa thấy Trịnh Hồng Kỳ thì trên mặt chợt xuất hiện nụ cười sáng lạn, tư thế thẳng đứng đã nhanh chóng cúi xuống vài phần.
- Chu Đạt Trường, tiẻu tử cậu có thể đến đây là tốt. Cậu đến đây ra mắt bí thư Vương của tỉnh đoàn Sơn Nam. Tôi nói cho cậu biết, chuyện này cậu phải làm kiểm điểm với bí thư Vương cho tốt, thái độ phải thật sự thành khẩn, nếu không thì cũng đừng làm chủ tịch xã nữa.
Trịnh Hồng Kỳ thật sự không khách khí với Chu Đạt Trường, bàn tay vỗ lên mặt bàn, mắng bằng giọng rất hung hăng.
Tuy bị mắng nhưng nụ cười trên mặt Chu Đạt Trường càng thêm sáng lạn, hắn tiếp nhận ly rượu và chai rượu trong tay nhân viên phục vụ, hắn rót rượu ra ba ly, sau đó mỉm cười nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, hôm nay là tôi đặc biệt đến xin lỗi anh, sở dĩ đến tình trạng hôm nay hoàn toàn là vì chúng tôi không làm tốt công tác chiếu cố để phát sinh tình huống mạo phạm đến lãnh đạo tỉnh đoàn.
- Tôi làm một chủ tịch xã cũng cảm thấy rất xấu hổ, coi như để cho lãnh đạo chịu uất ức, thật sự không có gì nói nhiều, đầu tiên tôi tự phạt mình ba ly, xem như nói lời xin lỗi với lãnh đạo.
Chu Đạt Trường nói rồi cũng không chờ Vương Tử Quân mở miệng, hắn uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, sau đó lại uống cạn ly khác, có thể nói là một hơi ba ly. Vương Tử Quân lúc này thật sự có vài phần men say, thế nhưng vị chủ tịch xã kia uống ba ly lớn mà không có chút vấn đề.
Vương Tử Quân khẽ vung tay lên nói:
- Chủ tịch Chu, tôi và chủ tịch Trịnh vừa mới nói chuyện về sự việc này. Đồng chí của chúng tôi cũng phạm vào sai lầm, chuyện này cũng không thể trách các đồng chí dưới xã.
- Bí thư Vương, anh nói như vậy thì tôi cũng cảm thấy ái ngại. Hôm nay tôi nói lời thật lòng, thật sự là tôi cảm thấy rất ngột ngạt, nếu nói theo quy củ tiền nào việc nấy thì chúng tôi thật sự đã phạm vào sai lầm, đã tự tiện phân phát tài chính vốn dùng cho việc xây dựng trường học ở thôn Hào Gia Câu. Nhưng này bí thư Vương, nếu chúng tôi chỉ xây mới một trường ở thôn Hào Gia Câu, như vậy những đứa trẻ ở các thôn khác vẫn phải học tập dưới ngôi trường không tốt. Chúng tôi là quan phụ mẫu của xã, chúng tôi thấy vậy mà thật sự bất an, vì vậy mới nóng đầu lên, mới cho ra phương án phân phối cho các trường trong xã. Bí thư Vương, mong sao các vị lãnh đạo tiếp nhận lời xin lỗi chân thành nhất từ cán bộ cơ sở như chúng tôi.
Chu Đạt Trường nói, lời nói rất khách khí, hơn nữa cũng không ăn miếng thức ăn nào. Thạch Kiên Dân nhìn Chu Đạt Trường uống vài ly rượu một lượt mà trong lòng sinh ra cảm giác không vui.
Sau đó Hà Hồng Cường bị giữ lại ở xã Hà Loan được hai vị cán bộ xã đưa vào phòng. Chu Đạt Trường cũng không chờ Hà Hồng Cường mở miệng, hắn lại mời rượu, lại nói lời xin lỗi, thậm chí còn hạ thấp tư thái xuống đến đũng quần.
Hà Hồng Cường xanh mặt, hắn cũng không uống rượu, cũng không nói lời nào, lại càng không nhìn mặt Chu Đạt Trường, thế là bầu không khí trên bàn tiệc có chút xấu hổ. Trịnh Hồng Kỳ là lãnh đạo của Chu Đạt Trường, lúc này hắn cười tủm tỉm nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, xem ra chuyện này chủ tịch Chu cũng xử lý không được ổn thỏa, anh xem, chuyện này...
Trịnh Hồng Kỳ dù không nói hết lời nhưng ai cũng hiểu có ý nghĩa gì, Vương Tử Quân cũng cười cười nói:
- Chủ tịch Trịnh, chuyện này cũng không phải chỉ của riêng chủ tịch Chu, Hà Hồng Cường không phải cũng có sai sót sao? Mọi người là đồng chí của nhau, cũng đều công tác vì nhân dân, có gì đặc biệt hơn người chứ? Hồng Cường, nh uống một ly với chủ tịch Chu, coi như cho qua chuyện này.
Hà Hồng Cường tuy rất không muốn nhưng lúc này đứng trước mắt Vương Tử Quân thì khongo dám không nghe lời, hắn nhấc ly lên cụng với Chu Đạt Trường.
Lúc này bầu không khí đã có chút hòa hợp êm thấm nhưng vẻ mặt đám cán bộ đi theo Vương Tử Quân đến huyện Động Luân đều rất không tốt. Nếu chuyện lần này cứ như vậy là xong, cũng xem như không giải quyết được gì, như vậy có nghĩa rằng tỉnh đoàn mất đi quyền chủ động, phải cúi người trước lãnh đạo địa phương.
Nhưng lúc này Vương Tử Quân là lãnh đạo cao nhất ở đây, đám cán bộ tỉnh đoàn không thể không nghe theo, vì quan lớn thật sự đè chết người.
Nhưng lúc này Thạch Kiên Dân lại có một quyết định, đó là quay về nhất định phải tố cáo Vương Tử Quân trước mặt bí thư Âu Dương Dương, đây không phải là bí thư Vương đang nhắm mắt làm bậy sao?
Tiệc rượu chấm dứt, Vương Tử Quân dịu dàng từ chối lời mời đến phòng karaoke để giải trí của chủ tịch Trịnh, sau đó nhóm Vương Tử Quân được đưa sang những gian phòng đã được định sẵn. Khi cơ thể lay động của Vương Tử Quân biến mất vào trong phòng thì Hà Hồng Cường nãy giờ luôn áp chế bản thân đã lớn tiếng nói với tên đồng bạn ở bên cạnh:
- Con bà nó, tỉnh đoàn chúng ta có phải là không còn người nữa sao? Thế nào lại phái đến một thằng mù như vậy?
Tiểu Ngô có quan hệ không tệ với Hà Hồng Cường, hắn giữ lấy tay của Hà Hồng Cường rồi cố gắng ngăn cản:
- Anh bạn, đừng nói lung tung, nếu như rơi vào tai của bí thư Vương, như vậy thì cậu cũng khốn khổ.
- Khốn khổ thì khốn khổ, cùng lắm thì ông mặc kệ tất cả. Con bà nó, đáng lý ra chúng ta có thể thẳng thắn chất vấn bọn họ, bây giờ vì sao lại không giải quyết được? Đúng là quá uất ức.
Hà Hồng Cường hất tay Tiểu Ngô ra, âm thanh càng được đề cao thêm vài phần.
Thạch Kiên Dân đứng bên cạnh Hà Hồng Cường hừ một tiếng nói:
- Hà Hồng Cường, ồn ào cái gì vậy, trước mặt không nói thì đừng nói lung tung sau lưng, như vậy thì được gì? Anh nhớ kỹ cho tôi, chuyện này do bí thư Vương đứng đầu, xử lý thế nào là chuyện của lãnh đạo, đây không phải là sự việc anh cần suy xét.
Hà Hồng Cường dùng ánh mắt thật sự có chút sợ hãi nhìn Thạch Kiên Dân, sau đó mới hạ thấp âm thanh nói:
- Trưởng phòng Thạch, ngài là cán bộ lão thành của tỉnh đoàn, người khác nhỏ nước bọt lên mặt tỉnh đoàn, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể vung tay quệt đi rồi mỉm cười bỏ qua sao? Đây không phải là cố ý để cho người ta giẫm đạp lên mặt, mất hết thể diện sao?
- Vậy cậu nói xem, lúc này chúng ta nên làm gì bây giờ?
Thạch Kiên Dân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hà Hồng Cường, sau đó dùng giọng nghiêm khắc nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.