Chương 1534: Tôi đến bổ sung vào lỗ hổng.
Bảo Thạch Tiêu
22/08/2015
Uống rượu nói chuyện cũ thường sẽ rất dễ động tình, lại càng dễ uống rượu hơn. Vương Tử Quân cũng không uống nhiều, thế nhưng Thành Nghiên Tuệ trước mặt đã có vài phần men say. Vương Tử Quân nhìn Thành Nghiên Tuệ lại duỗi tay về phía chai rượu, thế là hắn cầm luôn chai rượu trong tay, không cho cô nàng tiếp tục uống cho hết.
- Bí thư Vương, hôm nay tôi rất vui, tôi muốn uống cho thoải mái. Thành Nghiên Tuệ nói với hai mắt khá lờ đờ, muốn cướp lấy chai rượu trong tay của Vương Tử Quân.
Thành Nghiên Tuệ đưa tay đến, thế nhưng lúc này nàng cũng không chộp vào chai rượu, lại chộp vào bàn tay của Vương Tử Quân. Vương Tử Quân không có phản ứng gì nhưng vẻ mặt của Thành Nghiên Tuệ lại có chút khác thường, nàng cầm lấy bàn tay của Vương Tử Quân, sau đó ngẩng đầu lên nói: - Nếu như năm xưa tôi ở lại thành phố Giang Thị, hai người chúng ta liệu có khả năng không?
"Ở lại Giang Thị!" Câu nói này giống như kim châm vào trí nhớ của Vương Tử Quân, hắn cũng không phải không động tâm với một Thành Nghiên Tuệ dịu dàng xinh đẹp. Thế nhưng khi đó hắn đã nhận được thông báo của ông nội, đó là hôn nhân của mình mà mình không được làm chủ, vì vậy sau khi nhận được thư tình của Thành Nghiên Tuệ, hắn lựa chọn cách thức từ chối.
Khi đó Thành Nghiên Tuệ thật sự làm cho Vương Tử Quân động tâm, thế nhưng bây giờ cũng không giống trước kia, mà thời gian cũng không thể quay lại được.
Vương Tử Quân không trả lời, Thành Nghiên Tuệ giống như đã tỉnh lại vài phần từ cảm giác say cũng không hỏi tiếp. Sau món súp được nhân viên phục vụ dâng lên và hai người ăn xong, Vương Tử Quân cười cùng Thành Nghiên Tuệ rời khỏi nhà hàng.
- Sau này chờ vợ tôi đến, cô nên gọi cả anh nhà đi, hai nhà chúng ta dùng cơm cho vui. Vương Tử Quân rời khỏi nhà hàng thì cười nói lời mời với Thành Nghiên Tuệ.
Không ngờ câu nói này lại làm cho tâm tình của Thành Nghiên Tuệ trầm xuống: - Khi vợ của anh đến, tôi sẽ mời cả nhà anh đi dạo.
Khi Vương Tử Quân đang cảm thấy kinh ngạc vì phản ứng của Thành Nghiên Tuệ, đúng lúc này Thành Nghiên Tuệ cười khổ nói: - Tôi đã ly hôn rồi.
Lúc này chuyện ly hôn đã là khá bình thường, Vương Tử Quân sau khi có chút kinh hãi thì xoa xoa bàn tay nói: - Đợi đến khi mẹ con Tiểu Bắc đến, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.
Vương Tử Quân đi, Thành Nghiên Tuệ nhìn Vương Tử Quân lên taxi rời đi mà sinh ra cảm giác muốn khóc. Lúc này điện thoại của nàng chợt vang lên, nàng nhìn vào dãy số gọi đến, cũng nhanh chóng nghe máy, chợt bên kia vang lên giọng nói kiên định: - Chân Thiên Ích là con của tôi, tuyệt đối không để cho cô nuôi.
...
- Anh Hồ, phía thành phố Rừng Mật có chuyện gì vậy? Vì sao đến bây giờ mà những công trình kia còn chưa được khởi công? Kim Chính Thiện kia muốn làm gì đây? Sầm Vật Cương vỗ tay lên mặt bàn dùng giọng tức giận nói.
Phương Anh Hồ đứng đối diện với Sầm Vật Cương, hắn cảm thấy khá uất ức, thế nhưng ngoài miệng lại không dám phản biện. Hắn là thư ký trưởng của Sầm Vật Cương, tất nhiên hắn hiểu tính tình của lãnh đạo, khi lãnh đạo nổi giận thì tốt nhất không nên mở miệng cãi lại, chỉ cần nghe là được. Câu nói hắn tâm đắc nhất chính là: "Tìm biện pháp để thành công chứ không tìm cớ để nói về thất bại", càng mở miệng cãi thì càng không xong.
Tiến đội xây dựng hạng mục cho đại hội thể dục thể thao của thành phố Rừng Mật căn bản là quá chậm, đây không phải là vấn đề của mình, sau khi Sầm Vật Cương phát giận xong thì sẽ hiểu mà thôi. Hơn nữa bây giờ Vương Tử Quân là người đứng đầu tổ giám sát thi công, dù thế nào thì búa của lãnh đạo cũng không rơi xuống đầu Phương Anh Hồ.
Vì vậy lúc này điều cần thiết của Phương Anh Hồ chính là chờ Sầm Vật Cương nổi giận xong rồi nói sau.
- Bí thư, hai ngày trước tôi có gặp chủ tịch Bác Hải của thành phố Rừng Mật, bọn họ nói tình hình tài chính có chút khó khăn, hai tháng tiền lương vừa qua của thành phố bọn họ chính là vì chủ tịch Bác Hải đứng ra vay mượn của ngân hàng. Phương Anh Hồ nhìn Sầm Vật Cương cúi đầu xuống uống nước rồi khẽ nói.
Phương Anh Hồ không nói đến Kim Chính Thiện, vì lúc này Sầm Vật Cương đang nổi nóng vì Kim Chính Thiện, vì vậy hắn nói đến chủ tịch Bác Hải của thành phố Rừng Mật. Bác Hải là người mạnh vì gạo bạo vì tiền hơn so với Kim Chính Thiện, căn bản lại có mối quan hệ rất tốt với các vị lãnh đạo tỉnh ủy.
Bộ dạng của Sầm Vật Cương lúc này giống như những gì Phương Anh Hồ suy đoán, vẻ tức giận giảm đi không ít, thế nhưng những ngón tay không khỏi gõ lên mặt bàn: - Hừ, tình hình tài chính khó khăn, chúng ta đẩy mạnh xây dựng nhiều công trình trong một khoảng thời gian, không có khó khăn mới là lạ. Có nhiều đối phương không nắm rõ chính phụ trong lúc công tác, như vậy không phải không biết lửa sắp cháy đến nơi rồi sao?
Có vài đồng chí trong lời nói của Sầm Vật Cương chính là Kim Chính Thiện, Phương Anh Hồ cảm thấy bí thư Sầm phê bình Kim Chính Thiện như vậy là không quá phận, tất nhiên hắn cũng không vì giúp đỡ nói tốt cho Kim Chính Thiện vài câu mà làm cho lãnh đạo của mình mất hứng.
Thấy Phương Anh Hồ không nói lời nào thì Sầm Vật Cương lại gõ lên mặt bàn nói: - Lúc này các cấp tài chính đều khó khăn, cậu xem, chủ tịch Đường cũng kể khổ với tôi, giống như tôi là cái máy in ra tiền vậy.
Sầm Vật Cương tuy ép Đường Chấn Huy rất gắt, thế nhưng những gì có thể làm chủ được thì Đường Chấn Huy đều vận hành theo ý mình. Dù sao thì Đường Chấn Huy cũng là chủ tịch tỉnh, Sầm Vật Cương cũng không quá áp chế được.
- Bí thư, tôi nghe nói diễn đàn đầu tư của bí thư Vương đã sắp được hoàn thành, những ngày gần đây sẽ tổ chức nghi thức khánh thành, nghe nói có mời không ít xí nghiệp, biết đâu diễn đàn đầu tư này sẽ giảm tải nhiều áp lực cho tỉnh chúng ta? Phương Anh Hồ căn bản có kiến thức nửa vời với những hạng mục công tác hiện tại của Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này cũng chỉ có nó mới trấn an được Sầm Vật Cương.
Sầm Vật Cương không nói gì, lão đi về phía bồn hoa bên cửa sổ, một lúc lâu sau mới nói: - Phương diện xây dựng hạng mục của đại hội thể dục thể thao thì cần chúng ta ném tiền ra, phương diện đầu tư chỉ là một phần tận tâm tận lực của bí thư Vương mà thôi.
Phương Anh Hồ là người thông minh, sao không hiểu ý nghĩa câu nói của Sầm Vật Cương? Hắn đang định nói vài lời với Sầm Vật Cương, thế nhưng lúc này trên cơ bản không cần phải nói thêm.
- Cậu nói xem nếu thay đổi người chủ trì công tác của thành phố Rừng Mật, có phải sẽ tiến thêm một bước trong công tác đẩy mạnh xây dựng hạng mục chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao hay không? Sầm Vật Cương nói rất bình thản thế nhưng nghe vào trong tai Phương Anh Hồ lại giống như sấm sét. Đổi người chủ trì công tác của thành phố Rừng Mật, có thể nói là đổi vị trí của Kim Chính Thiện.
Sầm Vật Cương là bí thư tỉnh ủy Mật Đông, lão có quyền uy thay đổi vị trí của tất cả các vị bí thư thị ủy trong tỉnh, đây cũng không phải là chuyện quá khó khăn. Thế nhưng vị trí bí thư thị ủy Rừng Mật lại khác, tỉnh ủy chỉ có quyền đề nghị lên trung ương mà thôi. Lúc này Sầm Vật Cương muốn động vào Kim Chính Thiện, như vậy sẽ có một tranh đấu lớn diễn ra. Nếu nắm bắt được Kim Chính Thiện thì uy tín của Sầm Vật Cương sẽ tăng tiến thêm một bước, nếu như không thì sẽ là ảnh hưởng càng thêm nhiều.
Hơn nữa vài năm qua Kim Chính Thiện chủ trì công tác của thành phố Rừng Mật, đã làm không ít chuyện tốt, có thể nói là nhận được sự coi trọng của lãnh đạo thượng cấp. Nếu những thành tích của Kim Chính Thiện bị Sầm Vật Cương chối bỏ, nếu không đẩy Kim Chính Thiện rời đi được, như vậy sẽ là một đòn nặng nề vào thanh danh của bí thư Sầm.
Phương Anh Hồ suy tư giây lát rồi nói: - Bí thư Sầm, có vài chuyện tôi cảm thấy không nên nóng vội, nếu không được thì tôi sẽ tìm gặp trò chuyện với bí thư Kim một phên.
- Nếu như có thể bàn được thì tôi có thể đưa rượu và thức ăn đến bàn với anh ta rồi. Sầm Vật Cương phất phất tay trầm giọng nói.
- Cốc cốc. Hai tiếng gõ cửa vang lên, Cố Tắc Viêm đẩy cửa đi vào. Hắn thấy Sầm Vật Cương đang nói chuyện với Phương Anh Hồ thì cười nói: - Bí thư, tôi có chút chuyện cần báo cáo với ngài.
Phương Anh Hồ khẽ cười với Cố Tắc Viêm, sau đó nói với Sầm Vật Cương: - Chiều nay tôi cần phải tham gia một cuộc tiếp đãi, tôi đi trước, hai vị cứ trò chuyện với nhau.
Người có quyền tự do đi vào trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương có thể nói đây là quyền lợi vô hình, càng biểu hiện mình là người thân cận với bí thư Sầm. Bây giờ trong số các thường ủy tỉnh ủy Mật Đông thì chỉ có hai người có quyền lợi như vậy, một là Cố Tắc Viêm, người còn lại là Phương Anh Hồ.
- Mời anh ngồi, có chuyện gì vậy? Sầm Vật Cương ngồi xuống chiếc ghế sau bàn làm việc của mình rồi trầm giọng hỏi Cố Tắc Viêm.
Quỹ tích phát triển của Cố Tắc Viêm những năm qua có liên quan mật thiết đến Sầm Vật Cương, nhiều lần hắn đến báo cáo công tác cũng làm cho Sầm Vật Cương thả lỏng hơn. Sau khi nghe câu nói của bí thư Sầm thì Cố Tắc Viêm cười nói: - Bí thư Sầm, ngày hôm qua tôi đến tham gia lễ khởi công công viên thế kỷ ở thành phố Linh Long, tôi đã trò chuyện qua với giám đốc Đỉnh Thành.
Sầm Vật Cương có ấn tượng không tồi với Lỗ Đỉnh Thành, người này đã cho ra nhiều cống hiến trong quá trình phát triển kinh tế của thành phố Linh Long. Trước đó vài ngày lão sở dĩ để cho Phương Anh Hồ ra mặt giúp đỡ cho con của Lỗ Đỉnh Thành, chính là vì không muốn để cho người có lực ảnh hưởng lớn đến sự phát triển kinh tế của tỉnh phải chịu ảnh hưởng.
- Giám đốc Lỗ nói thế nào? Tôi đã lâu rồi còn chưa gặp mặt anh ấy.
Cố Tắc Viêm cười cười nói: - Giám đốc Đỉnh Thành rất muốn báo cáo công tác với bí thư, thế nhưng dạo này ngài quá bận rộn.
Sầm Vật Cương chỉ cười cười mà không nói gì. Lão tuy chú trọng đến lực ảnh hưởng của tập đoàn Đỉnh Duyệt với sự phát triển kinh tế của tỉnh, thế nhưng vẫn giữ khoảng cách với những người là chủ doanh nghiệp như Lỗ Đỉnh Thành. Lão dù cảm thấy có lòng tin với sự tự chủ của mình, thế nhưng cũng không muốn đi quá gần với đám thương nhân kia.
Cố Tắc Viêm thấy Sầm Vật Cương không có phản ứng thì hiểu đó là quy củ, thế nên hắn khẽ cười nói: - Giám đốc Lỗ biết ngài đang nóng lòng thúc đẩy các hạng mục chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao, thế nên cố tình xuất lực vì sự kiện này, anh ấy nói tập đoàn của bọn họ tình nguyện đầu tư hai mươi tỷ.
Hai mươi tỷ không phải là con số nhỏ, Sầm Vật Cương là người mà hầu như ngày nào cũng nhức đầu vì tài chính, bây giờ nghe thấy điều này thì tỏ ra cực kỳ vui mừng. Tuy hai mươi tỷ không giải quyết được vấn đề, thế nhưng với tình hình tài chính hiện tại của tỉnh Mật Đông, có hai mươi tỷ này cũng gần đủ để chống đỡ xây dựng các hạng mục chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao.
- Vậy điều kiện mà tập đoàn Đỉnh Duyệt đưa ra là gì? Sau khi làm cho mình tỉnh táo một chút thì Sầm Vật Cương khẽ hỏi.
Cố Tắc Viêm cười cười nói: - Cái này tôi không nghe bọn họ nhắc đến, nhưng vài ngày trước khi bí thư Vương đi đến kiểm tra thị sát công tác của thành phố Linh Long, giám đốc Lỗ Đỉnh Thành đã từng cầm theo bản kế hoạch đầu tư của mình đi gặp mặt bí thư Vương.
- bí thư vương cũng không nói với tôi về điều này. Sầm Vật Cương nâng ly trà lên uống một ngụm rồi vẻ mặt trở nên có chút ngưng trọng.
Cố Tắc Viêm cười cười nói: - Lỗ Đỉnh Thành nói bí thư Vương cũng không quá chú trọng phương diện đầu tư của bọn họ, thế nên yêu cầu bọn họ cần ngồi xuống đàm phán với diễn đàn đầu tư.
Sầm Vật Cương không nói lời nào, ánh mắt của lão xẹt qua mặt Cố Tắc Viêm, một lúc lâu sau mới nói: - Bí thư Vương có suy xét của riêng bí thư Vương.
Cố Tắc Viêm cũng không nói gì ở phương diện này, với những gì hắn hiểu về Sầm Vật Cương, hắn biết lần này mình bị tra thuốc vào mắt. Chưa nói đến những phương diện gì khác, có đôi khi nói hớ, hơn nữa nói hớ quá nhiều cũng không phải là chuyện gì tốt.
Sau khi hồi báo vài hạng mục công tác mìn được giao quản lý, Cố Tắc Viêm rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương. Sau khi Cố Tắc Viêm rời đi thì Sầm Vật Cương khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, tiếp tục rơi vào trầm ngâm.
Tập đoàn Đỉnh Duyệt chuẩn bị đầu tư hai mươi tỷ vào phương diện xây dựng hạng mục chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao, điều này làm cho Sầm Vật Cương vui mừng, đồng thời cũng có chút chấn động. Tuy lão biết rõ Lỗ Đỉnh Thành luôn hy vọng kéo quan hệ với mình, thế nhưng tiền không phải là lá cây, Lỗ Đỉnh Thành không thể tự nhiên ném ra nhiều tiền như vậy, chắc chắn có điều kiện của mình.
Trước khi Vương Tử Quân đề xuất xây dựng diễn đàn đầu tư thì lỗ hổng về tài chính cho hạng mục của đại hội thể dục thể thao là quá rõ ràng, sao trước đó Lỗ Đỉnh Thành không ném ra hai mươi tỷ? Không phải lần này diễn đàn đầu tư của Vương Tử Quân sẽ có kết quả tốt sao?
Trong đầu Sầm Vật Cương lóe lên ý nghĩ như vậy, lão khẽ xoa đầu mình. Hai mươi tỷ không là con số nhỏ, Vương Tử Quân từ chối số tiền lớn như vậy, Lỗ Đỉnh Thành có tiếp tục cầm số tiền này ra đầu tư không?
Nếu lấy ra thì tất cả dễ nói, nhưng nếu như Lỗ Đỉnh Thành đổi ý, mà diễn đàn đầu tư không hoạt động đạt được hiệu quả mong muốn, thậm chí có hiệu quả không tốt, như vậy sẽ làm mất đi cơ hội tiếp nhận đầu tư của tập đoàn Đỉnh Duyệt, là mộ thất sách với công tác chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao.
Chuyện lớn như vậy thì cần nên thương lượng với mình mới cho ra quyết định mới đúng. Sầm Vật Cương chợt nghĩ như vậy, sau đó lão bấm điện thoại của thư ký: - Cậu liên lạc với bí thư Vương, hỏi xem khi nào thì diễn đàn đầu tư của bọn họ khai trương đây?
Thư ký chỉ mất ba phút đã đi đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương, sau khi châm đầy ly trà cho Sầm Vật Cương thì dùng giọng cung kính báo cáo: - Bí thư, vừa rồi tôi đã liên hệ với bí thư Vương, anh ấy nói tất cả công tác đã chuẩn bị xong, ngày cụ thể sẽ do ngài chỉ định.
- À, vậy thì cậu nói bí thư Vương đến phòng làm việc của tôi một chuyến, tốt nhất là đưa theo cả tài liệu về diễn đàn đầu tư đến đây. Sầm Vật Cương khoát tay với thư ký rồi trầm giọng phân phó.
Thư ký đi rất khẽ, Sầm Vật Cương nhìn cửa đóng lại mà không khỏi thì thào: - Tốt nhất là diễn đàn đầu tư phát huy được tác dụng.
- Bí thư Vương, hôm nay tôi rất vui, tôi muốn uống cho thoải mái. Thành Nghiên Tuệ nói với hai mắt khá lờ đờ, muốn cướp lấy chai rượu trong tay của Vương Tử Quân.
Thành Nghiên Tuệ đưa tay đến, thế nhưng lúc này nàng cũng không chộp vào chai rượu, lại chộp vào bàn tay của Vương Tử Quân. Vương Tử Quân không có phản ứng gì nhưng vẻ mặt của Thành Nghiên Tuệ lại có chút khác thường, nàng cầm lấy bàn tay của Vương Tử Quân, sau đó ngẩng đầu lên nói: - Nếu như năm xưa tôi ở lại thành phố Giang Thị, hai người chúng ta liệu có khả năng không?
"Ở lại Giang Thị!" Câu nói này giống như kim châm vào trí nhớ của Vương Tử Quân, hắn cũng không phải không động tâm với một Thành Nghiên Tuệ dịu dàng xinh đẹp. Thế nhưng khi đó hắn đã nhận được thông báo của ông nội, đó là hôn nhân của mình mà mình không được làm chủ, vì vậy sau khi nhận được thư tình của Thành Nghiên Tuệ, hắn lựa chọn cách thức từ chối.
Khi đó Thành Nghiên Tuệ thật sự làm cho Vương Tử Quân động tâm, thế nhưng bây giờ cũng không giống trước kia, mà thời gian cũng không thể quay lại được.
Vương Tử Quân không trả lời, Thành Nghiên Tuệ giống như đã tỉnh lại vài phần từ cảm giác say cũng không hỏi tiếp. Sau món súp được nhân viên phục vụ dâng lên và hai người ăn xong, Vương Tử Quân cười cùng Thành Nghiên Tuệ rời khỏi nhà hàng.
- Sau này chờ vợ tôi đến, cô nên gọi cả anh nhà đi, hai nhà chúng ta dùng cơm cho vui. Vương Tử Quân rời khỏi nhà hàng thì cười nói lời mời với Thành Nghiên Tuệ.
Không ngờ câu nói này lại làm cho tâm tình của Thành Nghiên Tuệ trầm xuống: - Khi vợ của anh đến, tôi sẽ mời cả nhà anh đi dạo.
Khi Vương Tử Quân đang cảm thấy kinh ngạc vì phản ứng của Thành Nghiên Tuệ, đúng lúc này Thành Nghiên Tuệ cười khổ nói: - Tôi đã ly hôn rồi.
Lúc này chuyện ly hôn đã là khá bình thường, Vương Tử Quân sau khi có chút kinh hãi thì xoa xoa bàn tay nói: - Đợi đến khi mẹ con Tiểu Bắc đến, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.
Vương Tử Quân đi, Thành Nghiên Tuệ nhìn Vương Tử Quân lên taxi rời đi mà sinh ra cảm giác muốn khóc. Lúc này điện thoại của nàng chợt vang lên, nàng nhìn vào dãy số gọi đến, cũng nhanh chóng nghe máy, chợt bên kia vang lên giọng nói kiên định: - Chân Thiên Ích là con của tôi, tuyệt đối không để cho cô nuôi.
...
- Anh Hồ, phía thành phố Rừng Mật có chuyện gì vậy? Vì sao đến bây giờ mà những công trình kia còn chưa được khởi công? Kim Chính Thiện kia muốn làm gì đây? Sầm Vật Cương vỗ tay lên mặt bàn dùng giọng tức giận nói.
Phương Anh Hồ đứng đối diện với Sầm Vật Cương, hắn cảm thấy khá uất ức, thế nhưng ngoài miệng lại không dám phản biện. Hắn là thư ký trưởng của Sầm Vật Cương, tất nhiên hắn hiểu tính tình của lãnh đạo, khi lãnh đạo nổi giận thì tốt nhất không nên mở miệng cãi lại, chỉ cần nghe là được. Câu nói hắn tâm đắc nhất chính là: "Tìm biện pháp để thành công chứ không tìm cớ để nói về thất bại", càng mở miệng cãi thì càng không xong.
Tiến đội xây dựng hạng mục cho đại hội thể dục thể thao của thành phố Rừng Mật căn bản là quá chậm, đây không phải là vấn đề của mình, sau khi Sầm Vật Cương phát giận xong thì sẽ hiểu mà thôi. Hơn nữa bây giờ Vương Tử Quân là người đứng đầu tổ giám sát thi công, dù thế nào thì búa của lãnh đạo cũng không rơi xuống đầu Phương Anh Hồ.
Vì vậy lúc này điều cần thiết của Phương Anh Hồ chính là chờ Sầm Vật Cương nổi giận xong rồi nói sau.
- Bí thư, hai ngày trước tôi có gặp chủ tịch Bác Hải của thành phố Rừng Mật, bọn họ nói tình hình tài chính có chút khó khăn, hai tháng tiền lương vừa qua của thành phố bọn họ chính là vì chủ tịch Bác Hải đứng ra vay mượn của ngân hàng. Phương Anh Hồ nhìn Sầm Vật Cương cúi đầu xuống uống nước rồi khẽ nói.
Phương Anh Hồ không nói đến Kim Chính Thiện, vì lúc này Sầm Vật Cương đang nổi nóng vì Kim Chính Thiện, vì vậy hắn nói đến chủ tịch Bác Hải của thành phố Rừng Mật. Bác Hải là người mạnh vì gạo bạo vì tiền hơn so với Kim Chính Thiện, căn bản lại có mối quan hệ rất tốt với các vị lãnh đạo tỉnh ủy.
Bộ dạng của Sầm Vật Cương lúc này giống như những gì Phương Anh Hồ suy đoán, vẻ tức giận giảm đi không ít, thế nhưng những ngón tay không khỏi gõ lên mặt bàn: - Hừ, tình hình tài chính khó khăn, chúng ta đẩy mạnh xây dựng nhiều công trình trong một khoảng thời gian, không có khó khăn mới là lạ. Có nhiều đối phương không nắm rõ chính phụ trong lúc công tác, như vậy không phải không biết lửa sắp cháy đến nơi rồi sao?
Có vài đồng chí trong lời nói của Sầm Vật Cương chính là Kim Chính Thiện, Phương Anh Hồ cảm thấy bí thư Sầm phê bình Kim Chính Thiện như vậy là không quá phận, tất nhiên hắn cũng không vì giúp đỡ nói tốt cho Kim Chính Thiện vài câu mà làm cho lãnh đạo của mình mất hứng.
Thấy Phương Anh Hồ không nói lời nào thì Sầm Vật Cương lại gõ lên mặt bàn nói: - Lúc này các cấp tài chính đều khó khăn, cậu xem, chủ tịch Đường cũng kể khổ với tôi, giống như tôi là cái máy in ra tiền vậy.
Sầm Vật Cương tuy ép Đường Chấn Huy rất gắt, thế nhưng những gì có thể làm chủ được thì Đường Chấn Huy đều vận hành theo ý mình. Dù sao thì Đường Chấn Huy cũng là chủ tịch tỉnh, Sầm Vật Cương cũng không quá áp chế được.
- Bí thư, tôi nghe nói diễn đàn đầu tư của bí thư Vương đã sắp được hoàn thành, những ngày gần đây sẽ tổ chức nghi thức khánh thành, nghe nói có mời không ít xí nghiệp, biết đâu diễn đàn đầu tư này sẽ giảm tải nhiều áp lực cho tỉnh chúng ta? Phương Anh Hồ căn bản có kiến thức nửa vời với những hạng mục công tác hiện tại của Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này cũng chỉ có nó mới trấn an được Sầm Vật Cương.
Sầm Vật Cương không nói gì, lão đi về phía bồn hoa bên cửa sổ, một lúc lâu sau mới nói: - Phương diện xây dựng hạng mục của đại hội thể dục thể thao thì cần chúng ta ném tiền ra, phương diện đầu tư chỉ là một phần tận tâm tận lực của bí thư Vương mà thôi.
Phương Anh Hồ là người thông minh, sao không hiểu ý nghĩa câu nói của Sầm Vật Cương? Hắn đang định nói vài lời với Sầm Vật Cương, thế nhưng lúc này trên cơ bản không cần phải nói thêm.
- Cậu nói xem nếu thay đổi người chủ trì công tác của thành phố Rừng Mật, có phải sẽ tiến thêm một bước trong công tác đẩy mạnh xây dựng hạng mục chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao hay không? Sầm Vật Cương nói rất bình thản thế nhưng nghe vào trong tai Phương Anh Hồ lại giống như sấm sét. Đổi người chủ trì công tác của thành phố Rừng Mật, có thể nói là đổi vị trí của Kim Chính Thiện.
Sầm Vật Cương là bí thư tỉnh ủy Mật Đông, lão có quyền uy thay đổi vị trí của tất cả các vị bí thư thị ủy trong tỉnh, đây cũng không phải là chuyện quá khó khăn. Thế nhưng vị trí bí thư thị ủy Rừng Mật lại khác, tỉnh ủy chỉ có quyền đề nghị lên trung ương mà thôi. Lúc này Sầm Vật Cương muốn động vào Kim Chính Thiện, như vậy sẽ có một tranh đấu lớn diễn ra. Nếu nắm bắt được Kim Chính Thiện thì uy tín của Sầm Vật Cương sẽ tăng tiến thêm một bước, nếu như không thì sẽ là ảnh hưởng càng thêm nhiều.
Hơn nữa vài năm qua Kim Chính Thiện chủ trì công tác của thành phố Rừng Mật, đã làm không ít chuyện tốt, có thể nói là nhận được sự coi trọng của lãnh đạo thượng cấp. Nếu những thành tích của Kim Chính Thiện bị Sầm Vật Cương chối bỏ, nếu không đẩy Kim Chính Thiện rời đi được, như vậy sẽ là một đòn nặng nề vào thanh danh của bí thư Sầm.
Phương Anh Hồ suy tư giây lát rồi nói: - Bí thư Sầm, có vài chuyện tôi cảm thấy không nên nóng vội, nếu không được thì tôi sẽ tìm gặp trò chuyện với bí thư Kim một phên.
- Nếu như có thể bàn được thì tôi có thể đưa rượu và thức ăn đến bàn với anh ta rồi. Sầm Vật Cương phất phất tay trầm giọng nói.
- Cốc cốc. Hai tiếng gõ cửa vang lên, Cố Tắc Viêm đẩy cửa đi vào. Hắn thấy Sầm Vật Cương đang nói chuyện với Phương Anh Hồ thì cười nói: - Bí thư, tôi có chút chuyện cần báo cáo với ngài.
Phương Anh Hồ khẽ cười với Cố Tắc Viêm, sau đó nói với Sầm Vật Cương: - Chiều nay tôi cần phải tham gia một cuộc tiếp đãi, tôi đi trước, hai vị cứ trò chuyện với nhau.
Người có quyền tự do đi vào trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương có thể nói đây là quyền lợi vô hình, càng biểu hiện mình là người thân cận với bí thư Sầm. Bây giờ trong số các thường ủy tỉnh ủy Mật Đông thì chỉ có hai người có quyền lợi như vậy, một là Cố Tắc Viêm, người còn lại là Phương Anh Hồ.
- Mời anh ngồi, có chuyện gì vậy? Sầm Vật Cương ngồi xuống chiếc ghế sau bàn làm việc của mình rồi trầm giọng hỏi Cố Tắc Viêm.
Quỹ tích phát triển của Cố Tắc Viêm những năm qua có liên quan mật thiết đến Sầm Vật Cương, nhiều lần hắn đến báo cáo công tác cũng làm cho Sầm Vật Cương thả lỏng hơn. Sau khi nghe câu nói của bí thư Sầm thì Cố Tắc Viêm cười nói: - Bí thư Sầm, ngày hôm qua tôi đến tham gia lễ khởi công công viên thế kỷ ở thành phố Linh Long, tôi đã trò chuyện qua với giám đốc Đỉnh Thành.
Sầm Vật Cương có ấn tượng không tồi với Lỗ Đỉnh Thành, người này đã cho ra nhiều cống hiến trong quá trình phát triển kinh tế của thành phố Linh Long. Trước đó vài ngày lão sở dĩ để cho Phương Anh Hồ ra mặt giúp đỡ cho con của Lỗ Đỉnh Thành, chính là vì không muốn để cho người có lực ảnh hưởng lớn đến sự phát triển kinh tế của tỉnh phải chịu ảnh hưởng.
- Giám đốc Lỗ nói thế nào? Tôi đã lâu rồi còn chưa gặp mặt anh ấy.
Cố Tắc Viêm cười cười nói: - Giám đốc Đỉnh Thành rất muốn báo cáo công tác với bí thư, thế nhưng dạo này ngài quá bận rộn.
Sầm Vật Cương chỉ cười cười mà không nói gì. Lão tuy chú trọng đến lực ảnh hưởng của tập đoàn Đỉnh Duyệt với sự phát triển kinh tế của tỉnh, thế nhưng vẫn giữ khoảng cách với những người là chủ doanh nghiệp như Lỗ Đỉnh Thành. Lão dù cảm thấy có lòng tin với sự tự chủ của mình, thế nhưng cũng không muốn đi quá gần với đám thương nhân kia.
Cố Tắc Viêm thấy Sầm Vật Cương không có phản ứng thì hiểu đó là quy củ, thế nên hắn khẽ cười nói: - Giám đốc Lỗ biết ngài đang nóng lòng thúc đẩy các hạng mục chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao, thế nên cố tình xuất lực vì sự kiện này, anh ấy nói tập đoàn của bọn họ tình nguyện đầu tư hai mươi tỷ.
Hai mươi tỷ không phải là con số nhỏ, Sầm Vật Cương là người mà hầu như ngày nào cũng nhức đầu vì tài chính, bây giờ nghe thấy điều này thì tỏ ra cực kỳ vui mừng. Tuy hai mươi tỷ không giải quyết được vấn đề, thế nhưng với tình hình tài chính hiện tại của tỉnh Mật Đông, có hai mươi tỷ này cũng gần đủ để chống đỡ xây dựng các hạng mục chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao.
- Vậy điều kiện mà tập đoàn Đỉnh Duyệt đưa ra là gì? Sau khi làm cho mình tỉnh táo một chút thì Sầm Vật Cương khẽ hỏi.
Cố Tắc Viêm cười cười nói: - Cái này tôi không nghe bọn họ nhắc đến, nhưng vài ngày trước khi bí thư Vương đi đến kiểm tra thị sát công tác của thành phố Linh Long, giám đốc Lỗ Đỉnh Thành đã từng cầm theo bản kế hoạch đầu tư của mình đi gặp mặt bí thư Vương.
- bí thư vương cũng không nói với tôi về điều này. Sầm Vật Cương nâng ly trà lên uống một ngụm rồi vẻ mặt trở nên có chút ngưng trọng.
Cố Tắc Viêm cười cười nói: - Lỗ Đỉnh Thành nói bí thư Vương cũng không quá chú trọng phương diện đầu tư của bọn họ, thế nên yêu cầu bọn họ cần ngồi xuống đàm phán với diễn đàn đầu tư.
Sầm Vật Cương không nói lời nào, ánh mắt của lão xẹt qua mặt Cố Tắc Viêm, một lúc lâu sau mới nói: - Bí thư Vương có suy xét của riêng bí thư Vương.
Cố Tắc Viêm cũng không nói gì ở phương diện này, với những gì hắn hiểu về Sầm Vật Cương, hắn biết lần này mình bị tra thuốc vào mắt. Chưa nói đến những phương diện gì khác, có đôi khi nói hớ, hơn nữa nói hớ quá nhiều cũng không phải là chuyện gì tốt.
Sau khi hồi báo vài hạng mục công tác mìn được giao quản lý, Cố Tắc Viêm rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương. Sau khi Cố Tắc Viêm rời đi thì Sầm Vật Cương khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, tiếp tục rơi vào trầm ngâm.
Tập đoàn Đỉnh Duyệt chuẩn bị đầu tư hai mươi tỷ vào phương diện xây dựng hạng mục chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao, điều này làm cho Sầm Vật Cương vui mừng, đồng thời cũng có chút chấn động. Tuy lão biết rõ Lỗ Đỉnh Thành luôn hy vọng kéo quan hệ với mình, thế nhưng tiền không phải là lá cây, Lỗ Đỉnh Thành không thể tự nhiên ném ra nhiều tiền như vậy, chắc chắn có điều kiện của mình.
Trước khi Vương Tử Quân đề xuất xây dựng diễn đàn đầu tư thì lỗ hổng về tài chính cho hạng mục của đại hội thể dục thể thao là quá rõ ràng, sao trước đó Lỗ Đỉnh Thành không ném ra hai mươi tỷ? Không phải lần này diễn đàn đầu tư của Vương Tử Quân sẽ có kết quả tốt sao?
Trong đầu Sầm Vật Cương lóe lên ý nghĩ như vậy, lão khẽ xoa đầu mình. Hai mươi tỷ không là con số nhỏ, Vương Tử Quân từ chối số tiền lớn như vậy, Lỗ Đỉnh Thành có tiếp tục cầm số tiền này ra đầu tư không?
Nếu lấy ra thì tất cả dễ nói, nhưng nếu như Lỗ Đỉnh Thành đổi ý, mà diễn đàn đầu tư không hoạt động đạt được hiệu quả mong muốn, thậm chí có hiệu quả không tốt, như vậy sẽ làm mất đi cơ hội tiếp nhận đầu tư của tập đoàn Đỉnh Duyệt, là mộ thất sách với công tác chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao.
Chuyện lớn như vậy thì cần nên thương lượng với mình mới cho ra quyết định mới đúng. Sầm Vật Cương chợt nghĩ như vậy, sau đó lão bấm điện thoại của thư ký: - Cậu liên lạc với bí thư Vương, hỏi xem khi nào thì diễn đàn đầu tư của bọn họ khai trương đây?
Thư ký chỉ mất ba phút đã đi đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương, sau khi châm đầy ly trà cho Sầm Vật Cương thì dùng giọng cung kính báo cáo: - Bí thư, vừa rồi tôi đã liên hệ với bí thư Vương, anh ấy nói tất cả công tác đã chuẩn bị xong, ngày cụ thể sẽ do ngài chỉ định.
- À, vậy thì cậu nói bí thư Vương đến phòng làm việc của tôi một chuyến, tốt nhất là đưa theo cả tài liệu về diễn đàn đầu tư đến đây. Sầm Vật Cương khoát tay với thư ký rồi trầm giọng phân phó.
Thư ký đi rất khẽ, Sầm Vật Cương nhìn cửa đóng lại mà không khỏi thì thào: - Tốt nhất là diễn đàn đầu tư phát huy được tác dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.