Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1394: Tôi đến để mọi người làm chuẩn

Bảo Thạch Tiêu

02/07/2015

- Cây hoa này nếu được chăm sóc tốt sẽ phải phân bồn, tôi nhìn trạng thái của nó vào lúc này, có lẽ không qua vài ngày nữa sẽ phải phân bồn mới cho nó rồi. Đào Nhất Hành gõ cửa đi vào phòng làm việc của Diệp Thừa Dân. Đào Nhất Hành nhìn Diệp Thừa Dân đang tưới cho chậu lan, thế là tươi cười nói.

Diệp Thừa Dân đưa thùng ô doa trong tay lên, lão vừa tưới nước vừa cười nói: - Trong lòng có chút phiền muộn nên tìm việc để làm. Chăm lan này cũng rất khó, nó không giống như những loại hoa khác, dù cho anh vài ngày không quan tâm thì nó cũng bừng bừng sức sống.

Sau khi nghe nói Diệp Thừa Dân có thái độ khác thường thì Đào Nhất Hành thầm cảm khái, thế nhưng trong lòng cũng có chút vui sướng. Trong mắt hắn thì Diệp Thừa Dân xưa nay ít khi nào thể hiện cảm xúc với người khác, biết đâu đến cấp bậc của Diệp Thừa Dân thì căn bản chú trọng vui buồn không biểu hiện ra bên ngoài? Cho dù tâm tình có không tốt thế nào thì cũng sẽ tươi cười đón chào.

Một vị lãnh đạo như Diệp Thừa Dân, anh làm cấp dưới sao có thể dám nói những câu thoải mái cho được? Nhưng Đào Nhất Hành vẫn cảm thấy vui sướng, Diệp Thừa Dân có thể nói ra tâm tình với mình, ít nhất hắn cũng không phải là người ngoài, đây chính là thứ mà hắn mãi truy cầu.

Nhưng Đào Nhất Hành lại giật mình vì Diệp Thừa Dân nói những lời này, mình phải nói sao với lãnh đạo đây?

Đào Nhất Hành suy xét ý nghĩ của lãnh đạo, hắn chợt cười nói: - Bí thư, có phải là chúng tôi không làm tốt công tác, thế cho nên làm cho ngài tức giận không? Ngài yên tâm, sau khi quay về thì tôi nhất định sẽ kiểm tra lại, tìm căn nguyên của vấn đề, phân tích khắc sâu, nhất định sẽ không tái phạm sai lầm.

- Nhất Hành, anh bảo tôi phải nói sao về anh đấy? Tôi nói một chuyện, anh lại tìm bệnh tật trên người mình, điều này nói rõ điều gì? Rõ ràng là công tác mà anh phụ trách vẫn còn phải xem xét lại cho tốt. Diệp Thừa Dân đặt thùng tưới nước xuống, sau đó chỉ vào Đào Nhất Hành rồi cười nói.

Tuy nói lời phê bình thế nhưng Đào Nhất Hành vẫn rất vui vẻ, dù sao thì tảng đá trong lòng cũng đã rơi xuống, bí thư Diệp không phải mất vui vì mình, chỉ cần điều này được xác định thì những việc khác không còn là vấn đề.

Khi Đào Nhất Hành đang thầm thở dài một hơi thoải mái, đúng lúc này Diệp Thừa Dân chợt nói: - Thời gian bí thư Trung Tắc đi đã được xác định, anh nên chuẩn bị một chút. Bí thư Trung Tắc cho ra nhiều cống hiến cho tỉnh Nam Giang, dù nhìn từ phương diện nào thì đều phải tiễn chân đồng chí Trung Tắc cho thật tốt.

Đào Nhất Hành không ngờ Diêu Trung Tắc lại ra đi nhanh chóng như vậy, xem ra sự kiện này được lãnh đạo cao tầng quan sát. Hắn thầm nghĩ như vậy mà cảm thấy có chút tỉnh táo, cũng có chút đồng tình với Diêu Trung Tắc, cùng lúc này hắn cũng hiểu lãnh đạo của mình không thoải mái vì vấn đề gì.

Mặc dù Diêu Trung Tắc sẽ phải đi, có một vị trí còn trống cho Diệp Thừa Dân, thế nhưng nhìn từ phương diện khác thì cũng là một cuộc chiến mà khó tránh khỏi mà Diệp Thừa Dân phải đối mặt. Từ khi Diệp Thừa Dân làm bí thư tỉnh ủy Nam Giang thì luôn chú ý yên ổn, muốn thời đẩy từng bước, muốn chậm rãi quán triệt ý chí của mình vào trong tỉnh Nam Giang.

Nhìn từ tình huống trước mắt thì sách lược này của Diệp Thừa Dân đã có được những thành công không thể nghi ngờ, dù nói từ phương diện nào thì các mối quan hệ trong tỉnh Nam Giang rắc rối như mạng nhện nhưng Diệp Thừa Dân vẫn có thể làm cho nó trở nên đỡ rắc rối hơn, dù không nói mọi người đứng lại thành một chỗ, thế nhưng ít nhất cũng để cho mọi người vì đại cục của tỉnh, cùng nhau đi về một hướng. Tuy vẫn còn có vài vấn đề, thế nhưng đường lối phát triển vẫn tương đối hài hòa. Đúng lúc này lại có vấn đề, Diêu Trung Tắc xảy ra chuyện, việc này quá bất ngờ, Diệp Thừa Dân căn bản trở tay không kịp.

Thậm chí có thể nói chuyện này làm rối loạn bố trí của Diệp Thừa Dân, mặc dù cho đến bây giờ Diêu Trung Tắc vẫn đứng bên cạnh Chử Vận Phong, nhưng Diêu Trung Tắc dù sao cũng là Diêu Trung Tắc, hắn cũng không phải người một lòng phục tùng Chử Vận Phong. Khi Diệp Thừa Dân dần tiến lên, hai người kia đã bị áp chế khá mạnh, chỉ cần qua một thời gian nữa thì lão tin tưởng cả Nam Giang sẽ vận chuyển theo ý chỉ của mình.

Nhưng bây giờ Diêu Trung Tắc bị điều đi, căn bản sẽ có một cuộc chiến giữa Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong. Nếu như Diệp Thừa Dân có thể thuận lợi thi hành ý chỉ của mình, như vậy tất cả không còn là vấn đề, thậm chí cũng không cần thời gian ma xát, có thể đẩy mạnh quyền lực của mình.

Nhưng Diệp Thừa Dân không nắm chắc phần thắng, một khi thất bại thì cục diện lão kinh doanh trước nay sẽ bị hủy, thế cục cũng càng trở nên khó khống chế. Với tính cách của Diệp Thừa Dân, nếu bị động trong tình huống như vậy là thứ khó thể nào chấp nhận được.

Đào Nhất Hành mặc dù đoán ra được chút tâm tư của Diệp Thừa Dân, thế nhưng cũng không thể hoàn toàn đoán đúng. Hắn thấy Diệp Thừa Dân nói đến Diêu Trung Tắc thì dùng giọng chú ý nói: - Bí thư, tôi sẽ liên hệ với bí thư Diêu, sẽ làm tốt công tác tiễn chân lãnh đạo.

- Ừ! Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu, lão trầm ngâm giây lát rồi nói: - Anh hỏi thăm bí thư Diêu, để xem anh ấy khi nào rãnh, tôi sẽ cùng dùng cơm.

Đào Nhất Hành căn bản thực hành theo sắp xếp của Diệp Thừa Dân, khi thấy bí thư cầm bình tưới nước lên, hắn nói rằng sẽ nói lại cho Khuất Chấn Hưng. Diệp Thừa Dân cũng không quay đầu, lão vẫn tiếp tục tưới hoa, nhưng ngay sau đó đã trầm giọng nói: - Tôi thấy có vài người chỉ sợ thiên hạ không loạn, Nhất Hành, anh cũng nên chỉnh đốn lại bầu không khí trong văn phòng được rồi.

- Vâng, tôi quay về nhất định sẽ xử lý nghiêm. Đào Nhất Hành trả lời cực kỳ kiên quyết.

Bầu không khí trong phòng cực kỳ im ắng, vài phút sau Diệp Thừa Dân lại nói tiếp: - Anh cảm thấy nếu trưởng phòng Vương tiến lên làm phó bí thư tỉnh ủy thì thế nào?



Với năng lực của Vương Tử Quân thì Đào Nhất Hành cảm thấy vị trí phó bí thư tỉnh ủy không có vấn đề, nhưng hắn biết Vương Tử Quân tiến lên ngoài phương diện được lãnh đạo tuyến trên sắp xếp, nếu không chỉ sợ sẽ khó qua được cửa ải của bí thư Diệp. Dù sao Vương Tử Quân dù thân cận với bí thư Diệp thế nhưng không phải là người thuộc dòng chính, để đối phương trở thành trưởng phòng tổ chức là cực hạn của bí thư Diệp, nếu như mới đó mà tiếp tục tiến lên vị trí phó bí thư tỉnh ủy, chỉ sợ sẽ có không ít người không mong muốn như vậy.

Ít nhất thì Đào Nhất Hành cũng cảm thấy mình có chút oán hận.

Đào Nhất Hành trầm ngâm giây lát rồi lên tiếng: - Bí thư, trưởng phòng Vương có năng lực công tác rất mạnh, thành tích cũng cực kỳ rõ ràng, thế nhưng nếu đẩy tiến lên quá nhanh thì tôi sợ các đồng chí khác khó tiếp nhận được.

Đào Nhất Hành cũng không nói chính mình, cũng không bày tỏ thái độ, thế nhưng như vậy cũng xem như biểu hiện thái độ của mình.

Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm.

Du Giang Vĩ đứng bên cạnh Vương Tử Quân, gương mặt có chút kích động: - Trưởng phòng Vương, tôi cảm thấy có nhiều người nói không ra gì, những tin đồn kia căn bản không có chứng cứ, nhưng lại làm cho người ta nghe và cảm thấy không thoải mái.

Du Giang Vĩ là thư ký của Vương Tử Quân, sau khi nghe được những tin đồn chung quanh thì đầu tiên là tức tối, sau đó nhanh chóng đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, nhanh chóng báo cáo chuyện này cho lãnh đạo của mình.

Du Giang Vĩ biết rõ đây tuyệt đối là có người đang muốn bêu xấu trưởng phòng Vương, hắn là một thư ký ở bên cạnh lãnh đạo, hắn tuyệt đối phải bảo vệ quyền uy và thanh danh cho lãnh đạo của mình.

Vương Tử Quân nhìn Du Giang Vĩ đang tỏ ra tức tối, thế là hắn cười nói: - Có câu "càng che thì càng rõ ràng", miệng mọc trên mặt mỗi người, bọn họ thích nói sao cũng được, cũng không cần quan tâm, những tin đồn kia cũng không thể cho lên mặt bàn, thế nên cũng không nên quản nhiều làm gì.

Du Giang Vĩ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, hắn định mở miệng, cuối cùng cũng không nói gì thêm.

- À, cậu gọi trưởng phòng Long đến đây một chuyến, để xem tình huống của công tác thi công chức lần này như thế nào. Vương Tử Quân vung tay với Du Giang Vĩ, sau đó tiếp tục xem văn kiện trên bàn.

Sau khi Du Giang Vĩ đi ra khỏi phòng thì gương mặt Vương Tử Quân nhanh chóng trở nên âm trầm. Hắn có biểu hiện cực kỳ tốt đẹp trước mặt Du Giang Vĩ, thế nhưng những lời nói bên ngoài vẫn làm cho hắn cảm thấy không chút thoải mái.

Vương Tử Quân biết rõ lúc này có không ít người nghĩ hắn đang cạnh tranh vị trí phó bí thư tỉnh ủy, thế nên cố ý làm ảnh hưởng đến thanh danh của hắn. Nếu sự việc không được điều tra rõ ràng, chỉ sợ những lời nghị luận sẽ ngày càng nhiều, mà chính mình không làm thì thì tin đồn cũng không biến mất.

Mặc dù Vương Tử Quân cảm thấy những thứ này khó thể cho lên mặt bàn, thế nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận thủ đoạn như ruồi nhặng này làm cho người ta cảm thấy rất đáng ghét.

Người cho ra những tin đồn như vậy căn bản phải có biết chút chuyện về mình và vị trí phó bí thư tỉnh ủy, còn người đó là ai, Vương Tử Quân cũng không nghĩ tiếp, dù có nghĩ thế nào cũng dễ đưa mình tiến vào một mạng lưới lằng nhằng khó chịu.

Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì điện thoại trong phòng làm việc chợt vang lên, hắn cầm lấy điện thoại, bên trong truyền đến giọng nói của Lỗ Kính Tu: - Trưởng phòng Vương, trò chuyện một chút được không?

- Bí thư Lỗ, anh có gì cứ phân phó. Vương Tử Quân có quan hệ không tệ với Lộ Kiếm Long, thế cho nên nói chuyện cũng có chút tùy ý.

- Cũng không dám nói là phân phó, tôi hôm nay nghe được vài chuyện, anh có nghe nói không? Lỗ Kính Tu khẽ ho khan một tiếng, sau đó chợt mở miệng nói.

Lỗ Kính Tu không giống như Du Giang Vĩ, hắn là bí thư ủy ban tư pháp, mặc dù được nhiều người cho rằng là người cùng một phái với Vương Tử Quân, thế nhưng vị trí của hắn quyết định tính độc lập của riêng mình. Nhưng hai bên là minh hữu với nhau, khi hắn nhận được tin tức thì cũng nên truyền đạt cho Vương Tử Quân.



Vương Tử Quân lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh, hắn cười nói với Lỗ Kính Tu: - Cám ơn bí thư Lỗ quan tâm, nếu ngài không nói thì tôi thật sự không biết có người dùng thủ đoạn như vậy, mà việc này ngài cũng đừng ngó ngàng đến làm gì, chút thủ đoạn nhỏ cũng khó thể nào ném lên mặt bàn.

- Tử Quân, anh có thái độ như vậy là quá tốt, tôi gọi điện thoại cho anh chủ yếu nhắc nhở một câu, cũng không nên quá chú trọng sự việc.

Lỗ Kính Tu bên kia cúp điện thoại được hai phút thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Vương Tử Quân nhìn thoáng qua số gọi đến, đây là Đậu Minh Đường.

- Trưởng phòng Tử Quân, có người dùng sự kiện nhảm nhí để nói này nọ, hôm nay tôi nghe thấy có vài người nghị luận, thế là phê bình cho một chặp, nhưng bọn họ nói rằng thứ này chủ yếu nghe được từ phía tỉnh ủy. Đậu Minh Đường cũng không khách sáo với Vương Tử Quân, thế nên trực tiếp nói thẳng.

Nếu như với Lỗ Kính Tu thì nói vài phút, nhưng Vương Tử Quân chỉ nói với Đậu Minh Đường hai ba câu thì cúp điện thoại. Mà điện thoại của Lỗ Kính Tu và Đậu Minh Đường giống như chỉ là bắt đầu, chỉ một lát sau thì Vương Tử Quân nhận được điện thoại từ bảy tám vị thường ủy, ai cũng quan tâm đến những lời đồn từ bên ngoài.

Đám người kia là thường ủy tỉnh ủy, mặc dù bọn họ gọi điện thoại đến an ủi, thế nhưng thực tế còn một phương diện quan trọng hơn, đó là nhờ điện thoại để tỏ thái độ với Vương Tử Quân, đó là những lời đồn này căn bản không liên quan đến tôi.

Vương Tử Quân đều tỏ vẻ cảm tạ những người gọi điện thoại đến, cũng tỏ vẻ chính mình không quan tâm đến những chuyện thế này. Những người kia an ủi Vương Tử Quân được vài câu thì cúp điện thoại.

Thật ra đối mặt với những lời đồn đãi liên quan đến Vương Tử Quân thì đám thường ủy tỉnh ủy kia gọi điện thoại đến chủ yếu cũng có không ít lựa chọn. Trực tiếp trầm mặc không lên tiếng cũng không có vấn đề, nhưng bọn họ gọi điện thoại đến chủ yếu để nói rằng mình coi trọng Vương Tử Quân.

Như vậy có nghĩa là không muốn Vương Tử Quân sinh ra nghi ngờ với mình, nhìn từ phương diện này cũng thấy rõ địa vị của Vương Tử Quân đang tăng tiến, đã đến mức chỉ cần một chuyện nhỏ xảy ra nhưng người ta căn bản khó thể nào không coi trọng.

Sau khi buông điện thoại của Kim Hành Thuấn, Vương Tử Quân cảm thấy mọi thứ coi như đã xong, dù sao thì hắn cũng đã nhận được vài cuộc điện thoại từ thủ đô. Ngoài hai người Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong, những người nên gọi điện thoại đến thì đã đều gọi điện thoại cho hắn.

Mặc dù đám người kia gọi điện thoại đến an ủi mình, thế nhưng Vương Tử Quân cũng không cho rằng những tin đồn kia không xuất phát từ một trong số những người bọn họ. Chỉ là hắn không phải là Sherlock Holmes, thế nên căn bản khó thể nào cho ra phán đoán chính xác được.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, trên mặt chợt lộ ra nụ cười. Hắn cầm văn kiện trên bàn, vừa định đứng lên thì có tiếng gõ cửa. Hắn ngồi xuống ghế sa lông nói một câu mời vào, chợt thấy Long Điền Hỉ đi vào bên trong.

Long Điền Hỉ là phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn đã hoàn toàn dựa về phía Vương Tử Quân. Sau khi ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, hắn bắt đầu báo cáo các hạng mục công tác, sau đó lại dùng giọng âm trầm nói: - Trưởng phòng Vương, bây giờ có nhiều người thích nói chuyện nhảm nhí, không quản được cái miệng của mình, nói ra những lời không có trách nhiệm. Tôi cảm thấy những hành vi như thế này căn bản là không tốt, chúng ta cần cho ra biện pháp cứng để xử lý, cũng không để tiếp tục phát sinh những tình huống tương tự làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.

Long Điền Hỉ mặc dù không nói rõ ràng thế nhưng ý nghĩa đã biểu hiện quá đủ. Vương Tử Quân nhìn gương mặt của Long Điền Hỉ, sau đó vỗ vỗ vai của đối phương rồi nói: - Trưởng phòng Long, bọn họ thích nói huyên thuyên thì cứ để mặc đi thôi, cũng không có tác dụng gì, chỉ là bọn họ tự tìm nguồn vui mà thôi.

Không chờ Long Điền Hỉ nói xong thì Vương Tử Quân đã đứng lên nói: - Trưởng phòng Long, tôi còn có chuyện cần báo cáo với bí thư Diệp, nếu như bên trong đơn vị có chuyện gì thì anh cứ xử lý cho tốt.

- Trưởng phòng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý cho tốt. Long Điền Hỉ nhìn vẻ mặt thản nhiên của Vương Tử Quân, hắn vội vàng lên tiếng.

Vương Tử Quân đi đến bên ngoài phòng làm việc của Diệp Thừa Dân, lúc này Khuất Chấn Hưng đang bày ra bộ dạng xem xét văn kiện. Khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì hắn vội vàng đứng lên chào hỏi: - Chào trưởng phòng Vương.

- Chào Chấn Hưng, bí thư Diệp bây giờ có rãnh không? Vương Tử Quân đi xuống ngồi xuống đối diện với Khuất Chấn Hưng, sau đó ắhn dùng giọng nhàn nhạt hỏi.

- Trưởng phòng Vương, bây giờ cũng không có ai trong phòng làm việc của bí thư, tôi sẽ đi qua báo cho bí thư một tiếng. Khuất Chấn Hưng vừa nhanh chóng châm trà cho Vương Tử Quân vừa dùng giọng nhiệt tình nói.

Hôm nay tâm tình của Khuất Chấn Hưng mãi không thể bình tĩnh, hắn luôn nghĩ đến nội dung cuộc trò chuyện giữa mình và Đào Nhất Hành vào buổi sáng. Mặc dù Đào Nhất Hành cuối cùng vẫn xem hắn là người nhà, thế nhưng tình huống Đào Nhất Hành nổi giận không khỏi làm cho đầu óc hắn luôn chấn động.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Thư Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook