Chương 638: Tôi là người thành phố La Nam, loạn rồi.
Bảo Thạch Tiêu
29/09/2013
Khương Mộ Đông đứng bên cạnh cửa sổ khu văn phòng, hắn nhìn Tiểu Trịnh
đuổi nhóm người Vương Tử Quân ra ngoài giống như ôn thần, thế là thiếu
chút nữa cười thành tiếng.
- Anh Khương, anh đang nhìn gì mà vui vẻ như vậy?
Một người đàn ông trung niên đi qua bên cạnh chợt cười hỏi Khương Mộ Đông.
- Có vài con chó bị đuổi ra ngoài, nhìn bộ dạng khốn khổ khốn nạn của bọn họ mà cảm thấy thật sự rất sướng.
Khương Mộ Đông khẽ vung tay lên cười ha hả nói.
"Là một nhóm người mà, nào có chó đâu chứ? Đúng là khó hiểu!"
Người nọ đưa mắt nhìn ra ngoài, thế nhưng lại không phát hiện được điều gì khác thường, không khỏi thầm nghĩ.
Khi hai người Khương Mộ Đông đang nói chuyện với nhau, nhóm người Vương Tử Quân đã đi ra đến cổng. Tiểu Trịnh đi theo sau cũng lớn tiếng phân phó bảo vệ cổng:
- Các anh nhớ kỹ cho tôi, lãnh đạo nói gần đây nếu có người thành phố La Nam đến thì đừng cho bọn họ đi vào lãng phí thời gian.
Nói những lời như vậy chẳng khác nào tát lên mặt mình? Hà Khởi Duệ dù biết rõ không còn gì để nói nhưng cũng xấu hổ đỏ mặt tía tai, hắn định mở miệng thì Vương Tử Quân vung tay giữ lại.
- Đi thôi, chúng ta cũng không phải đến để cãi nhau.
Vương Tử Quân dùng giọng hời hợt nói rồi dẫn đầu đi ra ngoài.
Khi vào xe thì Hà Khởi Duệ định nói vài lời phàn nàn với Vương Tử Quân, nhưng hắn còn chưa lên tiếng thì thấy bí thư Vương bắt đầu gọi điện thoại, thế là chỉ có thể nuốt cơn tức này xuống bụng.
- Sĩ Tắc, thế nào rồi?
Vương Tử Quân khẽ hỏi đầu dây bên kia.
Nhan Sĩ Tắc chờ điện thoại của Vương Tử Quân đã khá lâu, lúc này nghe thấy Vương Tử Quân hỏi thì vội vàng trả lời:
- Bí thư Vương, đã chuẩn bị xong, bây giờ nhóm bác Lỗ đang lên xe đi về phía bên kia.
- Vậy thì tốt rồi, đúng rồi, tôi giao cho anh một nhiệm vụ, chút nữa các vị lão gia tử đến, nếu bảo vệ yêu cầu đăng ký, cứ nói là người thành phố La Nam, anh nghe rõ không?
Vương Tử Quân khẽ nhìn về phía đám bảo vệ cổng đang đứng rất quy củ, thế là khẽ lên tiếng dặn dò.
Nhan Sĩ Tắc tuy không hiểu thế nhưng lại có một tín nhiệm khó hiểu với Vương Tử Quân, đừng nghĩ Vương Tử Quân còn trẻ mà xem thường, thế nhưng bí thư Vương không phải là người lỗ mãng trên quan trường, những gì đã bày mưu nghĩ kế căn bản luôn có đạo lý của mình. Thế là hắn cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng mở miệng nói sẽ đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ mà Vương Tử Quân giao phó.
Hà Khởi Duệ ngồi trong xe không biết Vương Tử Quân phân phó như vậy là có ý gì, hắn vẫn nhịn không hỏi mà chỉ khẽ xin chỉ thị:
- Bí thư Vương, kế tiếp chúng ta đi đâu đây?
- Đi uống trà.
Vương Tử Quân nhìn ánh mặt trời chói sáng rồi cười nói:
- Hôm nay có nửa ngày rảnh rỗi, chúng ta đi uống trà cho vui.
Khi Vương Tử Quân kéo Hà Khởi Duệ và Kim Điền Lạc đi uống trà thì một chiếc xe Audi màu đen chạy đến dừng lại vị trí vừa rồi xe của nhóm bí thư Vương đã đậu. Lúc này Nhan Sĩ Tắc đã gặp mặt Lỗ lão gia tử, hắn ngồi trên một chiếc xe Santana đi theo phía sau các vị lãnh đạo lão thành.
Khi xe đi vào cổng, bảo vệ đứng ra cản lại, hắn vênh mặt chỉ chỉ tấm bảng ở bên ngoài, trên đó có có một dòng chữ lớn: "Xe từ bên ngoài đến không được chạy vào!"
Lái xe là người đi theo Lỗ lão gia tử nhiều năm, hắn định lên tiếng thì Lỗ lão gia tử đã cản lại. Lão khẽ nhìn về phía ba ông lão ngồi phía sau nói:
- Người ta không cho chạy xe vào, như vậy chúng ta đi bộ vài bước cho đỡ mỏi chân.
Lỗ lão gia tử lên tiếng, bốn người xuống xe, mà Nhan Sĩ Tắc ngồi ở chiếc Santana phía sau cũng vội vàng đi xuống.
Bảo vệ thấy bốn ông lão ăn mặc trang phục người già, hắn cũng không quá quan tâm, hắn hỏi theo đúng phép:
- Các vị đến từ đâu? Tìm ai ở đây?
Nhan Sĩ Tắc xuống xe vẫn nhớ lời dặn của Vương Tử Quân, lúc này nghe thấy tên bao vệ hỏi thì tranh thủ thời gian đáp:
- Chúng tôi là người đến từ thành phố La Nam, đến để gặp bộ trưởng Chu.
Đám bảo vệ cổng vốn còn treo nụ cười máy móc, lúc này vừa nghe thấy là người đến từ thành phố La Nam, thế là vẻ mặt chợt trở nên lạnh lẽo. Bọn họ là bảo vệ của đơn vị, bọn họ biết rõ sự chênh lệch của mình và cục trưởng Khương, đối vơi sơn bắc thì cục trưởng Khương là người cao cao tại thượng, là người có thể đuổi việc bọn họ. Những người đến đơn vị chạy quan hệ thường phải nhìn vào vẻ mặt của cục trưởng Khương.
Vì thế mà tên bảo vệ cầm đầu cười lạnh một tiếng, sau đó dùng giọng không thèm quan tâm nói:
- À, đến từ thành phố La Nam sao? Vậy thì xin lỗi, lãnh đạo không rảnh, các người cũng không cần phải đi vào.
Nhan Sĩ Tắc vừa định lên tiếng thì Lỗ lão gia tử ở bên cạnh đã mở miệng:
- Đứa bé này nói kiểu gì vậy? Đây là đơn vị của quốc gia, cậu dựa vào cái gì mà không cho người của thành phố La Nam đi vào?
Lỗ lão gia tử là người rời khỏi quê hương từ rất lâu, thế nhưng trong lòng vẫn lưu luyến tình cảm và vinh dự của con người thành phố La Nam, không thể không quan tâm cho được. Lúc này nghe thấy tiểu tử bảo vệ kia dùng giọng không quan tâm không sợ hãi không cho người thành phố La Nam đi vào, điều này không khỏi làm cho Lỗ lão gia tử chợt nổi giận.
Người làm bảo vệ cũng có niềm kiêu ngạo của riêng mình, hơn nữa bây giờ đã xác định được thân phận của đối phương, bọn họ càng không xem ra gì. Vì không cho người của thành phố La Nam đi vào chính là chỉ thị của cục trưởng Khương, thế cho nên bọn họ càng thực hiện chỉ thị này một cách thuần thục hơn.
- Không cho vào là không cho vào, nói nhiều làm gì? Đừng đứng đây cản đường, đây là trọng địa văn phòng, các người đi chỗ khác đi.
Tên bảo vệ đứng đầu chợt vung tay lên muốn đuổi người.
- Đứa bé này đúng là không hiểu chuyện, tôi nói cho cậu biết, nếu hôm nay cậu không nói cho rõ ràng thì đám người chúng tôi sẽ đứng chắn ở cổng này.
Lỗ Tiền Tiến cũng rất tức giận, lão cười hì hì trực tiếp đứng ngay ngoài cổng.
Tên bảo vệ thấy Lỗ lão gia tử là người tóc bạc trắng, thế là thu hồi bàn tay đang định vươn ra giữ lấy người Lỗ lão gia tử. Nhưng hắn cũng không nhượng bộ, hắn dùng giọng chân thật đáng tin nói:
- Lão đồng chí, ngài cũng đừng cưỡng cầu làm gì, nếu ngài đứng chắn trước cổng đơn vị chúng tôi, như vậy tôi sẽ báo cảnh sát. Đến lúc đó các người bị xử phạt vì gây rối trật tự đơn vị xử lý công thì cũng đừng trách tôi không nhắc nhở trước.
- Ông bạn già, hắn rõ ràng là uy hiếp anh, nếu anh không dám thì lui ra, để tôi tiến lên cho.
Một ông lão đứng sau lưng Lỗ lão gia tử chợt dùng giọng tức giận trêu chọc.
- Có gì mà không dám? Năm xưa ông đây còn đi dưới mưa bom lửa đạn, có gì phải sợ mấy thằng oắt con này? Chỉ sợ anh Triệu mới không dám, anh đứng đó mà xem, xem tôi có dám không.
Lỗ lão gia tử bị Triệu lão ở phía sau kích thích, thế là nhanh chóng bộc lộ tính cách của mình. Lão vừa nói vừa đặt mông ngồi ngay giữa cổng, đúng lúc này có một chiếc xe từ phía trong đi ra.
Chương 638(p2): Tôi là người thành phố La Nam, loạn rồi.
Thấy có người cản ngay ngoài cổng thì xe nhanh chóng dừng lại, một người đàn ông trung niên mặc chế phục thấy xe dừng lại thì nhanh chóng chạy ra khỏi phòng trực ban, hắn nhìn chiếc xe bị ngăn trở, lại nhìn Lỗ lão gia tử ngồi ngoài cổng, thế là vội vàng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
- Đội trưởng Mã, những người này đến từ thành phố La Nam, vừa rồi lãnh đạo nói không cho người của thành phố La Nam vào đơn vị, bây giờ bọn họ không nghe, muốn chặn cổng của chúng ta.
Tên bảo vệ vừa rồi nói chuyện với Lỗ lão gia tử chợt lớn tiếng báo cáo với người đàn ông trung niên.
Lúc này tiếng còi xe hơi vang lên liên tục, tên đội trưởng đội bảo vệ nhìn thoáng qua chiếc xe, hắn trầm ngâm giây lát rồi nở nụ cười nói:
- Các người đưa các cụ đi vào ngồi ngỉ một lát rồi nói sau.
Sau nhiều năm công tác với nhau thì đám bảo vệ rất hiểu ý của đội trưởng, bây giờ vừa nghe thấy đội trưởng ra lệnh thì hai tên bảo vệ thanh niên nhanh chóng đi về phía Lỗ lão gia tử.
Nhan Sĩ Tắc thấy sự việc diễn ra như vậy thì chợt hiểu vì sao bí thư Vương nói mình khai báo là người của thành phố La Nam, nhưng lúc này hắn cũng không có nhiều thời gian suy xét ý nghĩ của bí thư Vương, hắn tranh thủ chạy đến.
Dù thế nào cũng không thể cho đám bảo vệ đụng vào các vị lão gia tử ở đây, vì bọn họ chính là những người được nhà nước bảo vệ đặc biệt, nếu có bất cứ vấn đề gì xảy ra thì hắn thật sự không gánh được trách nhiệm. Nhưng hắn còn chưa kịp chạy đến thì lái xe của Lỗ lão gia tử đã nhanh chóng đi đến bên cạnh, khi những tên bảo vệ kia còn chưa kịp phản ứng, tên lái xe đã vung tay giữ lấy bọn họ như bắt gà, sau đó ném ra té lăn trên mặt đất.
Có câu thế này: "có người thì có giang hồ", có giang hồ sẽ có anh em huynh đệ, dù đây chỉ là một đội cảnh sát nho nhỏ làm công tác bảo vệ đơn vị, thế nhưng giữa mọi người với nhau vẫn được bồi dưỡng ý nghĩ giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn.
Tên đội trưởng đội bảo vệ thấy đồng bọn của mình bị đánh ngã lăn ra đất, vẻ mặt hắn chợt biến đổi, kinh nghiệm công tác nhiều năm làm hắn gào lên:
- Tên kia đánh người, anh em xông lên bắt lấy đưa đến đồn công an như
Thật ra tên đội trưởng hét lên như vậy chỉ là ngụy trang mà thôi, điều hắn thật sự muón làm chính là ỷ mình người đông thế mạnh để chuẩn bị đánh cho tên lái xe kia một trận no đòn. Anh em của của mình bị đánh mà không ra mặt, như vậy sau này sẽ bị đám thủ hạ coi thường, căn bản không thể nào sai bảo được nữa.
Vì có anh em ngã xuống nên đám bảo vệ nhanh chóng chạy đến, bọn họ cũng nghe và hiểu rõ ý nghĩ của lãnh đạo, ngoài miệng nói bắt đối phương đưa đến đồn công an, thế nhưng bàn tay của mỗi người đều xiết chặt xông về phía tên khốn bên kia.
Khốn nổi lần này bọn họ tìm nhầm đối tượng, lái xe là một quán quân của đội quan dã chiến, lúc này thật sự phát huy tác dụng của mình. Hắn liên tục vung vẫy nắm đấm, đám bảo vệ liên tục ngã xuống đất.
Nhưng tên lái xe dùng sức rất hợp lý, sau khi từng tên bảo vệ bị đánh ngã cũng không để lại vết thường gì, chỉ là đau nhức khớp xương mà thôi.
Thế nhưng tình huống như vậy làm cho ngoài cổng đơn vị chợt náo loạn, Lỗ lão gia tử chợt nhíu mày. Một lão gia tử không cao hơn Lỗ lão gia tử ở bên cạnh bao nhiêu chợt trầm giọng nói:
- Anh Lỗ, cũng đừng đùa nữa, lúc này đã loạn rồi, anh mau gọi điện thoại cho Tiểu Chu, để cậu ấy ra đón chúng ta.
Lỗ lão gia tử nhếch miệng, trong lòng dù không muốn nhưng vẫn đi đến trước mặt Nhan Sĩ Tắc trầm giọng nói:
- Cậu gọi điện thoại cho tôi.
Nhan Sĩ Tắc nhìn tình cảnh xảy ra trước mắt, thật sự cảm thấy giống như mình đang nằm mơ. Thế nhưng dù sao hắn cũng là bí thư huyện ủy, cũng từng chèo chống nhiều sự việc lớn nhỏ, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và bấm số điện thoại gọi đi.
- Chào anh, xin hỏi anh tìm ai?
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng điệu rất lễ phép.
Nhan Sĩ Tắc nghe thấy giọng nói như vậy thì khẽ chặn lại:
- Chào anh, tôi là lái xe của thủ trưởng Lỗ Tiền Tiến, thủ trưởng muốn lãnh đạo của anh tiếp điện thoại.
Nhan Sĩ Tắc nói xong những lời này thì thấy Lỗ Tiền Tiến mỉm cười nhìn mình, thế là hắn nhanh chóng đưa điện thoại cho Lỗ lão gia tử. Hắn đưa điện thoại mà giống như vứt bỏ một củ khoai lang nóng ra khỏi tay vậy
Lỗ lão gia tử tiếp nhận điện thoại, sau đó lão thản nhiên nói:
- Alo, tôi là Lỗ Tiền Tiến, tôi đang ở chỗ nào sao? Ở trước cổng đơn vị của anh chứ chỗ nào?
- Cái gì? Tôi nói đùa với anh sao? Tiểu Chu, tôi cũng đã lớn tuổi rồi, cũng không có tâm tư nói đùa nữa. Tôi nói cho anh biết, Tiểu Hàn đã ra tay với đám bảo vệ trước cổng đơn vị của anh rồi.
Lỗ lão gia tử nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
Tình huống bạo động ngoài cổng nhanh chóng kinh động khu văn phòng bên trong, Khương Mộ Đông cùng bộ trưởng Lam đi xuống lầu, khi thấy ngoài cổng chợt rối loạn thì đưa mắt nhìn bộ trưởng Lam.
Khương Mộ Đông chợt thấy bộ trưởng Lam khẽ nhíu mày một cái.
Khương Mộ Đông cảm thấy mình là tâm phúc của lãnh đạo, hắn cần phải cẩn thận, chu đáo, kiên nhẫn, là người truyền lời, là người phát ngôn của lãnh đạo. Là một cấp dưới hợp cách thì phải làm cho tốt, hoăn nữa phải nắm giữ tốt ý đồ và tâm lý của lãnh đạo. Khương Mộ Đông rõ ràng là một người như vậy, đừng nói lúc này trời đang nóng, chỉ cần bộ trưởng Lam nhảy mũi một cái, hắn sẽ nói là trời lạnh, sẽ khoác thêm vài lớp áo cho lãnh đạo.
- Bộ trưởng Lam, xem ra văn phòng cũng nên chỉnh đốn lại một chút, anh xem, bọn họ công tác không ra thể thống gì.
Bộ trưởng Lam khẽ gật đầu, cũng không nói gì. Thế nhưng Khương Mộ Đông nhìn vào ánh mắt của lãnh đạo, hắn biết mình nói những lời như vậy trúng vào tâm tư của bộ trưởng Lam. Ai bảo chủ nhiệm văn phòng theo sát lãnh đạo đứng đầu đơn vị, có quan hệ không tốt với bộ trưởng Lam, bây giờ nếu không tra thuốc nhỏ mắt cho đối phương, như vậy còn đợi đến khi nào nữa.
- Thật sự không ngờ, Mộ Đông, cậu đi giải quyết cho tôi.
Bộ trưởng Lam khẽ vung tay lên với Khương Mộ Đông, sau đó thản nhiên nói.
Tuy không phải là phạm vi chức quyền của mình, thế nhưng lãnh đạo có lệnh thì Khương Mộ Đông vẫn không chối từ. Có câu làm công tác không phân biệt trong ngoài, chỉ cần lãnh đạo có chỉ thị, như vậy anh cứ đề cao tinh thần mà xử lý cho tốt là được.
Khương Mộ Đông tiến nhanh về phía trước, hắn nghĩ mình chỉ cần mất vài phút để giải quyết vấn đề lần này. Hắn biết rõ bộ trưởng Lam rất thích mình, nhưng lãnh đạo vẫn muốn rèn sắt khi còn nóng, rõ ràng là chú trọng tán thưởng những người có năng lực, mà lúc này chính là cơ hội để hắn biểu hiện trước mặt bộ trưởng Lam.
Khương Mộ Đông thầm có tính toán của riêng mình, hắn nhanh chóng đi ra cổng. Hắn đang định quá tháo đám bảo vệ dừng lại, nhưng khi thấy bốn tên nhân viên bảo vệ toàn thân đầy đất, thế là lời nói vừa định phát ra khỏi miệng lại được nuốt vào bụng.
Chương 638(p3): Tôi là người thành phố La Nam, loạn rồi.
Dúng là quá mất mặt, bốn năm người đánh không lại một người, lại bị người ta đánh cho lăn lộn, hơn nữa nhìn qua hình như người ta chỉ dùng có một tay mà thôi.
- Dừng tay lại, các người đang làm gì vậy?
Tuy không muốn thế nhưng Khương Mộ Đông vẫn lớn tiếng nói, giọng điệu cực kỳ có khí thế.
Bốn tên bảo vệ vốn đã không còn ý chí chiến đấu, bây giờ cần nhất là có người hạ bậc thang cho mình. Bọn họ nghe thấy có người hét lớn như vậy thì căn bản không cần nhìn xem người lên tiếng là ai, cả đám nhanh chóng lui lại.
- Cục trưởng Khương, bọn họ muốn xông qua cửa, còn đánh người.
Tên đội trưởng đội bảo vệ giống như một người vừa bị lăn trên nền đất, thế nhưng toàn thân lại không bị thương, khốn nổi cơ thể đau nhức lại khó thể nào chịu đựng được.
Khi thấy bộ dạng của tên đội trưởng bảo vệ thì Khương Mộ Đông chợt cảm thấy mặt mũi sai lệch, hắn trầm giọng nói:
- Chuyện gì xảy ra? Tại sao người ta xông vào? Có phải thái đội của các anh có vấn đề không?
Khương Mộ Đông nói ra những lời như vậy thật sự rất hay, có thể nói là một mũi tên trúng hai chim. Không những dựng lên hình tượng của mình trước mặt người ngoài, còn trực tiếp chụp mũ tên đội trưởng đội bảo vệ. Hắn không phải là lãnh đạo trực tiếp của đối phương, bây giờ hắn chụp mũ người này, vị chủ nhiệm văn phòng phụ trách hậu cần không xử lý nghiêm thì khó thể nào phục chúng được.
- Cục trưởng Khương, không phải thái độ của chúng tôi không tốt, nhưng là bọn họ...
Đội trưởng đội bảo vệ cũng không ngốc, hắn chỉ về nhóm Lỗ lão gia tử, sau đó khẽ nói:
- Bọn họ đều là người thành phố La Nam.
Nghe nói đám người kia đến từ thành phố La Nam thì Khương Mộ Đông chợt sững sờ. Hắn hiểu xung đột lần này có liên quan đến mình, tất nhiên phương diện xử lý chuyện này hắn phải nghiêng về phía đám bảo vệ đơn vị.
Ai bảo chính hắn cũng là người trong cuộc.
- Chào đồng chí, chúng tôi đến làm việc với người của đơn vị các ngài.
Nhan Sĩ Tắc thấy Khương Mộ Đông nói chuyện với tên đội trưởng bảo vệ, hắn cảm thấy lãnh đạo của đối phương đã đến, thế là lấy thuốc từ trong túi ra theo thói quen, chuẩn bị mời thuốc lãnh đạo và nói rõ sự việc.
Nhưng khi Nhan Sĩ Tắc móc thuốc ra thì Khương Mộ Đông đã lạnh lùng nói:
- Các người biết rõ đây là chỗ nào không? Dám đến đây gây hấn sao? Đội trưởng Mã, anh liên lạc với đồn công an, để cho bọn họ đến xử lý vụ này.
- Đồng chí, đồng chí, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Nhan Sĩ Tắc dù không đưa thuốc ra nhưng vẫn mở miệng nói.
- Hiểu lầm? Anh cảm thấy đây là hiểu lầm sao? Nếu thật sự là như vậy thì các người đến mà nói với đồn công an ấy.
Khương Mộ Đông nói đến đây thì nhìn Nhan Sĩ Tắc:
- Nhìn dáng vẻ của anh thì rõ ràng là cán bộ nhà nước, chẳng lẽ cán bộ thành phố La Nam là như vậy sao? Thật sự quá mất mặt xấu hổ.
Nhóm Lỗ lão gia tử vốn đang chờ người đến tiếp đón, bây giờ nghe được lời của Khương Mộ Đông thì vẻ mặt ai cũng trở nên khó chịu. Khương Mộ Đông rõ ràng đang dùng một cây gậy chọc lật thuyền, vì nhóm người bọn họ đều là cán bộ đi ra từ thành phố La Nam.
- Tiểu tử cậu nói gì vậy? Làm ơn ăn nói đàng hoàng một chút.
Lỗ lão gia tử trừng mắt với Khương Mộ Đông, lão lớn tiếng trách mắng.
Với độ tuổi hiện tại của Khương Mộ Đông, nếu có người gọi hắn là tiểu tử thì thật sự coi như là sỉ nhục, nhưng với độ tuổi của Lỗ lão gia tử gọi như vậy cũng không là vấn đề, dù sao thì độ tuổi của hắn vẫn kém Lỗ lão gia tử rất nhiều.
Nhưng Khương Mộ Đông đã coi mình là một nhân vật lớn, hắn nghe được hai chữ tiểu tử thì vẻ mặt chợt biến đổi. Hắn nhìn thoáng qua Lỗ lão gia tử, hắn cũng không nói gì mà trầm giọng lên tiếng với tên đội trưởng bảo vệ:
- Tôi thấy vừa rồi ông lão kia cũng là phần tử gây rối, cho các đồng chí cảnh sát đưa luôn về đồn.
- Anh muốn đưa ai đi?
Một âm thanh nhàn nhạt vang lên sau lưng Khương Mộ Đông.
- Tất nhiên là ông lão này...
Khương Mộ Đông thuận miệng nói nửa câu, thế nhưng sau đó giống như có ai nhét giẻ vào miệng, thật sự nửa chữ không nên lời. Ánh mắt của hắn lúc này cực kỳ hoảng sợ nhìn một người đứng cách đó không xa.
Bộ trưởng Chu, là lãnh đạo đứng đầu đơn vị. Lúc này bên trái bộ trưởng Chu là bộ trưởng Lam, bên phải chính là vị chủ nhiệm văn phòng mà Khương Mộ Đông vừa rồi muốn tra thuốc nhỏ mắt.
- Bộ trưởng Chu, có người gây rối trước cổng đơn vị, tôi phụng mệnh xử lý...
Khương Mộ Đông là một cán bộ công tác lâu năm trong đơn vị, hắn là người có năng lực ứng biến rất mạnh mẽ. Vì vậy khi đưa mắt nhìn thấy bộ trưởng Chu thì hắn không những nhanh chóng giải thích, hắn còn nháy mắt với bộ trưởng Lam, tỏ ý nhờ bộ trưởng Lam giúp đỡ mình một chút.
Nhưng những hành vi của hắn cuối cùng cũng bị chứng thực là làm không công, bộ trưởng Lam đứng bên cạnh bộ trưởng Chu giống như một pho tượng phật, đứng yên ngay ngắn không nói một lời. Động tác sau đó của bộ trưởng Chu lại làm cho hy vọng trong lòng hắn nhanh chóng tan thành mây khói.
- Lão quân đoàn trưởng, trước khi đến ngài cũng không gọi điện thoại cho tôi, thế cho nên cũng không thể nhanh chóng đi ra đón ngài được.
Bộ trưởng Chu căn bản không nghe lời giải thích của Khương Mộ Đông, hắn vừa nói vừa đi về phía trước nhiệt tình đón chào Lỗ Tiền Tiến.
Đám người chung quanh nhìn thấy lãnh đạo đơn vị mình gần đây cực kỳ trầm ổn thế nhưng bây giờ lại tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, vậy là kẻ nào cũng trở nên trầm mặc.
- Ôi, tôi cũng không dám làm phiền cậu đến đón tiếp. Hì hì, Tiểu Chu, cậu có phải có ý gì với một ông lão như tôi không? Tôi hỏi cậu, chỗ này của cậu vì sao không cho người của thành phố La Nam chúng tôi tiến vào?
Lỗ lão gia tử vừa nói vừa vung tay:
- Cổng đơn vị của cậu quá quý giá, chúng tôi về thôi.
Tuy tiếp nhận ánh mắt và lời nói lạnh lẽo của Lỗ lão gia tử thế nhưng bộ trưởng Chu lại tuyệt đối không sốt ruột, hắn cười hì hì kéo tay Lỗ lão gia tử rồi nói:
- Lão thủ trưởng, đây tuyệt đối là một hiểu lầm, cái gì mà không cho người của thành phố La Nam đi vào? Cho dù ngài có cho tôi ba lá gan, tôi cũng không dám nói ra những lời như vậy.
- Khi tham gia quân ngũ tôi đã thấy cậu không có gì tốt, cậu không dám nói nhưng lại dám làm sao? Nếu không thì Trụ Tử sao lại phát sinh xung đột với bọn họ? Cậu hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?'
Lỗ lão gia tử chỉ về phía viên lái xe đứng sau lưng mình rồi nói tiếp:
- Cậu hỏi bọn họ xem, xem đám lão già chúng tôi có nói dối không?
Vẻ mặt bộ trưởng Chu chợt trầm xuống, hắn biết rõ thủ trưởng của mình tuy thích nói đùa nhưng một số việc lại không dễ lừa gạt cho qua được. Bây giờ sự việc này xảy ra, không khỏi làm cho gương mặt vốn không bao giờ biểu hiện vui buồn của hắn nhanh chóng trở nên khó nhìn.
- Chuyện gì xảy ra?
Bộ trưởng Chu cũng không hỏi Khương Mộ Đông, hắn hỏi viên đội trưởng đội bảo vệ.
Chương 638(p4): Tôi là người thành phố La Nam, loạn rồi.
Nếu so sánh với cục trưởng Khương thì vị đội trưởng đội bảo vệ thật sự thua kém quá xa, lúc này hắn đứng trước mắt bộ trưởng Chu, hắn biết mình gây ra họa lớn, thật sự hối hận muốn chết đi được. Hắn thầm trách hôm nay sao mình ngu ngốc như vậy, xảy ra xung đột với lão lãnh đạo của bộ trưởng, những chuyện thế này xảy ra thì đám tiểu nhân vật như bọn họ sao có thể gánh được?
Tên đội trưởng bảo vệ đưa mắt nhìn Khương Mộ Đông, hắn giống như tìm được cỏ cây cứu mạng, thế là nói:
- Bộ trưởng Chu, đây không phải là tôi nói, là cục trưởng Khương ra chỉ thị không cho phép người thành phố La Nam đi vào đơn vị.
Lúc này Khương Mộ Đông thật sự rất muốn tìm một lỗ hổng để nhảy vào, để không cho người nào thấy được mình. Sau khi nghe bộ trưởng Chu gọi Lỗ lão gia tử là lão quân đoàn trưởng thì hắn biết sự việc thật sự phát triển theo chiều hướng xấu, nhưng hắn cũng không ngờ sự việc phát triển đến tình trạng hiện tại.
Khương Mộ Đông chẳng qua chỉ muốn làm nhục Vương Tử Quân mà thôi, sao lại trùng hợp như vậy, lại có vài vị lão gia tử đến đây, hơn nữa bọn họ còn là lãnh đạo của bộ trưởng? Chưa nói đến tình huống Lỗ lão gia tử bên kia mở miệng phản ánh, dù cac lão gia tử bên kia không nói, chỉ sợ hắn cũng sẽ bị phê bình cực kỳ nghiêm khắc.
Khương Mộ Đông thấy từng ánh mắt nhìn về phía mình mà chợt cảm thấy phát run, hắn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía bộ trưởng Lam, chợt thấy bộ trưởng Lam đang cười ha hả an ủi Lỗ lão gia tử.
- Lão quân đoàn trưởng, các vị lãnh đạo, chỗ này không thích hợp nói chuyện, chúng ta vào trong nghỉ ngơi một chút rồi nói sau.
Bộ trưởng Chu nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó nở nụ cười nịnh nọt tiến lên dìu Lỗ lão gia tử đi vào trong khu văn phòng bộ giao thông vận tải.
Khương Mộ Đông nhìn thấy từng người đi qua bên cạnh mình mà không khỏi cảm thấy trái tim lạnh lẽo, hắn biết rõ lần này mình xem như vấp ngã nặng nề. Vừa rồi hắn lên tiếng chỉ thị bảo vệ cổng không cho người của thành phố La Nam đi vào đơn vị, không ngờ còn chưa dứt lời thì nhóm lão gia tử kia đã đi đến, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp.
Nếu như không phải là trùng hợp thì rõ ràng có người đang tính toán Khương Mộ Đông, hắn nghĩ đến vị bí thư thị ủy với gương mặt tràn đầy nụ cười, dù mình châm chọc khiêu khích thế nào cũng không nổi giận, hắn thật sự cảm thấy mình ngu như heo. Người ta sở dĩ không ra tay đánh trả mình, không mắng mình, đó không phải là đang đến cầu cạnh mình, rõ ràng là đang mong chờ mình làm nặng tay hơn.
- Này...Huynh đệ.
Khi Nhan Sĩ Tắc đi qua bên cạnh thì Khương Mộ Đông dùng giọng khô cứng nói.
Nhan Sĩ Tắc nhìn Khương Mộ Đông, vừa rồi người này còn tỏ ra ngạo nghễ không xem ai ra gì, thế nhưng bây giờ lại mở miệng xưng anh em huynh đệ với mình. Hắn trầm ngâm giây lát rồi mới dùng giọng âm u nói:
- Hình như tuổi của tôi lớn hơn anh thì phải.
- Đúng vậy, đại ca, mong anh đại nhân đại lượng, chuyện này...
Khương Mộ Đông giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, hắn lớn tiếng nói với Nhan Sĩ Tắc. Thế nhưng hắn còn chưa nói dứt lời thì phía sau có người nói:
- Cục trưởng Khương, bộ trưởng Chu mời anh đến phòng làm việc một chuyến.
Khương Mộ Đông xoay người thì thấy vị chủ nhiệm văn phòng đang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lẽo. Tuy không nhìn ra vấn đề gì trong mắt đối phương, thế nhưng Khương Mộ Đông biết rõ đối phương bây giờ đang rất hả hê.
Khương Mộ Đông cảm thấy giống như mình đang giẫm chân lên đống bông, cũng không biết mình đã đi lên lầu như thế nào. Sau khi lên lầu thì hắn chợt nghe thấy một giọng cười hì hì của một người nổi tiếng nghiêm túc là bộ trưởng Chu:
- Lão quân đoàn trưởng, ngài cứ trách mắng thoải mái, dù tôi đi đến đâu thì cũng là lính của ngài mà thôi.
Lỗ Tiền Tiến còn chưa kịp nói gì thì bộ trưởng Lam đã lên tiếng:
- Lão lãnh đạo, bộ trưởng chúng tôi thật sự nói những lời tâm huyết, một tháng anh ấy cũng phải vài lần nói về kinh nghiệm quý giá của mình khi công tác bên cạnh ngài.
Nếu so sánh với bầu không khí nhiệt liệt trong phòng thì Khương Mộ Đông cảm thấy mình giống như bước vào mùa đông. Khi hắn đang chần chờ chuẩn bị gõ cửa, chợt nghe thấy âm thanh giống như người ta dùng quải trượng đập vào vật cứng gì đó.
- Cậu Chu, cậu cũng đừng nói như vậy với tôi, nếu cậu đã như vậy tôi cũng mở miệng cầu cậu một việc.
Âm thanh của Lỗ Tiền Tiến vang lên trong phòng có vẻ cực kỳ vang dội.
- Lão quân đoàn trưởng, xem ngài nói kìa, chỉ cần nằm trong phạm vi cho phép, ngài nói thế nào tôi cũng sẽ chấp hành.
Bộ trưởng Chu vừa nói vừa nâng ly trà đến đặt trước mặt Lỗ lão gia tử.
Lỗ Tiền Tiến nâng ly trà nhấp một ngụm, sau đó trầm giọng nói:
- Bộ trưởng Chu, tôi hỏi cậu một việc, câu có phải có ý kiến gì với thành phố La Nam chúng tôi không? Nếu không thì vì sao một hạng mục đường sắt Mân Cô được khảo sát hơn một năm đã quyết định đi qua thành phố La Nam, thế nhưng bây giờ lại cắt sang cho thành phố khác?
Lỗ lão gia tử nói đến đây thì gõ quải trượng lên bàn nói:
- Trong sự việc này rốt cuộc có tình huống gì, cậu nói cho tôi hiểu rõ ràng xem.
Vẻ mặt bộ trưởng Chu chợt trở nên ngưng trọng, hắn tuy rất tôn trọng lãnh đạo thế nhưng vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc trong lúc công tác. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Lão lãnh đạo, tôi sẽ tra xét nguyên nhân của sự việc này, nếu như là thay đổi theo bình thường thì thật sự không có biện pháp nào khác, nếu như có người động tay động chân, tôi nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời rõ ràng.
Bộ trưởng Chu nói những lời chém đinh chặt sắt, những lời này truyền vào tai làm hai chân Khương Mộ Đông chợt mềm nhũn. Nếu như không phải bàn tay luôn chống lên tường, chỉ sợ đã ngã lăn ra đất.
Khương Mộ Đông chống tay lên tường nhìn thấy vai người trong phòng qua khe hở của cánh cửa, trong lòng càng thêm bi ai.
- Bộ trưởng Chu, nhóm ông lão chúng tôi đến chỗ cậu chủ yếu là để cho ra ý kiến nhắc nhở mà thôi, chúng tôi tuy đã về hưu, thế nhưng vẫn còn quyền lợi của đảng viên, cậu nói xem có đúng không?
Triệu lão nghe thấy bộ trưởng Chu nói lời đảm bảo thì khẽ gõ quải trượng trong tay rồi nở nụ cười nói.
Triệu lão nói như vậy thì những người khác cũng nở nụ cười, ông lão vừa rồi cản Lỗ lão gia tử chặn cổng bộ giao thông vận tải cũng lên tiếng:
- Chúng ta đến để cho ra ý kiến, dù sao thì chúng ta đều là người đến từ thành phố La Nam, ai cũng muốn ngồi xe lửa về nhà một chuyến, kế hoạch của các anh năm ngoái thật sự cho chúng tôi thấy được hy vọng, thế nhưng hạng mục được khảo sát một năm qua lại thay đổi, thật sự không còn gì.
Ông lão nói đến đây thì cầm chặt lấy quải trượng dùng giọng kích động nói:
- Xem ra nguyện vọng cả đời tôi không thực hiện được, đúng là ôm hận cả đời.
Chương 638(p5): Tôi là người thành phố La Nam, loạn rồi.
Bộ trưởng Chu nghe vị lão gia tử kia nói như vậy thì thật sự rất lưu tâm, vì ông cụ này tuy đã về hưu thế nhưng bây giờ lại nói ra một câu "ôm hận cả đời", tất cả đều rơi lên đầu mình. Nếu thứ này rơi lên người mình, sau này thanh danh khó thể cứu chữa được.
Bộ trưởng Chu còn chưa kịp mở miệng thì có một ông lão khác dùng giọng ung dung nói:
- Này anh tú tài, không phải anh là người có học vấn cao sao, anh yên tâm, biết đâu đến ngày nào đó bộ trưởng Chu sẽ dùng xe lửa đưa anh đi lần cuối.
Những giọt mồ hôi vã trên mặt bộ trưởng Chu, bây giờ hắn hận không thể bóp chết tên khốn đã cho ra phương án sửa đổi hạng mục đường sắt của thành phố La Nam. Hắn nhìn bốn ông lão cầm quải trượng trong tay, thế là da đầu chợt run lên.
- Các vị lãnh đạo cứ yên tâm, chút nữa sẽ nhanh chóng có kết quả điều tra.
Bộ trưởng Chu lau mồ hôi, sau đó trầm giọng nói với bộ trưởng Lam ở bên cạnh:
- Anh Lam, anh xem có chuyện gì xảy ra vậy? Khương Mộ Đông kia sao còn chưa đến nữa?
Khương Mộ Đông thật ra đã đến bên cửa thế nhưng bàn chân lại không nghe lời sai khiến, lúc này hắn nghe thấy bộ trưởng Chu nói đến mình thì trái tim chợt nhảy lên họng, nhưng trong lòng lại không khỏi sinh ra chút hy vọng.
Còn có bộ trưởng Lam, chỉ cần bộ trưởng Lam nói tốt cho mình, như vậy dù bị lột một tầng da thì vẫn không có vấn đề gì.
Đáng tiếc là Khương Mộ Đông không nghe thấy bộ trưởng Lam biện hộ cho mình, chỉ nghe thấy một âm thanh làm trái tim nguội lạnh:
- Tôi cũng muốn xem đồng chí Khương Mộ Đông kia đang làm thế nào, anh ấy nắm giữ khối công tác này, vì sao lại thay đổi tuyến đường, sao lại không báo cáo cho tôi một tiếng?
Khương Mộ Đông nghe được những lời như vậy mà nhanh chóng hiểu rõ tình huống mình sắp đối mặt.
Khương Mộ Đông xem như bị ném bỏ, bị người ta vứt bỏ như đuôi thằn lằn. Lãnh đạo của hắn là người có lợi trong vụ này, thế nhưng khi sự việc phát sinh vấn đề thì lại vứt bỏ chính mình như thằn lằn đứt đuôi.
- Làm sao bây giờ? Mình nên làm gì bây giờ? Ồn ào một trận với bộ trưởng Lam, hay là...
Trong đầu Khương Mộ Đông chợt hỗn loạn, lúc này giống như có hàng loạt ánh sao đang lóe sáng trong đầu hắn.
- Cục trưởng Khương, bộ trưởng đang chờ anh, sao anh còn chưa đi vào?
Khi Khương Mộ Đông đang cảm thấy cực kỳ không yên, đúng lúc này lại nghe được âm thanh của chủ nhiệm văn phòng. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đối phương kéo vào phòng.
Khương Mộ Đông đi vào trong phòng làm việc của bộ trưởng, hắn nhìn về phía bàn làm việc của bộ trưởng theo thói quen, thế nhưng lúc này hắn cũng không thấy bộ trưởng ngồi trên ghế, hắn chỉ thấy vị trí đó trống trơn.
Khi Khương Mộ Đông đưa mắt nhìn sang dãy ghế sa lông, đầu tiên hắn không thấy ghế sa lông, hắn thấy bốn cây gậy gỗ, lại thấy những bàn tay cầm lấy gậy gỗ.
Bốn bàn tay kia tuy thô ráp nhưng lại cực kỳ có lực.
Khi ánh mắt Khương Mộ Đông rơi lên người bốn ông lão mặc quân trang, hắn hít vào một hơi thật sâu. Khi hắn chuẩn bị lên tiếng thì có người trầm giọng quát:
- Cục trưởng Khương, anh nói rõ ràng cho bộ trưởng xem có chuyện gì xảy ra, phương án đường sắt Mân Cô đã được quyết định sẵn, bây giờ sao lại sửa đổi? Anh có quyền lợi gì? Sao lại không cho các đồng chí thành phố La Nam đi vào đơn vị?
Âm thanh này rất quen thuộc, Khương Mộ Đông nghe âm thanh này mà không khỏi quay đầu, khi hắn nhìn về phía phát ra âm thanh, hắn xem như chứng thật suy đoán của mình.
Khương Mộ Đông hắn xem như đã bị người ta từ bỏ, gương mặt bình thường thân thiết dễ gần của bộ trưởng Lam đãc biến thành lạnh lẽo như băng, lúc này giống như đang cầm dao đâm vào người hắn.
Khương Mộ Đông biết rõ ý nghĩ của bộ trưởng Lam, đó chính là yêu cầu mình gánh vác trách nhiệm. Hắn thật sự có chút vùng vẫy, thế nhưng khi nhìn bộ dạng sẵng giọng và vẻ mặt của bộ trưởng Lam, cuối cùng hắn cũng cho ra quyết định.
- Bộ trưởng Chu, bộ trưởng Lam, hạng mục đường sắt Mân Cô sở dĩ thay đổi tuyến đường cũng là vì suy xét đến phương diện thành phẩm. Thành phố La Nam là vùng núi, nếu như quá cảnh qua La Nam, như vậy sẽ tạo nên thành phẩm giá cao...
Khương Mộ Đông giải thích, nhưng hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hắn hiểu lời giải thích của mình lúc này là mất hết sức lực như thế nào. Con đường đã được xác định, thành phẩm tất nhiên là quan trọng, thế nhưng hắn cũng hiểu có thứ gì quan trọng hơn cả thành phẩm.
- Anh nói rất hay, đồng chí Khương Mộ Đông, vậy ai cho anh quyền lợi, ai cho anh tùy ý làm bậy? Anh là cán bộ, là đảng viên lão thành của đơn vị, tính kỷ luật tổ chức của anh chạy đi đâu mất rồi?
Bộ trưởng Lam nói bằng giọng điệu chém đinh chặt sắt, giọng điệu cực kỳ sắc bén, một cau nói giống như đâm dao vào lồng ngực Khương Mộ Đông.
Khương Mộ Đông dùng ánh mắt trầm thấp nhìn bộ trưởng Lam, hắn không nói lời nào, hắn giống như đã cho ra lựa chọn.
- Mộ đông, anh là cán bộ lão thành, anh nên biết chúng ta xây dựng căn cứ vào tổng thể cả nước. Anh là cục trưởng cục đường sắt, anh đã công tác không ít năm, thế nhưng ý thức và ánh mắt đại cục của anh chạy đi đâu mất rồi?
Bộ trưởng Chu khẽ gõ gõ lên bàn, giọng điệu có vài phần rét lạnh.
Khương Mộ Đông không nói một lời thế nhưng cặp môi run rẩy đã biểu hiện tâm tình quá rõ ràng. Những câu nói của bộ trưởng Chu thật sự làm hắn cảm thấy buồn cười, vừa rồi hắn còn ở trên lầu dùng giọng hung hăng dạy bảo cho tên bí thư trẻ tuổi kia một bài học, bây giờ lại chính là lãnh đạo trực tiếp của mình mở miệng trách mắng.
Con bà nó, đây không phải là báo ứng sao? Báo ứng xem ra cũng đến rất nhanh.
- Vì sao anh thông báo cho bảo vệ cổng cấm không cho đồng chí thành phố La Nam đi vào đơn vị?
Bộ trưởng Lam tiến lên hai bước, giọng điệu càng thêm khó chịu.
- Bộ trưởng Lam, là người thành phố La Nam đến đây thật sự không lễ phép, thế cho nên tôi mới...
Khương Mộ Đông cảm thấy phương diện này mình có thể biện hộ, thế là khẽ lên tiếng.
- Anh nói người ta không lễ phép, anh có nhìn vào bệnh tật trên người mình không? Tuy tôi không biết anh gặp mặt người ta như thế nào, thế nhưng tôi cũng đi lên từ vị trí của anh, các đồng chí tuyến dưới đến đây công tác nào có ai không tươi cười, có ai không chú ý?
- Anh đã kiểm điểm qua chính mình chưa? Đã xem xét lại thái độ của mình chưa? Tổ chức đã đưa anh lên vị trí này, chủ yếu là muốn anh phục vụ, không phải để anh làm quan gia, anh có hiểu không?
Bộ trưởng Chu nói đến đây thì nhìn thoáng qua bộ trưởng Lam, sau đó nhìn về phía Lỗ Tiền Tiến:
- Lão thủ trưởng, tác phong công tác của đơn vị chúng tôi cần phải được tăng cường, sau sự việc lần này tôi sẽ tiến hành tập trung học tập, sẽ tiến hành hoạt động chỉnh đốn tác phong công tác của cán bộ công nhân viên trong đơn vị.
- Tiểu Chu, tôi mặc kệ chuyện của đơn vị các cậu, tôi thấy cậu nên xử lý vụ này, tôi thấy biết sai sửa đổi là hay nhất, bây giờ các cậu đã biết sai thì sửa lại cho xong.
Lỗ Tiền Tiến cười cười, giọng điệu có vài phần trầm thấp.
- Lão lãnh đạo cứ yên tâm, hôm nay chúng tôi không những sửa đổi sa lầm, còn để cho đồng chí của mình xin lỗi cán bộ tỉnh Sơn Nam.
Bộ trưởng Chu dù sao cũng là lãnh đạo cấp bộ, mở miệng là nói đến tỉnh Sơn Nam.
- Đừng nói đến đám người tỉnh Sơn Nam, chuyện này vốn là bọn họ chạy đến đây, thế nhưng lại cho vài người thành phố La Nam đi đến công tác, cậu cứ trực tiếp làm việc với thành phố La Nam là được.
Triệu lão gia tử nói đến đây thì khẽ giữ chặt lấy cây quải trượng trong tay.
- Anh Khương, anh đang nhìn gì mà vui vẻ như vậy?
Một người đàn ông trung niên đi qua bên cạnh chợt cười hỏi Khương Mộ Đông.
- Có vài con chó bị đuổi ra ngoài, nhìn bộ dạng khốn khổ khốn nạn của bọn họ mà cảm thấy thật sự rất sướng.
Khương Mộ Đông khẽ vung tay lên cười ha hả nói.
"Là một nhóm người mà, nào có chó đâu chứ? Đúng là khó hiểu!"
Người nọ đưa mắt nhìn ra ngoài, thế nhưng lại không phát hiện được điều gì khác thường, không khỏi thầm nghĩ.
Khi hai người Khương Mộ Đông đang nói chuyện với nhau, nhóm người Vương Tử Quân đã đi ra đến cổng. Tiểu Trịnh đi theo sau cũng lớn tiếng phân phó bảo vệ cổng:
- Các anh nhớ kỹ cho tôi, lãnh đạo nói gần đây nếu có người thành phố La Nam đến thì đừng cho bọn họ đi vào lãng phí thời gian.
Nói những lời như vậy chẳng khác nào tát lên mặt mình? Hà Khởi Duệ dù biết rõ không còn gì để nói nhưng cũng xấu hổ đỏ mặt tía tai, hắn định mở miệng thì Vương Tử Quân vung tay giữ lại.
- Đi thôi, chúng ta cũng không phải đến để cãi nhau.
Vương Tử Quân dùng giọng hời hợt nói rồi dẫn đầu đi ra ngoài.
Khi vào xe thì Hà Khởi Duệ định nói vài lời phàn nàn với Vương Tử Quân, nhưng hắn còn chưa lên tiếng thì thấy bí thư Vương bắt đầu gọi điện thoại, thế là chỉ có thể nuốt cơn tức này xuống bụng.
- Sĩ Tắc, thế nào rồi?
Vương Tử Quân khẽ hỏi đầu dây bên kia.
Nhan Sĩ Tắc chờ điện thoại của Vương Tử Quân đã khá lâu, lúc này nghe thấy Vương Tử Quân hỏi thì vội vàng trả lời:
- Bí thư Vương, đã chuẩn bị xong, bây giờ nhóm bác Lỗ đang lên xe đi về phía bên kia.
- Vậy thì tốt rồi, đúng rồi, tôi giao cho anh một nhiệm vụ, chút nữa các vị lão gia tử đến, nếu bảo vệ yêu cầu đăng ký, cứ nói là người thành phố La Nam, anh nghe rõ không?
Vương Tử Quân khẽ nhìn về phía đám bảo vệ cổng đang đứng rất quy củ, thế là khẽ lên tiếng dặn dò.
Nhan Sĩ Tắc tuy không hiểu thế nhưng lại có một tín nhiệm khó hiểu với Vương Tử Quân, đừng nghĩ Vương Tử Quân còn trẻ mà xem thường, thế nhưng bí thư Vương không phải là người lỗ mãng trên quan trường, những gì đã bày mưu nghĩ kế căn bản luôn có đạo lý của mình. Thế là hắn cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng mở miệng nói sẽ đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ mà Vương Tử Quân giao phó.
Hà Khởi Duệ ngồi trong xe không biết Vương Tử Quân phân phó như vậy là có ý gì, hắn vẫn nhịn không hỏi mà chỉ khẽ xin chỉ thị:
- Bí thư Vương, kế tiếp chúng ta đi đâu đây?
- Đi uống trà.
Vương Tử Quân nhìn ánh mặt trời chói sáng rồi cười nói:
- Hôm nay có nửa ngày rảnh rỗi, chúng ta đi uống trà cho vui.
Khi Vương Tử Quân kéo Hà Khởi Duệ và Kim Điền Lạc đi uống trà thì một chiếc xe Audi màu đen chạy đến dừng lại vị trí vừa rồi xe của nhóm bí thư Vương đã đậu. Lúc này Nhan Sĩ Tắc đã gặp mặt Lỗ lão gia tử, hắn ngồi trên một chiếc xe Santana đi theo phía sau các vị lãnh đạo lão thành.
Khi xe đi vào cổng, bảo vệ đứng ra cản lại, hắn vênh mặt chỉ chỉ tấm bảng ở bên ngoài, trên đó có có một dòng chữ lớn: "Xe từ bên ngoài đến không được chạy vào!"
Lái xe là người đi theo Lỗ lão gia tử nhiều năm, hắn định lên tiếng thì Lỗ lão gia tử đã cản lại. Lão khẽ nhìn về phía ba ông lão ngồi phía sau nói:
- Người ta không cho chạy xe vào, như vậy chúng ta đi bộ vài bước cho đỡ mỏi chân.
Lỗ lão gia tử lên tiếng, bốn người xuống xe, mà Nhan Sĩ Tắc ngồi ở chiếc Santana phía sau cũng vội vàng đi xuống.
Bảo vệ thấy bốn ông lão ăn mặc trang phục người già, hắn cũng không quá quan tâm, hắn hỏi theo đúng phép:
- Các vị đến từ đâu? Tìm ai ở đây?
Nhan Sĩ Tắc xuống xe vẫn nhớ lời dặn của Vương Tử Quân, lúc này nghe thấy tên bao vệ hỏi thì tranh thủ thời gian đáp:
- Chúng tôi là người đến từ thành phố La Nam, đến để gặp bộ trưởng Chu.
Đám bảo vệ cổng vốn còn treo nụ cười máy móc, lúc này vừa nghe thấy là người đến từ thành phố La Nam, thế là vẻ mặt chợt trở nên lạnh lẽo. Bọn họ là bảo vệ của đơn vị, bọn họ biết rõ sự chênh lệch của mình và cục trưởng Khương, đối vơi sơn bắc thì cục trưởng Khương là người cao cao tại thượng, là người có thể đuổi việc bọn họ. Những người đến đơn vị chạy quan hệ thường phải nhìn vào vẻ mặt của cục trưởng Khương.
Vì thế mà tên bảo vệ cầm đầu cười lạnh một tiếng, sau đó dùng giọng không thèm quan tâm nói:
- À, đến từ thành phố La Nam sao? Vậy thì xin lỗi, lãnh đạo không rảnh, các người cũng không cần phải đi vào.
Nhan Sĩ Tắc vừa định lên tiếng thì Lỗ lão gia tử ở bên cạnh đã mở miệng:
- Đứa bé này nói kiểu gì vậy? Đây là đơn vị của quốc gia, cậu dựa vào cái gì mà không cho người của thành phố La Nam đi vào?
Lỗ lão gia tử là người rời khỏi quê hương từ rất lâu, thế nhưng trong lòng vẫn lưu luyến tình cảm và vinh dự của con người thành phố La Nam, không thể không quan tâm cho được. Lúc này nghe thấy tiểu tử bảo vệ kia dùng giọng không quan tâm không sợ hãi không cho người thành phố La Nam đi vào, điều này không khỏi làm cho Lỗ lão gia tử chợt nổi giận.
Người làm bảo vệ cũng có niềm kiêu ngạo của riêng mình, hơn nữa bây giờ đã xác định được thân phận của đối phương, bọn họ càng không xem ra gì. Vì không cho người của thành phố La Nam đi vào chính là chỉ thị của cục trưởng Khương, thế cho nên bọn họ càng thực hiện chỉ thị này một cách thuần thục hơn.
- Không cho vào là không cho vào, nói nhiều làm gì? Đừng đứng đây cản đường, đây là trọng địa văn phòng, các người đi chỗ khác đi.
Tên bảo vệ đứng đầu chợt vung tay lên muốn đuổi người.
- Đứa bé này đúng là không hiểu chuyện, tôi nói cho cậu biết, nếu hôm nay cậu không nói cho rõ ràng thì đám người chúng tôi sẽ đứng chắn ở cổng này.
Lỗ Tiền Tiến cũng rất tức giận, lão cười hì hì trực tiếp đứng ngay ngoài cổng.
Tên bảo vệ thấy Lỗ lão gia tử là người tóc bạc trắng, thế là thu hồi bàn tay đang định vươn ra giữ lấy người Lỗ lão gia tử. Nhưng hắn cũng không nhượng bộ, hắn dùng giọng chân thật đáng tin nói:
- Lão đồng chí, ngài cũng đừng cưỡng cầu làm gì, nếu ngài đứng chắn trước cổng đơn vị chúng tôi, như vậy tôi sẽ báo cảnh sát. Đến lúc đó các người bị xử phạt vì gây rối trật tự đơn vị xử lý công thì cũng đừng trách tôi không nhắc nhở trước.
- Ông bạn già, hắn rõ ràng là uy hiếp anh, nếu anh không dám thì lui ra, để tôi tiến lên cho.
Một ông lão đứng sau lưng Lỗ lão gia tử chợt dùng giọng tức giận trêu chọc.
- Có gì mà không dám? Năm xưa ông đây còn đi dưới mưa bom lửa đạn, có gì phải sợ mấy thằng oắt con này? Chỉ sợ anh Triệu mới không dám, anh đứng đó mà xem, xem tôi có dám không.
Lỗ lão gia tử bị Triệu lão ở phía sau kích thích, thế là nhanh chóng bộc lộ tính cách của mình. Lão vừa nói vừa đặt mông ngồi ngay giữa cổng, đúng lúc này có một chiếc xe từ phía trong đi ra.
Chương 638(p2): Tôi là người thành phố La Nam, loạn rồi.
Thấy có người cản ngay ngoài cổng thì xe nhanh chóng dừng lại, một người đàn ông trung niên mặc chế phục thấy xe dừng lại thì nhanh chóng chạy ra khỏi phòng trực ban, hắn nhìn chiếc xe bị ngăn trở, lại nhìn Lỗ lão gia tử ngồi ngoài cổng, thế là vội vàng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
- Đội trưởng Mã, những người này đến từ thành phố La Nam, vừa rồi lãnh đạo nói không cho người của thành phố La Nam vào đơn vị, bây giờ bọn họ không nghe, muốn chặn cổng của chúng ta.
Tên bảo vệ vừa rồi nói chuyện với Lỗ lão gia tử chợt lớn tiếng báo cáo với người đàn ông trung niên.
Lúc này tiếng còi xe hơi vang lên liên tục, tên đội trưởng đội bảo vệ nhìn thoáng qua chiếc xe, hắn trầm ngâm giây lát rồi nở nụ cười nói:
- Các người đưa các cụ đi vào ngồi ngỉ một lát rồi nói sau.
Sau nhiều năm công tác với nhau thì đám bảo vệ rất hiểu ý của đội trưởng, bây giờ vừa nghe thấy đội trưởng ra lệnh thì hai tên bảo vệ thanh niên nhanh chóng đi về phía Lỗ lão gia tử.
Nhan Sĩ Tắc thấy sự việc diễn ra như vậy thì chợt hiểu vì sao bí thư Vương nói mình khai báo là người của thành phố La Nam, nhưng lúc này hắn cũng không có nhiều thời gian suy xét ý nghĩ của bí thư Vương, hắn tranh thủ chạy đến.
Dù thế nào cũng không thể cho đám bảo vệ đụng vào các vị lão gia tử ở đây, vì bọn họ chính là những người được nhà nước bảo vệ đặc biệt, nếu có bất cứ vấn đề gì xảy ra thì hắn thật sự không gánh được trách nhiệm. Nhưng hắn còn chưa kịp chạy đến thì lái xe của Lỗ lão gia tử đã nhanh chóng đi đến bên cạnh, khi những tên bảo vệ kia còn chưa kịp phản ứng, tên lái xe đã vung tay giữ lấy bọn họ như bắt gà, sau đó ném ra té lăn trên mặt đất.
Có câu thế này: "có người thì có giang hồ", có giang hồ sẽ có anh em huynh đệ, dù đây chỉ là một đội cảnh sát nho nhỏ làm công tác bảo vệ đơn vị, thế nhưng giữa mọi người với nhau vẫn được bồi dưỡng ý nghĩ giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn.
Tên đội trưởng đội bảo vệ thấy đồng bọn của mình bị đánh ngã lăn ra đất, vẻ mặt hắn chợt biến đổi, kinh nghiệm công tác nhiều năm làm hắn gào lên:
- Tên kia đánh người, anh em xông lên bắt lấy đưa đến đồn công an như
Thật ra tên đội trưởng hét lên như vậy chỉ là ngụy trang mà thôi, điều hắn thật sự muón làm chính là ỷ mình người đông thế mạnh để chuẩn bị đánh cho tên lái xe kia một trận no đòn. Anh em của của mình bị đánh mà không ra mặt, như vậy sau này sẽ bị đám thủ hạ coi thường, căn bản không thể nào sai bảo được nữa.
Vì có anh em ngã xuống nên đám bảo vệ nhanh chóng chạy đến, bọn họ cũng nghe và hiểu rõ ý nghĩ của lãnh đạo, ngoài miệng nói bắt đối phương đưa đến đồn công an, thế nhưng bàn tay của mỗi người đều xiết chặt xông về phía tên khốn bên kia.
Khốn nổi lần này bọn họ tìm nhầm đối tượng, lái xe là một quán quân của đội quan dã chiến, lúc này thật sự phát huy tác dụng của mình. Hắn liên tục vung vẫy nắm đấm, đám bảo vệ liên tục ngã xuống đất.
Nhưng tên lái xe dùng sức rất hợp lý, sau khi từng tên bảo vệ bị đánh ngã cũng không để lại vết thường gì, chỉ là đau nhức khớp xương mà thôi.
Thế nhưng tình huống như vậy làm cho ngoài cổng đơn vị chợt náo loạn, Lỗ lão gia tử chợt nhíu mày. Một lão gia tử không cao hơn Lỗ lão gia tử ở bên cạnh bao nhiêu chợt trầm giọng nói:
- Anh Lỗ, cũng đừng đùa nữa, lúc này đã loạn rồi, anh mau gọi điện thoại cho Tiểu Chu, để cậu ấy ra đón chúng ta.
Lỗ lão gia tử nhếch miệng, trong lòng dù không muốn nhưng vẫn đi đến trước mặt Nhan Sĩ Tắc trầm giọng nói:
- Cậu gọi điện thoại cho tôi.
Nhan Sĩ Tắc nhìn tình cảnh xảy ra trước mắt, thật sự cảm thấy giống như mình đang nằm mơ. Thế nhưng dù sao hắn cũng là bí thư huyện ủy, cũng từng chèo chống nhiều sự việc lớn nhỏ, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và bấm số điện thoại gọi đi.
- Chào anh, xin hỏi anh tìm ai?
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng điệu rất lễ phép.
Nhan Sĩ Tắc nghe thấy giọng nói như vậy thì khẽ chặn lại:
- Chào anh, tôi là lái xe của thủ trưởng Lỗ Tiền Tiến, thủ trưởng muốn lãnh đạo của anh tiếp điện thoại.
Nhan Sĩ Tắc nói xong những lời này thì thấy Lỗ Tiền Tiến mỉm cười nhìn mình, thế là hắn nhanh chóng đưa điện thoại cho Lỗ lão gia tử. Hắn đưa điện thoại mà giống như vứt bỏ một củ khoai lang nóng ra khỏi tay vậy
Lỗ lão gia tử tiếp nhận điện thoại, sau đó lão thản nhiên nói:
- Alo, tôi là Lỗ Tiền Tiến, tôi đang ở chỗ nào sao? Ở trước cổng đơn vị của anh chứ chỗ nào?
- Cái gì? Tôi nói đùa với anh sao? Tiểu Chu, tôi cũng đã lớn tuổi rồi, cũng không có tâm tư nói đùa nữa. Tôi nói cho anh biết, Tiểu Hàn đã ra tay với đám bảo vệ trước cổng đơn vị của anh rồi.
Lỗ lão gia tử nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
Tình huống bạo động ngoài cổng nhanh chóng kinh động khu văn phòng bên trong, Khương Mộ Đông cùng bộ trưởng Lam đi xuống lầu, khi thấy ngoài cổng chợt rối loạn thì đưa mắt nhìn bộ trưởng Lam.
Khương Mộ Đông chợt thấy bộ trưởng Lam khẽ nhíu mày một cái.
Khương Mộ Đông cảm thấy mình là tâm phúc của lãnh đạo, hắn cần phải cẩn thận, chu đáo, kiên nhẫn, là người truyền lời, là người phát ngôn của lãnh đạo. Là một cấp dưới hợp cách thì phải làm cho tốt, hoăn nữa phải nắm giữ tốt ý đồ và tâm lý của lãnh đạo. Khương Mộ Đông rõ ràng là một người như vậy, đừng nói lúc này trời đang nóng, chỉ cần bộ trưởng Lam nhảy mũi một cái, hắn sẽ nói là trời lạnh, sẽ khoác thêm vài lớp áo cho lãnh đạo.
- Bộ trưởng Lam, xem ra văn phòng cũng nên chỉnh đốn lại một chút, anh xem, bọn họ công tác không ra thể thống gì.
Bộ trưởng Lam khẽ gật đầu, cũng không nói gì. Thế nhưng Khương Mộ Đông nhìn vào ánh mắt của lãnh đạo, hắn biết mình nói những lời như vậy trúng vào tâm tư của bộ trưởng Lam. Ai bảo chủ nhiệm văn phòng theo sát lãnh đạo đứng đầu đơn vị, có quan hệ không tốt với bộ trưởng Lam, bây giờ nếu không tra thuốc nhỏ mắt cho đối phương, như vậy còn đợi đến khi nào nữa.
- Thật sự không ngờ, Mộ Đông, cậu đi giải quyết cho tôi.
Bộ trưởng Lam khẽ vung tay lên với Khương Mộ Đông, sau đó thản nhiên nói.
Tuy không phải là phạm vi chức quyền của mình, thế nhưng lãnh đạo có lệnh thì Khương Mộ Đông vẫn không chối từ. Có câu làm công tác không phân biệt trong ngoài, chỉ cần lãnh đạo có chỉ thị, như vậy anh cứ đề cao tinh thần mà xử lý cho tốt là được.
Khương Mộ Đông tiến nhanh về phía trước, hắn nghĩ mình chỉ cần mất vài phút để giải quyết vấn đề lần này. Hắn biết rõ bộ trưởng Lam rất thích mình, nhưng lãnh đạo vẫn muốn rèn sắt khi còn nóng, rõ ràng là chú trọng tán thưởng những người có năng lực, mà lúc này chính là cơ hội để hắn biểu hiện trước mặt bộ trưởng Lam.
Khương Mộ Đông thầm có tính toán của riêng mình, hắn nhanh chóng đi ra cổng. Hắn đang định quá tháo đám bảo vệ dừng lại, nhưng khi thấy bốn tên nhân viên bảo vệ toàn thân đầy đất, thế là lời nói vừa định phát ra khỏi miệng lại được nuốt vào bụng.
Chương 638(p3): Tôi là người thành phố La Nam, loạn rồi.
Dúng là quá mất mặt, bốn năm người đánh không lại một người, lại bị người ta đánh cho lăn lộn, hơn nữa nhìn qua hình như người ta chỉ dùng có một tay mà thôi.
- Dừng tay lại, các người đang làm gì vậy?
Tuy không muốn thế nhưng Khương Mộ Đông vẫn lớn tiếng nói, giọng điệu cực kỳ có khí thế.
Bốn tên bảo vệ vốn đã không còn ý chí chiến đấu, bây giờ cần nhất là có người hạ bậc thang cho mình. Bọn họ nghe thấy có người hét lớn như vậy thì căn bản không cần nhìn xem người lên tiếng là ai, cả đám nhanh chóng lui lại.
- Cục trưởng Khương, bọn họ muốn xông qua cửa, còn đánh người.
Tên đội trưởng đội bảo vệ giống như một người vừa bị lăn trên nền đất, thế nhưng toàn thân lại không bị thương, khốn nổi cơ thể đau nhức lại khó thể nào chịu đựng được.
Khi thấy bộ dạng của tên đội trưởng bảo vệ thì Khương Mộ Đông chợt cảm thấy mặt mũi sai lệch, hắn trầm giọng nói:
- Chuyện gì xảy ra? Tại sao người ta xông vào? Có phải thái đội của các anh có vấn đề không?
Khương Mộ Đông nói ra những lời như vậy thật sự rất hay, có thể nói là một mũi tên trúng hai chim. Không những dựng lên hình tượng của mình trước mặt người ngoài, còn trực tiếp chụp mũ tên đội trưởng đội bảo vệ. Hắn không phải là lãnh đạo trực tiếp của đối phương, bây giờ hắn chụp mũ người này, vị chủ nhiệm văn phòng phụ trách hậu cần không xử lý nghiêm thì khó thể nào phục chúng được.
- Cục trưởng Khương, không phải thái độ của chúng tôi không tốt, nhưng là bọn họ...
Đội trưởng đội bảo vệ cũng không ngốc, hắn chỉ về nhóm Lỗ lão gia tử, sau đó khẽ nói:
- Bọn họ đều là người thành phố La Nam.
Nghe nói đám người kia đến từ thành phố La Nam thì Khương Mộ Đông chợt sững sờ. Hắn hiểu xung đột lần này có liên quan đến mình, tất nhiên phương diện xử lý chuyện này hắn phải nghiêng về phía đám bảo vệ đơn vị.
Ai bảo chính hắn cũng là người trong cuộc.
- Chào đồng chí, chúng tôi đến làm việc với người của đơn vị các ngài.
Nhan Sĩ Tắc thấy Khương Mộ Đông nói chuyện với tên đội trưởng bảo vệ, hắn cảm thấy lãnh đạo của đối phương đã đến, thế là lấy thuốc từ trong túi ra theo thói quen, chuẩn bị mời thuốc lãnh đạo và nói rõ sự việc.
Nhưng khi Nhan Sĩ Tắc móc thuốc ra thì Khương Mộ Đông đã lạnh lùng nói:
- Các người biết rõ đây là chỗ nào không? Dám đến đây gây hấn sao? Đội trưởng Mã, anh liên lạc với đồn công an, để cho bọn họ đến xử lý vụ này.
- Đồng chí, đồng chí, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Nhan Sĩ Tắc dù không đưa thuốc ra nhưng vẫn mở miệng nói.
- Hiểu lầm? Anh cảm thấy đây là hiểu lầm sao? Nếu thật sự là như vậy thì các người đến mà nói với đồn công an ấy.
Khương Mộ Đông nói đến đây thì nhìn Nhan Sĩ Tắc:
- Nhìn dáng vẻ của anh thì rõ ràng là cán bộ nhà nước, chẳng lẽ cán bộ thành phố La Nam là như vậy sao? Thật sự quá mất mặt xấu hổ.
Nhóm Lỗ lão gia tử vốn đang chờ người đến tiếp đón, bây giờ nghe được lời của Khương Mộ Đông thì vẻ mặt ai cũng trở nên khó chịu. Khương Mộ Đông rõ ràng đang dùng một cây gậy chọc lật thuyền, vì nhóm người bọn họ đều là cán bộ đi ra từ thành phố La Nam.
- Tiểu tử cậu nói gì vậy? Làm ơn ăn nói đàng hoàng một chút.
Lỗ lão gia tử trừng mắt với Khương Mộ Đông, lão lớn tiếng trách mắng.
Với độ tuổi hiện tại của Khương Mộ Đông, nếu có người gọi hắn là tiểu tử thì thật sự coi như là sỉ nhục, nhưng với độ tuổi của Lỗ lão gia tử gọi như vậy cũng không là vấn đề, dù sao thì độ tuổi của hắn vẫn kém Lỗ lão gia tử rất nhiều.
Nhưng Khương Mộ Đông đã coi mình là một nhân vật lớn, hắn nghe được hai chữ tiểu tử thì vẻ mặt chợt biến đổi. Hắn nhìn thoáng qua Lỗ lão gia tử, hắn cũng không nói gì mà trầm giọng lên tiếng với tên đội trưởng bảo vệ:
- Tôi thấy vừa rồi ông lão kia cũng là phần tử gây rối, cho các đồng chí cảnh sát đưa luôn về đồn.
- Anh muốn đưa ai đi?
Một âm thanh nhàn nhạt vang lên sau lưng Khương Mộ Đông.
- Tất nhiên là ông lão này...
Khương Mộ Đông thuận miệng nói nửa câu, thế nhưng sau đó giống như có ai nhét giẻ vào miệng, thật sự nửa chữ không nên lời. Ánh mắt của hắn lúc này cực kỳ hoảng sợ nhìn một người đứng cách đó không xa.
Bộ trưởng Chu, là lãnh đạo đứng đầu đơn vị. Lúc này bên trái bộ trưởng Chu là bộ trưởng Lam, bên phải chính là vị chủ nhiệm văn phòng mà Khương Mộ Đông vừa rồi muốn tra thuốc nhỏ mắt.
- Bộ trưởng Chu, có người gây rối trước cổng đơn vị, tôi phụng mệnh xử lý...
Khương Mộ Đông là một cán bộ công tác lâu năm trong đơn vị, hắn là người có năng lực ứng biến rất mạnh mẽ. Vì vậy khi đưa mắt nhìn thấy bộ trưởng Chu thì hắn không những nhanh chóng giải thích, hắn còn nháy mắt với bộ trưởng Lam, tỏ ý nhờ bộ trưởng Lam giúp đỡ mình một chút.
Nhưng những hành vi của hắn cuối cùng cũng bị chứng thực là làm không công, bộ trưởng Lam đứng bên cạnh bộ trưởng Chu giống như một pho tượng phật, đứng yên ngay ngắn không nói một lời. Động tác sau đó của bộ trưởng Chu lại làm cho hy vọng trong lòng hắn nhanh chóng tan thành mây khói.
- Lão quân đoàn trưởng, trước khi đến ngài cũng không gọi điện thoại cho tôi, thế cho nên cũng không thể nhanh chóng đi ra đón ngài được.
Bộ trưởng Chu căn bản không nghe lời giải thích của Khương Mộ Đông, hắn vừa nói vừa đi về phía trước nhiệt tình đón chào Lỗ Tiền Tiến.
Đám người chung quanh nhìn thấy lãnh đạo đơn vị mình gần đây cực kỳ trầm ổn thế nhưng bây giờ lại tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, vậy là kẻ nào cũng trở nên trầm mặc.
- Ôi, tôi cũng không dám làm phiền cậu đến đón tiếp. Hì hì, Tiểu Chu, cậu có phải có ý gì với một ông lão như tôi không? Tôi hỏi cậu, chỗ này của cậu vì sao không cho người của thành phố La Nam chúng tôi tiến vào?
Lỗ lão gia tử vừa nói vừa vung tay:
- Cổng đơn vị của cậu quá quý giá, chúng tôi về thôi.
Tuy tiếp nhận ánh mắt và lời nói lạnh lẽo của Lỗ lão gia tử thế nhưng bộ trưởng Chu lại tuyệt đối không sốt ruột, hắn cười hì hì kéo tay Lỗ lão gia tử rồi nói:
- Lão thủ trưởng, đây tuyệt đối là một hiểu lầm, cái gì mà không cho người của thành phố La Nam đi vào? Cho dù ngài có cho tôi ba lá gan, tôi cũng không dám nói ra những lời như vậy.
- Khi tham gia quân ngũ tôi đã thấy cậu không có gì tốt, cậu không dám nói nhưng lại dám làm sao? Nếu không thì Trụ Tử sao lại phát sinh xung đột với bọn họ? Cậu hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?'
Lỗ lão gia tử chỉ về phía viên lái xe đứng sau lưng mình rồi nói tiếp:
- Cậu hỏi bọn họ xem, xem đám lão già chúng tôi có nói dối không?
Vẻ mặt bộ trưởng Chu chợt trầm xuống, hắn biết rõ thủ trưởng của mình tuy thích nói đùa nhưng một số việc lại không dễ lừa gạt cho qua được. Bây giờ sự việc này xảy ra, không khỏi làm cho gương mặt vốn không bao giờ biểu hiện vui buồn của hắn nhanh chóng trở nên khó nhìn.
- Chuyện gì xảy ra?
Bộ trưởng Chu cũng không hỏi Khương Mộ Đông, hắn hỏi viên đội trưởng đội bảo vệ.
Chương 638(p4): Tôi là người thành phố La Nam, loạn rồi.
Nếu so sánh với cục trưởng Khương thì vị đội trưởng đội bảo vệ thật sự thua kém quá xa, lúc này hắn đứng trước mắt bộ trưởng Chu, hắn biết mình gây ra họa lớn, thật sự hối hận muốn chết đi được. Hắn thầm trách hôm nay sao mình ngu ngốc như vậy, xảy ra xung đột với lão lãnh đạo của bộ trưởng, những chuyện thế này xảy ra thì đám tiểu nhân vật như bọn họ sao có thể gánh được?
Tên đội trưởng bảo vệ đưa mắt nhìn Khương Mộ Đông, hắn giống như tìm được cỏ cây cứu mạng, thế là nói:
- Bộ trưởng Chu, đây không phải là tôi nói, là cục trưởng Khương ra chỉ thị không cho phép người thành phố La Nam đi vào đơn vị.
Lúc này Khương Mộ Đông thật sự rất muốn tìm một lỗ hổng để nhảy vào, để không cho người nào thấy được mình. Sau khi nghe bộ trưởng Chu gọi Lỗ lão gia tử là lão quân đoàn trưởng thì hắn biết sự việc thật sự phát triển theo chiều hướng xấu, nhưng hắn cũng không ngờ sự việc phát triển đến tình trạng hiện tại.
Khương Mộ Đông chẳng qua chỉ muốn làm nhục Vương Tử Quân mà thôi, sao lại trùng hợp như vậy, lại có vài vị lão gia tử đến đây, hơn nữa bọn họ còn là lãnh đạo của bộ trưởng? Chưa nói đến tình huống Lỗ lão gia tử bên kia mở miệng phản ánh, dù cac lão gia tử bên kia không nói, chỉ sợ hắn cũng sẽ bị phê bình cực kỳ nghiêm khắc.
Khương Mộ Đông thấy từng ánh mắt nhìn về phía mình mà chợt cảm thấy phát run, hắn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía bộ trưởng Lam, chợt thấy bộ trưởng Lam đang cười ha hả an ủi Lỗ lão gia tử.
- Lão quân đoàn trưởng, các vị lãnh đạo, chỗ này không thích hợp nói chuyện, chúng ta vào trong nghỉ ngơi một chút rồi nói sau.
Bộ trưởng Chu nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó nở nụ cười nịnh nọt tiến lên dìu Lỗ lão gia tử đi vào trong khu văn phòng bộ giao thông vận tải.
Khương Mộ Đông nhìn thấy từng người đi qua bên cạnh mình mà không khỏi cảm thấy trái tim lạnh lẽo, hắn biết rõ lần này mình xem như vấp ngã nặng nề. Vừa rồi hắn lên tiếng chỉ thị bảo vệ cổng không cho người của thành phố La Nam đi vào đơn vị, không ngờ còn chưa dứt lời thì nhóm lão gia tử kia đã đi đến, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp.
Nếu như không phải là trùng hợp thì rõ ràng có người đang tính toán Khương Mộ Đông, hắn nghĩ đến vị bí thư thị ủy với gương mặt tràn đầy nụ cười, dù mình châm chọc khiêu khích thế nào cũng không nổi giận, hắn thật sự cảm thấy mình ngu như heo. Người ta sở dĩ không ra tay đánh trả mình, không mắng mình, đó không phải là đang đến cầu cạnh mình, rõ ràng là đang mong chờ mình làm nặng tay hơn.
- Này...Huynh đệ.
Khi Nhan Sĩ Tắc đi qua bên cạnh thì Khương Mộ Đông dùng giọng khô cứng nói.
Nhan Sĩ Tắc nhìn Khương Mộ Đông, vừa rồi người này còn tỏ ra ngạo nghễ không xem ai ra gì, thế nhưng bây giờ lại mở miệng xưng anh em huynh đệ với mình. Hắn trầm ngâm giây lát rồi mới dùng giọng âm u nói:
- Hình như tuổi của tôi lớn hơn anh thì phải.
- Đúng vậy, đại ca, mong anh đại nhân đại lượng, chuyện này...
Khương Mộ Đông giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, hắn lớn tiếng nói với Nhan Sĩ Tắc. Thế nhưng hắn còn chưa nói dứt lời thì phía sau có người nói:
- Cục trưởng Khương, bộ trưởng Chu mời anh đến phòng làm việc một chuyến.
Khương Mộ Đông xoay người thì thấy vị chủ nhiệm văn phòng đang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lẽo. Tuy không nhìn ra vấn đề gì trong mắt đối phương, thế nhưng Khương Mộ Đông biết rõ đối phương bây giờ đang rất hả hê.
Khương Mộ Đông cảm thấy giống như mình đang giẫm chân lên đống bông, cũng không biết mình đã đi lên lầu như thế nào. Sau khi lên lầu thì hắn chợt nghe thấy một giọng cười hì hì của một người nổi tiếng nghiêm túc là bộ trưởng Chu:
- Lão quân đoàn trưởng, ngài cứ trách mắng thoải mái, dù tôi đi đến đâu thì cũng là lính của ngài mà thôi.
Lỗ Tiền Tiến còn chưa kịp nói gì thì bộ trưởng Lam đã lên tiếng:
- Lão lãnh đạo, bộ trưởng chúng tôi thật sự nói những lời tâm huyết, một tháng anh ấy cũng phải vài lần nói về kinh nghiệm quý giá của mình khi công tác bên cạnh ngài.
Nếu so sánh với bầu không khí nhiệt liệt trong phòng thì Khương Mộ Đông cảm thấy mình giống như bước vào mùa đông. Khi hắn đang chần chờ chuẩn bị gõ cửa, chợt nghe thấy âm thanh giống như người ta dùng quải trượng đập vào vật cứng gì đó.
- Cậu Chu, cậu cũng đừng nói như vậy với tôi, nếu cậu đã như vậy tôi cũng mở miệng cầu cậu một việc.
Âm thanh của Lỗ Tiền Tiến vang lên trong phòng có vẻ cực kỳ vang dội.
- Lão quân đoàn trưởng, xem ngài nói kìa, chỉ cần nằm trong phạm vi cho phép, ngài nói thế nào tôi cũng sẽ chấp hành.
Bộ trưởng Chu vừa nói vừa nâng ly trà đến đặt trước mặt Lỗ lão gia tử.
Lỗ Tiền Tiến nâng ly trà nhấp một ngụm, sau đó trầm giọng nói:
- Bộ trưởng Chu, tôi hỏi cậu một việc, câu có phải có ý kiến gì với thành phố La Nam chúng tôi không? Nếu không thì vì sao một hạng mục đường sắt Mân Cô được khảo sát hơn một năm đã quyết định đi qua thành phố La Nam, thế nhưng bây giờ lại cắt sang cho thành phố khác?
Lỗ lão gia tử nói đến đây thì gõ quải trượng lên bàn nói:
- Trong sự việc này rốt cuộc có tình huống gì, cậu nói cho tôi hiểu rõ ràng xem.
Vẻ mặt bộ trưởng Chu chợt trở nên ngưng trọng, hắn tuy rất tôn trọng lãnh đạo thế nhưng vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc trong lúc công tác. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Lão lãnh đạo, tôi sẽ tra xét nguyên nhân của sự việc này, nếu như là thay đổi theo bình thường thì thật sự không có biện pháp nào khác, nếu như có người động tay động chân, tôi nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời rõ ràng.
Bộ trưởng Chu nói những lời chém đinh chặt sắt, những lời này truyền vào tai làm hai chân Khương Mộ Đông chợt mềm nhũn. Nếu như không phải bàn tay luôn chống lên tường, chỉ sợ đã ngã lăn ra đất.
Khương Mộ Đông chống tay lên tường nhìn thấy vai người trong phòng qua khe hở của cánh cửa, trong lòng càng thêm bi ai.
- Bộ trưởng Chu, nhóm ông lão chúng tôi đến chỗ cậu chủ yếu là để cho ra ý kiến nhắc nhở mà thôi, chúng tôi tuy đã về hưu, thế nhưng vẫn còn quyền lợi của đảng viên, cậu nói xem có đúng không?
Triệu lão nghe thấy bộ trưởng Chu nói lời đảm bảo thì khẽ gõ quải trượng trong tay rồi nở nụ cười nói.
Triệu lão nói như vậy thì những người khác cũng nở nụ cười, ông lão vừa rồi cản Lỗ lão gia tử chặn cổng bộ giao thông vận tải cũng lên tiếng:
- Chúng ta đến để cho ra ý kiến, dù sao thì chúng ta đều là người đến từ thành phố La Nam, ai cũng muốn ngồi xe lửa về nhà một chuyến, kế hoạch của các anh năm ngoái thật sự cho chúng tôi thấy được hy vọng, thế nhưng hạng mục được khảo sát một năm qua lại thay đổi, thật sự không còn gì.
Ông lão nói đến đây thì cầm chặt lấy quải trượng dùng giọng kích động nói:
- Xem ra nguyện vọng cả đời tôi không thực hiện được, đúng là ôm hận cả đời.
Chương 638(p5): Tôi là người thành phố La Nam, loạn rồi.
Bộ trưởng Chu nghe vị lão gia tử kia nói như vậy thì thật sự rất lưu tâm, vì ông cụ này tuy đã về hưu thế nhưng bây giờ lại nói ra một câu "ôm hận cả đời", tất cả đều rơi lên đầu mình. Nếu thứ này rơi lên người mình, sau này thanh danh khó thể cứu chữa được.
Bộ trưởng Chu còn chưa kịp mở miệng thì có một ông lão khác dùng giọng ung dung nói:
- Này anh tú tài, không phải anh là người có học vấn cao sao, anh yên tâm, biết đâu đến ngày nào đó bộ trưởng Chu sẽ dùng xe lửa đưa anh đi lần cuối.
Những giọt mồ hôi vã trên mặt bộ trưởng Chu, bây giờ hắn hận không thể bóp chết tên khốn đã cho ra phương án sửa đổi hạng mục đường sắt của thành phố La Nam. Hắn nhìn bốn ông lão cầm quải trượng trong tay, thế là da đầu chợt run lên.
- Các vị lãnh đạo cứ yên tâm, chút nữa sẽ nhanh chóng có kết quả điều tra.
Bộ trưởng Chu lau mồ hôi, sau đó trầm giọng nói với bộ trưởng Lam ở bên cạnh:
- Anh Lam, anh xem có chuyện gì xảy ra vậy? Khương Mộ Đông kia sao còn chưa đến nữa?
Khương Mộ Đông thật ra đã đến bên cửa thế nhưng bàn chân lại không nghe lời sai khiến, lúc này hắn nghe thấy bộ trưởng Chu nói đến mình thì trái tim chợt nhảy lên họng, nhưng trong lòng lại không khỏi sinh ra chút hy vọng.
Còn có bộ trưởng Lam, chỉ cần bộ trưởng Lam nói tốt cho mình, như vậy dù bị lột một tầng da thì vẫn không có vấn đề gì.
Đáng tiếc là Khương Mộ Đông không nghe thấy bộ trưởng Lam biện hộ cho mình, chỉ nghe thấy một âm thanh làm trái tim nguội lạnh:
- Tôi cũng muốn xem đồng chí Khương Mộ Đông kia đang làm thế nào, anh ấy nắm giữ khối công tác này, vì sao lại thay đổi tuyến đường, sao lại không báo cáo cho tôi một tiếng?
Khương Mộ Đông nghe được những lời như vậy mà nhanh chóng hiểu rõ tình huống mình sắp đối mặt.
Khương Mộ Đông xem như bị ném bỏ, bị người ta vứt bỏ như đuôi thằn lằn. Lãnh đạo của hắn là người có lợi trong vụ này, thế nhưng khi sự việc phát sinh vấn đề thì lại vứt bỏ chính mình như thằn lằn đứt đuôi.
- Làm sao bây giờ? Mình nên làm gì bây giờ? Ồn ào một trận với bộ trưởng Lam, hay là...
Trong đầu Khương Mộ Đông chợt hỗn loạn, lúc này giống như có hàng loạt ánh sao đang lóe sáng trong đầu hắn.
- Cục trưởng Khương, bộ trưởng đang chờ anh, sao anh còn chưa đi vào?
Khi Khương Mộ Đông đang cảm thấy cực kỳ không yên, đúng lúc này lại nghe được âm thanh của chủ nhiệm văn phòng. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đối phương kéo vào phòng.
Khương Mộ Đông đi vào trong phòng làm việc của bộ trưởng, hắn nhìn về phía bàn làm việc của bộ trưởng theo thói quen, thế nhưng lúc này hắn cũng không thấy bộ trưởng ngồi trên ghế, hắn chỉ thấy vị trí đó trống trơn.
Khi Khương Mộ Đông đưa mắt nhìn sang dãy ghế sa lông, đầu tiên hắn không thấy ghế sa lông, hắn thấy bốn cây gậy gỗ, lại thấy những bàn tay cầm lấy gậy gỗ.
Bốn bàn tay kia tuy thô ráp nhưng lại cực kỳ có lực.
Khi ánh mắt Khương Mộ Đông rơi lên người bốn ông lão mặc quân trang, hắn hít vào một hơi thật sâu. Khi hắn chuẩn bị lên tiếng thì có người trầm giọng quát:
- Cục trưởng Khương, anh nói rõ ràng cho bộ trưởng xem có chuyện gì xảy ra, phương án đường sắt Mân Cô đã được quyết định sẵn, bây giờ sao lại sửa đổi? Anh có quyền lợi gì? Sao lại không cho các đồng chí thành phố La Nam đi vào đơn vị?
Âm thanh này rất quen thuộc, Khương Mộ Đông nghe âm thanh này mà không khỏi quay đầu, khi hắn nhìn về phía phát ra âm thanh, hắn xem như chứng thật suy đoán của mình.
Khương Mộ Đông hắn xem như đã bị người ta từ bỏ, gương mặt bình thường thân thiết dễ gần của bộ trưởng Lam đãc biến thành lạnh lẽo như băng, lúc này giống như đang cầm dao đâm vào người hắn.
Khương Mộ Đông biết rõ ý nghĩ của bộ trưởng Lam, đó chính là yêu cầu mình gánh vác trách nhiệm. Hắn thật sự có chút vùng vẫy, thế nhưng khi nhìn bộ dạng sẵng giọng và vẻ mặt của bộ trưởng Lam, cuối cùng hắn cũng cho ra quyết định.
- Bộ trưởng Chu, bộ trưởng Lam, hạng mục đường sắt Mân Cô sở dĩ thay đổi tuyến đường cũng là vì suy xét đến phương diện thành phẩm. Thành phố La Nam là vùng núi, nếu như quá cảnh qua La Nam, như vậy sẽ tạo nên thành phẩm giá cao...
Khương Mộ Đông giải thích, nhưng hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hắn hiểu lời giải thích của mình lúc này là mất hết sức lực như thế nào. Con đường đã được xác định, thành phẩm tất nhiên là quan trọng, thế nhưng hắn cũng hiểu có thứ gì quan trọng hơn cả thành phẩm.
- Anh nói rất hay, đồng chí Khương Mộ Đông, vậy ai cho anh quyền lợi, ai cho anh tùy ý làm bậy? Anh là cán bộ, là đảng viên lão thành của đơn vị, tính kỷ luật tổ chức của anh chạy đi đâu mất rồi?
Bộ trưởng Lam nói bằng giọng điệu chém đinh chặt sắt, giọng điệu cực kỳ sắc bén, một cau nói giống như đâm dao vào lồng ngực Khương Mộ Đông.
Khương Mộ Đông dùng ánh mắt trầm thấp nhìn bộ trưởng Lam, hắn không nói lời nào, hắn giống như đã cho ra lựa chọn.
- Mộ đông, anh là cán bộ lão thành, anh nên biết chúng ta xây dựng căn cứ vào tổng thể cả nước. Anh là cục trưởng cục đường sắt, anh đã công tác không ít năm, thế nhưng ý thức và ánh mắt đại cục của anh chạy đi đâu mất rồi?
Bộ trưởng Chu khẽ gõ gõ lên bàn, giọng điệu có vài phần rét lạnh.
Khương Mộ Đông không nói một lời thế nhưng cặp môi run rẩy đã biểu hiện tâm tình quá rõ ràng. Những câu nói của bộ trưởng Chu thật sự làm hắn cảm thấy buồn cười, vừa rồi hắn còn ở trên lầu dùng giọng hung hăng dạy bảo cho tên bí thư trẻ tuổi kia một bài học, bây giờ lại chính là lãnh đạo trực tiếp của mình mở miệng trách mắng.
Con bà nó, đây không phải là báo ứng sao? Báo ứng xem ra cũng đến rất nhanh.
- Vì sao anh thông báo cho bảo vệ cổng cấm không cho đồng chí thành phố La Nam đi vào đơn vị?
Bộ trưởng Lam tiến lên hai bước, giọng điệu càng thêm khó chịu.
- Bộ trưởng Lam, là người thành phố La Nam đến đây thật sự không lễ phép, thế cho nên tôi mới...
Khương Mộ Đông cảm thấy phương diện này mình có thể biện hộ, thế là khẽ lên tiếng.
- Anh nói người ta không lễ phép, anh có nhìn vào bệnh tật trên người mình không? Tuy tôi không biết anh gặp mặt người ta như thế nào, thế nhưng tôi cũng đi lên từ vị trí của anh, các đồng chí tuyến dưới đến đây công tác nào có ai không tươi cười, có ai không chú ý?
- Anh đã kiểm điểm qua chính mình chưa? Đã xem xét lại thái độ của mình chưa? Tổ chức đã đưa anh lên vị trí này, chủ yếu là muốn anh phục vụ, không phải để anh làm quan gia, anh có hiểu không?
Bộ trưởng Chu nói đến đây thì nhìn thoáng qua bộ trưởng Lam, sau đó nhìn về phía Lỗ Tiền Tiến:
- Lão thủ trưởng, tác phong công tác của đơn vị chúng tôi cần phải được tăng cường, sau sự việc lần này tôi sẽ tiến hành tập trung học tập, sẽ tiến hành hoạt động chỉnh đốn tác phong công tác của cán bộ công nhân viên trong đơn vị.
- Tiểu Chu, tôi mặc kệ chuyện của đơn vị các cậu, tôi thấy cậu nên xử lý vụ này, tôi thấy biết sai sửa đổi là hay nhất, bây giờ các cậu đã biết sai thì sửa lại cho xong.
Lỗ Tiền Tiến cười cười, giọng điệu có vài phần trầm thấp.
- Lão lãnh đạo cứ yên tâm, hôm nay chúng tôi không những sửa đổi sa lầm, còn để cho đồng chí của mình xin lỗi cán bộ tỉnh Sơn Nam.
Bộ trưởng Chu dù sao cũng là lãnh đạo cấp bộ, mở miệng là nói đến tỉnh Sơn Nam.
- Đừng nói đến đám người tỉnh Sơn Nam, chuyện này vốn là bọn họ chạy đến đây, thế nhưng lại cho vài người thành phố La Nam đi đến công tác, cậu cứ trực tiếp làm việc với thành phố La Nam là được.
Triệu lão gia tử nói đến đây thì khẽ giữ chặt lấy cây quải trượng trong tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.