Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1110: Tôi nhất định sẽ quay lại.

Bảo Thạch Tiêu

06/12/2014

Chỉ cần một lỗ hổng được mở ra thì những thứ khác được mở cũng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Trước đó khi Vương Tử Quân trò chuyện với Diệp Thừa Dân, tuy bí thư Diệp không nói quá rõ ràng nhưng Vương Tử Quân vẫn thấy rõ sự bất mãn của bí thư Diệp với hệ thống công an tỉnh Nam Giang. Lúc này tình huống trật tự trị an ở tỉnh Nam Giang căn bản là quá lạc hậu, dân chúng không được an toàn, các bệnh tật lớn nhỏ liên tục phát sinh trong hệ thống cục công an.

Diệp Thừa Dân nói những lời này và Vương Tử Quân cực kỳ để bụng. Hắn là một cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh, dù nhìn từ góc độ cá nhân hay thái độ công tác đều không cho phép bất kỳ một quần thể nào gây nguy hại cho lợi ích của quần chúng.

Mạc lão gia tử cũng căn bản có nhiều vấn đề hiểu rất sâu, ông cụ thường nói chúng ta nên tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, nhưng vấn đề nguyên tắc thì căn bản là không thể nào thỏa hiệp được. Vương Tử Quân càng ngày càng hiểu thêm về tỉnh Nam Giang, hắn chậm rãi ý thức được chính mình căn bản đang càng tiếp cận đến chân tướng sự việc.

Xe chậm rãi dừng lại, Du Giang Vĩ nhanh chóng xuống xe mở cửa, Vương Tử Quân cất bước đi ra.

Chân Hồng Lỗi và Lý Hồng Phảng cũng theo sát phía sau đi ra theo Vương Tử Quân. Chân Hồng Lỗi là cục trưởng cục công an tỉnh, hắn đi trước Lý Hồng Phảng, hắn cười giới thiệu với Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, văn phòng của cục công an thành phố Đông Hồng được xây dựng vào ba năm trước, khi đó theo ý của tôi thì chỉ xây mười hai tầng. Nhưng lãnh đạo thành phố Đông Hồng cực kỳ có khí phách, thứ nhất là đề cao thành phẩm, thế hai lại đem tất cả các đơn vị tương quan nhập vào nơi này, muốn tăng cường tính hợp tác của các ban ngành. Bây giờ xem ra ý kiến của thành phố Đông Hồng là cực kỳ nhìn xa trông rộng.

Vương Tử Quân nhìn khu văn phòng cao ngất mà gật đầu, khu văn phòng này thật sự rất có khí phái, trang trọng xa hoa.

- Các đồng chí lãnh đạo, cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng Hà Duyên Cường xin báo danh. Hai trăm bốn mươi lăm cảnh sát trong văn phòng cục công an thành phố đã xếp hàng chờ sẵn, xin ngài cho ra chỉ thị.

Hà Duyên Cường dùng tiêu chuẩn quân nhân chạy đến lớn tiếng cười nói chào hỏi Vương Tử Quân.

Mặc dù Hà Duyên Cường hận không thể tiến lên đánh đấm cho tên khốn Vương Tử Quân kia một trận, thế nhưng Vương Tử Quân đến kiểm tra thì hắn vẫn phải dùng tiêu chuẩn cao nhất để tiếp đón. Dù sao thì Vương Tử Quân không chỉ đại biểu cho chính mình, còn đại biểu cho cả tỉnh ủy.

Vương Tử Quân nhìn đội ngũ chỉnh tề trước mặt, nhìn gương mặt cực kỳ nghiêm túc của Hà Duyên Cường, hắn khẽ gật đầu rồi đi nhanh về phía trước. Khi hắn đi vào trong hội trường, từng dãy cảnh sát đã sắp xếp đội ngũ chỉnh tề chờ hắn đến.

- Chào!

Một âm thanh vang dội bùng nổ, đội ngũ đồng loạt cúi chào. Phải nói là Hà Duyên Cường thiết lập nghi thức chào đón rất long trọng, nhìn qua lại có hiệu quả cực kỳ rõ rệt, trận thế này nhìn qua giống như đang duyệt binh.

Hà Duyên Cường nhanh chóng chạy đến trước mặt đội ngũ, sau đó lớn tiếng nói:

- Lần này bí thư Vương ủy ban tư pháp tỉnh ủy, cục trưởng Chân cục công an tỉnh và lãnh đạo ủy ban tư pháp thành phố Đông Hồng đến kiểm tra chỉ đạo công tác, đây là lời khẳng định lớn với công tác của cục công an thành phố chúng ta, lúc này tôi yêu cầu các đồng chí dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt chào đón lãnh đạo.

Đoạn Văn Đống là một vị phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố, hắn là người đứng đầu tiên trong đội ngũ chào đón lãnh đạo. Hắn nhìn thấy Vương Tử Quân đi đầu, trong lòng thật sự kinh ngạc, bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy xem ra còn quá trẻ.

Mặc dù hắn đã từng xem qua ảnh của Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân trên ảnh xem ra rất trưởng thành, cực kỳ trầm trọng ổn định. Nhưng Vương Tử Quân lúc này lại làm cho người ta sinh ra cảm giác bừng bừng sức sống.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, tâm tình của Đoạn Văn Đống được thu vào trong, bàn tay bàn chân đều phồng lên.

- Lúc này mời bí thư Vương cho ra chỉ thị.

Tiếng vỗ tay tạm lắng, Hà Duyên Cường lại lớn tiếng nói.

Đoạn Văn Đống là người chủ quản đội ngũ, hắn lại tiếp tục thực hiện chức trách của mình, lớn tiếng hô một câu:

- Nghỉ.



Vương Tử Quân cười nhạt một tiếng, sau đó hắn cất bước tiến lên. Những trò phát biểu thế này căn bản không thể nào làm khó được hắn, khi hắn còn ở thành phố La Nam trong tỉnh Sơn Nam, hắn đã không biết bao lần phát biểu trước số đông. Lúc này chỉ có hơn hai trăm người, căn bản không có chút áp lực nào.

- Thưa các đồng chí, hôm nay tôi đến cục công an thành phố Đông Hồng, các đồng chí đã cho tôi cảm giác mới mẻ. Phong thái và tinh thần của các đồng chí là rất tốt, rất có ý chí chiến đấu, tôi cảm thấy tràn đầy tin tưởng vào công tác của các đồng chí.

- Một đội ngũ có hùng mạnh hay không, ngoài phương diện nhìn vào thành tích, còn phải nhìn vào phong thái. Cục công an thành phố Đông Hồng chúng ta có thể tham gia các trận đánh ác liệt, có thể hoàn thành nhiệm vụ công tác, cũng không thể thiếu sự cố gắng của mọi người. Chỉ khi nào mọi người cùng cố gắng mới xây dựng thành phố Đông Hồng càng thêm tươi đẹp, lúc này tôi khẳng định thành tích của mọi người...

Giọng nói của Vương Tử Quân rất vang dội, mỗi câu mỗi chữ đều là tán dương, trên mặt hắn là nụ cười nhàn nhạt càng làm cho người ta sinh ra cảm giác như tắm gió xuân. Lúc này sức quyến rũ của một vị bí thư ủy ban tư pháp trẻ tuổi như Vương Tử Quân càng làm cho vài cô gái cảnh sát vừa nhận công tác cảm thấy động lòng, nhưng các nàng đã từng xem qua hồ sơ lý lịch của bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, hai chữ đã kết hôn làm cho bọn họ cảm thấy rất hụt hẫng.

Khi mà những cô cảnh sát trẻ tuổi trong cục công an thành phố Đông Hồng đang cực kỳ hâm mộ Vương Tử Quân, Hà Duyên Cường lại thầm mắng trong lòng. Khẳng định thành tích của mình, không phải là muốn ép mình rời đi sao?

Hà Duyên Cường biết rõ mình sở dĩ bị đưa đi học tập ở trường đảng trung ương cũng là vì Vương Tử Quân, nhưng hắn căn bản không làm gì được. Khi mình xử lý xong sự việc liên quan đến tên lái xe của Vương Tử Quân, sau đó Vương Tử Quân ép mình phải đi học tập.

Học tập thì học tập, biết đâu ông sẽ nhân cơ hội này mà tiến lên một bậc. Hà Duyên Cường thầm an ủi chính mình, thế là cảm thấy thoải mái hơn vài phần. Khi Vương Tử Quân mở miệng phát biểu thì ánh mắt Hà Duyên Cường lén nhìn về phía Chân Hồng Lỗi.

Chân Hồng Lỗi đứng cách đó không xa, gương mặt đen đúa lạnh lùng cũng có vài phần tươi cười. Nhưng nụ cười này lọt vào trong mắt Hà Duyên Cường, hắn hiểu rõ tâm tình lãnh đạo của mình không chút thoải mái.

Tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt, khi Vương Tử Quân tiếp tục khẳng định thành tích của cục công an thành phố Đông Hồng, Hà Duyên Cường tuy không muốn nhưng vẫn phải tiến lên trước đội ngũ nói vài câu không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo.

Quá trình kiểm tra sau đó đều được tiến hành theo sắp xếp của Hà Duyên Cường, bí thư Vương là trung tâm của đoàn người, hắn đi đến khu vực tiếp dân, chụp ảnh lưu niệm cùng các vị cảnh sát nhân dân. Sau đó đi đến chi đội cảnh sát hình sự, tiến hành cổ vũ công tác của các đồng chí cảnh sát. Trong hội nghị được mở ra sau đó, hắn càng tiến hành khẳng định thành tích của đồng chí Hà Duyên Cường.

Nếu như quá trình kiểm tra giám sát kết thúc như vậy thì Hà Duyên Cường căn bản là cảm thấy mọi chuyện quá tốt đẹp. Nhưng sự việc khi được tiến hành đến bước cuối cùng thì bí thư Vương chợt nói với Đoạn Văn Đống đang đứng ở cuối đội ngũ:

- Vị đồng chí này thực hiện hiệu lệnh rất tốt, là cán bộ chuyển nghề sao?

Đoạn Văn Đống cũng không ngờ Vương Tử Quân lại chú ý đến mình. Hắn là phó cục trưởng thường vụ, sở dĩ đi theo cũng là vì vị trí của mình, nhưng thực tế lại căn bản không có bất kỳ cơ hội nào để mở miệng.

- Báo cáo bí thư Vương, tôi là Đoạn Văn Đống, là bộ đội chuyển nghành.

Đoạn Văn Đống vội vàng tiến ra trả lời.

- Đoạn Văn Đống, phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố Đông Hồng.

Vương Tử Quân giống như có chút trầm ngâm, sau đó khẽ nói với Đoạn Văn Đống.

Hà Duyên Cường đứng bên cạnh Đoạn Văn Đống cảm thấy có một cảm giác rất xấu. Hắn thấy Vương Tử Quân đang nở nụ cười với Đoạn Văn Đống, chợt cảm giác xấu càng thêm mạnh mẽ. Hắn vì không muốn cho Đoạn Văn Đống mở miệng nói nhiều mà chặn lời:

- Bí thư Vương, cục trưởng Đoạn là cán bộ lão thành của cục công an thành phố chúng tôi, rất có uy tín.

Hà Duyên Cường mở miệng cũng không quên trừng mắt nhìn Đoạn Văn Đống, tỏ ý nhanh chóng lui ra, cũng dễ dàng cho bí thư Vương tiếp tục cất bước. Nhưng hắn vừa nói ra câu kia thì không ngờ đó càng là cái cớ cho Vương Tử Quân.

- Tốt, tôi đã nghe nói về cục trưởng Đoạn. Lần này cục trưởng Hà đi đến tham gia học tập ở trường đảng trung ương một năm, tôi vốn có chút lo lắng cho công tác của cục công an thành phố Đông Hồng, lúc này anh là phó cục trưởng thường vụ chủ trì công tác, tôi cảm thấy an tâm hơn.

Vương Tử Quân nói rồi khẽ vỗ vai Đoạn Văn Đống, sau đó nói tiếp:



- Cục trưởng Hà đã nhiều năm công tác ở cục công an thành phố Đông Hồng, đã cho ra nhiều cống hiến, càng cho ra thành tích quá rõ ràng. Lúc này cục trưởng Hà tham gia học tập, anh nhất định phải tăng áp lực cho mình, phải làm sao cho tình hình trật tự trị an xã hội thành phố Đông Hồng càng thêm tốt. Nếu anh có khó khăn thì phải hỏi cục trưởng Hà, có thể xin sự trợ giúp của bí thư Lý, cũng có thể báo cáo với cục trưởng Chân, bọn họ đều là những hậu thuẫn kiên cường cho anh.

- Nhưng có một vấn đề cần quan tâm, đó là nhất định nắm chắc công tác của cục công an thành phố Đông Hồng, không thể để cho cục trưởng Hà tham gia học tập mà lo lắng tình hình ở nhà.

Cục trưởng đi học tập ở trường đảng thì phó cục trưởng thường vụ là người chủ trì công tác, đây căn bản là một trình tự cực kỳ hợp lý, bây giờ bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy mở miệng quyết định, càng là chuyện ván đóng thuyền.

Nếu như tổ chức họp phân công công tác thì chắc chắn sẽ có người nói ra ý kiến bất đồng, nhưng bây giờ Vương Tử Quân đến kiểm tra công tác, dù là ai cũng phải giữ vững quyền uy của lãnh đạo, nếu như sinh ra náo loạn thì rõ ràng là không sáng suốt.

Bí thư ủy ban tư pháp thành phố Đông Hồng là Lý Hồng Phảng là cấp dưới của Vương Tử Quân, hắn là người đầu tiên tỏ thái độ:

- Bí thư Vương cứ yên tâm, ủy ban tư pháp thị ủy chúng tôi nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ công tác của cục trưởng Đoạn. Nếu có gì khó khăn thì cục trưởng Đoạn cứ đến tìm tôi, nếu tôi không giải quyết được sẽ đến tìm bí thư Đậu.

Lý Hồng Phảng tỏ thái độ có thể nói càng là cây đinh quyết định đóng vào tấm ván để cho Đoạn Văn Đống tiến lên chủ trì công tác của cục công an thành phố Đông Hồng. Người làm công tác lãnh đạo trong cục công an nếu có mối quan hệ tốt và được lãnh đạo tuyến trên ủng hộ, như vậy lực lượng trong đơn vị càng được tăng cường. Trước kia Đậu Minh Đường căn bản không muốn tranh chấp với Chân Hồng Lỗi, thế cho nên Chân Hồng Lỗi mới là người tự quyết định tất cả sự việc phát sinh ở cục công an thành phố Đông Hồng.

Lúc này Lý Hồng Phảng tỏ thái độ, đây là thái độ của thành phố Đông Hồng. Bây giờ bí thư ủy ban tư pháp thị ủy cho ra chỉ thị, tuyến thị ủy chắc chắn sẽ khẳng định chỉ thị này, Chân Hồng Lỗi là cục trưởng cục công an tỉnh cũng không còn biện pháp nào khác.

Chân Hồng Lỗi có chút run rẩy, nụ cười trên mặt càng tươi sáng thêm vài phần, hắn mỉm cười nói với Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, tôi cực kỳ đồng ý để cho cục trưởng Đoạn tiếp nhận nhiệm vụ chủ trì công tác của cục công an thành phố Đông Hồng, khoảng thời gian này mong anh Đoạn vất vả thêm một chút.

Đoạn Văn Đống thật sự cảm thấy choáng váng, hắn dù thế nào cũng không ngờ, mình căn bản cũng không có ý nghĩ tham gia diễn xuất, thế nhưng không ngờ nhân vật chính lại lọt vào trong tay.

Hà Duyên Cường rời khỏi Đông Hồng, nhất định phải có người chủ trì đại cục của cục công an, nhưng Đoạn Văn Đống chắc chắn đó không phải là mình. Vì vậy hắn căn bản không có ý nghĩ ở phương diện này, cũng không có chút tâm tư nào.

Nhưng ông trời giống như trêu ngươi người ta, khi người ta không chuẩn bị thì chợt giáng xuống một cơn bão tố bất ngờ.

Chủ trì công tác của cục công an thành phố, rõ ràng hệ thống công an trong thành phố phải nghe lời Đoạn Văn Đống, hắn sẽ có quyền lợi tương đương với Hà Duyên Cường. Hắn là người trước nay gặp quá nhiều áp chế, bây giờ chợt sinh ra cảm giác kích động.

- Cục trưởng Văn Đống, anh sẽ không làm cho chúng tôi thất vọng đấy chứ?

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Đoạn Văn Đống, hắn tươi cười nói.

- Báo cáo bí thư Vương, tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo, sẽ thiết thực làm tốt công tác của đơn vị, sẽ tranh thủ cho ra thành tích, cố gắng thúc đẩy hệ thống công an tiến vào giai đoạn công tác mới.

Lúc này Đoạn Văn Đống giống như quay về thời điểm hai mươi năm trước đó, khi hắn tiến lên làm đại đội trưởng, lão lãnh đạo hỏi hắn có lòng tin hay không, hắn cũng trả lời giống như vậy.

Chẳng qua lão lãnh đạo năm xưa bây giờ đổi lại là một bí thư Vương vui vẻ dạt dào, nhưng bí thư Vương đứng dưới ánh mặt trời lại làm cho Đoạn Văn Đống giống như được thấy lãnh đạo cũ của mình.

Hà Duyên Cường thật sự rất bực bội, hắn nhìn vẻ mặt hưng phấn của Đoạn Văn Đống, trong lòng thầm mắng:

"Có là cái quái gì chứ? Con bà nó muốn chơi ông sao? Đừng nghĩ rằng chủ trì công tác thì ngon lành, thành phố này là thiên hạ của ai thì người đó định đoạt, hơn nữa ông sẽ còn quay về!"

Vương Tử Quân đưa tay cầm lấy cái còi màu trắng của Đoạn Văn Đống, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt. Vừa rồi hắn thấy cái còi này trong tay cục trưởng Đoạn, khi rời đi thì hắn lại muốn cướp lấy nó vào trong tay mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Thư Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook