Chương 1307: Trận địa sẵn sàng chờ quân địch.
Bảo Thạch Tiêu
12/05/2015
Lúc này đã là mùa xuân, thời tiết mới ấm lên vẫn còn hơi lạnh, gió vẫn thét gào trên mặt đất, không có cảm giác gió xuân quất vào mặt, căn bản giống như lưỡi dao quét trên mặt người.
Chủ nhiệm Hỗ Hải Cường của văn phòng công ty xe hơi Đông Hồng có tâm tình không được tốt, nguyên nhân là gần đây giám đốc Lưu cực kỳ coi trọng hắn đã lần đầu tiên mở miệng mắng.
Hỗ Hải Cường vốn chỉ là phó chủ nhiệm văn phòng công ty xe hơi Đông Hồng, hắn là người đầu óc linh hoạt, tay chân nhanh nhẹn, cực kỳ am hiểu phối hợp công tác. Lưu Thành Lâm căn cứ vào nguyên tắc biết người biết tâm để đưa hắn lên nhận chức, vì vậy mà hắn mang ơn Lưu Thành Lâm, thế nên phụ trách công tác của mình cực kỳ đúng chỗ. Lần này tỉnh phái tổ điều tra đến tiến hành điều tra công ty xe hơi Đông Hồng, điều này làm cho hắn có chút không yên lòng.
Vì mỗi thiên tử sẽ có một triều thần riêng, Hỗ Hải Cường sở dĩ là một nhân vật quan trọng của công ty xe hơi Đông Hồng cũng là vì được Lưu Thành Lâm coi trọng, nếu như Lưu Thành Lâm vì chuyện này mà bị bắt, như vậy tương lai của hắn căn bản là rất đáng lo ngại.
Nếu so sánh với Hỗ Hải Cường thì Lưu Thành Lâm lại căn bản không thèm quan tâm, hắn phất tay nói với Hỗ Hải Cường: - Chủ nhiệm Hỗ, anh cứ dựa theo đúng nguyên tắc, nên tiếp đãi thế nào thì cứ làm như vậy, nếu như cần bản thân tôi lên tiếng, như vậy anh cứ sắp xếp là được.
Hỗ Hải Cường nghe thấy Lưu Thành Lâm nói như vậy thì có hơi giật mình, hắn có chút do dự, sau đó nhắc nhở: - Giám đốc Lưu, ngài nên bỏ ra chút thời gian để xem xét một chút, anh xem, lãnh đạo coi trọng không phải thích hợp hơn sao...
- Được rồi, đừng nói nhiều lời, tôi mới cho ra loại xe mới, cần phải cực kỳ quan tâm. Anh đi tìm bí thư Hùng đi, để cho anh ấy toàn quyền xử lý chuyện này, khi đó chỉ cần gọi điện thoại cho tôi là được. Thấy Lưu Thành Lâm tỏ thái độ kiên quyết như vậy thì Hỗ Hải Cường biết căn bản có khuyên nữa cũng vô dụng, nhưng lúc này hắn căn bản cảm thấy không nỡ, vì tổ điều tra đến với bộ dạng hung hăng, căn bản là hắn luôn cảm thấy có gì đó không tốt.
Nhưng trời sập có người trên cao đẩy, hơn nữa lúc này mẫu xe của công ty đã được sản xuất ra và sắp đưa ra thị trường, căn bản đây là một khởi đầu của sự tích. Hắn tin tưởng cho dù lãnh đạo và chuyên gia có thành kiến với giám đốc Lưu cũng không thể nào làm như không thấy những thứ này.
Hỗ Hải Cường nghĩ đến chiếc xe mới được cho ra sau vài tháng nghiên cứu, hắn thầm thở dài một hơi.
Sau khi tiếp đãi tổ điều tra vào buổi sáng thì Hỗ Hải Cường càng thêm lo lắng, mặc dù các vị lãnh đạo và chuyên gia đến điều tra có cấp bậc không thấp, thế nhưng thái độ của bọn họ rất ôn hòa, dù hắn chỉ là một vị chủ nhiệm văn phòng của công ty ra mặt tiếp đãi thì bọn họ cũng không có ý nghĩ nhìn từ trên cao xuống dưới.
Hỗ Hải Cường căn bản không thể nào nắm bắt được điểm mấu chốt khi trò chuyện với người của tổ điều tra, nhưng khi tổ điều tra đưa ra một phần danh sách những người cần đến nói chuyện, tâm tình thả lỏng của hắn lại trở nên căng cứng.
Vì trong danh sách này phần lớn là những người cùng với phó giám đốc Tần Dũng Khải đi tố cáo Lưu Thành Lâm, nếu những người này đi đến trò chuyện với tổ điều tra thì căn bản có thể nói tốt cho giám đốc Lưu sao? Tuy hắn cảm thấy không cam lòng, thế nhưng chuyện này căn bản không cho hắn dư âm lên tiếng. Việc duy nhất hắn có thể làm chính là dựa theo yêu cầu của tổ điều tra để mời những người kia đi đến.
Tuy Lưu Thành Lâm rất bận không tham dự sự kiện điều tra lần này, thế nhưng có sự tọa trấn của Hùng Nghiêu Đống, tất cả vẫn có sắp xếp rất tốt. Nhưng khi Hùng Nghiêu Đống và Hỗ Hải Cường mỉm cười mời đoàn điều tra dùng cơm, thư ký trưởng Thẩm Tiềm Thiết là người đứng đầu tổ điều tra đã cười nhạt nói chỉ cần ăn cơm ở nhà ăn công ty là được.
Yêu cầu này của Thẩm Tiềm Thiết làm cho Hỗ Hải Cường cảm thấy rất khó xử, hắn nhanh chóng đưa mắt nhìn Hùng Nghiêu Đống, để xem bí thư Hùng có ý gì.
Hùng Nghiêu Đống tranh thủ một chút thời gian, cuối cùng không lay chuyển được ý nghĩ của thư ký trưởng Thẩm, thế nên chỉ có thể dựa theo ý kiến của tổ điều tra mà thôi.
Một hành động không hài hòa này căn bản càng làm cho Hỗ Hải Cường thêm lo lắng bất an, hơn nữa thái độ của tổ điều tra cũng làm cho hắn thêm hoang mang. Cho đến giữa trưa thì tất cả những người thuộc danh sách đều đã đến nói chuyện với tổ điều tra, lúc này tổ điều tra lại không hạ lệnh thu binh, cũng không để cho lãnh đạo của công ty phản hồi ý kiến, đây là ý gì?
Hỗ Hải Cường căn bản lo lắng nhất chính là nói chuyện vào buổi chiều, vì chính hắn là một người trong nhóm tiếp đãi tổ điều tra cũng bị lôi vào nói chuyện.
Tuy một ngày qua Hỗ Hải Cường đi bên cạnh đám người của tổ điều tra, thế nhưng khi ngồi xuống chiếc ghế đối diện với nhân viên của tổ điều tra, hắn vẫn sinh ra cảm giác không thoải mái nói không nên lời.
- Chủ nhiệm Hỗ, mời anh uống nước. Thư ký trưởng Thẩm dùng giọng nhàn nhạt chào hỏi Hỗ Hải Cường, hơn nữa còn tự mình đặt một ly trà nóng vào trong tay Hỗ Hải Cường.
Thẩm Tiềm Thiết là phó thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, đãi ngộ này với Hỗ Hải Cường căn bản không phải là tầm thường. Thế nhưng lúc này Hỗ Hải Cường lại sinh ra cảm giác như đứng đống lửa ngồi đống than.
- Thư ký trưởng, như vậy là không được, ngài tự mình rót nước cho tôi... Khi Hỗ Hải Cường còn đang nói lời khách sáo, Thẩm Tiềm Thiết đã cười nói: - Chủ nhiệm Hỗ, hôm nay tìm anh nói chuyện, chính là mong anh giúp đỡ công tác của chúng tôi, vì vậy tôi phải là người mời trà anh.
Hỗ Hải Cường nhìn ly nước trong tay mà thở dài một hơi, hắn cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh trở lại, càng nghĩ ra nhiều câu trả lời tốt đẹp.
- Chủ nhiệm Hỗ, anh là chủ nhiệm văn phòng công ty xe hơi Đông Hồng, cũng là cán bộ trung tầng của công ty, căn bản nắm giữ tình hình của đơn vị mình. Anh đứng trên góc độ của mình, có ý kiến gì với tình hình phát triển hiện tại của công ty hay không? Một người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện Hỗ Hải Cường chờ Thẩm Tiềm Thiết ngồi xuống thì trầm giọng hỏi.
Hỗ Hải Cường nghe thấy câu hỏi khá tầm thường của tổ điều tra, thế là tâm tình thả lỏng hơn, hắn nói: - Công ty xe hơi Đông Hồng dưới sự dẫn dắt của giám đốc Lưu căn bản đã cố gắng áp dung cải cách chỉnh đốn, đã có được thành tích ban đầu. Lúc này công ty đang bày ra trạng thái phát triển không ngừng. Tôi tin tưởng thông qua hàng loạt biện pháp cải cách chỉnh đốn này, tương lai của công ty chúng tôi sẽ cực kỳ rộng lớn, tác dụng to lớn.
Hỗ Hải Cường vừa trả lời vừa quan sát phản ứng của người đàn ông kia, đúng lúc thấy gương mặt của đối phương càng thêm âm trầm. Khi hắn đang thầm suy đoán ý nghĩ của đối phương, chợt nghe thấy người kia dùng giọng trịnh trọng nói: - Chủ nhiệm Hỗ, lần này nói chuyện mong anh căn cứ vào sự thật, căn bản nói lời thật lòng với những gì đang xảy ra trong đơn vị, không cần phải nói lời hay cho lãnh đạo, chúng tôi sẽ căn cứ vào các vấn đề để cho ra phương án xử lý. Tôi hy vọng anh đứng trên thái độ công chính, phối hợp với công tác của chúng tôi.
Hỗ Hải Cường cảm thấy căng thẳng, người kia nói vậy là có ý gì? Cái gì là nói lời thật lòng? Chẳng lẽ những gì mình vừa nói là giả? Vì sao nghe dp.nói giống như dụ địch xâm nhập như vậy? Hắn nghĩ như thế và cảm thấy buồn bực.
- Chủ nhiệm Hỗ, anh nói đến cải cách, đổi mới, có thể nói đến những phương án mà giám đốc Lưu đã cho ra trong thời gian gần đây không?
- Giám đốc Lưu chọn nhiều biện pháp, đặc biệt là ở phương diện đầu tư sản xuất loại xe mới, càng đầu tư nhiều nhân lực vật lực...Vì để sớm cho loại xe hơi này ra thị trường trong thời gian sớm nhất, thậm chí giám đốc Lưu và nhóm nhân viên kỹ thuật còn không được nghỉ ngơi trong dịp tết.
Hỗ Hải Cường nghĩ đến tình huống Lưu Thành Lâm ăn tết trong xí nghiệp, không thể nào không hết lòng vì công việc, căn bản là hao tâm tổn trí thế nhưng lại bị người ta đến điều tra. Hắn thầm cảm thấy khó chịu, thế là không nhịn được phải nói lời kêu oan cho Lưu Thành Lâm.
- Chủ nhiệm Hỗ, chiếc xe gia đình mới được sản xuất là ý chỉ của giám đốc Lưu sao? Thẩm Tiềm Thiết phá vỡ bầu không khí trầm mặc, hắn chợt mở miệng hỏi.
Hỗ Hải Cường căn bản tràn đầy tôn trọng Thẩm Tiềm Thiết, khi thấy đối phương lên tiếng thì dùng giọng chú ý hỏi: - Thư ký trưởng Thẩm, giám đốc Lưu là người nói ra phương án thiết kế và sản xuất loại xe gia đình này.
- Các vị lãnh đạo trong xí nghiệp có phải đều thừa nhận phương án này không?
- Giám đốc Tần và vài vị lãnh đạo có cho ra vài nghi vấn. Hỗ Hải Cường suy nghĩ giây lát rồi cho ra đáp án chi tiết.
- Như vậy dựa theo lời nói của anh, đó chính là sự kiện này Lưu Thành Lâm căn bản không tiến hành hội chuẩn khoa học mà trực tiếp quyết định thiết kế xây dựng kiểu xe này phải không? Lúc này giọng điệu của nhân viên công tác chợt trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Hỗ Hải Cường chợt sững sờ, hắn không ngờ mình vừa nói như vậy lại làm cho sự việc thêm phức tạp, thế là hắn vội vàng nói: - Chuyện này căn bản đã có trải qua luận chứng.
- Đồng chí Hỗ Hải Cường, anh là một cán bộ trung tầng trong đơn vị, anh nên phụ trách với từng câu nói của mình, sao có thể lật lọng được? Nhân viên công tác trẻ tuổi lên tiếng có chút bất mãn.
- Tôi tất nhiên có trách nhiệm với lời nói của mình, chuyện này đã được trải qua luận chứng. Hỗ Hải Cường ý thức được vấn đề của buổi nói chuyện lần này, thế nên thái độ cũng dần trở nên cứng rắn.
- Anh nói đã có luận chứng, như vậy luận chứng ấy ở đâu? Nếu như không có, như vậy rõ ràng là nói bậy bạ. Nhân viên công tác trừng mắt rồi nói tiếp: - Chúng tôi đã trò chuyện với phần lớn cán bộ trong nhà máy, tất cả mọi người đều nói lần này Lưu Thành Lâm căn bản là chuyên quyền độc đoán, căn bản không nghe những ý kiến bất đồng. Vì sao anh lại dám nói sự kiện lần này trải qua luận chứng khoa học rõ ràng được?
- Đồng thời trong số những chuyên gia đi theo đoàn điều tra căn bản có vài người trong ngành sản xuất xe hơi, theo ý kiến của chuyên gia, loại xe hơi mới của công ty các anh căn bản cũng không có tương lai khi cho ra thị trường. Nhân viên công tác nói đến đây thì xoay xoay cây bút trong tay nói: - Anh nói có luận chứng khoa học, tôi cũng cảm thấy kỳ quái, đó là các anh lấy luận chứng kia ở đâu ra.
Nói chuyện đến lúc này thì Hỗ Hải Cường xem như đã hiểu rõ, những người này đi loanh quanh đường vòng chủ yếu là nói về vấn đề luận chứng. Mục đích của bọn họ chỉ có một, đó là gài lên đầu Lưu Thành Lâm chiếc mũ chuyên quyền độc đoán. Hỗ Hải Cường có thể cảm nhận được ý nghĩ xấu xa của bọn họ, hắn thầm suy nghĩ, cảm thấy vấn đề không đơn giản, sau đó cảm thấy áp lực lớn, cảm thấy sốt ruột, thế nên mồ hôi vã ra đầy trán.
Sau khi nói chuyện nửa giờ thì nhân viên công tác đưa biên bản trò chuyện cho Hỗ Hải Cường xem, sau đó yêu cầu hắn ký tên. Tuy bản ghi chép thật sự ghi những lời vừa rồi của Hỗ Hải Cường, thế nhưng câu chữ căn bản khá sâu.
- Chủ nhiệm Hỗ, có một số việc anh chỉ nói một mặt, tôi hy vọng anh có thể suy xét cho kỹ, không cần phải nóng đầu lên mà quên đi nguyên tắc của tổ chức. Thẩm Tiềm Thiết nhìn Hỗ Hải Cường rồi trầm giọng hỏi.
Hỗ Hải Cường đi ra khỏi phòng mà cảm thấy có chút chóng mặt, hắn biết bản nói chuyện của mình không gây ra ảnh hưởng gì với giám đốc Lưu, chẳng qua hắn lo lắng vì ý nghĩ của tổ công tác.
Mặc dù tổ điều tra căn bản luôn cường điệu phương diện công bằng công chính, thế nhưng trên thực tế thì lại nhằm vào giám đốc Lưu, mình làm gì được cho giám đốc Lưu đây?
Khi Hỗ Hải Cường cảm thấy không đáng, một người từ bên cạnh đi đến, thấy Hỗ Hải Cường ngơ ngác ngẩn người thì dùng giọng quái dị nói: - Ôi, đây không phải là chủ nhiệm Lỗ sao? Thế nào rồi? Trò chuyện xong rồi sao?
Hỗ Hải Cường nhìn gương mặt như cười như không của đối phương, hắn cảm thấy rất phiền chán.
- À, chào chủ nhiệm Trần, anh cũng đến à?
- Vừa nhận được thông báo của văn phòng. Chủ nhiệm Trần nói đến đây thì nhìn thoáng qua Hỗ Hải Cường: - Chủ nhiệm Hỗ, anh cũng biết con người của tôi rồi đấy, tôi có nhiều khuyết điểm, căn bản cũng có nhiều ưu điểm. Những thứ khác tôi không dám cam đoan, thế nhưng ít nhất cũng nghĩ sao nói nấy có sao nói vậy, tuyệt đối sẽ cực kỳ cầu thị. Tôi ít nhất cũng phải tận dụng cơ hội sảng khoái nhân tâm này thật tốt mới được.
Hỗ Hải Cường căn bản có chút tức giận với vị chủ nhiệm Trần này, lúc này nhìn bộ dạng vênh váo tự đắc của đối phương thì cực kỳ bất mãn. Thế nhưng hắn có bất mãn thì như thế nào? Lúc này người ta mạnh hơn mình, có người chĩa mũi dùi vào giám đốc Lưu Thành Lâm, như vậy chủ nhiệm Trần luôn đi theo giám đốc Tần Dũng Khải không cảm thấy sảng khoái mới là lạ.
Hỗ Hải Cường mặc kệ đối phương, hắn cười cười nói: - Anh cũng cố gắng trò chuyện tốt với tổ điều tra, tôi còn có chút việc, không thể nói chuyện thêm với anh được.
- Ha ha, chủ nhiệm Hỗ, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành công tác. Chủ nhiệm Trần nói rồi tươi cười phất tay với Hỗ Hải Cường, hắn nói tiếp: - Chủ nhiệm Hỗ, tối nay anh có sắp xếp gì không? Nếu rảnh thì đi uống vài ly?
Hỗ Hải Cường biết đối phương căn bản đang chọc giận mình, thế nhưng hắn chỉ có thể nuốt cơn tức vào bụng mà thôi. Hắn đi về phía khác, đầu óc căn bản càng rối loạn.
- Ôi! Khi Hỗ Hải Cường đang trầm tư thì chợt sinh ra cảm giác như đâm sầm vào tường, hắn ngẩng đầu lên, chợt thấy chủ nhiệm Tôn Vĩnh Phúc đang gãi đầu, xem ra vừa rồi hắn không để ý và đụng vào người này.
- Đại Thánh, anh không có việc gì đấy chứ? Hỗ Hải Cường có quan hệ không tệ với Tôn Vĩnh Phúc, thế cho nên lúc này cũng không quên gọi ngoại hiệu của đối phương.
Sở dĩ gọi Tôn Vĩnh Phúc là Đại Thánh, cũng vì người ta gọi người này là "Lão Tôn", mà cách gọi này rõ ràng giống hệt tên của Hầu Vương trong phim Tây Du Ký, thế nên dần dần được thay thế bằng cái tên Đại Thánh.
Tôn Vĩnh Phúc cũng không quan tâm đến cách gọi này, lúc này hắn lớn tiếng nói với Hỗ Hải Cường: - Chủ nhiệm Hỗ, anh đi đi đứng thế nào vậy? Tôi rõ ràng là chịu tội đây này, nếu anh không mời một chầu bồi bổ, rõ ràng là có lỗi với tôi.
Nếu là khi khác thì Hỗ Hải Cường sẽ nói hai câu châm chọc với cách nói này của Tôn Vĩnh Phúc, thế nhưng bây giờ hắn thật sự không có tâm tư như vậy. Hắn mỉm cười với đối phương, sau đó cũng không nói thêm điều gì.
Tôn Vĩnh Phúc giống như thấy Hỗ Hải Cường mất hứng, hắn cũng thở dài một hơi nói: - Anh cũng vừa nói chuyện xong sao?
Khi Hỗ Hải Cường chuẩn bị trả lời thì Tôn Vĩnh Phúc đã trầm giọng nói: - Cái gì mà là tổ điều tra chứ? Tôi cảm thấy bọn họ không phải đến để điều tra, rõ ràng là tìm bệnh của giám đốc Lưu mới đúng.
- Được rồi, cũng đừng nói lung tung, nếu không người ta nghe thấy được sẽ không hay. Hỗ Hải Cường tuy rất thừa nhận ý nghĩ của Tôn Vĩnh Phúc, thế nhưng hắn cũng không khỏi trầm giọng nói. Hắn là chủ nhiệm văn phòng, có một số việc phải chú ý lực ảnh hưởng.
Chủ nhiệm Hỗ Hải Cường của văn phòng công ty xe hơi Đông Hồng có tâm tình không được tốt, nguyên nhân là gần đây giám đốc Lưu cực kỳ coi trọng hắn đã lần đầu tiên mở miệng mắng.
Hỗ Hải Cường vốn chỉ là phó chủ nhiệm văn phòng công ty xe hơi Đông Hồng, hắn là người đầu óc linh hoạt, tay chân nhanh nhẹn, cực kỳ am hiểu phối hợp công tác. Lưu Thành Lâm căn cứ vào nguyên tắc biết người biết tâm để đưa hắn lên nhận chức, vì vậy mà hắn mang ơn Lưu Thành Lâm, thế nên phụ trách công tác của mình cực kỳ đúng chỗ. Lần này tỉnh phái tổ điều tra đến tiến hành điều tra công ty xe hơi Đông Hồng, điều này làm cho hắn có chút không yên lòng.
Vì mỗi thiên tử sẽ có một triều thần riêng, Hỗ Hải Cường sở dĩ là một nhân vật quan trọng của công ty xe hơi Đông Hồng cũng là vì được Lưu Thành Lâm coi trọng, nếu như Lưu Thành Lâm vì chuyện này mà bị bắt, như vậy tương lai của hắn căn bản là rất đáng lo ngại.
Nếu so sánh với Hỗ Hải Cường thì Lưu Thành Lâm lại căn bản không thèm quan tâm, hắn phất tay nói với Hỗ Hải Cường: - Chủ nhiệm Hỗ, anh cứ dựa theo đúng nguyên tắc, nên tiếp đãi thế nào thì cứ làm như vậy, nếu như cần bản thân tôi lên tiếng, như vậy anh cứ sắp xếp là được.
Hỗ Hải Cường nghe thấy Lưu Thành Lâm nói như vậy thì có hơi giật mình, hắn có chút do dự, sau đó nhắc nhở: - Giám đốc Lưu, ngài nên bỏ ra chút thời gian để xem xét một chút, anh xem, lãnh đạo coi trọng không phải thích hợp hơn sao...
- Được rồi, đừng nói nhiều lời, tôi mới cho ra loại xe mới, cần phải cực kỳ quan tâm. Anh đi tìm bí thư Hùng đi, để cho anh ấy toàn quyền xử lý chuyện này, khi đó chỉ cần gọi điện thoại cho tôi là được. Thấy Lưu Thành Lâm tỏ thái độ kiên quyết như vậy thì Hỗ Hải Cường biết căn bản có khuyên nữa cũng vô dụng, nhưng lúc này hắn căn bản cảm thấy không nỡ, vì tổ điều tra đến với bộ dạng hung hăng, căn bản là hắn luôn cảm thấy có gì đó không tốt.
Nhưng trời sập có người trên cao đẩy, hơn nữa lúc này mẫu xe của công ty đã được sản xuất ra và sắp đưa ra thị trường, căn bản đây là một khởi đầu của sự tích. Hắn tin tưởng cho dù lãnh đạo và chuyên gia có thành kiến với giám đốc Lưu cũng không thể nào làm như không thấy những thứ này.
Hỗ Hải Cường nghĩ đến chiếc xe mới được cho ra sau vài tháng nghiên cứu, hắn thầm thở dài một hơi.
Sau khi tiếp đãi tổ điều tra vào buổi sáng thì Hỗ Hải Cường càng thêm lo lắng, mặc dù các vị lãnh đạo và chuyên gia đến điều tra có cấp bậc không thấp, thế nhưng thái độ của bọn họ rất ôn hòa, dù hắn chỉ là một vị chủ nhiệm văn phòng của công ty ra mặt tiếp đãi thì bọn họ cũng không có ý nghĩ nhìn từ trên cao xuống dưới.
Hỗ Hải Cường căn bản không thể nào nắm bắt được điểm mấu chốt khi trò chuyện với người của tổ điều tra, nhưng khi tổ điều tra đưa ra một phần danh sách những người cần đến nói chuyện, tâm tình thả lỏng của hắn lại trở nên căng cứng.
Vì trong danh sách này phần lớn là những người cùng với phó giám đốc Tần Dũng Khải đi tố cáo Lưu Thành Lâm, nếu những người này đi đến trò chuyện với tổ điều tra thì căn bản có thể nói tốt cho giám đốc Lưu sao? Tuy hắn cảm thấy không cam lòng, thế nhưng chuyện này căn bản không cho hắn dư âm lên tiếng. Việc duy nhất hắn có thể làm chính là dựa theo yêu cầu của tổ điều tra để mời những người kia đi đến.
Tuy Lưu Thành Lâm rất bận không tham dự sự kiện điều tra lần này, thế nhưng có sự tọa trấn của Hùng Nghiêu Đống, tất cả vẫn có sắp xếp rất tốt. Nhưng khi Hùng Nghiêu Đống và Hỗ Hải Cường mỉm cười mời đoàn điều tra dùng cơm, thư ký trưởng Thẩm Tiềm Thiết là người đứng đầu tổ điều tra đã cười nhạt nói chỉ cần ăn cơm ở nhà ăn công ty là được.
Yêu cầu này của Thẩm Tiềm Thiết làm cho Hỗ Hải Cường cảm thấy rất khó xử, hắn nhanh chóng đưa mắt nhìn Hùng Nghiêu Đống, để xem bí thư Hùng có ý gì.
Hùng Nghiêu Đống tranh thủ một chút thời gian, cuối cùng không lay chuyển được ý nghĩ của thư ký trưởng Thẩm, thế nên chỉ có thể dựa theo ý kiến của tổ điều tra mà thôi.
Một hành động không hài hòa này căn bản càng làm cho Hỗ Hải Cường thêm lo lắng bất an, hơn nữa thái độ của tổ điều tra cũng làm cho hắn thêm hoang mang. Cho đến giữa trưa thì tất cả những người thuộc danh sách đều đã đến nói chuyện với tổ điều tra, lúc này tổ điều tra lại không hạ lệnh thu binh, cũng không để cho lãnh đạo của công ty phản hồi ý kiến, đây là ý gì?
Hỗ Hải Cường căn bản lo lắng nhất chính là nói chuyện vào buổi chiều, vì chính hắn là một người trong nhóm tiếp đãi tổ điều tra cũng bị lôi vào nói chuyện.
Tuy một ngày qua Hỗ Hải Cường đi bên cạnh đám người của tổ điều tra, thế nhưng khi ngồi xuống chiếc ghế đối diện với nhân viên của tổ điều tra, hắn vẫn sinh ra cảm giác không thoải mái nói không nên lời.
- Chủ nhiệm Hỗ, mời anh uống nước. Thư ký trưởng Thẩm dùng giọng nhàn nhạt chào hỏi Hỗ Hải Cường, hơn nữa còn tự mình đặt một ly trà nóng vào trong tay Hỗ Hải Cường.
Thẩm Tiềm Thiết là phó thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, đãi ngộ này với Hỗ Hải Cường căn bản không phải là tầm thường. Thế nhưng lúc này Hỗ Hải Cường lại sinh ra cảm giác như đứng đống lửa ngồi đống than.
- Thư ký trưởng, như vậy là không được, ngài tự mình rót nước cho tôi... Khi Hỗ Hải Cường còn đang nói lời khách sáo, Thẩm Tiềm Thiết đã cười nói: - Chủ nhiệm Hỗ, hôm nay tìm anh nói chuyện, chính là mong anh giúp đỡ công tác của chúng tôi, vì vậy tôi phải là người mời trà anh.
Hỗ Hải Cường nhìn ly nước trong tay mà thở dài một hơi, hắn cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh trở lại, càng nghĩ ra nhiều câu trả lời tốt đẹp.
- Chủ nhiệm Hỗ, anh là chủ nhiệm văn phòng công ty xe hơi Đông Hồng, cũng là cán bộ trung tầng của công ty, căn bản nắm giữ tình hình của đơn vị mình. Anh đứng trên góc độ của mình, có ý kiến gì với tình hình phát triển hiện tại của công ty hay không? Một người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện Hỗ Hải Cường chờ Thẩm Tiềm Thiết ngồi xuống thì trầm giọng hỏi.
Hỗ Hải Cường nghe thấy câu hỏi khá tầm thường của tổ điều tra, thế là tâm tình thả lỏng hơn, hắn nói: - Công ty xe hơi Đông Hồng dưới sự dẫn dắt của giám đốc Lưu căn bản đã cố gắng áp dung cải cách chỉnh đốn, đã có được thành tích ban đầu. Lúc này công ty đang bày ra trạng thái phát triển không ngừng. Tôi tin tưởng thông qua hàng loạt biện pháp cải cách chỉnh đốn này, tương lai của công ty chúng tôi sẽ cực kỳ rộng lớn, tác dụng to lớn.
Hỗ Hải Cường vừa trả lời vừa quan sát phản ứng của người đàn ông kia, đúng lúc thấy gương mặt của đối phương càng thêm âm trầm. Khi hắn đang thầm suy đoán ý nghĩ của đối phương, chợt nghe thấy người kia dùng giọng trịnh trọng nói: - Chủ nhiệm Hỗ, lần này nói chuyện mong anh căn cứ vào sự thật, căn bản nói lời thật lòng với những gì đang xảy ra trong đơn vị, không cần phải nói lời hay cho lãnh đạo, chúng tôi sẽ căn cứ vào các vấn đề để cho ra phương án xử lý. Tôi hy vọng anh đứng trên thái độ công chính, phối hợp với công tác của chúng tôi.
Hỗ Hải Cường cảm thấy căng thẳng, người kia nói vậy là có ý gì? Cái gì là nói lời thật lòng? Chẳng lẽ những gì mình vừa nói là giả? Vì sao nghe dp.nói giống như dụ địch xâm nhập như vậy? Hắn nghĩ như thế và cảm thấy buồn bực.
- Chủ nhiệm Hỗ, anh nói đến cải cách, đổi mới, có thể nói đến những phương án mà giám đốc Lưu đã cho ra trong thời gian gần đây không?
- Giám đốc Lưu chọn nhiều biện pháp, đặc biệt là ở phương diện đầu tư sản xuất loại xe mới, càng đầu tư nhiều nhân lực vật lực...Vì để sớm cho loại xe hơi này ra thị trường trong thời gian sớm nhất, thậm chí giám đốc Lưu và nhóm nhân viên kỹ thuật còn không được nghỉ ngơi trong dịp tết.
Hỗ Hải Cường nghĩ đến tình huống Lưu Thành Lâm ăn tết trong xí nghiệp, không thể nào không hết lòng vì công việc, căn bản là hao tâm tổn trí thế nhưng lại bị người ta đến điều tra. Hắn thầm cảm thấy khó chịu, thế là không nhịn được phải nói lời kêu oan cho Lưu Thành Lâm.
- Chủ nhiệm Hỗ, chiếc xe gia đình mới được sản xuất là ý chỉ của giám đốc Lưu sao? Thẩm Tiềm Thiết phá vỡ bầu không khí trầm mặc, hắn chợt mở miệng hỏi.
Hỗ Hải Cường căn bản tràn đầy tôn trọng Thẩm Tiềm Thiết, khi thấy đối phương lên tiếng thì dùng giọng chú ý hỏi: - Thư ký trưởng Thẩm, giám đốc Lưu là người nói ra phương án thiết kế và sản xuất loại xe gia đình này.
- Các vị lãnh đạo trong xí nghiệp có phải đều thừa nhận phương án này không?
- Giám đốc Tần và vài vị lãnh đạo có cho ra vài nghi vấn. Hỗ Hải Cường suy nghĩ giây lát rồi cho ra đáp án chi tiết.
- Như vậy dựa theo lời nói của anh, đó chính là sự kiện này Lưu Thành Lâm căn bản không tiến hành hội chuẩn khoa học mà trực tiếp quyết định thiết kế xây dựng kiểu xe này phải không? Lúc này giọng điệu của nhân viên công tác chợt trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Hỗ Hải Cường chợt sững sờ, hắn không ngờ mình vừa nói như vậy lại làm cho sự việc thêm phức tạp, thế là hắn vội vàng nói: - Chuyện này căn bản đã có trải qua luận chứng.
- Đồng chí Hỗ Hải Cường, anh là một cán bộ trung tầng trong đơn vị, anh nên phụ trách với từng câu nói của mình, sao có thể lật lọng được? Nhân viên công tác trẻ tuổi lên tiếng có chút bất mãn.
- Tôi tất nhiên có trách nhiệm với lời nói của mình, chuyện này đã được trải qua luận chứng. Hỗ Hải Cường ý thức được vấn đề của buổi nói chuyện lần này, thế nên thái độ cũng dần trở nên cứng rắn.
- Anh nói đã có luận chứng, như vậy luận chứng ấy ở đâu? Nếu như không có, như vậy rõ ràng là nói bậy bạ. Nhân viên công tác trừng mắt rồi nói tiếp: - Chúng tôi đã trò chuyện với phần lớn cán bộ trong nhà máy, tất cả mọi người đều nói lần này Lưu Thành Lâm căn bản là chuyên quyền độc đoán, căn bản không nghe những ý kiến bất đồng. Vì sao anh lại dám nói sự kiện lần này trải qua luận chứng khoa học rõ ràng được?
- Đồng thời trong số những chuyên gia đi theo đoàn điều tra căn bản có vài người trong ngành sản xuất xe hơi, theo ý kiến của chuyên gia, loại xe hơi mới của công ty các anh căn bản cũng không có tương lai khi cho ra thị trường. Nhân viên công tác nói đến đây thì xoay xoay cây bút trong tay nói: - Anh nói có luận chứng khoa học, tôi cũng cảm thấy kỳ quái, đó là các anh lấy luận chứng kia ở đâu ra.
Nói chuyện đến lúc này thì Hỗ Hải Cường xem như đã hiểu rõ, những người này đi loanh quanh đường vòng chủ yếu là nói về vấn đề luận chứng. Mục đích của bọn họ chỉ có một, đó là gài lên đầu Lưu Thành Lâm chiếc mũ chuyên quyền độc đoán. Hỗ Hải Cường có thể cảm nhận được ý nghĩ xấu xa của bọn họ, hắn thầm suy nghĩ, cảm thấy vấn đề không đơn giản, sau đó cảm thấy áp lực lớn, cảm thấy sốt ruột, thế nên mồ hôi vã ra đầy trán.
Sau khi nói chuyện nửa giờ thì nhân viên công tác đưa biên bản trò chuyện cho Hỗ Hải Cường xem, sau đó yêu cầu hắn ký tên. Tuy bản ghi chép thật sự ghi những lời vừa rồi của Hỗ Hải Cường, thế nhưng câu chữ căn bản khá sâu.
- Chủ nhiệm Hỗ, có một số việc anh chỉ nói một mặt, tôi hy vọng anh có thể suy xét cho kỹ, không cần phải nóng đầu lên mà quên đi nguyên tắc của tổ chức. Thẩm Tiềm Thiết nhìn Hỗ Hải Cường rồi trầm giọng hỏi.
Hỗ Hải Cường đi ra khỏi phòng mà cảm thấy có chút chóng mặt, hắn biết bản nói chuyện của mình không gây ra ảnh hưởng gì với giám đốc Lưu, chẳng qua hắn lo lắng vì ý nghĩ của tổ công tác.
Mặc dù tổ điều tra căn bản luôn cường điệu phương diện công bằng công chính, thế nhưng trên thực tế thì lại nhằm vào giám đốc Lưu, mình làm gì được cho giám đốc Lưu đây?
Khi Hỗ Hải Cường cảm thấy không đáng, một người từ bên cạnh đi đến, thấy Hỗ Hải Cường ngơ ngác ngẩn người thì dùng giọng quái dị nói: - Ôi, đây không phải là chủ nhiệm Lỗ sao? Thế nào rồi? Trò chuyện xong rồi sao?
Hỗ Hải Cường nhìn gương mặt như cười như không của đối phương, hắn cảm thấy rất phiền chán.
- À, chào chủ nhiệm Trần, anh cũng đến à?
- Vừa nhận được thông báo của văn phòng. Chủ nhiệm Trần nói đến đây thì nhìn thoáng qua Hỗ Hải Cường: - Chủ nhiệm Hỗ, anh cũng biết con người của tôi rồi đấy, tôi có nhiều khuyết điểm, căn bản cũng có nhiều ưu điểm. Những thứ khác tôi không dám cam đoan, thế nhưng ít nhất cũng nghĩ sao nói nấy có sao nói vậy, tuyệt đối sẽ cực kỳ cầu thị. Tôi ít nhất cũng phải tận dụng cơ hội sảng khoái nhân tâm này thật tốt mới được.
Hỗ Hải Cường căn bản có chút tức giận với vị chủ nhiệm Trần này, lúc này nhìn bộ dạng vênh váo tự đắc của đối phương thì cực kỳ bất mãn. Thế nhưng hắn có bất mãn thì như thế nào? Lúc này người ta mạnh hơn mình, có người chĩa mũi dùi vào giám đốc Lưu Thành Lâm, như vậy chủ nhiệm Trần luôn đi theo giám đốc Tần Dũng Khải không cảm thấy sảng khoái mới là lạ.
Hỗ Hải Cường mặc kệ đối phương, hắn cười cười nói: - Anh cũng cố gắng trò chuyện tốt với tổ điều tra, tôi còn có chút việc, không thể nói chuyện thêm với anh được.
- Ha ha, chủ nhiệm Hỗ, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành công tác. Chủ nhiệm Trần nói rồi tươi cười phất tay với Hỗ Hải Cường, hắn nói tiếp: - Chủ nhiệm Hỗ, tối nay anh có sắp xếp gì không? Nếu rảnh thì đi uống vài ly?
Hỗ Hải Cường biết đối phương căn bản đang chọc giận mình, thế nhưng hắn chỉ có thể nuốt cơn tức vào bụng mà thôi. Hắn đi về phía khác, đầu óc căn bản càng rối loạn.
- Ôi! Khi Hỗ Hải Cường đang trầm tư thì chợt sinh ra cảm giác như đâm sầm vào tường, hắn ngẩng đầu lên, chợt thấy chủ nhiệm Tôn Vĩnh Phúc đang gãi đầu, xem ra vừa rồi hắn không để ý và đụng vào người này.
- Đại Thánh, anh không có việc gì đấy chứ? Hỗ Hải Cường có quan hệ không tệ với Tôn Vĩnh Phúc, thế cho nên lúc này cũng không quên gọi ngoại hiệu của đối phương.
Sở dĩ gọi Tôn Vĩnh Phúc là Đại Thánh, cũng vì người ta gọi người này là "Lão Tôn", mà cách gọi này rõ ràng giống hệt tên của Hầu Vương trong phim Tây Du Ký, thế nên dần dần được thay thế bằng cái tên Đại Thánh.
Tôn Vĩnh Phúc cũng không quan tâm đến cách gọi này, lúc này hắn lớn tiếng nói với Hỗ Hải Cường: - Chủ nhiệm Hỗ, anh đi đi đứng thế nào vậy? Tôi rõ ràng là chịu tội đây này, nếu anh không mời một chầu bồi bổ, rõ ràng là có lỗi với tôi.
Nếu là khi khác thì Hỗ Hải Cường sẽ nói hai câu châm chọc với cách nói này của Tôn Vĩnh Phúc, thế nhưng bây giờ hắn thật sự không có tâm tư như vậy. Hắn mỉm cười với đối phương, sau đó cũng không nói thêm điều gì.
Tôn Vĩnh Phúc giống như thấy Hỗ Hải Cường mất hứng, hắn cũng thở dài một hơi nói: - Anh cũng vừa nói chuyện xong sao?
Khi Hỗ Hải Cường chuẩn bị trả lời thì Tôn Vĩnh Phúc đã trầm giọng nói: - Cái gì mà là tổ điều tra chứ? Tôi cảm thấy bọn họ không phải đến để điều tra, rõ ràng là tìm bệnh của giám đốc Lưu mới đúng.
- Được rồi, cũng đừng nói lung tung, nếu không người ta nghe thấy được sẽ không hay. Hỗ Hải Cường tuy rất thừa nhận ý nghĩ của Tôn Vĩnh Phúc, thế nhưng hắn cũng không khỏi trầm giọng nói. Hắn là chủ nhiệm văn phòng, có một số việc phải chú ý lực ảnh hưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.