Chương 1278: Trước có thủ sau có công.
Bảo Thạch Tiêu
19/04/2015
- Hai đồng chí này đều vĩ đại, đều có năng lực công tác rất mạnh, tính kỷ luật cao, trẻ khỏe, thật sự là những cán bộ có khả năng thúc đẩy doanh nghiệp phát triển. Lời giới thiệu của Vương Tử Quân căn bản là công chính bình thản, sau khi Vương Tử Quân giới thiệu xong thì Diêu Trung Tắc cũng không chờ Diệp Thừa Dân lên tiếng, hắn nói tiếp: - Trưởng phòng Tử Quân, nếu phòng tổ chức đã tiến hành thâm nhập khảo sát hai đồng chí này, như vậy theo ý kiến của anh, trong hai đồng chí này rốt cuộc ai là người thích hợp làm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng?
Diêu Trung Tắc là người công tác lâu năm, tất nhiên sẽ không thể không hiểu nguyên tắc của tổ chức. Lúc này hắn hỏi như vậy có ý gì thì Vương Tử Quân căn bản hiểu rõ, vì đối phương chỉ sợ mình không chịu tỏ thái độ.
Nếu như Chử Vận Phong đứng đầu tỏ thái độ, như vậy người giúp đỡ chủ tịch Chử sẽ lên tiếng đứng sang một bên, như vậy dù là Vương Tử Quân có một bụng ý kiến cũng không thể nói nên lời.
Một cơ hội tốt như vậy nếu như Diêu Trung Tắc để vuột khỏi tay mình thì căn bản là quá đáng tiếc, thế nên người đầu tiên phải mở miệng phải là Vương Tử Quân, đây chính là bước đi đầu tiên của hắn trong ngày hôm nay.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt hơi tròn của Diêu Trung Tắc, hắn hiểu đối phương có ý nghĩ gì. Thật ra kế sách của Diêu Trung Tắc căn bản là rất dễ phá, chỉ cần Vương Tử Quân nói hai người này căn bản còn chưa đủ xâm nhập tìm hiểu, còn cần mọi người thảo luận rõ ràng, như vậy có thể tránh khỏi câu hỏi sắc bén vừa rồi. Nhưng với tính cách xưa nay của Vương Tử Quân, hắn căn bản sẽ không làm như vậy.
Tuy khả năng để cho Lưu Thành Lâm tiến lên là rất nhỏ, thế nhưng chỉ cần có một khả năng thì Vương Tử Quân vẫn không thể bỏ qua. Khi hắn chuẩn bị mở miệng, hắn chợt thấy ánh mắt của Diệp Thừa Dân. Lúc này Diệp Thừa Dân dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn vào hắn, nhưng bên trong ánh mắt lại rất bình tĩnh, căn bản có chút ý nghĩ thông báo.
Báo cái gì? Vương Tử Quân tất nhiên là hiểu, nhưng sự việc đã đến hiện trạng này, hắn không còn đường để rút lui. Hắn khẽ gật đầu với Diệp Thừa Dân, sau đó trầm giọng nói: - Hai đồng chí Lưu Thành Lâm và Triệu Kỳ Tường căn bản đều là cán bộ trẻ vĩ đại, nếu so sánh ở phương diện năng lực hay là bất kỳ thứ gì khác, căn bản làm cho người ta cảm thấy khó thể lựa chọn.
- Nhưng tôi cảm thấy lần này chúng ta cần phải tìm ra người dẫn đầu hợp cách cho công ty xe hơi Đông Hồng, tục ngữ nói rất hay, học lý thuyết rồi đến thực hành. Đồng chí Triệu Kỳ Tường dù có năng lực tốt, có ý nghĩ ở phương diện phát triển kinh tế, thế nhưng căn bản không phải là người cũ trong ngành sản xuất xe hơi, căn bản là người mới. Nếu như thế cục của công ty xe hơi Đông Hồng đang ở trong giai đoạn tốt, để cho đồng chí Triệu Kỳ Tường đến làm giám đốc công ty thì căn bản là rất tuyệt. Nhưng bây giờ với thế cục hiện tại, tôi cảm thấy nên để cho đồng chí Lưu Thành Lâm tiến lên thì căn bản là thích hợp hơn. Vương Tử Quân nói cực kỳ đúng trọng điểm, nhưng lời nói này rơi vào trong tai lại làm cho Diệp Thừa Dân khẽ nhíu mày. Lão đã thấy rõ tính toán của Diêu Trung Tắc, nhưng chỉ cần Vương Tử Quân không nói ra ý kiến kia, như vậy tất cả tính toán của Diêu Trung Tắc sẽ thất bại.
Trước đó Diệp Thừa Dân căn bản lo lắng Vương Tử Quân sẽ cho ra ý kiến bất đồng ở hội nghị thường ủy lần này, lão muốn trò chuyện với Vương Tử Quân một chút, thế nhưng vì một số sự việc khó khăn chưa giải quyết mà căn bản chưa kịp xử lý chuyện này.
Diệp Thừa Dân căn bản là sợ gặp chuyện không may, kết quả sẽ làm rối loạn tình hình, biến hóa cách cục. Thế nhưng Vương Tử Quân đã mở miệng, có thể thấy đã nhanh chóng bày ra xung đột với Chử Vận Phong. Tình huống này mình nên lựa chọn như thế nào? Điều này làm cho Diệp Thừa Dân cảm thấy rất khó chịu.
Nếu như Diệp Thừa Dân giúp đỡ Vương Tử Quân, kết quả cuối cùng sẽ là chính mình phát sinh xung đột vì không đồng nhất ý kiến với Chử Vận Phong. Mà nếu lão chối bỏ ý kiến của Vương Tử Quân, như vậy uy tín của một vị trưởng phòng tổ chức như Vương Tử Quân sẽ sinh ra nhiều ảnh hưởng mặt trái, điều này là thứ mà lão căn bản không muốn được thấy.
Khi Vương Tử Quân càng ngày càng quật khởi ở Nam Giang, Diệp Thừa Dân cảm thấy thế cục khống chế của mình càng thêm mạnh mẽ. Nguyên nhân chủ yếu của sự kiện này chính là sự giúp đỡ lớn lao đến từ Vương Tử Quân.
Nếu Vương Tử Quân mất đi danh vọng, như vậy là đả kích không nhỏ với Diệp Thừa Dân, nếu muốn dựng lên uy tín của mình thì cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.
Diệp Thừa Dân dùng ánh mắt bất mãn nhìn Diêu Trung Tắc, lão cũng không nói gì. Lúc này phó chủ tịch thường vụ Lý Thừa Uyên cũng đã mở miệng nói: - Tôi không dám gật đầu bừa với ý kiến của trưởng phòng Vương. Dù đồng chí Lưu Thành Lâm có năng lực công tác mạnh mẽ ở công ty xe hơi Đông Hồng, thế nhưng dù sao cũng chỉ là trợ lý cho giám đốc Triệu Hòa Duyệt, nếu như tùy tiện đặt trọng trách lên người này, tôi cảm thấy điều này không tốt với phương diện bảo vệ đồng chí, rõ ràng là tàn phá đồng chí của mình.
- Hơn nữa cục diện của công ty xe hơi Đông Hồng bây giờ khá rối, khá khó khăn, càng cần một người có thể chủ trì đại cục đến nắm công tác. Đồng chí Triệu Kỳ Tường là phó chủ nhiệm ủy ban cải cách tỉnh ủy, thường cho ra cống hiến cho tỉnh ở phương diện phát triển kinh tế. Trước khi anh ấy đến nhận chức ở ủy ban cải cách tỉnh ủy thì đã từng là chủ tịch quận, bí thư quận ủy, có cái nhìn đại cục rất tốt đẹp. Tôi cho rằng với thế cục của công ty xe hơi Đông Hồng vào lúc này nên cho đồng chí Triệu Kỳ Tường tiến lên thì sẽ ổn thỏa hơn. Lý Thừa Uyên nói căn bản rất có lý lẽ, khi Diệp Thừa Dân đang trầm ngâm thì chợt nghe Kim Hành Thuấn lên tiếng: - Tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch Lý, lúc này công ty xe hơi Đông Hồng không những cần một vị lãnh đạo có lực lượng mạnh mẽ, càng cần một người hiểu về kinh tế, đây là hai tiêu chuẩn lớn, đồng chí Triệu Kỳ Tường lại hoàn toàn phù hợp. Tôi cảm thấy đồng chí Triệu Kỳ Tường là lựa chọn tốt nhất cho vị trí phụ trách công ty xe hơi Đông Hồng.
- Còn đồng chí Lưu Thành Lâm, tôi cảm thấy nên tiến thêm một bước bồi dưỡng, cho anh ấy đảm nhiệm vị trí phó giám đốc công ty, như vậy có thể phát huy tác dụng lớn. Kim Hành Thuấn nói xong thì cười cười nhưng gương mặt này cũng không làm cho người ta đáp lại. Lúc này bầu không khí trong phòng có vài phần bị đè nén, giống như chỉ còn vang lên những âm thanh viết lách sột soạt mà thôi.
Tuy phía ủy ban nhân dân tỉnh cũng không có nhiều vị là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng phó chủ tịch thường vụ và phó chủ tịch thường ủy căn bản đã cùng một lời, thủ hạ đã đồng nhất ý kiến thì căn bản người đứng đầu cũng phải biểu hiện thái độ. Dù là sự kiện này đặt lên người bất kỳ kẻ nào cũng không thể không coi trọng cho được.
Vương Tử Quân tuy cũng là một vị thường ủy tỉnh ủy quan trọng, nhưng nếu đánh giá hắn với một trong hai người Lý Thừa Uyên và Kim Hành Thuấn, hắn căn bản sẽ không rơi vào thế hạ phong. Khốn nổi lúc này Lý Thừa Uyên và Kim Hành Thuấn đã liên thủ với nhau, nếu như không có lực lượng mạnh hơn để chèo chống, Vương Tử Quân căn bản chỉ còn lại thất bại.
Nhưng lúc này ai có đủ năng lực chèo chống cho Vương Tử Quân? Không ít người đã nhìn về phía Diệp Thừa Dân. Lúc này chỉ có Diệp Thừa Dân lên tiếng giúp đỡ thì Vương Tử Quân mới còn cơ hội thắng, nhưng biểu hiện của bí thư Diệp ở bên kia lại căn bản như mặt nước giếng sâu, lẳng lặng ngồi đó, không một tiếng động.
Ngoài Diệp Thừa Dân là người có thể chèo chống cho Vương Tử Quân, căn bản còn lại một người là phó bí thư tỉnh ủy Diêu Trung Tắc. Nhưng dụa vào thời gian Vương Tử Quân quật khởi, rất nhiều người cảm ứng được mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Diêu Trung Tắc là như thế nào. Vào thời điểm quan trọng này Vương Tử Quân sẽ nhận được sự giúp đỡ vô tư khách quan từ Diêu Trung Tắc sao?
Diêu Trung Tắc không chơi trò ném đá xuống giếng thì căn bản là quá hay rồi.
Ngoài Diêu Trung Tắc thì còn một người miễn cưỡng có chút tư cách là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Đào Nhất Hành. Cũng không phải là lực ảnh hưởng của Đào Nhất Hành là quá lớn, chủ yếu người này là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, lời nói của hắn đôi khi đại biểu cho ý chỉ của bí thư Diệp Thừa Dân.
Nhưng Đào Nhất Hành há miệng mà cuối cùng lại nuốt lời vào bụng. Hắn là người thông minh, tuy hắn biết rõ hoàn cảnh khó khăn của Vương Tử Quân, nhưng chưa có sự gật đầu của bí thư Diệp, hắn không dám mở miệng bừa.
Lỗ Kính Tu ngồi ở vị trí gần rìa, hắn lẳng lặng nhìn tất cả đang diễn ra. Khi hắn đã hiểu rõ về Nam Giang, hắn biết rõ mình sở dĩ đứng vững bàn chân cũng là vì leo lên thuyền của Vương Tử Quân. Mặc dù không có người nào nói điều gì, thế nhưng Lý Thừa Uyên và Kim Hành Thuấn đã tỏ thái độ, trên thực tế sự việc đang dần trong sáng.
Chính mình nên làm gì bây giờ? Không nói lời nào sao? Làm như vậy nhất định là không dễ chịu chút nào. Mọi người đều biết Lỗ Kính Tu hắn nhanh chóng đứng vững bàn chân ở Nam Giang là nhờ vào sự giúp đỡ to lớn của Vương Tử Quân, nếu như vào thời điểm này mình căn bản là khoanh tay đứng nhìn, như vậy người ta sẽ nhìn mình như thế nào?
Nhưng lúc này nếu Lỗ Kính Tu giúp đỡ Vương Tử Quân, rất có thể sẽ không đắc tội với Vương Tử Quân mà chống đối với người của Chử Vận Phong, như vậy bọn họ sẽ lấy hắn là bia ngắm bắn, tập trung hỏa lực vào, nói như vậy thì cũng rất oan uổng.
Lỗ Kính Tu hít vào một hơi thật sâu rồi cho ra quyết định, mở miệng cũng là một đao, ngậm vào cũng là một đao, nếu ngậm miệng làm cho người ta xem thường, không bằng chính mình đứng lên bày tỏ thái độ rõ ràng.
Lỗ Kính Tu hạ quyết tâm rồi trầm giọng nói: - Tôi giúp đỡ ý kiến của trưởng phòng Tử Quân, vì chuyện gì cũng phải có người chuyên nghiệp xử lý, cần phải cho chuyên gia đi thực hiện. Lúc này công ty xe hơi Đông Hồng muốn phát triển thì cần một vị giám đốc hiểu rõ về đơn vị của mình, tôi cho rằng đồng chí Lưu Thành Lâm nếu là giám đốc công ty sẽ đẩy mạnh đơn vị của mình phát triển.
Lỗ Kính Tu nói xong thì Đậu Minh Đường và Hoắc Quang Lĩnh đều tỏ thái độ: - Tôi cũng giúp đỡ ý kiến của trưởng phòng Vương.
Có lời nói giúp đỡ của Đậu Minh Đường, Lỗ Kính Tu và Hoắc Quang Lĩnh, lúc này số người ủng hộ Vương Tử Quân đã vượt qua Lý Thừa Uyên. Nhưng ưu thế này cũng không phải mọi người nhìn thấy là quá tốt, vì đại đa số người bên phía Chử Vận Phong còn chưa mở miệng, nhưng bên phía Vương Tử Quân thì hầu như đã đứng hết ra rồi.
- Trưởng phòng Vương, tôi căn bản không hiểu rõ về Lưu Thành Lâm cho lắm, anh từng gặp qua người này sao? Mọi người trong phòng đang suy đoán là ai sẽ mở miệng tiếp theo, Diêu Trung Tắc đột nhiên mở miệng hỏi.
- Tôi đã gặp Lưu Thành Lâm. Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Diêu Trung Tắc, hắn hiểu đối phương đang nghĩ gì, sau khi trầm ngâm giây lát thì dùng giọng kiên định nói.
Nụ cười trên mặt Diêu Trung Tắc càng thêm sáng lạn, hắn cười cười nói: - Như vậy theo ý của trưởng phòng Tử Quân, nếu như để cho đồng chí Lưu Thành Lâm đảm nhiệm vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, anh ấy có năng lực đưa công ty xe hơi Đông Hồng thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn hiện tại hay không?
Vấn đề này của Diêu Trung Tắc căn bản không chỉ là thâm độc bình thường, thậm chí nó còn đào lên nhiều hố sâu cho chính Vương Tử Quân. Nếu như Vương Tử Quân trả lời là phủ định, như vậy căn bản là lời nói trước đó biến thành vô nghĩa; nhưng nếu như đó là lời khẳng định, như vậy sau này khi Lưu Thành Lâm là giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, không thể đưa công ty thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, tất nhiên người bị truy cứu trách nhiệm chủ yếu nhất khi đó sẽ là Vương Tử Quân.
Lúc này Diêu Trung Tắc có thể nói là tiến cũng hay mà lùi cũng ổn.
- Tôi cho rằng đồng chí Lưu Thành Lâm có năng lực như thế. Vương Tử Quân cũng không nhìn vào mặt Diêu Trung Tắc, hắn dùng giọng bình tĩnh nói.
Câu này vừa ra khỏi miệng, người khác căn bản không có phản ứng gì, thế nhưng Diêu Trung Tắc đã dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói: - Tôi gần đây rất tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của trưởng phòng Tử Quân, nếu trưởng phòng Tử Quân đã có lòng tin như vậy, tôi tin tưởng đồng chí Lưu Thành Lâm có thể dẫn đầu đưa công ty xe hơi Đông Hồng thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó, tôi đồng ý để đồng chí Lưu Thành Lâm tiến lên làm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng.
Diêu Trung Tắc là người đứng hàng thứ ba trong tỉnh ủy Nam Giang, lời nói cực kỳ có lực ảnh hưởng. Nhưng lúc này người ta không chú ý đến lực ảnh hưởng của Diêu Trung Tắc, chủ yếu quan tâm đến lời nói vừa rồi, căn bản lắp ghép lại và cảm thấy có nhiều ý nghĩa.
Nếu Lưu Thành Lâm không thể đưa công ty xe hơi Đông Hồng thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, như vậy là Vương Tử Quân không biết nhìn người, căn bản là quá chủ quan duy ý chí. Như vậy là một chiếc mũ không hay cho vị trí trưởng phòng tổ chức của Vương Tử Quân, như vậy làm gì có tư cách tiếp tục công tác làm cho người ta tin phục?
Ngay cả nhóm người đang đối chiến với Vương Tử Quân là Lý Thừa Uyên cũng khó thể không bội phục sự độc ác của một người xảo quyệt như Diêu Trung Tắc. Lý Thừa Uyên là phó chủ tịch thường vụ nắm công tác kinh tế, hắn căn bản hiểu rõ hơn người bình thường về phương diện mình đang quản lý. Hắn biết rõ với một xí nghiệp lớn như công ty xe hơi Đông Hồng, nếu muốn thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó thì không phải chỉ đơn giản là đứng ra tỏ thái độ và hô khẩu hiệu suông.
Diêu Trung Tắc chính thức đưa một sự kiện với xác xuất thành công không cao ném lên đầu Vương Tử Quân. Nếu Lưu Thành Lâm căn bản không làm tốt công tác của mình ở công ty xe hơi Đông Hồng, như vậy Vương Tử Quân căn bản sẽ không dễ xoay người.
Diêu Trung Tắc căn bản là quá ác.
Diêu Trung Tắc là người công tác lâu năm, tất nhiên sẽ không thể không hiểu nguyên tắc của tổ chức. Lúc này hắn hỏi như vậy có ý gì thì Vương Tử Quân căn bản hiểu rõ, vì đối phương chỉ sợ mình không chịu tỏ thái độ.
Nếu như Chử Vận Phong đứng đầu tỏ thái độ, như vậy người giúp đỡ chủ tịch Chử sẽ lên tiếng đứng sang một bên, như vậy dù là Vương Tử Quân có một bụng ý kiến cũng không thể nói nên lời.
Một cơ hội tốt như vậy nếu như Diêu Trung Tắc để vuột khỏi tay mình thì căn bản là quá đáng tiếc, thế nên người đầu tiên phải mở miệng phải là Vương Tử Quân, đây chính là bước đi đầu tiên của hắn trong ngày hôm nay.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt hơi tròn của Diêu Trung Tắc, hắn hiểu đối phương có ý nghĩ gì. Thật ra kế sách của Diêu Trung Tắc căn bản là rất dễ phá, chỉ cần Vương Tử Quân nói hai người này căn bản còn chưa đủ xâm nhập tìm hiểu, còn cần mọi người thảo luận rõ ràng, như vậy có thể tránh khỏi câu hỏi sắc bén vừa rồi. Nhưng với tính cách xưa nay của Vương Tử Quân, hắn căn bản sẽ không làm như vậy.
Tuy khả năng để cho Lưu Thành Lâm tiến lên là rất nhỏ, thế nhưng chỉ cần có một khả năng thì Vương Tử Quân vẫn không thể bỏ qua. Khi hắn chuẩn bị mở miệng, hắn chợt thấy ánh mắt của Diệp Thừa Dân. Lúc này Diệp Thừa Dân dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn vào hắn, nhưng bên trong ánh mắt lại rất bình tĩnh, căn bản có chút ý nghĩ thông báo.
Báo cái gì? Vương Tử Quân tất nhiên là hiểu, nhưng sự việc đã đến hiện trạng này, hắn không còn đường để rút lui. Hắn khẽ gật đầu với Diệp Thừa Dân, sau đó trầm giọng nói: - Hai đồng chí Lưu Thành Lâm và Triệu Kỳ Tường căn bản đều là cán bộ trẻ vĩ đại, nếu so sánh ở phương diện năng lực hay là bất kỳ thứ gì khác, căn bản làm cho người ta cảm thấy khó thể lựa chọn.
- Nhưng tôi cảm thấy lần này chúng ta cần phải tìm ra người dẫn đầu hợp cách cho công ty xe hơi Đông Hồng, tục ngữ nói rất hay, học lý thuyết rồi đến thực hành. Đồng chí Triệu Kỳ Tường dù có năng lực tốt, có ý nghĩ ở phương diện phát triển kinh tế, thế nhưng căn bản không phải là người cũ trong ngành sản xuất xe hơi, căn bản là người mới. Nếu như thế cục của công ty xe hơi Đông Hồng đang ở trong giai đoạn tốt, để cho đồng chí Triệu Kỳ Tường đến làm giám đốc công ty thì căn bản là rất tuyệt. Nhưng bây giờ với thế cục hiện tại, tôi cảm thấy nên để cho đồng chí Lưu Thành Lâm tiến lên thì căn bản là thích hợp hơn. Vương Tử Quân nói cực kỳ đúng trọng điểm, nhưng lời nói này rơi vào trong tai lại làm cho Diệp Thừa Dân khẽ nhíu mày. Lão đã thấy rõ tính toán của Diêu Trung Tắc, nhưng chỉ cần Vương Tử Quân không nói ra ý kiến kia, như vậy tất cả tính toán của Diêu Trung Tắc sẽ thất bại.
Trước đó Diệp Thừa Dân căn bản lo lắng Vương Tử Quân sẽ cho ra ý kiến bất đồng ở hội nghị thường ủy lần này, lão muốn trò chuyện với Vương Tử Quân một chút, thế nhưng vì một số sự việc khó khăn chưa giải quyết mà căn bản chưa kịp xử lý chuyện này.
Diệp Thừa Dân căn bản là sợ gặp chuyện không may, kết quả sẽ làm rối loạn tình hình, biến hóa cách cục. Thế nhưng Vương Tử Quân đã mở miệng, có thể thấy đã nhanh chóng bày ra xung đột với Chử Vận Phong. Tình huống này mình nên lựa chọn như thế nào? Điều này làm cho Diệp Thừa Dân cảm thấy rất khó chịu.
Nếu như Diệp Thừa Dân giúp đỡ Vương Tử Quân, kết quả cuối cùng sẽ là chính mình phát sinh xung đột vì không đồng nhất ý kiến với Chử Vận Phong. Mà nếu lão chối bỏ ý kiến của Vương Tử Quân, như vậy uy tín của một vị trưởng phòng tổ chức như Vương Tử Quân sẽ sinh ra nhiều ảnh hưởng mặt trái, điều này là thứ mà lão căn bản không muốn được thấy.
Khi Vương Tử Quân càng ngày càng quật khởi ở Nam Giang, Diệp Thừa Dân cảm thấy thế cục khống chế của mình càng thêm mạnh mẽ. Nguyên nhân chủ yếu của sự kiện này chính là sự giúp đỡ lớn lao đến từ Vương Tử Quân.
Nếu Vương Tử Quân mất đi danh vọng, như vậy là đả kích không nhỏ với Diệp Thừa Dân, nếu muốn dựng lên uy tín của mình thì cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.
Diệp Thừa Dân dùng ánh mắt bất mãn nhìn Diêu Trung Tắc, lão cũng không nói gì. Lúc này phó chủ tịch thường vụ Lý Thừa Uyên cũng đã mở miệng nói: - Tôi không dám gật đầu bừa với ý kiến của trưởng phòng Vương. Dù đồng chí Lưu Thành Lâm có năng lực công tác mạnh mẽ ở công ty xe hơi Đông Hồng, thế nhưng dù sao cũng chỉ là trợ lý cho giám đốc Triệu Hòa Duyệt, nếu như tùy tiện đặt trọng trách lên người này, tôi cảm thấy điều này không tốt với phương diện bảo vệ đồng chí, rõ ràng là tàn phá đồng chí của mình.
- Hơn nữa cục diện của công ty xe hơi Đông Hồng bây giờ khá rối, khá khó khăn, càng cần một người có thể chủ trì đại cục đến nắm công tác. Đồng chí Triệu Kỳ Tường là phó chủ nhiệm ủy ban cải cách tỉnh ủy, thường cho ra cống hiến cho tỉnh ở phương diện phát triển kinh tế. Trước khi anh ấy đến nhận chức ở ủy ban cải cách tỉnh ủy thì đã từng là chủ tịch quận, bí thư quận ủy, có cái nhìn đại cục rất tốt đẹp. Tôi cho rằng với thế cục của công ty xe hơi Đông Hồng vào lúc này nên cho đồng chí Triệu Kỳ Tường tiến lên thì sẽ ổn thỏa hơn. Lý Thừa Uyên nói căn bản rất có lý lẽ, khi Diệp Thừa Dân đang trầm ngâm thì chợt nghe Kim Hành Thuấn lên tiếng: - Tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch Lý, lúc này công ty xe hơi Đông Hồng không những cần một vị lãnh đạo có lực lượng mạnh mẽ, càng cần một người hiểu về kinh tế, đây là hai tiêu chuẩn lớn, đồng chí Triệu Kỳ Tường lại hoàn toàn phù hợp. Tôi cảm thấy đồng chí Triệu Kỳ Tường là lựa chọn tốt nhất cho vị trí phụ trách công ty xe hơi Đông Hồng.
- Còn đồng chí Lưu Thành Lâm, tôi cảm thấy nên tiến thêm một bước bồi dưỡng, cho anh ấy đảm nhiệm vị trí phó giám đốc công ty, như vậy có thể phát huy tác dụng lớn. Kim Hành Thuấn nói xong thì cười cười nhưng gương mặt này cũng không làm cho người ta đáp lại. Lúc này bầu không khí trong phòng có vài phần bị đè nén, giống như chỉ còn vang lên những âm thanh viết lách sột soạt mà thôi.
Tuy phía ủy ban nhân dân tỉnh cũng không có nhiều vị là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng phó chủ tịch thường vụ và phó chủ tịch thường ủy căn bản đã cùng một lời, thủ hạ đã đồng nhất ý kiến thì căn bản người đứng đầu cũng phải biểu hiện thái độ. Dù là sự kiện này đặt lên người bất kỳ kẻ nào cũng không thể không coi trọng cho được.
Vương Tử Quân tuy cũng là một vị thường ủy tỉnh ủy quan trọng, nhưng nếu đánh giá hắn với một trong hai người Lý Thừa Uyên và Kim Hành Thuấn, hắn căn bản sẽ không rơi vào thế hạ phong. Khốn nổi lúc này Lý Thừa Uyên và Kim Hành Thuấn đã liên thủ với nhau, nếu như không có lực lượng mạnh hơn để chèo chống, Vương Tử Quân căn bản chỉ còn lại thất bại.
Nhưng lúc này ai có đủ năng lực chèo chống cho Vương Tử Quân? Không ít người đã nhìn về phía Diệp Thừa Dân. Lúc này chỉ có Diệp Thừa Dân lên tiếng giúp đỡ thì Vương Tử Quân mới còn cơ hội thắng, nhưng biểu hiện của bí thư Diệp ở bên kia lại căn bản như mặt nước giếng sâu, lẳng lặng ngồi đó, không một tiếng động.
Ngoài Diệp Thừa Dân là người có thể chèo chống cho Vương Tử Quân, căn bản còn lại một người là phó bí thư tỉnh ủy Diêu Trung Tắc. Nhưng dụa vào thời gian Vương Tử Quân quật khởi, rất nhiều người cảm ứng được mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Diêu Trung Tắc là như thế nào. Vào thời điểm quan trọng này Vương Tử Quân sẽ nhận được sự giúp đỡ vô tư khách quan từ Diêu Trung Tắc sao?
Diêu Trung Tắc không chơi trò ném đá xuống giếng thì căn bản là quá hay rồi.
Ngoài Diêu Trung Tắc thì còn một người miễn cưỡng có chút tư cách là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Đào Nhất Hành. Cũng không phải là lực ảnh hưởng của Đào Nhất Hành là quá lớn, chủ yếu người này là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, lời nói của hắn đôi khi đại biểu cho ý chỉ của bí thư Diệp Thừa Dân.
Nhưng Đào Nhất Hành há miệng mà cuối cùng lại nuốt lời vào bụng. Hắn là người thông minh, tuy hắn biết rõ hoàn cảnh khó khăn của Vương Tử Quân, nhưng chưa có sự gật đầu của bí thư Diệp, hắn không dám mở miệng bừa.
Lỗ Kính Tu ngồi ở vị trí gần rìa, hắn lẳng lặng nhìn tất cả đang diễn ra. Khi hắn đã hiểu rõ về Nam Giang, hắn biết rõ mình sở dĩ đứng vững bàn chân cũng là vì leo lên thuyền của Vương Tử Quân. Mặc dù không có người nào nói điều gì, thế nhưng Lý Thừa Uyên và Kim Hành Thuấn đã tỏ thái độ, trên thực tế sự việc đang dần trong sáng.
Chính mình nên làm gì bây giờ? Không nói lời nào sao? Làm như vậy nhất định là không dễ chịu chút nào. Mọi người đều biết Lỗ Kính Tu hắn nhanh chóng đứng vững bàn chân ở Nam Giang là nhờ vào sự giúp đỡ to lớn của Vương Tử Quân, nếu như vào thời điểm này mình căn bản là khoanh tay đứng nhìn, như vậy người ta sẽ nhìn mình như thế nào?
Nhưng lúc này nếu Lỗ Kính Tu giúp đỡ Vương Tử Quân, rất có thể sẽ không đắc tội với Vương Tử Quân mà chống đối với người của Chử Vận Phong, như vậy bọn họ sẽ lấy hắn là bia ngắm bắn, tập trung hỏa lực vào, nói như vậy thì cũng rất oan uổng.
Lỗ Kính Tu hít vào một hơi thật sâu rồi cho ra quyết định, mở miệng cũng là một đao, ngậm vào cũng là một đao, nếu ngậm miệng làm cho người ta xem thường, không bằng chính mình đứng lên bày tỏ thái độ rõ ràng.
Lỗ Kính Tu hạ quyết tâm rồi trầm giọng nói: - Tôi giúp đỡ ý kiến của trưởng phòng Tử Quân, vì chuyện gì cũng phải có người chuyên nghiệp xử lý, cần phải cho chuyên gia đi thực hiện. Lúc này công ty xe hơi Đông Hồng muốn phát triển thì cần một vị giám đốc hiểu rõ về đơn vị của mình, tôi cho rằng đồng chí Lưu Thành Lâm nếu là giám đốc công ty sẽ đẩy mạnh đơn vị của mình phát triển.
Lỗ Kính Tu nói xong thì Đậu Minh Đường và Hoắc Quang Lĩnh đều tỏ thái độ: - Tôi cũng giúp đỡ ý kiến của trưởng phòng Vương.
Có lời nói giúp đỡ của Đậu Minh Đường, Lỗ Kính Tu và Hoắc Quang Lĩnh, lúc này số người ủng hộ Vương Tử Quân đã vượt qua Lý Thừa Uyên. Nhưng ưu thế này cũng không phải mọi người nhìn thấy là quá tốt, vì đại đa số người bên phía Chử Vận Phong còn chưa mở miệng, nhưng bên phía Vương Tử Quân thì hầu như đã đứng hết ra rồi.
- Trưởng phòng Vương, tôi căn bản không hiểu rõ về Lưu Thành Lâm cho lắm, anh từng gặp qua người này sao? Mọi người trong phòng đang suy đoán là ai sẽ mở miệng tiếp theo, Diêu Trung Tắc đột nhiên mở miệng hỏi.
- Tôi đã gặp Lưu Thành Lâm. Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Diêu Trung Tắc, hắn hiểu đối phương đang nghĩ gì, sau khi trầm ngâm giây lát thì dùng giọng kiên định nói.
Nụ cười trên mặt Diêu Trung Tắc càng thêm sáng lạn, hắn cười cười nói: - Như vậy theo ý của trưởng phòng Tử Quân, nếu như để cho đồng chí Lưu Thành Lâm đảm nhiệm vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, anh ấy có năng lực đưa công ty xe hơi Đông Hồng thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn hiện tại hay không?
Vấn đề này của Diêu Trung Tắc căn bản không chỉ là thâm độc bình thường, thậm chí nó còn đào lên nhiều hố sâu cho chính Vương Tử Quân. Nếu như Vương Tử Quân trả lời là phủ định, như vậy căn bản là lời nói trước đó biến thành vô nghĩa; nhưng nếu như đó là lời khẳng định, như vậy sau này khi Lưu Thành Lâm là giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, không thể đưa công ty thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, tất nhiên người bị truy cứu trách nhiệm chủ yếu nhất khi đó sẽ là Vương Tử Quân.
Lúc này Diêu Trung Tắc có thể nói là tiến cũng hay mà lùi cũng ổn.
- Tôi cho rằng đồng chí Lưu Thành Lâm có năng lực như thế. Vương Tử Quân cũng không nhìn vào mặt Diêu Trung Tắc, hắn dùng giọng bình tĩnh nói.
Câu này vừa ra khỏi miệng, người khác căn bản không có phản ứng gì, thế nhưng Diêu Trung Tắc đã dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói: - Tôi gần đây rất tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của trưởng phòng Tử Quân, nếu trưởng phòng Tử Quân đã có lòng tin như vậy, tôi tin tưởng đồng chí Lưu Thành Lâm có thể dẫn đầu đưa công ty xe hơi Đông Hồng thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó, tôi đồng ý để đồng chí Lưu Thành Lâm tiến lên làm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng.
Diêu Trung Tắc là người đứng hàng thứ ba trong tỉnh ủy Nam Giang, lời nói cực kỳ có lực ảnh hưởng. Nhưng lúc này người ta không chú ý đến lực ảnh hưởng của Diêu Trung Tắc, chủ yếu quan tâm đến lời nói vừa rồi, căn bản lắp ghép lại và cảm thấy có nhiều ý nghĩa.
Nếu Lưu Thành Lâm không thể đưa công ty xe hơi Đông Hồng thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, như vậy là Vương Tử Quân không biết nhìn người, căn bản là quá chủ quan duy ý chí. Như vậy là một chiếc mũ không hay cho vị trí trưởng phòng tổ chức của Vương Tử Quân, như vậy làm gì có tư cách tiếp tục công tác làm cho người ta tin phục?
Ngay cả nhóm người đang đối chiến với Vương Tử Quân là Lý Thừa Uyên cũng khó thể không bội phục sự độc ác của một người xảo quyệt như Diêu Trung Tắc. Lý Thừa Uyên là phó chủ tịch thường vụ nắm công tác kinh tế, hắn căn bản hiểu rõ hơn người bình thường về phương diện mình đang quản lý. Hắn biết rõ với một xí nghiệp lớn như công ty xe hơi Đông Hồng, nếu muốn thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó thì không phải chỉ đơn giản là đứng ra tỏ thái độ và hô khẩu hiệu suông.
Diêu Trung Tắc chính thức đưa một sự kiện với xác xuất thành công không cao ném lên đầu Vương Tử Quân. Nếu Lưu Thành Lâm căn bản không làm tốt công tác của mình ở công ty xe hơi Đông Hồng, như vậy Vương Tử Quân căn bản sẽ không dễ xoay người.
Diêu Trung Tắc căn bản là quá ác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.