Chương 1293: Trượng phu vô tình chưa hẳn là chân hào kiệt.
Bảo Thạch Tiêu
04/05/2015
Nếu như không thể làm tốt công tác với Đậu Minh Đường, một khi có người nói này nói nọ, như vậy ý kiến của Đậu Minh Đường sẽ là không quá tốt. Vương Tử Quân vẫn còn muốn hỏi ý kiến của Đậu Minh Đường, thế nên phải bỏ ra vài phần khí lực.
Vương Tử Quân và Đậu Minh Đường căn bản là minh hữu của nhau, hơn nữa càng cố gắng hết sức để cố gắng trợ uy cho mình. Tất nhien Đậu Minh Đường phải nhất trí trong hành động của Vương Tử Quân, nó cũng không loại trừ một phần nịnh nọt, nhưng có đôi khi hai bên thầm hiểu nhau là được, cũng không cần nói ra những lời vô nghĩa.
Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, đúng lúc này điện thoại vang lên. Hắn nhìn vào dãy số gọi đến trên chiếc điện thoại màu đỏ bí mật của mình, không khỏi thầm nghĩ nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
- Trưởng phòng Vương, tôi là Đậu Minh Đường, anh bận rộn gì không? Điện thoại vừa nối thông thì Đậu Minh Đường đã lên tiếng.
Vương Tử Quân căn bản ân cần thăm hỏi Đậu Minh Đường một lượt, sau đó nói rõ ý nghĩ của mình với Đậu Minh Đường. Đậu Minh Đường nghe xong lời nói của Vương Tử Quân, sau đó chợt cười ha hả nói: - Trưởng phòng Vương, hai người chúng ta thật sự không mưu mà hợp, cho dù anh không nói thì tôi cũng không nỡ để cho đồng chí Đoạn Văn Đống rời khỏi thành phố Đông Hồng. Nửa năm qua tình hình trật tự trị an của thành phố Đông Hồng tốt hơn rất nhiều, vì ngàn quân dễ cầu tướng tài khó được, nếu đổi lại là người khác thì tôi cảm thấy rất lo lắng.
Vương Tử Quân đi trên đường phố khá lạnh của thành phố Giang Thị, toàn thân bọc trong áo ấm. Trước tết âm lịch thì phương nam đã ấm lên thế nhưng phương bắc vẫn rất lạnh, tám giờ sáng đã không còn mấy người đi trên đường.
Lần này Vương Tử Quân đến thành phố Giang Thị chủ yếu là viếng mộ ông nội. Khi bố Vương Quang Vinh được điều động, tết này cả nhà Vương Tử Quân phải ở thủ đô. Vương lão gia tử đã mất, lúc này đại gia đình Vương gia đoàn tụ cũng không dễ dàng. Vương Tử Quân là người cực kỳ có tương lai, nếu hắn không quay về thì tết căn bản còn ý nghĩa gì nữa?
Tất cả vẫn như trước, nhưng Vương Tử Quân cảm thấy con phố này có chút xa lạ. Nhị thúc, cô cô tuy vẫn còn ở nơi này, nhà cũ của Vương Tử Quân vẫn còn, thế nhưng lúc này hắn lại cảm thấy mối liên hệ của mình với thành phố này đã bị chặt đứt.
Vì lúc này Vương lão gia tử đã không còn.
Vương Tử Quân chỉ một mình đến Giang Thị, dù Du Giang Vĩ muốn đi cùng nhưng bị hắn từ chối. Khi vị trí liên tục tăng tiến thì khoảng thời gian Vương Tử Quân được tự do ngày càng ít đi. Lần này hắn về viếng mộ ông nội, hắn sao lại không muốn được trải qua một cuộc sống bình thường? Mặc dù hắn chỉ được tự do một ngày mà thôi.
- Tút tút tút. Chuông điện thoại khẽ vang lên, Vương Tử Quân nghe máy, chợt nghe bên trong vang lên giọng nói êm ái của Y Phong. Lúc này Y Phong đang sống cùng với Tần Hồng Cẩm, những công tác luật sư căn bản được nàng làm rất sinh động.
- Gần đây anh thế nào rồi? Giọng nói của Y Phong vẫn dịu dàng như trước.
Vương Tử Quân căn bản vẫn có chút áy náy với quan hệ của mình và Y Phong, vì sự hạn chế của thân phận nên trước nay hắn và nàng chung đụng thì ít mà cách xa thì nhiều, nhưng Y Phong vẫn phải trả giá một đời cho hắn.
- Cũng khá tốt, cũng không tính là quá bận rộn, Tiểu Điềm Đậu thế nào rồi? Vương Tử Quân tuy rất muốn làm cho mình vui vẻ một chút, thế nhưng lúc này quay về Giang Thị, chút cảm xúc thương cảm vẫn chiếm hết cõi lòng.
- Anh không vui sao? Có chuyện gì thế? Y Phong ân cần hỏi một câu.
Vương Tử Quân căn bản không che giấu với Y Phong: - Anh quay về Giang Thị, đang đi thăm mộ ông nội, em đang ở đâu vậy?
Y Phong căn bản cũng không có nhiều cảm tình với Vương lão gia tử, nhưng nàng hiểu tâm tình của Vương Tử Quân vào lúc này. Nàng dịu dàng an ủi: - Tử Quân, ông cụ ở trên trời có linh thiêng thấy chúng ta sống vui vẻ hạnh phúc thì sẽ rất vui.
Vương Tử Quân căn bản thấy rõ sinh lão bệnh tử hơn cả Y Phong, nhưng biết rõ là một chuyện, hành động thế nào mới là khó. Lúc này hắn đang chìm đắm trong thương cảm, bây giờ Y Phong nói vài lời cũng làm cho tâm tình của hắn khó thể vui vẻ ngay được.
- Khi nào thì em về Chiết Giang?
- Em và Tiểu Điềm Đậu đã thương lượng với ông bà ngoại, để cho bố mẹ em đến bên này ăn tết, vì vậy mà Tiểu Điềm Đậu rất vui.
Vương Tử Quân có thể cảm ứng được niềm vui của Y Phong, nhưng niềm vui đơn giản của nàng lại làm cho hắn cảm thấy chua xót trong lòng. Y Phong là một người phụ nữ bình thường, nàng cũng hy vọng được bình thường như những người phụ nữ khác, cũng mong muốn gia đình được vui vẻ đoàn tụ bên nhau vào ngày tết. Nhưng khi mà tuổi của Y Phong ngày càng lớn, Tiểu Điềm Đậu cũng xuất hiện, nhu cầu đơn giản của nàng căn bản cũng là một yêu cầu xa vời.
- Hai ngày nữ anh sẽ đến thăm em. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói với Y Phong.
Đầu dây bên kia trầm mặc giây lát, Y Phong chợt cười nói: - Không cần, anh cứ bận rộn việc của mình đi, em và con đều rất tốt, anh không cần quá lo lắng.
Khi Vương Tử Quân đang cảm thấy cực kỳ áy náy thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngái ngủ của Tiểu Điềm Đậu: - Bố, mẹ không cho con ngủ, bố mau đến giúp con. Cô giáo nói nếu trẻ nhỏ không được ngủ thì sẽ xấu đi đấy.
Giọng nói ngây thơ của Tiểu Điềm Đậu làm cho Vương Tử Quân không khỏi cười lớn, hắn nói hai câu với Tiểu Điềm Đậu trong điện thoại, sau đó mới cúp điện thoại.
Vương Tử Quân hít vào một hơi thật sâu, hắn cảm thấy tinh thần của mình đã khá hơn. Hắn nhìn phố phường chung quanh đã có thêm vài phần nhân khí, tâm tình chợt ấm lên.
Vô tình chưa hẳn là chân hào kiệt, yêu thương vợ con mới là trượng phu, Vương Tử Quân thầm nói một câu mà kiếp trước mình đọc từ quyển sách nào đó, sau đó tiếp tục cất bước.
Vì không phải là ngày lễ nên lúc này nghĩa địa cũng có rất ít người, ngôi mộ của Vương lão gia tử căn bản không có gì đặc thù với những ngôi mộ khác ở chung quanh. Dựa theo công tích của Vương lão gia tử, căn bản có thể được hưởng thụ những vinh hạnh đặc biệt. Nhưng cuối cùng thì gia đình vẫn phải căn cứ theo di chúc của ông cụ để đặt ông trong một nghĩa địa cực kỳ bình thường ở thành phố Giang Thị.
Vương Tử Quân đứng trước mộ ông nội mà tâm tình đầy cảm xúc. Tuy lúc này ông không còn nhưng trong cảm giác thì hắn vẫn cảm thấy ông vẫn như ở bên cạnh mình, hắn nhớ đến những kỷ niệm của mình và ông, căn bản là nước mắt chảy dài.
- Ông nội, chúc ông năm mới vui vẻ. Không biết bao lâu sau thì Vương Tử Quân mới nói về phía mộ ông mình như vậy, gương mặt đã tràn đầy nước mắt.
Vương Tử Quân rời khỏi nghĩa địa cũng không nhanh chóng quay về Nam Giang, hắn bắt xe đến khu nhà thường ủy tỉnh ủy Nam Giang. Vương lão gia tử đã qua đời nhưng không ai đến thu hồi căn nhà của ông. Mặc dù Vương gia đã làm tốt công tác chuẩn bị, thế nhưng lãnh đạo tỉnh Chiết Giang cũng không người nào tình nguyện chấp hành.
Vương Tử Quân mở cổng, lúc này vườn rau đã không còn, tuy khoảng sân vẫn được quét dọn sạch sẽ thế nhưng vì đã lâu không có ai ở nên bên trong rất lạnh lùng cô độc. Vương Tử Quân dùng khóa mở cửa nhà, quét dọn nhà cửa. Sau đó hắn dùng chiếc ấm nước điện của ông cụ để nấu nước sôi, lại lẳng lặng nằm trên chiếc ghế của chủ nhân đã mất, khẽ lắc lư cơ thể.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên căn bản phá vỡ không gian yên tĩnh của Vương Tử Quân. Hắn nhìn thoáng qua điện thoại, người gọi điện thoại đến là Nhị thúc Vương Giải Phóng, hắn có chút chần chờ, sau đó nghe máy.
- Tử Quân, cháu đang ở đâu vậy? Chú nghe bố cháu nói cháu đến Giang Thị phải không? Sau khi nối thông điện thoại thì Nhị thúc Vương Giải Phóng dùng giọng thân mật nói. Sau sự việc phát sinh sau đám tang của Vương lão gia tử, thái độ của Vương Giải Phóng với Vương Tử Quân đã hoàn toàn biến đổi, lời nói vừa thân mật vừa có chút cung kính.
Vương Tử Quân căn bản cảm thấy có chút đau lòng vì biến đổi của chú mình, nhưng cũng không thể không tiếp nhận một sự thật, đó chính là người trong quan trường dù thế nào cũng sinh ra căn bệnh như vậy, đó là nói chuyện theo cấp bậc và địa vị. Biết đâu biến đổi của Nhị thúc là hợp tình hợp lý? Cho dù Vương Tử Quân cảm thấy không thích, thế nhưng hắn chỉ có thể chủ động tiếp nhận, vì thế hắn cười nói với Nhị thúc; - Nhị thúc, cháu đang nghỉ ngơi trong nhà ông nội, chiều nay sẽ quay về Nam Giang.
- Nhà ông cụ đã lâu không có người ở, khá lạnh, nếu không thì chú phái người đến lắp đặt điều hòa nhé? Khi Vương lão gia tử còn sống thì căn bản không thích các dụng cụ điện như điều hòa ngoài chiếc ấm điện trong nhà, thế cho nên nhà cửa có vài phần lạnh lẽo.
Lắp đặt máy điều hòa đối với Vương Giải Phóng căn bản chỉ là một câu nói mà thôi, nhưng Vương Tử Quân căn bản không muốn có người đến quấy rầy sự yên tĩnh của mình, thế nên nhanh chóng từ chối: - Nhị thúc, hay là khỏi đi, cháu cũng không ở được lâu trong nhà ông, sẽ nhanh chóng quay về mà thôi.
Vương Giải Phóng giống như hiểu bây giờ lắp điều hòa trong nhà bố mình thì có vẻ làm phiền Vương Tử Quân, thế nên đành thôi. Nhưng lão lại càng không khách khí: - Tử Quân, chú còn có chút chuyện, căn bản là khó dứt ra. Nếu không thì thế này đi, đến trưa chú phái người đến đón cháu, chúng ta đến nhà cô cô của cháu dùng cơm gia đình được không?
Ăn cơm với gia đình cô cô cũng là một tính toán của Vương Tử Quân trước khi đến Giang Thị, lúc này Nhị thúc chủ động nói ra, thế nên hắn căn bản là sảng khoái đồng ý.
- Chú sẽ gọi điện thoại cho em cháu quay về, cả nhà chúng ta đoàn tụ một chút. Bố của cháu đang công tác ở thủ đô, thế cho nên bây giờ gia đình chúng ta đoàn tụ với nhau cũng không dễ dàng gì. Chú vốn nghĩ định về thủ đô ăn tết với bố cháu, thế nhưng bố cháu không cho, cảm thấy bây giờ an phận sẽ ổn hơn. Vương Giải Phóng nói, căn bản tràn đầy vẻ thân cận với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân hiểu ý nghĩ của bố mình, hắn cười cười nói: - Nhị thúc, bây giờ là thời điểm mấu chốt, tốt nhất không nên quá rêu rao.
Vương Giải Phóng càng nghe càng cảm thấy mẫn cảm, lão chần chờ một lát rồi không nhịn được hỏi: - Tử Quân, bí thư Lâm bên kia có phải đã xác định rồi không?
- À, bây giờ còn đang chờ họp. Vương Tử Quân cũng không che giấu, hắn dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói: - Đợi sang năm gia đình chúng ta sẽ có một cái tết đoàn viên.
- Điều này là hoàn toàn khẳng định.
Sau khi nghe lời khẳng định của Vương Tử Quân thì cảm thấy rất hưng phấn, lão nói vài lời yêu cầu Vương Tử Quân giữ ấm, sau đó cúp điện thoại mà vẫn còn chưa thỏa mãn.
Vương Tử Quân căn bản biết rõ Vương Giải Phóng nghĩ đến điều gì, nhưng những thứ này chỉ để trong lòng. Hơn nữa nhân tâm là như thế, mình không cần yêu cầu Nhị thúc quá nhiều.
Vương Tử Quân uống một ngụm trà, hương vị đắng chát làm hắn thầm kêu khổ, nhưng đồng thời hắn cũng rất hưởng thụ. Khi hắn đang hưởng thụ vẻ thanh nhàn, một gióng nói trong trẻo trẻ thơ chợt truyền đến từ ngoài cửa: - Chú, sao hoa bên trong lại chết hết rồi?
Cô gái nhỏ mặc áo lông màu hồng, đỉnh đầu có một cái bím tóc, gương mặt hình cầu nhỏ nhắn trong suốt. Lúc này căn nhà tịch mịch giống như bừng bừng sức sống vì một sinh mệnh nhỏ nhắn xuất hiện.
Vương Tử Quân nhìn cô gái nhỏ mà không tự chủ được sinh ra một xúc động, loại xúc động này khó thể nào miêu tả được, căn bản là tràn đầy tim phổi.
Vương Tử Quân nhìn cô bé mãi mà không nói một câu. Mặc dù hắn không biết cô bé này vì sao lại xuất hiện trong nhà của ông nội vào lúc này, thế nhưng giống như hắn lại bị cô bé nắm bắt lấy quả tim của mình.
- Chú, hoa này sao lại trở nên như vậy? Cô bé trừng mắt rất lớn dùng ánh mắt khờ dại nhìn Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân lúc này mới tỉnh táo lại từ trong cảm xúc khó hiểu của mình, hắn khẽ đi đến bên cạnh cô bé, sau đó ngồi xổm xuống nói: - Bây giờ là mùa đông, thời tiết lạnh hơn, hoa phải ngủ đông. Đợi đến mùa xuân thì nàng hoa sẽ được đánh thức.
- À! Cô bé chợt gật gật đầu, bộ dạng rất đáng yêu.
Vương Tử Quân thấy cô bé này không khác biệt gì nhiều so với Tiểu Điềm Đậu nhà mình, hắn khẽ hỏi: - Cháu gái, sao cháu lại chạy đến đây một mình, bố mẹ cháu đâu?
- Dì có chút việc bận, thế nên cháu đến đây chơi. Cô gái nhỏ nhìn Vương Tử Quân, hai bàn tay chợt đan vào với nhau giống như một người lớn.
Vương Tử Quân có chút sững sốt, sau đó hắn cười nói: - Cháu gái, cháu cũng không được chạy đi lung tung, nếu không mẹ sẽ sốt ruột, nói cho chú biết nhà cháu ở chỗ nào, chú sẽ đưa cháu về nhà.
Vương Tử Quân nói rồi đưa tay ra đỡ lấy cô bé, cô bé có chút chần chờ, sau đó tiến lên nắm lấy bàn tay của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nắm bắt bàn tay nhỏ của cô bé, hắn cực kỳ chú ý, chỉ sợ dùng sức thì sẽ tổn thương một đóa hoa đẹp của thế gian. Cô bé đi cùng Vương Tử Quân, hắn càng cảm thấy ấm áp hơn.
- Cháu có thể cho chú biết tên không? Vương Tử Quân đi về phía trước, hắn khẽ hỏi cô bé.
- Cháu tên là Tái Tái. Cô bé nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng trẻ thơ nói.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị hỏi xem cha mẹ cô bé là ai, chợt nghe thấy có người ở bên ngoài hô lớn: - Tái Tái, cháu đang ở đâu thế? Dì không thấy cháu!
Cô bé nghe thấy người gọi mình thì có chút gấp gáp, nó buông tay Vương Tử Quân rồi bỏ chạy, nhưng khi chạy được vài bước thì dừng lại nhìn Vương Tử Quân: - Chú, Tái Tái không thể đi chơi với chú, chú về nhà đi, nếu không sẽ gặp phải sói đấy.
Vương Tử Quân không khỏi nở nụ cười, hắn tiến lên đuổi kịp cô bé, sau đó ôm nàng lến: - Để chú tiễn Tái Tái được không? Chú ở một mình cũng rất buồn.
Vương Tử Quân đi ra khỏi nhà, hắn thấy một cô gái hơn hai mươi tuổi đang cuống quýt đi tìm khắp nơi. Lúc này Tái Tái ghé sát bên tai Vương Tử Quân nói: - Chú, mau đặt Tái Tái xuống, nếu không dì nhìn thấy sẽ chọc cháu đấy.
Vương Tử Quân và Đậu Minh Đường căn bản là minh hữu của nhau, hơn nữa càng cố gắng hết sức để cố gắng trợ uy cho mình. Tất nhien Đậu Minh Đường phải nhất trí trong hành động của Vương Tử Quân, nó cũng không loại trừ một phần nịnh nọt, nhưng có đôi khi hai bên thầm hiểu nhau là được, cũng không cần nói ra những lời vô nghĩa.
Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, đúng lúc này điện thoại vang lên. Hắn nhìn vào dãy số gọi đến trên chiếc điện thoại màu đỏ bí mật của mình, không khỏi thầm nghĩ nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
- Trưởng phòng Vương, tôi là Đậu Minh Đường, anh bận rộn gì không? Điện thoại vừa nối thông thì Đậu Minh Đường đã lên tiếng.
Vương Tử Quân căn bản ân cần thăm hỏi Đậu Minh Đường một lượt, sau đó nói rõ ý nghĩ của mình với Đậu Minh Đường. Đậu Minh Đường nghe xong lời nói của Vương Tử Quân, sau đó chợt cười ha hả nói: - Trưởng phòng Vương, hai người chúng ta thật sự không mưu mà hợp, cho dù anh không nói thì tôi cũng không nỡ để cho đồng chí Đoạn Văn Đống rời khỏi thành phố Đông Hồng. Nửa năm qua tình hình trật tự trị an của thành phố Đông Hồng tốt hơn rất nhiều, vì ngàn quân dễ cầu tướng tài khó được, nếu đổi lại là người khác thì tôi cảm thấy rất lo lắng.
Vương Tử Quân đi trên đường phố khá lạnh của thành phố Giang Thị, toàn thân bọc trong áo ấm. Trước tết âm lịch thì phương nam đã ấm lên thế nhưng phương bắc vẫn rất lạnh, tám giờ sáng đã không còn mấy người đi trên đường.
Lần này Vương Tử Quân đến thành phố Giang Thị chủ yếu là viếng mộ ông nội. Khi bố Vương Quang Vinh được điều động, tết này cả nhà Vương Tử Quân phải ở thủ đô. Vương lão gia tử đã mất, lúc này đại gia đình Vương gia đoàn tụ cũng không dễ dàng. Vương Tử Quân là người cực kỳ có tương lai, nếu hắn không quay về thì tết căn bản còn ý nghĩa gì nữa?
Tất cả vẫn như trước, nhưng Vương Tử Quân cảm thấy con phố này có chút xa lạ. Nhị thúc, cô cô tuy vẫn còn ở nơi này, nhà cũ của Vương Tử Quân vẫn còn, thế nhưng lúc này hắn lại cảm thấy mối liên hệ của mình với thành phố này đã bị chặt đứt.
Vì lúc này Vương lão gia tử đã không còn.
Vương Tử Quân chỉ một mình đến Giang Thị, dù Du Giang Vĩ muốn đi cùng nhưng bị hắn từ chối. Khi vị trí liên tục tăng tiến thì khoảng thời gian Vương Tử Quân được tự do ngày càng ít đi. Lần này hắn về viếng mộ ông nội, hắn sao lại không muốn được trải qua một cuộc sống bình thường? Mặc dù hắn chỉ được tự do một ngày mà thôi.
- Tút tút tút. Chuông điện thoại khẽ vang lên, Vương Tử Quân nghe máy, chợt nghe bên trong vang lên giọng nói êm ái của Y Phong. Lúc này Y Phong đang sống cùng với Tần Hồng Cẩm, những công tác luật sư căn bản được nàng làm rất sinh động.
- Gần đây anh thế nào rồi? Giọng nói của Y Phong vẫn dịu dàng như trước.
Vương Tử Quân căn bản vẫn có chút áy náy với quan hệ của mình và Y Phong, vì sự hạn chế của thân phận nên trước nay hắn và nàng chung đụng thì ít mà cách xa thì nhiều, nhưng Y Phong vẫn phải trả giá một đời cho hắn.
- Cũng khá tốt, cũng không tính là quá bận rộn, Tiểu Điềm Đậu thế nào rồi? Vương Tử Quân tuy rất muốn làm cho mình vui vẻ một chút, thế nhưng lúc này quay về Giang Thị, chút cảm xúc thương cảm vẫn chiếm hết cõi lòng.
- Anh không vui sao? Có chuyện gì thế? Y Phong ân cần hỏi một câu.
Vương Tử Quân căn bản không che giấu với Y Phong: - Anh quay về Giang Thị, đang đi thăm mộ ông nội, em đang ở đâu vậy?
Y Phong căn bản cũng không có nhiều cảm tình với Vương lão gia tử, nhưng nàng hiểu tâm tình của Vương Tử Quân vào lúc này. Nàng dịu dàng an ủi: - Tử Quân, ông cụ ở trên trời có linh thiêng thấy chúng ta sống vui vẻ hạnh phúc thì sẽ rất vui.
Vương Tử Quân căn bản thấy rõ sinh lão bệnh tử hơn cả Y Phong, nhưng biết rõ là một chuyện, hành động thế nào mới là khó. Lúc này hắn đang chìm đắm trong thương cảm, bây giờ Y Phong nói vài lời cũng làm cho tâm tình của hắn khó thể vui vẻ ngay được.
- Khi nào thì em về Chiết Giang?
- Em và Tiểu Điềm Đậu đã thương lượng với ông bà ngoại, để cho bố mẹ em đến bên này ăn tết, vì vậy mà Tiểu Điềm Đậu rất vui.
Vương Tử Quân có thể cảm ứng được niềm vui của Y Phong, nhưng niềm vui đơn giản của nàng lại làm cho hắn cảm thấy chua xót trong lòng. Y Phong là một người phụ nữ bình thường, nàng cũng hy vọng được bình thường như những người phụ nữ khác, cũng mong muốn gia đình được vui vẻ đoàn tụ bên nhau vào ngày tết. Nhưng khi mà tuổi của Y Phong ngày càng lớn, Tiểu Điềm Đậu cũng xuất hiện, nhu cầu đơn giản của nàng căn bản cũng là một yêu cầu xa vời.
- Hai ngày nữ anh sẽ đến thăm em. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói với Y Phong.
Đầu dây bên kia trầm mặc giây lát, Y Phong chợt cười nói: - Không cần, anh cứ bận rộn việc của mình đi, em và con đều rất tốt, anh không cần quá lo lắng.
Khi Vương Tử Quân đang cảm thấy cực kỳ áy náy thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngái ngủ của Tiểu Điềm Đậu: - Bố, mẹ không cho con ngủ, bố mau đến giúp con. Cô giáo nói nếu trẻ nhỏ không được ngủ thì sẽ xấu đi đấy.
Giọng nói ngây thơ của Tiểu Điềm Đậu làm cho Vương Tử Quân không khỏi cười lớn, hắn nói hai câu với Tiểu Điềm Đậu trong điện thoại, sau đó mới cúp điện thoại.
Vương Tử Quân hít vào một hơi thật sâu, hắn cảm thấy tinh thần của mình đã khá hơn. Hắn nhìn phố phường chung quanh đã có thêm vài phần nhân khí, tâm tình chợt ấm lên.
Vô tình chưa hẳn là chân hào kiệt, yêu thương vợ con mới là trượng phu, Vương Tử Quân thầm nói một câu mà kiếp trước mình đọc từ quyển sách nào đó, sau đó tiếp tục cất bước.
Vì không phải là ngày lễ nên lúc này nghĩa địa cũng có rất ít người, ngôi mộ của Vương lão gia tử căn bản không có gì đặc thù với những ngôi mộ khác ở chung quanh. Dựa theo công tích của Vương lão gia tử, căn bản có thể được hưởng thụ những vinh hạnh đặc biệt. Nhưng cuối cùng thì gia đình vẫn phải căn cứ theo di chúc của ông cụ để đặt ông trong một nghĩa địa cực kỳ bình thường ở thành phố Giang Thị.
Vương Tử Quân đứng trước mộ ông nội mà tâm tình đầy cảm xúc. Tuy lúc này ông không còn nhưng trong cảm giác thì hắn vẫn cảm thấy ông vẫn như ở bên cạnh mình, hắn nhớ đến những kỷ niệm của mình và ông, căn bản là nước mắt chảy dài.
- Ông nội, chúc ông năm mới vui vẻ. Không biết bao lâu sau thì Vương Tử Quân mới nói về phía mộ ông mình như vậy, gương mặt đã tràn đầy nước mắt.
Vương Tử Quân rời khỏi nghĩa địa cũng không nhanh chóng quay về Nam Giang, hắn bắt xe đến khu nhà thường ủy tỉnh ủy Nam Giang. Vương lão gia tử đã qua đời nhưng không ai đến thu hồi căn nhà của ông. Mặc dù Vương gia đã làm tốt công tác chuẩn bị, thế nhưng lãnh đạo tỉnh Chiết Giang cũng không người nào tình nguyện chấp hành.
Vương Tử Quân mở cổng, lúc này vườn rau đã không còn, tuy khoảng sân vẫn được quét dọn sạch sẽ thế nhưng vì đã lâu không có ai ở nên bên trong rất lạnh lùng cô độc. Vương Tử Quân dùng khóa mở cửa nhà, quét dọn nhà cửa. Sau đó hắn dùng chiếc ấm nước điện của ông cụ để nấu nước sôi, lại lẳng lặng nằm trên chiếc ghế của chủ nhân đã mất, khẽ lắc lư cơ thể.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên căn bản phá vỡ không gian yên tĩnh của Vương Tử Quân. Hắn nhìn thoáng qua điện thoại, người gọi điện thoại đến là Nhị thúc Vương Giải Phóng, hắn có chút chần chờ, sau đó nghe máy.
- Tử Quân, cháu đang ở đâu vậy? Chú nghe bố cháu nói cháu đến Giang Thị phải không? Sau khi nối thông điện thoại thì Nhị thúc Vương Giải Phóng dùng giọng thân mật nói. Sau sự việc phát sinh sau đám tang của Vương lão gia tử, thái độ của Vương Giải Phóng với Vương Tử Quân đã hoàn toàn biến đổi, lời nói vừa thân mật vừa có chút cung kính.
Vương Tử Quân căn bản cảm thấy có chút đau lòng vì biến đổi của chú mình, nhưng cũng không thể không tiếp nhận một sự thật, đó chính là người trong quan trường dù thế nào cũng sinh ra căn bệnh như vậy, đó là nói chuyện theo cấp bậc và địa vị. Biết đâu biến đổi của Nhị thúc là hợp tình hợp lý? Cho dù Vương Tử Quân cảm thấy không thích, thế nhưng hắn chỉ có thể chủ động tiếp nhận, vì thế hắn cười nói với Nhị thúc; - Nhị thúc, cháu đang nghỉ ngơi trong nhà ông nội, chiều nay sẽ quay về Nam Giang.
- Nhà ông cụ đã lâu không có người ở, khá lạnh, nếu không thì chú phái người đến lắp đặt điều hòa nhé? Khi Vương lão gia tử còn sống thì căn bản không thích các dụng cụ điện như điều hòa ngoài chiếc ấm điện trong nhà, thế cho nên nhà cửa có vài phần lạnh lẽo.
Lắp đặt máy điều hòa đối với Vương Giải Phóng căn bản chỉ là một câu nói mà thôi, nhưng Vương Tử Quân căn bản không muốn có người đến quấy rầy sự yên tĩnh của mình, thế nên nhanh chóng từ chối: - Nhị thúc, hay là khỏi đi, cháu cũng không ở được lâu trong nhà ông, sẽ nhanh chóng quay về mà thôi.
Vương Giải Phóng giống như hiểu bây giờ lắp điều hòa trong nhà bố mình thì có vẻ làm phiền Vương Tử Quân, thế nên đành thôi. Nhưng lão lại càng không khách khí: - Tử Quân, chú còn có chút chuyện, căn bản là khó dứt ra. Nếu không thì thế này đi, đến trưa chú phái người đến đón cháu, chúng ta đến nhà cô cô của cháu dùng cơm gia đình được không?
Ăn cơm với gia đình cô cô cũng là một tính toán của Vương Tử Quân trước khi đến Giang Thị, lúc này Nhị thúc chủ động nói ra, thế nên hắn căn bản là sảng khoái đồng ý.
- Chú sẽ gọi điện thoại cho em cháu quay về, cả nhà chúng ta đoàn tụ một chút. Bố của cháu đang công tác ở thủ đô, thế cho nên bây giờ gia đình chúng ta đoàn tụ với nhau cũng không dễ dàng gì. Chú vốn nghĩ định về thủ đô ăn tết với bố cháu, thế nhưng bố cháu không cho, cảm thấy bây giờ an phận sẽ ổn hơn. Vương Giải Phóng nói, căn bản tràn đầy vẻ thân cận với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân hiểu ý nghĩ của bố mình, hắn cười cười nói: - Nhị thúc, bây giờ là thời điểm mấu chốt, tốt nhất không nên quá rêu rao.
Vương Giải Phóng càng nghe càng cảm thấy mẫn cảm, lão chần chờ một lát rồi không nhịn được hỏi: - Tử Quân, bí thư Lâm bên kia có phải đã xác định rồi không?
- À, bây giờ còn đang chờ họp. Vương Tử Quân cũng không che giấu, hắn dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói: - Đợi sang năm gia đình chúng ta sẽ có một cái tết đoàn viên.
- Điều này là hoàn toàn khẳng định.
Sau khi nghe lời khẳng định của Vương Tử Quân thì cảm thấy rất hưng phấn, lão nói vài lời yêu cầu Vương Tử Quân giữ ấm, sau đó cúp điện thoại mà vẫn còn chưa thỏa mãn.
Vương Tử Quân căn bản biết rõ Vương Giải Phóng nghĩ đến điều gì, nhưng những thứ này chỉ để trong lòng. Hơn nữa nhân tâm là như thế, mình không cần yêu cầu Nhị thúc quá nhiều.
Vương Tử Quân uống một ngụm trà, hương vị đắng chát làm hắn thầm kêu khổ, nhưng đồng thời hắn cũng rất hưởng thụ. Khi hắn đang hưởng thụ vẻ thanh nhàn, một gióng nói trong trẻo trẻ thơ chợt truyền đến từ ngoài cửa: - Chú, sao hoa bên trong lại chết hết rồi?
Cô gái nhỏ mặc áo lông màu hồng, đỉnh đầu có một cái bím tóc, gương mặt hình cầu nhỏ nhắn trong suốt. Lúc này căn nhà tịch mịch giống như bừng bừng sức sống vì một sinh mệnh nhỏ nhắn xuất hiện.
Vương Tử Quân nhìn cô gái nhỏ mà không tự chủ được sinh ra một xúc động, loại xúc động này khó thể nào miêu tả được, căn bản là tràn đầy tim phổi.
Vương Tử Quân nhìn cô bé mãi mà không nói một câu. Mặc dù hắn không biết cô bé này vì sao lại xuất hiện trong nhà của ông nội vào lúc này, thế nhưng giống như hắn lại bị cô bé nắm bắt lấy quả tim của mình.
- Chú, hoa này sao lại trở nên như vậy? Cô bé trừng mắt rất lớn dùng ánh mắt khờ dại nhìn Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân lúc này mới tỉnh táo lại từ trong cảm xúc khó hiểu của mình, hắn khẽ đi đến bên cạnh cô bé, sau đó ngồi xổm xuống nói: - Bây giờ là mùa đông, thời tiết lạnh hơn, hoa phải ngủ đông. Đợi đến mùa xuân thì nàng hoa sẽ được đánh thức.
- À! Cô bé chợt gật gật đầu, bộ dạng rất đáng yêu.
Vương Tử Quân thấy cô bé này không khác biệt gì nhiều so với Tiểu Điềm Đậu nhà mình, hắn khẽ hỏi: - Cháu gái, sao cháu lại chạy đến đây một mình, bố mẹ cháu đâu?
- Dì có chút việc bận, thế nên cháu đến đây chơi. Cô gái nhỏ nhìn Vương Tử Quân, hai bàn tay chợt đan vào với nhau giống như một người lớn.
Vương Tử Quân có chút sững sốt, sau đó hắn cười nói: - Cháu gái, cháu cũng không được chạy đi lung tung, nếu không mẹ sẽ sốt ruột, nói cho chú biết nhà cháu ở chỗ nào, chú sẽ đưa cháu về nhà.
Vương Tử Quân nói rồi đưa tay ra đỡ lấy cô bé, cô bé có chút chần chờ, sau đó tiến lên nắm lấy bàn tay của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nắm bắt bàn tay nhỏ của cô bé, hắn cực kỳ chú ý, chỉ sợ dùng sức thì sẽ tổn thương một đóa hoa đẹp của thế gian. Cô bé đi cùng Vương Tử Quân, hắn càng cảm thấy ấm áp hơn.
- Cháu có thể cho chú biết tên không? Vương Tử Quân đi về phía trước, hắn khẽ hỏi cô bé.
- Cháu tên là Tái Tái. Cô bé nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng trẻ thơ nói.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị hỏi xem cha mẹ cô bé là ai, chợt nghe thấy có người ở bên ngoài hô lớn: - Tái Tái, cháu đang ở đâu thế? Dì không thấy cháu!
Cô bé nghe thấy người gọi mình thì có chút gấp gáp, nó buông tay Vương Tử Quân rồi bỏ chạy, nhưng khi chạy được vài bước thì dừng lại nhìn Vương Tử Quân: - Chú, Tái Tái không thể đi chơi với chú, chú về nhà đi, nếu không sẽ gặp phải sói đấy.
Vương Tử Quân không khỏi nở nụ cười, hắn tiến lên đuổi kịp cô bé, sau đó ôm nàng lến: - Để chú tiễn Tái Tái được không? Chú ở một mình cũng rất buồn.
Vương Tử Quân đi ra khỏi nhà, hắn thấy một cô gái hơn hai mươi tuổi đang cuống quýt đi tìm khắp nơi. Lúc này Tái Tái ghé sát bên tai Vương Tử Quân nói: - Chú, mau đặt Tái Tái xuống, nếu không dì nhìn thấy sẽ chọc cháu đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.