Chương 1234: Việc nhỏ không đáng kể cũng có thể hào phóng ở phương diện khống chế thế cục.
Bảo Thạch Tiêu
25/03/2015
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Diêu Trung Tắc, hắn khẽ cười nói: - Bí thư Diêu, tôi cảm thấy ý nghĩ của lãnh đạo chính là để cho chúng ta cho ra một võ đài để cho các cán bộ có thể cạnh tranh công khai bình đẳng với nhau.
Lời nói của mình bị đối phương từ chối, điều này làm cho vẻ mặt của Diêu Trung Tắc trở nên có chút khó coi. Hắn đề nghị điều này căn bản đã biểu đạt quá rõ thành ý với Vương Tử Quân, không ngờ đối phương căn bản không lĩnh tình, ngược lại còn từ chối không chút khách khí.
Vương Tử Quân làm sao vậy? Rõ ràng là không thèm quan tâm đến một người là phó bí thư nắm công tác tổ chức như mình. Một ngọn lửa chợt bùng lên trong lòng Diêu Trung Tắc, hắn làm trợ thủ nhiều năm, lúc này cảm giác tự ái của hắn căn bản càng thêm mẫn cảm.
Diêu Trung Tắc nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, hắn không muốn làm một người đơn độc trong sự kiện này, thế cho nên đổi sang tư thái khác, dùng lời thấm thía ân cần dạy bảo: - Nếu đã như vậy thì tôi hy vọng trưởng phòng Tử Quân xử lý chuyện này cho tốt, vừa tuyển ra được nhân tài, vừa không phụ lòng kỳ vọng của tỉnh ủy.
Lời nói của Diêu Trung Tắc khá đông cứng, Vương Tử Quân có thể cảm nhận được điều này. Hắn biết rõ sự kiện này mình và Diêu Trung Tắc có phát sinh mâu thuẫn, thế nhưng hắn căn bản là không hối hận. Một phương án chọn lựa mới thường phát sinh ma xát, chỉ khi nào có ma xát thì mới có thể vận chuyển bình thường được, mặc dù quá trình này cần phải có sự trả giá rất lớn.
- Cám ơn sự giúp đỡ của bí thư Diêu, có ngài tọa trấn chỉ huy thì phòng tổ chức càng có đầy đủ lòng tin với sự kiện chọn lựa cán bộ công khai lần này. Vương Tử Quân nở nụ cười vui vẻ khẽ nói với Diêu Trung Tắc.
Diêu Trung Tắc nhìn nụ cười vui vẻ của Vương Tử Quân, trong lòng chợt bùng lên cảm giác chán ghét khó thể kiềm chế. Vương Tử Quân cười căn bản là cực kỳ sáng lạn và vô tội, thế nhưng biểu hiện này căn bản là không tốt trong mắt Diêu Trung Tắc, vì đây rõ ràng là biểu hiện của tiểu nhân đắc chí.
Diêu Trung Tắc là phó bí thư nắm công tác tổ chức, hắn nhất định phải gõ đầu làm cho Vương Tử Quân mất đi vẻ đắc chí, phải cho Vương Tử Quân biết rõ Diêu Trung Tắc hắn căn bản có lực khống chế mà khó ai nhúng tay vào được. Vì vậy Diêu Trung Tắc khẽ cười cười rồi nói: - Trưởng phòng Tử Quân, tôi có một người bạn công tác ở tỉnh Chiết Giang, tôi nghe nói hai ngày trước hình như cậu em họ của anh gặp chút phiền toái thì phải?
Diêu Trung Tắc không chờ Vương Tử Quân trả lời, hắn dùng giọng ân cần nói: - Chúng ta không thể làm chuyện trái với nguyên tắc, nhưng có một vài phương diện liên hệ không trái với nguyên tắc thì tôi hoàn toàn có thể làm được. Trưởng phòng Tử Quân, nếu anh có gì cần thì cứ mở miệng, tôi cũng không phải là người ngoài.
Vương Tử Quân nghe những lời giả mù sa mưa của Diêu Trung Tắc mà cảm giác chán ghét càng tăng thêm vài phần. Hắn biết rõ Diêu Trung Tắc đang kích thích chính mình, thế cho nên hắn cười cười nói: - Giả thì giả mà thật sẽ là thật, nếu như em họ của tôi căn bản không được trong sạch, như vậy dù thế nào cũng không thể khả quan; nếu như không có vấn đề, tôi tin tưởng tổ chức sẽ trả lại sự trong sạch cho cậu ấy.
- À, trưởng phòng Tử Quân nói đúng, hèn gì hai người chúng ta hợp ý với nhau như vậy, xem ra hai bên căn bản là anh hùng cùng ý nghĩ, chúng ta xem như cùng nghĩ đến một phương diện. Diêu Trung Tắc vỗ vỗ lên vai của Vương Tử Quân rồi cười ha hả nói: - Chỉ là có vài người lại khá đáng tiếc, nghe nói có một đồng chí của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Chiết Giang gặp tai nạn xe hơi bỏ mạng.
Ánh mắt Diêu Trung Tắc sáng ngời như điện, căn bản tràn đầy vẻ hèn mọn và trào phúng. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng đầy khiêu khích của Diêu Trung Tắc, hắn cảm thấy lúc này phương pháp tốt nhất để ứng phó chính là không nói lời nào. Thế nhưng cuối cùng Vương Tử Quân lại cười nói: - Trăng có khi tròn khi khuyết, lãnh đạo ngài cũng không thể quá cầu toàn. Trước đây vài năm tôi cực kỳ chú ý đến cái nhìn của người khác với mình, nhưng sau khi vợ có kể một câu chuyện khá hay, tôi căn bản không quá quan tâm nữa.
Diêu Trung Tắc nhìn vẻ mặt căn bản là cực kỳ bình tĩnh tự tin của Vương Tử Quân, chỉ cảm thấy người này sẽ tuyệt đối không có lời gì hay để nói với mình. Hắn muốn ngăn cản Vương Tử Quân lên tiếng, thế nhưng đúng lúc này Vương Tử Quân đã dùng giọng êm tai nói: - Có một con cá bơi qua đám cóc, kết quả là bị một con cóc công kích, con cóc nói rằng cá căn bản có bộ dạng không ra gì, miệng quá nhỏ, nào được rộng ăn được nhiều thứ như chúng ta? Còn có con cóc nói bụng cá quá bẹp, căn bản không trơn tròn to lớn như bụng của chúng ta...
Diêu Trung Tắc cầm lấy ly trà và cảm thấy tay của mình run lên, trên mặt lộ ra nụ cười xấu hổ. Hắn biết rõ con cóc trong câu chuyện của Vương Tử Quân có khác nào nói mình, nhưng đối phương đang kể chuyện rất say sưa, hắn không thể làm gì được, anh dựa vào cái gì để nói người ta đang cố ý nói xấu mình?
Tên này căn bản là có miệng lưỡi quá sắc bén, thật sự không chịu buông tha cho ai, nhưng sau khi sự việc được điều tra rõ ràng thì xem tiểu tử này còn có thể cười được nữa không.
Diêu Trung Tắc thầm oán hận suy nghĩ, ngoài miệng lại cười nói: - Vợ của anh nói đúng, thực tế thì bất cứ chuyện gì đứng ở góc độ khác nhau nhìn vào sẽ khác nhau, cũng may chân lý tuy bị che giấu nhất thời nhưng sẽ có một ngày lộ rõ ra mà thôi.
- Bí thư Diêu nói rất đúng, tôi tin tưởng những con cóc kia thông qua việc học hỏi sẽ biết được ý nghĩ của chính mình là ngây thơ đến mức như thế nào. Vương Tử Quân nhìn Diêu Trung Tắc rồi dùng giọng chân thành nói.
Lại là con cóc, anh cũng không đổi thành thứ khác được sao? Diêu Trung Tắc thầm căm hận, thế nhưng ngoài miệng lại trầm giọng nói: - Trưởng phòng Tử Quân, anh cần phải tổn hao nhiều tâm trí ở phương diện chọn lựa cán bộ công khai, cần phải làm thật tốt và thiết thực.
Vương Tử Quân nhìn Diêu Trung Tắc nâng ly trà lên, hắn biết đối phương đang nói lời tiễn khách. Hắn cũng không muốn ở lại đây để nghe lời dạy bảo của đối phương, thế cho nên nhanh chóng lên tiếng: - Bí thư Diêu cứ bận rộn, tôi còn có chút chuyện cần xử lý, bây giờ phải đi xem xét một chút.
Diêu Trung Tắc nở nụ cười tiễn Vương Tử Quân đi đến bên cửa mới quay về. Thư ký lại đi vào trong phòng thu dọn trà nước.
- Ném cái ly kia vào trong bồn cầu. Diêu Trung Tắc đưa mắt nhìn thư ký đang thu dọn ly trà của Vương Tử Quân, thế là dùng giọng không kiên nhẫn phân phó.
Thư ký nghe lời phân phó kỳ lạ như vậy đầu tiên là sững sờ, sau đó giống như hiểu được chuyện gì xảy ra. Đối với một thư ký thì lãnh đạo phân phó điều gì cũng phải xử lý cho thỏa đáng, vì vậy hắn căn bản không dám phản kháng, nhanh chóng cầm ly trà của Vương Tử Quân chạy đi.
Diêu Trung Tắc biết rõ thư ký sẽ căn bản chứng thực cực kỳ tốt chỉ thị của mình, chiếc ly vừa rồi Vương Tử Quân mới dùng sẽ được ném vào trong bồn cầu, thế nhưng như vậy là có ý gì? Chính mình đường đường là một lãnh đạo cấp tỉnh, căn bản lại bày ra bộ dạng không phóng khoáng như thế, không phải quá buồn cười sao? Diêu Trung Tắc hít vào một hơi rồi nghĩ về đoạn đối thoại vừa rồi của mình với Vương Tử Quân, trên mặt chậm rãi lộ ra nụ cười. Tên kia miệng lưỡi bén nhọn, không phải bị ép lên đến đỉnh núi mới nói ra những lời như vậy sao?
Diêu Trung Tắc càng nghĩ càng cảm thấy phỏng đoán của mình là đúng, nếu như Vương Tử Quân không bị dồn đến góc tường, căn bản không bao giờ làm như vậy. Hắn thầm khẳng định ý nghĩ của mình, thế là bàn tay càng xiết chặt cực kỳ quyết tâm.
Dệt hoa trên gấm căn bản không bằng giúp đỡ nhau lúc khó khăn, nếu chờ thế cục trong sáng rõ ràng để rồi lên tiếng thì căn bản không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa. Bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, nếu như mình biểu hiện chút tư thái, như vậy tin chắc lãnh đạo ở bên kia sẽ không quên hắn.
Diêu Trung Tắc vốn do dự nhưng lại nhanh chóng cho ra quyết đoán, tâm tình của hắn đã tốt hơn rất nhiều. Hắn cầm lấy chiếc điện thoại bí mật trên bàn, sau đó nhanh chóng gọi đến một dãy số. Khi âm thanh nhẹ nhàng ở bên kia vang lên, Diêu Trung Tắc nhanh chóng lộ ra nụ cười cung kính...
Vương Tử Quân căn bản không biết sau khi mình rời đi thì Diêu Trung Tắc lại căn cứ vào những gì mình biểu hiện để cho ra những ý nghĩ như vậy, hắn càng không ngờ thái độ của mình sẽ làm cho Diêu Trung Tắc có một quyết định như thế. Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Diêu Trung Tắc thì hắn có chút hối hận, thực tế mình không cần phải đối chọi gay gắt với Diêu Trung Tắc ở một sự kiện nhỏ nhặt như vậy.
Sau khi quay lại phòng làm việc của mình thì Vương Tử Quân còn suy tư về những gì đã nói cùng Diêu Trung Tắc, hắn trầm ngâm một lát rồi gọi điện thoại cho phó phòng Long Điền Hỉ, cho đối phương đến phòng làm việc của mình một chuyến.
Từ khi bắt đầu chọn lựa cán bộ công khai đến nay thì Long Điền Hỉ căn bản đã hoàn toàn dựa vào Vương Tử Quân, công tác cực kỳ tích cực chấp hành quyết định của Vương Tử Quân, còn có rất nhiều sự giúp đỡ cho Vương Tử Quân.
Long Điền Hỉ cố gắng chui vào lòng cũng được Vương Tử Quân báo đáp, mặc dù không được tăng quyền lợi thế nhưng dưới sự coi trọng của Vương Tử Quân thì lực ảnh hưởng căn bản tăng tiến, trở thành vị phó phòng tổ chức đệ nhất trong phòng tổ chức tỉnh ủy.
Thậm chí có người tiên đoán không bao lâu sau thì Long Điền Hỉ sẽ nhảy lên làm phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy.
Lời nói của mình bị đối phương từ chối, điều này làm cho vẻ mặt của Diêu Trung Tắc trở nên có chút khó coi. Hắn đề nghị điều này căn bản đã biểu đạt quá rõ thành ý với Vương Tử Quân, không ngờ đối phương căn bản không lĩnh tình, ngược lại còn từ chối không chút khách khí.
Vương Tử Quân làm sao vậy? Rõ ràng là không thèm quan tâm đến một người là phó bí thư nắm công tác tổ chức như mình. Một ngọn lửa chợt bùng lên trong lòng Diêu Trung Tắc, hắn làm trợ thủ nhiều năm, lúc này cảm giác tự ái của hắn căn bản càng thêm mẫn cảm.
Diêu Trung Tắc nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, hắn không muốn làm một người đơn độc trong sự kiện này, thế cho nên đổi sang tư thái khác, dùng lời thấm thía ân cần dạy bảo: - Nếu đã như vậy thì tôi hy vọng trưởng phòng Tử Quân xử lý chuyện này cho tốt, vừa tuyển ra được nhân tài, vừa không phụ lòng kỳ vọng của tỉnh ủy.
Lời nói của Diêu Trung Tắc khá đông cứng, Vương Tử Quân có thể cảm nhận được điều này. Hắn biết rõ sự kiện này mình và Diêu Trung Tắc có phát sinh mâu thuẫn, thế nhưng hắn căn bản là không hối hận. Một phương án chọn lựa mới thường phát sinh ma xát, chỉ khi nào có ma xát thì mới có thể vận chuyển bình thường được, mặc dù quá trình này cần phải có sự trả giá rất lớn.
- Cám ơn sự giúp đỡ của bí thư Diêu, có ngài tọa trấn chỉ huy thì phòng tổ chức càng có đầy đủ lòng tin với sự kiện chọn lựa cán bộ công khai lần này. Vương Tử Quân nở nụ cười vui vẻ khẽ nói với Diêu Trung Tắc.
Diêu Trung Tắc nhìn nụ cười vui vẻ của Vương Tử Quân, trong lòng chợt bùng lên cảm giác chán ghét khó thể kiềm chế. Vương Tử Quân cười căn bản là cực kỳ sáng lạn và vô tội, thế nhưng biểu hiện này căn bản là không tốt trong mắt Diêu Trung Tắc, vì đây rõ ràng là biểu hiện của tiểu nhân đắc chí.
Diêu Trung Tắc là phó bí thư nắm công tác tổ chức, hắn nhất định phải gõ đầu làm cho Vương Tử Quân mất đi vẻ đắc chí, phải cho Vương Tử Quân biết rõ Diêu Trung Tắc hắn căn bản có lực khống chế mà khó ai nhúng tay vào được. Vì vậy Diêu Trung Tắc khẽ cười cười rồi nói: - Trưởng phòng Tử Quân, tôi có một người bạn công tác ở tỉnh Chiết Giang, tôi nghe nói hai ngày trước hình như cậu em họ của anh gặp chút phiền toái thì phải?
Diêu Trung Tắc không chờ Vương Tử Quân trả lời, hắn dùng giọng ân cần nói: - Chúng ta không thể làm chuyện trái với nguyên tắc, nhưng có một vài phương diện liên hệ không trái với nguyên tắc thì tôi hoàn toàn có thể làm được. Trưởng phòng Tử Quân, nếu anh có gì cần thì cứ mở miệng, tôi cũng không phải là người ngoài.
Vương Tử Quân nghe những lời giả mù sa mưa của Diêu Trung Tắc mà cảm giác chán ghét càng tăng thêm vài phần. Hắn biết rõ Diêu Trung Tắc đang kích thích chính mình, thế cho nên hắn cười cười nói: - Giả thì giả mà thật sẽ là thật, nếu như em họ của tôi căn bản không được trong sạch, như vậy dù thế nào cũng không thể khả quan; nếu như không có vấn đề, tôi tin tưởng tổ chức sẽ trả lại sự trong sạch cho cậu ấy.
- À, trưởng phòng Tử Quân nói đúng, hèn gì hai người chúng ta hợp ý với nhau như vậy, xem ra hai bên căn bản là anh hùng cùng ý nghĩ, chúng ta xem như cùng nghĩ đến một phương diện. Diêu Trung Tắc vỗ vỗ lên vai của Vương Tử Quân rồi cười ha hả nói: - Chỉ là có vài người lại khá đáng tiếc, nghe nói có một đồng chí của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Chiết Giang gặp tai nạn xe hơi bỏ mạng.
Ánh mắt Diêu Trung Tắc sáng ngời như điện, căn bản tràn đầy vẻ hèn mọn và trào phúng. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng đầy khiêu khích của Diêu Trung Tắc, hắn cảm thấy lúc này phương pháp tốt nhất để ứng phó chính là không nói lời nào. Thế nhưng cuối cùng Vương Tử Quân lại cười nói: - Trăng có khi tròn khi khuyết, lãnh đạo ngài cũng không thể quá cầu toàn. Trước đây vài năm tôi cực kỳ chú ý đến cái nhìn của người khác với mình, nhưng sau khi vợ có kể một câu chuyện khá hay, tôi căn bản không quá quan tâm nữa.
Diêu Trung Tắc nhìn vẻ mặt căn bản là cực kỳ bình tĩnh tự tin của Vương Tử Quân, chỉ cảm thấy người này sẽ tuyệt đối không có lời gì hay để nói với mình. Hắn muốn ngăn cản Vương Tử Quân lên tiếng, thế nhưng đúng lúc này Vương Tử Quân đã dùng giọng êm tai nói: - Có một con cá bơi qua đám cóc, kết quả là bị một con cóc công kích, con cóc nói rằng cá căn bản có bộ dạng không ra gì, miệng quá nhỏ, nào được rộng ăn được nhiều thứ như chúng ta? Còn có con cóc nói bụng cá quá bẹp, căn bản không trơn tròn to lớn như bụng của chúng ta...
Diêu Trung Tắc cầm lấy ly trà và cảm thấy tay của mình run lên, trên mặt lộ ra nụ cười xấu hổ. Hắn biết rõ con cóc trong câu chuyện của Vương Tử Quân có khác nào nói mình, nhưng đối phương đang kể chuyện rất say sưa, hắn không thể làm gì được, anh dựa vào cái gì để nói người ta đang cố ý nói xấu mình?
Tên này căn bản là có miệng lưỡi quá sắc bén, thật sự không chịu buông tha cho ai, nhưng sau khi sự việc được điều tra rõ ràng thì xem tiểu tử này còn có thể cười được nữa không.
Diêu Trung Tắc thầm oán hận suy nghĩ, ngoài miệng lại cười nói: - Vợ của anh nói đúng, thực tế thì bất cứ chuyện gì đứng ở góc độ khác nhau nhìn vào sẽ khác nhau, cũng may chân lý tuy bị che giấu nhất thời nhưng sẽ có một ngày lộ rõ ra mà thôi.
- Bí thư Diêu nói rất đúng, tôi tin tưởng những con cóc kia thông qua việc học hỏi sẽ biết được ý nghĩ của chính mình là ngây thơ đến mức như thế nào. Vương Tử Quân nhìn Diêu Trung Tắc rồi dùng giọng chân thành nói.
Lại là con cóc, anh cũng không đổi thành thứ khác được sao? Diêu Trung Tắc thầm căm hận, thế nhưng ngoài miệng lại trầm giọng nói: - Trưởng phòng Tử Quân, anh cần phải tổn hao nhiều tâm trí ở phương diện chọn lựa cán bộ công khai, cần phải làm thật tốt và thiết thực.
Vương Tử Quân nhìn Diêu Trung Tắc nâng ly trà lên, hắn biết đối phương đang nói lời tiễn khách. Hắn cũng không muốn ở lại đây để nghe lời dạy bảo của đối phương, thế cho nên nhanh chóng lên tiếng: - Bí thư Diêu cứ bận rộn, tôi còn có chút chuyện cần xử lý, bây giờ phải đi xem xét một chút.
Diêu Trung Tắc nở nụ cười tiễn Vương Tử Quân đi đến bên cửa mới quay về. Thư ký lại đi vào trong phòng thu dọn trà nước.
- Ném cái ly kia vào trong bồn cầu. Diêu Trung Tắc đưa mắt nhìn thư ký đang thu dọn ly trà của Vương Tử Quân, thế là dùng giọng không kiên nhẫn phân phó.
Thư ký nghe lời phân phó kỳ lạ như vậy đầu tiên là sững sờ, sau đó giống như hiểu được chuyện gì xảy ra. Đối với một thư ký thì lãnh đạo phân phó điều gì cũng phải xử lý cho thỏa đáng, vì vậy hắn căn bản không dám phản kháng, nhanh chóng cầm ly trà của Vương Tử Quân chạy đi.
Diêu Trung Tắc biết rõ thư ký sẽ căn bản chứng thực cực kỳ tốt chỉ thị của mình, chiếc ly vừa rồi Vương Tử Quân mới dùng sẽ được ném vào trong bồn cầu, thế nhưng như vậy là có ý gì? Chính mình đường đường là một lãnh đạo cấp tỉnh, căn bản lại bày ra bộ dạng không phóng khoáng như thế, không phải quá buồn cười sao? Diêu Trung Tắc hít vào một hơi rồi nghĩ về đoạn đối thoại vừa rồi của mình với Vương Tử Quân, trên mặt chậm rãi lộ ra nụ cười. Tên kia miệng lưỡi bén nhọn, không phải bị ép lên đến đỉnh núi mới nói ra những lời như vậy sao?
Diêu Trung Tắc càng nghĩ càng cảm thấy phỏng đoán của mình là đúng, nếu như Vương Tử Quân không bị dồn đến góc tường, căn bản không bao giờ làm như vậy. Hắn thầm khẳng định ý nghĩ của mình, thế là bàn tay càng xiết chặt cực kỳ quyết tâm.
Dệt hoa trên gấm căn bản không bằng giúp đỡ nhau lúc khó khăn, nếu chờ thế cục trong sáng rõ ràng để rồi lên tiếng thì căn bản không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa. Bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, nếu như mình biểu hiện chút tư thái, như vậy tin chắc lãnh đạo ở bên kia sẽ không quên hắn.
Diêu Trung Tắc vốn do dự nhưng lại nhanh chóng cho ra quyết đoán, tâm tình của hắn đã tốt hơn rất nhiều. Hắn cầm lấy chiếc điện thoại bí mật trên bàn, sau đó nhanh chóng gọi đến một dãy số. Khi âm thanh nhẹ nhàng ở bên kia vang lên, Diêu Trung Tắc nhanh chóng lộ ra nụ cười cung kính...
Vương Tử Quân căn bản không biết sau khi mình rời đi thì Diêu Trung Tắc lại căn cứ vào những gì mình biểu hiện để cho ra những ý nghĩ như vậy, hắn càng không ngờ thái độ của mình sẽ làm cho Diêu Trung Tắc có một quyết định như thế. Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Diêu Trung Tắc thì hắn có chút hối hận, thực tế mình không cần phải đối chọi gay gắt với Diêu Trung Tắc ở một sự kiện nhỏ nhặt như vậy.
Sau khi quay lại phòng làm việc của mình thì Vương Tử Quân còn suy tư về những gì đã nói cùng Diêu Trung Tắc, hắn trầm ngâm một lát rồi gọi điện thoại cho phó phòng Long Điền Hỉ, cho đối phương đến phòng làm việc của mình một chuyến.
Từ khi bắt đầu chọn lựa cán bộ công khai đến nay thì Long Điền Hỉ căn bản đã hoàn toàn dựa vào Vương Tử Quân, công tác cực kỳ tích cực chấp hành quyết định của Vương Tử Quân, còn có rất nhiều sự giúp đỡ cho Vương Tử Quân.
Long Điền Hỉ cố gắng chui vào lòng cũng được Vương Tử Quân báo đáp, mặc dù không được tăng quyền lợi thế nhưng dưới sự coi trọng của Vương Tử Quân thì lực ảnh hưởng căn bản tăng tiến, trở thành vị phó phòng tổ chức đệ nhất trong phòng tổ chức tỉnh ủy.
Thậm chí có người tiên đoán không bao lâu sau thì Long Điền Hỉ sẽ nhảy lên làm phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.