Chương 400: Vừa mở mắt đã biết là yêu nghiệt
Bảo Thạch Tiêu
23/06/2013
Nhiếp Hạ Quân cũng không mở miệng, đối với chuyện này thì người nên mở miệng nhất chính là lão.
Nhưng vào đúng thời điểm mấu chốt thì Nhiếp Hạ Quân lại trầm mặc không nói một lời, thế là Tề Chính Hồng không khỏi đưa mắt nhìn: Không phải đã bị lừa đá vào tai đấy chứ? Nhưng vị bí thư tràn đầy năng lượng kia vẫn ngồi đó, căn bản không nhúc nhích, nhìn qua thì giống như năng lượng đang tập trung trên người chờ bộc phát vậy.
Tề Chính Hồng dùng ánh mắt cực kỳ có ẩn ý nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Nhiếp Hạ Quân, khóe miệng hắn không khỏi lộ ra nụ cười trào phúng, trong lòng càng thêm đắc ý. Vì sự kiện liên quan đến Dương Quân Tài mà Nhiếp Hạ Quân dần mở rộng cục diện công tác ở tỉnh Sơn Nam, hơn nữa lại có xu thế muốn áp chế chủ tịch Hào Nhất Phong. Nhưng bây giờ Tề Chính Hồng thầm nghĩ, mình và chủ tịch Hào Nhất Phong hoàn toàn có thể liên thủ với nhau để cho đối phương mất quyền thế.
- Các đồng chí, vừa rồi chủ tịch Chính Hồng đã nói rất hay, rất đúng chỗ, huấn luyện và đào tạo cho công nhân thanh niên chính là một hạng mục quan trọng của tỉnh Sơn Nam chúng ta. Tỉnh ủy càng phải có điểm nghiêng, càng phải cố gắng thúc đẩy, cố gắng dùng nhiều biện pháp để đảm bảo cho nhiều công nhân thanh niên có được việc làm, điều này có ý nghĩa cực kỳ quan trọng với sự nghiệp ổn định xã hội và phát triển lâu dài của tỉnh.
Nhiếp Hạ Quân là người chủ trì hội nghị, lão cho ra những lời bình luận như vậy với công tác đào tạo và hướng nghiệp cho thanh niên công nhân là cực kỳ đúng phép. Vì thế lúc này đại đa số thường ủy tỉnh ủy đều chăm chú lắng nghe, nhưng cuối cùng có khắc ghi lời nói của bí thư Nhiếp Hạ Quân vào lòng hay không thì chỉ có trời biết.
- Bí thư Nhiếp, tôi có ý kiến với chuyện này...
Khi Nhiếp Hạ Quân nói xong thì Lưu Truyền Thụy nãy giờ đang ngồi ghi chép chợt mở miệng nói.
- Bí thư Lưu, hôm nay chúng ta mở hội nghị thường ủy chính là cho mọi người phát biểu ý kiến của mình, có thể nói ra suy nghĩ của mình. Câu cửa miệng chính là đèn không khêu không sáng, ai có đề nghị gì cứ nói, mọi người sẽ cùng nhau tham khảo.
Nhiếp Hạ Quân khẽ vung tay lên với Lưu Truyền Thụy, xem như cho Lưu Truyền Thụy mở miệng.
Lưu Truyền Thụy muốn làm gì?
Tề Chính Hồng nhìn thoáng qua Hào Nhất Phong, thấy chủ tịch Hào đang bình tĩnh uống trà, giống như căn bản không thèm quan tâm đến biểu hiện của Lưu Truyền Thụy. Tề Chính Hồng nhìn bộ dạng ung dung bình tĩnh của chủ tịch Hào Nhất Phong, hắn cảm thấy nếu xét theo phương diện hàm dưỡng thì mình thật sự không bằng. Lưu Truyền Thụy là phó bí thư nắm công tác chính trị, tối đa cũng chỉ lên tiếng tranh thủ chút lợi ích cho tỉnh đoàn mà thôi, còn có thể làm ra sóng gió gì? Mình có quá nhạy cảm không? Thế là Tề Chính Hồng cũng căn bản không quá quan tâm đến vấn đề này.
- Tính quan trọng của hạng mục đào tạo và hướng nghiệp cho công nhân thanh niên không có việc làm là thế nào thì mọi người cũng đã hiểu rõ, tôi cũng không lặp lại để làm mọi người khó xử. Chúng ta đã bắt đầu huấn luyên một thời gian ngắn, học viên được dạy trong trường nghề thanh niên đều có việc làm ổn định, thành tích của nó là quá rõ ràng. Nhưng chúng ta cũng không nên nằm ngủ trên công lao, không so sánh thì không biết, so sánh thì thật sự giật mình, đó là tỉnh Sơn Nam của chúng ta có chênh lệch rất lớn với các tỉnh anh em láng giềng.
Lưu Truyền Thụy nói, nụ cười trên mặt theo bản năng cũng được thay thế bằng vẻ nghiêm túc.
- Hạng mục đào tạo và hướng nghiệp cho thanh niên công nhân nếu dựa theo phân công trước kia thì thuộc về phòng lao động thương binh xã hội, nhưng sự thật thì hạng mục kia lại do tỉnh đoàn mở rộng và phát triển. Các đồng chí, điều này nói rõ điều gì? Cái này nói rõ các vị lãnh đạo của phòng lao động thương binh xã hội thật sự chưa quá coi trọng công tác đào tạo và hướng nghiệp.
- Theo quá trình cải cách thể chế kinh tế thì hạng mục đào tạo cho thanh niên công nhân càng là vấn đề không thể bỏ qua của khối chính quyền tỉnh. Chủ tịch Tề vừa nói rất rõ ràng, càng là lúc này thì chúng ta càng phải tập trung lực lượng, phát huy ưu thế, phục vụ tốt cho các công nhân mất việc. Vì thế tôi cảm thấy chúng ta cũng nên thay đổi ý nghĩ công tác, phải trao lại quyền cho phòng lao động thương binh xã hội, đồng thời càng phải tìm ra một vị lãnh đạo có trách nhiệm hơn. Là một vị lãnh đạo đơn vị thì phải khống chế công tác thật sự tự nhiên, như vậy mới có thể triển khai và mở rộng công tác.
"Thay đổi lãnh đạo của phòng lao động thương binh xã hội sao?"
Một lời đề nghị của Lưu Truyền Thụy vừa được nói ra thì tâm tình của Tề Chính Hồng chợt biến đổi, hai mắt híp lại. Lúc này bầu không khí của phòng họp đột nhiên làm hắn sinh ra cảm giác một sự việc dễ dàng trở nên nghiêm trọng, đây là điều không thể nào coi thường được.
Lúc này Tề Chính Hồng chợt sinh ra cảm giác rất xấu, Lưu Truyền Thụy chính là phó bí thư nắm công tác tổ chức, lời nói của đối phương có độ nặng tuyệt đối với hướng đi của một cán bộ. Bây giờ lão nói ra đề tài này ở hội nghị thường ủy, rõ ràng đã ném ra một tín hiệu: Giản Thuận Bình sợ rằng sẽ phải chuyển ổ.
Không được, tuyệt đối không thể để cho Giản Thuận Bình chuyển ổ. Tuy Giản Thuận Bình không phải là cán bộ dòng chính của Tề Chính Hồng, thế nhưng có một điều hắn cực kỳ tin tưởng: Giản Thuận Bình vẫn tình nguyện bảo trì sự liên lạc mật thiết với mình. Nếu như lúc này cho Giản Thuận Bình chuyển ổ, chỉ sợ là đả kích không nhỏ với người bên mình.
Khi Tề Chính Hồng chuẩn bị mở miệng thì trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang ngồi ở bên cạnh đã cười tiếp lời:
- Tôi cũng có cùng quan điểm với bí thư Lưu Truyền Thụy, đồng chí Giản Thuận Bình này có năng lực công tác mạnh mẽ nhưng lại có căn bệnh thâm niên là thiếu sáng tạo, không thể triển khai mở rộng công tác. Những năm qua công tác khảo sát cán bộ phần lớn chỉ tập trung vào cấp dưới, nếu như lúc này chúng ta giao nhiêm vụ quan trọng như vậy cho đồng chí Giản Thuận Bình, chỉ sợ khó thể nào tạo ra được đặc sắc.
Bí thư nắm công tác tổ chức, trưởng phòng tổ chức đã mở miệng, thế là tâm tư của đám thường ủy tỉnh ủy đã nhanh chóng quay về trong cơ thể. Tuy chỉ là vấn đề liên quan đến một vị trưởng phòng lao động thương binh xã hội tỉnh, thế nhưng điều này cũng làm cho nhiều người mẫn cảm ý thức được có nhiều thứ che giấu bên trong.
Vẻ mặt Nhiếp Hạ Quân rất nghiêm cẩn nhưng trong lòng lại rất vui vẻ. Nếu nói theo nguyên tắc tổ chức thì Lưu Truyền Thụy và Hứa Tiền Giang đều đề xuất vấn đề, xem như phù hợp với trình tự của tổ chức, đã đưa một đề tài vốn không thuộc đề tài thảo luận vào trong hội nghị thường ủy. Hơn nữa hai người bọn họ là thường ủy nắm công tác tổ chức, dù các vị thường ủy khác muốn phải đối cũng phải nghĩ lại xem mình có thực lực để đối kháng với bọn họ hay không.
Trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, Nhiếp Hạ Quân chợt nhìn về phía chủ tịch Hào Nhất Phong theo bản năng.
Trước đó Nhiếp Hạ Quân rất phản cảm với những ý kiến trái ngược của Hào Nhất Phong với mình ở một vài sự kiện, nhưng lúc này lão lại có ý nghĩ khác, ngược lại rất hy vọng Hào Nhất Phong sẽ nói ra ý kiến không đồng ý. Lão nghĩ đến người mà Vương Tử Quân nhắc đến, lão thật sự nắm chắc sẽ đưa người kia tiến lên, có thể phủ quyết bất kỳ ý kiến gì của Hào Nhất Phong.
Nhưng Nhiếp Hạ Quân lại có chút thất vọng, đó là Hào Nhất Phong vẫn ngồi ngay ngắn như núi ở vị trí của mình, giống như căn bản không có tâm tình gì với sự kiện này.
- Chủ tịch Nhất Phong, anh có ý kiến gì không?
Anh không nói thì tôi ép phải nói, Nhiếp Hạ Quân có một cơ hội tốt, lão nào có thể bỏ qua, thế là nhanh chóng trưng cầu ý kiến của Hào Nhất Phong.
Lúc này tâm tình của Hào Nhất Phong thật sự rối loạn như ma, trong đầu sinh ra cảm giác không kịp trở tay. Lão thật sự không biết Nhiếp Hạ Quân xảo trá này đã thu phục Lưu Truyền Thụy, nhìn vào cục diện hôm nay thì giống như đã quyết tâm nắm bắt Giản Thuận Bình. Nói thật ra thì lão cũng rất bất mãn với công tác của Giản Thuận Bình, nhưng dù thế nào thì Giản Thuận Bình cũng là người cùng phái của lão, thế là làm lão sinh ra lòng trắc ẩn, cũng không muốn động vào.
Nhưng dựa vào tình thế trước mắt, nếu chính mình cứng nhắc bảo vệ Giản Thuận Bình, chỉ sợ ngay cả mình cũng thua hết tiền. Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là Hào Nhất Phong nhìn về phía bí thư Nhiếp Hạ Quân rồi khẽ cười nói:
- Tôi cảm thấy có thể thực hiện đề nghị của bí thư Truyền Thụy, chỉ là lúc này phòng lao động thương binh xã hội đang tiếp nhận trường nghề thanh niên và trung tâm hướng nghiệp, nếu như bây giờ tùy tiện đổi người thì không biết có sinh ra tình huống bất ổn không?
Hào Nhất Phong nói rất uyển chuyển nhưng lại biểu hiện thái độ của mình, đó chính là không cần thay đổi Giản Thuận Bình. Quyết định của hắn đã chỉ rõ với đám người Tề Chính Hồng: Không cho bọn họ thông qua đề nghị này.
Tề Chính Hồng làm quan nhiều năm, tất nhiên sẽ hiểu ngầm ám hiệu của Hào Nhất Phong. Thế là hắn khẽ gật đầu với bí thư La Nhân Uy của thành phố Sơn Viên đang ngồi cách đó không xa, tỏ ý cho La Nhân Uy mở miệng.
La Nhân Uy hắng giọng một cái, đang định mở miệng thì chợt nghe thấy bí thư Trịnh Đông Phương ngồi bên cạnh cười ha hả nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch Hào, bây giờ phòng lao động thương binh xã hội đang có hạng mục mới cực kỳ quan trọng cần phải triển khai mở rộng, nếu như không nắm chắc công tác vào thời điểm này sẽ coi như rơi vào tình thế cực kỳ khó khăn.
Trịnh Đông Phương làm sao vậy? Lão sao lại lên tiếng giúp đỡ Hào Nhất Phong? La Nhân Uy có chút nghi ngờ, vì biểu hiện của vị bí thư thị ủy An Dịch này vào ngày hôm nay quá mức quỷ dị, sao có thể được? Đối phương muốn gì? La Nhân Uy nghĩ như vậy mà quên cả phát biểu ý kiến.
- Vì thế tôi cảm thấy chúng ta nên tìm ra một đồng chí có kinh nghiệm với công tác đào tạo và hướng nghiệp để thay thế cho trưởng phòng Giản. Trưởng phòng Hứa, hôm nay tôi vượt quyền cho ra một đề cử, tôi cảm thấy đồng chí bí thư tỉnh đoàn Âu Dương Dương rất phù hợp với công tác này.
Trịnh Đông Phương nói xong, gương mặt vẫn tươi cười như cũ, nhưng tất cả lời nói của lão đã làm xong công tác chăn đệm của phía mình. Lúc này Tề Chính Hồng đưa mắt nhìn Hào Nhất Phong, hắn chợt cảm thấy người đối kháng với phía bên mình cũng không phải là bí thư Hào Nhiếp Quân, mà là một người hoàn toàn khác.
Nếu Nhiếp Hạ Quân tự mình thúc đẩy cho Âu Dương Dương tiếp nhận Giản Thuận Bình, như vậy người nói ra sẽ không phải là Lưu Truyền Thụy và Trịnh Đông Phương, xem ra còn có kẻ khác hoạt động ngầm trong vụ này. Trong đầu Tề Chính Hồng chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn nhìn thoáng qua Hào Nhất Phong, sau đó lại nhìn về phía các lãnh đạo thường ủy khác.
Khi nụ cười của các vị thường ủy tỉnh ủy xuất hiện trong mắt, Tề Chính Hồng chợt có quyết đoán. Tuy bây giờ có không ít người bày tỏ sẽ giúp đỡ, nhưng hắn tin mình chỉ cần kết hợp chặt chẽ với Hào Nhất Phong cùng nhau phản đối, như vậy số thường ủy tham gia phản đối sẽ không ít hơn sáu. Sáu thường ủy sẽ gần là một nửa, mà vị chính ủy phân khu trong tỉnh căn bản là bỏ quyền bỏ phiếu, thế cho nên hội nghị vẫn không có kết quả tốt cho phía Hào Nhiếp Quân.
Tề Chính Hồng thầm hạ quyết tâm, sau đó hắn đặt cây bút trong tay xuống chuẩn bị mở miệng. Nhưng đúng lúc này vị chính ủy phân khu tỉnh Sơn Nam thường bỏ quyền bỏ phiếu lại mở miệng bằng thái độ khác thường:
- Tôi cũng thấy bí thư Âu Dương Dương là người rất tốt.
"Tôi cũng thấy bí thư Âu Dương Dương là một người rất tốt!"
Một câu nói của chính ủy phân khu làm cho bầu không khí hội nghị thường ủy trở nên cực kỳ vi diệu, cả hội nghị chợt trở nên cực kỳ bình tĩnh, dù là nhân viên phụ trách ghi chép cũng phải dừng tay. Tất cả đều cố gắng yên tĩnh đến hết mức có thể, giống như bọn họ sợ âm thanh múa bút sẽ làm quấy nhiễu sự quyết đoán của lãnh đạo vậy.
Một phút trầm mặc trôi qua, bầu không khí quá áp chế, đám thường ủy tỉnh ủy ngồi cực kỳ nghiêm chỉnh, giống như ai cũng rơi vào trầm tư.
Tề Chính Hồng vô tình đưa mắt nhìn Nhiếp Hạ Quân, hắn đột nhiên cảm thấy trên gương mặt có nếp nhăn của bí thư Nhiếp đang lộ ra một nụ cười cực kỳ quỷ dị, nụ cười này lại ẩn giấu chút đắc ý. Tề Chính Hồng bây giờ cảm thấy sự việc đã được người ta xếp đặt và đang đi theo chiều hướng xấu, thế là không khỏi rùng mình, toàn thân rét run.
- Nếu như các đồng chí không có ý kiến gì khác, tôi xem cứ như vậy mà xử lý. Trưởng phòng Hứa, anh đại biểu cho tổ chức xuống nói chuyện với hai đồng chí kia, quán triệt quyết định của tỉnh ủy, yêu cầu bọn họ nhanh chóng tiến vào trạng thái công tác.
Nhiếp Hạ Quân cuối cùng cũng phá vỡ bầu không khí áp chế của hội nghị thường ủy, giọng điệu của lão không quá cao nhưng lại cực kỳ có lực, có khí phách, đủ độ nặng, lại đúng mực, rõ ràng có ý dứt khoát và hiệu quả.
Là lãnh đạo đứng đầu một địa phương thì có ai không muốn mình khống chế tự nhiên? Dù bất cứ chuyện gì chỉ cần mình tỏ thái độ thì người bên dưới sẽ phải ủng hộ, đều phải chờ mình lên tiếng để vỗ tay đi theo, đây là trạng thái gì? Đây mới thật sự là cảnh giới cao nhất của cơ chế tập trung dân chủ.
Nhưng nếu muốn làm được nó cũng không phải chuyện đơn giản, Nhiếp Hạ Quân tuu đi vào tỉnh Sơn Nam được ít năm nhưng người có thể dứt khoát giải quyết như vậy giống như không phải là lão.
Hôm nay Nhiếp Hạ Quân chỉ cần nói một câu đã có thể quyết định cục diện ở hội nghị thường ủy, điều này thật sự quá sảng khoái. Dù chỉ là thắng lợi không lớn nhưng ý nghĩa của nó lại không tầm thường, dù sao nó cũng đại biểu cho lực khống chế của hắn trong hội nghị thường ủy, đó là một bước dài để tiến đến quyền lực tuyệt đối.
Không ai phản đối tất nhiên sẽ thuận lợi thông qua, lúc này vị trưởng phòng tổ chức được Nhiếp Hạ Quân chỉ mặt gọi tên đã lên tiếng:
- Bí thư Nhiếp, trình tự nói chuyện sẽ không có vấn đề, nhưng chúng ta sẽ sắp xếp đồng chí Giản Thuận Bình như thế nào, anh dù sao cũng phải cho ra một phương án chứ?
Nhưng vào đúng thời điểm mấu chốt thì Nhiếp Hạ Quân lại trầm mặc không nói một lời, thế là Tề Chính Hồng không khỏi đưa mắt nhìn: Không phải đã bị lừa đá vào tai đấy chứ? Nhưng vị bí thư tràn đầy năng lượng kia vẫn ngồi đó, căn bản không nhúc nhích, nhìn qua thì giống như năng lượng đang tập trung trên người chờ bộc phát vậy.
Tề Chính Hồng dùng ánh mắt cực kỳ có ẩn ý nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Nhiếp Hạ Quân, khóe miệng hắn không khỏi lộ ra nụ cười trào phúng, trong lòng càng thêm đắc ý. Vì sự kiện liên quan đến Dương Quân Tài mà Nhiếp Hạ Quân dần mở rộng cục diện công tác ở tỉnh Sơn Nam, hơn nữa lại có xu thế muốn áp chế chủ tịch Hào Nhất Phong. Nhưng bây giờ Tề Chính Hồng thầm nghĩ, mình và chủ tịch Hào Nhất Phong hoàn toàn có thể liên thủ với nhau để cho đối phương mất quyền thế.
- Các đồng chí, vừa rồi chủ tịch Chính Hồng đã nói rất hay, rất đúng chỗ, huấn luyện và đào tạo cho công nhân thanh niên chính là một hạng mục quan trọng của tỉnh Sơn Nam chúng ta. Tỉnh ủy càng phải có điểm nghiêng, càng phải cố gắng thúc đẩy, cố gắng dùng nhiều biện pháp để đảm bảo cho nhiều công nhân thanh niên có được việc làm, điều này có ý nghĩa cực kỳ quan trọng với sự nghiệp ổn định xã hội và phát triển lâu dài của tỉnh.
Nhiếp Hạ Quân là người chủ trì hội nghị, lão cho ra những lời bình luận như vậy với công tác đào tạo và hướng nghiệp cho thanh niên công nhân là cực kỳ đúng phép. Vì thế lúc này đại đa số thường ủy tỉnh ủy đều chăm chú lắng nghe, nhưng cuối cùng có khắc ghi lời nói của bí thư Nhiếp Hạ Quân vào lòng hay không thì chỉ có trời biết.
- Bí thư Nhiếp, tôi có ý kiến với chuyện này...
Khi Nhiếp Hạ Quân nói xong thì Lưu Truyền Thụy nãy giờ đang ngồi ghi chép chợt mở miệng nói.
- Bí thư Lưu, hôm nay chúng ta mở hội nghị thường ủy chính là cho mọi người phát biểu ý kiến của mình, có thể nói ra suy nghĩ của mình. Câu cửa miệng chính là đèn không khêu không sáng, ai có đề nghị gì cứ nói, mọi người sẽ cùng nhau tham khảo.
Nhiếp Hạ Quân khẽ vung tay lên với Lưu Truyền Thụy, xem như cho Lưu Truyền Thụy mở miệng.
Lưu Truyền Thụy muốn làm gì?
Tề Chính Hồng nhìn thoáng qua Hào Nhất Phong, thấy chủ tịch Hào đang bình tĩnh uống trà, giống như căn bản không thèm quan tâm đến biểu hiện của Lưu Truyền Thụy. Tề Chính Hồng nhìn bộ dạng ung dung bình tĩnh của chủ tịch Hào Nhất Phong, hắn cảm thấy nếu xét theo phương diện hàm dưỡng thì mình thật sự không bằng. Lưu Truyền Thụy là phó bí thư nắm công tác chính trị, tối đa cũng chỉ lên tiếng tranh thủ chút lợi ích cho tỉnh đoàn mà thôi, còn có thể làm ra sóng gió gì? Mình có quá nhạy cảm không? Thế là Tề Chính Hồng cũng căn bản không quá quan tâm đến vấn đề này.
- Tính quan trọng của hạng mục đào tạo và hướng nghiệp cho công nhân thanh niên không có việc làm là thế nào thì mọi người cũng đã hiểu rõ, tôi cũng không lặp lại để làm mọi người khó xử. Chúng ta đã bắt đầu huấn luyên một thời gian ngắn, học viên được dạy trong trường nghề thanh niên đều có việc làm ổn định, thành tích của nó là quá rõ ràng. Nhưng chúng ta cũng không nên nằm ngủ trên công lao, không so sánh thì không biết, so sánh thì thật sự giật mình, đó là tỉnh Sơn Nam của chúng ta có chênh lệch rất lớn với các tỉnh anh em láng giềng.
Lưu Truyền Thụy nói, nụ cười trên mặt theo bản năng cũng được thay thế bằng vẻ nghiêm túc.
- Hạng mục đào tạo và hướng nghiệp cho thanh niên công nhân nếu dựa theo phân công trước kia thì thuộc về phòng lao động thương binh xã hội, nhưng sự thật thì hạng mục kia lại do tỉnh đoàn mở rộng và phát triển. Các đồng chí, điều này nói rõ điều gì? Cái này nói rõ các vị lãnh đạo của phòng lao động thương binh xã hội thật sự chưa quá coi trọng công tác đào tạo và hướng nghiệp.
- Theo quá trình cải cách thể chế kinh tế thì hạng mục đào tạo cho thanh niên công nhân càng là vấn đề không thể bỏ qua của khối chính quyền tỉnh. Chủ tịch Tề vừa nói rất rõ ràng, càng là lúc này thì chúng ta càng phải tập trung lực lượng, phát huy ưu thế, phục vụ tốt cho các công nhân mất việc. Vì thế tôi cảm thấy chúng ta cũng nên thay đổi ý nghĩ công tác, phải trao lại quyền cho phòng lao động thương binh xã hội, đồng thời càng phải tìm ra một vị lãnh đạo có trách nhiệm hơn. Là một vị lãnh đạo đơn vị thì phải khống chế công tác thật sự tự nhiên, như vậy mới có thể triển khai và mở rộng công tác.
"Thay đổi lãnh đạo của phòng lao động thương binh xã hội sao?"
Một lời đề nghị của Lưu Truyền Thụy vừa được nói ra thì tâm tình của Tề Chính Hồng chợt biến đổi, hai mắt híp lại. Lúc này bầu không khí của phòng họp đột nhiên làm hắn sinh ra cảm giác một sự việc dễ dàng trở nên nghiêm trọng, đây là điều không thể nào coi thường được.
Lúc này Tề Chính Hồng chợt sinh ra cảm giác rất xấu, Lưu Truyền Thụy chính là phó bí thư nắm công tác tổ chức, lời nói của đối phương có độ nặng tuyệt đối với hướng đi của một cán bộ. Bây giờ lão nói ra đề tài này ở hội nghị thường ủy, rõ ràng đã ném ra một tín hiệu: Giản Thuận Bình sợ rằng sẽ phải chuyển ổ.
Không được, tuyệt đối không thể để cho Giản Thuận Bình chuyển ổ. Tuy Giản Thuận Bình không phải là cán bộ dòng chính của Tề Chính Hồng, thế nhưng có một điều hắn cực kỳ tin tưởng: Giản Thuận Bình vẫn tình nguyện bảo trì sự liên lạc mật thiết với mình. Nếu như lúc này cho Giản Thuận Bình chuyển ổ, chỉ sợ là đả kích không nhỏ với người bên mình.
Khi Tề Chính Hồng chuẩn bị mở miệng thì trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang ngồi ở bên cạnh đã cười tiếp lời:
- Tôi cũng có cùng quan điểm với bí thư Lưu Truyền Thụy, đồng chí Giản Thuận Bình này có năng lực công tác mạnh mẽ nhưng lại có căn bệnh thâm niên là thiếu sáng tạo, không thể triển khai mở rộng công tác. Những năm qua công tác khảo sát cán bộ phần lớn chỉ tập trung vào cấp dưới, nếu như lúc này chúng ta giao nhiêm vụ quan trọng như vậy cho đồng chí Giản Thuận Bình, chỉ sợ khó thể nào tạo ra được đặc sắc.
Bí thư nắm công tác tổ chức, trưởng phòng tổ chức đã mở miệng, thế là tâm tư của đám thường ủy tỉnh ủy đã nhanh chóng quay về trong cơ thể. Tuy chỉ là vấn đề liên quan đến một vị trưởng phòng lao động thương binh xã hội tỉnh, thế nhưng điều này cũng làm cho nhiều người mẫn cảm ý thức được có nhiều thứ che giấu bên trong.
Vẻ mặt Nhiếp Hạ Quân rất nghiêm cẩn nhưng trong lòng lại rất vui vẻ. Nếu nói theo nguyên tắc tổ chức thì Lưu Truyền Thụy và Hứa Tiền Giang đều đề xuất vấn đề, xem như phù hợp với trình tự của tổ chức, đã đưa một đề tài vốn không thuộc đề tài thảo luận vào trong hội nghị thường ủy. Hơn nữa hai người bọn họ là thường ủy nắm công tác tổ chức, dù các vị thường ủy khác muốn phải đối cũng phải nghĩ lại xem mình có thực lực để đối kháng với bọn họ hay không.
Trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, Nhiếp Hạ Quân chợt nhìn về phía chủ tịch Hào Nhất Phong theo bản năng.
Trước đó Nhiếp Hạ Quân rất phản cảm với những ý kiến trái ngược của Hào Nhất Phong với mình ở một vài sự kiện, nhưng lúc này lão lại có ý nghĩ khác, ngược lại rất hy vọng Hào Nhất Phong sẽ nói ra ý kiến không đồng ý. Lão nghĩ đến người mà Vương Tử Quân nhắc đến, lão thật sự nắm chắc sẽ đưa người kia tiến lên, có thể phủ quyết bất kỳ ý kiến gì của Hào Nhất Phong.
Nhưng Nhiếp Hạ Quân lại có chút thất vọng, đó là Hào Nhất Phong vẫn ngồi ngay ngắn như núi ở vị trí của mình, giống như căn bản không có tâm tình gì với sự kiện này.
- Chủ tịch Nhất Phong, anh có ý kiến gì không?
Anh không nói thì tôi ép phải nói, Nhiếp Hạ Quân có một cơ hội tốt, lão nào có thể bỏ qua, thế là nhanh chóng trưng cầu ý kiến của Hào Nhất Phong.
Lúc này tâm tình của Hào Nhất Phong thật sự rối loạn như ma, trong đầu sinh ra cảm giác không kịp trở tay. Lão thật sự không biết Nhiếp Hạ Quân xảo trá này đã thu phục Lưu Truyền Thụy, nhìn vào cục diện hôm nay thì giống như đã quyết tâm nắm bắt Giản Thuận Bình. Nói thật ra thì lão cũng rất bất mãn với công tác của Giản Thuận Bình, nhưng dù thế nào thì Giản Thuận Bình cũng là người cùng phái của lão, thế là làm lão sinh ra lòng trắc ẩn, cũng không muốn động vào.
Nhưng dựa vào tình thế trước mắt, nếu chính mình cứng nhắc bảo vệ Giản Thuận Bình, chỉ sợ ngay cả mình cũng thua hết tiền. Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là Hào Nhất Phong nhìn về phía bí thư Nhiếp Hạ Quân rồi khẽ cười nói:
- Tôi cảm thấy có thể thực hiện đề nghị của bí thư Truyền Thụy, chỉ là lúc này phòng lao động thương binh xã hội đang tiếp nhận trường nghề thanh niên và trung tâm hướng nghiệp, nếu như bây giờ tùy tiện đổi người thì không biết có sinh ra tình huống bất ổn không?
Hào Nhất Phong nói rất uyển chuyển nhưng lại biểu hiện thái độ của mình, đó chính là không cần thay đổi Giản Thuận Bình. Quyết định của hắn đã chỉ rõ với đám người Tề Chính Hồng: Không cho bọn họ thông qua đề nghị này.
Tề Chính Hồng làm quan nhiều năm, tất nhiên sẽ hiểu ngầm ám hiệu của Hào Nhất Phong. Thế là hắn khẽ gật đầu với bí thư La Nhân Uy của thành phố Sơn Viên đang ngồi cách đó không xa, tỏ ý cho La Nhân Uy mở miệng.
La Nhân Uy hắng giọng một cái, đang định mở miệng thì chợt nghe thấy bí thư Trịnh Đông Phương ngồi bên cạnh cười ha hả nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch Hào, bây giờ phòng lao động thương binh xã hội đang có hạng mục mới cực kỳ quan trọng cần phải triển khai mở rộng, nếu như không nắm chắc công tác vào thời điểm này sẽ coi như rơi vào tình thế cực kỳ khó khăn.
Trịnh Đông Phương làm sao vậy? Lão sao lại lên tiếng giúp đỡ Hào Nhất Phong? La Nhân Uy có chút nghi ngờ, vì biểu hiện của vị bí thư thị ủy An Dịch này vào ngày hôm nay quá mức quỷ dị, sao có thể được? Đối phương muốn gì? La Nhân Uy nghĩ như vậy mà quên cả phát biểu ý kiến.
- Vì thế tôi cảm thấy chúng ta nên tìm ra một đồng chí có kinh nghiệm với công tác đào tạo và hướng nghiệp để thay thế cho trưởng phòng Giản. Trưởng phòng Hứa, hôm nay tôi vượt quyền cho ra một đề cử, tôi cảm thấy đồng chí bí thư tỉnh đoàn Âu Dương Dương rất phù hợp với công tác này.
Trịnh Đông Phương nói xong, gương mặt vẫn tươi cười như cũ, nhưng tất cả lời nói của lão đã làm xong công tác chăn đệm của phía mình. Lúc này Tề Chính Hồng đưa mắt nhìn Hào Nhất Phong, hắn chợt cảm thấy người đối kháng với phía bên mình cũng không phải là bí thư Hào Nhiếp Quân, mà là một người hoàn toàn khác.
Nếu Nhiếp Hạ Quân tự mình thúc đẩy cho Âu Dương Dương tiếp nhận Giản Thuận Bình, như vậy người nói ra sẽ không phải là Lưu Truyền Thụy và Trịnh Đông Phương, xem ra còn có kẻ khác hoạt động ngầm trong vụ này. Trong đầu Tề Chính Hồng chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn nhìn thoáng qua Hào Nhất Phong, sau đó lại nhìn về phía các lãnh đạo thường ủy khác.
Khi nụ cười của các vị thường ủy tỉnh ủy xuất hiện trong mắt, Tề Chính Hồng chợt có quyết đoán. Tuy bây giờ có không ít người bày tỏ sẽ giúp đỡ, nhưng hắn tin mình chỉ cần kết hợp chặt chẽ với Hào Nhất Phong cùng nhau phản đối, như vậy số thường ủy tham gia phản đối sẽ không ít hơn sáu. Sáu thường ủy sẽ gần là một nửa, mà vị chính ủy phân khu trong tỉnh căn bản là bỏ quyền bỏ phiếu, thế cho nên hội nghị vẫn không có kết quả tốt cho phía Hào Nhiếp Quân.
Tề Chính Hồng thầm hạ quyết tâm, sau đó hắn đặt cây bút trong tay xuống chuẩn bị mở miệng. Nhưng đúng lúc này vị chính ủy phân khu tỉnh Sơn Nam thường bỏ quyền bỏ phiếu lại mở miệng bằng thái độ khác thường:
- Tôi cũng thấy bí thư Âu Dương Dương là người rất tốt.
"Tôi cũng thấy bí thư Âu Dương Dương là một người rất tốt!"
Một câu nói của chính ủy phân khu làm cho bầu không khí hội nghị thường ủy trở nên cực kỳ vi diệu, cả hội nghị chợt trở nên cực kỳ bình tĩnh, dù là nhân viên phụ trách ghi chép cũng phải dừng tay. Tất cả đều cố gắng yên tĩnh đến hết mức có thể, giống như bọn họ sợ âm thanh múa bút sẽ làm quấy nhiễu sự quyết đoán của lãnh đạo vậy.
Một phút trầm mặc trôi qua, bầu không khí quá áp chế, đám thường ủy tỉnh ủy ngồi cực kỳ nghiêm chỉnh, giống như ai cũng rơi vào trầm tư.
Tề Chính Hồng vô tình đưa mắt nhìn Nhiếp Hạ Quân, hắn đột nhiên cảm thấy trên gương mặt có nếp nhăn của bí thư Nhiếp đang lộ ra một nụ cười cực kỳ quỷ dị, nụ cười này lại ẩn giấu chút đắc ý. Tề Chính Hồng bây giờ cảm thấy sự việc đã được người ta xếp đặt và đang đi theo chiều hướng xấu, thế là không khỏi rùng mình, toàn thân rét run.
- Nếu như các đồng chí không có ý kiến gì khác, tôi xem cứ như vậy mà xử lý. Trưởng phòng Hứa, anh đại biểu cho tổ chức xuống nói chuyện với hai đồng chí kia, quán triệt quyết định của tỉnh ủy, yêu cầu bọn họ nhanh chóng tiến vào trạng thái công tác.
Nhiếp Hạ Quân cuối cùng cũng phá vỡ bầu không khí áp chế của hội nghị thường ủy, giọng điệu của lão không quá cao nhưng lại cực kỳ có lực, có khí phách, đủ độ nặng, lại đúng mực, rõ ràng có ý dứt khoát và hiệu quả.
Là lãnh đạo đứng đầu một địa phương thì có ai không muốn mình khống chế tự nhiên? Dù bất cứ chuyện gì chỉ cần mình tỏ thái độ thì người bên dưới sẽ phải ủng hộ, đều phải chờ mình lên tiếng để vỗ tay đi theo, đây là trạng thái gì? Đây mới thật sự là cảnh giới cao nhất của cơ chế tập trung dân chủ.
Nhưng nếu muốn làm được nó cũng không phải chuyện đơn giản, Nhiếp Hạ Quân tuu đi vào tỉnh Sơn Nam được ít năm nhưng người có thể dứt khoát giải quyết như vậy giống như không phải là lão.
Hôm nay Nhiếp Hạ Quân chỉ cần nói một câu đã có thể quyết định cục diện ở hội nghị thường ủy, điều này thật sự quá sảng khoái. Dù chỉ là thắng lợi không lớn nhưng ý nghĩa của nó lại không tầm thường, dù sao nó cũng đại biểu cho lực khống chế của hắn trong hội nghị thường ủy, đó là một bước dài để tiến đến quyền lực tuyệt đối.
Không ai phản đối tất nhiên sẽ thuận lợi thông qua, lúc này vị trưởng phòng tổ chức được Nhiếp Hạ Quân chỉ mặt gọi tên đã lên tiếng:
- Bí thư Nhiếp, trình tự nói chuyện sẽ không có vấn đề, nhưng chúng ta sẽ sắp xếp đồng chí Giản Thuận Bình như thế nào, anh dù sao cũng phải cho ra một phương án chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.