Bị Thủ Trưởng Vô Sinh Ép Cưới, Vợ Xinh Đẹp Liền Sinh Ba
Chương 26:
Cửu Ức
23/11/2024
Khó trách tối qua, sau khi ăn xong, bà ta còn rải khắp khu chuyện bát quái Hoắc đoàn trưởng không được, không thể sinh con!
Hóa ra tất cả là vì cái tâm tư này!
Kim tẩu tử còn chưa kịp phản ứng, thì từ trong sân cách vách đã có tiếng người hét lên:
“Lâm đại thẩm!”
"Đồng chí Diệp là bạn gái của đoàn trưởng Hoắc chúng ta, cô ấy với nhà cô không thân thích, để cô ấy ở nhà cô thì không phù hợp chút nào!"
Bức tường sân nhà này chỉ xây cao đến nửa người, bên trên là khoảng cách một mét được dựng các cột gỗ, giữa những cột gỗ ấy trồng tre dày đặc. Vì vậy, chuyện gì xảy ra trong sân nhà bên này thì hàng xóm bên kia cũng đều có thể nhìn thấy rõ.
Người phụ nữ lên tiếng có vẻ ngoài khá mập mạp, bụng lớn, thoạt nhìn có lẽ mang thai sáu bảy tháng. Cô ta bước đến sát bức tường, cắt ngang lời bà Lâm vừa định nói rồi cũng không cho bà cơ hội lên tiếng tiếp. Sau đó, cô quay sang chào Diệp Thư:
"Ta tên là Trang Tinh Tinh. Đồng chí Diệp, ngươi cứ gọi ta là Tinh Tinh là được."
Người phụ nữ này có vẻ rất thẳng thắn, tính cách cởi mở.
Kim tẩu, người đang đứng bên cạnh, liếc nhìn cô ấy rồi cả hai ngầm hiểu ý nhau. Họ không để bà Lâm chen vào, mà còn phụ họa thêm:
"Đúng vậy! Chồng cô ấy chính là một trong những quân nhân giỏi nhất đoàn chúng ta!"
Ánh mắt trao đổi của hai người này, Diệp Thư đều nhìn ra hết. Cô hiểu họ đang cố ý chuyển đề tài để giúp mình, nên cũng thuận theo mà đáp lời:
"Chào Trang tẩu."
Trang Tinh Tinh bật cười lớn:
"Ngươi đừng gọi ta là tẩu, thêm hai ngày nữa có khi lại phải sửa miệng đấy! Phiền phức lắm!"
Diệp Thư không hiểu ý cô ta lắm, nhưng Kim tẩu cũng bật cười và nói chen vào:
"Đúng thế! Chúng ta dù lớn tuổi hơn ngươi, nhưng ai bảo chồng chúng ta không giỏi như đoàn trưởng Hoắc cơ chứ! Tất cả đều là cấp dưới của đoàn trưởng cả. Đợi ngươi và đoàn trưởng kết hôn, bọn ta đều phải gọi ngươi là 'tẩu' đấy!"
Một người đã hơn ba mươi, một người tầm hai bảy hai tám, mà lại phải gọi một cô gái mới mười tám tuổi như cô là "tẩu tử"?
Diệp Thư chỉ mới tưởng tượng đến cảnh đó thôi đã cảm thấy ngượng chín mặt. Cô nghĩ một lúc rồi nói:
"Thôi, cứ để ta gọi các ngươi là tẩu đi, còn các ngươi cứ gọi ta là đồng chí Diệp hoặc Diệp Thư là được."
Ba người đều cười vui vẻ.
Riêng bà Lâm đứng bên cạnh, có vẻ không vừa lòng, vừa húp cháo ngô vừa lớn giọng nói:
"Ây da, còn chưa biết hai người có cưới nhau không mà đã tẩu tử trưởng, tẩu tử đoản ở đây, thật là không biết ngượng!"
Diệp Thư tuy hơi nhút nhát trong giao tiếp, nhưng nếu ai dám gây sự với cô, cô cũng không phải dạng vừa. Cô lập tức đáp lại:
"Chúng ta hãy sống văn minh, biết lễ phép, bắt đầu từ những chuyện nhỏ nhặt trong đời sống. Thưa nữ đồng chí, làm ơn đừng nói chuyện khi ăn cơm, ngô trong miệng ngươi phun ra khắp nơi, trông vừa mất vệ sinh vừa ảnh hưởng đến mọi người xung quanh."
Bà Lâm sững người, phải mất một lúc lâu mới kịp phản ứng. Khi nhận ra mình bị nói khéo, bà liền định lớn tiếng mắng lại.
Kim tẩu và Trang Tinh Tinh thì ngây ra một lúc, sau đó cười phá lên.
"Đối tượng của đoàn trưởng Hoắc thật là nhìn ngoài mềm mỏng, ai ngờ lại là người sắc sảo thế này!"
Đúng lúc ấy, một chiếc xe Jeep phóng từ xa đến, dừng ngay trước cổng sân.
Hoắc Diệc Thịnh nhảy xuống xe, sải bước tiến vào.
Hóa ra tất cả là vì cái tâm tư này!
Kim tẩu tử còn chưa kịp phản ứng, thì từ trong sân cách vách đã có tiếng người hét lên:
“Lâm đại thẩm!”
"Đồng chí Diệp là bạn gái của đoàn trưởng Hoắc chúng ta, cô ấy với nhà cô không thân thích, để cô ấy ở nhà cô thì không phù hợp chút nào!"
Bức tường sân nhà này chỉ xây cao đến nửa người, bên trên là khoảng cách một mét được dựng các cột gỗ, giữa những cột gỗ ấy trồng tre dày đặc. Vì vậy, chuyện gì xảy ra trong sân nhà bên này thì hàng xóm bên kia cũng đều có thể nhìn thấy rõ.
Người phụ nữ lên tiếng có vẻ ngoài khá mập mạp, bụng lớn, thoạt nhìn có lẽ mang thai sáu bảy tháng. Cô ta bước đến sát bức tường, cắt ngang lời bà Lâm vừa định nói rồi cũng không cho bà cơ hội lên tiếng tiếp. Sau đó, cô quay sang chào Diệp Thư:
"Ta tên là Trang Tinh Tinh. Đồng chí Diệp, ngươi cứ gọi ta là Tinh Tinh là được."
Người phụ nữ này có vẻ rất thẳng thắn, tính cách cởi mở.
Kim tẩu, người đang đứng bên cạnh, liếc nhìn cô ấy rồi cả hai ngầm hiểu ý nhau. Họ không để bà Lâm chen vào, mà còn phụ họa thêm:
"Đúng vậy! Chồng cô ấy chính là một trong những quân nhân giỏi nhất đoàn chúng ta!"
Ánh mắt trao đổi của hai người này, Diệp Thư đều nhìn ra hết. Cô hiểu họ đang cố ý chuyển đề tài để giúp mình, nên cũng thuận theo mà đáp lời:
"Chào Trang tẩu."
Trang Tinh Tinh bật cười lớn:
"Ngươi đừng gọi ta là tẩu, thêm hai ngày nữa có khi lại phải sửa miệng đấy! Phiền phức lắm!"
Diệp Thư không hiểu ý cô ta lắm, nhưng Kim tẩu cũng bật cười và nói chen vào:
"Đúng thế! Chúng ta dù lớn tuổi hơn ngươi, nhưng ai bảo chồng chúng ta không giỏi như đoàn trưởng Hoắc cơ chứ! Tất cả đều là cấp dưới của đoàn trưởng cả. Đợi ngươi và đoàn trưởng kết hôn, bọn ta đều phải gọi ngươi là 'tẩu' đấy!"
Một người đã hơn ba mươi, một người tầm hai bảy hai tám, mà lại phải gọi một cô gái mới mười tám tuổi như cô là "tẩu tử"?
Diệp Thư chỉ mới tưởng tượng đến cảnh đó thôi đã cảm thấy ngượng chín mặt. Cô nghĩ một lúc rồi nói:
"Thôi, cứ để ta gọi các ngươi là tẩu đi, còn các ngươi cứ gọi ta là đồng chí Diệp hoặc Diệp Thư là được."
Ba người đều cười vui vẻ.
Riêng bà Lâm đứng bên cạnh, có vẻ không vừa lòng, vừa húp cháo ngô vừa lớn giọng nói:
"Ây da, còn chưa biết hai người có cưới nhau không mà đã tẩu tử trưởng, tẩu tử đoản ở đây, thật là không biết ngượng!"
Diệp Thư tuy hơi nhút nhát trong giao tiếp, nhưng nếu ai dám gây sự với cô, cô cũng không phải dạng vừa. Cô lập tức đáp lại:
"Chúng ta hãy sống văn minh, biết lễ phép, bắt đầu từ những chuyện nhỏ nhặt trong đời sống. Thưa nữ đồng chí, làm ơn đừng nói chuyện khi ăn cơm, ngô trong miệng ngươi phun ra khắp nơi, trông vừa mất vệ sinh vừa ảnh hưởng đến mọi người xung quanh."
Bà Lâm sững người, phải mất một lúc lâu mới kịp phản ứng. Khi nhận ra mình bị nói khéo, bà liền định lớn tiếng mắng lại.
Kim tẩu và Trang Tinh Tinh thì ngây ra một lúc, sau đó cười phá lên.
"Đối tượng của đoàn trưởng Hoắc thật là nhìn ngoài mềm mỏng, ai ngờ lại là người sắc sảo thế này!"
Đúng lúc ấy, một chiếc xe Jeep phóng từ xa đến, dừng ngay trước cổng sân.
Hoắc Diệc Thịnh nhảy xuống xe, sải bước tiến vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.