Bị Thủ Trưởng Vô Sinh Ép Cưới, Vợ Xinh Đẹp Liền Sinh Ba
Chương 3:
Cửu Ức
23/11/2024
Diệp Thư vội vàng nói liền một hơi, cũng là bởi cô chợt nhớ ra, ở thời kỳ này, việc nam nữ có quan hệ không rõ ràng là chuyện vô cùng nghiêm trọng. Nếu để xảy ra bất cứ điều tiếng gì, cô chỉ còn nước không ngẩng đầu lên sống nổi!
Vì thế, cô nhanh chóng làm rõ thân phận của mình. Còn chuyện giữa cô và Chu Kiến Quân có tiếp tục được hay không, thì đợi đến khi cô gặp được anh ta rồi tính.
Theo ý nghĩ hiện tại của cô, thực ra nếu sống với Chu Kiến Quân ở đảo số 3 này thì có lẽ còn tốt hơn rất nhiều so với phải quay lại nhà họ Chu. Cuộc sống ở nhà họ Chu đúng nghĩa là cực hình!
Nguyên thân, từ sáng sớm đến tối mịt, phải giặt đồ cho cả nhà, nấu ăn cho cả nhà, rồi còn phải ra đồng làm việc để kiếm điểm công. Đến lúc bị bệnh, ngay cả nghỉ ngơi cũng không được phép. Cả trong lẫn ngoài đều là một tay cô gánh vác hết.
Đã vậy, còn không có một bữa ăn nào được no!
Cuộc sống như vậy, chỉ nghĩ tới thôi cũng đủ khiến cô thấy tuyệt vọng.
***
Ai ngờ, cô vừa nói xong đã bắt gặp ánh mắt nguy hiểm của người đàn ông trước mặt.
Hoắc Diệc Thịnh nghiến răng nghiến lợi, từng chữ một nhả ra: "Ngươi nói… ngươi đã kết hôn?"
Cảm nhận được luồng không khí căng thẳng, Diệp Thư theo bản năng rụt người lại, muốn kéo giãn khoảng cách giữa mình và anh ta.
Nhưng cô không biết rằng, hành động đó chẳng những không khiến anh ta dịu lại, mà còn kích thích thêm.
Hoắc Diệc Thịnh bất ngờ đưa tay ra, giữ chặt gáy cô, kéo cô áp sát vào mình. Anh cúi xuống, bá đạo chiếm lấy môi cô trong một nụ hôn mạnh mẽ.
Nụ hôn của anh cường thế đến mức khiến Diệp Thư – một cô gái chưa từng yêu đương – hoàn toàn không có cách nào chống đỡ. Cô giãy giụa, nhưng sức anh ta quá lớn, mọi cử động của cô đều bị đè chặt.
Lòng Diệp Thư dâng lên một nỗi sợ hãi tột độ. Anh ta định làm gì cô?
Như thể nhận ra sự hoảng loạn của cô, Hoắc Diệc Thịnh đột nhiên ngừng lại. Nội tâm anh như bị một mũi kim nhọn đâm vào. Anh chậm rãi buông môi cô ra, nhưng vẫn giữ bàn tay ở sau gáy cô, trán anh áp sát vào trán cô, nhắm mắt, im lặng không nói một lời.
Diệp Thư không dám cử động, ngay cả hơi thở cũng cố nén lại thật nhẹ, sợ rằng chỉ cần một động tác nhỏ, anh ta sẽ lại nổi điên.
Phải rất lâu sau, Hoắc Diệc Thịnh mới mở mắt ra, hơi kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Diệp Thư nhìn vào mắt anh, cô ngỡ ngàng khi bắt gặp một tia bi thương và bất lực hiện lên trong đó. Cô còn chưa kịp hiểu rõ, thì đã nghe thấy giọng anh trầm thấp vang lên:
"Ngươi… thật sự muốn trừng phạt ta như vậy sao? Rõ ràng ta đã tìm được ngươi rồi…"
Diệp Thư sững người, còn chưa kịp phản ứng thì bên ngoài vang lên âm thanh gấp gáp của một chiếc xe đang chạy tới. Tiếng động đó khiến cô không nghe rõ hết lời anh nói.
Hoắc Diệc Thịnh đứng dậy, nhìn cô thật sâu một lần nữa, rồi xoay người rời khỏi phòng.
***
Ngày hôm sau, sức khỏe của Diệp Thư đã hồi phục kha khá. Đang ngồi nghỉ ngơi, cô bỗng nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên nền tuyết từ bên ngoài vọng vào. Hiếu kỳ, cô bước đến cửa sổ, khẽ hé rèm ra nhìn.
Bên ngoài là một chiếc xe jeep màu xanh quân đội. Nhìn biển số xe, cô lập tức nhận ra đây là xe đặc thù dành riêng cho quân nhân.
Cô giật mình kinh ngạc, lập tức đoán ra thân phận của Hoắc Diệc Thịnh. Hóa ra… anh ta cũng là một quân nhân?!
Vì thế, cô nhanh chóng làm rõ thân phận của mình. Còn chuyện giữa cô và Chu Kiến Quân có tiếp tục được hay không, thì đợi đến khi cô gặp được anh ta rồi tính.
Theo ý nghĩ hiện tại của cô, thực ra nếu sống với Chu Kiến Quân ở đảo số 3 này thì có lẽ còn tốt hơn rất nhiều so với phải quay lại nhà họ Chu. Cuộc sống ở nhà họ Chu đúng nghĩa là cực hình!
Nguyên thân, từ sáng sớm đến tối mịt, phải giặt đồ cho cả nhà, nấu ăn cho cả nhà, rồi còn phải ra đồng làm việc để kiếm điểm công. Đến lúc bị bệnh, ngay cả nghỉ ngơi cũng không được phép. Cả trong lẫn ngoài đều là một tay cô gánh vác hết.
Đã vậy, còn không có một bữa ăn nào được no!
Cuộc sống như vậy, chỉ nghĩ tới thôi cũng đủ khiến cô thấy tuyệt vọng.
***
Ai ngờ, cô vừa nói xong đã bắt gặp ánh mắt nguy hiểm của người đàn ông trước mặt.
Hoắc Diệc Thịnh nghiến răng nghiến lợi, từng chữ một nhả ra: "Ngươi nói… ngươi đã kết hôn?"
Cảm nhận được luồng không khí căng thẳng, Diệp Thư theo bản năng rụt người lại, muốn kéo giãn khoảng cách giữa mình và anh ta.
Nhưng cô không biết rằng, hành động đó chẳng những không khiến anh ta dịu lại, mà còn kích thích thêm.
Hoắc Diệc Thịnh bất ngờ đưa tay ra, giữ chặt gáy cô, kéo cô áp sát vào mình. Anh cúi xuống, bá đạo chiếm lấy môi cô trong một nụ hôn mạnh mẽ.
Nụ hôn của anh cường thế đến mức khiến Diệp Thư – một cô gái chưa từng yêu đương – hoàn toàn không có cách nào chống đỡ. Cô giãy giụa, nhưng sức anh ta quá lớn, mọi cử động của cô đều bị đè chặt.
Lòng Diệp Thư dâng lên một nỗi sợ hãi tột độ. Anh ta định làm gì cô?
Như thể nhận ra sự hoảng loạn của cô, Hoắc Diệc Thịnh đột nhiên ngừng lại. Nội tâm anh như bị một mũi kim nhọn đâm vào. Anh chậm rãi buông môi cô ra, nhưng vẫn giữ bàn tay ở sau gáy cô, trán anh áp sát vào trán cô, nhắm mắt, im lặng không nói một lời.
Diệp Thư không dám cử động, ngay cả hơi thở cũng cố nén lại thật nhẹ, sợ rằng chỉ cần một động tác nhỏ, anh ta sẽ lại nổi điên.
Phải rất lâu sau, Hoắc Diệc Thịnh mới mở mắt ra, hơi kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Diệp Thư nhìn vào mắt anh, cô ngỡ ngàng khi bắt gặp một tia bi thương và bất lực hiện lên trong đó. Cô còn chưa kịp hiểu rõ, thì đã nghe thấy giọng anh trầm thấp vang lên:
"Ngươi… thật sự muốn trừng phạt ta như vậy sao? Rõ ràng ta đã tìm được ngươi rồi…"
Diệp Thư sững người, còn chưa kịp phản ứng thì bên ngoài vang lên âm thanh gấp gáp của một chiếc xe đang chạy tới. Tiếng động đó khiến cô không nghe rõ hết lời anh nói.
Hoắc Diệc Thịnh đứng dậy, nhìn cô thật sâu một lần nữa, rồi xoay người rời khỏi phòng.
***
Ngày hôm sau, sức khỏe của Diệp Thư đã hồi phục kha khá. Đang ngồi nghỉ ngơi, cô bỗng nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên nền tuyết từ bên ngoài vọng vào. Hiếu kỳ, cô bước đến cửa sổ, khẽ hé rèm ra nhìn.
Bên ngoài là một chiếc xe jeep màu xanh quân đội. Nhìn biển số xe, cô lập tức nhận ra đây là xe đặc thù dành riêng cho quân nhân.
Cô giật mình kinh ngạc, lập tức đoán ra thân phận của Hoắc Diệc Thịnh. Hóa ra… anh ta cũng là một quân nhân?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.