Bị Thủ Trưởng Vô Sinh Ép Cưới, Vợ Xinh Đẹp Liền Sinh Ba
Chương 41:
Cửu Ức
24/11/2024
Đoạn Kỳ im lặng hồi lâu, chỉ lẳng lặng nhìn Chu Kiến Quân. Sự im lặng này khiến hai chân của Chu Kiến Quân bắt đầu run rẩy, cả người bủn rủn. Sau đó, Đoạn Kỳ mới khẽ cười, gật đầu:
"Cũng không cần phiền phức vậy đâu. Thôi để ta tự đi một chuyến đến thôn Chu Gia cho tiện."
Chu Kiến Quân nghe vậy, cả người như muốn ngã quỵ!
Đoạn phó cục trưởng tự mình đến thôn Chu Gia, vậy chẳng phải những lời nói dối của hắn vừa rồi sẽ bị lật tẩy ngay sao?
Hắn hoảng hốt, mồ hôi lạnh ứa ra từng đợt, chỉ nghĩ phải tìm gấp một lý do nào đó để trì hoãn.
Nhưng vừa lúc đó, Đoạn Kỳ đã bước tới cửa, chuẩn bị rời đi.
Chu Kiến Quân vội vàng đứng bật dậy, hét lớn:
"Khoan đã!"
Đoạn Kỳ thực sự dừng lại, như thể chợt nhớ ra điều gì, ông quay đầu lại, mỉm cười nói:
"À, đúng rồi, chúng ta chỉ là tâm sự uống trà thôi mà. Ngươi hiện tại cũng chẳng bận gì, thôi thì đi cùng ta một chuyến luôn đi."
Chu Kiến Quân nghe vậy, cảm giác như có một tảng đá lớn rơi thẳng xuống đầu, cổ họng nghẹn lại không thốt nên lời. Cảm xúc của hắn lên xuống dữ dội, khiến cả người như kiệt sức, suýt chút nữa không trụ vững.
Đoạn Kỳ thấy toàn bộ phản ứng của hắn, nhưng không nói gì, chỉ bước lên xe, nhắm mắt dưỡng thần, không buồn nhìn thêm.
Thực ra trong lòng, Đoạn Kỳ đang âm thầm than thở, không ngừng trách Hoắc Diệc Thịnh. Đường đường là một phó cục trưởng cấp tỉnh như ông mà lại bị điều đến một thị trấn nhỏ chỉ để xử lý một kẻ tầm thường như thế này sao?
"Đây không phải là kiểu dùng dao mổ trâu để giết gà à?"
Ông thầm nghĩ. Cơn bực tức tích tụ trong lòng, thế nên ông mới nghĩ cách dọa cho Chu Kiến Quân một trận ra trò.
Nhưng không ngờ, tên này lại quá yếu bóng vía, chỉ cần dọa một chút đã sợ xanh mặt, chẳng còn tác dụng gì thêm!
"Loại người như vậy, Hoắc Diệc Thịnh cũng dám coi là đối thủ à? Ha! Họ Hoắc này ở trong quân đội lâu quá nên đầu óc ngu ngốc rồi chăng?"
Tuy nhiên, cũng may là Hoắc Diệc Thịnh đã cẩn thận nghĩ trước đến việc nhờ ông xử lý, bởi nếu không thì cái tên Chu Kiến Quân nhát gan này cũng dám báo cáo láo về việc tử vong.
Nếu chuyện này mà bị báo lên thật, chẳng phải ông – đường đường là một phó cục trưởng tỉnh – sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?
Chiếc xe lăn bánh, chẳng mấy chốc đã đến thôn Chu Gia.
Nhưng con đường dẫn vào thôn quá hẹp và lầy lội, xe không thể tiếp tục đi được. Cả đoàn người đành xuống xe, đi bộ vào.
Họ vừa bước vào thôn đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Dân làng kéo nhau ra xem, càng lúc càng đông, ai cũng tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhìn thấy Chu Kiến Quân dẫn theo mấy người mặc đồ công an, cả đám thôn dân lập tức vây quanh, tò mò hỏi:
"Kiến Quân về rồi à! Nhà ngươi xảy ra chuyện gì thế?"
Chu Kiến Quân lúc này giống như một con mèo bị bóp cổ, lắp bắp không biết trả lời thế nào trước sự tò mò của hàng xóm láng giềng. Hắn lo sợ bọn họ lỡ miệng nói ra những lời không nên nói, làm hắn mất mặt trước Đoạn phó cục trưởng. Lại càng sợ hơn nếu Đoạn phó cục trưởng không đến thẳng nhà hắn, mà muốn đi lòng vòng trong thôn điều tra tình hình.
Nhưng ngoài dự đoán của hắn, Đoạn Kỳ đã thay hắn trả lời.
"Ta là người của Cục Công An tỉnh, tình cờ quen biết đồng chí Chu Kiến Quân. Hôm nay đi ngang qua làm việc, nghe nói thôn Chu Gia nổi tiếng là dân phong chất phác, người dân chăm chỉ cần cù, nên ghé qua xem thử!"
"Cũng không cần phiền phức vậy đâu. Thôi để ta tự đi một chuyến đến thôn Chu Gia cho tiện."
Chu Kiến Quân nghe vậy, cả người như muốn ngã quỵ!
Đoạn phó cục trưởng tự mình đến thôn Chu Gia, vậy chẳng phải những lời nói dối của hắn vừa rồi sẽ bị lật tẩy ngay sao?
Hắn hoảng hốt, mồ hôi lạnh ứa ra từng đợt, chỉ nghĩ phải tìm gấp một lý do nào đó để trì hoãn.
Nhưng vừa lúc đó, Đoạn Kỳ đã bước tới cửa, chuẩn bị rời đi.
Chu Kiến Quân vội vàng đứng bật dậy, hét lớn:
"Khoan đã!"
Đoạn Kỳ thực sự dừng lại, như thể chợt nhớ ra điều gì, ông quay đầu lại, mỉm cười nói:
"À, đúng rồi, chúng ta chỉ là tâm sự uống trà thôi mà. Ngươi hiện tại cũng chẳng bận gì, thôi thì đi cùng ta một chuyến luôn đi."
Chu Kiến Quân nghe vậy, cảm giác như có một tảng đá lớn rơi thẳng xuống đầu, cổ họng nghẹn lại không thốt nên lời. Cảm xúc của hắn lên xuống dữ dội, khiến cả người như kiệt sức, suýt chút nữa không trụ vững.
Đoạn Kỳ thấy toàn bộ phản ứng của hắn, nhưng không nói gì, chỉ bước lên xe, nhắm mắt dưỡng thần, không buồn nhìn thêm.
Thực ra trong lòng, Đoạn Kỳ đang âm thầm than thở, không ngừng trách Hoắc Diệc Thịnh. Đường đường là một phó cục trưởng cấp tỉnh như ông mà lại bị điều đến một thị trấn nhỏ chỉ để xử lý một kẻ tầm thường như thế này sao?
"Đây không phải là kiểu dùng dao mổ trâu để giết gà à?"
Ông thầm nghĩ. Cơn bực tức tích tụ trong lòng, thế nên ông mới nghĩ cách dọa cho Chu Kiến Quân một trận ra trò.
Nhưng không ngờ, tên này lại quá yếu bóng vía, chỉ cần dọa một chút đã sợ xanh mặt, chẳng còn tác dụng gì thêm!
"Loại người như vậy, Hoắc Diệc Thịnh cũng dám coi là đối thủ à? Ha! Họ Hoắc này ở trong quân đội lâu quá nên đầu óc ngu ngốc rồi chăng?"
Tuy nhiên, cũng may là Hoắc Diệc Thịnh đã cẩn thận nghĩ trước đến việc nhờ ông xử lý, bởi nếu không thì cái tên Chu Kiến Quân nhát gan này cũng dám báo cáo láo về việc tử vong.
Nếu chuyện này mà bị báo lên thật, chẳng phải ông – đường đường là một phó cục trưởng tỉnh – sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?
Chiếc xe lăn bánh, chẳng mấy chốc đã đến thôn Chu Gia.
Nhưng con đường dẫn vào thôn quá hẹp và lầy lội, xe không thể tiếp tục đi được. Cả đoàn người đành xuống xe, đi bộ vào.
Họ vừa bước vào thôn đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Dân làng kéo nhau ra xem, càng lúc càng đông, ai cũng tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhìn thấy Chu Kiến Quân dẫn theo mấy người mặc đồ công an, cả đám thôn dân lập tức vây quanh, tò mò hỏi:
"Kiến Quân về rồi à! Nhà ngươi xảy ra chuyện gì thế?"
Chu Kiến Quân lúc này giống như một con mèo bị bóp cổ, lắp bắp không biết trả lời thế nào trước sự tò mò của hàng xóm láng giềng. Hắn lo sợ bọn họ lỡ miệng nói ra những lời không nên nói, làm hắn mất mặt trước Đoạn phó cục trưởng. Lại càng sợ hơn nếu Đoạn phó cục trưởng không đến thẳng nhà hắn, mà muốn đi lòng vòng trong thôn điều tra tình hình.
Nhưng ngoài dự đoán của hắn, Đoạn Kỳ đã thay hắn trả lời.
"Ta là người của Cục Công An tỉnh, tình cờ quen biết đồng chí Chu Kiến Quân. Hôm nay đi ngang qua làm việc, nghe nói thôn Chu Gia nổi tiếng là dân phong chất phác, người dân chăm chỉ cần cù, nên ghé qua xem thử!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.