Bị Thủ Trưởng Vô Sinh Ép Cưới, Vợ Xinh Đẹp Liền Sinh Ba
Chương 8:
Cửu Ức
23/11/2024
Chu Kiến Quân trong lòng thoáng chột dạ nhưng cố giấu, nhẹ giọng an ủi: “Yên tâm, tôi đã nộp rồi!”
Chu Kiến Quân cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng vẫn không ngừng rối loạn. Hắn biết rất rõ rằng mọi thứ hắn đang cố gắng che giấu dường như đã bị phơi bày trước ánh mắt sắc lạnh của Hoắc Diệc Thịnh.
“Nghe nói ngươi đã nộp đơn xin kết hôn với đồng chí Vân Uyển Nhu ở đoàn văn công?” Hoắc Diệc Thịnh vừa hỏi vừa nhìn hắn chằm chằm, giọng nói trầm thấp nhưng đầy áp lực, như muốn nghiền nát sự tự tin của Chu Kiến Quân.
Chu Kiến Quân trong lòng đã lăn tăn, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ bình thản, đáp: “Báo cáo đoàn trưởng, đúng vậy.”
Hoắc Diệc Thịnh nhướng nhẹ mày, đôi mắt đen láy như xoáy sâu vào lòng người đối diện, không cho hắn bất cứ cơ hội nào để trốn tránh. “Vậy, ngươi và Diệp Thư là quan hệ gì?”
Câu hỏi đó như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim Chu Kiến Quân. Cả người hắn lập tức cứng đờ, như thể mọi lời bào chữa đã bị chặn ngay nơi cổ họng. Trong đầu hắn lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất: **Hỏng rồi! Hắn đã biết tất cả!**
Nhưng làm sao Hoắc Diệc Thịnh lại biết? Hắn rõ ràng đã cẩn thận giấu giếm, còn lợi dụng mọi mối quan hệ của mình để che đậy chuyện này. Hắn toát mồ hôi lạnh, mà ngoài trời dù đang đông giá rét, phía sau lưng hắn cũng cảm giác như ướt đẫm.
Hoắc Diệc Thịnh vẫn giữ ánh mắt sắc bén, u ám, đầy nguy hiểm, như thể có thể nhìn thấu tất cả bí mật của hắn. Bầu không khí trong phòng ngột ngạt đến mức khó thở, sự im lặng kéo dài từng giây càng khiến Chu Kiến Quân thêm căng thẳng.
Hắn biết rằng nếu không nói thật, hậu quả có thể vô cùng nghiêm trọng. Nhưng nếu nói thật, hắn và Diệp Thư chắc chắn sẽ bị vạch trần, mà danh tiếng của hắn cũng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Lời nói thật như một cơn gió lạnh lẽo lùa qua đầu óc hắn, nhưng sự thật lại quá tàn khốc để nói ra.
“Ta hỏi lại lần nữa,” Hoắc Diệc Thịnh nhấn mạnh, giọng điệu không cao nhưng đầy uy lực, “Ngươi và Diệp Thư có quan hệ gì?”
Cảm giác áp bức từ người đàn ông trước mặt khiến Chu Kiến Quân hoàn toàn mất đi lý trí. Hắn lắp bắp: “Đồng chí Diệp Thư… là, là em gái tôi… trong nhà…”
“Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?” Hoắc Diệc Thịnh cắt ngang, đôi mắt lóe lên sự sắc sảo. Hắn tiến thêm một bước về phía trước, khiến Chu Kiến Quân bất giác lùi lại một chút. “Ta không hỏi lại lần thứ ba. Nói thật, hoặc để ta tự điều tra.”
Giọng nói lạnh lùng ấy khiến trái tim Chu Kiến Quân như rơi xuống đáy vực. Những lời nói dối đã không còn đường thoát. Giờ đây, hắn như kẻ đứng trước bờ vực, dù đi tiếp hay lùi lại đều là những lựa chọn đau đớn. **Hoắc Diệc Thịnh không phải người dễ đối phó.**
Bên ngoài trời đông lạnh buốt, nhưng trong lòng Chu Kiến Quân như đang dậy sóng. Đằng sau vẻ ngoài cứng rắn của hắn, sự chột dạ và hoảng loạn đã hoàn toàn chiếm lấy. **Hoắc Diệc Thịnh chính là kiểu người không bao giờ để bất cứ ai qua mặt, mà chính hắn lại dính vào sai lầm không thể cứu vãn.**
Lúc này, hắn chỉ biết đứng đó, tay nắm chặt, lòng đấu tranh dữ dội, mà ánh mắt của Hoắc Diệc Thịnh vẫn không hề buông tha, sắc bén như dao cắt vào từng mạch máu của hắn. **Hắn phải quyết định, ngay bây giờ.**
---
Còn bên ngoài văn phòng, một vài người lính trẻ đi ngang qua, thỉnh thoảng liếc nhìn cánh cửa khép chặt, đoán xem bên trong đang có chuyện gì xảy ra. Không ai biết rằng, cuộc đối đầu trong phòng kia chính là mấu chốt để quyết định tương lai của không chỉ một, mà hai con người.
Chu Kiến Quân cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng vẫn không ngừng rối loạn. Hắn biết rất rõ rằng mọi thứ hắn đang cố gắng che giấu dường như đã bị phơi bày trước ánh mắt sắc lạnh của Hoắc Diệc Thịnh.
“Nghe nói ngươi đã nộp đơn xin kết hôn với đồng chí Vân Uyển Nhu ở đoàn văn công?” Hoắc Diệc Thịnh vừa hỏi vừa nhìn hắn chằm chằm, giọng nói trầm thấp nhưng đầy áp lực, như muốn nghiền nát sự tự tin của Chu Kiến Quân.
Chu Kiến Quân trong lòng đã lăn tăn, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ bình thản, đáp: “Báo cáo đoàn trưởng, đúng vậy.”
Hoắc Diệc Thịnh nhướng nhẹ mày, đôi mắt đen láy như xoáy sâu vào lòng người đối diện, không cho hắn bất cứ cơ hội nào để trốn tránh. “Vậy, ngươi và Diệp Thư là quan hệ gì?”
Câu hỏi đó như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim Chu Kiến Quân. Cả người hắn lập tức cứng đờ, như thể mọi lời bào chữa đã bị chặn ngay nơi cổ họng. Trong đầu hắn lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất: **Hỏng rồi! Hắn đã biết tất cả!**
Nhưng làm sao Hoắc Diệc Thịnh lại biết? Hắn rõ ràng đã cẩn thận giấu giếm, còn lợi dụng mọi mối quan hệ của mình để che đậy chuyện này. Hắn toát mồ hôi lạnh, mà ngoài trời dù đang đông giá rét, phía sau lưng hắn cũng cảm giác như ướt đẫm.
Hoắc Diệc Thịnh vẫn giữ ánh mắt sắc bén, u ám, đầy nguy hiểm, như thể có thể nhìn thấu tất cả bí mật của hắn. Bầu không khí trong phòng ngột ngạt đến mức khó thở, sự im lặng kéo dài từng giây càng khiến Chu Kiến Quân thêm căng thẳng.
Hắn biết rằng nếu không nói thật, hậu quả có thể vô cùng nghiêm trọng. Nhưng nếu nói thật, hắn và Diệp Thư chắc chắn sẽ bị vạch trần, mà danh tiếng của hắn cũng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Lời nói thật như một cơn gió lạnh lẽo lùa qua đầu óc hắn, nhưng sự thật lại quá tàn khốc để nói ra.
“Ta hỏi lại lần nữa,” Hoắc Diệc Thịnh nhấn mạnh, giọng điệu không cao nhưng đầy uy lực, “Ngươi và Diệp Thư có quan hệ gì?”
Cảm giác áp bức từ người đàn ông trước mặt khiến Chu Kiến Quân hoàn toàn mất đi lý trí. Hắn lắp bắp: “Đồng chí Diệp Thư… là, là em gái tôi… trong nhà…”
“Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?” Hoắc Diệc Thịnh cắt ngang, đôi mắt lóe lên sự sắc sảo. Hắn tiến thêm một bước về phía trước, khiến Chu Kiến Quân bất giác lùi lại một chút. “Ta không hỏi lại lần thứ ba. Nói thật, hoặc để ta tự điều tra.”
Giọng nói lạnh lùng ấy khiến trái tim Chu Kiến Quân như rơi xuống đáy vực. Những lời nói dối đã không còn đường thoát. Giờ đây, hắn như kẻ đứng trước bờ vực, dù đi tiếp hay lùi lại đều là những lựa chọn đau đớn. **Hoắc Diệc Thịnh không phải người dễ đối phó.**
Bên ngoài trời đông lạnh buốt, nhưng trong lòng Chu Kiến Quân như đang dậy sóng. Đằng sau vẻ ngoài cứng rắn của hắn, sự chột dạ và hoảng loạn đã hoàn toàn chiếm lấy. **Hoắc Diệc Thịnh chính là kiểu người không bao giờ để bất cứ ai qua mặt, mà chính hắn lại dính vào sai lầm không thể cứu vãn.**
Lúc này, hắn chỉ biết đứng đó, tay nắm chặt, lòng đấu tranh dữ dội, mà ánh mắt của Hoắc Diệc Thịnh vẫn không hề buông tha, sắc bén như dao cắt vào từng mạch máu của hắn. **Hắn phải quyết định, ngay bây giờ.**
---
Còn bên ngoài văn phòng, một vài người lính trẻ đi ngang qua, thỉnh thoảng liếc nhìn cánh cửa khép chặt, đoán xem bên trong đang có chuyện gì xảy ra. Không ai biết rằng, cuộc đối đầu trong phòng kia chính là mấu chốt để quyết định tương lai của không chỉ một, mà hai con người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.