Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông
Chương 12
Quách Kính Minh
09/12/2022
21.
Những tình huống xem qua vô số lần trong phim truyền hình, bây giờ lần lượt diễn ra trên người mình.
Chẳng hạn như đang trong giờ học đột nhiên lao ra ngoài bắt đầu nôn.
Chẳng hạn như bắt đầu thích ăn ô mai ở căng tin nhà trường. Lúc không có người nhìn thấy sẽ ăn hết quả này đến quả khác.
Còn nhiều thứ là phim truyền hình không thể dạy cho mình.
Như sáng sớm hôm đó rời giường, Dịch Dao đứng trước gương, da dẻ trở nên đẹp hơn trước kia nhiều.
Có từng nghe mấy phụ nữ trong ngõ nói, nếu chửa con gái, da sẽ trở nên đẹp hơn nhiều. Đề tài như vậy trước kia rất không chân thực, giống như là tro bụi lơ lửng cách hàng vạn năm ánh sáng, mà bây giờ lại vướng vào mặt như tơ nhện giăng trên cửa.
Bản thân trong gương mang khuôn mặt trẻ trung và nhẵn bóng, giống như là đồ sứ.
Nhưng khi món đồ sứ này bị đập vỡ, có nhẵn bóng thế nào thì cũng chỉ còn là một đống mảnh vỡ sắc bén.
Dịch Dao nghĩ như vậy, yên lặng nhìn chính mình trong gương.
Lâm Hoa Phượng cũng đã thức dậy, đi tới bên bàn, trên đó là cơm sáng Dịch Dao đã nấu xong.
Mà những áy náy với mẹ lúc trước cũng đã biến mất sạch, không hề khác vô số ngày trước kia. Người phụ nữ này vẫn là người mà cô đã nói lúc mười ba tuổi: “Tớ rất hận bà ta, nhưng có lúc cũng rất yêu bà ta”.
“Soi gương lâu như vậy, mày định đi dụ dỗ thằng nào à? Có soi nữa thì vẫn là cái bộ mặt xúi quẩy không khác gì thằng bố mày!”
“Bố con đúng là xúi quẩy thật.” Dịch Dao quay đầu lại. “Nếu không tại sao lại gặp phải mẹ.”
Một chiếc dép vù vù bay tới, Dịch Dao nghiêng đầu tránh được.
Cô cười lạnh một cái, sau đó đeo cặp sách đi học.
Phía sau vọng tới giọng nói của Lâm Hoa Phượng: “Mày còn ngã nữa thì cứ ngã trước mũi ô tô ngoài đường ấy, mẹ kiếp, đừng có ngã trong ngõ, mày định ngã cho ai xe hả?”.
Dịch Dao quay đầu lại đóng cửa, nói lạnh nhạt: “Lúc con ngã dù sao cũng không có người nhìn thấy, còn lúc mẹ đáng con là muốn đánh cho ai xem thì con không biết.”
Cửa bị Dịch Dao chậm rãi đóng lại.
Trong nhà, Lâm Hoa Phượng run lên trên bàn, bàn tay bưng bát quá chặt hiện lên mấy đường gân xanh.
Ánh nắng ngoài cửa sổ dường như không còn nhợt nhạt nữa, mà có thêm một vài sắc màu ấm áp nhuộm lên bầu trời.
Những tình huống xem qua vô số lần trong phim truyền hình, bây giờ lần lượt diễn ra trên người mình.
Chẳng hạn như đang trong giờ học đột nhiên lao ra ngoài bắt đầu nôn.
Chẳng hạn như bắt đầu thích ăn ô mai ở căng tin nhà trường. Lúc không có người nhìn thấy sẽ ăn hết quả này đến quả khác.
Còn nhiều thứ là phim truyền hình không thể dạy cho mình.
Như sáng sớm hôm đó rời giường, Dịch Dao đứng trước gương, da dẻ trở nên đẹp hơn trước kia nhiều.
Có từng nghe mấy phụ nữ trong ngõ nói, nếu chửa con gái, da sẽ trở nên đẹp hơn nhiều. Đề tài như vậy trước kia rất không chân thực, giống như là tro bụi lơ lửng cách hàng vạn năm ánh sáng, mà bây giờ lại vướng vào mặt như tơ nhện giăng trên cửa.
Bản thân trong gương mang khuôn mặt trẻ trung và nhẵn bóng, giống như là đồ sứ.
Nhưng khi món đồ sứ này bị đập vỡ, có nhẵn bóng thế nào thì cũng chỉ còn là một đống mảnh vỡ sắc bén.
Dịch Dao nghĩ như vậy, yên lặng nhìn chính mình trong gương.
Lâm Hoa Phượng cũng đã thức dậy, đi tới bên bàn, trên đó là cơm sáng Dịch Dao đã nấu xong.
Mà những áy náy với mẹ lúc trước cũng đã biến mất sạch, không hề khác vô số ngày trước kia. Người phụ nữ này vẫn là người mà cô đã nói lúc mười ba tuổi: “Tớ rất hận bà ta, nhưng có lúc cũng rất yêu bà ta”.
“Soi gương lâu như vậy, mày định đi dụ dỗ thằng nào à? Có soi nữa thì vẫn là cái bộ mặt xúi quẩy không khác gì thằng bố mày!”
“Bố con đúng là xúi quẩy thật.” Dịch Dao quay đầu lại. “Nếu không tại sao lại gặp phải mẹ.”
Một chiếc dép vù vù bay tới, Dịch Dao nghiêng đầu tránh được.
Cô cười lạnh một cái, sau đó đeo cặp sách đi học.
Phía sau vọng tới giọng nói của Lâm Hoa Phượng: “Mày còn ngã nữa thì cứ ngã trước mũi ô tô ngoài đường ấy, mẹ kiếp, đừng có ngã trong ngõ, mày định ngã cho ai xe hả?”.
Dịch Dao quay đầu lại đóng cửa, nói lạnh nhạt: “Lúc con ngã dù sao cũng không có người nhìn thấy, còn lúc mẹ đáng con là muốn đánh cho ai xem thì con không biết.”
Cửa bị Dịch Dao chậm rãi đóng lại.
Trong nhà, Lâm Hoa Phượng run lên trên bàn, bàn tay bưng bát quá chặt hiện lên mấy đường gân xanh.
Ánh nắng ngoài cửa sổ dường như không còn nhợt nhạt nữa, mà có thêm một vài sắc màu ấm áp nhuộm lên bầu trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.