Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông
Chương 34
Quách Kính Minh
09/12/2022
Hồi thứ mười
Những kí ức bị đánh thức nhấn chìm từng gương mặt đã ố vàng trên bức ảnh.
Một lần nữa nhập hồn phách vào nó.
01
Thực ra trên thế giới này không hề có chuyện gì là nhất định có thể làm tổn thương bạn.
Chỉ cần bạn đủ lạnh lùng, đủ ơ thờ, đủ hờ hững, không còn quan tâm đến tất thảy mọi chuyện. Chỉ cần bạn chậm rãi mài trái tim mình thành một viên đá cứng rắn trơn nhẵn.
Chỉ cần bạn coi như chính mình đã chết.
Như vậy trên thế giới này, sẽ không còn thứ gì có thể làm bạn tổn thương được nữa.
Không muốn cảm nhận nhiều đau đớn do người khác mang lại. Vậy thì không được yêu thương người khác nhiều như vậy.
Những câu này nếu trước kia mình nghe thấy trên ti vi hoặc đọc được trong tiểu thuyết thì nhất định sẽ thấy buồn nôn. Nhưng khi tất cả những chuyện này đều hoá thành thực thể có thể chạm đến được, chậm rai bao phủ toàn thân như một đám sương mù, bạn sẽ cảm thấy chúng đều biến thành lời lẽ chí lý, lấp lánh ánh sáng tàn khốc mà tỉnh táo.
02
Vài ngày trôi qua. Dường như thân thể Dịch Dao không hề xuất hiện hiện tượng xuất huyết của khi phá thai. Ngày đầu tiên sau khi phẫu thuật vẫn chảy một chút máu như lúc đến tháng, sau đó càng ngày càng ít.
Quả bom hẹn giờ trong tích tắc trong thân thể dường như đã biến mất.
Buổi tối cũng dần không còn nằm mơ. Có điều cũng không ngủ được quá sâu. Luôn như lơ lửng bên ngoài lớp vỏ giấc mơ. Tai mắt đều duy trì khả năng phát hiện nhạy bén đối với âm thanh và ánh sáng. Thỉnh thoảng có ruồi muỗi vỗ cánh bay trong phòng, Dịch Dao cũng sẽ chậm rãi mở mắt ra trong bóng tối, lẳng lặng nhìn trần nhà mờ mịt, cho đến khi một lần nữa chìm vào lớp vỏ của giấc mơ.
Lâm Hoa Phượng chỉ ở bệnh viện một ngày đã sống chết đòi về nhà.
Buổi tối hôm đó cấp cứu 120 đã tốn bốn năm trăm đồng. Lâm Hoa Phượng không muốn ở lại bệnh viện thêm một phút nào nữa.
Trở lại nhà yếu ớt vài ngày, sau đó cũng dần bình phục.
Cũng bình phục theo còn có dép lê của Lâm Hoa Phượng ném Dịch Dao cùng với những câu nói quen thuộc “Tại sao mày không chết đi!”. Dịch Dao cũng chẳng tránh né nữa, để mặc dép lê đập vào người mình, thậm chí là mặt mình. Chỉ có điều mỗi lần nghe thấy Lâm Hoa Phượng nói “Tại sao mày không chết đi!”, trong lòng cô lại nghĩ, có lẽ hôm đó nên để cho bà chết đi mới là sự lựa chọn thật sự chính xác.
Những kí ức bị đánh thức nhấn chìm từng gương mặt đã ố vàng trên bức ảnh.
Một lần nữa nhập hồn phách vào nó.
01
Thực ra trên thế giới này không hề có chuyện gì là nhất định có thể làm tổn thương bạn.
Chỉ cần bạn đủ lạnh lùng, đủ ơ thờ, đủ hờ hững, không còn quan tâm đến tất thảy mọi chuyện. Chỉ cần bạn chậm rãi mài trái tim mình thành một viên đá cứng rắn trơn nhẵn.
Chỉ cần bạn coi như chính mình đã chết.
Như vậy trên thế giới này, sẽ không còn thứ gì có thể làm bạn tổn thương được nữa.
Không muốn cảm nhận nhiều đau đớn do người khác mang lại. Vậy thì không được yêu thương người khác nhiều như vậy.
Những câu này nếu trước kia mình nghe thấy trên ti vi hoặc đọc được trong tiểu thuyết thì nhất định sẽ thấy buồn nôn. Nhưng khi tất cả những chuyện này đều hoá thành thực thể có thể chạm đến được, chậm rai bao phủ toàn thân như một đám sương mù, bạn sẽ cảm thấy chúng đều biến thành lời lẽ chí lý, lấp lánh ánh sáng tàn khốc mà tỉnh táo.
02
Vài ngày trôi qua. Dường như thân thể Dịch Dao không hề xuất hiện hiện tượng xuất huyết của khi phá thai. Ngày đầu tiên sau khi phẫu thuật vẫn chảy một chút máu như lúc đến tháng, sau đó càng ngày càng ít.
Quả bom hẹn giờ trong tích tắc trong thân thể dường như đã biến mất.
Buổi tối cũng dần không còn nằm mơ. Có điều cũng không ngủ được quá sâu. Luôn như lơ lửng bên ngoài lớp vỏ giấc mơ. Tai mắt đều duy trì khả năng phát hiện nhạy bén đối với âm thanh và ánh sáng. Thỉnh thoảng có ruồi muỗi vỗ cánh bay trong phòng, Dịch Dao cũng sẽ chậm rãi mở mắt ra trong bóng tối, lẳng lặng nhìn trần nhà mờ mịt, cho đến khi một lần nữa chìm vào lớp vỏ của giấc mơ.
Lâm Hoa Phượng chỉ ở bệnh viện một ngày đã sống chết đòi về nhà.
Buổi tối hôm đó cấp cứu 120 đã tốn bốn năm trăm đồng. Lâm Hoa Phượng không muốn ở lại bệnh viện thêm một phút nào nữa.
Trở lại nhà yếu ớt vài ngày, sau đó cũng dần bình phục.
Cũng bình phục theo còn có dép lê của Lâm Hoa Phượng ném Dịch Dao cùng với những câu nói quen thuộc “Tại sao mày không chết đi!”. Dịch Dao cũng chẳng tránh né nữa, để mặc dép lê đập vào người mình, thậm chí là mặt mình. Chỉ có điều mỗi lần nghe thấy Lâm Hoa Phượng nói “Tại sao mày không chết đi!”, trong lòng cô lại nghĩ, có lẽ hôm đó nên để cho bà chết đi mới là sự lựa chọn thật sự chính xác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.