Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông
Chương 37
Quách Kính Minh
09/12/2022
HỒI THỨ MƯÒI MỘT
Cô bỏ cậu lại trong bóng tối ngột ngạt, nhìn cậu lùi xa, dần dần rời xa thế giới của chính mình.
Cả cánh đồng sau khi thu hoạch chỉ còn những gốc dạ và mặt đất cháy đen.
01
Mùi thuốc sát trùng vẫn kíƈɦ ŧɦíƈɦ niêm mạc trong xoang mũi.
Một cảm giác sạch sẽ đến mức có chút tàn khốc nhẹ nhàng chạm vào da.
Cảm giác trống rỗng như không thể nào thoát khỏi.
Hoặc nói là hư không cũng được.
Trên hành lang dài và âm u, cửa của các căn phòng hai bên mở ra hoặc đóng lại bất quy tắc. Trên đỉnh đầu là những chiếc đèn trần yếu ớt bao phủ cả hành lang trong một bầu không khí lạnh lẽo.
Giống như đường hầm hư không dẫn đến một thế giới khác. Thỉnh thoảng có bác sĩ cầm khay gốm màu trắng chậm rãi bước đi không tiếng động trên hành lang, sau đbất chợt rẽ vào một phòng bệnh.
Từ một phòng bệnh truyền ra tiếng máy thu thanh đang phát chương trình kể chuyện võ hiệp, mặc dù người kể chuyện dùng giọng kể kích động trầm bổng du dương để biểu đạt tâm tình, nhưng trong môi trường này lại trở nên kỳ lạ. Một lát sau thì chuyển thành tiếng dương cầm chậm rãi.
Phía cuối hành lang có một người già ngồi trên xe lăn đang chậm rãi lăn tới.
Trước kia luôn nghe người ta nói bệnh viện là một nơi tràn ngập oán khí, ngày nào cũng có người chết, ngày nào cũng có người đến gần hơn với cái chết.
Vậy nên mọi người xuất hiện ở đây, bất kể là bác sĩ hay bệnh nhân đều mang một bộ mặt lạnh như băng.
Thật ra dù bạn có nhiều sức sống hơn nữa, nụ cười có rực rỡ hơn nữa, thì khi bạn chậm rãi đi qua hành lang bị ánh đèn huỳnh quang trắng bệch chiếu thành hư không, thì bạn cũng sẽ trở nên lạnh lùng mà vô tình như thể đang chậm rãi bước gần tới cái chết.
Tề Minh và Cố Sâm Tương ngồi bên ngoài phòng cấp cứu.
Bên trong cửa sổ, Dịch Dao nằm trên giường màu trắng. Tóc được chiếc mũ màu trắng bao lại, trên mặt chụp mặt nạ thở oxy. Trên đỉnh đầu là một túi huyết tương màu đỏ nối với ống dẫn nhỏ trong suốt, đưa huyết tương pha loãng đường glucose và các loại dược phẩm truyền ào ạt truyền vào cánh tay Dịch Dao.
Trên máy đo nhịp tim bên cạnh, chiếc kim vẫn yên tĩnh mà ổn định nhấp nhô lên xuống.
Vệt sóng điện tử màu vàng an ổn thể hiện không có nguy hiểm.
Tề Minh ngồi ngoài cửa sổ hành lang, vẫn vùi đầu vào lòng bàn tay trên gối, không nhìn ra vẻ mặt. Nhưng lại không cảm thấy quá mức đau đớn.
Giống như một người mệt mỏi quá sức nên gục đầu ngủ vậy thôi.
Đến tận lúc trên hành lang vang lên tiếng bước chân hấp tấp, Tề Minh mới chậm rãi ngẩng đầu lên, xa xa nhìn thấy khuôn mặt ngập tràn giận dữ của Lâm Hoa Phượng.
02
Giọng nói của Lâm Hoa Phượng vang lên giữa hành lang trống không nghe càng thêm sắc nhọn.
“Cái con ngu xuẩn kia lại làm sao rồi? Trời sinh đã lỗ vốn! Bệnh viện chính là nhà! Tiền quá nhiều rồi đúng không?! Suốt ngày ở bệnh viện! Chết đi cho xong! Để tao thắp hương cho mày!”
Chửi một mạch đến tận cửa phòng cấp cứu, bà nhìn thấy Tề Minh ngồi trên ghế mới dừng lại. Bà ta đứng trước mặt Tề Minh, tức giận hỏi:”Nó bị làm sao thế?”
Cô bỏ cậu lại trong bóng tối ngột ngạt, nhìn cậu lùi xa, dần dần rời xa thế giới của chính mình.
Cả cánh đồng sau khi thu hoạch chỉ còn những gốc dạ và mặt đất cháy đen.
01
Mùi thuốc sát trùng vẫn kíƈɦ ŧɦíƈɦ niêm mạc trong xoang mũi.
Một cảm giác sạch sẽ đến mức có chút tàn khốc nhẹ nhàng chạm vào da.
Cảm giác trống rỗng như không thể nào thoát khỏi.
Hoặc nói là hư không cũng được.
Trên hành lang dài và âm u, cửa của các căn phòng hai bên mở ra hoặc đóng lại bất quy tắc. Trên đỉnh đầu là những chiếc đèn trần yếu ớt bao phủ cả hành lang trong một bầu không khí lạnh lẽo.
Giống như đường hầm hư không dẫn đến một thế giới khác. Thỉnh thoảng có bác sĩ cầm khay gốm màu trắng chậm rãi bước đi không tiếng động trên hành lang, sau đbất chợt rẽ vào một phòng bệnh.
Từ một phòng bệnh truyền ra tiếng máy thu thanh đang phát chương trình kể chuyện võ hiệp, mặc dù người kể chuyện dùng giọng kể kích động trầm bổng du dương để biểu đạt tâm tình, nhưng trong môi trường này lại trở nên kỳ lạ. Một lát sau thì chuyển thành tiếng dương cầm chậm rãi.
Phía cuối hành lang có một người già ngồi trên xe lăn đang chậm rãi lăn tới.
Trước kia luôn nghe người ta nói bệnh viện là một nơi tràn ngập oán khí, ngày nào cũng có người chết, ngày nào cũng có người đến gần hơn với cái chết.
Vậy nên mọi người xuất hiện ở đây, bất kể là bác sĩ hay bệnh nhân đều mang một bộ mặt lạnh như băng.
Thật ra dù bạn có nhiều sức sống hơn nữa, nụ cười có rực rỡ hơn nữa, thì khi bạn chậm rãi đi qua hành lang bị ánh đèn huỳnh quang trắng bệch chiếu thành hư không, thì bạn cũng sẽ trở nên lạnh lùng mà vô tình như thể đang chậm rãi bước gần tới cái chết.
Tề Minh và Cố Sâm Tương ngồi bên ngoài phòng cấp cứu.
Bên trong cửa sổ, Dịch Dao nằm trên giường màu trắng. Tóc được chiếc mũ màu trắng bao lại, trên mặt chụp mặt nạ thở oxy. Trên đỉnh đầu là một túi huyết tương màu đỏ nối với ống dẫn nhỏ trong suốt, đưa huyết tương pha loãng đường glucose và các loại dược phẩm truyền ào ạt truyền vào cánh tay Dịch Dao.
Trên máy đo nhịp tim bên cạnh, chiếc kim vẫn yên tĩnh mà ổn định nhấp nhô lên xuống.
Vệt sóng điện tử màu vàng an ổn thể hiện không có nguy hiểm.
Tề Minh ngồi ngoài cửa sổ hành lang, vẫn vùi đầu vào lòng bàn tay trên gối, không nhìn ra vẻ mặt. Nhưng lại không cảm thấy quá mức đau đớn.
Giống như một người mệt mỏi quá sức nên gục đầu ngủ vậy thôi.
Đến tận lúc trên hành lang vang lên tiếng bước chân hấp tấp, Tề Minh mới chậm rãi ngẩng đầu lên, xa xa nhìn thấy khuôn mặt ngập tràn giận dữ của Lâm Hoa Phượng.
02
Giọng nói của Lâm Hoa Phượng vang lên giữa hành lang trống không nghe càng thêm sắc nhọn.
“Cái con ngu xuẩn kia lại làm sao rồi? Trời sinh đã lỗ vốn! Bệnh viện chính là nhà! Tiền quá nhiều rồi đúng không?! Suốt ngày ở bệnh viện! Chết đi cho xong! Để tao thắp hương cho mày!”
Chửi một mạch đến tận cửa phòng cấp cứu, bà nhìn thấy Tề Minh ngồi trên ghế mới dừng lại. Bà ta đứng trước mặt Tề Minh, tức giận hỏi:”Nó bị làm sao thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.