Bị Tướng Quân Nhìn Thấu Tâm Can
Chương 17: Rối như tơ vò
Uông Ngữ
04/02/2024
Đêm vừa trải qua trận rét đầu mùa, cơn gió chỉ vô tình lướt nhẹ đã nghe rõ âm thanh tiếng lá cây xào xạc.
Vu Nguyệt Cơ cả thân xiêm y đỏ rực đứng bên cạnh hồ nước, mặt nước trong suốt có thể nhìn rõ dung mạo thanh tú động lòng người, đầu mang trâm đuôi phượng hoàng bằng vàng lộng lẫy, uy nghiêm.
Gió cuốn hơi nước từ mặt hồ thổi sang lạnh buốt, nàng ngờ vực dùng ngón tay vuốt ve chiếc trâm phượng được cài trên búi tóc. Bỗng nhiên, một thanh bảo kiếm bén nhọn từ đâu vung tới, đâm xuyên qua ngực. Máu tươi tươm ra, nhỏ từng giọt theo đường kiếm sáng loáng.
Ảnh kiếm!
Vu Nguyệt Cơ đau đớn nấc lên từng tiếng, bàn tay run rẩy dần mất đi cảm giác, ngón tay lạnh như băng không thể nào cử động. Nàng hoảng loạn xoay người muốn nhìn rõ danh tính kẻ đã đâm mình, Bất Kỷ miệng nhếch lên đầy quái dị, hắn hài lòng nói với nàng:
- "Nếu mọi chuyện trùng sinh vẫn không thể cứu vãn kết cục bi thảm, chi bằng để ta tiễn Nương Nương một đoạn. Nữ nhân như ngươi không còn xuất hiện, Tướng quân sẽ không đau lòng."
"Vu Nguyệt Cơ ngươi đi chết đi.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Độc Sủng Kiều Thê: Vì Em Là Vợ Anh
2. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
=====================================
Vu Nguyệt Cơ choàng tỉnh giấc từ cơn ác mộng. Mặc cho khí trời buổi sớm mát mẻ, khuôn mặt nàng vẫn rịn một tầng mồ hôi lạnh, lưng lẫn xiêm y phía sau đều đã ướt đẫm. Cảm giác rách da rách thịt, sự đau đớn đó chân thật đến kì lạ.
Giọt nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, Vu Nguyệt Cơ nghiêng đầu day thái dương nhức nhối. Vừa vặn, cửa lều được nhấc lên, ánh mặt trời chói lóa chiếu thẳng vào bên trong, Linh Lan mang chậu nước ấm đến, cười nói: "Nô tì làm tiểu thư thức giấc rồi sao. Linh Lan đã nghe Bất đại nhân nói, người cùng Tướng quân cả đêm bàn luận về đối sách để cạy miệng đám giặc Mông Cổ bị giam trong ngục tối. Vất vả cho tiểu thư rồi!"
"Là Vu tỷ."
"Phải là Vu tỷ tỷ!", Linh Lan đặt chậu nước đến bên cạnh Vu Nguyệt Cơ, nhìn sắc mặt nàng trắng bệch liền nôn nóng áp tay lên trán, "Có phải thời tiết thay đổi, khiến cơ thể người suy nhược theo không? Linh Lan thấy người không choàng áo lông, đã sớm dự đoán không ổn trong lòng..."
Cả đêm Vu Nguyệt Cơ gần như là thức trắng để thay trầm hương, chỉ mơi rạng sáng mới mệt mà thiếp đi đã gặp mộng dữ, nàng ngủ không ngon nên tâm tình vô cùng mệt mõi. Một lúc lâu sau, Vu Nguyệt Cơ mới chú ý vào chiếc khăn lụa ở cổ tay mà bừng tỉnh.
Vết xước do đêm qua hái thuốc trong lúc sơ sảy mà rách da, đã được xử lí và buộc lại bằng chiếc khăn tay mềm mại. Hơn nữa vị trí nàng đang nằm hiện tại vốn dĩ là của Dụ Lang, ngoài chấp nhận sự thật chính hắn tự tay bế nàng lên thì chẳng còn cách nào khác!
Vu Nguyệt Cơ trầm mặt không cất lời tâm tư như treo ngược đầu cành, nàng kéo tay áo che khuất dấu vết khăn tay mà y rời đi còn lưu lại. Linh Lan đứng một bên âm thầm quan sát chủ nhân, không nhịn được mà ho một tiếng, "Dụ tướng quân đặc biệt căn dặn Bất đại nhân cùng mọi người, đợi cô nương thức giấc mới bắt đầu xuất phát."
Nàng còn chưa trấn tỉnh tinh thần đã nhón mông ngồi không yên, tay che ngực thở hồng hộc khiến cả khuôn mặt đỏ bừng: "Muội nói sao?"
Vu Nguyệt Cơ bỏ lại Linh Lan đã vội vã ra khỏi lều, nhiệt độ bên ngoài khác một trời một vực, luồng gió mạnh mẽ cứ vậy mà lùa thẳng vào mặt. Vu Nguyệt Cơ bước chân đến đâu, ánh nhìn của đoàn binh dán theo đến đấy, nhất cử nhất động của nàng đều bị chỉ trỏ không ngớt lời.
Lệnh tướng quân ban xuống không ai dám làm trái, đến cả Thế tử Tần Lôi cũng không có ý kiến, bọn họ dù có thắc mắc cũng chỉ dám to nhỏ cùng với nhau. Nghe trong hàm ý cũng đủ biết rằng, Dụ Tướng quân rất coi trọng đích nữ Vu gia- Vu Nguyệt Cơ, đoán không chừng là tơ tình.
Bước chân nàng dứt khoát tiến thẳng về phía Dụ Lang, ngũ quan nàng tái nhợt lại chẳng biểu hiện rõ là loại cảm xúc gì. Vừa đến đã vội vã kéo tay áo nam nhân, giọng điệu trách mắng nói: "Dụ Lang ngài..."
Không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng, những lời lẽ vốn muốn quở trách đều bị nuốt ngược vào trong. Khuất tầm mắt Vu Nguyệt Cơ, còn có Tần Lôi đứng sau lưng hắn, nàng lúng túng cắn môi nhanh chóng hành lễ: "Nguyệt Cơ tham kiến Điện hạ."
Cơ mặt Tần Lôi có chút biến sắc, hắn nghe rõ mồn một Vu Nguyệt Cơ gọi thẳng thừng cả họ lẫn tên Tướng quân. Trong mắt Thế tử, giọng điệu kia gọi vô cùng mềm mại, lôi kéo thân mật không chút kháng cự, hơn nữa Dụ Lang cũng chẳng có biểu hiện ghét bỏ hay tránh né nàng.
Vu Nguyệt Cơ đầu vẫn cúi thấp hành lễ, nàng không dám nâng tầm mắt, chỉ biết im lặng đứng đó cố gắng lắng nghe tiếng động từ phía đối diện, thậm chí đến hít thở còn khó khăn. Mãi đến khi, Dụ Lang hắng giọng quay đầu nhìn về phía Thế tử, y mới hoàn hồn mà nói: "Miễn lễ, miễn lễ!"
Chuyện đã rối như tơ vò, Dụ Lang như chẳng hay biết gì còn cố ý hướng về phía Tần Lôi mà nói: "Vu cô nương có việc tìm thần, xin thất lễ, Điện hạ có thể trở về lều trước không?"
Lời nói rất có uy!
Tần Lôi còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng nhìn về phía nàng, ánh mắt kia lại không có ý muốn giữ mình lại. Dường như cảm thấy bản thân là loại kì đà cản mũi, y chỉ đành ngậm ngùi phất áo rời đi trước.
Vu Nguyệt Cơ cả thân xiêm y đỏ rực đứng bên cạnh hồ nước, mặt nước trong suốt có thể nhìn rõ dung mạo thanh tú động lòng người, đầu mang trâm đuôi phượng hoàng bằng vàng lộng lẫy, uy nghiêm.
Gió cuốn hơi nước từ mặt hồ thổi sang lạnh buốt, nàng ngờ vực dùng ngón tay vuốt ve chiếc trâm phượng được cài trên búi tóc. Bỗng nhiên, một thanh bảo kiếm bén nhọn từ đâu vung tới, đâm xuyên qua ngực. Máu tươi tươm ra, nhỏ từng giọt theo đường kiếm sáng loáng.
Ảnh kiếm!
Vu Nguyệt Cơ đau đớn nấc lên từng tiếng, bàn tay run rẩy dần mất đi cảm giác, ngón tay lạnh như băng không thể nào cử động. Nàng hoảng loạn xoay người muốn nhìn rõ danh tính kẻ đã đâm mình, Bất Kỷ miệng nhếch lên đầy quái dị, hắn hài lòng nói với nàng:
- "Nếu mọi chuyện trùng sinh vẫn không thể cứu vãn kết cục bi thảm, chi bằng để ta tiễn Nương Nương một đoạn. Nữ nhân như ngươi không còn xuất hiện, Tướng quân sẽ không đau lòng."
"Vu Nguyệt Cơ ngươi đi chết đi.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Độc Sủng Kiều Thê: Vì Em Là Vợ Anh
2. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
=====================================
Vu Nguyệt Cơ choàng tỉnh giấc từ cơn ác mộng. Mặc cho khí trời buổi sớm mát mẻ, khuôn mặt nàng vẫn rịn một tầng mồ hôi lạnh, lưng lẫn xiêm y phía sau đều đã ướt đẫm. Cảm giác rách da rách thịt, sự đau đớn đó chân thật đến kì lạ.
Giọt nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, Vu Nguyệt Cơ nghiêng đầu day thái dương nhức nhối. Vừa vặn, cửa lều được nhấc lên, ánh mặt trời chói lóa chiếu thẳng vào bên trong, Linh Lan mang chậu nước ấm đến, cười nói: "Nô tì làm tiểu thư thức giấc rồi sao. Linh Lan đã nghe Bất đại nhân nói, người cùng Tướng quân cả đêm bàn luận về đối sách để cạy miệng đám giặc Mông Cổ bị giam trong ngục tối. Vất vả cho tiểu thư rồi!"
"Là Vu tỷ."
"Phải là Vu tỷ tỷ!", Linh Lan đặt chậu nước đến bên cạnh Vu Nguyệt Cơ, nhìn sắc mặt nàng trắng bệch liền nôn nóng áp tay lên trán, "Có phải thời tiết thay đổi, khiến cơ thể người suy nhược theo không? Linh Lan thấy người không choàng áo lông, đã sớm dự đoán không ổn trong lòng..."
Cả đêm Vu Nguyệt Cơ gần như là thức trắng để thay trầm hương, chỉ mơi rạng sáng mới mệt mà thiếp đi đã gặp mộng dữ, nàng ngủ không ngon nên tâm tình vô cùng mệt mõi. Một lúc lâu sau, Vu Nguyệt Cơ mới chú ý vào chiếc khăn lụa ở cổ tay mà bừng tỉnh.
Vết xước do đêm qua hái thuốc trong lúc sơ sảy mà rách da, đã được xử lí và buộc lại bằng chiếc khăn tay mềm mại. Hơn nữa vị trí nàng đang nằm hiện tại vốn dĩ là của Dụ Lang, ngoài chấp nhận sự thật chính hắn tự tay bế nàng lên thì chẳng còn cách nào khác!
Vu Nguyệt Cơ trầm mặt không cất lời tâm tư như treo ngược đầu cành, nàng kéo tay áo che khuất dấu vết khăn tay mà y rời đi còn lưu lại. Linh Lan đứng một bên âm thầm quan sát chủ nhân, không nhịn được mà ho một tiếng, "Dụ tướng quân đặc biệt căn dặn Bất đại nhân cùng mọi người, đợi cô nương thức giấc mới bắt đầu xuất phát."
Nàng còn chưa trấn tỉnh tinh thần đã nhón mông ngồi không yên, tay che ngực thở hồng hộc khiến cả khuôn mặt đỏ bừng: "Muội nói sao?"
Vu Nguyệt Cơ bỏ lại Linh Lan đã vội vã ra khỏi lều, nhiệt độ bên ngoài khác một trời một vực, luồng gió mạnh mẽ cứ vậy mà lùa thẳng vào mặt. Vu Nguyệt Cơ bước chân đến đâu, ánh nhìn của đoàn binh dán theo đến đấy, nhất cử nhất động của nàng đều bị chỉ trỏ không ngớt lời.
Lệnh tướng quân ban xuống không ai dám làm trái, đến cả Thế tử Tần Lôi cũng không có ý kiến, bọn họ dù có thắc mắc cũng chỉ dám to nhỏ cùng với nhau. Nghe trong hàm ý cũng đủ biết rằng, Dụ Tướng quân rất coi trọng đích nữ Vu gia- Vu Nguyệt Cơ, đoán không chừng là tơ tình.
Bước chân nàng dứt khoát tiến thẳng về phía Dụ Lang, ngũ quan nàng tái nhợt lại chẳng biểu hiện rõ là loại cảm xúc gì. Vừa đến đã vội vã kéo tay áo nam nhân, giọng điệu trách mắng nói: "Dụ Lang ngài..."
Không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng, những lời lẽ vốn muốn quở trách đều bị nuốt ngược vào trong. Khuất tầm mắt Vu Nguyệt Cơ, còn có Tần Lôi đứng sau lưng hắn, nàng lúng túng cắn môi nhanh chóng hành lễ: "Nguyệt Cơ tham kiến Điện hạ."
Cơ mặt Tần Lôi có chút biến sắc, hắn nghe rõ mồn một Vu Nguyệt Cơ gọi thẳng thừng cả họ lẫn tên Tướng quân. Trong mắt Thế tử, giọng điệu kia gọi vô cùng mềm mại, lôi kéo thân mật không chút kháng cự, hơn nữa Dụ Lang cũng chẳng có biểu hiện ghét bỏ hay tránh né nàng.
Vu Nguyệt Cơ đầu vẫn cúi thấp hành lễ, nàng không dám nâng tầm mắt, chỉ biết im lặng đứng đó cố gắng lắng nghe tiếng động từ phía đối diện, thậm chí đến hít thở còn khó khăn. Mãi đến khi, Dụ Lang hắng giọng quay đầu nhìn về phía Thế tử, y mới hoàn hồn mà nói: "Miễn lễ, miễn lễ!"
Chuyện đã rối như tơ vò, Dụ Lang như chẳng hay biết gì còn cố ý hướng về phía Tần Lôi mà nói: "Vu cô nương có việc tìm thần, xin thất lễ, Điện hạ có thể trở về lều trước không?"
Lời nói rất có uy!
Tần Lôi còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng nhìn về phía nàng, ánh mắt kia lại không có ý muốn giữ mình lại. Dường như cảm thấy bản thân là loại kì đà cản mũi, y chỉ đành ngậm ngùi phất áo rời đi trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.