Chương 6: Đêm Khuya Say Rượu
Hướng Vụ
24/10/2024
Trở lại Trì gia, trong nhà chỉ có ba chồng.
Mẹ chồng trở về Tống gia cùng người nhà ăn tết, phải mấy ngày nữa mới trở về.
Mà Trì Kỵ từ trước đến nay không ở nhà, loại tiết đoàn viên này, với Trì Kỵ mà nói không có ý nghĩa gì.
Tuệ Hòa gả vào Trì gia hơn một năm, mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra, quan hệ của ba mẹ chồng không tốt.
Họ chia phòng ngủ, công việc của ba chồng bận rộn, hai người cũng không giao lưu nhiều.
Mẹ chồng rời nhà mấy ngày không trở về cũng rất bình thường.
Ban đêm, Tuệ Hòa gặp ác mộng, tỉnh lại liền có chút không ngủ được.
Cô ôm chân ngồi trên giường một lúc, đợi tâm trạng bình tĩnh lại, rời giường khoác áo khoác ngoài, rồi đi xuống lầu.
Dù là quá khứ đã trôi qua nhiều năm như vậy, nhưng cô vẫn không thể thực sự thoát khỏi bóng tối trong quá khứ.
Trì Yến Thanh làm xong việc, từ trong thư phòng đi ra, lúc đi ngang qua phòng con dâu, cửa không đóng chặt, đang muốn giúp đóng lại, đến gần liền nghe thấy tiếng khóc nức nở bên trong.
Trì Yến Thanh bấm tay gõ vài cái lên cửa, lo lắng xảy ra chuyện, không nghĩ nhiều liền đẩy cửa đi vào.
Chỉ thấy cô con dâu trẻ tuổi xinh đẹp cuộn mình trong góc, áo khoác rộng thùng thình mặc ở trên người, lộ ra mảng lớn vai trắng như tuyết.
Bên chân cô có mấy lon bia, trong tay cũng cầm một lon, đều bị cô bóp méo.
Tựa hồ là sợ hãi, lại như là rơi vào trong ác mộng, cô mang theo thanh âm nức nở đứt quãng nói gì đó.
Bởi vì tư thế ngồi, váy ngủ vốn mỏng manh, làn váy đều bị vén đến đùi, quần lót màu hạnh đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Trì Yến Thanh nhíu mày, kéo chăn mỏng trên ghế sofa lên, đi về phía cô, nghe thấy tiếng bước chân, phản ứng của cô càng lớn hơn, vẫn luôn ôm cơ thể lùi về phía sau.
Trì Yến Thanh đem chăn mỏng phủ lên người cô, tay cách chăn mỏng đỡ lên lưng cô, lên tiếng trấn an, "Tuệ Hòa, tỉnh lại, chỉ là mơ thôi, đừng sợ!"
Tuệ Hòa vẫn run dữ dội như cũ, vươn tay giãy dụa đẩy tay hắn ra, "Không... Không cần... Tránh xa tôi ra... Đừng đụng vào tôi..."
Sắc mặt Trì Yến Thanh lập tức trầm xuống, bàn tay to đè lên vai cô, mạnh mẽ bóp mặt cô, ra lệnh cô mở mắt ra.
Cô như là không nghe thấy, trên mặt che kín nước mắt, môi hơi khép mở, thanh âm vừa mềm vừa nhỏ, "Đừng... Đừng đánh tôi... Tôi đau... Tôi đau quá..."
Trì Yến Thanh nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô một lát, không biết là xuất phát từ tâm lý gì, duỗi tay xoa lên gò má đẫm lệ của cô.
Về người con dâu này của hắn, Trì Yến Thanh không biết nhiều lắm, ba năm trước đây cô vừa mới được Tuệ gia tìm về, nghe nói lúc đó bảo mẫu trong nhà còn lén lút đổi đứa trẻ ở bệnh viện.
Có thể tưởng tượng được, hai mươi năm trước, cô đã trải qua những ngày tháng gì.
Hôn sự với Tuệ gia là Tống Văn Thù chọn, ngay từ đầu muốn cưới là Tuệ Minh Yên.
Đứa trẻ bị tráo đổi với cô, được nuôi ở Tuệ gia, tóm lại là phẩm chất các phương diện đều còn có thể.
Sau đó Tuệ Thành Phong cũng tìm tới Trì Yến Thanh, hỏi hắn có thể đổi người kết hôn thành Tuệ Hòa hay không.
Chuyện này, Trì Yến Thanh không quá để ý, nghe ý của Tuệ Thành Phong, là kết quả trong nhà thương lượng, dù sao ai cũng giống nhau, liền đồng ý.
Nhưng rốt cuộc là như thế nào, e là chỉ có chính bọn họ mới rõ nguyên nhân trong đó.
Cô tỉnh táo lại một chút, mở mắt ra có vẻ ngơ ngác không nói ra được, hơn nửa ngày mới chậm rãi có tiêu cự, nhưng hiển nhiên còn có chút cảm giác khủng hoảng chưa tỉnh hồn.
Trì Yến Thanh thức thời thu tay lại, "Tỉnh thì trở về giường ngủ, hơn nửa đêm uống thành như vậy, ra thể thống gì?"
Trì Yến Thanh đứng dậy muốn đi, lại bị cô bắt lấy tay, hắn cứng đờ trong chớp mắt, cúi đầu nhìn về phía cô.
Cô cụp mi không nhìn Trì Yến Thanh, cả người đắm chìm trong cảm xúc của mình, giọng nói nhỏ đến mức sắp không nghe thấy, "Ba, có phải con không đủ tốt mới không có ai thích con hay không?"
Trì Yến Thanh hơi ngẩn ra, góc độ này, thậm chí Trì Yến Thanh có thể nhìn thấy nửa bầu ngực được bọc dưới cổ áo viền ren của cô, bầu ngực trắng nõn kia nửa kín nửa hở khiến cổ họng người ta ngứa ngáy.
Sau khi ý thức được không ổn, lập tức dời tầm mắt đi, giọng nói rất nhạt, "Không phải, con rất tốt. Là vấn đề của thằng bé A Kỵ kia."
Trì Yến Thanh kéo tay cô ra: "Đã khuya rồi, về giường ngủ đi."
Mẹ chồng trở về Tống gia cùng người nhà ăn tết, phải mấy ngày nữa mới trở về.
Mà Trì Kỵ từ trước đến nay không ở nhà, loại tiết đoàn viên này, với Trì Kỵ mà nói không có ý nghĩa gì.
Tuệ Hòa gả vào Trì gia hơn một năm, mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra, quan hệ của ba mẹ chồng không tốt.
Họ chia phòng ngủ, công việc của ba chồng bận rộn, hai người cũng không giao lưu nhiều.
Mẹ chồng rời nhà mấy ngày không trở về cũng rất bình thường.
Ban đêm, Tuệ Hòa gặp ác mộng, tỉnh lại liền có chút không ngủ được.
Cô ôm chân ngồi trên giường một lúc, đợi tâm trạng bình tĩnh lại, rời giường khoác áo khoác ngoài, rồi đi xuống lầu.
Dù là quá khứ đã trôi qua nhiều năm như vậy, nhưng cô vẫn không thể thực sự thoát khỏi bóng tối trong quá khứ.
Trì Yến Thanh làm xong việc, từ trong thư phòng đi ra, lúc đi ngang qua phòng con dâu, cửa không đóng chặt, đang muốn giúp đóng lại, đến gần liền nghe thấy tiếng khóc nức nở bên trong.
Trì Yến Thanh bấm tay gõ vài cái lên cửa, lo lắng xảy ra chuyện, không nghĩ nhiều liền đẩy cửa đi vào.
Chỉ thấy cô con dâu trẻ tuổi xinh đẹp cuộn mình trong góc, áo khoác rộng thùng thình mặc ở trên người, lộ ra mảng lớn vai trắng như tuyết.
Bên chân cô có mấy lon bia, trong tay cũng cầm một lon, đều bị cô bóp méo.
Tựa hồ là sợ hãi, lại như là rơi vào trong ác mộng, cô mang theo thanh âm nức nở đứt quãng nói gì đó.
Bởi vì tư thế ngồi, váy ngủ vốn mỏng manh, làn váy đều bị vén đến đùi, quần lót màu hạnh đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Trì Yến Thanh nhíu mày, kéo chăn mỏng trên ghế sofa lên, đi về phía cô, nghe thấy tiếng bước chân, phản ứng của cô càng lớn hơn, vẫn luôn ôm cơ thể lùi về phía sau.
Trì Yến Thanh đem chăn mỏng phủ lên người cô, tay cách chăn mỏng đỡ lên lưng cô, lên tiếng trấn an, "Tuệ Hòa, tỉnh lại, chỉ là mơ thôi, đừng sợ!"
Tuệ Hòa vẫn run dữ dội như cũ, vươn tay giãy dụa đẩy tay hắn ra, "Không... Không cần... Tránh xa tôi ra... Đừng đụng vào tôi..."
Sắc mặt Trì Yến Thanh lập tức trầm xuống, bàn tay to đè lên vai cô, mạnh mẽ bóp mặt cô, ra lệnh cô mở mắt ra.
Cô như là không nghe thấy, trên mặt che kín nước mắt, môi hơi khép mở, thanh âm vừa mềm vừa nhỏ, "Đừng... Đừng đánh tôi... Tôi đau... Tôi đau quá..."
Trì Yến Thanh nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô một lát, không biết là xuất phát từ tâm lý gì, duỗi tay xoa lên gò má đẫm lệ của cô.
Về người con dâu này của hắn, Trì Yến Thanh không biết nhiều lắm, ba năm trước đây cô vừa mới được Tuệ gia tìm về, nghe nói lúc đó bảo mẫu trong nhà còn lén lút đổi đứa trẻ ở bệnh viện.
Có thể tưởng tượng được, hai mươi năm trước, cô đã trải qua những ngày tháng gì.
Hôn sự với Tuệ gia là Tống Văn Thù chọn, ngay từ đầu muốn cưới là Tuệ Minh Yên.
Đứa trẻ bị tráo đổi với cô, được nuôi ở Tuệ gia, tóm lại là phẩm chất các phương diện đều còn có thể.
Sau đó Tuệ Thành Phong cũng tìm tới Trì Yến Thanh, hỏi hắn có thể đổi người kết hôn thành Tuệ Hòa hay không.
Chuyện này, Trì Yến Thanh không quá để ý, nghe ý của Tuệ Thành Phong, là kết quả trong nhà thương lượng, dù sao ai cũng giống nhau, liền đồng ý.
Nhưng rốt cuộc là như thế nào, e là chỉ có chính bọn họ mới rõ nguyên nhân trong đó.
Cô tỉnh táo lại một chút, mở mắt ra có vẻ ngơ ngác không nói ra được, hơn nửa ngày mới chậm rãi có tiêu cự, nhưng hiển nhiên còn có chút cảm giác khủng hoảng chưa tỉnh hồn.
Trì Yến Thanh thức thời thu tay lại, "Tỉnh thì trở về giường ngủ, hơn nửa đêm uống thành như vậy, ra thể thống gì?"
Trì Yến Thanh đứng dậy muốn đi, lại bị cô bắt lấy tay, hắn cứng đờ trong chớp mắt, cúi đầu nhìn về phía cô.
Cô cụp mi không nhìn Trì Yến Thanh, cả người đắm chìm trong cảm xúc của mình, giọng nói nhỏ đến mức sắp không nghe thấy, "Ba, có phải con không đủ tốt mới không có ai thích con hay không?"
Trì Yến Thanh hơi ngẩn ra, góc độ này, thậm chí Trì Yến Thanh có thể nhìn thấy nửa bầu ngực được bọc dưới cổ áo viền ren của cô, bầu ngực trắng nõn kia nửa kín nửa hở khiến cổ họng người ta ngứa ngáy.
Sau khi ý thức được không ổn, lập tức dời tầm mắt đi, giọng nói rất nhạt, "Không phải, con rất tốt. Là vấn đề của thằng bé A Kỵ kia."
Trì Yến Thanh kéo tay cô ra: "Đã khuya rồi, về giường ngủ đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.