Chương 31: Muốn Giấu Cô Đi
Hướng Vụ
24/10/2024
Mẹ chồng rời đi, mấy ngày liền cũng không trở về.
Tuệ Hòa cứ thế đi đi về về giữa trường học và Trì gia, cuộc sống dường như trở lại quỹ đạo.
Điểm khác biệt duy nhất, có lẽ là mối quan hệ với Trì Yến Thanh.
Sau khi hoàn toàn vạch trần mối quan hệ, Trì Yến Thanh càng ngày càng không kiêng dè với cô.
Trong nhà lại chỉ có hai người, ở nơi không có người nhìn thấy, hắn luôn tìm cách chiếm tiện nghi của cô.
Mỗi lần hắn hôn tới, Tuệ Hòa đều có chút sợ hãi, sợ bị người khác nhìn thấy.
Mối quan hệ cấm kỵ này, ban đầu Tuệ Hòa phản đối, nhưng có lẽ là nam sắc mê hoặc, bị hắn dụ dỗ ỡm ờ, liền thuận theo.
Trì Yến Thanh lớn tuổi hơn cô nhiều, những chiêu trò của đàn ông trưởng thành khi đối phó với phụ nữ, từ trước đến nay đều rất hiệu quả.
Tuệ Hòa là một cô gái hai mươi mấy tuổi còn chưa từng yêu ai, càng không thành vấn đề.
Lâm Niệm An cũng nhìn ra điều khác thường, gần đây khí sắc của có quá tốt, khuôn mặt vốn xinh đẹp, lúc này nhìn càng thêm rạng rỡ.
Lâm Niệm An cười trêu chọc cô có chuyện, tuy rằng Tuệ Hòa không muốn nói nhiều, cô ấy đại khái cũng đoán được.
Chỉ cảm thấy cô sớm nên như vậy, níu kéo cuộc hôn nhân không có tương lai, thật lãng phí thời gian!
Chỉ có điều hơi tò mò, người đàn ông kia là ai, nếu thật sự đúng như cô ấy nghĩ, cô ấy thật sự muốn nói một câu, làm tốt lắm!
Trong tay Trì Yến Thanh có thời khóa biểu của cô, buổi trưa lúc đến, Tuệ Hòa vẫn đang dạy học.
Hắn đi vào từ cửa sau, tìm một chỗ ngồi xuống, dạy trong giảng đường lớn, gộp chung với mấy lớp khác, người trong phòng học gần như kín chỗ.
Dù là đông người như vậy, khi Tuệ Hòa cảm nhận được ánh mắt quen thuộc kia, vẫn tìm thấy người đàn ông ngồi ở trong góc.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Tuệ Hòa cong khóe môi, mỉm cười rạng rỡ.
Tuệ Hòa tuy là giáo viên dạy toán, nhưng vì xinh đẹp, nên rất nổi tiếng trong đám học sinh.
Tình trạng trốn học cũng ít, cô giảng bài lại có phương pháp riêng, những kiến thức khô khan, cô luôn có thể dùng cách dễ hiểu mà sinh động để truyền đạt.
Nụ cười này của cô khiến cho các học sinh trong lớp không nhịn được ồn ào, Tuệ Hòa mỉm cười đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng, chờ mọi người yên tĩnh lại, mới bắt đầu giảng bài.
Trên bục giảng, cô tự tin, giọng nói dịu dàng nhưng đầy sức thuyết phục, cả người như tỏa sáng, Trì Yến Thanh lần đầu tiên nhìn thấy cô như vậy.
Khiến hắn không thể rời mắt, thậm chí còn có chút muốn giấu cô đi.
Ý nghĩ này càng mãnh liệt hơn khi nghe được mấy học sinh phía trước nhỏ giọng bàn tán.
Đại khái là những học sinh đến học ké, nói với bạn bên cạnh, "A a a! Nữ thần cười chết mình rồi! Đừng nói là con trai, ngay cả con gái như mình cũng muốn cưới cô ấy!"
"Nếu như năm nhất mình có giáo viên dạy toán xinh đẹp như vậy, mình làm sao còn trốn học đi ngủ! Chỉ tiếc sinh nhầm thời! Tại sao lại sinh mình ra là con gái!"
"Đại mỹ nhân như vậy thật sự nhìn mãi không chán, cái eo cái chân kia, điểm chết người nhất chính là gương mặt đó! Nữ thần, em có thể! Muốn hỏi cô thích hình mẫu gì!"
"Mình thì khác, thật ngưỡng mộ chồng của nữ thần! Ngực vừa tròn vừa to, mình nhìn cũng muốn sờ mấy cái! Chẹp chẹp"
"Ê, lau nước miếng của cậu đi, sắp nhỏ xuống bàn rồi!"
Tuệ Hòa cứ thế đi đi về về giữa trường học và Trì gia, cuộc sống dường như trở lại quỹ đạo.
Điểm khác biệt duy nhất, có lẽ là mối quan hệ với Trì Yến Thanh.
Sau khi hoàn toàn vạch trần mối quan hệ, Trì Yến Thanh càng ngày càng không kiêng dè với cô.
Trong nhà lại chỉ có hai người, ở nơi không có người nhìn thấy, hắn luôn tìm cách chiếm tiện nghi của cô.
Mỗi lần hắn hôn tới, Tuệ Hòa đều có chút sợ hãi, sợ bị người khác nhìn thấy.
Mối quan hệ cấm kỵ này, ban đầu Tuệ Hòa phản đối, nhưng có lẽ là nam sắc mê hoặc, bị hắn dụ dỗ ỡm ờ, liền thuận theo.
Trì Yến Thanh lớn tuổi hơn cô nhiều, những chiêu trò của đàn ông trưởng thành khi đối phó với phụ nữ, từ trước đến nay đều rất hiệu quả.
Tuệ Hòa là một cô gái hai mươi mấy tuổi còn chưa từng yêu ai, càng không thành vấn đề.
Lâm Niệm An cũng nhìn ra điều khác thường, gần đây khí sắc của có quá tốt, khuôn mặt vốn xinh đẹp, lúc này nhìn càng thêm rạng rỡ.
Lâm Niệm An cười trêu chọc cô có chuyện, tuy rằng Tuệ Hòa không muốn nói nhiều, cô ấy đại khái cũng đoán được.
Chỉ cảm thấy cô sớm nên như vậy, níu kéo cuộc hôn nhân không có tương lai, thật lãng phí thời gian!
Chỉ có điều hơi tò mò, người đàn ông kia là ai, nếu thật sự đúng như cô ấy nghĩ, cô ấy thật sự muốn nói một câu, làm tốt lắm!
Trong tay Trì Yến Thanh có thời khóa biểu của cô, buổi trưa lúc đến, Tuệ Hòa vẫn đang dạy học.
Hắn đi vào từ cửa sau, tìm một chỗ ngồi xuống, dạy trong giảng đường lớn, gộp chung với mấy lớp khác, người trong phòng học gần như kín chỗ.
Dù là đông người như vậy, khi Tuệ Hòa cảm nhận được ánh mắt quen thuộc kia, vẫn tìm thấy người đàn ông ngồi ở trong góc.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Tuệ Hòa cong khóe môi, mỉm cười rạng rỡ.
Tuệ Hòa tuy là giáo viên dạy toán, nhưng vì xinh đẹp, nên rất nổi tiếng trong đám học sinh.
Tình trạng trốn học cũng ít, cô giảng bài lại có phương pháp riêng, những kiến thức khô khan, cô luôn có thể dùng cách dễ hiểu mà sinh động để truyền đạt.
Nụ cười này của cô khiến cho các học sinh trong lớp không nhịn được ồn ào, Tuệ Hòa mỉm cười đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng, chờ mọi người yên tĩnh lại, mới bắt đầu giảng bài.
Trên bục giảng, cô tự tin, giọng nói dịu dàng nhưng đầy sức thuyết phục, cả người như tỏa sáng, Trì Yến Thanh lần đầu tiên nhìn thấy cô như vậy.
Khiến hắn không thể rời mắt, thậm chí còn có chút muốn giấu cô đi.
Ý nghĩ này càng mãnh liệt hơn khi nghe được mấy học sinh phía trước nhỏ giọng bàn tán.
Đại khái là những học sinh đến học ké, nói với bạn bên cạnh, "A a a! Nữ thần cười chết mình rồi! Đừng nói là con trai, ngay cả con gái như mình cũng muốn cưới cô ấy!"
"Nếu như năm nhất mình có giáo viên dạy toán xinh đẹp như vậy, mình làm sao còn trốn học đi ngủ! Chỉ tiếc sinh nhầm thời! Tại sao lại sinh mình ra là con gái!"
"Đại mỹ nhân như vậy thật sự nhìn mãi không chán, cái eo cái chân kia, điểm chết người nhất chính là gương mặt đó! Nữ thần, em có thể! Muốn hỏi cô thích hình mẫu gì!"
"Mình thì khác, thật ngưỡng mộ chồng của nữ thần! Ngực vừa tròn vừa to, mình nhìn cũng muốn sờ mấy cái! Chẹp chẹp"
"Ê, lau nước miếng của cậu đi, sắp nhỏ xuống bàn rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.