Bị Vạn Người Ghét Sau Khi Trùng Sinh Bạo Hồng Toàn Mạng
Chương 69
Dữu Tử Nãi Đường
20/08/2024
Người quay phim và nhân viên đều có mặt, hơn nữa vẫn còn đang ghi hình, muốn biết chuyện gì vừa xảy ra thì rất đơn giản, An Cảnh xem video mà dở khóc dở cười.
Lục Vũ Kỳ quá cứng rắn, dám nói những lời này trước ống kính, anh yêu cầu những người khác tiếp tục luyện tập, sau khi an ủi An Nam Ý mấy câu, anh liền gọi riêng Lục Vũ Kỳ tới nói chuyện.
Nhìn về hướng hai người rời đi, Lâm Thanh Yến cau mày lo lắng, sau đó nhìn An Nam Ý cách đó không xa, vẫn đang lặng lẽ nức nở, nhân viên đang an ủi cậu ta.
Quả nhiên là một thiếu gia được cưng chiều, trái tim mong manh yếu ớt, Lâm Thanh Yến im lặng nhìn đi chỗ khác, nói với những thành viên khác trong đội vẫn đang âm thầm theo dõi: “Chúng ta bắt đầu luyện tập trước đi, đừng lãng phí thời gian.”
"Được."
Liễu Tư Hạo và Phùng Lương đi đến trước mặt Lâm Thanh Yến, nhỏ giọng hỏi: "Yến Yến, cậu cảm thấy Vũ Kỳ sẽ không sao chứ?" Dù sao, người Lục Vũ Kỳ làm cho khóc chính là em ruột của thầy An."
Nói đến đây, mới nói hai câu đã khóc, chỉ khóc thôi cũng được đi, nhưng sao mà có thể khó lâu như vậy? An Nam Nghị quá yếu ớt hành động như con gái.
Bọn họ thực sự không hiểu.
Lâm Thanh Yến nói: "Không sao đâu, đừng lo lắng, chúng ta bắt đầu luyện tập thôi."
Ở bên kia, Lục Vũ Kỳ đi theo An Cảnh vào một căn phòng không có máy quay, thản nhiên đóng cửa lại, đút hai tay vào túi quần, dựa vào tường, đối diện với ánh mắt nghiêm túc của An Cảnh, chỉ cười nhẹ.
"Sao vậy thầy An, thầy có muốn thay em trai dạy tôi một bài học à?"
Nhìn bộ dạng ngỗ ngược và không ăn năn của chàng trai trẻ, An Cảnh cảm thấy đau đầu, giống như một giáo viên đối mặt với một học sinh có vấn đề.
Vẻ mặt của anh trở nên nghiêm túc hơn, anh ta nói với giọng lạnh lùng: "Lục Vũ Kỳ, đứng yên cho tôi."
Lục Vũ Kỳ nói: "Ồ."
Dù đã đồng ý nhưng Lục thiếu gia vẫn giữ nguyên tư thế như trước, với vẻ mặt không mặn không nhạt, khiến An Cảnh muốn đánh người ngay lập tức, nếu An Dụ dám làm như vậy trước mặt anh, anh đã sớm đánh nó rồi.
Nhưng tiểu tử này là em trai ruột của Lục Thịnh, cũng là em họ của Cố Phi, An Cảnh bất đắc dĩ đỡ trán, "Tôi đứng ở đây không phải với tư cách là anh trai của An Nam Ý, mà là với tư cách là huấn luyện viên, tại sao cậu lại nhắm vào An Nam Ý, có chuyện gì?"
Lục Vũ Kỳ: "Vì nhìn chướng mắt."
"..."
An Cảnh tức giận vì lời nói của y, anh chưa bao giờ nhìn thấy một đứa trẻ tùy hứng kiêu ngạo như vậy. Anh cảm thấy sự bạo lực trong anh không thể áp chế nữa.
"Chỉ vì không thích nên mới đối xử với em ấy như vậy?"
Lục Vũ Kỳ hơi nhếch khóe môi, cười nói: "Làm sao? Tôi không có đánh hay mắng cậu ta, tôi chỉ nói với cậu sự thật tôi. Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi mà ngay cả sự thật cũng không thể nghe? Vậy thì tham gia chương trình tuyển tú làm gì về nhà uống sữa mẹ đi."
Nghe vậy, trán An Cảnh nhảy lên hai lần, lén lút cắn răng hàm, trầm giọng nói: “Cậu đúng là cái gì cũng dám nói, không sợ tôi sẽ khiến cậu rời khỏi cuộc thi."
Lục Vũ Kỳ nói: “Chỉ vì một hai câu mà tôi bị đuổi khỏi cuộc thi? Vậy cái công bằng mà thầy An nói đang ở đâu."
An Cảnh nhất thời không nói nên lời, vốn dĩ anh chỉ muốn dọa, nhưng không ngờ rằng đứa trẻ này bình thường có vẻ lạnh lùng, thậm chí còn không nói nhiều, khi bắt đầu cãi nhau với người khác thì không khách khí chút nào.
“Vì cậu không nhận ra lỗi lầm của mình nên tôi sẽ trừng phạt cậu bằng cách dọn dẹp phòng tập mỗi ngày cho đến khi cậu nhận lỗi mới thôi.”
Lục Vũ Kỳ lại à một tiếng, không chút sợ hãi nhìn vào mắt An Cảnh, “Thầy An còn muốn nói gì nữa không? Nếu không tôi xin phép đi trước." An Cảnh chưa kịp nói chuyện đã mở cửa đi ra ngoài.
An Cảnh cúi đầu xoa xoa thái dương, tự nhủ mình phải là người thành thục ổn trọng, không cần so đo với một đứa nhóc thời kỳ phản nghịch.
Nhưng mà, anh vẫn tức giận!
D*!
...
Lục Vũ Kỳ quay lại với vẻ mặt giống như lúc đi ra ngoài, Lâm Thanh Yến quan tâm hỏi: "Cậu có sao không?"
Lục Vũ Kỳ: "An Cảnh phạt tôi mỗi ngày dọn dẹp phòng tập."
Lâm Thanh Yến thở phào nhẹ nhõm, "Vậy tôi làm cùng cậu."
"Ừ."
Sau đó mọi người tiếp tục luyện tập, An Nam Ý khóc xong cũng đi tới, như không có chuyện gì xảy ra. Lục Vũ Kỳ cũng lười để ý đến cậu ta, cứ như vậy luyện tập đến khuya, cũng không xảy ra chuyện gì nữa.
Nửa đêm, mọi người trở về ký túc xá tắm rửa nghỉ ngơi, người quay phim cũng tan làm, Lâm Thanh Yến ở lại dọn dẹp cùng Lục Vũ Kỳ.
"Cái đó, để tôi cùng các cậu dọn dẹp."
Lâm Thanh Yến nhìn Lê Xuyên đang đứng ở cửa không rời đi, có chút kinh ngạc, đối phương có chút câu nệ nhìn bọn họ.
Lê Xuyên cũng là người của Nghệ Hoa Entertainment, là người hướng nội, ít nói, không nghĩ tới lại chủ động nói giúp bọn họ dọn dẹp phòng tập, Lâm Thanh Yến ôn nhu cười, đang định mở miệng thì Lục Vũ Kỳ nói: "Không cần, cậu có thể về."
"Được rồi." Lê Xuyên thất vọng cụp mắt xuống, "Vậy tôi về trước, tạm biệt."
Lâm Thanh Yến dở khóc dở cười, "Vũ Kỳ, cậu làm như vậy thì sẽ không có bạn bè."
"Không sao hết."
Lâm Thanh Yến không nói nên lời, dùng cây lau nhà cẩn thận lau sàn nhà, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Thật ra, có lúc tôi rất ngưỡng mộ cậu. Cậu có thể muốn gì thì nói, nhưng tôi không thể."
Lục Vũ Kỳ liếc nhìn cậu, "Cậu sợ cái gì? Cố Phi sẽ chống lưng cho cậu."
Lâm Thanh Yến mỉm cười và chuyển chủ đề, "Nói đi nói lại tại sao cậu lại muốn tôi làm đội trưởng."
Lục Vũ Kỳ: "Tôi không muốn bị kẻ chỉ biết diễn điều khiển."
Lâm Thanh Yến: "Vậy thì cậu có thể tự mình làm đội trưởng?"
Lục Vũ Kỳ: "Trở thành đội trưởng đòi hỏi phải làm việc chăm chỉ, và tôi lười."
Lâm Thanh Yến: "..."
An Cảnh tuần tra hành lang bên ngoài phòng tập. Các thực tập sinh đều đã về nghỉ ngơi, chỉ có một phòng tập vẫn còn sáng đèn, vừa bước vào anh có chút kinh ngạc.
Hai thiếu niên bên trong đang chăm chỉ lau sàn nhà.
Không ngờ Lục Vũ Kỳ lại ở lại dọn dẹp như lời dặn? Chuyện này thật bất ngờ.
Lục Vũ Kỳ vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa, hai người nhìn nhau, y đứng thẳng lên, nhướng mày nói: "Làm sao? Thầy An có vẻ ngạc nhiên lắm?"
An Cảnh cũng bắt chước y. Khẽ mỉm cười, nhướng mày, "Có một chút."
Lâm Thanh Yến nghe thấy thanh âm này mới ý thức được An Cảnh đang tới, lễ phép chào hỏi, An Cảnh cười với cậu hỏi: "Tôi phạt Lục Vũ Kỳ, sao phải đi theo chịu phạt?"
Lâm Thanh Yến nói, "Chúng em là bạn bè."
"Được rồi, hai người có thể tiếp tục dọn dẹp."
An Cảnh đứng ở cửa, nhìn hai người họ lau phần còn lại của sàn nhà. Vừa rồi họ gần như đã lau xong, việc lau nhà chỉ trong hai phút đã xong, anh bảo Lục Vũ Kỳ về trước và nói với Lâm Thanh Yến: "Yến Yến, tôi có thể nói chuyện với cậu không?"
Trước Lâm Thanh Yến trả lời, Lục Vũ Kỳ cảnh giác nhìn anh, giống như đang bảo vệ một con bê con vậy, "Nói cái gì vậy? Cậu ấy cũng không làm khó làm dễ em trai anh. Đều là một mình tôi làm."
An Cảnh khoanh tay trước ngực, cười nửa miệng nhìn y, "Cậu cũng rất nghĩa khí."
"Đừng lo tôi chỉ muốn nói chuyện với Yến Yến, sẽ không làm cậu ấy khó xử."
"Vũ Kỳ cậu về nghỉ ngơi trước đi. Tôi sẽ quay lại sau." Lâm Thanh Yến dùng cùi chỏ nhẹ nhàng huýt vào cánh tay của Lục Vũ Kỳ, nhìn y một cái, Lục Vũ Kỳ thả cây lau nhà rồi rời đi.
An Cảnh nhìn về hướng Lục Vũ Kỳ rời đi, không khỏi khẽ lắc đầu.
Lúc này đã hơn một giờ khuya, hai người đứng bên cửa sổ phòng tập, nhìn màn đêm sâu thẳm bên ngoài, hoàn toàn yên tĩnh, mây dày che khuất ánh trăng, chỉ lộ ra chút ánh sáng mờ nhạt.
Lâm Thanh Yến nhiều đêm không ngủ được, ngơ ngác nhìn màn đêm tối tăm, cô đơn cùng bất an cơ hồ ăn mòn cậu, cậu chỉ có thể chịu đựng từng ngày.
Lâm Thanh Yến quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh, "Thầy An, có phải anh có muốn hỏi em chuyện xảy ra hôm nay không?"
"Đúng vậy, cậu và Lục Vũ Kỳ có mối quan hệ tốt nhất. Tôi muốn hỏi cậu một chút." An Cảnh nhìn vào đôi mắt nào hoa quen thuộc của chàng trai trước mặt, anh cảm thấy trong đó có một chút lạnh lùng và buồn bã khó tả, hơi giật mình.
"Thầy An, Vũ Kỳ là một người tốt. Cậu ấy bởi vì em mới nói những điều đó với An Nam Ý. Anh đừng hiểu lầm cậu ấy."
An Cảnh không ngạc nhiên trước những lời có vẻ bất ngờ đó, anh nhìn vào mắt Lâm Thanh Yến nghiêm túc nói: “Vì sao, cậu có thể cho tôi một lý do được không?”
“Anh không phải đã nhìn ra An Nam Ý cố ý tiếp cận tôi sao, mà tôi không thích." Lâm Thanh Yến nhìn đi chỗ khác, hơi ngẩng đầu lên nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, đôi mắt sâu xa.
An Cảnh nhất thời không biết nên nói cái gì, không ngờ đứa nhỏ này lại nói thẳng như vậy, anh biết Lâm Thanh Yến và Nam Nam là bạn học cao trung, Nam Nam cũng nói quan hệ của cả hai rất tốt, nhưng bây giờ có vẻ như... không phải vậy.
An Cảnh đáng lẽ phải tức giận vì em trai mình bị người khác bắt nạt và ghét bỏ, nhưng khi nhìn thiếu niên trước mặt, anh lại không thể cảm thấy tức giận, có lẽ là vì sự thân thiết không thể giải thích được.
“Anh không biết giữa các em đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám nói gì, nhưng nếu trước đó Nam Nam làm gì tổn thương em thì anh thay mặt em ấy xin lỗi em.”
“Không, người nên xin lỗi không phải là anh." Lâm Thanh Yến lễ phép nói, cậu hơi cúi người xuống, nhưng ánh mắt và giọng điệu lại lạnh lùng hơn: “Nếu không còn chuyện gì nữa, em xin phép về trước.”
“Thầy An, tạm biệt.”
An Cảnh sững sờ tại chỗ, nhìn thân hình gầy gò của chàng trai trẻ. Bóng lưng biến mất khỏi tầm mắt, anh khẽ thở dài, cảm thấy có chút bối rối và có chút hoảng hốt vô cớ.
Lâm Thanh Yến không trực tiếp trở về ký túc xá, cậu đi lang thang không mục đích ở tầng dưới, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng côn trùng trong cỏ kêu, hơi lạnh của gió đêm thổi vào, khiến người ta có chút lạnh lẽo.
Cậu không biết mình lang thang bao lâu mới đi về phía ký túc xá, hầu hết các phòng trong khu ký túc xá đều tắt đèn, kể cả ký túc xá nơi cậu ở, cửa vào ký túc xá cũng không thể mở được. có lẽ đã bị khóa từ bên trong.
Cậu đưa tay lên gõ cửa nhưng không có phản hồi.
Im lặng đến nỗi hành lang vang vọng tiếng gõ cửa của cậu.
Gõ mấy lần cũng không có phản ứng, Lâm Thanh Yến không dám gây ra quá nhiều tiếng động, sợ đánh thức những người ở kí túc xá xung quanh.
Đứng ngoài cửa một lúc, cậu lặng lẽ thở dài, ngồi xuống đất ôm đầu gối, hơi cuộn người lại, nhắm đôi mắt đặc biệt mệt mỏi.
Lục Vũ Kỳ quá cứng rắn, dám nói những lời này trước ống kính, anh yêu cầu những người khác tiếp tục luyện tập, sau khi an ủi An Nam Ý mấy câu, anh liền gọi riêng Lục Vũ Kỳ tới nói chuyện.
Nhìn về hướng hai người rời đi, Lâm Thanh Yến cau mày lo lắng, sau đó nhìn An Nam Ý cách đó không xa, vẫn đang lặng lẽ nức nở, nhân viên đang an ủi cậu ta.
Quả nhiên là một thiếu gia được cưng chiều, trái tim mong manh yếu ớt, Lâm Thanh Yến im lặng nhìn đi chỗ khác, nói với những thành viên khác trong đội vẫn đang âm thầm theo dõi: “Chúng ta bắt đầu luyện tập trước đi, đừng lãng phí thời gian.”
"Được."
Liễu Tư Hạo và Phùng Lương đi đến trước mặt Lâm Thanh Yến, nhỏ giọng hỏi: "Yến Yến, cậu cảm thấy Vũ Kỳ sẽ không sao chứ?" Dù sao, người Lục Vũ Kỳ làm cho khóc chính là em ruột của thầy An."
Nói đến đây, mới nói hai câu đã khóc, chỉ khóc thôi cũng được đi, nhưng sao mà có thể khó lâu như vậy? An Nam Nghị quá yếu ớt hành động như con gái.
Bọn họ thực sự không hiểu.
Lâm Thanh Yến nói: "Không sao đâu, đừng lo lắng, chúng ta bắt đầu luyện tập thôi."
Ở bên kia, Lục Vũ Kỳ đi theo An Cảnh vào một căn phòng không có máy quay, thản nhiên đóng cửa lại, đút hai tay vào túi quần, dựa vào tường, đối diện với ánh mắt nghiêm túc của An Cảnh, chỉ cười nhẹ.
"Sao vậy thầy An, thầy có muốn thay em trai dạy tôi một bài học à?"
Nhìn bộ dạng ngỗ ngược và không ăn năn của chàng trai trẻ, An Cảnh cảm thấy đau đầu, giống như một giáo viên đối mặt với một học sinh có vấn đề.
Vẻ mặt của anh trở nên nghiêm túc hơn, anh ta nói với giọng lạnh lùng: "Lục Vũ Kỳ, đứng yên cho tôi."
Lục Vũ Kỳ nói: "Ồ."
Dù đã đồng ý nhưng Lục thiếu gia vẫn giữ nguyên tư thế như trước, với vẻ mặt không mặn không nhạt, khiến An Cảnh muốn đánh người ngay lập tức, nếu An Dụ dám làm như vậy trước mặt anh, anh đã sớm đánh nó rồi.
Nhưng tiểu tử này là em trai ruột của Lục Thịnh, cũng là em họ của Cố Phi, An Cảnh bất đắc dĩ đỡ trán, "Tôi đứng ở đây không phải với tư cách là anh trai của An Nam Ý, mà là với tư cách là huấn luyện viên, tại sao cậu lại nhắm vào An Nam Ý, có chuyện gì?"
Lục Vũ Kỳ: "Vì nhìn chướng mắt."
"..."
An Cảnh tức giận vì lời nói của y, anh chưa bao giờ nhìn thấy một đứa trẻ tùy hứng kiêu ngạo như vậy. Anh cảm thấy sự bạo lực trong anh không thể áp chế nữa.
"Chỉ vì không thích nên mới đối xử với em ấy như vậy?"
Lục Vũ Kỳ hơi nhếch khóe môi, cười nói: "Làm sao? Tôi không có đánh hay mắng cậu ta, tôi chỉ nói với cậu sự thật tôi. Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi mà ngay cả sự thật cũng không thể nghe? Vậy thì tham gia chương trình tuyển tú làm gì về nhà uống sữa mẹ đi."
Nghe vậy, trán An Cảnh nhảy lên hai lần, lén lút cắn răng hàm, trầm giọng nói: “Cậu đúng là cái gì cũng dám nói, không sợ tôi sẽ khiến cậu rời khỏi cuộc thi."
Lục Vũ Kỳ nói: “Chỉ vì một hai câu mà tôi bị đuổi khỏi cuộc thi? Vậy cái công bằng mà thầy An nói đang ở đâu."
An Cảnh nhất thời không nói nên lời, vốn dĩ anh chỉ muốn dọa, nhưng không ngờ rằng đứa trẻ này bình thường có vẻ lạnh lùng, thậm chí còn không nói nhiều, khi bắt đầu cãi nhau với người khác thì không khách khí chút nào.
“Vì cậu không nhận ra lỗi lầm của mình nên tôi sẽ trừng phạt cậu bằng cách dọn dẹp phòng tập mỗi ngày cho đến khi cậu nhận lỗi mới thôi.”
Lục Vũ Kỳ lại à một tiếng, không chút sợ hãi nhìn vào mắt An Cảnh, “Thầy An còn muốn nói gì nữa không? Nếu không tôi xin phép đi trước." An Cảnh chưa kịp nói chuyện đã mở cửa đi ra ngoài.
An Cảnh cúi đầu xoa xoa thái dương, tự nhủ mình phải là người thành thục ổn trọng, không cần so đo với một đứa nhóc thời kỳ phản nghịch.
Nhưng mà, anh vẫn tức giận!
D*!
...
Lục Vũ Kỳ quay lại với vẻ mặt giống như lúc đi ra ngoài, Lâm Thanh Yến quan tâm hỏi: "Cậu có sao không?"
Lục Vũ Kỳ: "An Cảnh phạt tôi mỗi ngày dọn dẹp phòng tập."
Lâm Thanh Yến thở phào nhẹ nhõm, "Vậy tôi làm cùng cậu."
"Ừ."
Sau đó mọi người tiếp tục luyện tập, An Nam Ý khóc xong cũng đi tới, như không có chuyện gì xảy ra. Lục Vũ Kỳ cũng lười để ý đến cậu ta, cứ như vậy luyện tập đến khuya, cũng không xảy ra chuyện gì nữa.
Nửa đêm, mọi người trở về ký túc xá tắm rửa nghỉ ngơi, người quay phim cũng tan làm, Lâm Thanh Yến ở lại dọn dẹp cùng Lục Vũ Kỳ.
"Cái đó, để tôi cùng các cậu dọn dẹp."
Lâm Thanh Yến nhìn Lê Xuyên đang đứng ở cửa không rời đi, có chút kinh ngạc, đối phương có chút câu nệ nhìn bọn họ.
Lê Xuyên cũng là người của Nghệ Hoa Entertainment, là người hướng nội, ít nói, không nghĩ tới lại chủ động nói giúp bọn họ dọn dẹp phòng tập, Lâm Thanh Yến ôn nhu cười, đang định mở miệng thì Lục Vũ Kỳ nói: "Không cần, cậu có thể về."
"Được rồi." Lê Xuyên thất vọng cụp mắt xuống, "Vậy tôi về trước, tạm biệt."
Lâm Thanh Yến dở khóc dở cười, "Vũ Kỳ, cậu làm như vậy thì sẽ không có bạn bè."
"Không sao hết."
Lâm Thanh Yến không nói nên lời, dùng cây lau nhà cẩn thận lau sàn nhà, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Thật ra, có lúc tôi rất ngưỡng mộ cậu. Cậu có thể muốn gì thì nói, nhưng tôi không thể."
Lục Vũ Kỳ liếc nhìn cậu, "Cậu sợ cái gì? Cố Phi sẽ chống lưng cho cậu."
Lâm Thanh Yến mỉm cười và chuyển chủ đề, "Nói đi nói lại tại sao cậu lại muốn tôi làm đội trưởng."
Lục Vũ Kỳ: "Tôi không muốn bị kẻ chỉ biết diễn điều khiển."
Lâm Thanh Yến: "Vậy thì cậu có thể tự mình làm đội trưởng?"
Lục Vũ Kỳ: "Trở thành đội trưởng đòi hỏi phải làm việc chăm chỉ, và tôi lười."
Lâm Thanh Yến: "..."
An Cảnh tuần tra hành lang bên ngoài phòng tập. Các thực tập sinh đều đã về nghỉ ngơi, chỉ có một phòng tập vẫn còn sáng đèn, vừa bước vào anh có chút kinh ngạc.
Hai thiếu niên bên trong đang chăm chỉ lau sàn nhà.
Không ngờ Lục Vũ Kỳ lại ở lại dọn dẹp như lời dặn? Chuyện này thật bất ngờ.
Lục Vũ Kỳ vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa, hai người nhìn nhau, y đứng thẳng lên, nhướng mày nói: "Làm sao? Thầy An có vẻ ngạc nhiên lắm?"
An Cảnh cũng bắt chước y. Khẽ mỉm cười, nhướng mày, "Có một chút."
Lâm Thanh Yến nghe thấy thanh âm này mới ý thức được An Cảnh đang tới, lễ phép chào hỏi, An Cảnh cười với cậu hỏi: "Tôi phạt Lục Vũ Kỳ, sao phải đi theo chịu phạt?"
Lâm Thanh Yến nói, "Chúng em là bạn bè."
"Được rồi, hai người có thể tiếp tục dọn dẹp."
An Cảnh đứng ở cửa, nhìn hai người họ lau phần còn lại của sàn nhà. Vừa rồi họ gần như đã lau xong, việc lau nhà chỉ trong hai phút đã xong, anh bảo Lục Vũ Kỳ về trước và nói với Lâm Thanh Yến: "Yến Yến, tôi có thể nói chuyện với cậu không?"
Trước Lâm Thanh Yến trả lời, Lục Vũ Kỳ cảnh giác nhìn anh, giống như đang bảo vệ một con bê con vậy, "Nói cái gì vậy? Cậu ấy cũng không làm khó làm dễ em trai anh. Đều là một mình tôi làm."
An Cảnh khoanh tay trước ngực, cười nửa miệng nhìn y, "Cậu cũng rất nghĩa khí."
"Đừng lo tôi chỉ muốn nói chuyện với Yến Yến, sẽ không làm cậu ấy khó xử."
"Vũ Kỳ cậu về nghỉ ngơi trước đi. Tôi sẽ quay lại sau." Lâm Thanh Yến dùng cùi chỏ nhẹ nhàng huýt vào cánh tay của Lục Vũ Kỳ, nhìn y một cái, Lục Vũ Kỳ thả cây lau nhà rồi rời đi.
An Cảnh nhìn về hướng Lục Vũ Kỳ rời đi, không khỏi khẽ lắc đầu.
Lúc này đã hơn một giờ khuya, hai người đứng bên cửa sổ phòng tập, nhìn màn đêm sâu thẳm bên ngoài, hoàn toàn yên tĩnh, mây dày che khuất ánh trăng, chỉ lộ ra chút ánh sáng mờ nhạt.
Lâm Thanh Yến nhiều đêm không ngủ được, ngơ ngác nhìn màn đêm tối tăm, cô đơn cùng bất an cơ hồ ăn mòn cậu, cậu chỉ có thể chịu đựng từng ngày.
Lâm Thanh Yến quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh, "Thầy An, có phải anh có muốn hỏi em chuyện xảy ra hôm nay không?"
"Đúng vậy, cậu và Lục Vũ Kỳ có mối quan hệ tốt nhất. Tôi muốn hỏi cậu một chút." An Cảnh nhìn vào đôi mắt nào hoa quen thuộc của chàng trai trước mặt, anh cảm thấy trong đó có một chút lạnh lùng và buồn bã khó tả, hơi giật mình.
"Thầy An, Vũ Kỳ là một người tốt. Cậu ấy bởi vì em mới nói những điều đó với An Nam Ý. Anh đừng hiểu lầm cậu ấy."
An Cảnh không ngạc nhiên trước những lời có vẻ bất ngờ đó, anh nhìn vào mắt Lâm Thanh Yến nghiêm túc nói: “Vì sao, cậu có thể cho tôi một lý do được không?”
“Anh không phải đã nhìn ra An Nam Ý cố ý tiếp cận tôi sao, mà tôi không thích." Lâm Thanh Yến nhìn đi chỗ khác, hơi ngẩng đầu lên nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, đôi mắt sâu xa.
An Cảnh nhất thời không biết nên nói cái gì, không ngờ đứa nhỏ này lại nói thẳng như vậy, anh biết Lâm Thanh Yến và Nam Nam là bạn học cao trung, Nam Nam cũng nói quan hệ của cả hai rất tốt, nhưng bây giờ có vẻ như... không phải vậy.
An Cảnh đáng lẽ phải tức giận vì em trai mình bị người khác bắt nạt và ghét bỏ, nhưng khi nhìn thiếu niên trước mặt, anh lại không thể cảm thấy tức giận, có lẽ là vì sự thân thiết không thể giải thích được.
“Anh không biết giữa các em đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám nói gì, nhưng nếu trước đó Nam Nam làm gì tổn thương em thì anh thay mặt em ấy xin lỗi em.”
“Không, người nên xin lỗi không phải là anh." Lâm Thanh Yến lễ phép nói, cậu hơi cúi người xuống, nhưng ánh mắt và giọng điệu lại lạnh lùng hơn: “Nếu không còn chuyện gì nữa, em xin phép về trước.”
“Thầy An, tạm biệt.”
An Cảnh sững sờ tại chỗ, nhìn thân hình gầy gò của chàng trai trẻ. Bóng lưng biến mất khỏi tầm mắt, anh khẽ thở dài, cảm thấy có chút bối rối và có chút hoảng hốt vô cớ.
Lâm Thanh Yến không trực tiếp trở về ký túc xá, cậu đi lang thang không mục đích ở tầng dưới, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng côn trùng trong cỏ kêu, hơi lạnh của gió đêm thổi vào, khiến người ta có chút lạnh lẽo.
Cậu không biết mình lang thang bao lâu mới đi về phía ký túc xá, hầu hết các phòng trong khu ký túc xá đều tắt đèn, kể cả ký túc xá nơi cậu ở, cửa vào ký túc xá cũng không thể mở được. có lẽ đã bị khóa từ bên trong.
Cậu đưa tay lên gõ cửa nhưng không có phản hồi.
Im lặng đến nỗi hành lang vang vọng tiếng gõ cửa của cậu.
Gõ mấy lần cũng không có phản ứng, Lâm Thanh Yến không dám gây ra quá nhiều tiếng động, sợ đánh thức những người ở kí túc xá xung quanh.
Đứng ngoài cửa một lúc, cậu lặng lẽ thở dài, ngồi xuống đất ôm đầu gối, hơi cuộn người lại, nhắm đôi mắt đặc biệt mệt mỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.