Quyển 2 - Chương 5: Tình yêu đơn phương của hoa khôi học đường
Thanh Phong Phất Hạ
28/12/2022
Tình yêu đơn phương của hoa khôi học đường 《4》
꧁Nha Đam꧂
***
Editor: Nha Đam
Trường Nhất Trung quản lý theo cơ chế bán khép kín, tất cả học sinh nội trú tại trường, phải dậy đồng loạt, tắt đèn đồng thời, 2 tuần mới được nghỉ một ngày. Công tác quản lý chặt chẽ nên tỷ lệ tuyển sinh vào Trường Nhất Trung hàng năm rất cao.
Tỷ lệ nhập học quá cao đã khiến một số lượng lớn các bậc phụ huynh giàu có phải bỏ ra một khoản học phí khổng lồ để cho con vào học.
Điều này cũng đã dẫn đến cơ sở vật chất, nguồn lực và trình độ giáo dục trong trường rất tốt.
Ký túc xá của cô ở tầng ba, có sáu người, sắp xếp theo số lượng sinh viên. Phòng ngủ được bố trí giường trên và bàn dưới, có điều hòa, ban công và phòng tắm riêng.
Khi cô quay lại, phòng ngủ đã kín chỗ. Trong số sáu cô gái, Ôn Ngọc Thư, Hà Trinh và cũng có một cô gái học cùng lớp. Ba người còn lại là nữ chính Lý Thư Âm, một cô gái có khuôn mặt trái táo và cuối cùng là một cô gái ở lớp khác..
Giường của Ôn Ngọc Thư ở bên trong, dựa vào tường và cửa sổ, còn Hà Trinh ở bên cạnh giường của cô.
Hầu hết hành lý của họ đã được đóng gói và đang để trên giường. Ôn Ngọc Thư thấy vậy cũng không làm phiền họ, cô mang đồ vào phòng tắm đi tắm.
Khi cô bước ra, một số cô gái đã dọn giường và đang trò chuyện trên giường.
Lý Thư Âm vẫn đang cười nói chuyện phiếm với mọi người, khi cô đi ra, ánh mắt cô ấy nhất thời lóe lên, có chút khoa trương gọi: "Oa, đại mỹ nữ!"
Ôn Ngọc Thư nhướng mày, cẩn thận nhìn cô. Lý Thư Âm có nhan sắc thanh tú bình thường, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào khiến người ta sau khi nhìn thấy đều cảm thấy dễ chịu, không biết nội tâm của cô có giống với khuôn mặt của cô hay không.
Sau khi mấy cô gái lần lượt giới thiệu về mình, tất cả đều nằm xuống và ngủ trưa.
Vào đầu giờ tự học buổi tối, thầy chủ nhiệm yêu cầu học sinh giới thiệu về bản thân, lần lượt theo thứ tự vị trí.
Ôn Ngọc Hầu khi lên nắm quyền cũng không nói nhiều, tính tình không ồn ào, nguyên chủ cũng là người kiêu ngạo, ít nói. Vì vậy, phần giới thiệu bản thân của cô rất đơn giản.
Cô mặt vô biểu tình nói, "Xin chào mọi người, mình tên là Vân Thanh đến từ trường trung học Độ Vân."
Bên dưới vang lên tiếng thảo luận rất nhỏ.
Trường trung học cơ sở Độ Vân là trường trung học dành cho nữ sinh quý tộc, chỉ những cô gái có gia đình khá giả và có quan hệ mới được vào học.
Ôn Ngọc Thư không quan tâm đến những thứ này, nhưng...
Cô liếc nhìn Tần Lương, người nọ híp mắt, chống cằm, cúi đầu nhìn không biết đang nhìn cái gì.
Cũng không biết anh có nghe thấy cô nói không.
Tần Lương tự giới thiệu lại càng đơn giản.
Sau khi lên bục giảng, anh lấy một viên phấn, lười biếng viết lên bảng đen hai chữ Tần Lương.
Viết xong cũng không nói gì, lau tay, trở về chỗ ngồi.
Động thái của anh đã khiến các cô gái bên dưới bàn tán, tất cả đều nói thật ngầu.
Ôn Ngọc Thư mỉm cười.
Thật lạnh lùng, Tần Lương trước giờ đều không quan tâm đến ý kiến của người khác, muốn làm gì thì làm cái đó nên trông có vẻ hơi lạc lõng.
Ánh nắng vào cuối tháng tám vẫn khá gắt, chiếu vào người như cái bếp lò, có một loại oi bức khó thở.
Hôm nay là buổi chiều ngày cuối cùng của đợt huấn luyện quân sự kéo dài một tuần, sự đau khổ sắp kết thúc.
Khi nghỉ ngơi tại chỗ, hai cô gái bên cạnh đều phẫn nộ, một người cho rằng trời quá nắng, mấy ngày nay làn da của cô ấy đã đen đi vài phần rồi, dùng kem chống chắng cũng vô dụng. Một người khác yếu ớt nói, chủ yếu là trời quá nóng, quần áo của cô cả ngày đều ướt vì mồ hôi.
Ôn Ngọc Thư mỉm cười, thân thể của cô có tính chất đặc biệt băng cơ ngọc cốt mua ở của hàng nên phơi nắng không bị đen, nhưng ánh nắng chói chang như vậy thật sự khiến người ta không mở được mắt ra.
Thầy huấn luyện thổi còi để tập hợp lại.
Cũng không biết ai đề nghị, 9 lớp chia ra làm 3 đội để vào để thi đấu. Sân thể dục dài 800 mét, từ đầu này đến đầu kia khoảng 200 mét. Đó là một quãng đường dài. Năm người xếp hàng và chạy tiếp sức để xem thầy huấn luyện nào dẫn dắt học sinh đạt kết quả cao hơn.
Ba lớp này đều là lớp đứng đầu, nhưng lớp của họ mang tính thực nghiệm hơn. Từ xưa đến nay đều là mọt sách, nếu nếu so về thành tích nhất định bọn họ sẽ đạt hạng ca. Nhưng nếu so với chạy thì họ lại không có lợi thế.
Do đó, các lớp đội khác đã chọn được người, nhưng bọn họ xếp hàng vẫn thiếu hai người.
Một bạn nam tình nguyện bước ra ngoài và lôi kéo thêm một bạn nam khác từ trong hàng ra, đó là Tần Lương.
Tần Lương không thích tham gia những hoạt động này, cau mày gạt tay sang một bên, nhưng không biết cậu bạn kia đang nói gì vào tai anh. Dù vẫn cau mày gạt tay bạn nam kia sang một bên, nhưng cũng không về hàng nữa.
Ôn Ngọc Thư nhướng mày, trong trí nhớ của cô, kiếp trước Tần Lương không đồng ý, lần này không biết vì điều gì đã khiến anh đồng ý.
Mặc kệ như thế nào, cô sẵn sàng xem là được.
Lớp phó thể dục của lớp bọn họ là vận động viên cấp hai quốc gia, chạy đầu tiên, Tần Lương đứng cuối.
Dù là khi nào thì thi đấu cũng dễ khiến người ta sôi trào. Còn chưa bắt đầu, các bạn nữ đứng ở hai bên đường băng đã la hét ầm ĩ.
Ngay khi tiếng còi vang lên, ba vận động viên trên đường đua lao ra nhanh như mũi tên.
Điều kiện thể chất của lớp phó thể dục tốt hơn hai bạn nam kia, cậu ấy đã dẫn đầu rất nhiều mà không cần cố gắng gì cả.
Một khởi đầu tốt, chắc chắn đã thúc đẩy tinh thần của đội mình. Các bạn nữ trong lớp la hét, phấn khích và vui mừng.
Người thứ hai là cậu bạn đã kéo Tần Lương kia, cậu ta cũng chạy rất nhanh, nhưng không bằng lớp phó thể dục, lại bị họ dẫn trước, nhưng khoảng cách đã được rút ngắn đi rất nhiều. Bộ dạng vừa lắc đầu vừa chạy của cậu ấy có chút buồn cười, nhưng không ai cười cậu ấy vào lúc này. Bởi vì điều này, chiếc mũ của cậu ấy giữa đường đã rơi xuống đất nhưng cậu ấy cũng không quan tâm đến việc nhặt nó lên.
Cây gậy thứ ba đưa cho lớp 19 bên cạnh. Cậu muốn nhặt chiếc mũ lên, nhưng không nhặt được, ngược lại lại tụt một khoảng cách so với hai người kia.
Với bài học này, người thứ 4 không quan tâm đến việc nhặt mũ, mà tập trung vào việc chạy nước rút, điều này đã rút ngắn khoảng cách của bọn họ.
Que thứ năm là Tần Lương, anh cao nhưng gầy. Nhiều người cho rằng anh không thể chạy nhanh nhưng anh lại khiến mọi người ngạc nhiên. Anh không chỉ chạy nhanh mà còn lao về đích nhanh như tên lửa. Anh thậm chí còn cúi người nhặt chiếc mũ rơi trên mặt đất một cách chính xác trên đường đi, rồi vượt qua hai người còn lại để giành chiến thắng trong cuộc đua này.
Ngay lúc đó, toàn bộ sân thể dục lần lượt có tiếng la hét. Mọi người hai má đỏ bừng vì hưng phấn, không biết phải làm sao cho phải.
Sau ngày đó, tên của Tần Lương thường xuyên vang lên trong ký túc xá nữ.
꧁Nha Đam꧂
***
Editor: Nha Đam
Trường Nhất Trung quản lý theo cơ chế bán khép kín, tất cả học sinh nội trú tại trường, phải dậy đồng loạt, tắt đèn đồng thời, 2 tuần mới được nghỉ một ngày. Công tác quản lý chặt chẽ nên tỷ lệ tuyển sinh vào Trường Nhất Trung hàng năm rất cao.
Tỷ lệ nhập học quá cao đã khiến một số lượng lớn các bậc phụ huynh giàu có phải bỏ ra một khoản học phí khổng lồ để cho con vào học.
Điều này cũng đã dẫn đến cơ sở vật chất, nguồn lực và trình độ giáo dục trong trường rất tốt.
Ký túc xá của cô ở tầng ba, có sáu người, sắp xếp theo số lượng sinh viên. Phòng ngủ được bố trí giường trên và bàn dưới, có điều hòa, ban công và phòng tắm riêng.
Khi cô quay lại, phòng ngủ đã kín chỗ. Trong số sáu cô gái, Ôn Ngọc Thư, Hà Trinh và cũng có một cô gái học cùng lớp. Ba người còn lại là nữ chính Lý Thư Âm, một cô gái có khuôn mặt trái táo và cuối cùng là một cô gái ở lớp khác..
Giường của Ôn Ngọc Thư ở bên trong, dựa vào tường và cửa sổ, còn Hà Trinh ở bên cạnh giường của cô.
Hầu hết hành lý của họ đã được đóng gói và đang để trên giường. Ôn Ngọc Thư thấy vậy cũng không làm phiền họ, cô mang đồ vào phòng tắm đi tắm.
Khi cô bước ra, một số cô gái đã dọn giường và đang trò chuyện trên giường.
Lý Thư Âm vẫn đang cười nói chuyện phiếm với mọi người, khi cô đi ra, ánh mắt cô ấy nhất thời lóe lên, có chút khoa trương gọi: "Oa, đại mỹ nữ!"
Ôn Ngọc Thư nhướng mày, cẩn thận nhìn cô. Lý Thư Âm có nhan sắc thanh tú bình thường, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào khiến người ta sau khi nhìn thấy đều cảm thấy dễ chịu, không biết nội tâm của cô có giống với khuôn mặt của cô hay không.
Sau khi mấy cô gái lần lượt giới thiệu về mình, tất cả đều nằm xuống và ngủ trưa.
Vào đầu giờ tự học buổi tối, thầy chủ nhiệm yêu cầu học sinh giới thiệu về bản thân, lần lượt theo thứ tự vị trí.
Ôn Ngọc Hầu khi lên nắm quyền cũng không nói nhiều, tính tình không ồn ào, nguyên chủ cũng là người kiêu ngạo, ít nói. Vì vậy, phần giới thiệu bản thân của cô rất đơn giản.
Cô mặt vô biểu tình nói, "Xin chào mọi người, mình tên là Vân Thanh đến từ trường trung học Độ Vân."
Bên dưới vang lên tiếng thảo luận rất nhỏ.
Trường trung học cơ sở Độ Vân là trường trung học dành cho nữ sinh quý tộc, chỉ những cô gái có gia đình khá giả và có quan hệ mới được vào học.
Ôn Ngọc Thư không quan tâm đến những thứ này, nhưng...
Cô liếc nhìn Tần Lương, người nọ híp mắt, chống cằm, cúi đầu nhìn không biết đang nhìn cái gì.
Cũng không biết anh có nghe thấy cô nói không.
Tần Lương tự giới thiệu lại càng đơn giản.
Sau khi lên bục giảng, anh lấy một viên phấn, lười biếng viết lên bảng đen hai chữ Tần Lương.
Viết xong cũng không nói gì, lau tay, trở về chỗ ngồi.
Động thái của anh đã khiến các cô gái bên dưới bàn tán, tất cả đều nói thật ngầu.
Ôn Ngọc Thư mỉm cười.
Thật lạnh lùng, Tần Lương trước giờ đều không quan tâm đến ý kiến của người khác, muốn làm gì thì làm cái đó nên trông có vẻ hơi lạc lõng.
Ánh nắng vào cuối tháng tám vẫn khá gắt, chiếu vào người như cái bếp lò, có một loại oi bức khó thở.
Hôm nay là buổi chiều ngày cuối cùng của đợt huấn luyện quân sự kéo dài một tuần, sự đau khổ sắp kết thúc.
Khi nghỉ ngơi tại chỗ, hai cô gái bên cạnh đều phẫn nộ, một người cho rằng trời quá nắng, mấy ngày nay làn da của cô ấy đã đen đi vài phần rồi, dùng kem chống chắng cũng vô dụng. Một người khác yếu ớt nói, chủ yếu là trời quá nóng, quần áo của cô cả ngày đều ướt vì mồ hôi.
Ôn Ngọc Thư mỉm cười, thân thể của cô có tính chất đặc biệt băng cơ ngọc cốt mua ở của hàng nên phơi nắng không bị đen, nhưng ánh nắng chói chang như vậy thật sự khiến người ta không mở được mắt ra.
Thầy huấn luyện thổi còi để tập hợp lại.
Cũng không biết ai đề nghị, 9 lớp chia ra làm 3 đội để vào để thi đấu. Sân thể dục dài 800 mét, từ đầu này đến đầu kia khoảng 200 mét. Đó là một quãng đường dài. Năm người xếp hàng và chạy tiếp sức để xem thầy huấn luyện nào dẫn dắt học sinh đạt kết quả cao hơn.
Ba lớp này đều là lớp đứng đầu, nhưng lớp của họ mang tính thực nghiệm hơn. Từ xưa đến nay đều là mọt sách, nếu nếu so về thành tích nhất định bọn họ sẽ đạt hạng ca. Nhưng nếu so với chạy thì họ lại không có lợi thế.
Do đó, các lớp đội khác đã chọn được người, nhưng bọn họ xếp hàng vẫn thiếu hai người.
Một bạn nam tình nguyện bước ra ngoài và lôi kéo thêm một bạn nam khác từ trong hàng ra, đó là Tần Lương.
Tần Lương không thích tham gia những hoạt động này, cau mày gạt tay sang một bên, nhưng không biết cậu bạn kia đang nói gì vào tai anh. Dù vẫn cau mày gạt tay bạn nam kia sang một bên, nhưng cũng không về hàng nữa.
Ôn Ngọc Thư nhướng mày, trong trí nhớ của cô, kiếp trước Tần Lương không đồng ý, lần này không biết vì điều gì đã khiến anh đồng ý.
Mặc kệ như thế nào, cô sẵn sàng xem là được.
Lớp phó thể dục của lớp bọn họ là vận động viên cấp hai quốc gia, chạy đầu tiên, Tần Lương đứng cuối.
Dù là khi nào thì thi đấu cũng dễ khiến người ta sôi trào. Còn chưa bắt đầu, các bạn nữ đứng ở hai bên đường băng đã la hét ầm ĩ.
Ngay khi tiếng còi vang lên, ba vận động viên trên đường đua lao ra nhanh như mũi tên.
Điều kiện thể chất của lớp phó thể dục tốt hơn hai bạn nam kia, cậu ấy đã dẫn đầu rất nhiều mà không cần cố gắng gì cả.
Một khởi đầu tốt, chắc chắn đã thúc đẩy tinh thần của đội mình. Các bạn nữ trong lớp la hét, phấn khích và vui mừng.
Người thứ hai là cậu bạn đã kéo Tần Lương kia, cậu ta cũng chạy rất nhanh, nhưng không bằng lớp phó thể dục, lại bị họ dẫn trước, nhưng khoảng cách đã được rút ngắn đi rất nhiều. Bộ dạng vừa lắc đầu vừa chạy của cậu ấy có chút buồn cười, nhưng không ai cười cậu ấy vào lúc này. Bởi vì điều này, chiếc mũ của cậu ấy giữa đường đã rơi xuống đất nhưng cậu ấy cũng không quan tâm đến việc nhặt nó lên.
Cây gậy thứ ba đưa cho lớp 19 bên cạnh. Cậu muốn nhặt chiếc mũ lên, nhưng không nhặt được, ngược lại lại tụt một khoảng cách so với hai người kia.
Với bài học này, người thứ 4 không quan tâm đến việc nhặt mũ, mà tập trung vào việc chạy nước rút, điều này đã rút ngắn khoảng cách của bọn họ.
Que thứ năm là Tần Lương, anh cao nhưng gầy. Nhiều người cho rằng anh không thể chạy nhanh nhưng anh lại khiến mọi người ngạc nhiên. Anh không chỉ chạy nhanh mà còn lao về đích nhanh như tên lửa. Anh thậm chí còn cúi người nhặt chiếc mũ rơi trên mặt đất một cách chính xác trên đường đi, rồi vượt qua hai người còn lại để giành chiến thắng trong cuộc đua này.
Ngay lúc đó, toàn bộ sân thể dục lần lượt có tiếng la hét. Mọi người hai má đỏ bừng vì hưng phấn, không biết phải làm sao cho phải.
Sau ngày đó, tên của Tần Lương thường xuyên vang lên trong ký túc xá nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.