Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 153: Ái thiếp của Nhữ Dương Vương (hết)

Hoàn Nhĩ WR

02/01/2017

Dù sao ngay lúc đó hai món vũ khí Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao này được xưng là cứng rắn vô đối, vốn lúc đầu khi nấu chảy nguyên liệu để chế tạo hai món vũ khí này, hai món vũ khí này ở trong lò nung đã đạt đến nhiệt độ cực cao, về sau Bách Hợp khó khăn lắm mới có thể lấy được phần còn sót lại của cuốn Cửu Âm Chân Kinh, thì đã là may mắn trong bất hạnh rồi, cũng may bởi vì nàng đã tu luyện Cửu Âm Chân Kinh trong nội dung vở kịch trước rồi nên cũng không cảm thấy thất vọng cỡ nào khi không lấy được Cửu Âm Chân Kinh, nếu đổi thành đám người Diệt Tuyệt, thì chỉ sợ nhất định sẽ phải hộc máu.

Bí mật mà phái Nga Mi truyền thừa lâu như vậy, Đồ Long đao mà lúc trước Tạ Tốn giết nhiều người như vậy mới lấy được, kỳ thật chỉ sắc bén hơn một ít mà thôi, chỉ có thể nói là thần binh lợi khí hiếm có, nhưng Cửu Âm Chân Kinh trong đó lại bị hủy.

Cả đời Tạ Tốn giết người vô số, lại nhận được một kết quả như vậy, coi như là lão ta đáng đời.

Mọi người nghe xong tin tức này, không khỏi đều muốn hộc máu, sắc mặt Diệt Tuyệt lại càng xanh trắng đan xen: “Cô nương, chuyện này là thật?”

“Tuyệt đối không có nửa câu nói dối, lúc ban đầu khi Quách đại hiệp tạo Đồ Long đao, vốn đã trộn vào đó thiết nguyên chất, thiết này nếu muốn nấu chảy thì cực kỳ khó khăn, Cửu Âm Chân Kinh chính là nước lửa đao thương bất nhập, nhưng nếu bàn về chất liệu tốt hay xấu, thì Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao cũng không thua nó, cho nên lúc chế tạo hai món vũ khí này, đã bị hủy rồi.” Lúc đó, sau khi mở đao ra, Bách Hợp cũng muốn hộc máu, chuyện này nàng vẫn luôn giữ kín không nói ra, cho nên lần nào trở lại nàng cũng đều luyện Cửu Dương Thần Công mà không phải luyện Cửu Âm Chân Kinh, thật sự là vì lấy được kinh thư không trọn vẹn và không được đầy đủ, mà sở dĩ Cửu Âm Chân Kinh có thể xuất hiện trong thanh Kỹ năng của nàng, chắc hẳn cũng có quan hệ với Cửu Âm Bạch Cốt Trảo có uy lực vô cùng lại có lực sát thương rất lớn.

Sắc mặt của Diệt Tuyệt xanh trắng đan xen, chính bà cũng không phải người ngu, đương nhiên có thể hiểu rõ đạo lý trong lời nói của Bách Hợp. Sự sắc bén của Ỷ Thiên kiếm, chính trong lòng bà cũng biết. Nếu lúc ban đầu khi vợ chồng Quách Tĩnh chế tạo vũ khí thật sự niêm phong Cửu Âm Chân Kinh ở trong đao, thì phải đưa vào trong như thế nào để không bị tổn hại căn bản đã là một vấn đề khó khăn rồi. Trước kia bà chỉ nghĩ phải lấy được hai bí tịch này thôi, ngược lại chưa từng nghĩ đến quyển sách này được cất vào trong Ỷ Thiên kiếm thì có thể bị hư hại hay không, lúc này không nghĩ tới mục đích mà chính mình theo đuổi nửa đời người lại chỉ là công dã tràng mà thôi, trong khoảng thời gian ngắn lại vừa thất lạc vừa phiền muộn.

Trương Vô Kỵ cũng phiền muộn, hắn biết rõ Tạ Tốn ôm bao nhiêu hy vọng với Đồ Long đao, lúc này vốn nghe được trong đao có Cửu Âm Chân Kinh, nhưng kế tiếp lại nghe được thật ra Cửu Âm Chân Kinh này đã bị hủy. Quả thật là chốc vui chốc buồn, nếu Tạ Tốn đã vì thế mà giết người như ma, lại ôm đao tránh cư ở hoang đảo nửa đời người, hiện tại vẫn còn tìm tòi bí mật trong đao biết được chuyện này, chỉ sợ tâm muốn chết cũng đều có.

Sắc mặt mọi người đều hết sức khó coi, Bách Hợp nghĩ đến biểu lộ của chính mình lúc lấy được bí tịch võ công này hồi trước, bây giờ nhìn thấy thần sắc của từng người ở đây đều không khác gì mình hồi trước, lúc này trong lòng mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Võ công Phạm Diêu đã bị phế đi, Vi Nhất Tiếu sống chết không biết, Diệt Tuyệt thì dưới điều kiện tiên quyết đã biết rõ không có khả năng đạt được Cửu Âm Chân Kinh, sau khi Bách Hợp ra hiệu cho Triệu Mẫn giao thuốc giải cho bà ấy, bà ấy liền điều tức một phen rồi lập tức đuổi giết Dương Tiêu. Đám người Võ Đang xấu hổ dị thường, không biết nên đứng về phía ân nhân cứu mạng, hay nên đứng bên phía Minh giáo của đứa trẻ Vô Kị này mới tốt.

“Hàn cô nương vốn có ân với Võ Đang chúng ta, theo lý, chúng ta nên đứng về phía cô nương, thế nhưng Vô Kị là đứa con duy nhất mà Ngũ đệ ta để lại, ta…” Tống Viễn Kiều do dự một chút, vẫn kiên trì nói: “Võ Đang chúng ta liền ai cũng không giúp.”

Sớm đã biết rõ sự việc có khả năng sẽ có kết cục như vậy, nên Bách Hợp cũng không thấy sao cả, nhẹ gật đầu, nàng liếc Trương Vô Kỵ, đột nhiên nói: “Trương giáo chủ, ta biết Bạch Mi Ưng Vương của Minh giáo là ông ngoại ngươi, cho nên ngươi gia nhập Minh giáo, đúng không?” Vừa nãy Bách Hợp đã cứu Chu Chỉ Nhược, đã cứu đám người Võ Đang, nên vốn Trương Vô Kỵ đã có chút khúc mắc với nàng, nhưng đồng thời lúc này lại cảm thấy có chút cảm kích, nghe thấy lời này của nàng liền gật đầu, còn chưa mở miệng nói chuyện, thì Bách Hợp lại đột nhiên nói: “Lúc trước bản thân ngươi bị trúng độc chưởng của Nhị Lão Huyền Minh, tại sao lại có thể giải được Hàn độc, tại sao lại luyện Cửu Dương Chân Kinh, ngươi quên rồi sao?”

Trương Vô Kỵ cau mày, có chút không rõ Bách Hợp nói lời này là có ý gì, đang muốn đặt câu hỏi, đã thấy Bách Hợp mỉm cười nói: “Là ta để Cửu Dương Chân Kinh lại cho ngươi, cũng để lại một bộ phận nhỏ trong phần còn sót lại của cuốn Cửu Âm Chân Kinh trong sơn động, hôm nay ngươi học xong võ công ta để lại cho ngươi, chuyện đầu tiên chính là muốn động thủ với ta sao?” Nàng vừa thốt ra lời này, mọi người liền cực kỳ khiếp sợ.

Giáo chủ Minh giáo Trương Vô Kỵ thân mang Cửu Dương Thần Công cũng không phải bí mật gì, mọi người trong thiên hạ này đều biết, nhưng mọi người lại không biết tất cả những điều này lại là được Bách Hợp xuất hiện một cách thần bí để lại cho Trương Vô Kỵ. Tuy nói Cửu Dương Thần Công vốn được mệnh định sẽ được Trương Vô Kỵ gặp gỡ, nhưng những người trong vở kịch lại không biết điều này, nên bởi vậy Bách Hợp không chút nào khách khí tự nhận mình là ân nhân của Trương Vô Kỵ: “Lúc trước ngươi gặp được Tuyết Lĩnh Trân Châu Chu Cửu Trân, cũng vì nhìn thấu âm mưu của cha con nàng ta nên mới bị ngã xuống núi, lúc chui vào sơn động thấy được Cửu Dương Chân Kinh mà ta đã để lại cho ngươi ở trên vách tường trong động, đừng nói ngươi đã quên, hàng chữ mà ta để lại ở chỗ ngươi lấy được kinh thư đi?”

Lúc đầu khi Bách Hợp điều chỉnh và cải cách dung hợp hai loại võ công này lại, đã viết xuống chỗ chôn kinh thư hàng chữ: Chờ người hữu duyên, lúc này nàng vừa nói ra khỏi miệng, Trương Vô Kỵ liền không còn hoài nghi nữa. Tuy nói Ân Thiên Chính hy vọng hắn gia nhập Minh giáo, vốn hắn cũng kính nể người trong Minh giáo lấy nghĩa khí làm trọng, nhưng hiện tại Bách Hợp đã nói rõ võ công của mình là nàng ấy dạy, mạng của chính mình cũng tương đương được nàng ấy cứu, chính mình có thể có được thành tựu hôm nay thì công lao của Bách Hợp không thể bỏ qua.



Không biết ơn ân nhân liền thôi, tất nhiên không có khả năng động thủ với nàng ấy.

Thần sắc Trương Vô Kỵ hiện lên vài phần xấu hổ, hơi áy náy nhìn Ân Thiên Chính, rồi im lặng quỳ xuống đất. Lúc này ánh mắt mọi người nhìn Bách Hợp đều xem nàng thành tiền bối đã mai danh ẩn tích trong giang hồ, chứng kiến Trương Vô Kỵ quỳ xuống, mọi người cũng đều nhận định Bách Hợp xứng với danh xưng ân sư thụ nghiệp này, bởi vậy cũng không ai cảm thấy kỳ quái.

Phạm Diêu bị phế võ công nhìn thấy tình cảnh như vậy, tất nhiên biết rõ Trương Vô Kỵ hẳn đã kinh sợ không dám lại động thủ với Bách Hợp nữa. Võ công của Bách Hợp, chính lão ta đã tự mình thử qua, chính mình tuyệt đối không thể là địch thủ của nàng ta, đã có một nhân vật xuất thế ngang trời như vậy, ngăn chặn Giáo chủ Minh giáo Trương Vô Kỵ gắt gao, khiến cho hắn ta không dám động thủ lần nữa, trong Minh giáo thì Vi Nhất Tiếu đã chết, tuổi tác Bạch Mi Ưng Vương đã cao, Tạ Tốn thì mù hai mắt hôm nay còn ôm cái đao cùn kia trốn lên hoang đảo, Tử Sam Long Vương mà lúc trước chính mình ngưỡng mộ thì hiện nay không thấy bóng dáng, Minh giáo chia năm xẻ bảy, mắt thấy đại sự có thể thành, lại xuất hiện một Trình Giảo Kim như vậy, cho nên sắp thành lại bại.

Phạm Diêu suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi, mà tất cả chuyện này đều bắt đầu từ chỉ vì chính mình nghĩ ra một chủ ý mượn đao giết người mà thôi. Lại không nghĩ tới cây đao này lại cũng sẽ cắn ngược lại chính mình một cái. Lúc này không những không thể cắt người khác, mà ngược lại còn hại thảm chính mình.

Cả đời lão ta chính là sống vì Minh giáo, từ bỏ bề ngoài tuấn mỹ quang vinh, giả câm giả điếc nhiều năm, lúc này ngẫm lại đều là vì cái gì? Hôm nay Bách Hợp phá hủy hy vọng trong lòng lão ta, mắt thấy sau khi Dương Đỉnh Thiên qua đời Minh giáo lại có khả năng trở lại trong tầm mắt thế nhân một lần nữa, nhưng chỉ vì một cái ngoài ý muốn mà thất bại, Phạm Diêu nghĩ đến từng ấy năm, chính mình hy sinh nhiều như vậy, lại đổi lấy cũng chỉ là kết quả này mà thôi, nơi nào còn có thể chịu được nữa, than thở một tiếng: “Ý trời trêu người!” Liền lấy một con dao găm ở bên hông ra, không chút do dự đâm vào trái tim.

“Phạm hữu sứ.” Đám người Trương Vô Kỵ kinh hô một tiếng, Dương Tiêu đã bị Diệt Tuyệt truy đuổi đánh đến đến dần dần không có sức hoàn thủ lúc này cũng không nhịn được hô một câu, Diệt Tuyệt có nội lực thâm hậu, tuy nói ở trong Vạn An tự đã tuyệt thực nhiều ngày, lại trúng Thập Hương Nhuyễn cân tán, vừa nãy uống thuốc giải mới khôi phục bốn năm phần nội lực, nhưng lúc này tư thái của bà ấy đã hoàn toàn dốc hết sức liều mạng với Dương Tiêu. Cho nên Dương Tiêu cũng dần dần cảm thấy có chút không chống đỡ nổi, lại thấy Phạm Diêu tự vẫn. Trong lòng giật mình, động tác cũng dừng lại một chút, ngay lúc này Diệt Tuyệt liền tấn công, một chưởng liền nện thẳng lên lưng Dương Tiêu.

Dương Tiêu phun ra một ngụm máu tươi, lúc lão ta niên thiếu khí thịnh từng sử dụng Càn Khôn Đại Na Di từ trong tay Cô Hồng Tử đoạt được Ỷ Thiên kiếm, sau đó lại cho rằng Ỷ Thiên kiếm chỉ là đống sắt vụn nên lão ta không thèm, cuối cùng chọc cho Cô Hồng Tử bị tức chết, thù này cuối cùng đã qua nhiều năm, cho đến hôm nay mới báo. Một chưởng vỗ ra, hận ý trong lòng Diệt Tuyệt đã tiêu hơn phân nửa, cơn tức này chặn trong lòng bà nhiều năm, sau đó lại bởi vì Dương Tiêu câu dẫn Kỷ Hiểu Phù, khiến cho bà càng oán hận người trong Minh giáo hơn, lúc này Dương Tiêu bị bà đánh một chưởng, tình thù qua lại cũng coi như đã tiêu hơn phân nửa, vốn nội lực của bà mới vừa khôi phục thôi, lúc này cộng thêm thân thể tuyệt thực nhiều ngày đã sớm không chịu đựng nổi, nên sau khi đánh ra một chưởng, Dương Tiêu tự nhiên lảo đảo ngã ra trước, nhưng Diệt Tuyệt cũng ngã ngồi xuống đất theo, toàn bộ nữ đệ tử của phái Nga Mi chạy đến vây quanh.

“Người trong Minh giáo chính tà khó phân, hôm nay Phạm Diêu và Vi Nhất Tiếu đã chết, những người còn lại liền tự mình suy tính, nếu muốn chủ động đến tìm ta trả thù, thì ta cũng sẽ không nương tay.” Chỉ cần tiêu diệt đầu lĩnh, thì tất nhiên đám người còn lại khó thành châu báu, Bách Hợp nói xong lời này đang muốn chuồn đi, thì Tiểu Chiêu đã vươn tay kéo nàng lại: “Bách Hợp cô nương cũng họ Hàn sao? Gia phụ trùng hợp đúng là họ Hàn, không biết trong đó có liên quan hay không?”

Tiểu Chiêu không hiểu sao liền cảm thấy Bách Hợp vô cùng thân thiết, lúc này thấy Bách Hợp muốn chạy, vừa muốn nói chuyện với nàng ấy lại sợ nàng ấy chạy mất, nên vội vàng kéo nàng ấy lại, hỏi hai câu, chỉ thấy Bách Hợp lắc đầu không ngừng, ngay tại lúc còn muốn nói gì nữa, thì đã thấy Bách Hợp vừa nãy vẫn còn thần thái vô cùng trấn định lúc này liền giật tay áo chạy mất, nàng giậm chân, nhìn Trương Vô Kỵ đang quỳ trên đất, lại nhìn người trong Minh giáo một cái, không chút nghĩ ngợi lên tiếng: “Có lẽ Bách Hợp cô nương và gia phụ có sâu xa, sau này Giáo chủ bảo trọng nhiều hơn, Tiểu Chiêu không thể hầu hạ bên cạnh ngài nữa.” Lúc này Tiểu Chiêu chỉ thầm nghĩ đuổi theo, nàng cũng bất chấp hậu quả rằng mình nói ra lời này có khả năng sẽ bại lộ thân phận, vừa mới nói xong, lúc Trương Vô Kỵ đầy bụng nghi vấn còn muốn giữ chặt nàng hỏi lại, thì Tiểu Chiêu đã không kiên nhẫn, thấy thân ảnh Bách Hợp đã càng chạy càng xa, cắn răng: “Bên người Giáo chủ có Chu cô nương, có Quận chúa, người người đều xinh đẹp như hoa, Tiểu Chiêu chỉ là một nha đầu, sau này chúc Giáo chủ và phu nhân tương lai trăm năm hảo hợp.”

“Ta đã không phải là Giáo chủ nữa rồi…” Vẻ mặt Trương Vô Kỵ ưu thương nói ra lời này, vốn còn muốn nói gì đó nữa, thì đã thấy Tiểu Chiêu giật tay áo của nàng ấy lại, nhanh chóng đuổi theo bóng lưng Bách Hợp mất hút.

“…” Vốn hắn đã bị đau thương đầy mình, nhưng bởi vì Tiểu Chiêu rời đi không chút lưu tình, trong lòng Trương Vô Kỵ liền như bị thiếu một khối, trước kia hắn thương yêu nha đầu vẫn luôn canh giữ bên mình này, giống như đã quen với sự có mặt của nàng ấy, lúc này Tiểu Chiêu vừa đi, hắn mới cảm thấy hơi là lạ, nhưng Tiểu Chiêu còn chưa nói với hắn xong liền đi mất, thật sự đã khiến cho Trương Vô Kỵ có chút không ngẩng đầu lên được ở trước mặt mọi người.

Kết cục, Dương Tiêu bị thương cực kỳ nặng, ý định của Minh giáo tất nhiên thất bại, người không phải Trương Vô Kỵ cứu, Lục Đại phái tất nhiên không có khả năng cảm kích Minh giáo đến rơi nước mắt như trong vở kịch gốc nữa, mà ngược lại bởi vì Bách Hợp trong lúc vô tình nói ra bí mật trong Đồ Long đao, giờ đây Đồ Long đao chỉ là một cây đao tốt sắc bén hơn một chút mà thôi, cũng không còn đáng giá để mọi người truy tìm nữa, nhưng cuối cùng nghĩ đến lúc Tạ Tốn đoạt đao đã giết người, thì trong lòng mọi người liền bốc lên căm hận ngút trời, nên ngược lại càng hận Minh giáo hơn.

Sau khi Bách Hợp nghe được thù hận giữa Lục Đại phái và Minh giáo càng kết càng sâu, Trương Vô Kỵ thì đã mất đi linh hồn, cuối cùng Minh giáo vẫn phải lui về Ba Tư, chỉ là vận số của Nguyên triều vẫn là đã tận, dù đã không còn Minh giáo, nhưng vẫn còn hàng ngàn hàng vạn người Hán dựng cờ khởi nghĩa. Rất nhanh, lúc thay đổi triều đại, nghe nói trong giang hồ, Triệu Mẫn vẫn là đã cùng Trương Vô Kỵ quy ẩn, Chu Chỉ Nhược thì tiếp nhận chức Chưởng môn phái Nga Mi, cũng không biết cuối cùng Diệt Tuyệt đã thuyết phục nàng ấy như thế nào. Nhưng tất cả những chuyện này đã không còn liên quan đến Bách Hợp nữa.

Nàng bị Tiểu Chiêu đuổi theo đến nỗi không ngừng nghỉ được, tuy võ công của Tiểu Chiêu không bằng Bách Hợp, nhưng lại tinh thông mọi thứ như Kỳ Môn Độn Giáp, Ngũ Hành Bát Quái thì lại càng là sở trường, bản lĩnh như vậy dùng để đuổi theo người thì tất nhiên dư sức, mỗi lần Bách Hợp một chỗ thì cũng sẽ bị nàng ấy bắt được, nàng ấy ngây thơ đơn thuần, có khả năng cũng không biết cái loại cảm giác muốn thân cận với Bách Hợp của nàng ấy là cái gì, nên bởi vậy đuổi theo Bách Hợp cũng chỉ là dùng tỷ muội tương xứng, trong lòng Bách Hợp thì lại có quỷ, nên lúc đầu còn hơi sợ hãi, nhưng sau khi nhận thấy thật sự không trốn tránh được, thì ngược lại liền nhận mệnh, cũng không chạy trốn nữa, Tiểu Chiêu thích đi cùng thì liền cho nàng ấy đi cùng đi, cũng may tính tình Tiểu Chiêu dịu dàng ngoan ngoãn, thường xuyên chăm sóc nàng thỏa đáng, tuy ở một phương diện khác thoạt nhìn có chút giống Lam Dụ, nhưng nàng lại không kiên quyết như Lam Dụ được, nàng ấy chỉ cần đi theo bên người Bách Hợp thì cũng đã thỏa mãn rồi, cuối cùng Bách Hợp cũng đã chết tâm, hai người kết bạn với nhau, thỉnh thoảng nàng lại ngẫu nhiên thỉnh giáo Tiểu Chiêu Thuật Ngũ Hành Bát Quái. Cứ như vậy liền bắt cóc Thánh nữ Minh giáo thống nhất Ba Tư tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook