Chương 178: Cậu bé tự bế (13)
Hoàn Nhĩ WR
06/02/2017
Edit: Sakura
Chú Chu thấy hình ảnh này thì không nhịn được, khóe môi giật giật. Bùi Tuấn nhanh chóng làm nốt mọi việc, khoác áo cẩn thận rồi mới kéo Bách Hợp ra ngoài.
Khi mấy người về đến nhà, chú Chu vừa dừng xe, còn chưa kịp nói với ông Bùi những việc xảy ra hồi chiều thì khi vào phòng khách đã thấy ông Bùi cầm tờ báo, mắt nhìn chòng chọc vào Bùi Tuấn và Bách Hợp. Bên kia của ghế sofa là một cô gái chừng mười bảy, mười tám tuổi, lưng thẳng tắp, hai tay nắm thành quyền đặt trên đùi, vẻ mặt nghiêm túc thành thật, chỉ có đôi mắt bồ câu là không kiềm chế được nhìn về Bùi Tuấn.
Cô gái xa lạ có mái tóc dài đen thẳng, vẻ ngoài trong sáng lanh lợi nhưng không mất đi sức sống của thiếu nữ. Tuy gương mặt không tính là vô cùng xinh đẹp, có điều khí chất và vẻ ngây thơ hoạt bát lại bù đắp được, khiến cô ta có vẻ vô cùng đáng yêu. Chú Chu không kìm được chú ý quan sát, sau đó mới cung kính xoay người nói với ông Bùi: “Ông chủ.”
“Bảo người sắp xếp phòng cho cô ấy.” Ông Bùi hầm hừ nhìn Bùi Tuấn đang không coi ai ra gì, trong lòng vô cùng khó chịu. Tuy ông biết tính cách của cháu mình, nhưng bây giờ thấy cậu nhìn Bách Hợp mà không nhìn ông thì lòng càng khó chịu.
Bên cạnh ghế sofa là hành lý của Lâm Thiên Ngữ, tuy cô ta có phần kích động nhưng đã cực lực kiềm chế. Gương mặt nõn nà hồng hào, đôi môi cắn chặt, dường như muốn biểu hiện ra tất cả sự khôn khéo của mình. So với tính cách âm u của Lâm Bách Hợp, trên người cô ta không trang điểm, không mặc quần áo hở hang, chỉ có hơi thở thiếu nữ đầy sức sống khiến người ta sinh ra thiện cảm. Nếu là trước đây, có thêm một cô gái tới nhà họ Bùi, bà Cầm sẽ rất vui mừng vì Bùi Tuấn có nhiều lựa chọn. Nhưng hiện giờ Bách Hợp đã thay đổi, quan hệ giữa cô và Bùi Tuấn cũng rất tốt, ông Bùi lại đưa một người mới tới khiến bà Cầm không hiểu nổi. Bà do dự nhìn Bùi Tuấn, vâng một tiếng rồi đưa hành lý của Lâm Thiên Ngữ lên tầng.
Lâm Thiên Ngữ thấy khung cảnh như thế thì đôi mắt có vẻ u oán nhìn Bách Hợp và Bùi Tuấn đang hờ hững với mình, sau đó cười ngọt ngào với bà Cầm: “Cảm ơn bác.”
Dáng vẻ này của cô ta rất dễ khiến người khác sinh thiện cảm, cười lên vô cùng sáng sủa, khiến người ta thoải mái hơn vẻ bi thương của Lâm Bách Hợp nhiều. Sắc mặt bà Cầm cũng dễ chịu hơn một chút, vừa định mở miệng nói chuyện thì Bùi Tuấn đã nhìn về phía bà. Ánh mắt cậu chuyển từ tay đang xách hành lý của bà Cầm tới mặt bà, rồi lại nhìn Lâm Thiên Ngữ đang ngồi trên sofa. Lúc bà Cầm trở nên căng thẳng thì cậu lại quay đầu đi.
“…” Cậu xem nửa ngày thì cũng phải nói một câu chứ! Tuy vẫn biết tính cách của Bùi Tuấn nhưng bà Cầm vẫn không nhịn được lo lắng trong lòng, nhẹ nhàng nói với Lâm Thiên Ngữ: “Mời Nhị tiểu thư đi theo tôi, trước hết xem phòng của cô ở trên tầng đã.”
Lâm Thiên Ngữ dạ một tiếng. Dường như hơi lo lắng vén tóc ra sau tai, dáng vẻ thiếu nữ đáng yêu khiến bà Cầm mỉm cười.
Khi Bách Hợp trở về, thấy Lâm Thiên Ngữ thì đã hơi tức giận. Bây giờ lại nghe nói cô ta muốn ở lại, trong lòng làm sao không rõ đây là thủ đoạn của cha Lâm. Có điều cô cũng biết cho dù cha Lâm có ba đầu sáu tay, nhưng nếu không có sự cho phép của ông Bùi thì dù có nhiều mưu đồ thế nào cũng không thể làm được. Nghĩ thế, cô nhìn ông Bùi rồi cúi đầu xuống.
Cô không thích Lâm Thiên Ngữ, nhưng đây không phải là nhà cô, cô chỉ là người ở nhờ tại nhà họ Bùi, cô có tư cách gì mở miệng đuổi người khác.
“Cô là ai?” Vốn tưởng rằng Bùi Tuấn sẽ không chú ý tới ai, không ngờ cậu lại để ý tới Lâm Thiên Ngữ, cũng để ý tới việc bà Cầm muốn đưa cô ta lên tầng. Trong mắt Lâm Thiên Ngữ lộ ra ánh sáng, cô ta mím môi, vì bôi lớp son dưỡng môi nên có vẻ vô cùng mềm mại. Cô ta nói khẽ: “Anh Tuấn, em là Thiên Ngữ, là em gái của chị Bách Hợp…”
Bùi Tuấn không nhìn vào mặt cô ta mà chỉ nhìn những chỗ cô ta đã giẫm lên: “Không được lên tầng.”
“A Tuấn, không được gây chuyện.” Ông Bùi giật mình, cháu ông từ trước tới nay chưa từng biểu lộ thái độ chán ghét ai hoặc là thích ai, trước đây cũng chỉ tỏ ra đặc biệt với Lâm Bách Hợp, thỉnh thoảng nói chuyện với cô vài câu. Nhưng nếu nói cậu đặt Bách Hợp trong lòng thì không phải. Nếu không thì sao trước đây, Lâm Bách Hợp về nhà mẹ đẻ mấy lần nhưng cậu không đi cùng? Tính cách của Bùi Tuấn nói dễ nghe thì là do cậu đắm chìm trong thế giới của mình, không chịu chú ý tới người khác, nhưng nếu nói khó nghe thì cậu đã để tất cả những người không liên quan tới mình ở ngoài thế giới của cậu.
“Không cho phép lên tầng.” Thái độ của Bùi Tuấn bắt đầu không ổn. Trên tầng là địa phương của cậu, cậu không thích của mùi của người khác, cũng không thích con đường mình thường đi có người giẫm lên, nhất là người lạ. Cậu có vẻ khó chịu, quay đầu nhìn Bách Hợp, không nghĩ ngợi gì mà ôm cô vào lòng. Nhớ tới phương pháp có thể khiến mình nhanh chóng tỉnh táo lại, cậu liền ôm lấy cô vào trong lòng, tay hai người đan vào nhau.
Từ góc độ của đám người Ông Bùi thì giống như Bách Hợp đặt tay ở sau lưng còn Bùi Tuấn thì ôm eo cô. Đầu cậu chạm nhẹ lên trán Bách Hợp, vốn dĩ muốn chạm vào môi cô nhưng Bách Hợp đã đoán ra từ trước là cậu muốn làm gì nên cúi đầu xuống thấp khiến môi cậu chỉ chạm lên giữa trán cô.
Lúc này, tay Bùi Tuấn và Bách Hợp đang đan chặt vào nhau, không thể rút ra được. Cậu không có cách gì để ngăn Bách Hợp trốn tránh, chỉ ấm ức nhìn cô một cái mà không biết động tác của hai người khiến tất cả mọi người trong phòng kinh ngạc.
Trước kia hai người không có vẻ thân thiết, không ngờ mới một khoảng thời gian ngắn mà đã tiến triển đến mức này. Ông Bùi há to miệng, hiếm khi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc như thế. Ông không dám tin rằng đây là cháu mình, nếu không phải trong mắt Bùi Tuấn đang lộ ra vẻ phiền chán chứ không phải thân mật thì sợ là ông đã cho rằng cháu mình trở nên bình thường rồi.
“Tiểu Hợp, em nói.” Bùi Tuấn không muốn nói nhiều, cậu càng ôm Bách Hợp chặt hơn, muốn cô lên tiếng. Cậu biết Bách Hợp hiểu rõ ý mình, trên tầng là phòng của hai người họ, nhà chính của nhà họ Bùi rất rộng nhưng phần lớn là có tác dụng khác. Trên tầng ba cũng có phòng, có điều tầng ba là nơi Bùi Tuấn chơi ghép hình hoặc tập thể thao, đó là trụ sở bí mật của cậu, không ai được tùy tiện vào đấy. Có lúc Lâm Bách Hợp tức giận xông lên tầng, cậu sẽ tự mình lấy khăn lau sạch những vết tích cô ấy để lại.
Vậy mà hiện giờ ông Bùi lại muốn để Lâm Thiên Ngữ ở tầng hai. Trong tòa nhà chia ra làm hai phía đông nam, ở giữa là một hành lang. Phía đông là chỗ của ông Bùi, Lâm Thiên Ngữ là một cô gái trẻ, đương nhiên là không thể ở chỗ ông Bùi. Bà Bùi đã qua đời nhiều năm, chắc chắn cô ta sẽ ở bên chỗ Bùi Tuấn. Nhưng sao Bùi Tuấn có thể chấp nhận người ngoài xâm nhập địa bàn của mình chứ?
Lúc này cậu giống như một con sói nhe răng nanh ra, khó chịu trừng mắt với Lâm Thiên Ngữ.
“Chị à, chẳng lẽ chị không hoan nghênh em à?” Lâm Thiên Ngữ nhìn lưng Bùi Tuấn, rất thông minh không cãi lại cậu. Bùi Tuấn là thái tử của nhà họ Bùi, trước đây cha cũng ba lần bốn lượt dặn cô ta rằng chọc tới ai chứ đừng chọc tới cậu. Đừng giống như Lâm Bách Hợp, không hiểu thân phận của mình và Bùi Tuấn nên thích gây chuyện, làm như thế sẽ rơi vào kết cục bị người ta chán ghét như Lâm Bách Hợp.
Lâm Thiên Ngữ thông minh lựa chọn nói chuyện với Bách Hợp, nhưng cô ta không ngờ Bách Hợp vừa định mở miệng thì Bùi Tuấn đã che miệng cô lại: “Không được nói chuyện với cô ta, chỉ được nói với anh thôi!”
Trước kia không phát hiện ra sự ngang ngược của cậu, Bách Hợp nhìn cậu một cái: “Không phải A Tuấn bảo em nói sao?”
“Anh bảo em nói để cô ta đi.” Bùi Tuấn nghe lời này thì không nhịn được tức tối.
Người là do mình đồng ý mời tới nhà họ Bùi ở, bây giờ lại thấy Bùi Tuấn không nể mặt mình, ánh mắt ông Bùi lóe lên, ông hy vọng cháu trai có thể có thêm sức sống, hy vọng cậu sẽ giống như người bình thường. Ông không dám mong Bùi Tuấn sẽ khỏi bệnh, nhưng nếu chút kích thích có thể khiến cậu nói thêm vài câu, tiện thể để cậu thấy nhiều con gái hơn thì có lẽ tình trạng của cậu sẽ tốt hơn. Cho dù không được như kỳ vọng của ông thì chỉ cần tốt hơn hiện tại là được, thế cũng đủ cho ông hài lòng rồi.
Ông Bùi càng chắc chắn với quyết định của mình, muốn để Lâm Thiên Ngữ ở lại. Lúc nãy ông đã nói chuyện với Lâm Thiên Ngữ, đó là một cô gái thông minh, có dã tâm. Nhà họ Bùi không sợ người có dã tâm, chỉ sợ người vụng về như Lâm Bách Hợp. Lâm Thiên Ngữ ở lại đây không chừng còn thích hợp hơn Lâm Bách Hợp!
“A Tuấn, không được thất lễ, Nhị tiểu thư nhà họ Lâm là khách của chúng ta, trước đây ông đã dạy cháu những gì?” Ông Bùi lạnh mặt khiến trách, ánh mắt Bùi Tuấn ảm đạm, cúi đầu nhìn Bách Hợp, định nói gì đó nhưng Bách Hợp chợt ôm lấy eo cậu, chút ấm áp từ thân thể mềm mại của cô truyền tới khiến cậu ngẩn người. Bách Hợp chớp mắt với cậu, Bùi Tuấn trầm mặc ngồi xuống, gánh nặng trong lòng ông Bùi liền được thả xuống, vừa lòng cười lên:
“Mấy cháu đều còn trẻ, chắc chắn có nhiều chuyện để nói với nhau, ông nội về phòng làm việc trước. Tới lúc ăn cơm sẽ quay lại.”
Chú Chu thấy hình ảnh này thì không nhịn được, khóe môi giật giật. Bùi Tuấn nhanh chóng làm nốt mọi việc, khoác áo cẩn thận rồi mới kéo Bách Hợp ra ngoài.
Khi mấy người về đến nhà, chú Chu vừa dừng xe, còn chưa kịp nói với ông Bùi những việc xảy ra hồi chiều thì khi vào phòng khách đã thấy ông Bùi cầm tờ báo, mắt nhìn chòng chọc vào Bùi Tuấn và Bách Hợp. Bên kia của ghế sofa là một cô gái chừng mười bảy, mười tám tuổi, lưng thẳng tắp, hai tay nắm thành quyền đặt trên đùi, vẻ mặt nghiêm túc thành thật, chỉ có đôi mắt bồ câu là không kiềm chế được nhìn về Bùi Tuấn.
Cô gái xa lạ có mái tóc dài đen thẳng, vẻ ngoài trong sáng lanh lợi nhưng không mất đi sức sống của thiếu nữ. Tuy gương mặt không tính là vô cùng xinh đẹp, có điều khí chất và vẻ ngây thơ hoạt bát lại bù đắp được, khiến cô ta có vẻ vô cùng đáng yêu. Chú Chu không kìm được chú ý quan sát, sau đó mới cung kính xoay người nói với ông Bùi: “Ông chủ.”
“Bảo người sắp xếp phòng cho cô ấy.” Ông Bùi hầm hừ nhìn Bùi Tuấn đang không coi ai ra gì, trong lòng vô cùng khó chịu. Tuy ông biết tính cách của cháu mình, nhưng bây giờ thấy cậu nhìn Bách Hợp mà không nhìn ông thì lòng càng khó chịu.
Bên cạnh ghế sofa là hành lý của Lâm Thiên Ngữ, tuy cô ta có phần kích động nhưng đã cực lực kiềm chế. Gương mặt nõn nà hồng hào, đôi môi cắn chặt, dường như muốn biểu hiện ra tất cả sự khôn khéo của mình. So với tính cách âm u của Lâm Bách Hợp, trên người cô ta không trang điểm, không mặc quần áo hở hang, chỉ có hơi thở thiếu nữ đầy sức sống khiến người ta sinh ra thiện cảm. Nếu là trước đây, có thêm một cô gái tới nhà họ Bùi, bà Cầm sẽ rất vui mừng vì Bùi Tuấn có nhiều lựa chọn. Nhưng hiện giờ Bách Hợp đã thay đổi, quan hệ giữa cô và Bùi Tuấn cũng rất tốt, ông Bùi lại đưa một người mới tới khiến bà Cầm không hiểu nổi. Bà do dự nhìn Bùi Tuấn, vâng một tiếng rồi đưa hành lý của Lâm Thiên Ngữ lên tầng.
Lâm Thiên Ngữ thấy khung cảnh như thế thì đôi mắt có vẻ u oán nhìn Bách Hợp và Bùi Tuấn đang hờ hững với mình, sau đó cười ngọt ngào với bà Cầm: “Cảm ơn bác.”
Dáng vẻ này của cô ta rất dễ khiến người khác sinh thiện cảm, cười lên vô cùng sáng sủa, khiến người ta thoải mái hơn vẻ bi thương của Lâm Bách Hợp nhiều. Sắc mặt bà Cầm cũng dễ chịu hơn một chút, vừa định mở miệng nói chuyện thì Bùi Tuấn đã nhìn về phía bà. Ánh mắt cậu chuyển từ tay đang xách hành lý của bà Cầm tới mặt bà, rồi lại nhìn Lâm Thiên Ngữ đang ngồi trên sofa. Lúc bà Cầm trở nên căng thẳng thì cậu lại quay đầu đi.
“…” Cậu xem nửa ngày thì cũng phải nói một câu chứ! Tuy vẫn biết tính cách của Bùi Tuấn nhưng bà Cầm vẫn không nhịn được lo lắng trong lòng, nhẹ nhàng nói với Lâm Thiên Ngữ: “Mời Nhị tiểu thư đi theo tôi, trước hết xem phòng của cô ở trên tầng đã.”
Lâm Thiên Ngữ dạ một tiếng. Dường như hơi lo lắng vén tóc ra sau tai, dáng vẻ thiếu nữ đáng yêu khiến bà Cầm mỉm cười.
Khi Bách Hợp trở về, thấy Lâm Thiên Ngữ thì đã hơi tức giận. Bây giờ lại nghe nói cô ta muốn ở lại, trong lòng làm sao không rõ đây là thủ đoạn của cha Lâm. Có điều cô cũng biết cho dù cha Lâm có ba đầu sáu tay, nhưng nếu không có sự cho phép của ông Bùi thì dù có nhiều mưu đồ thế nào cũng không thể làm được. Nghĩ thế, cô nhìn ông Bùi rồi cúi đầu xuống.
Cô không thích Lâm Thiên Ngữ, nhưng đây không phải là nhà cô, cô chỉ là người ở nhờ tại nhà họ Bùi, cô có tư cách gì mở miệng đuổi người khác.
“Cô là ai?” Vốn tưởng rằng Bùi Tuấn sẽ không chú ý tới ai, không ngờ cậu lại để ý tới Lâm Thiên Ngữ, cũng để ý tới việc bà Cầm muốn đưa cô ta lên tầng. Trong mắt Lâm Thiên Ngữ lộ ra ánh sáng, cô ta mím môi, vì bôi lớp son dưỡng môi nên có vẻ vô cùng mềm mại. Cô ta nói khẽ: “Anh Tuấn, em là Thiên Ngữ, là em gái của chị Bách Hợp…”
Bùi Tuấn không nhìn vào mặt cô ta mà chỉ nhìn những chỗ cô ta đã giẫm lên: “Không được lên tầng.”
“A Tuấn, không được gây chuyện.” Ông Bùi giật mình, cháu ông từ trước tới nay chưa từng biểu lộ thái độ chán ghét ai hoặc là thích ai, trước đây cũng chỉ tỏ ra đặc biệt với Lâm Bách Hợp, thỉnh thoảng nói chuyện với cô vài câu. Nhưng nếu nói cậu đặt Bách Hợp trong lòng thì không phải. Nếu không thì sao trước đây, Lâm Bách Hợp về nhà mẹ đẻ mấy lần nhưng cậu không đi cùng? Tính cách của Bùi Tuấn nói dễ nghe thì là do cậu đắm chìm trong thế giới của mình, không chịu chú ý tới người khác, nhưng nếu nói khó nghe thì cậu đã để tất cả những người không liên quan tới mình ở ngoài thế giới của cậu.
“Không cho phép lên tầng.” Thái độ của Bùi Tuấn bắt đầu không ổn. Trên tầng là địa phương của cậu, cậu không thích của mùi của người khác, cũng không thích con đường mình thường đi có người giẫm lên, nhất là người lạ. Cậu có vẻ khó chịu, quay đầu nhìn Bách Hợp, không nghĩ ngợi gì mà ôm cô vào lòng. Nhớ tới phương pháp có thể khiến mình nhanh chóng tỉnh táo lại, cậu liền ôm lấy cô vào trong lòng, tay hai người đan vào nhau.
Từ góc độ của đám người Ông Bùi thì giống như Bách Hợp đặt tay ở sau lưng còn Bùi Tuấn thì ôm eo cô. Đầu cậu chạm nhẹ lên trán Bách Hợp, vốn dĩ muốn chạm vào môi cô nhưng Bách Hợp đã đoán ra từ trước là cậu muốn làm gì nên cúi đầu xuống thấp khiến môi cậu chỉ chạm lên giữa trán cô.
Lúc này, tay Bùi Tuấn và Bách Hợp đang đan chặt vào nhau, không thể rút ra được. Cậu không có cách gì để ngăn Bách Hợp trốn tránh, chỉ ấm ức nhìn cô một cái mà không biết động tác của hai người khiến tất cả mọi người trong phòng kinh ngạc.
Trước kia hai người không có vẻ thân thiết, không ngờ mới một khoảng thời gian ngắn mà đã tiến triển đến mức này. Ông Bùi há to miệng, hiếm khi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc như thế. Ông không dám tin rằng đây là cháu mình, nếu không phải trong mắt Bùi Tuấn đang lộ ra vẻ phiền chán chứ không phải thân mật thì sợ là ông đã cho rằng cháu mình trở nên bình thường rồi.
“Tiểu Hợp, em nói.” Bùi Tuấn không muốn nói nhiều, cậu càng ôm Bách Hợp chặt hơn, muốn cô lên tiếng. Cậu biết Bách Hợp hiểu rõ ý mình, trên tầng là phòng của hai người họ, nhà chính của nhà họ Bùi rất rộng nhưng phần lớn là có tác dụng khác. Trên tầng ba cũng có phòng, có điều tầng ba là nơi Bùi Tuấn chơi ghép hình hoặc tập thể thao, đó là trụ sở bí mật của cậu, không ai được tùy tiện vào đấy. Có lúc Lâm Bách Hợp tức giận xông lên tầng, cậu sẽ tự mình lấy khăn lau sạch những vết tích cô ấy để lại.
Vậy mà hiện giờ ông Bùi lại muốn để Lâm Thiên Ngữ ở tầng hai. Trong tòa nhà chia ra làm hai phía đông nam, ở giữa là một hành lang. Phía đông là chỗ của ông Bùi, Lâm Thiên Ngữ là một cô gái trẻ, đương nhiên là không thể ở chỗ ông Bùi. Bà Bùi đã qua đời nhiều năm, chắc chắn cô ta sẽ ở bên chỗ Bùi Tuấn. Nhưng sao Bùi Tuấn có thể chấp nhận người ngoài xâm nhập địa bàn của mình chứ?
Lúc này cậu giống như một con sói nhe răng nanh ra, khó chịu trừng mắt với Lâm Thiên Ngữ.
“Chị à, chẳng lẽ chị không hoan nghênh em à?” Lâm Thiên Ngữ nhìn lưng Bùi Tuấn, rất thông minh không cãi lại cậu. Bùi Tuấn là thái tử của nhà họ Bùi, trước đây cha cũng ba lần bốn lượt dặn cô ta rằng chọc tới ai chứ đừng chọc tới cậu. Đừng giống như Lâm Bách Hợp, không hiểu thân phận của mình và Bùi Tuấn nên thích gây chuyện, làm như thế sẽ rơi vào kết cục bị người ta chán ghét như Lâm Bách Hợp.
Lâm Thiên Ngữ thông minh lựa chọn nói chuyện với Bách Hợp, nhưng cô ta không ngờ Bách Hợp vừa định mở miệng thì Bùi Tuấn đã che miệng cô lại: “Không được nói chuyện với cô ta, chỉ được nói với anh thôi!”
Trước kia không phát hiện ra sự ngang ngược của cậu, Bách Hợp nhìn cậu một cái: “Không phải A Tuấn bảo em nói sao?”
“Anh bảo em nói để cô ta đi.” Bùi Tuấn nghe lời này thì không nhịn được tức tối.
Người là do mình đồng ý mời tới nhà họ Bùi ở, bây giờ lại thấy Bùi Tuấn không nể mặt mình, ánh mắt ông Bùi lóe lên, ông hy vọng cháu trai có thể có thêm sức sống, hy vọng cậu sẽ giống như người bình thường. Ông không dám mong Bùi Tuấn sẽ khỏi bệnh, nhưng nếu chút kích thích có thể khiến cậu nói thêm vài câu, tiện thể để cậu thấy nhiều con gái hơn thì có lẽ tình trạng của cậu sẽ tốt hơn. Cho dù không được như kỳ vọng của ông thì chỉ cần tốt hơn hiện tại là được, thế cũng đủ cho ông hài lòng rồi.
Ông Bùi càng chắc chắn với quyết định của mình, muốn để Lâm Thiên Ngữ ở lại. Lúc nãy ông đã nói chuyện với Lâm Thiên Ngữ, đó là một cô gái thông minh, có dã tâm. Nhà họ Bùi không sợ người có dã tâm, chỉ sợ người vụng về như Lâm Bách Hợp. Lâm Thiên Ngữ ở lại đây không chừng còn thích hợp hơn Lâm Bách Hợp!
“A Tuấn, không được thất lễ, Nhị tiểu thư nhà họ Lâm là khách của chúng ta, trước đây ông đã dạy cháu những gì?” Ông Bùi lạnh mặt khiến trách, ánh mắt Bùi Tuấn ảm đạm, cúi đầu nhìn Bách Hợp, định nói gì đó nhưng Bách Hợp chợt ôm lấy eo cậu, chút ấm áp từ thân thể mềm mại của cô truyền tới khiến cậu ngẩn người. Bách Hợp chớp mắt với cậu, Bùi Tuấn trầm mặc ngồi xuống, gánh nặng trong lòng ông Bùi liền được thả xuống, vừa lòng cười lên:
“Mấy cháu đều còn trẻ, chắc chắn có nhiều chuyện để nói với nhau, ông nội về phòng làm việc trước. Tới lúc ăn cơm sẽ quay lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.