Chương 173: Cậu bé tự bế (8)
Hoàn Nhĩ WR
02/02/2017
Hai năm nay, mẹ Lâm vô cùng bất mãn Lâm Bách Hợp. Bà cảm thấy chồng mình nói đúng, tới lúc Bùi Tuấn chơi chán Lâm Bách Hợp rồi, đưa một cô gái
khác vào nhà họ Bùi, chỉ cần có thể giữ vững địa vị của nhà họ Lâm là
được. Nhưng ít nhất thì bà ta cũng hy vọng con mình có thể chống đỡ thêm hai năm, để nhà họ Lâm có thêm nhiều tiền hơn.
Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, thấy mẹ Lâm hốt hoảng cầm điện thoại hẹn người đi chơi mạt chược, đôi mắt cô trở nên nghiêm túc.
Còn chưa đến lúc tan học thì mẹ Lâm tới, đến tối cha Lâm cũng đưa một người khác tới. Đó là một cô gái xấp xỉ tuổi cô. Mái tóc đen thẳng buộc sau đầu, nhìn có vẻ trong sáng không tưởng tượng nổi, gò má bầu bĩnh kiểu trẻ con, không giống gương mặt trái xoan của Lâm Bách Hợp. Gò má cô ta ửng hồng khiến cô ta tăng thêm mấy phần xinh đẹp của thiếu nữ, có vẻ nhiều hơn nguyên chủ mấy phần hoạt bát và sức sống thanh xuân.
Nói tóm lại là một người đẹp vô cùng xuất chúng, nếu bàn về khí chất thì không bằng Bách Hợp, nhưng trên người cô ta có sức sống của thiếu nữ đang trưởng thành. Tuy Bách Hợp không nhiều tuổi nhưng đã làm nhiều nhiệm vụ, cô luốn khiến người ta cảm thấy trầm tĩnh, không phải ai cũng thưởng thứ loại khí chất này của cô. Nhưng khí chất của cô gái kia thì ai cũng sinh ra thiện cảm.
Thấy cô gái này, trong đầu Bách Hợp chợt hiện ra cái tên Lâm Thiên Ngữ. Theo nội dung câu chuyện, cô đã thấy Lâm Thiên Ngữ cười nói vui vẻ, khỏe mạnh hoạt bát, lại khéo léo khiến người ta yêu thích. Cô ta kéo tay Bùi Tuấn ríu rít nói chuyện. Cuối cùng khi hai người họ đính hôn, chàng trai u ám ấy hình như đã nghiêng tai lắng nghe Lâm Thiên Ngữ nói chuyện khiến Bách Hợp đau lòng. Nguyên chủ không có tâm nguyện gì, có lẽ chính cô ấy cũng không biết mình muốn làm gì, nhưng cảm giác cô ấy để lại rất mãnh liệt. Bách Hợp vươn tay che ngực mình, chân mày cau lại.
Khi biết đến Lâm Thiên Ngữ tồn tại, thật ra Lâm Bách Hợp rất hâm mộ cô ta. Tuy cô ta không thể lộ ra ngoài sáng nhưng cha Lâm lại kỳ vọng mọi thứ lên Lâm Bách Hợp, coi cô ấy như hàng hóa bình thường bán ra ngoài. Còn cô con gái phải giấu trong bóng tối Lâm Thiên Ngữ lại có được toàn bộ yêu thương của ông ta, dường như ngay cả tình cảm đáng lẽ phải dành cho Bách Hợp cũng dồn cả lên Lâm Thiên Ngữ. Có thể nói trừ việc Lâm Thiên Ngữ không có một gia đình hoàn chỉnh ra, những gì cô ta có được còn nhiều hơn các cô gái bình thường.
Có cha mẹ đưa cô ta đến trường, có bạn bè chơi đùa cùng cô ta, có rất nhiều thứ mà Lâm Bách Hợp khát vọng nhưng không được. Cô ta có cha mẹ yêu thương, cuối cùng cũng có cả Bùi Tuấn. Cô ta giữ mình trong sạch, sau này hiến thân cho Bùi Tuấn.
Cô gái ngốc nghếch Lâm Bách Hợp không có được thời thơ ấu bình thường, cuối cùng ngay cả thân thể cũng bị người ta cướp đi. Đáng tiếc Lâm Thiên Ngữ nói gì với cô ấy cô cũng không biết, mỗi khi cố nhớ lại, trong đầu cô bắt đầu trướng đau. Hình như đó là chuyện vô cùng quan trọng với nguyên chủ nhưng thân thể vẫn tuân theo tiềm thức bảo quản bí mật đó, không để nguyên chủ nghĩ tới.
“Lâm Bách Hợp tới kìa.” Cha Lâm đang nói cười với Lâm Thiên Ngữ, thỉnh thoảng còn vuốt tóc cho cô ta, nhìn đám học sinh ra vào, Lâm Thiên Ngữ duỗi tay chỉ trỏ, cha Lâm mới quay đầu lại nhìn, vừa nhìn đã thấy Lâm Bách Hợp có vẻ không hòa nhập với đám người xung quanh, ông ta vẫy tay với cô: “Cha giới thiệu với con, đây là Lâm Thiên Ngữ. Con gọi con bé là Tiểu Ngữ cũng được, nó là em gái con.”
Nói xong, cha Lâm thấy con gái chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thở ra nhưng lại có vẻ không bình tĩnh lắm: “Dạo gần đây con ở nhà họ Bùi thế nào? Không phải cha đã nói con rồi sao, con gái thì phải ngoan ngoãn. Cả ngày ăn mặc trang điểm không đứng đắn làm gì? Người ta lại tưởng nhà họ Lâm không dạy ra con gái mà ra gái gọi.” Nhớ tới kiểu cách trước đây của Lâm Bách Hợp, cha Lâm vô cùng phiền chán và mất mặt: “Tôi xin nhờ cô, cô không nghĩ tới mặt mũi mình thì hãy nghĩ tới nhà họ Bùi, nghĩ tới tôi! Không biết đời trước tôi tạo nghiệt gì mà đời này phải tới trả cho cô.”
Bách Hợp nghe thấy thế thì bật cười, mỗi khi Lâm Bách Hợp trở về nhà họ Lâm vì muốn có được chút quan tâm của cha mẹ, cha mẹ Lâm nói chuyện chẳng khác gì nhau, dường như ghét bỏ cô ấy, coi cô ấy là mối sỉ nhục của nhà họ Lâm, tạo thành tổn thương rất lớn trong lòng Lâm Bách Hợp. Một cô gái mười mấy tuổi thì có thể hiểu được cái gì? Cô ấy chỉ muốn gây chú ý với người nhà mà thôi. Sống tại nhà họ Bùi chẳng dễ chịu gì, trừ một vườn hoa khổng lồ và khu biệt thự, thời thơ ấu của Lâm Bách Hợp chỉ còn lại những người giúp việc xa lạ, Bùi Tuấn yên tĩnh đến mức gần như không tồn tại và mỗi lần cô nhìn thấy ông Bùi thì đã khiếp sợ.
Lớn lên trong hoàn cảnh ấy, bên cạnh không có cha mẹ, Lâm Bách Hợp vô cùng khát vọng có được người nào yêu thương mình, thậm chí còn khát vọng hơn người bình thường. Nhưng cô ấy chưa từng có được, cô ấy vẫn luôn muốn làm mọi người vui lòng, nhưng lại không biết phải làm thế nào. Trong lòng cô ấy luôn lo lắng, cha mẹ Lâm chỉ biết mắng mỏ chứ chưa bao giờ dạy cô ấy phải làm thế nào thì mới vừa lòng họ. Sự chống đối duy nhất của cô ấy là cách ăn mặc trang điểm trong hai năm qua. Có điều đấy cũng chỉ là muốn mọi người chú ý nhiều tới mình mà thôi chứ không phải hư hỏng thật sự, vậy mà chẳng ai quan tâm cô ấy đang làm gì, lại chỉ vì bề ngoài của cô ấy như thế mà cho rằng cô ấy đã hỏng hẳn rồi.
Nghe những lời nhục mạ con gái mà một người cha ruột có thể nói ra, Bách Hợp chỉ cảm thấy may mắn là mình không phải nguyên chủ, nếu không lòng cô sẽ khó chịu biết bao nhiêu.
“Không biết cha đã từng dạy con cái gì?” Một người đàn ông đưa con gái mình ra khỏi nhà từ nhỏ mà còn không biết ngượng nói tới gia giáo nhà họ Lâm. Từ khi sáu tuổi đến khi mười chín tuổi, nguyên chủ rất ít khi sống chung với ông ta, một năm còn chưa thấy mặt được mười lần. Mỗi khi cha Lâm chủ động xuất hiện thì chắc chắn là có việc cần nhờ, một câu thân mật cũng chưa từng nói nhưng lại không biết ngượng nói cô làm nhà họ Lâm mất mặt.
Người biết chuyện đương nhiên biết nguyên chủ là Lâm Bách Hợp, không biết thì sợ rằng sẽ tưởng cô là con dâu nuôi từ bé của nhà họ Bùi.
Nguyên chủ chưa từng chống đối kiểu đấy, mắt cha Lâm chợt trầm xuống:
“Cô không cần khua môi múa mép với tôi, đừng có giả vờ trước mặt tôi. Nguyện vọng của cô thành thật rồi đấy, không phải cô vẫn muốn về nhà sao? Cô về đi, có điều trước đấy cô phải ở lại nhà họ Bùi thêm nửa năm, đưa em gái cô vào đó, từ này nó cùng ăn cùng ở với cô.”
Cha Lâm không muốn thương lượng với Lâm Bách Hợp mà lập tức ra mệnh lệnh. Ông ta đã chịu đựng đủ sự tùy tiện của con gái lớn, từ nhỏ đã không biết chia sẻ gánh nặng gia đình, chỉ biết oán trách.
Nhà họ Bùi đâu phải chỗ có thể dễ dàng thân cận, nếu như không có ông ta mưu đồ giúp cô thì làm sao cô có thể đi vào nhà họ Bùi, hưởng thụ cẩm y ngọc thực? Nhiều người hâm mộ còn không được, đầu cô lại như có bệnh đi từ chối, quả thực không giống con ông chút nào. Cả ngày gây chuyện làm ông Bùi tức giận đến mức không thèm nhận điện thoại của ông ta, con gái như thế đúng là đã thành đồ vô dụng, may mà ông ta còn một đứa con gái út hiểu chuyện.
Chỉ cần đưa Lâm Thiên Ngữ vào nhà họ Bùi, cô con gái này rất nghe lời, bề ngoài cũng không tồi, dù sao cũng tốt hơn cái dáng vẻ bốc đồng của Bách Hợp. Chỉ cần con gái út vào nhà họ Bùi có tác dụng, ông ta cũng không cần phải nghe mấy lời oán trách của Bách Hợp. Đợi tới lúc có người vừa mắt nó, ra vài điều kiện làm ông ta vừa lòng thì sẽ gả đi cho khỏi chướng mắt!
Trong lòng cha Lâm suy tính như thế, ông ta vốn tưởng Lâm Bách Hợp đã nói nhiều lần muốn về nhà, không muốn ở lại nhà họ Bùi thì khi mình đề nghị vậy cô sẽ vui mừng như điên, không ngờ Bách Hợp chỉ nhìn ông ta một cái, cười lạnh hai tiếng
“Cô có ý gì? Cha Lâm nhìn biểu cảm của cô, hơi tức giận, duỗi tay túm lấy tay Bách Hợp, nghiêm nghị quát: “Cô còn muốn tùy hứng đến lúc nào?”
Trên mặt Lâm Thiên Ngữ vui vẻ mờ nhạt, thấy cha Lâm sắp phát hỏa, cô ta nhanh chóng vòng lấy tay ông ta, làm nũng nói: “Cha à, chị không cố ý chọc giận cha đâu, cha cứ nghe chị nói xong rồi giận cũng được.” Lúc này cô ta mở miệng khuyên chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, khiến cha Lâm càng tức hơn, chẳng thèm để ý đây là cổng trường, giơ tay lên muốn đánh Bách Hợp.
Lần nhiệm vụ này, ngoại trừ lúc ở trường học, khi ở trong nhà Bùi Tuấn luôn theo sát Bách Hợp, hai người hoàn toàn không có không gian riêng, trừ lúc đi vệ sinh hay tắm rửa. Bùi Tuấn luôn muốn sống chung với Bách Hợp nên cô không có thời gian luyện võ. Cha Lâm tức giận túm lấy tay cô, thậm chí cô cố giãy ra vài lần cũng không được.
Vốn dĩ tưởng mình phải chịu một cái tát này, không ngờ một cánh tay đã vươn ra, giữ lấy tay cha Lâm.
“Tiểu Hợp, vì sao em còn ở đây?” Trong mắt Bùi Tuấn lộ ra vẻ nghi ngờ và phiền chán. Thời gian cậu đến trường học không sớm cũng không muộn. Trường cấp 3 này là trường tư có tiếng nhất, học phí khá đắt. Tuy tiền lương của giáo viên rất cao nhưng không thể phát sinh chuyện kéo dài giờ học, bình thường sáu giờ đã tan học. Thường ngày, khi cậu tới thì Bách Hợp đã chờ ở ngoài cổng, nhưng hôm nay đã qua năm phút mà cô còn chưa ra.
Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, thấy mẹ Lâm hốt hoảng cầm điện thoại hẹn người đi chơi mạt chược, đôi mắt cô trở nên nghiêm túc.
Còn chưa đến lúc tan học thì mẹ Lâm tới, đến tối cha Lâm cũng đưa một người khác tới. Đó là một cô gái xấp xỉ tuổi cô. Mái tóc đen thẳng buộc sau đầu, nhìn có vẻ trong sáng không tưởng tượng nổi, gò má bầu bĩnh kiểu trẻ con, không giống gương mặt trái xoan của Lâm Bách Hợp. Gò má cô ta ửng hồng khiến cô ta tăng thêm mấy phần xinh đẹp của thiếu nữ, có vẻ nhiều hơn nguyên chủ mấy phần hoạt bát và sức sống thanh xuân.
Nói tóm lại là một người đẹp vô cùng xuất chúng, nếu bàn về khí chất thì không bằng Bách Hợp, nhưng trên người cô ta có sức sống của thiếu nữ đang trưởng thành. Tuy Bách Hợp không nhiều tuổi nhưng đã làm nhiều nhiệm vụ, cô luốn khiến người ta cảm thấy trầm tĩnh, không phải ai cũng thưởng thứ loại khí chất này của cô. Nhưng khí chất của cô gái kia thì ai cũng sinh ra thiện cảm.
Thấy cô gái này, trong đầu Bách Hợp chợt hiện ra cái tên Lâm Thiên Ngữ. Theo nội dung câu chuyện, cô đã thấy Lâm Thiên Ngữ cười nói vui vẻ, khỏe mạnh hoạt bát, lại khéo léo khiến người ta yêu thích. Cô ta kéo tay Bùi Tuấn ríu rít nói chuyện. Cuối cùng khi hai người họ đính hôn, chàng trai u ám ấy hình như đã nghiêng tai lắng nghe Lâm Thiên Ngữ nói chuyện khiến Bách Hợp đau lòng. Nguyên chủ không có tâm nguyện gì, có lẽ chính cô ấy cũng không biết mình muốn làm gì, nhưng cảm giác cô ấy để lại rất mãnh liệt. Bách Hợp vươn tay che ngực mình, chân mày cau lại.
Khi biết đến Lâm Thiên Ngữ tồn tại, thật ra Lâm Bách Hợp rất hâm mộ cô ta. Tuy cô ta không thể lộ ra ngoài sáng nhưng cha Lâm lại kỳ vọng mọi thứ lên Lâm Bách Hợp, coi cô ấy như hàng hóa bình thường bán ra ngoài. Còn cô con gái phải giấu trong bóng tối Lâm Thiên Ngữ lại có được toàn bộ yêu thương của ông ta, dường như ngay cả tình cảm đáng lẽ phải dành cho Bách Hợp cũng dồn cả lên Lâm Thiên Ngữ. Có thể nói trừ việc Lâm Thiên Ngữ không có một gia đình hoàn chỉnh ra, những gì cô ta có được còn nhiều hơn các cô gái bình thường.
Có cha mẹ đưa cô ta đến trường, có bạn bè chơi đùa cùng cô ta, có rất nhiều thứ mà Lâm Bách Hợp khát vọng nhưng không được. Cô ta có cha mẹ yêu thương, cuối cùng cũng có cả Bùi Tuấn. Cô ta giữ mình trong sạch, sau này hiến thân cho Bùi Tuấn.
Cô gái ngốc nghếch Lâm Bách Hợp không có được thời thơ ấu bình thường, cuối cùng ngay cả thân thể cũng bị người ta cướp đi. Đáng tiếc Lâm Thiên Ngữ nói gì với cô ấy cô cũng không biết, mỗi khi cố nhớ lại, trong đầu cô bắt đầu trướng đau. Hình như đó là chuyện vô cùng quan trọng với nguyên chủ nhưng thân thể vẫn tuân theo tiềm thức bảo quản bí mật đó, không để nguyên chủ nghĩ tới.
“Lâm Bách Hợp tới kìa.” Cha Lâm đang nói cười với Lâm Thiên Ngữ, thỉnh thoảng còn vuốt tóc cho cô ta, nhìn đám học sinh ra vào, Lâm Thiên Ngữ duỗi tay chỉ trỏ, cha Lâm mới quay đầu lại nhìn, vừa nhìn đã thấy Lâm Bách Hợp có vẻ không hòa nhập với đám người xung quanh, ông ta vẫy tay với cô: “Cha giới thiệu với con, đây là Lâm Thiên Ngữ. Con gọi con bé là Tiểu Ngữ cũng được, nó là em gái con.”
Nói xong, cha Lâm thấy con gái chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thở ra nhưng lại có vẻ không bình tĩnh lắm: “Dạo gần đây con ở nhà họ Bùi thế nào? Không phải cha đã nói con rồi sao, con gái thì phải ngoan ngoãn. Cả ngày ăn mặc trang điểm không đứng đắn làm gì? Người ta lại tưởng nhà họ Lâm không dạy ra con gái mà ra gái gọi.” Nhớ tới kiểu cách trước đây của Lâm Bách Hợp, cha Lâm vô cùng phiền chán và mất mặt: “Tôi xin nhờ cô, cô không nghĩ tới mặt mũi mình thì hãy nghĩ tới nhà họ Bùi, nghĩ tới tôi! Không biết đời trước tôi tạo nghiệt gì mà đời này phải tới trả cho cô.”
Bách Hợp nghe thấy thế thì bật cười, mỗi khi Lâm Bách Hợp trở về nhà họ Lâm vì muốn có được chút quan tâm của cha mẹ, cha mẹ Lâm nói chuyện chẳng khác gì nhau, dường như ghét bỏ cô ấy, coi cô ấy là mối sỉ nhục của nhà họ Lâm, tạo thành tổn thương rất lớn trong lòng Lâm Bách Hợp. Một cô gái mười mấy tuổi thì có thể hiểu được cái gì? Cô ấy chỉ muốn gây chú ý với người nhà mà thôi. Sống tại nhà họ Bùi chẳng dễ chịu gì, trừ một vườn hoa khổng lồ và khu biệt thự, thời thơ ấu của Lâm Bách Hợp chỉ còn lại những người giúp việc xa lạ, Bùi Tuấn yên tĩnh đến mức gần như không tồn tại và mỗi lần cô nhìn thấy ông Bùi thì đã khiếp sợ.
Lớn lên trong hoàn cảnh ấy, bên cạnh không có cha mẹ, Lâm Bách Hợp vô cùng khát vọng có được người nào yêu thương mình, thậm chí còn khát vọng hơn người bình thường. Nhưng cô ấy chưa từng có được, cô ấy vẫn luôn muốn làm mọi người vui lòng, nhưng lại không biết phải làm thế nào. Trong lòng cô ấy luôn lo lắng, cha mẹ Lâm chỉ biết mắng mỏ chứ chưa bao giờ dạy cô ấy phải làm thế nào thì mới vừa lòng họ. Sự chống đối duy nhất của cô ấy là cách ăn mặc trang điểm trong hai năm qua. Có điều đấy cũng chỉ là muốn mọi người chú ý nhiều tới mình mà thôi chứ không phải hư hỏng thật sự, vậy mà chẳng ai quan tâm cô ấy đang làm gì, lại chỉ vì bề ngoài của cô ấy như thế mà cho rằng cô ấy đã hỏng hẳn rồi.
Nghe những lời nhục mạ con gái mà một người cha ruột có thể nói ra, Bách Hợp chỉ cảm thấy may mắn là mình không phải nguyên chủ, nếu không lòng cô sẽ khó chịu biết bao nhiêu.
“Không biết cha đã từng dạy con cái gì?” Một người đàn ông đưa con gái mình ra khỏi nhà từ nhỏ mà còn không biết ngượng nói tới gia giáo nhà họ Lâm. Từ khi sáu tuổi đến khi mười chín tuổi, nguyên chủ rất ít khi sống chung với ông ta, một năm còn chưa thấy mặt được mười lần. Mỗi khi cha Lâm chủ động xuất hiện thì chắc chắn là có việc cần nhờ, một câu thân mật cũng chưa từng nói nhưng lại không biết ngượng nói cô làm nhà họ Lâm mất mặt.
Người biết chuyện đương nhiên biết nguyên chủ là Lâm Bách Hợp, không biết thì sợ rằng sẽ tưởng cô là con dâu nuôi từ bé của nhà họ Bùi.
Nguyên chủ chưa từng chống đối kiểu đấy, mắt cha Lâm chợt trầm xuống:
“Cô không cần khua môi múa mép với tôi, đừng có giả vờ trước mặt tôi. Nguyện vọng của cô thành thật rồi đấy, không phải cô vẫn muốn về nhà sao? Cô về đi, có điều trước đấy cô phải ở lại nhà họ Bùi thêm nửa năm, đưa em gái cô vào đó, từ này nó cùng ăn cùng ở với cô.”
Cha Lâm không muốn thương lượng với Lâm Bách Hợp mà lập tức ra mệnh lệnh. Ông ta đã chịu đựng đủ sự tùy tiện của con gái lớn, từ nhỏ đã không biết chia sẻ gánh nặng gia đình, chỉ biết oán trách.
Nhà họ Bùi đâu phải chỗ có thể dễ dàng thân cận, nếu như không có ông ta mưu đồ giúp cô thì làm sao cô có thể đi vào nhà họ Bùi, hưởng thụ cẩm y ngọc thực? Nhiều người hâm mộ còn không được, đầu cô lại như có bệnh đi từ chối, quả thực không giống con ông chút nào. Cả ngày gây chuyện làm ông Bùi tức giận đến mức không thèm nhận điện thoại của ông ta, con gái như thế đúng là đã thành đồ vô dụng, may mà ông ta còn một đứa con gái út hiểu chuyện.
Chỉ cần đưa Lâm Thiên Ngữ vào nhà họ Bùi, cô con gái này rất nghe lời, bề ngoài cũng không tồi, dù sao cũng tốt hơn cái dáng vẻ bốc đồng của Bách Hợp. Chỉ cần con gái út vào nhà họ Bùi có tác dụng, ông ta cũng không cần phải nghe mấy lời oán trách của Bách Hợp. Đợi tới lúc có người vừa mắt nó, ra vài điều kiện làm ông ta vừa lòng thì sẽ gả đi cho khỏi chướng mắt!
Trong lòng cha Lâm suy tính như thế, ông ta vốn tưởng Lâm Bách Hợp đã nói nhiều lần muốn về nhà, không muốn ở lại nhà họ Bùi thì khi mình đề nghị vậy cô sẽ vui mừng như điên, không ngờ Bách Hợp chỉ nhìn ông ta một cái, cười lạnh hai tiếng
“Cô có ý gì? Cha Lâm nhìn biểu cảm của cô, hơi tức giận, duỗi tay túm lấy tay Bách Hợp, nghiêm nghị quát: “Cô còn muốn tùy hứng đến lúc nào?”
Trên mặt Lâm Thiên Ngữ vui vẻ mờ nhạt, thấy cha Lâm sắp phát hỏa, cô ta nhanh chóng vòng lấy tay ông ta, làm nũng nói: “Cha à, chị không cố ý chọc giận cha đâu, cha cứ nghe chị nói xong rồi giận cũng được.” Lúc này cô ta mở miệng khuyên chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, khiến cha Lâm càng tức hơn, chẳng thèm để ý đây là cổng trường, giơ tay lên muốn đánh Bách Hợp.
Lần nhiệm vụ này, ngoại trừ lúc ở trường học, khi ở trong nhà Bùi Tuấn luôn theo sát Bách Hợp, hai người hoàn toàn không có không gian riêng, trừ lúc đi vệ sinh hay tắm rửa. Bùi Tuấn luôn muốn sống chung với Bách Hợp nên cô không có thời gian luyện võ. Cha Lâm tức giận túm lấy tay cô, thậm chí cô cố giãy ra vài lần cũng không được.
Vốn dĩ tưởng mình phải chịu một cái tát này, không ngờ một cánh tay đã vươn ra, giữ lấy tay cha Lâm.
“Tiểu Hợp, vì sao em còn ở đây?” Trong mắt Bùi Tuấn lộ ra vẻ nghi ngờ và phiền chán. Thời gian cậu đến trường học không sớm cũng không muộn. Trường cấp 3 này là trường tư có tiếng nhất, học phí khá đắt. Tuy tiền lương của giáo viên rất cao nhưng không thể phát sinh chuyện kéo dài giờ học, bình thường sáu giờ đã tan học. Thường ngày, khi cậu tới thì Bách Hợp đã chờ ở ngoài cổng, nhưng hôm nay đã qua năm phút mà cô còn chưa ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.