Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 347: Chương 346: Tìm kiếm cuộc đời nuối tiếc 4

Hoàn Nhĩ WR

07/07/2018

Xe ngựa đứng ở trước cửa phủ Trấn Quốc Công, bà tử thủ vệ chạy ra tiếp đón có vẻ rất quen thuộc với Hạ thị, Hạ thị xuống xe trước cùng họ hàn huyên vài câu,trong xe giờ chỉ còn lại hai tỷ muội Bách Hợp, cùng mấy cái nha hoàn theo bên người, Tô Bách Dung đờ đẫn quay đầu liếc nhìn Bách Hợp, ánh mắt hết sức phức tạp:

“Nếu như ngươi biết điều thì hãy nhớ rõ hôm nay nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu không không chỉ là mất thanh danh của Tô gia, càng có khả năng liên lụy đến chính ngươi.” Nàng ta định còn muốn nói gì đó nữa, nhưng chỉ giật giật môi rồi nhanh chóng ngậm lại không chịu mở miệng nữa, Bách Hợp nhìn thấy bộ dạng cổ quái này của nàng ta thì lông mày liền nhíu lại, không có lên tiếng.

Phủ Trấn Quốc Công danh chính thịnh, hôm nay là ngày trưởng nữ của phủ Trấn Quốc Công làm lễ cập kê, vị đích trưởng nữ này từ nhỏ đã được tổ mẫu là công chúa Văn An vô cùng yêu thích, bởi vậy không chỉ có người trong phủ rất vừa ý, mà ngay cả người trong cung cũng phái người đến ban thưởng, bốn phía đều đang nói đến tin tức vị trưởng nữ Liễu thị này sắp cùng thế tử phủ Tương Dương vương đính hôn, không biết tại sao, khi Tô Bách Dung nghe được tin tức này thì sắc mặt có hơi trắng bệch, trên mặt nàng ta vốn không đánh phấn trang điểm, nên lúc này chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra, Hạ thị đi ở phía trước nên không nhận ra,nhưng Bách Hợp đi bên cạnh lại có thể cảm nhận được người Tô Bách Dung có chút run rẩy.

“Tô Bách Dung ngươi không sao chứ?” Vừa mới nói nàng không được làm ra chuyện mất mặt, mà lúc này Tô Bách Dung chỉ nghe nhắc đến đích trưởng nữ của phủ Trấn Quốc Công thì bày ra bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, Hạ thị đi ở phía trước không chú ý đến Tô Bách Dung khác thường, nhưng đã có mấy vị phu nhân cầm quạt chú ý đến sự bất thường của Tô Bách Dung rồi, Bách Hợp vốn cũng không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng nghĩ đến sự sủng ái của Hạ thị dành cho mình. Nàng không nhịn được liền kéo áo Tô Bách Dung. Đã thấy Tô Bách Dung quay đầu lại lạnh lùng nhìn nàng, bên trong hai mắt kia còn mang theo một ít tơ máu, bộ dáng giống như muốn ăn thịt người, thật đáng sợ.

“Ta không sao, không cần ngươi lo, ngươi vẫn nên lo cho chính mình đi, ngu xuẩn!” Nàng ta lúc này giống như thay đổi thành một người khác vậy, tuy đã hạ thấp giọng xuống nhưng ngữ điệu lại hơi cay nghệt. Bách Hợp không nghĩ tới nàng ta cổ quái như vậy, vừa rồi còn là một bộ dáng tốt lành, quay đầu lại liền trở mặt, nhíu mày lại rồi nói: “Ta có thể tự lo cho mình được không cần ngươi phải để ý tới.”

“Rất tốt, chuyện của ta cũng không cần ngươi quản, ngươi cho rằng ngươi là ai?”Lúc này Tô Bách Dung giống như một con nhím xù lông, thái độ phòng bị và giọng nói hơi chói tai: “Bớt nhiều chuyện đi, đối với ngươi mới có lợi!”

Nàng ta nói xong rồi lại cắn cắn môi, mặt lúc xanh lúc trắng một hồi. Mới cắn răng nói: “Cách xa Liễu Minh Nguyệt một chút.”Sau khi nói xong lời này thì nàng ta cúi thấp đầu. Một lần nữa khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt bình tĩnh đi theo Hạ thị ở phía trước.

Nghe được câu nói không đầu không đuôi này của Tô Bách Dung, khóe miệng của Bách Hợp không nhịn được co rút, ở bên trong cốt truyện Liễu Minh Nguyệt là muội muội ruột phu quân Liễu Nguyên Thiệu của Tô Bách Hợp, gả cho thế tử của Tương Dương vương làm thế tử phi, sau khi xuất giá cũng về nhà mẹ đẻ vài chuyến, theo như nội dung truyện thì cũng là một nữ nhân xinh đẹp khoan thai lộng lẫy rất hiểu lễ nghĩa, nhưng mà trong ấn tượng sau khi Tô Bách Hợp trở thành Quốc Công phu nhân thì quan hệ của hai người luôn không tốt thậm chí còn hơi ác liệt, sau khi Liễu Minh Nguyệt xuất giá có mấy làn theo thế tử Trương Dương vương vào kinh diện thánh, ở lại nhà mẹ đẻ, hai người là chị chồng e dâu cùng ở trong một mái nhà ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, chẳng biết tại sao cuối cùng lại khiến cho quan hệ của hai người trở thành như nước với lửa.

Nghĩ lại nội dung truyện một lần nữa, Bách Hợp dám khẳng định Liễu Minh Nguyệt và Tô Bách Hợp trước kia chưa từng xảy ra xích mích gì, lẽ ra hai người không thể kết thù mới đúng, trên thực tế Tô gia mới kế thừa tước vị đến đời thứ ba, Tô phụ là vị Hậu gia có tiền đồ nhất nhưng không thể sánh bằng gia tộc Liễu gia được kế tục tước vị võng thế đấy, trước kia hai bên cũng không có qua lại mật thiết gì, nhưng Tô Bách Hợp rất không thích Liễu Minh Nguyệt, sau khi được gả vào Trấn Quốc Công thì cô bé ấy lại không chủ động đi thân cận vị muội muội về sau sẽ xuất giá đến gia đình quyền quý,chẳng lẽ điểm mấu chốt trong nhiệm vụ lần này của mình ở trên người Liễu Minh Nguyệt sao?

Bách Hợp nghĩ đến trong lúc vô tình mình lại tìm được điểm mấu chốt của nhiệm vụ thì trong lòng không khỏi có chút hưng phấn, lúc ngẩng đầu lên lại thấy Hạ thị đã đi cách mình một đoạn dài, lúc này giống như đã phát hiện nàng rơi lại phía sau thì quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt có chút yêu thương lại có chút bất đắc dĩ, Bách Hợp liền cuống quýt đi theo, mặt thoáng một chút liền nghiêm lại hô một tiếng: “Mẫu thân, vừa rồi con mải xem cảnh đẹp của phủ Trấn Quốc Công đến bất tri bất giác nhập thần luôn.”

Cỗ thân thể này của nàng tuổi đang còn nhỏ, hơn nữa bản thân Tô Bách Hợp lớn lên lại trắng trẻo đáng yêu, cộng thêm sở trường diễn xuất cao cấp của Bách Hợp đã phát huy tác dụng, lúc nói ra lời này, mấy người đi bên cạnh Hạ thị không nhịn được đều bật cười, một người tay cầm quạt tròn, bên ngoài mặc một bộ váy dài, bên trong chỉ có áo ngực lộ ra một mảng ngực lớn,tuổi chừng ba mươi, gương mặt rất xinh đẹp đang cười cười: “Ánh mắt của Tô Nhị tiểu thư đúng là tốt thật, phủ Trấn Quốc Công này trước kia là tiên đế ban tặng đấy, tiền triều là nơi ở của một vị vương gia được sủng ái, dùng hơn mấy trăm công trượng ngày đêm tạo ra,Trấn Quốc Công đầu tiên lập được công lao lớn, tiên hoàng ban nơi này cho ông ấy, cái loại vinh hạnh này chỉ có duy nhất một lần thôi đấy, ngoài ra đều không có đấy.”

Thấy tất cả mọi người bên cạnh đều chú ý, Hạ thị hơi xấu hổ lúc này lại được con gái bất tri bất giác nói sang chuyện khác, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, tức giận lại có chút buồn cười trừng mắt nhìn nữ nhi một cái, nhưng lại không hề tức giận Bách Hợp chỉ có yêu thương nói không nên lời, trong không khí hòa thuận vui vẻ thì vẻ mặt Tô Bách Dung tỏ vẻ lo lắng nhưng trong mắt lại toát ra vài phận hận ý, trong ống tay áo hai tay nắm thành nắm đấm chỉ lộ ra cái cằm nhỏ.



Mặc dù Bách Hợp không nhìn tới mặt nàng ta nhưng lúc này vẫn có thể cảm giác được hận ý cùng sát ý lộ ra trong nháy mắt kia, trong lòng không khỏi ngẩn ra, vô ý thức đi cách xa nàng ta một chút.

Nói chuyện một lúc, mọi người liền tiến vào nội viện Liễu gia, nghe nói công chúa Văn An cũng đến dự, tất cả mọi người đều muốn tiến đến thỉnh an, Hạ thị tất nhiên cũng sẽ cùng hai nữ nhi qua đó, Bách Hợp đi theo phía sau Hạ thị, Tô Bách Dung cố tình đi chậm về sau vài bước, cố tình đưa tay giật tay áo Bách Hợp một cái khiến Bách Hợp lảo đảo suýt chút nữa là bị ngã gục ở trên người nàng ta rồi, nàng ta mới buông tay ra.

“Tô Bách Dung rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Hôm nay Tô Bách Dung luôn âm dương quái khí, nếu không phải Bách Hợp cảm giác được nàng ta không có ác ý với mình, chỉ sợ lúc này đã trở mặt rồi, từ sau khi tiến vào nội dung câu truyện, biểu hiện của Tô Bách Dung luôn rất cổ quái, nhưng hết lần này đến lần khác mặc dù nàng ta hơi nghiêm khắc với mình, thái độ hơi cay nghiệt nhưng nói thật ra thì Bách Hợp cảm nhận được trong lòng nàng ta đối với mình có chút phức tạp đấy, có khi thì giống như hận nàng, nhưng lại không hề có tâm tư hại nàng, chính vì như thế nên Bách Hợp mới có thể cùng nàng nói mấy câu, mặc dù thoạt nhìn thì tính tình Tô Bách Dung không được tốt và cũng không thích hợp ở chung cho lắm.

“Không có làm gì cả.”Lôi kéo xong, Tô Bách Dung lại khôi phục bộ dạng lãnh đạm như trước, hừ lạnh một tiếng, nàng ta do dự một chút, giống như có hơi giãy dụa, thật lâu về sau mới như đã hạ quyết tâm, sải bước đi ở đằng trước Bách Hợp, đi theo sau lưng Hạ thị.

Đằng trước Hạ thị đã thỉnh an công chúa Văn An xong, không biết có phải trong kinh thành hai tỷ muội song sinh của phủ Vĩnh Lạc Hầu vô cùng nổi danh hay không, công chúa Văn An lại triệu hai người Bách Hợp tiến lên, người Tô Bách Dung run lên hai cái, nàng ta hít thở sâu hai cái, lúc này mới giống như hạ quyết tâm quay đầu liếc nhìn Bách Hợp, chuyển bước chân đi tới chỗ công chúa Văn An.

“Đã nghe nói qua hai tỷ muội Tô gia lớn lên giống nhau như đúc, Tô phu nhân hết lần này đến lần khác bảo vệ quá kỹ, hôm nay mới thấy, quả nhiên là xuất chúng.”Hôm nay công chúa Văn An đã là tổ mẫu rồi, nhưng nhìn mặt lại chỉ khoảng có bốn mươi tuổi, khí độ phi phàm, hôm nay bà ấy mặc một bộ váy áo màu tím thêu kim tuyến, thoạt nhìn ung dung đẹp đẽ quý giá, khí chất kia làm cho những nữ nhân chung quanh bà đều trở thành vật trang trí, bên trong nội dung truyện của Tô Bách Hợp vị mẹ chồng sau này của nàng xuất thân bất phàm đang vui vẻ đứng ở bên cạnh công chúa Văn An, một chút cũng không nhìn ra trong nội dung truyện lúc Tô Bách Hợp vào cửa đã từng làm khó dễ và làm mặt lạnh với nàng ấy.

“Phu nhân quá khen.”Tô Bách Dung bình tĩnh phúc thân thi lễ, biểu hiện lúc này của nàng ta trấn đinh, không thấy được giãy dụa cùng với bối rối lúc trước, phảng phất như đã khôi phục lại bộ dáng đoan trang mà lần đầu tiên Bách Hợp thấy, theo như trong nội dung câu truyện, Tô Bách Hợp dựa vào sự yêu thích của công chúa Văn An, lại có phu quân Liễu Nguyên Thiệu làm chỗ dựa nên cuối cùng cho dù là thanh danh của nàng ấy hủy hết, nhưng rất nhanh đứng vững gót chân ở Liễu gia.

Mà hết lần này đến lần khác công chúa Văn An thích nhất là đứa trẻ có khí chất đoan trang, mà lúc này thái độ của Tô Bách Dung lại không kiêu ngạo không siểm nịnh rất nhanh chiếm được sự chú ý của Văn An công chúa, làm cho bà có chút kinh ngạc, nhướng lông mày lên,nét mặt thỏa mãn gật đầu cười:

“Đều là đứa trẻ ngoan, Vĩnh Lạc Hầu gia có được hai người cháu xuất sắc như vậy, thật là có phúc khí.” Hạ thị nghe nữ nhi được người khen thưởng, sắc mặt có chút miễn cưỡng, ánh mắt yêu thương rơi vào trên người Bách Hợp, khi nhìn đến Tô Bách Dung thì lông mày không tự giác nhíu lại, tươi cười có chút xấu hổ.

“Đem một ít đường quả ra đây, phân cho hai tỷ muội một ít đi.” Công chúa Văn An không thích bé gái ồn ào, mặc dù bề ngoài bà bảo dưỡng tốt nhưng tuổi cũng đã cao, lúc này lại thấy được hai tỷ muội Bách Hợp lớn lên giống nhau,tuy quần áo khác nhau, khí chất mỗi người một vẻ, trong lòng liền vui mừng lên, lại thấy Bách Hợp ăn mặc hoạt bát, đang muốn gọi nàng đến gần, trong mắt Tô Bách Dung hiện lên giãy dụa cùng do dự, nàng ta nắm tay lại, lúc Bách Hợp vừa mới tiến lên thì phía sau đã vang lên một giọng nam thanh thúy:

“Tử Uyên lần này tới chơi, tổ mẫu biết ngươi không thích đồ vật tầm thường, nuôi mấy bồn Thúy Trúc…”Giọng nói này ngày càng đến gần, lúc Tô Bách Dung nghe được một tiếng Tử Uyên kia, toàn thân rất chấn động, giống như rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, nàng ta làm ra vẻ giật mình, chân ở dưới gấu váy vươn tới chân Bách Hợp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook