Chương 427: Chương 426: Tài tử và giai nhân xinh đẹp 3
Hoàn Nhĩ WR
07/07/2018
Edit: Hailinhtran
Beta: Sakura
Thiện Bách Hợp không hổ danh là họ Thiện đấy, còn nghĩ đến cả việc không làm khó Bách Hợp, môi Bách Hợp hơi mấp máy một chút, nàng sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn tâm nguyện nguyên chủ. Nhưng ngoài việc Bách Hợp chuẩn bị thay nguyên chủ tìm công đạo, nàng muốn làm cho Lương Tấn Sinh vì hành vi của hắn trả giá gấp mười lần, một người con gái ngốc nghếch chịu qua tổn thương nhưng cũng không hề oán hận, lại bị hai người Lương Tấn Sinh bức đến tình trạng như vậy, tình yêu là ích kỷ không có sai, nhưng ích kỷ đến hại người như vậy tuyệt đối không thể tha thứ!
Câu chuyện đang đến lúc Thiện Bách Hợp và Lương Tấn Sinh kết hôn được nửa năm, Lương Tấn Sinh đậu Tiến sĩ được bổ nhiệm làm tri huyện huyện Tần Hoài, giờ đang trên đường đi nhậm chức. Đoạn đường này chắc do nguyên nhân trang phục Thiện Bách Hợp mặc không phù hợp với thời tiết, nàng ấy lại là tiểu thư khuê các, thân thể từ trước đến nay yếu đuối, bởi vậy đi được nửa đường bị bệnh nhẹ, nhưng Lương Tấn Sinh cũng không có thương tiếc nàng ấy, biết rõ thân thể Thiện Bách Hợp không khỏe cũng không có cho chậm lại hành trình, ngược lại lại để cho người ra roi thúc ngựa chạy tới Tần Hoài. Trong nội dung câu chuyên Thiện Bách Hợp chỉ nghĩ là Lương Tấn Sinh sốt ruột đi nhậm chức, nhưng về sau mới biết được thật ra là Lương Tấn Sinh vội vã muốn đi Tần Hoài tìm tung tích Niệm Kiều Nô mà thôi, lòng hắn nóng như lửa đốt muốn gặp tình nhân, bởi vậy không có quản thê tử mới cưới có chịu được đường dài bôn ba khổ cực.
Nghĩ đến đây, trong lòng Bách Hợp âm thầm nguyền rủa một câu, mạnh mẽ chống đỡ đầu còn choáng váng ngồi dạy. Thân thể này của Thiện Bách Hợp từ trước đến nay cực kỳ yếu ớt, gần đây nàng ấy lại luôn luôn ở trong phòng, bình thường lại không vận động, thi thoảng thì thêu thùa và đọc nữ giới, cuộc sống buồn tẻ không thú vị, bởi vì được dạy dỗ nghiêm khắc theo tiêu chuẩn đại gia khuê tú, nên nàng ấy càng ít nói, nha hoàn bên người là nha hoàn hồi môn nên cũng ít nói, mà tính mỗi người đều giống nàng, đều là nữ tử dịu dàng nhã nhặn lịch sự. Cô gái như vậy đi ra ngoài có thể được trưởng bối yêu thích. Nhưng đối với nam nhân mà nói cũng không bằng những cô gái đã trải sự đời ở Tần Hoài, bọn họ có phong tình biết làm thế nào để nam nhân yêu thích, hơn nữa bên người Thiện Bách Hợp toàn bộ là người như vậy, thế cho nên càng về sau khi nàng gặp chuyện không may thì mỗi người đều là bộ dạng chân tay luống cuống, khiến nàng ấy kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không thông.
“Đến giờ nào rồi?” tiếp thu hết nội dung câu chuyện, lúc này xe ngựa đang vào thành, xem ra thời gian còn sớm. Đằng trước người muốn vào thành đã xếp một hàng dài, Lương Tấn Sinh cho người dẫn đường của mình lên báo thân phận muốn vào thành sớm. Lúc này binh sĩ thủ thành đang muốn đem thương nhân cùng dân chúng đuổi sang một bên, bây giờ đang là giữa tháng tư, thời tiết bên ngoài mát mẻ dễ chịu, trong xe ngựa lại cực kì oi bức khó chịu, Bách Hợp đưa tay vén rèm che cửa sổ lên, hành động này dọa hai nha hoàn bên người nàng giật mình, sắc mặt sợ đến trắng bệch, thậm chí quên cả trả lời câu hỏi của Bách Hợp, hoảng hốt nói:
“Phu nhân, phu nhân nếu để cho lão gia nhìn thấy, chỉ sợ sẽ trách phu nhân hành động không thỏa đáng rồi. ”
Bách Hợp không đếm xỉa tới khoát tay áo,liền nở nụ cười lạnh: “Cái gì thỏa không thỏa đáng, đoán chừng ta có nhảy xuống xe ngựa đi hắn cũng không có nhìn đến, các ngươi vội cái gì?”
Lòng Lương Tấn Sinh tới bây giờ đều không có ở trên người Thiện Bách Hợp, nàng ấy cư xử quy củ cũng được, mà không quy củ cũng chẳng sao, hắn đều không để ý. Lúc nam nhân yêu thích thì giống như Niệm Kiều Nô có hành động đồi phong bại tục hắn cũng coi như châu báu. Niệm Kiều Nô với hắn cũng không phải thanh quan nhi (*gái bán nghệ), sau lại từng ủy thân cho thương nhân Vương Bình, trong mắt người đời Niệm Kiều Nô là nữ nhân vô cùng thấp kém, xuất thân thấp kém, lễ nghi thấp kém, nhưng hết lần này tới lần khác Lương Tấn Sinh lại yêu thích.
Hôm nay Thiện Bách Hợp Thầm nghĩ muốn trải qua cuộc sống tốt, lại không định có dây dưa cùng Lương Tấn Sinh, nên Bách Hợp không cần phải nhìn cách nghĩ của Lương Tấn Sinh như thế nào, tự cho phép mình làm điều tuỳ hứng.
Chẳng qua hai nha hoàn này cũng được Thiện gia dạy dỗ, tính cách cũng gần giống nguyên chủ, nhu nhược vô năng không nói, còn bị giáo huấn nữ tắc chi phối, nếu biết rõ Bách Hợp lúc này muốn ly hôn với Lương Tấn Sinh, sợ không chỉ là hù doạ các nàng, nói không chừng còn xảy ra chuyện tồi tệ hơn. Cho nên Bách Hợp chuẩn bị đổi lại cho mình hai nha hoàn đắc lực, ít nhất sau này bên cạnh mình không đến mức cô lập không ai giúp.
“Lão gia, ngài ấy...” hai nha hoàn cắn cắn bờ môi, thoáng nhìn lẫn nhau, cảm thấy hôm nay Bách Hợp dường như thay đổi thành một người khác, nhưng rốt cuộc là chủ tớ khác biệt, nên do dự một chút, nhìn Bách Hợp với vẻ mặt mong đợi, đem những lời định nói đến bên miệng nuốt xuống.
Đằng trước Lương Tấn Sinh có lẽ cùng với người thủ thành chào hỏi qua, không mất nhiều công sức, xe ngựa chậm rãi di chuyển. Bách Hợp có chút hăng hái nhìn chằm chằm cảnh sắc bên ngoài, một đường tiến vào trong huyện phủ. Lương Tấn Sinh ngay cả áo ngoài cũng không đổi, càng không có hỏi thân thể vợ của mình hôm nay có khá hơn chút nào không, liền kích động đi ra ngoài tìm Niệm Kiều Nô rồi. Bách Hợp cho người chuẩn bị nước ấm, nhanh chóng tắm rửa gột bỏ một thân đầy mồ hôi, mới cảm giác toàn thân thoải mái đi một tí.
Đuổi hai nha hoàn ra ngoài, Bách Hợp trước thử luyện mấy động tác thuật Tinh Thần Luyện Thể, cỗ thân thể này ngược lại là có thể luyện thuật Tinh Thần Luyện Thể và Cửu Dương Chân Kinh, chỉ vì thật sự quá yếu, nên mới luyện bảy tám cái động tác cũng đã mệt mỏi, cả người mồ hôi, luyện một lần cũng không thể thành ngay, Bách Hợp tạm ngừng lại, dù sao lúc này cách thời gian Lương Tấn Sinh muốn nạp Niệm Kiều Nô nhập phủ còn dài, nàng có thể chậm rãi an bài, huống chi đến lúc Bách Hợp chuẩn bị rời khỏi Lương gia, dù sao cũng phải đem Lương gia làm loạn long trời lỡ đất mới có thể thay nguyên chủ xả được uất ức nhẫn nhịn trước kia.
Trước tiên Bách Hợp cho phòng bếp chuẩn bị đồ ăn mình ưa thích, một mình một người ăn no, nhàn rỗi nàng lại cho nha hoàn mang đồ cưới của mình ra kiểm kê, trước kia nguyên chủ chưa bao giờ để ý đến việc này, cuối cùng bởi vì nàng chưa cùng Lương Tấn Sinh viên phòng, cũng không có con, nên những đồ cưới này trên danh nghĩa bị Lương Tấn Sinh chuyển hết cho con do Niệm Kiều Nô cùng hắn sinh ra. Tuy rằng sau này hắn cũng không thể đạt được, ngược lại là bị triều đình tịch thu, nhưng khi Bách Hợp nhớ tới vẫn nảy sinh cảm giác chán ghét.
Thiện gia tuy co chút bảo thủ cứng nhắc, nhưng đồ chuẩn bị cho Thiện Bách Hợp cũng không phải là ít, trừ một ít vàng bạc trang sức bên ngoài, còn có mấy rương quần áo, vải vóc cùng hương liệu các loại. Những thứ này ước tính tương đương giá trị gần năm trăm lượng bạc, Lúc Bách Hợp đang tính toán trong lòng, bên kia Lương Tuấn sinh sắc mặt u ám trở về.
Hai nha đầu hầu hạ hắn thay quần áo, lại rửa mặt xong, Bách Hợp ngồi ở một bên nhưng lại không nhúc nhích, Lương Tấn Sinh có chút kinh ngạc ngẩng đầu liếc nhìn Bách Hợp, lông mày lập tức nhíu lại.
Trong quá khứ mỗi khi về đến nhà, Thiện Bách Hợp luôn luôn đối với hắn vô cùng ân cần, tuy rằng trong lòng Lương Tấn Sinh đã sớm có người khác, đối với Thiện Bách Hợp không có hứng thú, nhưng hắn được Thiện Bách Hợp hầu hạ chăm sóc đã thành thói quen, lúc này Bách Hợp thay đổi, sắc mặt hắn liền có chút khó coi.
Công bằng mà nói dáng dấp Lương Tấn Sinh lớn lên không tồi, dáng người mảnh mai cao lớn, lúc này tuy còn trẻ, nhưng bởi vì đã đậu được công danh, trên cằm hắn bắt đầu lún phún râu, bộ dạng nhìn qua có chút thành thục, ngũ quan cũng coi như là đàng hoàng, hơn nữa có thể vì làm lão gia, nên không giống như thư sinh mọt sách, nhìn cũng làm cho người ta cảm thấy trước mắt sáng lên. Thế nên có thể tưởng tượng dáng vẻ tuấn mỹ phong lưu thời niên thiếu của hắn, cũng khó trách trong vạn bụi cỏ không dính một lá nào như Niệm Kiều Nô cũng sẽ nhìn trúng hắn, cam nguyện lấy bạc mình tích cóp giúp hắn trở về.
Nếu như không phải lần này mình trở thành khối đá cản đường, cản trở tình yêu Lương Tấn Sinh và Niệm Kiều Nô thì Bách Hợp cũng muốn khen bọn họ một tiếng có tình có nghĩa, nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ yêu nhau, nhưng mà lại làm tổn thương đến người khác.
“Nếu không có việc gì, thì đừng có cả ngày chỉ nhìn chằm chằm đồ cưới của ngươi, thật là dung tục, sẽ không có ai lấy bạc của ngươi”, hắn cùng Thiện Bách Hợp kết hôn đã lâu, tuy nhiên hai người còn chưa có viên phòng, nhưng những việc Thiện Bách Hợp nên làm cũng chưa bao giờ quên, chăm lo việc ăn, mặc, nghỉ ngơi, đi lại của Lương Tuấn Sinh còn thoả đáng hơn cha mẹ của hắn, Lương Tuấn Sinh trở về hồi lâu, nhưng lúc này Bách Hợp buông tay mặc kệ, khiến cho hai nha hoàn trong phòng nhất thời giống như người ngốc, cũng không biết làm sao nữa.
Lương Tấn Sinh trở về một hồi lâu, bụng đói đến bủn rủn chân tay, hắn một đường vội vã chạy tới Tần Hoài, sau khi trở về lại nóng vội muốn tìm tung tích Kiều Nô, vì vậy cũng không có về nhà rửa mặt ăn cơm liền đi ra cửa, ai ngờ cuối cùng người không tìm được, mà trong nhà Thiện Bách Hợp lại không biết vì cái gì như phát điên, lại trở nên lạnh nhạt với hắn.
“Cũng không chắc.” Bách Hợp lạnh lùng nói lại hắn một câu, cái gì sẽ không có người muốn bạc của nàng, trong nội dung câu chuyện, Lương Tấn Sinh vì con của hắn liền âm mưu chiếm hết bạc của Thiện Bách Hợp, “Huống chi lời này của lão gia không đúng, bạc là vật dung tục, Lão gia có thể không để ý, nhưng tuyệt đối không thể sống mà không có bạc.” những lời này dùng trên người Lương Tấn Sinh lại không quá phù hợp. Lúc trước bạc của hắn đã dùng hết trên người Niệm Kiều Nô, tú bà kia đã xem hắn trở thành thần tài, đối với hắn ra ra vào vào đều là cung kính có thừa, chưa bao giờ lộ ra một chút chậm trễ, nhưng khi đem ngàn lượng bạc trong tay hắn lấy hết, cuối cùng không chỉ ném đồ đạc của hắn mà còn sai người đánh hắn, đến mặt Niệm Kiều Nô hắn cũng không thấy. Lúc này mới trôi qua mấy năm, liền nói bạc là vật dung tục, dường như hắn có thể sống mà không cần đến vật dung tục này.
Nghe được ý tứ trong lời nói của nàng, sắc mặt Lương Tấn Sinh bỗng chốc trầm xuống, Gia đình họ Lương gia cảnh giàu có, hắn chưa từng trải qua tư vị thiếu bạc, nhưng đời này hắn đã từng có thời điểm giật gấu vá vai, nghèo rớt. Bây giờ Bách Hợp nói chuyện rõ ràng cũng không nhất định là chỉ hắn, nhưng Lương Tấn Sinh chột dạ, cảm giác, cảm thấy Bách Hợp ý hữu sở chỉ (lời ít ý nhiều), bởi vậy trong lòng thầm hận.
Trong quá khứ Thiện Bách Hợp luôn coi hắn là trời, hắn nói cái gì chính là cái đó, Thiện Bách Hợp chưa từng cãi lại. Có điều hiện tại hắn mới nói một câu bạc vật dung tục, Thiện Bách Hợp còn có thể nói đạo lý với hắn, hắn nói một câu, nàng lại cãi hai câu.
“Hừ.” Lương Tấn Sinh đứng lên ra, trong lòng cực kỳ không khoái, cố tình muốn đi, Bách Hợp cũng không giữ hắn, thân thể này cùng Lương Tấn Sinh đã cưới được một thời gian, ngoại trừ hai ngày tân hôn vì ứng phó mà chung phòng, thì sau đó đến giờ Lương Tấn Sinh vẫn lạnh nhạt với Thiện Bách Hợp, nguyên chủ có thể sẽ vì vậy mà thương tâm khổ sở, lặng lẽ lau nước mắt.Nhưng vào lúc này Bách Hợp thấy Lương Tấn Sinh liền sinh lòng chán ghét, thấy hắn đứng dậy đi vài bước, chỉ coi như không thấy, rũ đầu thấp xuống.
Beta: Sakura
Thiện Bách Hợp không hổ danh là họ Thiện đấy, còn nghĩ đến cả việc không làm khó Bách Hợp, môi Bách Hợp hơi mấp máy một chút, nàng sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn tâm nguyện nguyên chủ. Nhưng ngoài việc Bách Hợp chuẩn bị thay nguyên chủ tìm công đạo, nàng muốn làm cho Lương Tấn Sinh vì hành vi của hắn trả giá gấp mười lần, một người con gái ngốc nghếch chịu qua tổn thương nhưng cũng không hề oán hận, lại bị hai người Lương Tấn Sinh bức đến tình trạng như vậy, tình yêu là ích kỷ không có sai, nhưng ích kỷ đến hại người như vậy tuyệt đối không thể tha thứ!
Câu chuyện đang đến lúc Thiện Bách Hợp và Lương Tấn Sinh kết hôn được nửa năm, Lương Tấn Sinh đậu Tiến sĩ được bổ nhiệm làm tri huyện huyện Tần Hoài, giờ đang trên đường đi nhậm chức. Đoạn đường này chắc do nguyên nhân trang phục Thiện Bách Hợp mặc không phù hợp với thời tiết, nàng ấy lại là tiểu thư khuê các, thân thể từ trước đến nay yếu đuối, bởi vậy đi được nửa đường bị bệnh nhẹ, nhưng Lương Tấn Sinh cũng không có thương tiếc nàng ấy, biết rõ thân thể Thiện Bách Hợp không khỏe cũng không có cho chậm lại hành trình, ngược lại lại để cho người ra roi thúc ngựa chạy tới Tần Hoài. Trong nội dung câu chuyên Thiện Bách Hợp chỉ nghĩ là Lương Tấn Sinh sốt ruột đi nhậm chức, nhưng về sau mới biết được thật ra là Lương Tấn Sinh vội vã muốn đi Tần Hoài tìm tung tích Niệm Kiều Nô mà thôi, lòng hắn nóng như lửa đốt muốn gặp tình nhân, bởi vậy không có quản thê tử mới cưới có chịu được đường dài bôn ba khổ cực.
Nghĩ đến đây, trong lòng Bách Hợp âm thầm nguyền rủa một câu, mạnh mẽ chống đỡ đầu còn choáng váng ngồi dạy. Thân thể này của Thiện Bách Hợp từ trước đến nay cực kỳ yếu ớt, gần đây nàng ấy lại luôn luôn ở trong phòng, bình thường lại không vận động, thi thoảng thì thêu thùa và đọc nữ giới, cuộc sống buồn tẻ không thú vị, bởi vì được dạy dỗ nghiêm khắc theo tiêu chuẩn đại gia khuê tú, nên nàng ấy càng ít nói, nha hoàn bên người là nha hoàn hồi môn nên cũng ít nói, mà tính mỗi người đều giống nàng, đều là nữ tử dịu dàng nhã nhặn lịch sự. Cô gái như vậy đi ra ngoài có thể được trưởng bối yêu thích. Nhưng đối với nam nhân mà nói cũng không bằng những cô gái đã trải sự đời ở Tần Hoài, bọn họ có phong tình biết làm thế nào để nam nhân yêu thích, hơn nữa bên người Thiện Bách Hợp toàn bộ là người như vậy, thế cho nên càng về sau khi nàng gặp chuyện không may thì mỗi người đều là bộ dạng chân tay luống cuống, khiến nàng ấy kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không thông.
“Đến giờ nào rồi?” tiếp thu hết nội dung câu chuyện, lúc này xe ngựa đang vào thành, xem ra thời gian còn sớm. Đằng trước người muốn vào thành đã xếp một hàng dài, Lương Tấn Sinh cho người dẫn đường của mình lên báo thân phận muốn vào thành sớm. Lúc này binh sĩ thủ thành đang muốn đem thương nhân cùng dân chúng đuổi sang một bên, bây giờ đang là giữa tháng tư, thời tiết bên ngoài mát mẻ dễ chịu, trong xe ngựa lại cực kì oi bức khó chịu, Bách Hợp đưa tay vén rèm che cửa sổ lên, hành động này dọa hai nha hoàn bên người nàng giật mình, sắc mặt sợ đến trắng bệch, thậm chí quên cả trả lời câu hỏi của Bách Hợp, hoảng hốt nói:
“Phu nhân, phu nhân nếu để cho lão gia nhìn thấy, chỉ sợ sẽ trách phu nhân hành động không thỏa đáng rồi. ”
Bách Hợp không đếm xỉa tới khoát tay áo,liền nở nụ cười lạnh: “Cái gì thỏa không thỏa đáng, đoán chừng ta có nhảy xuống xe ngựa đi hắn cũng không có nhìn đến, các ngươi vội cái gì?”
Lòng Lương Tấn Sinh tới bây giờ đều không có ở trên người Thiện Bách Hợp, nàng ấy cư xử quy củ cũng được, mà không quy củ cũng chẳng sao, hắn đều không để ý. Lúc nam nhân yêu thích thì giống như Niệm Kiều Nô có hành động đồi phong bại tục hắn cũng coi như châu báu. Niệm Kiều Nô với hắn cũng không phải thanh quan nhi (*gái bán nghệ), sau lại từng ủy thân cho thương nhân Vương Bình, trong mắt người đời Niệm Kiều Nô là nữ nhân vô cùng thấp kém, xuất thân thấp kém, lễ nghi thấp kém, nhưng hết lần này tới lần khác Lương Tấn Sinh lại yêu thích.
Hôm nay Thiện Bách Hợp Thầm nghĩ muốn trải qua cuộc sống tốt, lại không định có dây dưa cùng Lương Tấn Sinh, nên Bách Hợp không cần phải nhìn cách nghĩ của Lương Tấn Sinh như thế nào, tự cho phép mình làm điều tuỳ hứng.
Chẳng qua hai nha hoàn này cũng được Thiện gia dạy dỗ, tính cách cũng gần giống nguyên chủ, nhu nhược vô năng không nói, còn bị giáo huấn nữ tắc chi phối, nếu biết rõ Bách Hợp lúc này muốn ly hôn với Lương Tấn Sinh, sợ không chỉ là hù doạ các nàng, nói không chừng còn xảy ra chuyện tồi tệ hơn. Cho nên Bách Hợp chuẩn bị đổi lại cho mình hai nha hoàn đắc lực, ít nhất sau này bên cạnh mình không đến mức cô lập không ai giúp.
“Lão gia, ngài ấy...” hai nha hoàn cắn cắn bờ môi, thoáng nhìn lẫn nhau, cảm thấy hôm nay Bách Hợp dường như thay đổi thành một người khác, nhưng rốt cuộc là chủ tớ khác biệt, nên do dự một chút, nhìn Bách Hợp với vẻ mặt mong đợi, đem những lời định nói đến bên miệng nuốt xuống.
Đằng trước Lương Tấn Sinh có lẽ cùng với người thủ thành chào hỏi qua, không mất nhiều công sức, xe ngựa chậm rãi di chuyển. Bách Hợp có chút hăng hái nhìn chằm chằm cảnh sắc bên ngoài, một đường tiến vào trong huyện phủ. Lương Tấn Sinh ngay cả áo ngoài cũng không đổi, càng không có hỏi thân thể vợ của mình hôm nay có khá hơn chút nào không, liền kích động đi ra ngoài tìm Niệm Kiều Nô rồi. Bách Hợp cho người chuẩn bị nước ấm, nhanh chóng tắm rửa gột bỏ một thân đầy mồ hôi, mới cảm giác toàn thân thoải mái đi một tí.
Đuổi hai nha hoàn ra ngoài, Bách Hợp trước thử luyện mấy động tác thuật Tinh Thần Luyện Thể, cỗ thân thể này ngược lại là có thể luyện thuật Tinh Thần Luyện Thể và Cửu Dương Chân Kinh, chỉ vì thật sự quá yếu, nên mới luyện bảy tám cái động tác cũng đã mệt mỏi, cả người mồ hôi, luyện một lần cũng không thể thành ngay, Bách Hợp tạm ngừng lại, dù sao lúc này cách thời gian Lương Tấn Sinh muốn nạp Niệm Kiều Nô nhập phủ còn dài, nàng có thể chậm rãi an bài, huống chi đến lúc Bách Hợp chuẩn bị rời khỏi Lương gia, dù sao cũng phải đem Lương gia làm loạn long trời lỡ đất mới có thể thay nguyên chủ xả được uất ức nhẫn nhịn trước kia.
Trước tiên Bách Hợp cho phòng bếp chuẩn bị đồ ăn mình ưa thích, một mình một người ăn no, nhàn rỗi nàng lại cho nha hoàn mang đồ cưới của mình ra kiểm kê, trước kia nguyên chủ chưa bao giờ để ý đến việc này, cuối cùng bởi vì nàng chưa cùng Lương Tấn Sinh viên phòng, cũng không có con, nên những đồ cưới này trên danh nghĩa bị Lương Tấn Sinh chuyển hết cho con do Niệm Kiều Nô cùng hắn sinh ra. Tuy rằng sau này hắn cũng không thể đạt được, ngược lại là bị triều đình tịch thu, nhưng khi Bách Hợp nhớ tới vẫn nảy sinh cảm giác chán ghét.
Thiện gia tuy co chút bảo thủ cứng nhắc, nhưng đồ chuẩn bị cho Thiện Bách Hợp cũng không phải là ít, trừ một ít vàng bạc trang sức bên ngoài, còn có mấy rương quần áo, vải vóc cùng hương liệu các loại. Những thứ này ước tính tương đương giá trị gần năm trăm lượng bạc, Lúc Bách Hợp đang tính toán trong lòng, bên kia Lương Tuấn sinh sắc mặt u ám trở về.
Hai nha đầu hầu hạ hắn thay quần áo, lại rửa mặt xong, Bách Hợp ngồi ở một bên nhưng lại không nhúc nhích, Lương Tấn Sinh có chút kinh ngạc ngẩng đầu liếc nhìn Bách Hợp, lông mày lập tức nhíu lại.
Trong quá khứ mỗi khi về đến nhà, Thiện Bách Hợp luôn luôn đối với hắn vô cùng ân cần, tuy rằng trong lòng Lương Tấn Sinh đã sớm có người khác, đối với Thiện Bách Hợp không có hứng thú, nhưng hắn được Thiện Bách Hợp hầu hạ chăm sóc đã thành thói quen, lúc này Bách Hợp thay đổi, sắc mặt hắn liền có chút khó coi.
Công bằng mà nói dáng dấp Lương Tấn Sinh lớn lên không tồi, dáng người mảnh mai cao lớn, lúc này tuy còn trẻ, nhưng bởi vì đã đậu được công danh, trên cằm hắn bắt đầu lún phún râu, bộ dạng nhìn qua có chút thành thục, ngũ quan cũng coi như là đàng hoàng, hơn nữa có thể vì làm lão gia, nên không giống như thư sinh mọt sách, nhìn cũng làm cho người ta cảm thấy trước mắt sáng lên. Thế nên có thể tưởng tượng dáng vẻ tuấn mỹ phong lưu thời niên thiếu của hắn, cũng khó trách trong vạn bụi cỏ không dính một lá nào như Niệm Kiều Nô cũng sẽ nhìn trúng hắn, cam nguyện lấy bạc mình tích cóp giúp hắn trở về.
Nếu như không phải lần này mình trở thành khối đá cản đường, cản trở tình yêu Lương Tấn Sinh và Niệm Kiều Nô thì Bách Hợp cũng muốn khen bọn họ một tiếng có tình có nghĩa, nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ yêu nhau, nhưng mà lại làm tổn thương đến người khác.
“Nếu không có việc gì, thì đừng có cả ngày chỉ nhìn chằm chằm đồ cưới của ngươi, thật là dung tục, sẽ không có ai lấy bạc của ngươi”, hắn cùng Thiện Bách Hợp kết hôn đã lâu, tuy nhiên hai người còn chưa có viên phòng, nhưng những việc Thiện Bách Hợp nên làm cũng chưa bao giờ quên, chăm lo việc ăn, mặc, nghỉ ngơi, đi lại của Lương Tuấn Sinh còn thoả đáng hơn cha mẹ của hắn, Lương Tuấn Sinh trở về hồi lâu, nhưng lúc này Bách Hợp buông tay mặc kệ, khiến cho hai nha hoàn trong phòng nhất thời giống như người ngốc, cũng không biết làm sao nữa.
Lương Tấn Sinh trở về một hồi lâu, bụng đói đến bủn rủn chân tay, hắn một đường vội vã chạy tới Tần Hoài, sau khi trở về lại nóng vội muốn tìm tung tích Kiều Nô, vì vậy cũng không có về nhà rửa mặt ăn cơm liền đi ra cửa, ai ngờ cuối cùng người không tìm được, mà trong nhà Thiện Bách Hợp lại không biết vì cái gì như phát điên, lại trở nên lạnh nhạt với hắn.
“Cũng không chắc.” Bách Hợp lạnh lùng nói lại hắn một câu, cái gì sẽ không có người muốn bạc của nàng, trong nội dung câu chuyện, Lương Tấn Sinh vì con của hắn liền âm mưu chiếm hết bạc của Thiện Bách Hợp, “Huống chi lời này của lão gia không đúng, bạc là vật dung tục, Lão gia có thể không để ý, nhưng tuyệt đối không thể sống mà không có bạc.” những lời này dùng trên người Lương Tấn Sinh lại không quá phù hợp. Lúc trước bạc của hắn đã dùng hết trên người Niệm Kiều Nô, tú bà kia đã xem hắn trở thành thần tài, đối với hắn ra ra vào vào đều là cung kính có thừa, chưa bao giờ lộ ra một chút chậm trễ, nhưng khi đem ngàn lượng bạc trong tay hắn lấy hết, cuối cùng không chỉ ném đồ đạc của hắn mà còn sai người đánh hắn, đến mặt Niệm Kiều Nô hắn cũng không thấy. Lúc này mới trôi qua mấy năm, liền nói bạc là vật dung tục, dường như hắn có thể sống mà không cần đến vật dung tục này.
Nghe được ý tứ trong lời nói của nàng, sắc mặt Lương Tấn Sinh bỗng chốc trầm xuống, Gia đình họ Lương gia cảnh giàu có, hắn chưa từng trải qua tư vị thiếu bạc, nhưng đời này hắn đã từng có thời điểm giật gấu vá vai, nghèo rớt. Bây giờ Bách Hợp nói chuyện rõ ràng cũng không nhất định là chỉ hắn, nhưng Lương Tấn Sinh chột dạ, cảm giác, cảm thấy Bách Hợp ý hữu sở chỉ (lời ít ý nhiều), bởi vậy trong lòng thầm hận.
Trong quá khứ Thiện Bách Hợp luôn coi hắn là trời, hắn nói cái gì chính là cái đó, Thiện Bách Hợp chưa từng cãi lại. Có điều hiện tại hắn mới nói một câu bạc vật dung tục, Thiện Bách Hợp còn có thể nói đạo lý với hắn, hắn nói một câu, nàng lại cãi hai câu.
“Hừ.” Lương Tấn Sinh đứng lên ra, trong lòng cực kỳ không khoái, cố tình muốn đi, Bách Hợp cũng không giữ hắn, thân thể này cùng Lương Tấn Sinh đã cưới được một thời gian, ngoại trừ hai ngày tân hôn vì ứng phó mà chung phòng, thì sau đó đến giờ Lương Tấn Sinh vẫn lạnh nhạt với Thiện Bách Hợp, nguyên chủ có thể sẽ vì vậy mà thương tâm khổ sở, lặng lẽ lau nước mắt.Nhưng vào lúc này Bách Hợp thấy Lương Tấn Sinh liền sinh lòng chán ghét, thấy hắn đứng dậy đi vài bước, chỉ coi như không thấy, rũ đầu thấp xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.