Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 459: Chương 458: Vuột mất người bảo vệ (8)

Hoàn Nhĩ WR

07/07/2018

“Huynh không phải cố ý giấu muội, Tiểu Hợp, đừng giận huynh…” Trầm mặc thời gian dài khiến cho Âm Tú dần dần thấy bất an, Bách Hợp giúp hắn tách quần áo ra khỏi miệng vết thương xong, trong chậu vốn là nước sạch đã biến thành nước máu, vết thương máu thịt mơ hồ trên ngực hắn lại được rửa sạch, mơ hồ còn có thể thấy được xương trắng lạnh lạnh kia, Tào công công này xuống tay thật tàn nhẫn!

Ánh mắt Bách Hợp hơi phiếm lạnh, Âm Tú thử thăm dò vươn tay đặt lên eo nàng, sau khi thấy nàng không có vội tránh ra, rốt cuộc vòng tay ôm lấy eo nàng, ban đầu còn giống như có chút không dám, về sau gan hơi lớn hơn một chút, càng ôm chặt hơn, tựa đầu vào trước bụng nàng: “Tiểu Hợp, đừng giận huynh.”

Sao nàng sẽ giận hắn chứ? Nàng tức giận Tào công công đã đánh hắn, nàng tức……

Đột nhiên Bách Hợp tỉnh táo lại, trong nháy mắt đó nàng liền giống như biến thành chính Ly Bách Hợp, đau nỗi đau của Ly Bách Hợp, cảm nhận cảm giác của Ly Bách Hợp, tình huống như vậy cực kỳ nguy hiểm, làm không tốt cuối cùng nếu Tinh thần lực của nàng không đủ ngược lại còn có thể bị Ly Bách Hợp đồng hóa, nghĩ tới đây, sau lưng Bách Hợp bị hù dọa ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng thu liễm tâm thần, nhắm hai mắt lại, cẩn thận vươn tay ôm lấy đầu Âm Tú, sau khi tiến cung hắn gầy đi rất nhiều, trên sống lưng gần như đã có thể sờ tới xương, trong lòng không khỏi dâng lên chua xót, Bách Hợp hít hít mũi: “A Tú, muội không giận huynh, muội lại thấy huynh bị thương nên đau lòng thôi.”

Nói xong lời này, Bách Hợp chỉ cảm thấy lớp áo trước bụng mình dường như bị ướt, Âm Tú không tiếng động ôm nàng không nói gì, thân ảnh hai người tựa vào nhau, bị ánh nến chập chờn không ngừng đung đưa qua lại, hồi lâu sau Bách Hợp mới thở dài một hơi: “A Tú, muội không có cách nào bỏ qua cho Lưu Thành và Mạnh Thúy Thúy.” Lời này của nàng làm cho thân mình của Âm Tú vốn đang ôm nàng cứng đờ, tay Bách Hợp nhẹ nhàng vuốt đầu hắn: “Mặc dù muội cũng có chỗ sai, nhưng muội cũng hận họ liên lụy huynh đến nông nỗi như bây giờ, huynh không nên chịu những ức hiếp này.”

“Huynh không đau, Tiểu Hợp, huynh thật sự không đau, kỳ thật vết thương đều đã lành rồi, huynh là người luyện võ, sợ đau gì chứ?” Âm Tú giống như cuống quít muốn ngồi thẳng lên, hắn giãy giụa như vậy, vết thương trên ngực hắn liền thấm ra máu, Bách Hợp nhúng ướt khăn vắt khô lau vết máu giúp hắn, bàn tay trắng noãn như ngọc của nàng ngâm trong làn nước đỏ sẫm, trông có một loại cảm giác xinh đẹp quỷ dị, mí mắt Bách Hợp cũng không nâng lên: “Muội muốn diệt trừ Lưu gia, muội muốn bắt Lưu Thành quỳ xuống trước mặt huynh xin lỗi.”

Sắc mặt Âm Tú càng trở nên trắng bệch, chỉ còn mỗi đôi mắt đen láy là tỏa sáng kinh người, hắn ho nhẹ hai tiếng, lắp bắp: “Tiểu Hợp, muội, muội định……”

“Muội định bồi dưỡng Cửu hoàng tử đi lên ngôi vị Hoàng đế.” Bách Hợp thốt lời này ra khỏi miệng, gương mặt vốn trắng bệch của Âm Tú nhanh chóng nổi lên vài tia đỏ ửng, hắn giống như thả lỏng một hơi, nghiêm túc nhìn Bách Hợp một cái, trong đôi mắt lấp lánh như muốn chảy ra nước, hắn ngồi trên ghế ngẩng đầu đánh giá Bách Hợp đang đứng, mặc dù do ngược sáng nên hắn không thấy rõ thần sắc của Bách Hợp, nhưng tâm ý của nàng vào lúc này, Âm Tú thật giống như cũng cảm nhận được, hắn cắn răng, mí mắt buông xuống, sau một hồi lâu mới mở to hai mắt nhìn Bách Hợp chăm chú, chân thành nói: “Được.”

Tuy nói biết Âm Tú sẽ đồng ý yêu cầu mà mình nói ra, nhưng khi Bách Hợp nghe được hắn đồng ý thì khóe miệng vẫn không nhịn được cong lên, nước trong chậu đã lạnh từ lâu, đáng tiếc lúc này trong phòng mình lại không có thuốc gì, Bách Hợp cũng chỉ có tìm vải sạch băng bó lại vết thương cho hắn, lại kêu hắn trở về nhớ tìm thuốc đắp lên, lúc này mới nhân lúc không có, dạy hết toàn bộ mấy chiêu thức cuối trong Thuật Luyện Thể Tinh Thần cho hắn, sau khi thấy mỗi động tác Âm Tú đều làm thật chính xác, không có chỗ sai, mới dặn dò hắn sau này mỗi ngày đều nhất định phải chăm chỉ luyện tập, mặc dù không biết cái mà thế giới này gọi là căn cốt là gì, nhưng Thuật Luyện Thể Tinh Thần luyện lâu cũng phân chia cấp bậc, nếu luyện Thuật Luyện Thể đến sau cấp 10 trở đi, thì không chỉ tố chất thân thể tốt hơn nhiều, mà hơn nữa là linh khí thiên địa sẽ thường xuyên đi đảo quanh cơ thể, như vậy cũng giống như có thể mượn linh khí thiên địa tùy thời tùy chỗ vậy, về sau lại càng không cần hấp thu những linh khí này vào cơ thể mà vẫn có thể mượn những linh khí này để công kích.

Nhìn bộ dáng đầy tha thiết của nàng, Âm Tú liền ngoan ngoãn nhất nhất đồng ý, cho đến khi sắc trời đã sắp không rõ, Âm Tú mới nhân lúc không có ai rời khỏi phòng Bách Hợp.

Hôm qua gặp Âm Tú xong, trong lòng Bách Hợp càng lo lắng cho hắn hơn, nhưng việc đã đến nước này, có lo lắng đi nữa thì tạm thời nàng cũng không có biện pháp thay đổi tất cả, Bách Hợp quyết định xuống tay từ Cửu hoàng tử. Hiện giờ Cửu hoàng tử vẫn còn rất nhỏ, có lẽ bởi vì một hoàng tử như vậy không đáng giá để các cung nhân nịnh bợ, nên người bên cạnh bé ít đến đáng thương. Tốn hai ngày hỏi thăm rõ ràng tình huống, giờ Cửu hoàng tử còn chưa đủ bốn tuổi, nhưng trong một cung điện lớn như vậy, ngoại trừ phòng bếp có một cung nữ thô sử ra, thì cung nữ vẩy nước quét nhà trong cung cũng chỉ có một mình Bách Hợp, mặt khác bốn đại cung nữ, tám cung nữ nhị đẳng cùng với hai ma ma vốn ở bên cạnh Cửu hoàng tử lức này chỉ còn lại hai cung nữ, hơn nữa trông hai người này đều cực kỳ không có kiên nhẫn.



Cửu hoàng tử lúc này gầy đến như da bọc xương, tiếng khóc còn yếu ớt hơn cả mèo con, mấu chốt là lúc bé khóc, một trong hai cung nữ thiếp thân bên cạnh bé còn nhéo lên mặt lên người bé, đáng thương cho đứa trẻ bị đánh đến trong mắt đều là sợ hãi, nếu cứ để tình huống như vậy tiếp diễn, Bách Hợp chỉ sợ còn chưa chăm sóc bé được, ngay cả mùa đông này sợ rằng Cửu hoàng tử cũng không qua được, bé đã sắp bốn tuổi rồi, nhưng không có ai dạy bé nói chuyện, ánh mắt lúc nhìn người đều chỉ có mỗi chấn kinh và sợ hãi.

Ngay từ đầu Bách Hợp hết sức có kiên nhẫn, thân thể Cửu hoàng tử ốm yếu, nàng đành phải nghĩ biện pháp điều dưỡng thân thể cho Cửu hoàng tử, buổi tối nhân lúc ban đêm không có ai, Bách Hợp nhịn ăn hai ngày, giữ lại phần nguyên liệu nấu ăn của mình, lấy gạo nấu thành cháo, hấp khô thành mấy khối bánh nhỏ, rồi cất đi, ngày kế liền chạy vào trong phòng Cửu hoàng tử.

Trong cung điện cũ nát một bóng người cũng không có, hai cung nữ ngủ thẳng đến lúc này còn chưa dậy, Cửu hoàng tử mở to đôi mắt nhìn chằm chằm thấy Bách Hợp đi vào, trong mắt liền hiện lên mấy phần sợ hãi.

“Đừng sợ, đừng sợ.” Bách Hợp đi từ từ đến chỗ bé, vừa lấy bánh mà đêm qua đã làm ra. Đứa bé này không biết đã đói bụng bao lâu, lúc thấy có đồ ăn liền nuốt nước miếng. Bách Hợp dụ dỗ bé tới ăn, Cửu hoàng tử chỉ do dự chốc lát, liền vươn bàn tay đi ra, thử thăm dò cầm lấy bánh, đôi tay của bé đen thui, trong kẽ móng tay đều là bùn, sau khi lấy được bánh liền liều mạng nhét vào miệng. Bách Hợp vội vàng lấy nước cho bé, bé uống liên tiếp mấy hớp, rồi lại liều mạng nhét bánh vào miệng, ánh mắt cũng liền rơi vào mấy cái bánh trên tay Bách Hợp.

Dùng mấy khối bánh gạo tự chế rất dễ dàng liền lấy được sự tin tưởng của Cửu hoàng tử, lúc đầu Bách Hợp chỉ là mang đồ ăn cho bé, sau khi thân thuộc với bé hơn, Bách Hợp liền rửa mặt cắt móng tay đầu tóc cho bé. Ban đầu đứa bé này tràn đầy phòng bị với Bách Hợp, nhưng dần dần lại bắt đầu dính lấy Bách Hợp. Bách Hợp cũng từ ban đầu còn tránh hai cung nữ lén lút tiếp xúc với Cửu hoàng tử, đến càng về sau lại dần dần xuất hiện bên cạnh Cửu hoàng tử một cách quang minh chính đại. Hai cung nữ kia cũng không bài xích hành vi như vậy của Bách Hợp, mà ngược lại còn có một loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm, trước kia các nàng ở lại đây chỉ là vì không có biện pháp thôi, trong cung này ai cũng không hy vọng ở bên cạnh một hoàng tử vô dụng, nhất là hoàng tử đã không được Hoàng đế sủng ái thậm chí ngay cả mẹ ruột cũng không có như Cửu hoàng tử, nếu sau này Cửu hoàng tử gặp phải chuyện gì chết đi, vậy người trong cung này không phải bị chôn cùng thì cũng sẽ bị đuổi đến Hoàng lăng hầu hạ.

Tính mạng của cung nữ không đáng giá, cho nên hầu hết mọi người trong cung này đều tự nghĩ biện pháp ra ngoài, tránh cho trì hoãn thời gian lại già đi, nay củ khoai lang phỏng tay Cửu hoàng tử này đã có Bách Hợp tiếp nhận, hai người đều ngầm thừa nhận. Không tới hai ngày, một trong số hai người này liền vội vàng thu dọn đồ đạc của mình rời khỏi cung điện này.

Bách Hợp dọn vào một cung điện nhỏ bên cạnh chủ điện của Cửu hoàng tử, quan hệ của nàng và Cửu hoàng tử càng ngày càng khăn khít, từ ban đầu khi thấy Bách Hợp liền sợ hãi, từ từ đến sau này khi bé không nhìn thấy Bách Hợp, ngược lại còn khóc lên, bé vẫn nhát như chuột, nhưng lại càng ngày càng dính Bách Hợp hơn, thậm chí về sau nếu Bách Hợp trở về phòng mình ngủ, Cửu hoàng tử cũng sẽ run run tìm đến phòng nàng ngủ.

May mà trong nhiệm vụ trước kia từng có kinh nghiệm chăm trẻ mấy lần, huống chi Cửu hoàng tử thân cận nàng là một chuyện tốt, Bách Hợp cũng không từ chối sự thân cận của Cửu hoàng tử, làm cho Cửu hoàng tử tin tưởng nàng còn dễ hơn trong tưởng tượng của Bách Hợp, trong cung điện tràn đầy ác ý với Cửu hoàng tử này, muốn dỗ được một đứa bé chưa đầy bốn tuổi, còn dễ hơn trong tưởng tượng của Bách Hợp.

Cứ như vậy chớp mắt liền qua hai năm, trong hai năm này Cửu hoàng tử càng ngày càng không thể xa Bách Hợp, cung nữ còn lại bên cạnh bé cũng tìm nơi khác chuyển đi, ngay cả cung nhân trong phòng bếp nhỏ thì ngay từ nửa năm trước đã nghĩ cách nhận mẹ nuôi sau đó liền điều đến nơi khác. Trong chớp mắt, Bách Hợp và Cửu hoàng tử giống như bị cả hoàng cung quên lãng, ngoại trừ Bách Hợp cứ cách mấy ngày sẽ ra điện nhận nguyên liệu nấu ăn ra, thì cả hoàng cung thật giống như đều đã quên trong cung còn có một Cửu hoàng tử, thỉnh thoảng Âm Tú cũng sẽ tới đây, nhưng thời gian hắn tới càng ngày càng ít, giờ hắn đã trở thành hồng nhân bên cạnh Tào công công, được Tào công công của Đô tri giám cho đảm nhiệm một trong các Chưởng tỷ giám, mặc dù trong cung không coi là nhân vật lợi hại cỡ nào, nhưng dưới tình huống cả hoàng cung chỉ tính nội thị thôi cũng đã có hai vạn người, mà Âm Tú có thể trổ hết tài năng đi ra từ đó, cũng đủ để thấy bản lĩnh của hắn, khoảng thời gian hắn tới càng dài, vết thương trên người liền càng nặng, bình thường Bách Hợp cũng sẽ nghe được tin tức của hắn, nhưng đều không phải là danh tiếng gì tốt, không ngoại lệ, đều là đang mắng hắn tiếp tay cho giặc.

Trong hai năm ở đây, dưới sự phối hợp của Thuật Luyện Thể, nội lực của Bách Hợp tăng trưởng thật lớn, mặc dù nàng còn chưa đạt tới trình độ tiện tay là có thể mượn linh khí thiên địa để dùng, nhưng thực lực như hiện tại cũng đã không phải chuyện đùa rồi, có điều Bách Hợp chưa có cơ hội giao thủ với võ giả của thế giới này, nên cũng không biết bây giờ mình còn kém cái trình độ gọi là Tông sư kia bao xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook