Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 485: Chương 484: Cô gái cá chép báo thù (bốn)

Hoàn Nhĩ WR

07/07/2018

Cô vốn không cần thiết giải thích mình muốn làm cái gì cho cô bé này, nhưng thay vì để đến lúc trong phủ hoài nghi sau đó lời đồn nổi lên bốn phía, chẳng bằng lắm mồm giải thích một câu, quả nhiên trên mặt cô bé này lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, thấy Bách Hợp không có dặn dò khác thì vội vàng lui ra ngoài. Đợi cô vừa đi, Bách Hợp thừa dịp bốn phía không có người nào, thư giãn gân cốt chuẩn bị tập luyện thể thuật tinh thần và luyện cả Đạo Đức Kinh.

Nhiệm vụ lần hết sức khẩn cấp, thời gian cô tiến vào nhiệm vụ cũng không phải là lúc chưa kết hôn với Vân Mộ Nam, vì vậy cô căn bản không có nhiều thời gian chuẩn bị, nhiều nhất nửa năm thời gian cô sẽ phải đối mặt với cá yêu đầy người lệ khí, hơn nữa trong vòng nửa năm này, cô còn muốn cố gắng hết sức đi cứu người Quan gia, nghĩ đến trong kịch tình, sau khi con cá yêu chết sau bản thân cô ta sẵn có pháp lực, oán khi vì chết ở trong lòng đàn ông mình yêu thương cùng với lực lượng do nguyền rủa cô ta hạ ở trên người Vân Mộ Nam cắn trả làm cho quanh thân cô ta quấn đầy lệ khí và lực nguyền rủa, lực sát thương lại càng gia tăng gấp mấy lần, vì vậy sau khi chết còn có thể hóa thành thật thể đi ra ngoài ăn thịt người hại người.

Thời gian cấp bách như vậy, cho dù là không cứu được người Quan gia, ít nhất cũng có thể bảo vệ cho con gái của nguyên chủ, cô chỉ có nửa năm thời gian, Bách Hợp không biết mình có thể luyện đến trình độ nào, nhưng lúc này cô căn bản không dám lãng phí thời gian, sau khi hơi hoạt động một chút gân cốt, cô liền bắt đầu luyện luyện thể thuật tinh thần, dẫn thiên địa linh khí vào trong cơ thể bắt đầu từ từ vận chuyển lên Đạo Đức Kinh. Lần này cô cũng vẫn có một thân thể có căn cốt thượng giai, lúc linh khí nhập vào cơ thể cơ hồ không phí sức lực nào, Bách Hợp nhất tâm nhị dụng dẫn đạo linh khí này vận chuyển ở trong người.

Cô cũng không phải là kẻ ngu, lúc trước Bách Hợp hoài nghi mình nhiều lần liên tiếp tiến vào thân thể trong nhiệm vụ bất kể là luyện võ hay là luyện tập đạo đức thuật, đều hết sức thông thuận, dường như trời sinh ra vốn là hạt giống tốt về tập võ tập đạo thuật, tình huống như thế thỉnh thoảng một hai lần thì không có gì. Nhưng mỗi lần đều như thế, rất khó không để cho cô có hoài nghi, cô cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như là kể từ khi cô nhận được ấn kí trong trị giá thuộc tính, mà nguyên nhân nhận được ấn ký, lại là bởi vì cô thân cận cùng Lý Duyên Tỷ, Lý Duyên Tỷ từng giải thích qua cái ấn ký này, nói là sau khi có cái ấn ký này sẽ tương đương với việc mình được chia sẻ một chút năng lực từ trên người anh. Bách Hợp nghĩ được như vậy, khuôn mặt không tự chủ được bắt đầu có chút nóng lên.

Bên ngoài sắc trời dần dần sáng lên, sương mù dày đặc bao xung quanh phòng từ từ tản đi. Cái cảm giác âm lãnh cũng bắt đầu dần dần tản đi, lúc này Bách Hợp cũng cảm giác cả người đều nóng lên, cảm giác rét lạnh từ trong xương truyền đến lúc mới tiến vào nhiệm vụ cũng sớm đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, lần này phối hợp luyện thể thuật tinh thần với luyện tập Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh có hiệu quả vô cùng tốt. Mặc dù thân thể vẫn là lần đầu tiên luyện tập, nhưng linh khí tiến vào trong cơ thể đã bắt đầu từ từ du tẩu ở trong gân mạch. Nếu là trước kia, lần đầu tiên luyện tập nhiều nhất chỉ để cho gân mạch có thói quen có linh khí tồn tại thôi, lần đầu tiên nhất định sẽ không lưu được linh khí lại, cho đến khi nhiều lần luyện tập sau linh khí mới có thể dần dần tồn tại ở trong người, tương tự với đạo lý trước lạ sau quen.

Bách Hợp duỗi lưng một cái, vốn chuẩn bị luyện tập lần nữa, tiểu nha đầu canh giữ ở bên ngoài nhút nhát gõ cửa: “Phu nhân, Đại thiểu thư tới đây.”

Thân thể này vừa nghe thấy mấy chữ ‘ Đại tiểu thư ’, thoáng cái nước mắt không tự chủ được bừng lên. Cô đưa tay bụm miệng, cố nén suýt nữa phát ra âm thanh nghẹn ngào, cuống quít hô một câu: “Để cho Đại tiểu thư nhanh đi vào.”

Trong kịch tình, Vân Xảo con gái duy nhất của Quan Bách Hợp chết thảm, chuyện này suýt nữa để cho cuối cùng Quan Bách Hợp suy sụp nổi điên lên, lúc này nghe thấy con gái tới đây, gần như Bách Hợp khó khống chế được cỗ thân thể này, lúc này Bách Hợp rõ ràng đã có phòng bị, nhưng thân thể vẫn đi đến mở cửa, bà vú ôm một bé gái chải kiểu tóc song nha, mặt mũi trắng nõn nhu thuận, mặt mày loáng thoáng có năm phần giống Vân Mộ Nam vào trong nhà.

Gần đây bởi vì Quan Bách Hợp cãi nhau với chồng cho nên tâm tình không được tốt, ngay cả ánh mắt Vân Xảo lúc nhìn Bách Hợp cũng có chút nhút nhát, trẻ con rất nhạy cảm với cảm xúc của người lớn, vì vậy trong kịch tình trong khoảng thời gian này vốn được dạy dỗ rất ngoan ngoan Vân Xảo lại càng nghe lời đến mức làm cho người ta có chút đau lòng, thấy lúc Bách Hợp vươn hai cánh tay ra, làm ra tư thế muốn vuốt ve, trong miệng mềm nhũn kêu một tiếng: “Mẹ”

Lúc này trái tim Bách Hợp đập hết sức lợi hại, cô liên tiếp thở sâu mấy hơi, mới đưa tay nhận lấy Vân Xảo, hỏi hôm qua cô bé làm những thứ gì, có biết điều nghe lời hay không, ăn cơm chưa, cô bé ba tuổi đều nhu thuận trả lời, giống như là cảm giác được hai ngày này tâm tình Bách Hợp có chút bình tĩnh lại, trên mặt cô bé này khó được lộ ra mấy phần nụ cười, có chút ngượng ngùng chỉ tóc mà hôm nay sáng sớm bà vú đã thay cô bé buộc cho Bách Hợp nhìn: “...... Hôm nay sáng sớm bà vú buộc cho con, còn dùng dây chun màu đỏ......”

Bộ dáng cô bé này có chút kiêu ngạo lại có chút e lệ, thêm một đôi mắt to ngập nước cùng khuôn mặt, quả thật hết sức chọc người thích, thời điểm mọi người đang cười thành một đoàn, trong lúc bất chợt bên ngoài sân có một trận tiếng mèo kêu thê lương vang lên:

“Meow” ngay sau đó là một hồi ‘ tích tích tác tác ’, giống như tiếng bụi cỏ bị giẫm truyền đến, lúc này vốn là sáng sớm an tĩnh làm cho người ta sởn cả gai ốc.



Bên ngoài sân vốn yên tĩnh đến lợi hại, trong nhà cũng bởi vì có trẻ con tới mới náo nhiệt thêm mấy phần, không ngờ tiếng mèo kêu vừa vang lên, trong nhà ngoại trừ Bách Hợp đang ngồi mấy người còn lại đều giật nảy mình, Vân Xảo mới vừa rồi còn sắc mặt ửng đỏ thoáng cái bị làm cho sợ đến sắc mặt trắng bệch, hai tay vòng quanh eo Bách Hợp, thân thể nhỏ nanh xinh xắn bắt đầu không nhịn được phát run lên, nhưng do được dạy dỗ gia giáo làm cho bé không khóc ra tiếng, mà còn cố gắng có bộ dạng trấn định, nhưng bé càng như vậy, ngược lại càng làm cho người ta có chút đau lòng.

“Con mèo chết tiệt này!” Bà vú cũng bị làm cho sợ đến không nhẹ, thân thể cũng run rẩy theo, sắc mặt tái nhợt gần như phát xanh, lúc Bách Hợp còn chưa mở miệng, theo bản năng bà mở miệng đã mắng, chẳng qua là bà vú rất nhanh đã tỉnh táo lại, nghĩ tới mình mới vừa mất lễ nghi ở trước mặt nữ chủ nhân, nghĩ đến gần đây tính cách Quan Bách Hợp có chút cuồng loạn, lại nghĩ đến đến gần đây chuyện xảy ra ở Quan gia khiến tâm tình cô không tốt, sau khi trở về còn náo loạn xích mích cùng Vân Mộ Nam, người hầu Vân gia ngay cả bước đi đều phải cẩn thận từng li từng tí rất sợ chọc khiến cô không vui, thế mà chính mình còn ở trước mặt cô bật thốt lên mắng một tiếng, bà vú bị làm cho sợ đến thoáng cái liền té quỵ trên đất, cả người đều run rẩy: “Phu nhân tha mạng.”

Ở địa khu Hoài Nam, Vân Mộ Nam chính là thổ hoàng đế xưng bá một phương, tính mạng mọi người đều trong lòng bàn tay của anh, mặc dù từ nhỏ Quan Bách Hợp được người trong nhà bảo vệ vô cùng tốt, tâm tính coi như là ôn nhu thiện lương, nhưng rốt cuộc xuất thân từ gia đình quân phiệt, gả chồng lại là quân phiệt, có khi căn bản không cần phân rõ phải trái, bà vú rất sợ mình họa là từ ở miệng mà ra chọc Bách Hợp không vui làm cho cô phái người mang mình đi đập chết, lúc này nước mắt đều chuyển động ở trong hốc mắt rồi.

Lúc đầu Bách Hợp nghe tiếng mèo kêu cũng theo bản năng sợ run cả người, cô cũng không phải là sợ, làm nhiều nhiệm vụ như vậy, có tràng diện gì mà cô chưa từng thấy qua? Chẳng qua là cô nhớ mang máng trong kịch tình trước khi chết Quan Bách Hợp đã từng thật giống như nghe được tiếng mèo kêu, lúc này Bách Hợp linh quang chợt lóe, cũng không thèm so đo cùng bà vú, ngược lại cau mày hỏi: “Trong nhà gần đây hình như có nhiều mèo hoang hơn.”

Người thông minh vừa nghe nói như thế liền cuống quít từ trong nhà lui ra ngoài, không mất quá nhiều thời gian, một bà tử cúi đầu khom lưng cười theo, trong tay tóm một con mèo đen còn đang giãy dụa đi vào trong nhà: “Phu nhân, chính là con súc sinh này quấy rầy đến sự yên tĩnh của phu nhân.”

Con mèo đen này thoạt nhìn hết sức to béo, lúc bị bắt được cũng không kinh hoảng, trong miệng chỉ phát ra tiếng kêu nghẹn ngào nức nở, một đôi mắt to tròn căng nhìn chằm chằm Quan Bách Hợp cùng với Vân Xảo, bộ dáng kia khiến Vân Xảo run môi lên, Bách Hợp theo bản năng đưa tay vỗ lưng Vân Xảo, nhẹ giọng dụ dỗ cô: “Ngoan, Xảo nhi của mẹ không sợ......”

Trong khi cô nói chuyện, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, người trong nhà vô ý thức quay đầu đi xem, trong miệng bà tử bắt mèo kia phát ra một tiếng hét thảm, con mèo đen vốn bị bà ta tóm trong tay giống như là bắt được cơ hội, ra sức nhảy, móng vuốt cào vào tay khiến máu tươi chảy đầm đìa rồi nhảy xuống đất, nó đang muốn chạy trốn, nhưng trong miệng đã truyền đến hét thảm một tiếng, mèo đen bị một bàn chân đi giày quân đội đạp ở trên mặt đất, liều mạng giãy dụa cũng không chạy thoát, trong miệng phát ra tiếng kêu ‘ ngao ngao ’ thảm thiết, một bàn tay to với khớp xương rõ ràng dễ dàng túm được chỗ thịt mèo ở cổ nó, nhéo nó lên:

“Dọa đến em rồi?”

Một giọng nam có chút nguội lạnh vang lên, lúc này mọi người mới giống như là phục hồi tinh thần lại, cuống quít quỳ xuống thỉnh an: “Lão gia vạn an.”

Lúc này Bách Hợp mới dừng ánh mắt ở trên người chồng của nguyên chủ, đều nói Vân Mộ Nam là mỹ nam tử nổi danh ở địa khu Hoài Nam, trong kịch tình ấn tượng mà Vân Mộ Nam lưu lại cho Quan Bách Hợp tất cả đều là tốt đẹp, nhưng đến lúc này Bách Hợp mới tận mắt nhìn thấy mỹ nam tử để cho cá chép yêu cũng không nhịn được vừa gặp đã yêu trong kịch tình, trên người Vân Mộ Nam có khí chất thanh nhã, thân là quân phiệt tay cầm trọng binh, thoạt nhìn trên người anh quả thực không có một chút mùi máu tanh, cũng không mang hơi thở thô lỗ của giặc cỏ, ngược lại anh giống như là người đọc sách nho nhã đoan trang đi ra từ trong bức họa, bên trong hết sức quy củ mặc áo sơ mi trong, quân trang được cài vô cùng chỉnh tề, phía ngoài mặc áo khoác ngoài là quân trang màu xanh biếc, một thân quần áo này quân phục này khiến cho trong bộ dáng văn nhã của anh lộ ra mấy phần anh tuấn của quân nhân, loại khí chất mâu thuẫn này ngược lại làm tăng thêm mấy phần ý nhị mê người cho anh.

Lúc này anh một tay ôm theo mèo, vật nhỏ mới vừa ở trong tay bà tử lúc còn đang giãy dụa lúc này giống như là bị cầm mạch máu vậy, an tĩnh phát ra tiếng kêu nhỏ bé yếu ớt, một bộ không dám nhúc nhích.

“Mèo này là lão gia nuôi?” Bách Hợp ôm con gái đứng dậy, Vân Xảo mới vừa vẫn ngồi ở trên người cô hết sức ngoan ngoãn, lúc này giãy dụa hai cái nhảy xuống trên mặt đất, cung kính đi về phía Vân Mộ Nam hành lễ, dùng giọng nói thanh thúy gọi một tiếng: “Cha.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook