Chương 606: Chương 605: Vì đại nghĩa diệt thân (13)
Hoàn Nhĩ WR
07/07/2018
Edit: BeHaibarai
Beta: Sakura
Hai ngày này Đậu Hải Ca ở trong Cao vương phủ, cùng Cao Dịch thương lượng qua, hắn ở chung với Bách Hợp nhiều năm, biết rõ Bách Hợp võ công cao cường, nếu muốn giết cô cũng không dễ dàng, huống chi nếu đến lúc đó Bách Hợp muốn chạy trốn, cho dù Cao Dịch lãnh binh vây sào cũng không bắt được cô.
Quan trọng nhất là Cao Dịch quyền cao chức trọng có muốn động binh được có lý do, bởi vậy Cao Dịch nhìn như phong quang, muốn đối phó người bình thường coi như cũng được, nhưng đối phó với Bách Hợp không môn không phái rồi lại thân thủ kỳ cao thì rất khó, nên Đậu Hải Ca ra mặt là tốt nhất, hắn suy nghĩ giống hệt như trong nguyên tác, lợi dụng chính mình trước mắt họ Đậu, cùng Bách Hợp mặt ngoài là thân phận tỷ đệ, lấy được tín nhiệm của cô rồi giết chết cô.
Nếu như vạch mặt còn có khả năng lưu lại hậu hoạn thì phương pháp này là ổn định nhất đấy.
Bách Hợp nhìn chằm chằm vào bộ xiêm y trên người Đậu Hải Ca, hai ngày đã quen mặc sa tanh nên hắn không quen măc vải thô, Đậu Hải Ca thông minh quá sẽ bị thông minh hại, chỉ tiếc đừng nói cô biết rõ cốt truyện đã có phòng bị không có khả năng tin tưởng hắn, cái đó sợ nếu không biết trước cốt truyện, bằng quần áo của hắn ngày hôm nay thì Bách Hợp cũng không có khả năng mắc mưu hắn.
Tưởng rằng mình nói ra người có quan hệ cùng Đậu gia lúc trước, còn nói vị quen biết cũ này còn muốn thay Đậu gia báo thù, tất nhiên Bách Hợp phải hiếu kỳ truy vấn, không nghĩ tới Đậu Hải Ca đem mồi nhử vứt ra ngoài mà Bách Hợp con cá này lại không cắn câu, hắn cắn răng, không đợi đến Bách Hợp trả lời, tự mình nói tiếp: “Hắn chính là Cao vương phủ Cao vương gia! Tỷ tỷ biết Cao vương gia không?”
Đậu Hải Ca nói xong lời này, ngẩng đầu nhìn Bách Hợp, muốn từ trên mặt cô nhìn ra vài phần đầu mối. Nhưng Bách Hợp lại cố ý không nói lời nào, biểu lộ cũng lãnh đạm, ánh mắt cô luôn luôn chăm chú vào trên người Đậu Hải Ca, lúc này Đậu Hải Ca ngẩng đầu lên vừa vặn với ánh mắt cô, nên không khỏi dọa ra một thân mồ hôi lạnh đến: ” Cao vương gia là người mà phụ thân lúc trước kết bái chi giao, giờ đã truy tra nguyên nhân Đậu gia gặp chuyện không may, biết rõ tỷ tỷ còn tại thế nên mừng rỡ. Vốn muốn phái người tới tiếp tỷ tỷ vào phủ, nhưng lại sợ gióng trống khua chiêng đưa tới đám áo đen kia chú ý…”
Bách Hợp không nói gì nên Đậu Hải Ca phải nói tiếp, tình huống này khác xa tưởng tượng của hắn nên hắn vụng trộm nguyền rủa Bách Hợp vài tiếng, nói cả buổi không đợi đến trả lời, còn nói thêm:
“Nhưng Cao vương gia sợ tỷ tỷ bị hại nên muốn tiếp tỷ tỷ vào phủ.”
Nói ra mục đích xong, Bách Hợp cũng đã sớm quyết định sẽ nguyện ý cùng hắn đi Cao gia, dù sao kế tiếp hát tuồng cô phải vào Cao gia mới có thể diễn được, nhưng lúc này thấy Đậu Hải Ca muốn dụ mình nhập bẫy, rồi lại nói giọng kiểu Cao vương phủ vì niệm và tình cũ bố thí mình, cô lại cố ý làm ra vẻ khó xử: ” Bạn cũ cái gì? Nếu thật là bạn cũ, lúc trước Đậu gia gặp chuyện không may sao không thấy hắn một lần? Lúc này ai cần hắn giả vờ tốt bụng?”
“Không phải, lúc trước Đậu gia gặp chuyện không may thì Cao vương gia cũng đang đứng ở thế nguy nan…” Đậu Hải Ca thật vất vả đợi đến lúc Bách Hợp mở miệng, lại không nghĩ rằng Bách Hợp mới mở miệng chính là phản bác, hắn vô ý thức giải thích hai câu, Bách Hợp đã cắt đứt hắn:
“Lúc trước trong lúc nguy nan, về sau hắn đã phát đạt làm Vương gia, thủ hạ binh lính nhiều như vậy, sao không truy tra ra hung phạm hại Đậu gia?”
“Binh sĩ lại không phải mình dưỡng tư binh, làm sao có thể tùy ý chỉ huy…” Đậu Hải Ca nghe được Bách Hợp nói xấu Cao Dịch thì trong lòng có chút không khoái. Đáp trả lại cô một câu thế nhưng lại bị Bách Hợp cắt đứt:
“Tốt rồi ngươi đừng nói nữa, người ta nói cái gì ngươi sẽ tin cái đó. Người ta chỉ hươu bảo ngựa, ngươi có phải hay không cũng muốn gật đầu đồng ý rồi hả? Thấy Cao vương gia có quyền thế nên người muốn nịnh bợ thích làm tay sai thì làm, cái loại không có tiền đồ, Đậu gia sinh ra ngươi thật vô dụng, cút ra ngoài.” Bách Hợp mắng xối sả khiến sắc mặt Đậu Hải Ca xanh lét, trắng rồi vừa đen, lại cố nén không dám lên tiếng, Bách Hợp chứng kiến bộ dáng này của hắn, lại nói: “Văn không thành võ chẳng phải, ngu dốt ngược lại là lành nghề, người ta ba hai câu nói ngươi cũng tin, uổng ta dạy cho ngươi nhiều năm, thật sự là bùn nhão hồ không bên trên tường!”
Đậu Hải Ca bắt đầu khởi động sát cơ trong lòng, lúc này nắm đấm giấu ở dưới ống tay áo gắt gao nắm lại, toàn thân căng cứng lại nhưng vẫn ẩn nhẫn lấy quỳ trên mặt đất, mãi về sau mới cắn chặt răng căn đáp: “Tỷ tỷ dạy rất đúng.”
Đây là câu nói hắn thường nói trước mặt Bách Hợp, nhưng bởi vì hiện tại nhận thức phụ thân, biết mình vốn là thế tử tôn quý thì lúc hắn nói như thế thì cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng lúc này trước mặt Đậu Hải Ca không phải đối thủ của Bách Hợp, cho dù hận đến cắn răng thì hắn cũng không dám làm gì, chỉ trong lòng chỉ nghĩ đến một ngày kia nhất định muốn đem Bách Hợp nghiền xương thành tro, mới có thể tiêu mối hận trong lòng hắn.
Nhìn xem trong kịch bản cũ hắn thường xuyên bày biện một trương mặt lạnh, mấy câu nghẹn chết Đậu Bách Hợp khó chịu, lại còn phải dỗ dành Đậu Hải Ca này còn nhỏ đã mất đi song thân ăn hết đau khổ, lúc này nhân vật biến hóa quỳ ở trước mặt mình, thì trong lòng Bách Hợp không tự chủ được sinh ra cảm giác thống khoái, lúc ấy bởi vì Đậu Hải Ca không quen nhìn nguyên chủ thành lập Ám Điện làm việc khác người, thường xuyên lạnh mặt với nàng, nguyên chủ nghĩ đến hắn là đệ đệ duy nhất của mình, bởi vậy trong lòng mặc dù có chút ủy khuất nhưng vẫn cố nhẫn nại, nhưng cái mùi vị kia nhất định là không dễ chịu đấy.
Lúc này phong thủy luân chuyển, quỳ trên mặt đất biến thành Đậu Hải Ca, tùy tâm sở dục quát tháo người biến thành chính mình, cường hành nhẫn nại, đã bị ăn mắng còn phải nói xin lỗi biến thành Đậu Hải Ca, hắn mới biết được cái loại cảm giác này có nhiều khó chịu.
“Cút ra ngoài, ta muốn luyện công.” Bách Hợp thưởng thức một hồi sắc mặt khó coi của hắn, lúc này mới chậm rì rì phân phó một câu, Đậu Hải Ca vừa mới bị mắng thảm như vậy đâu dễ chịu từ bỏ ý đồ, hắn nhịn phẫn nộ, miễn cưỡng nói: “Tuy không nên nói nhưng ta cũng phải nói ra, Cao vương gia vô cùng thành tâm…”
“Lúc này ngươi chỉ muốn nịnh nọt Cao vương gia, chỉ sợ người ta đi ỉa ngươi còn nói là thơm đu rồi, truy tra tung tích hung phạm Đậu gia? Hừ, chuyện cười, Đậu gia ta thù không cần người khác tới báo, giết người Đậu gia, ta sẽ truy ra hết.”
Bách Hợp thốt ra lời này thì Đậu Hải Ca rốt cuộc không cách nào nhịn được, cô tái mở miệng lại để cho Đậu Hải Ca đi ra ngoài, Đậu Hải Ca cúi thấp đầu thối lui ra khỏi ngoài cửa phòng, vừa ra khỏi cửa thì sắc mặt hắn vừa dữ tợn lại khó nhìn, trong lòng nghĩ Bách Hợp giết trăm ngàn lượt, vừa hận vừa mắng: “Âm dương quái khí (*) tiện nhân!” Lúc này mới cảm thấy thư thái hơn nhiều.
Tuy nói lúc này đây mục đích cũng không có đạt thành, nhưng Đậu Hải Ca không có bởi vậy liền buông tha, hắn lần này thành thành thật thật đứng ở trong khách sạn,ngay cả gặp Chu Nhụy Nhi cũng không, chỉ chờ Bách Hợp quên chuyện cũ, chờ nàng hết giận thì nói chuyện Cao vương gia, cho dù nàng ta không chịu đi Cao vương phủ, nhỡ không còn cách nào thì trực tiếp tại trong khách sạn hạ dược nàng, chỉ cần có thể phế đi võ công của nàng, dù là chỉ phế một nửa thì mình cũng có thể giết nàng. Tuy nói tại động thủ trong khách sạn không tiên bằng trong Cao vương phủ, nhưng Đậu Hải Ca lúc này chỉ muốn dục trừ Bách Hợp cho thống khoái, hắn đã không cố được nhiều như vậy, đến lúc đó hắn còn muốn đốt cháy khách sạn để hủy thi diệt tích!
Mấy ngày kế tiếp Đậu Hải Ca chỉ nghĩ tới sau khi thành công cảm giác thống khoái như nào, tâm tình cũng không hề tối tăm phiền muộn như trước, ngẫu nhiên thấy Bách Hợp thì trên mặt còn có thể mang theo nịnh nọt vui vẻ, đáng tiếc hắn tiễn đưa trà Bách Hợp sẽ không uống, đồ ăn hắn chạm qua thì Bách Hợp cũng không động, liên tiếp vài ngày vụ việc chưa có tiến triển còn Đậu Hải Ca đang có chút ít sốt ruột thì Chu Nhụy Nhi lại tìm tới cửa.
Nghe được bên cạnh truyền đến tiếng mở cửa rất nhỏ, lỗ tai Bách Hợp thoáng cái giơ lên, cô tựa ở cạnh cửa nhìn ra, thấy nữ tử giả trang tựa vách tường đưa mảng lụa trong cửa phòng Đậu Hải Ca, cô gái này làm rất nhẹ nhàng, đáng tiếc lại không có giấu diếm được tai mắt Bách Hợp, cô cẩn thận nhìn chằm chằm vào, rất nhanh bên cạnh truyền đến tiếng bước chân đi đi lại lại cùng với ‘Soẹt soẹt rè rè’ phảng phất âm thanh tơ lụa bị mở ra, kế tiếp không còn có động tĩnh gì nữa, cả ngày Đậu Hải Ca vẫn đi theo bên cạnh cô, nhưng hai đầu lông mày lại không tự chủ được lộ ra vài phần âm trầm, nhất là sắc trời dần dần chìm xuống, ánh mắt của hắn càng hiện lên vẻ không vui.
Trước bữa tối hắn đi đâu đó nhưng cũng không lâu lắm rồi trở về thì chưởng quầy áy náy tới, nói là muốn đổi gian phòng khác cho Đậu Hải Ca, chưởng quầy chỉ nói gian phòng hiện tại của Đậu Hải Ca là một vị khách quen của tửu lâu thường ở đấy, trước đó vài ngày khách quen rời kinh, hôm nay trở về mà vị khách quen này chỉ thích cái gian phòng kia, bởi vậy lúc này làm phiền Đậu Hải Ca đổi phòng, tửu lâu nguyện làm chút ít đền bù tổn thất.
Đậu Hải Ca không kiên nhẫn quát tháo chưởng quầy vài câu, chưởng quầy đều cười theo không dám lên tiếng, Bách Hợp nhìn xem trận này trò hay thì cười thầm.
Cuối cùng Đậu Hải Ca đổi đến phòng cách xa phòng Bách Hợp. Nửa đêm canh ba, quả nhiên Đậu Hải Ca hành động, Bách Hợp lặng lẽ đi theo phía sau hắn, đang suy đoán xem có phải Cao Dịch phái người đến hay không, lại không nghĩ rằng hắn ra khỏi tửu lâu cũng không có chạy tới Cao vương phủ, ngược lại chạy về hướng khác đến một cái sân viện nào đó rồi mới thở ra một hơi, sửa sang xiêm y, một tay đẩy cửa phòng không khóa ra.
Dân trạch chỉ có hai người ở, nghe được tiếng động bên ngoài, bên trong một người mặc đấu bồng chạy ra lúc thấy Đậu Hải Ca thì nhẹ nhàng thở ra, sau khi tháo đấu bồng tới thì lao về phía hắn:
“Hải Ca!” Chu Nhụy Nhi nhẹ giọng vang lên, dưới ánh trăng khuôn mặt thanh tú hiện vẻ vui mừng cùng tình ý, nhưng vẻ mặt Đậu Hải Ca lại không kiên nhẫn: “Nhụy nhi, hiện tại ta đi theo Đậu Bách Hợp bên người vô cùng nguy hiểm, muội có chuyện gì mà nhất định phải bảo ta đi ra?”
Gần đây Đậu Hải Ca luôn luôn không hoàn thành nhiệm vụ, khi biết cha ruột mình là ai thì cũng biết rõ mình là Thế tử gia Cao vương phủ, nhưng lại không thể hồi phủ hưởng phúc mà phải muốn đi theo bên người Bách Hợp nịnh nọt nịnh bợ, lửa giận trong lòng càng ngày càng tăng, không nghĩ tới lúc này Chu Nhụy Nhi lại tìm người đến thông tri hắn, ước gặp mặt: “Chưa làm xong chuyện, tốt nhất chúng ta không nên liên lạc với nhau.”
Beta: Sakura
Hai ngày này Đậu Hải Ca ở trong Cao vương phủ, cùng Cao Dịch thương lượng qua, hắn ở chung với Bách Hợp nhiều năm, biết rõ Bách Hợp võ công cao cường, nếu muốn giết cô cũng không dễ dàng, huống chi nếu đến lúc đó Bách Hợp muốn chạy trốn, cho dù Cao Dịch lãnh binh vây sào cũng không bắt được cô.
Quan trọng nhất là Cao Dịch quyền cao chức trọng có muốn động binh được có lý do, bởi vậy Cao Dịch nhìn như phong quang, muốn đối phó người bình thường coi như cũng được, nhưng đối phó với Bách Hợp không môn không phái rồi lại thân thủ kỳ cao thì rất khó, nên Đậu Hải Ca ra mặt là tốt nhất, hắn suy nghĩ giống hệt như trong nguyên tác, lợi dụng chính mình trước mắt họ Đậu, cùng Bách Hợp mặt ngoài là thân phận tỷ đệ, lấy được tín nhiệm của cô rồi giết chết cô.
Nếu như vạch mặt còn có khả năng lưu lại hậu hoạn thì phương pháp này là ổn định nhất đấy.
Bách Hợp nhìn chằm chằm vào bộ xiêm y trên người Đậu Hải Ca, hai ngày đã quen mặc sa tanh nên hắn không quen măc vải thô, Đậu Hải Ca thông minh quá sẽ bị thông minh hại, chỉ tiếc đừng nói cô biết rõ cốt truyện đã có phòng bị không có khả năng tin tưởng hắn, cái đó sợ nếu không biết trước cốt truyện, bằng quần áo của hắn ngày hôm nay thì Bách Hợp cũng không có khả năng mắc mưu hắn.
Tưởng rằng mình nói ra người có quan hệ cùng Đậu gia lúc trước, còn nói vị quen biết cũ này còn muốn thay Đậu gia báo thù, tất nhiên Bách Hợp phải hiếu kỳ truy vấn, không nghĩ tới Đậu Hải Ca đem mồi nhử vứt ra ngoài mà Bách Hợp con cá này lại không cắn câu, hắn cắn răng, không đợi đến Bách Hợp trả lời, tự mình nói tiếp: “Hắn chính là Cao vương phủ Cao vương gia! Tỷ tỷ biết Cao vương gia không?”
Đậu Hải Ca nói xong lời này, ngẩng đầu nhìn Bách Hợp, muốn từ trên mặt cô nhìn ra vài phần đầu mối. Nhưng Bách Hợp lại cố ý không nói lời nào, biểu lộ cũng lãnh đạm, ánh mắt cô luôn luôn chăm chú vào trên người Đậu Hải Ca, lúc này Đậu Hải Ca ngẩng đầu lên vừa vặn với ánh mắt cô, nên không khỏi dọa ra một thân mồ hôi lạnh đến: ” Cao vương gia là người mà phụ thân lúc trước kết bái chi giao, giờ đã truy tra nguyên nhân Đậu gia gặp chuyện không may, biết rõ tỷ tỷ còn tại thế nên mừng rỡ. Vốn muốn phái người tới tiếp tỷ tỷ vào phủ, nhưng lại sợ gióng trống khua chiêng đưa tới đám áo đen kia chú ý…”
Bách Hợp không nói gì nên Đậu Hải Ca phải nói tiếp, tình huống này khác xa tưởng tượng của hắn nên hắn vụng trộm nguyền rủa Bách Hợp vài tiếng, nói cả buổi không đợi đến trả lời, còn nói thêm:
“Nhưng Cao vương gia sợ tỷ tỷ bị hại nên muốn tiếp tỷ tỷ vào phủ.”
Nói ra mục đích xong, Bách Hợp cũng đã sớm quyết định sẽ nguyện ý cùng hắn đi Cao gia, dù sao kế tiếp hát tuồng cô phải vào Cao gia mới có thể diễn được, nhưng lúc này thấy Đậu Hải Ca muốn dụ mình nhập bẫy, rồi lại nói giọng kiểu Cao vương phủ vì niệm và tình cũ bố thí mình, cô lại cố ý làm ra vẻ khó xử: ” Bạn cũ cái gì? Nếu thật là bạn cũ, lúc trước Đậu gia gặp chuyện không may sao không thấy hắn một lần? Lúc này ai cần hắn giả vờ tốt bụng?”
“Không phải, lúc trước Đậu gia gặp chuyện không may thì Cao vương gia cũng đang đứng ở thế nguy nan…” Đậu Hải Ca thật vất vả đợi đến lúc Bách Hợp mở miệng, lại không nghĩ rằng Bách Hợp mới mở miệng chính là phản bác, hắn vô ý thức giải thích hai câu, Bách Hợp đã cắt đứt hắn:
“Lúc trước trong lúc nguy nan, về sau hắn đã phát đạt làm Vương gia, thủ hạ binh lính nhiều như vậy, sao không truy tra ra hung phạm hại Đậu gia?”
“Binh sĩ lại không phải mình dưỡng tư binh, làm sao có thể tùy ý chỉ huy…” Đậu Hải Ca nghe được Bách Hợp nói xấu Cao Dịch thì trong lòng có chút không khoái. Đáp trả lại cô một câu thế nhưng lại bị Bách Hợp cắt đứt:
“Tốt rồi ngươi đừng nói nữa, người ta nói cái gì ngươi sẽ tin cái đó. Người ta chỉ hươu bảo ngựa, ngươi có phải hay không cũng muốn gật đầu đồng ý rồi hả? Thấy Cao vương gia có quyền thế nên người muốn nịnh bợ thích làm tay sai thì làm, cái loại không có tiền đồ, Đậu gia sinh ra ngươi thật vô dụng, cút ra ngoài.” Bách Hợp mắng xối sả khiến sắc mặt Đậu Hải Ca xanh lét, trắng rồi vừa đen, lại cố nén không dám lên tiếng, Bách Hợp chứng kiến bộ dáng này của hắn, lại nói: “Văn không thành võ chẳng phải, ngu dốt ngược lại là lành nghề, người ta ba hai câu nói ngươi cũng tin, uổng ta dạy cho ngươi nhiều năm, thật sự là bùn nhão hồ không bên trên tường!”
Đậu Hải Ca bắt đầu khởi động sát cơ trong lòng, lúc này nắm đấm giấu ở dưới ống tay áo gắt gao nắm lại, toàn thân căng cứng lại nhưng vẫn ẩn nhẫn lấy quỳ trên mặt đất, mãi về sau mới cắn chặt răng căn đáp: “Tỷ tỷ dạy rất đúng.”
Đây là câu nói hắn thường nói trước mặt Bách Hợp, nhưng bởi vì hiện tại nhận thức phụ thân, biết mình vốn là thế tử tôn quý thì lúc hắn nói như thế thì cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng lúc này trước mặt Đậu Hải Ca không phải đối thủ của Bách Hợp, cho dù hận đến cắn răng thì hắn cũng không dám làm gì, chỉ trong lòng chỉ nghĩ đến một ngày kia nhất định muốn đem Bách Hợp nghiền xương thành tro, mới có thể tiêu mối hận trong lòng hắn.
Nhìn xem trong kịch bản cũ hắn thường xuyên bày biện một trương mặt lạnh, mấy câu nghẹn chết Đậu Bách Hợp khó chịu, lại còn phải dỗ dành Đậu Hải Ca này còn nhỏ đã mất đi song thân ăn hết đau khổ, lúc này nhân vật biến hóa quỳ ở trước mặt mình, thì trong lòng Bách Hợp không tự chủ được sinh ra cảm giác thống khoái, lúc ấy bởi vì Đậu Hải Ca không quen nhìn nguyên chủ thành lập Ám Điện làm việc khác người, thường xuyên lạnh mặt với nàng, nguyên chủ nghĩ đến hắn là đệ đệ duy nhất của mình, bởi vậy trong lòng mặc dù có chút ủy khuất nhưng vẫn cố nhẫn nại, nhưng cái mùi vị kia nhất định là không dễ chịu đấy.
Lúc này phong thủy luân chuyển, quỳ trên mặt đất biến thành Đậu Hải Ca, tùy tâm sở dục quát tháo người biến thành chính mình, cường hành nhẫn nại, đã bị ăn mắng còn phải nói xin lỗi biến thành Đậu Hải Ca, hắn mới biết được cái loại cảm giác này có nhiều khó chịu.
“Cút ra ngoài, ta muốn luyện công.” Bách Hợp thưởng thức một hồi sắc mặt khó coi của hắn, lúc này mới chậm rì rì phân phó một câu, Đậu Hải Ca vừa mới bị mắng thảm như vậy đâu dễ chịu từ bỏ ý đồ, hắn nhịn phẫn nộ, miễn cưỡng nói: “Tuy không nên nói nhưng ta cũng phải nói ra, Cao vương gia vô cùng thành tâm…”
“Lúc này ngươi chỉ muốn nịnh nọt Cao vương gia, chỉ sợ người ta đi ỉa ngươi còn nói là thơm đu rồi, truy tra tung tích hung phạm Đậu gia? Hừ, chuyện cười, Đậu gia ta thù không cần người khác tới báo, giết người Đậu gia, ta sẽ truy ra hết.”
Bách Hợp thốt ra lời này thì Đậu Hải Ca rốt cuộc không cách nào nhịn được, cô tái mở miệng lại để cho Đậu Hải Ca đi ra ngoài, Đậu Hải Ca cúi thấp đầu thối lui ra khỏi ngoài cửa phòng, vừa ra khỏi cửa thì sắc mặt hắn vừa dữ tợn lại khó nhìn, trong lòng nghĩ Bách Hợp giết trăm ngàn lượt, vừa hận vừa mắng: “Âm dương quái khí (*) tiện nhân!” Lúc này mới cảm thấy thư thái hơn nhiều.
Tuy nói lúc này đây mục đích cũng không có đạt thành, nhưng Đậu Hải Ca không có bởi vậy liền buông tha, hắn lần này thành thành thật thật đứng ở trong khách sạn,ngay cả gặp Chu Nhụy Nhi cũng không, chỉ chờ Bách Hợp quên chuyện cũ, chờ nàng hết giận thì nói chuyện Cao vương gia, cho dù nàng ta không chịu đi Cao vương phủ, nhỡ không còn cách nào thì trực tiếp tại trong khách sạn hạ dược nàng, chỉ cần có thể phế đi võ công của nàng, dù là chỉ phế một nửa thì mình cũng có thể giết nàng. Tuy nói tại động thủ trong khách sạn không tiên bằng trong Cao vương phủ, nhưng Đậu Hải Ca lúc này chỉ muốn dục trừ Bách Hợp cho thống khoái, hắn đã không cố được nhiều như vậy, đến lúc đó hắn còn muốn đốt cháy khách sạn để hủy thi diệt tích!
Mấy ngày kế tiếp Đậu Hải Ca chỉ nghĩ tới sau khi thành công cảm giác thống khoái như nào, tâm tình cũng không hề tối tăm phiền muộn như trước, ngẫu nhiên thấy Bách Hợp thì trên mặt còn có thể mang theo nịnh nọt vui vẻ, đáng tiếc hắn tiễn đưa trà Bách Hợp sẽ không uống, đồ ăn hắn chạm qua thì Bách Hợp cũng không động, liên tiếp vài ngày vụ việc chưa có tiến triển còn Đậu Hải Ca đang có chút ít sốt ruột thì Chu Nhụy Nhi lại tìm tới cửa.
Nghe được bên cạnh truyền đến tiếng mở cửa rất nhỏ, lỗ tai Bách Hợp thoáng cái giơ lên, cô tựa ở cạnh cửa nhìn ra, thấy nữ tử giả trang tựa vách tường đưa mảng lụa trong cửa phòng Đậu Hải Ca, cô gái này làm rất nhẹ nhàng, đáng tiếc lại không có giấu diếm được tai mắt Bách Hợp, cô cẩn thận nhìn chằm chằm vào, rất nhanh bên cạnh truyền đến tiếng bước chân đi đi lại lại cùng với ‘Soẹt soẹt rè rè’ phảng phất âm thanh tơ lụa bị mở ra, kế tiếp không còn có động tĩnh gì nữa, cả ngày Đậu Hải Ca vẫn đi theo bên cạnh cô, nhưng hai đầu lông mày lại không tự chủ được lộ ra vài phần âm trầm, nhất là sắc trời dần dần chìm xuống, ánh mắt của hắn càng hiện lên vẻ không vui.
Trước bữa tối hắn đi đâu đó nhưng cũng không lâu lắm rồi trở về thì chưởng quầy áy náy tới, nói là muốn đổi gian phòng khác cho Đậu Hải Ca, chưởng quầy chỉ nói gian phòng hiện tại của Đậu Hải Ca là một vị khách quen của tửu lâu thường ở đấy, trước đó vài ngày khách quen rời kinh, hôm nay trở về mà vị khách quen này chỉ thích cái gian phòng kia, bởi vậy lúc này làm phiền Đậu Hải Ca đổi phòng, tửu lâu nguyện làm chút ít đền bù tổn thất.
Đậu Hải Ca không kiên nhẫn quát tháo chưởng quầy vài câu, chưởng quầy đều cười theo không dám lên tiếng, Bách Hợp nhìn xem trận này trò hay thì cười thầm.
Cuối cùng Đậu Hải Ca đổi đến phòng cách xa phòng Bách Hợp. Nửa đêm canh ba, quả nhiên Đậu Hải Ca hành động, Bách Hợp lặng lẽ đi theo phía sau hắn, đang suy đoán xem có phải Cao Dịch phái người đến hay không, lại không nghĩ rằng hắn ra khỏi tửu lâu cũng không có chạy tới Cao vương phủ, ngược lại chạy về hướng khác đến một cái sân viện nào đó rồi mới thở ra một hơi, sửa sang xiêm y, một tay đẩy cửa phòng không khóa ra.
Dân trạch chỉ có hai người ở, nghe được tiếng động bên ngoài, bên trong một người mặc đấu bồng chạy ra lúc thấy Đậu Hải Ca thì nhẹ nhàng thở ra, sau khi tháo đấu bồng tới thì lao về phía hắn:
“Hải Ca!” Chu Nhụy Nhi nhẹ giọng vang lên, dưới ánh trăng khuôn mặt thanh tú hiện vẻ vui mừng cùng tình ý, nhưng vẻ mặt Đậu Hải Ca lại không kiên nhẫn: “Nhụy nhi, hiện tại ta đi theo Đậu Bách Hợp bên người vô cùng nguy hiểm, muội có chuyện gì mà nhất định phải bảo ta đi ra?”
Gần đây Đậu Hải Ca luôn luôn không hoàn thành nhiệm vụ, khi biết cha ruột mình là ai thì cũng biết rõ mình là Thế tử gia Cao vương phủ, nhưng lại không thể hồi phủ hưởng phúc mà phải muốn đi theo bên người Bách Hợp nịnh nọt nịnh bợ, lửa giận trong lòng càng ngày càng tăng, không nghĩ tới lúc này Chu Nhụy Nhi lại tìm người đến thông tri hắn, ước gặp mặt: “Chưa làm xong chuyện, tốt nhất chúng ta không nên liên lạc với nhau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.