Chương 616: Chương 615: Nữ chính xuyên Thanh triều 7
Hoàn Nhĩ WR
07/07/2018
Edit: Suly
Beta: Sakura
Hôm qua Bách Hợp để cho người trong nội viện của An Ninh hơn hai mươi giỏ cánh hoa đào, còn thu nàng hai mươi lạng bạc xin người ghi phong thư buồn nôn nàng. Đêm qua tuy nói An Ninh kéo Dận Chân đến viện mình nhưng vẫn cảm thấy buồn nôn Bách Hợp một hồi, lúc này vừa nghĩ đến ác khí liền bộc phát, lại nhìn Bách Hợp một lúc làm vẻ không ra rao cả. Hôm nay lại muốn lấy nhân sâm của nàng, trong lòng An Ninh muốn ngăn lại, lúc trước vì Niên Bách Hợp ngất nên châm chọc một hồi, vốn tưởng Bách Hợp nghe thấy thế tất nhiên sẽ xấu hổ không chịu nổi, còn đang chờ Bách Hợp phát điên, không ngờ Bách Hợp lại nở nụ cười:
“Gia không trị được thân thể hư của ta, chẳng lẽ lại trị được tỷ tỷ hư không? Người xưa nói tuổi lớn như lang như hổ, dĩ vãng muội còn nhỏ tuổi vẫn không rõ, nay xem ra lời này quả nhiên có chút đạo lý”
“Khục” Dận Chân vốn chuẩn bị chậm rãi nhâm nhi trà, nghe nói thế không kịp phun ra lại bị bỏng không nuốt trôi được, bỗng chốc liền phun ra, người xung quanh cũng bị sặc, lúc này dù cố gắng trấn định nhưng trên trán gân xanh đã nổ lên. Sắc mặt hắn từ lúc mới đầu lạnh lùng trỏ nên xanh đen lại căng ra đỏ bừng tiếp theo biến thành màu đen, người xung quanh ngẩn ngơ, mặt đỏ tía tai, xấu hổ hận không thể lấy khăn che mặt, mặt Ô Lạt Na Lạp thị cũng bắt đầu đỏ lên, mọi người không ai dám lên tiếng. An Ninh vốn không ngu quá mức, lúc này sau khi hiểu được chỉ cảm thấy toàn thân run run, nghĩ rằng nàng ta kích Bách Hợp muốn té xỉu chẳng ngờ lúc này chính mình lại thưởng thức cảm giác ấy.
Nàng ta vốn chuẩn bị cười nhạo Bách Hợp, nhưng không ngờ cuối cùng chính mình lại trở thành chuyện cười, tay nàng ta mở ra lại nắm lại, nắm lại rồi mở ra. Dù da mặt nàng không mỏng như nữ nhân thời đại này nhưng bị người ta chỉ mũi nói X dục mãnh liệt cũng không phải một việc quang vinh, lại còn ở trước mặt nhiều nữ nhân như vậy cho dù nàng ta không thèm để ý Bách Hợp cười nhạo mình dục vọng mãnh liệt, thế nhưng An Ninh bị Bách Hợp châm chọc lại không chấp nhận được. Nàng ta sống nhiều tuổi như vậy, không tin ngay cả nữ nhân này đều không chỉnh đốn được.
Nàng ta tức giận đến toàn thân run rẩy. Bách Hợp lại cầm khăn cho khóe miệng, híp mắt cười:
“Ta nói lời này có chút quá trực tiếp hay sao? Ta còn nhỏ nếu có đắc tội, tỷ tỷ cũng không nên so đo tính toán nhé”. An Ninh vừa chọc nàng ngu dốt, bây giờ Bách Hợp đem lời này ngăn An Ninh lại, nàng ta tức giận đến ngực phật phồng, lúc này mắt lạnh nhìn chằm chằm Bách Hợp, ánh mắt hung hãn như muốn ăn tươi nuốt sống Bách Hợp.
“Được rồi” Dận Chân lúc này nhịn đau đầu, nặng nề nện chén trà trên tay xuông đất, nghe một tiếng giòn vang, chén trà rơi trên mặt đất chia năm xẻ bảy, nước trà bên trong bắn ra, nha hoàn xung quanh luống cuống quỳ trên mặt đất cầm khăn tay thay hắn lau vạt áo, đám nha đầu lần lượt lấy nước, lấy khăn cho Dận Trân lau tay, trên mặt đất mảnh vỡ chén trà cùng lá trà rất nhanh bị người thu dọn, đám nữ nhân thấy Dận Trân nổi giận, sợ run cuống quýt quỳ trên mặt đất.
“Hoang đường!” Dận Chân nghĩ đến lời nói vừa rồi của Bách Hợp dù da mặt dày lúc này một lượng thì giờ khí nóng cũng xông thẳng lên tới đỉnh đầu. Hắn đã thấy nhiêu nữ nhân tranh đấu, hồi nhỏ thì Dận Chân được Đức phi mẫu thân nuôi nấng bên người thế nhưng trong nội cung mọi người đều là thất khiếu lung linh, trên mặt mang cười sau lưng hung ác dao găm chọc người, mặc kệ ra tay hung ác nhưng mặt ngoài tỷ tỷ muội muội hòa hợp êm ấm, lần đầu tiên Dận Chân thấy nữ nhân tranh đấu trực tiếp như vậy.
Nhất là Bách Hợp nói như vậy, quả thự ngay cả nam nhân chưa chắc có thể nói được. Trước kia xem nàng nhát gan, yêu kiều, không ngờ nữ nhân này cái gì cũng dám nói, nếu như truyền ra ngoài sẽ bị đồn là đanh đá, thanh danh Nữu Hỗ Lộc e rằng bị nàng phá hủy! Dận Chân bốc hỏa trong lòng, oán hận trừng trừng nhìn Bách Hợp: “ Nói nàng là trẻ con thì nàng là trẻ con hả? Cái gì nên nói, cái gì không nên nói nàng đều nói ra được, từ giờ phạt nàng một tháng không thể ra khỏi sân nhỏ nửa bước! Quy tắc nữ giới thì chép hai mươi lần”
Dận Chân quát tháo xong, trong lòng không hạ hỏa mà ngược lại còn tăng thêm chút ít, nghĩ đến lời Bách Hợp vừa nói hắn nhìn An Ninh lại có chút không tự nhiên. Giữa nam nữ những chuyện kia đều nói trong lòng, cũng không thể nào mặt dày vạch trần ra. Tuy nói Dận Chân thích An Ninh, An Ninh cùng Niên Bách Hợp hai người ầm ĩ hầu như hắn đều thiên vị An Ninh, dù sao đây tình cảm mười năm, ở trong lòng hắn có chút địa vị. Nhưng vừa rồi mặc dù Bách Hợp nói không suy nghĩ nhưng sự việc vốn chìm xuống nếu không phải An Ninh đi quạt gió châm lửa Bách Hợp lớn gan cũng không thể nói ra lời nói kia.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Dận Chân lại nóng lên, nhìn An Ninh một cái:
“Nữu Hỗ Lộc thị cũng đồng thời cấm túc ba ngày, ba ngày không cần qua đây thỉnh an Phúc tấn” Dận Chân nói ra lời này, Lý thị có chút đắc ý, cúi đầu quỳ thấp trên mặt đất lộ ra vài phần tươi cười, Dận Chân lạnh lùng trừng mắt liếc nàng ta một cái:
“Hoằng Thời tuổi không nhỏ không thể ở bên phụ nhân được nữa, ngay hôm nay liền rời nội viện, còn Uyên nương đã lớn rồi Lý thị cần chuyên tâm chỉ bảo con bé một ít quy củ, chỗ tốt không có học, ngược lại là học được lắm mồm!”
Lý thị cộng sinh ba đứa con một nữ, hai nam,đứa con trai đầu chết yểu vất vả lưu lại một đứa con trai bây giờ mới không đến tám tuổi, Dận Chân lại muốncậu bé chuyển ra nội viện, Lý thị nhờ vào đứa con trai này do mình sinh ra sẽ có tiền đồ nên luôn để mắt, nhi tử mấy tuổi đã bắt rời xa mình rất sợ cậu bé không may bị người hạ độc, hôm nay Dận Chân lại bắt cậu bé chuyển ra nội viện, Lý thị biết rõ đây là Dận Chân giận chó đánh mèo, trong lòng nàng không khỏi có chút hối hận chính mình hôm nay không nên thừa cơ hãm hại Bách Hợp, khuấy động nàng tranh đấu với An Ninh, bây giờ thịt dê không được lại chọc bản thân một dao, nàng ta một mặt lau nước mắt, lại không dám như Bách Hợp gây náo loạn, chỉ yên lặng nhịn xuống.
Tức giận một đám nữ nhân, tuy nói An Ninh là trong mấy người bị phạt nhẹ nhất: cấm túc ba ngày coi như không phạt. Hơn nữa Dận Chân cũng không để cho nàng ta sao chép kinh thư, nhưng ở trước mặt của mọi người nói như vậy, An Ninh vẫn cảm thấy mình bị mất thể diện, gương mặt nàng ta lạnh lùng cùng Lý thị khóc sướt mướt tạ ân, hai người biểu lộ hết sức trầm trọng, còn Bách Hợp thoải mái nhất, cô vẫn cười hì hì vui vẻ:
“Đa tạ Gia trách phạt!” Bộ dạng này không giống lĩnh phạt mà giống như là đi nghỉ bình thường khiến Dận Chân hơi giận dữ, phất tay: “Đi ra ngoài đi!”
Một đám nữ nhân lần lượt lui ra ngoài, chuyện hôm nay cao hứng nhất là Ô Lạt Na Lạp, bây giờ nàng ta chiếm cái danh phận cao nhất, dưới gối lại không có con trai trưởng, hiện nay nắm quyền trong tay là nhờ vào tình nghĩa vợ chồng lúc trước thế nhưng trong phủ tiến đến vào ngày càng nhiều các cô nương có thân phận địa vị cao hơn nàng ta lại trẻ tuổi, xinh đẹp, trong lòng Ô Lạt Na Lạp không phải là không có áp lực. Hôm nay Dận Chân chèn ép mấy người này một hồi, Ô Lạt Na Lạp thị thở phào một cái, dịu dàng an ủi Dận Chân vài câu, chuyện này như bỏ qua.
Tuy lời nói của Bách Hợp đã bị Ô Lạt Na Lạp nghiêm cấm rồi thế nhưng mà sau lưng vẫn loan truyền ra mọi người đang cười Bách Hợp đanh đá cái gì cũng dám nói, cảm thấy Niên gia dạy dỗ con gái hung ác đanh đá nhưng cười nhạo nhiều hơn đương nhiên là An Ninh. Lớn tuổi yêu cầu nhiều, loại này ý niệm này cơ hồ mỗi khi có người nghĩ tới, mọi người liền tự động nghĩ tới An Ninh.
Nữu Hỗ Lộc thị bị cấm đủ ba ngày, Dận Chân nghỉ ở ngoại viện. Tuy nói ba ngày qua hắn vẫn nghỉ ở trong phủ An Ninh thế nhưng hình tượng uy vọng của nàng ta hôm ấy bị Bách Hợp quậy một hồi đã giảm xuống khá nhiều.
Người khác thấy Bách Hợp bị cấm túc một tháng cơ hồ coi như đã thất sủng, trong các vị hoàng tử xuất cung lập phủ thì Dận Chân là người ít thê thiếp nhất, nhưng cũng không thiếu người nhìn chằm chằm vào phủ Ung Thân Vương muốn bò lên trên, nếu người bị cấm đủ một tháng, đợi đến lúc từ trong nội viện đi ra chỉ sợ Dận Chân chưa chắc nhớ được là ai. Thế nhưng Bách Hợp bây giờ bị cấm túc nhưng cuộc sống so với trước còn thoải mái hơn nhiều.
Đã không có loại người chướng mắt An Ninh lại không cần đi thỉnh an Phúc Tấn, mỗi ngày cô đều ngủ đến khi tự tỉnh, suốt ngày ăn uống đều nghiêm ngặt dựa theo đơn thuốc, mười ngày qua nguyên chủ Niên Bách Hợp vốn có chút gầy gò nay đã có da có thột, hai gò má đầy đặn hơn, mười lăm tuổi nhìn không có vẻ mập mạp mà ngược lại lộ ra mấy phần ngây thơ của thiếu nữ.
Bọn nha đầu tại mấy ngày trước khi đã sao chép xong Pháp Hoa Kinh, Tú Chi nơm nớp lo sợ đưa kinh thư tới trước mặt Bách Hợp, có chút run rẩy: “Chủ tử, người nhất định phải giao kinh thư này cho Gia sao?”
Trong mấy quyển sách này có quyển Dận Chân đã nhìn thấy qua,Bách Hợp gan lớn cũng không có ý định sao chép lại, trực tiếp sai người giao đi, Tú Chi khôngdám nghĩ đến nếu bị Dận Chân phát hiện thì sẽ như thế nào.
“Sợ cái gì? Ngươi quá nhát” Bách Hợp duỗi ngón trỏ đẩy đầu Tú Chi một cái, mông nàng ta đã đặt trên mặt đất rồi, lúc này mới nhịn cười: “Gia bận trăm công nghìn việc, đâu mất công kiểm kinh thư của ta, chỉ cần số lượng đúng là được.” Dù cô đầu tắt mặt tối như nguyên chủ chỉ sợ Dận Chân cũng không nhìn một chút, Bách Hợp mới không ngu như vậy, dĩ vãng nguyên chủ làm việc hay khoa trương một chút, miệng đáng ghét một tí, thì phải gánh vác thanh danh kiêu căng bốc đồng, giờ cô đem thanh danh chứng thực luôn, cùng lắm người ta chỉ nói cô không hiểu quy củ chứ có làm gì được cô?
Chỉ cần năm nay Niên gia không có bị người chém đầu trừng phạt thì cô sẽ không chết!
Beta: Sakura
Hôm qua Bách Hợp để cho người trong nội viện của An Ninh hơn hai mươi giỏ cánh hoa đào, còn thu nàng hai mươi lạng bạc xin người ghi phong thư buồn nôn nàng. Đêm qua tuy nói An Ninh kéo Dận Chân đến viện mình nhưng vẫn cảm thấy buồn nôn Bách Hợp một hồi, lúc này vừa nghĩ đến ác khí liền bộc phát, lại nhìn Bách Hợp một lúc làm vẻ không ra rao cả. Hôm nay lại muốn lấy nhân sâm của nàng, trong lòng An Ninh muốn ngăn lại, lúc trước vì Niên Bách Hợp ngất nên châm chọc một hồi, vốn tưởng Bách Hợp nghe thấy thế tất nhiên sẽ xấu hổ không chịu nổi, còn đang chờ Bách Hợp phát điên, không ngờ Bách Hợp lại nở nụ cười:
“Gia không trị được thân thể hư của ta, chẳng lẽ lại trị được tỷ tỷ hư không? Người xưa nói tuổi lớn như lang như hổ, dĩ vãng muội còn nhỏ tuổi vẫn không rõ, nay xem ra lời này quả nhiên có chút đạo lý”
“Khục” Dận Chân vốn chuẩn bị chậm rãi nhâm nhi trà, nghe nói thế không kịp phun ra lại bị bỏng không nuốt trôi được, bỗng chốc liền phun ra, người xung quanh cũng bị sặc, lúc này dù cố gắng trấn định nhưng trên trán gân xanh đã nổ lên. Sắc mặt hắn từ lúc mới đầu lạnh lùng trỏ nên xanh đen lại căng ra đỏ bừng tiếp theo biến thành màu đen, người xung quanh ngẩn ngơ, mặt đỏ tía tai, xấu hổ hận không thể lấy khăn che mặt, mặt Ô Lạt Na Lạp thị cũng bắt đầu đỏ lên, mọi người không ai dám lên tiếng. An Ninh vốn không ngu quá mức, lúc này sau khi hiểu được chỉ cảm thấy toàn thân run run, nghĩ rằng nàng ta kích Bách Hợp muốn té xỉu chẳng ngờ lúc này chính mình lại thưởng thức cảm giác ấy.
Nàng ta vốn chuẩn bị cười nhạo Bách Hợp, nhưng không ngờ cuối cùng chính mình lại trở thành chuyện cười, tay nàng ta mở ra lại nắm lại, nắm lại rồi mở ra. Dù da mặt nàng không mỏng như nữ nhân thời đại này nhưng bị người ta chỉ mũi nói X dục mãnh liệt cũng không phải một việc quang vinh, lại còn ở trước mặt nhiều nữ nhân như vậy cho dù nàng ta không thèm để ý Bách Hợp cười nhạo mình dục vọng mãnh liệt, thế nhưng An Ninh bị Bách Hợp châm chọc lại không chấp nhận được. Nàng ta sống nhiều tuổi như vậy, không tin ngay cả nữ nhân này đều không chỉnh đốn được.
Nàng ta tức giận đến toàn thân run rẩy. Bách Hợp lại cầm khăn cho khóe miệng, híp mắt cười:
“Ta nói lời này có chút quá trực tiếp hay sao? Ta còn nhỏ nếu có đắc tội, tỷ tỷ cũng không nên so đo tính toán nhé”. An Ninh vừa chọc nàng ngu dốt, bây giờ Bách Hợp đem lời này ngăn An Ninh lại, nàng ta tức giận đến ngực phật phồng, lúc này mắt lạnh nhìn chằm chằm Bách Hợp, ánh mắt hung hãn như muốn ăn tươi nuốt sống Bách Hợp.
“Được rồi” Dận Chân lúc này nhịn đau đầu, nặng nề nện chén trà trên tay xuông đất, nghe một tiếng giòn vang, chén trà rơi trên mặt đất chia năm xẻ bảy, nước trà bên trong bắn ra, nha hoàn xung quanh luống cuống quỳ trên mặt đất cầm khăn tay thay hắn lau vạt áo, đám nha đầu lần lượt lấy nước, lấy khăn cho Dận Trân lau tay, trên mặt đất mảnh vỡ chén trà cùng lá trà rất nhanh bị người thu dọn, đám nữ nhân thấy Dận Trân nổi giận, sợ run cuống quýt quỳ trên mặt đất.
“Hoang đường!” Dận Chân nghĩ đến lời nói vừa rồi của Bách Hợp dù da mặt dày lúc này một lượng thì giờ khí nóng cũng xông thẳng lên tới đỉnh đầu. Hắn đã thấy nhiêu nữ nhân tranh đấu, hồi nhỏ thì Dận Chân được Đức phi mẫu thân nuôi nấng bên người thế nhưng trong nội cung mọi người đều là thất khiếu lung linh, trên mặt mang cười sau lưng hung ác dao găm chọc người, mặc kệ ra tay hung ác nhưng mặt ngoài tỷ tỷ muội muội hòa hợp êm ấm, lần đầu tiên Dận Chân thấy nữ nhân tranh đấu trực tiếp như vậy.
Nhất là Bách Hợp nói như vậy, quả thự ngay cả nam nhân chưa chắc có thể nói được. Trước kia xem nàng nhát gan, yêu kiều, không ngờ nữ nhân này cái gì cũng dám nói, nếu như truyền ra ngoài sẽ bị đồn là đanh đá, thanh danh Nữu Hỗ Lộc e rằng bị nàng phá hủy! Dận Chân bốc hỏa trong lòng, oán hận trừng trừng nhìn Bách Hợp: “ Nói nàng là trẻ con thì nàng là trẻ con hả? Cái gì nên nói, cái gì không nên nói nàng đều nói ra được, từ giờ phạt nàng một tháng không thể ra khỏi sân nhỏ nửa bước! Quy tắc nữ giới thì chép hai mươi lần”
Dận Chân quát tháo xong, trong lòng không hạ hỏa mà ngược lại còn tăng thêm chút ít, nghĩ đến lời Bách Hợp vừa nói hắn nhìn An Ninh lại có chút không tự nhiên. Giữa nam nữ những chuyện kia đều nói trong lòng, cũng không thể nào mặt dày vạch trần ra. Tuy nói Dận Chân thích An Ninh, An Ninh cùng Niên Bách Hợp hai người ầm ĩ hầu như hắn đều thiên vị An Ninh, dù sao đây tình cảm mười năm, ở trong lòng hắn có chút địa vị. Nhưng vừa rồi mặc dù Bách Hợp nói không suy nghĩ nhưng sự việc vốn chìm xuống nếu không phải An Ninh đi quạt gió châm lửa Bách Hợp lớn gan cũng không thể nói ra lời nói kia.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Dận Chân lại nóng lên, nhìn An Ninh một cái:
“Nữu Hỗ Lộc thị cũng đồng thời cấm túc ba ngày, ba ngày không cần qua đây thỉnh an Phúc tấn” Dận Chân nói ra lời này, Lý thị có chút đắc ý, cúi đầu quỳ thấp trên mặt đất lộ ra vài phần tươi cười, Dận Chân lạnh lùng trừng mắt liếc nàng ta một cái:
“Hoằng Thời tuổi không nhỏ không thể ở bên phụ nhân được nữa, ngay hôm nay liền rời nội viện, còn Uyên nương đã lớn rồi Lý thị cần chuyên tâm chỉ bảo con bé một ít quy củ, chỗ tốt không có học, ngược lại là học được lắm mồm!”
Lý thị cộng sinh ba đứa con một nữ, hai nam,đứa con trai đầu chết yểu vất vả lưu lại một đứa con trai bây giờ mới không đến tám tuổi, Dận Chân lại muốncậu bé chuyển ra nội viện, Lý thị nhờ vào đứa con trai này do mình sinh ra sẽ có tiền đồ nên luôn để mắt, nhi tử mấy tuổi đã bắt rời xa mình rất sợ cậu bé không may bị người hạ độc, hôm nay Dận Chân lại bắt cậu bé chuyển ra nội viện, Lý thị biết rõ đây là Dận Chân giận chó đánh mèo, trong lòng nàng không khỏi có chút hối hận chính mình hôm nay không nên thừa cơ hãm hại Bách Hợp, khuấy động nàng tranh đấu với An Ninh, bây giờ thịt dê không được lại chọc bản thân một dao, nàng ta một mặt lau nước mắt, lại không dám như Bách Hợp gây náo loạn, chỉ yên lặng nhịn xuống.
Tức giận một đám nữ nhân, tuy nói An Ninh là trong mấy người bị phạt nhẹ nhất: cấm túc ba ngày coi như không phạt. Hơn nữa Dận Chân cũng không để cho nàng ta sao chép kinh thư, nhưng ở trước mặt của mọi người nói như vậy, An Ninh vẫn cảm thấy mình bị mất thể diện, gương mặt nàng ta lạnh lùng cùng Lý thị khóc sướt mướt tạ ân, hai người biểu lộ hết sức trầm trọng, còn Bách Hợp thoải mái nhất, cô vẫn cười hì hì vui vẻ:
“Đa tạ Gia trách phạt!” Bộ dạng này không giống lĩnh phạt mà giống như là đi nghỉ bình thường khiến Dận Chân hơi giận dữ, phất tay: “Đi ra ngoài đi!”
Một đám nữ nhân lần lượt lui ra ngoài, chuyện hôm nay cao hứng nhất là Ô Lạt Na Lạp, bây giờ nàng ta chiếm cái danh phận cao nhất, dưới gối lại không có con trai trưởng, hiện nay nắm quyền trong tay là nhờ vào tình nghĩa vợ chồng lúc trước thế nhưng trong phủ tiến đến vào ngày càng nhiều các cô nương có thân phận địa vị cao hơn nàng ta lại trẻ tuổi, xinh đẹp, trong lòng Ô Lạt Na Lạp không phải là không có áp lực. Hôm nay Dận Chân chèn ép mấy người này một hồi, Ô Lạt Na Lạp thị thở phào một cái, dịu dàng an ủi Dận Chân vài câu, chuyện này như bỏ qua.
Tuy lời nói của Bách Hợp đã bị Ô Lạt Na Lạp nghiêm cấm rồi thế nhưng mà sau lưng vẫn loan truyền ra mọi người đang cười Bách Hợp đanh đá cái gì cũng dám nói, cảm thấy Niên gia dạy dỗ con gái hung ác đanh đá nhưng cười nhạo nhiều hơn đương nhiên là An Ninh. Lớn tuổi yêu cầu nhiều, loại này ý niệm này cơ hồ mỗi khi có người nghĩ tới, mọi người liền tự động nghĩ tới An Ninh.
Nữu Hỗ Lộc thị bị cấm đủ ba ngày, Dận Chân nghỉ ở ngoại viện. Tuy nói ba ngày qua hắn vẫn nghỉ ở trong phủ An Ninh thế nhưng hình tượng uy vọng của nàng ta hôm ấy bị Bách Hợp quậy một hồi đã giảm xuống khá nhiều.
Người khác thấy Bách Hợp bị cấm túc một tháng cơ hồ coi như đã thất sủng, trong các vị hoàng tử xuất cung lập phủ thì Dận Chân là người ít thê thiếp nhất, nhưng cũng không thiếu người nhìn chằm chằm vào phủ Ung Thân Vương muốn bò lên trên, nếu người bị cấm đủ một tháng, đợi đến lúc từ trong nội viện đi ra chỉ sợ Dận Chân chưa chắc nhớ được là ai. Thế nhưng Bách Hợp bây giờ bị cấm túc nhưng cuộc sống so với trước còn thoải mái hơn nhiều.
Đã không có loại người chướng mắt An Ninh lại không cần đi thỉnh an Phúc Tấn, mỗi ngày cô đều ngủ đến khi tự tỉnh, suốt ngày ăn uống đều nghiêm ngặt dựa theo đơn thuốc, mười ngày qua nguyên chủ Niên Bách Hợp vốn có chút gầy gò nay đã có da có thột, hai gò má đầy đặn hơn, mười lăm tuổi nhìn không có vẻ mập mạp mà ngược lại lộ ra mấy phần ngây thơ của thiếu nữ.
Bọn nha đầu tại mấy ngày trước khi đã sao chép xong Pháp Hoa Kinh, Tú Chi nơm nớp lo sợ đưa kinh thư tới trước mặt Bách Hợp, có chút run rẩy: “Chủ tử, người nhất định phải giao kinh thư này cho Gia sao?”
Trong mấy quyển sách này có quyển Dận Chân đã nhìn thấy qua,Bách Hợp gan lớn cũng không có ý định sao chép lại, trực tiếp sai người giao đi, Tú Chi khôngdám nghĩ đến nếu bị Dận Chân phát hiện thì sẽ như thế nào.
“Sợ cái gì? Ngươi quá nhát” Bách Hợp duỗi ngón trỏ đẩy đầu Tú Chi một cái, mông nàng ta đã đặt trên mặt đất rồi, lúc này mới nhịn cười: “Gia bận trăm công nghìn việc, đâu mất công kiểm kinh thư của ta, chỉ cần số lượng đúng là được.” Dù cô đầu tắt mặt tối như nguyên chủ chỉ sợ Dận Chân cũng không nhìn một chút, Bách Hợp mới không ngu như vậy, dĩ vãng nguyên chủ làm việc hay khoa trương một chút, miệng đáng ghét một tí, thì phải gánh vác thanh danh kiêu căng bốc đồng, giờ cô đem thanh danh chứng thực luôn, cùng lắm người ta chỉ nói cô không hiểu quy củ chứ có làm gì được cô?
Chỉ cần năm nay Niên gia không có bị người chém đầu trừng phạt thì cô sẽ không chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.