Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 842: Cô nương muốn nói lời xin lỗi (11)

Hoàn Nhĩ WR

19/08/2019

Bách Hợp cầm Ngự Thú bí lục ra, dựa vào phương thức thu phục linh thú, trước cắn ngón giữa của mình, trước tiên vẽ lên bên trên túi đại linh thú một cái phù hình, lại cho vài giọt máu vào trong túi, bầy ong nguyên bản ngủ say bị cái mùi máu tươi này kích thích, thoáng đều đánh thức tất cả đập cánh.

Hôm nay Bách Hợp đã đạt tới Trúc Cơ kỳ, trong máu tu sĩ có rất nhiều linh lực, con ong nghe thấy được mùi máu tanh, phía sau chen lấn lên phía trước để ăn, cô liên tiếp nhỏ ba bốn giọt máu, thẳng đến khi cảm giác linh lực trong cơ thể mình nhanh chóng chảy đi hơn phân nửa, mới cách dùng lực phong bế miệng vết thương trên ngón tay. Cô chiếu vào chỉ thị trên bí lục, vận động linh lực, quả nhiên liền phát hiện trong đầu mình có thể mơ hồ cảm nhận được mấy phần cảm giác thân cận, cô chống lại mấy cái tinh thần lực này, muốn phát ra chỉ thị khiến chúng nó an tĩnh lại, nguyên bản tiếng đại linh thú kêu ‘Ông ông’ không ngừng ở bên trong túi, mấy con ong nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Lần này bởi vì thực lực cô cao hơn Tử Phong Kim Vương một cấp, bầy ong không có chống cự thậm chí cô rất dễ dàng thu phục bọn ong màu tím này.

Ném mấy hạt Ngưng Thần Đan cực phẩm đi, lúc này những Ngưng Thần Đan đối với bầy ong mà nói đúng là thuốc bổ tốt nhất, rất nhanh đã bị bảy con ong tím chia ra ăn.

Trong thời gian kế tiếp, ngoại trừ mỗi ngày Bách Hợp tu hành bên ngoài, thời gian còn lại đều ném Ngưng Thần Đan vào bên trong túi đại linh thú, ném tầm mười hạt đan ngân vân dược một lần, cô liền bắt đầu ném linh khí mãnh liệt vào kim vân đan dược, đợi đến một hạt kim vân đan dược cuối cùng ném xong, vốn trong lòng Bách Hợp còn nghĩ đến nếu luyện chế một ít đan dược, cho tới nay bầy ong vô cùng phát triển, đột nhiên bắt đầu lâm vào trạng thái ngủ say.

Ngự Thú bí lục đã nói, bầy ong ngoại trừ lúc tiến giai, sẽ ít rơi vào ngủ say. Tử phong không giống với con ong bình thường, loại Tử Phong Kim Vương này cơ hồ cũng chỉ là tĩnh dưỡng ở bên trong túi đại linh thú, sinh mật chắc chắn cũng ít nhiều cùng hấp thu linh khí với chúng, mà cũng không phải là mật ong bình thường chủ yếu là thu thập mật hoa. Trong khoảng thời gian này đến nay Bách Hợp thường xuyên cho ăn linh đan, bầy ong hấp thu đầy đủ năng lực tiến giai, dĩ nhiên là đã ngủ.

Không nghĩ tới thời gian nhanh như vậy, mà bầy ong đã bắt đầu tiến giai. Ngoại trừ bình thường cô uy cho ăn đại lượng linh đan cực phẩm, Bách Hợp suy đoán hẳn là nhất định có quan hệ cùng với việc mình luyện Tinh thần Luyện Thể Thuật đưa tới đại lượng linh lực. Thở dài một hơi đồng thời, đi lấy một ít dược liệu Tông Diễn đưa cho nàng, chuẩn bị luyện ra một đan dược khác thích hợp để tu sĩ Trúc Cơ kỳ ăn, đến lúc đó sau khi tỉnh lại hẳn là thời điểm bầy ong sẽ cần đại lượng linh lực củng cố thực lực, cô luyện tốt đan rồi, vừa vặn quăng cho bầy ong này ăn.

Đem toàn bộ dược liệu luyện linh đan thích hợp cho Trúc Cơ kỳ sử dụng tăng cường pháp lực, đã là một năm sau rồi. Trong một năm này thực lực Bách Hợp tăng nhanh, uy lực Luyện Thể Thuật cũng lớn hơn rất nhiều so với lúc trước mới bắt đầu luyện, linh lực đưa tới cũng nhiều, bởi vậy luyện ra những đan dược này, cơ hồ đại bộ phận phần đều là kim vân đan dược xen lẫn chút ít ngân vân linh đan, mà trong một năm này, thực lực của cô cũng bắt đầu vững chắc ở đầu tầng hai Trúc Cơ sơ kỳ rồi.

Càng tu luyện về sau. Hầu như lại càng khó buồn ngủ, đối với Bách Hợp mà nói, thực lực Tu tiên giả đến tình trạng nhất định nên tâm tình sợ hãi kinh nghiệm chưa đủ mà tình cảnh bất ổn hoàn toàn không phát sinh trên người cô, bởi vậy cô tu luyện cơ hồ không có gặp được vấn đề tâm tư gì, sở dĩ đến hậu kỳ tiến triển chậm chạp, thuần túy là bởi vì nguyên chủ là ngũ linh căn, hơn nữa ngoại trừ linh thú mà nói đối với tu sĩ, sở dĩ Trúc Cơ kỳ được xưng là bước vào thời điểm tu hành trọng yếu nhất, cũng là bởi vì là người tu sĩ Trúc Cơ kỳ, trong tu hành chia làm mười tầng thời kỳ. Một khi đã vượt qua Trúc Cơ kỳ. Về sau tiến vào Kim Đan kỳ, khi đó trong giới Tu Tiên mới xem như đã chính thức có chỗ đứng để chân chính đặt chân.

Cuối cùng một lò đan dược thu ra, bình ngọc đan dược của cô đã không nhiều lắm rồi, sau này nếu là lại luyện đan. Cần đi mua bình thuốc một lần nữa, tính ra từ khi cô bắt đầu bế quan. Hôm nay thời gian đã gần ba năm không có bước ra khỏi động phủ, lúc Bách Hợp thu thập một phen chuẩn bị xuất phủ, ở bên trong túi đại linh thú bầy ong đã hơn một năm không có động tĩnh, bắt đầu có chút xao động bất an.

Mấy ngày trước đây có thời gian cảm giác ong tím muốn tỉnh lại, bởi vì có khế ước bằng máu, Bách Hợp mơ hồ có thể cảm giác được động tĩnh giữa những ong tím này, lúc này cảm thấy chúng nguyên bản yên tĩnh lại tỏa ra cảm giác khao khát linh lực, trước tiên cô trước cắn ngón tay tích vài giọt máu vào, ở bên trong túi đại linh thú lập tức điên loạn thành một đoàn, cô vừa ném vào mấy viên đan dược, một lát sau, liền bị bầy ong tím xé ra ăn hết sạch, ong tím truyền đến cảm giác vui sướng linh lợi, Bách Hợp nghĩ nghĩ, vỗ túi đại linh thú, miệng túi bị mở ra, một đám ong tím ‘Ông ông’ phe phẩy cánh, bay ra.



Cùng so sánh với ba năm trước đây, những ong tím này nguyên bản phần đuôi nửa vàng nửa tím lúc này đã hoàn toàn biến thành màu tím, cái đầu dữ tợn hơn trước kia nhiều lắm, trước kia mỗi cái ước chừng chỉ như hạt đậu nành, hôm nay đã xấp xỉ giống củ lạc, hơn nữa tu vi mỗi con ong đều đã đạt tới Trúc Sơ kỳ, không biết có phải lúc trước Bách Hợp cho đan dược linh tính mười phần hay không, những ong tím này số lượng nhiều hơn năm con, ong tím sinh sôi nảy nở số lượng đã tăng lên ít nhiều, tùy theo linh khí mà định, lúc này Bách Hợp có tổng cộng bảy con ong tím, một lần có thể tiến hóa năng lực của hơn năm con, như vậy đã coi là rất lợi hại rồi.

Cô vươn tay ra, toàn bộ hơn mười con ong tím đứng ở trong lòng bàn tay cô, Bách Hợp tay vung lên, mấy con ong linh hoạt bay lên vỗ cánh bay tới thạnh thất, phần đuôi bắn tung tóe ra đại lượng nọc độc, một nửa vách tường thạnh thất cơ hồ đều bị tan ra một cách nhanh chóng. Có đàn ong này trong tay, Bách Hợp ở Trúc kỳ có lẽ sẽ tìm không ra địch thủ, cô đang muốn gọi bầy ong trở về, trong đầu lại vang lê một giọng nói:

“Bách Hợp, đi ra.” Bách Hợp nghe được giọng nói này thì ngẩn ngơ, cô khẽ vẫy tay, một đám tím phong ‘Ông’ một tiếng toàn bộ lại chui vào bên trong túi đại linh thú, giọng nói đó là Tông Diễn truyền đến đấy, không biết hắn có bản lĩnh như thế nào có thể xuyên qua tinh thần lực trực tiếp liên hệ cùng mình, Bách Hợp nỗ lực muốn tìm ra hắn, trong đầu lại không có thanh âm nữa.

Trong Tu Tiên giới cũng có công phu Thiên Lý Truyền Âm, đủ loại thủ đoạn bí pháp, Bách Hợp cố nén nội tâm nghi hoặc, ra khỏi động phủ, chạy tới núi Linh Vụ lúc trước gặp mặt Tông Diễn, thực lực cô bây giờ cao hơn rất nhiều, theo lý mà nói đã có thể học thuật Ngự Kiếm, dùng linh lực điều kiển kiếm phi đi, nhưng bởi vì Nhạc Bách Hợp thân gia khốn cùng, trong tay hầu như không có gì thứ đáng giá, bởi vậy lúc này thực lực Bách Hợp tuy tăng lên, nhưng đi ra ngoài hầu như vẫn dựa vào hai chân mình như trước, nhưng tốc độ cô đến núi Linh Vụ nhanh hơn so với trước kia rất nhiều, đi tới trước thời gian hẹn Tông Diễn gặp mặt, Tông Diễn đã đợi tại chỗ đó.

Núi Linh Vụ này gần đây ngoại trừ người Lôi Ẩn Tự thì cấm người từ bên ngoài tiến vào, bởi vậy hai người hẹn nhau đỉnh núi cũng không có người bên ngoài, thời gian hơn ba năm không thấy, Tông Diễn nhắm chặt hai mắt lại, ngồi ở trong bụi cỏ, tóc đen như mực dùng gỗ mun búi lên, tuy chỉ mặc trường bào màu xám bình thường, nhưng một khuôn mặt tuấn tú giống như đào hạnh, gương mặt giống như ánh quang lưu động, hòa thượng lôi ẩn tự tu hành pháp quyết sẽ cho người ta một loại cảm giác trang nghiêm thánh khiết, một điểm nốt ruồi chu sa ở mi tâm giống như là một bức tranh, càng làm nổi lên bộ dáng thanh nhã thoát trần của hắn, trên người hắn mặc một thân áo vải màu xám không khiến cho nhan sắc hắn ảm đạm vài phần, mà ngược lại càng làm tăng thêm ra một loại lịch sự tao nhã giống như tranh thuỷ mặc. Thực lực của hắn cao hơn ba năm trước đây Bách Hợp gặp hắn một ít, linh khí giống như bám dính bên cạnh hắn, hơn ba năm trước Bách Hợp còn miễn cưỡng nhìn ra được Tông Diễn đạt đến Trúc Cơ kỳ, thế nhưng mà hơn ba năm sau, lúc này cô lại hoàn toàn nhìn không ra Tông Diễn hôm nay đã đạt đến mức nào rồi.

Hoặc là hắn đã cao hơn Bách Hợp, hoặc chính hắn tu luyện bí thuật nào đó, che dấu tu vi chân thật của hắn.

Khuôn mặt hắn đã rút vẻ trẻ con mập mạp mấy nắm trước, giống như là một khối ngọc thô được mài trạm khắc trở nên tinh tế, lộ ra thanh khiết mà tinh xảo, khi Bách Hợp đi tới, hắn mở hai mắt ra, khuôn mặt tựa ngọc lập tức như tiên sống lại, hai mắt giống như thủy tinh ngâm vào nước, quá mức sạch sẽ nhưng lại lộ ra vài phần nhờn trong trẻo lạnh lùng để cho người không dám khinh thường.

“Sư huynh, huynh thật gầy.” Bách Hợp định hỏi hắn sao có thể trực tiếp truyền âm tìm mình, không nghĩ tới mở miệng lại nói ra một câu như vậy.

Thần sắc Tông Diễn ngưng trệ một chút, không có để ý lời này của cô, tự Bách Hợp nói xong cũng cảm thấy da đầu run lên, ba năm trước đây lúc cô nhận thức Tông Diễn còn là một tiểu thiếu niên, lúc này trên mặt tiểu thiếu niên đã rút đi vẻ ngây thơ thời kì hài nhi mập, thân hình cao gầy gò, một bộ áo bào xám bình thường mặc ở trên người hắn đều có thể nhìn ra đường con mông eo nhỏ hẹp, nhìn qua xác thực gầy hơn so với ba năm trước, thế nhưng mà Tông Diễn gọi cô đến đây, cô mở miệng đã nói người gầy, Bách Hợp ngẫm lại cảm thấy có chút không đúng, muốn giải thích hai câu, lại nhìn bộ dạng Tông Diễn căn bản giống như không để ở trong lòng, không tự chủ được nhẹ nhàng thở ra.

“Sư huynh làm sao biết ta ở nơi nào, lại truyền âm cho ta?” Bách Hợp nhìn Tông Diễn không có để ý lời kia của mình, nhịn không được lại hỏi một câu, Tông Diễn trong phạm vi núi Linh Vụ, nơi này cách Kiếm Tông cho dù là ngự Kiếm phi đi cũng trọn vẹn thời gian nửa chén trà nhỏ, khoảng cách xa như vậy, muốn một mình truyền âm cho một người biết rõ, chỉ sợ tu vị cần phải ngoài Nguyên Anh, Tông Diễn tuy là ngôi sao thiên tài nổi danh trong hải vực, nhưng lúc này hắn tối đa cũng đã Kim Đan sơ kỳ, muốn vào Nguyên Anh, không chỉ là cần thiên tư, cũng cần cơ duyên lớn lao, Lôi Ẩn tự cho dù là có hằng hà tài nguyên cung ứng cho hắn, tuổi của hắn thủy chung quá nhỏ rồi.

“Bí pháp Tông môn.” Tông Diễn trả lời một câu, mấy năm trước hắn đưa túi càn khôn làm khế máu với Bách Hợp, hắn từng tự mình cắt ngón tay Bách Hợp, cũng thừa cơ lấy một giọt máu của nàng, hắn bỏ ra thời gian mấy tháng, mang giọt máu lấy được trên người Bách Hợp tiến vào trong tinh thần lực của mình, bởi vậy ước chừng có thể cảm nhận cụ thể cô làm công việc gì, cùng với khoảng cách cô cùng mình, lúc đầu Tông Diễm tặng cô một ngọc bài có thể gọi mình, nhưng thời gian mấy năm cô một lần cũng không có gọi mình, Tông Diễn đã từng bế quan qua một lần, bởi vậy cũng không tìm cô, gần đây xuất quan, sư tôn yêu cầu hắn toàn lực bế quan, tại trong vòng mười năm đánh tiến đến Kim Đan sơ kỳ, cho nên hắn cảm ứng được gần đây Bách Hợp giống như không có tu luyện, lúc này mới gọi cô đi ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook