Chương 824: Gặp lại hệ thống cung phi (19)
Hoàn Nhĩ WR
09/08/2019
Bách Hợp thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc: “Đào thị có
phương thuốc bí truyền trừ sẹo, đợi sau khi vết thương của Hà Quý nhân
lành lại, bản cung sẽ thưởng cho ngươi một ít, hy vọng có thể giữ được
gương mặt này, bây giờ Hà Quý nhân gặp phải chuyện như vậy, nghĩ đến
trong lòng cũng ủy khuất, nghe nói bây giờ Định Bắc vương gia còn đang ở trong cung, đưa Hà Quý nhân trở lại, cho hai người gặp mặt một lần, có
lẽ Hoàng thượng cũng sẽ không trách tội bản cung tự chủ trương!”
Nói xong, Bách Hợp cho người ta đi thỉnh Định Bắc vương, một mặt lại phân phó người đưa Hà Quý nhân trở lại, nghe thấy trên mặt mình trên mặt đã bỏng có thể sẽ lưu lại sẹo, Hà Quý nhân suýt nữa hôn mê.
Đối với một cô nương mà nói, gương mặt của nàng là mặt tiền của cửa hàng, mặt hủy thì nàng ta lấy cái gì để tranh sủng? Nàng ta lấy cái gì đi hợp vị Hoàng hậu? Hà Quý nhân nghĩ đến mình tiến cung lâu ngày, sủng ái Hoàng đế còn chưa đạt được, người hủy rồi, chính là khuôn mặt này phá hủy cả đời, sau này nếu như mặt xấu, hiện tại Hoàng đế không thích nàng ta, còn nói gì sau này? Vừa nghĩ tới mình bị thương là Hoàng đế gây nên, hơn nữa vẫn là vì tiện nhân Giang Mẫn Châu này, trong lòng Hà Quý nhân đã oán mà lại hận, nàng ta bị đuổi về trong cung, Định Bắc vương cũng bị Bách Hợp phái người đi tỉnh tới trong cung Hà Quý nhân.
Nữ nhi bị thương do Hoàng đế gây nên, hơn nữa Hoàng đế vì Giang Mẫn Châu mà làm con gái mình bị thương, biết mình quỳ gối ở ngoài cung Trường Nhạc, nhẫn nhịn ánh mắt khác thường của hạ nhân, buông xuống tôn nghiêm của mình, nhưng Hoàng đế lại vì một nữ nhân không ở trong cung để cho mình quỳ không nửa ngày, cuối cùng tình nghĩa huynh đệ cũng không bằng một nữ nhân họ Giang mà thôi.
Ở đó biết chân tướng này, lúc ấy Định Bắc vương xuất cung, trong mắt đều lộ ra sát khí.
Đợi đến lúc Ân Sở ôm tiểu mỹ nhân bị khiếp sợ hồi cung, mọi cách trấn an, hai người điên long đảo phượng một hồi. Hắn mới nhớ tới, hình như ngoài cung đại huynh Định Bắc vương quỳ gối cầu kiến hắn.
Gần đây Ân Sở không thích đại ca Định Bắc vương luôn luôn nói việc hai người kết bái lúc trước, nói nhiều lắm, Ân Sở cảm giác là hắn lấy ân tình uy hiếp chính mình. Ân Sở chỉ nghĩ cảnh cáo hắn một phen, để cho hắn hiểu rõ thân phận của mình, trước đây hai người là huynh đệ, có thể không có tôn ti. Nhưng bây giờ một là quân một là thần, mỗi người nên cẩn trọng đúng mực, hắn cũng không có muốn vạch mặt với Định Bắc vương, chỉ cho hắn quỳ nhiều một lúc, lại phái người đưa hắn trở lại, nhưng không ngờ Giang Mẫn Châu xảy ra chuyện, nhất thời tình thế cấp bách hắn lo lắng tính mạng Giang Mẫn Châu, ngược lại quên Đại huynh.
Đợi mọi việc xong xuôi thì Ân Sở nhớ tới Định Bắc vương, thời gian đã không còn sớm, Ân Sở vội vàng hoán thái giám thỉnh Định Bắc vương qua gặp mình, mới nghe thái giám hồi báo, nói là một canh giờ trước Định Bắc vương xuất cung. Nghe nói như thế thì trong lòng Ân Sở thở phào nhẹ nhõm đồng thời có chút không thích, bây giờ trong cung này, trái lại hắn muốn tới thì tới nghĩ đi thì đi, lúc gần đi cũng không lên tiếng gọi mình!
Xem hắn là huynh đệ kết nghĩa của mình nên Ân Sở cũng không muốn so đo với hắn, bởi vậy vẫn chưa nói thêm cái gì, nhưng hôm nay Định Bắc vương quỳ xuống đất cầu kiến không có nhìn thấy người ngược lại tự mình rời đi. Vô luận mình cho ca ca mặt mũi như thế nào, nếu như trước đây nhất định Ân Sở sẽ tự mình đến nhà bái phỏng, hoặc là thỉnh người nâng ca ca tiến cung, hai huynh đệ đại say một màn, việc này là xong, thế nhưng lúc này Ân Sở lại không muốn gặp Định Bắc vương. Thứ nhất không biết nên đối mặt thế nào với huynh đệ này, thứ hai giai nhân Giang Mẫn Châu hắn bị khiếp sợ thình nghĩa huynh đệ nhiều năm thì Đinh Bắc vương nên biết tâm ý của mình, tình cảnh lúc ấy hắn lưu luyến si mê Giang Mẫn Châu thì Định Bắc vương cũng rõ, bây giờ hắn thực hiện được thỏa nguyện thì ca ca sẽ biết tâm tình của hắn, sẽ không tính toán với hắn, dù sao huynh đệ luôn luôn hiểu hắn.
Bởi vậy Ân Sở chỉ phái người đưa vài thứ đi phủ Định Bắc vương, lúc thị nhân đưa đồ đến phủ Định Bắc vương đã là sau khi Định Bắc vương hồi phủ hai ba canh giờ, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, mặt nữ nhi bị Hoàng đế phá hủy, còn mình quỳ cầu kiến Hoàng đế thế mà hắn lại vì nữ nhân tránh mà không thấy, làm cho mình quỳ nửa ngày thế mà không có tự mình đến đây, cũng không cho mời người tiếp mình tiến cung tự mình giải thích nguyên nhân tất cả, chỉ dùng một ít vàng bạc châu báu đến trấn an mình.
Mấy thứ này còn là ngày xưa chư huynh đệ ở trong hoàng cung Đại Tề cướp đoạt, ngày đó mấy huynh đệ đều đoạt không ít, hiện nay sống dễ chịu rồi, ai lại bạc? Trong lòng Định Bắc vương tỏa ra hàn khí “vù vù”, hắn nghĩ đến Đào gia trợ Ân Sở thành sự sau đó, bây giờ Ân Sở không thấy người Đào gia, không nghe ý kiến Đào phụ, Đại Sở quốc lập, Ân Sở xưng đế, cuối cùng Đào phụ chỉ phong Quốc công không có thực quyền, lấy được chỉ là một ít bình dân xem ra trân quý vô cùng, nhưng không có tí quyền lợi thực chất gì, bây giờ Ân Sở cũng muốn như vậy với hắn sao?
Huynh đệ kết nghĩa, đồng sinh cộng tử, quả nhiên chỉ là một câu cười nhạo mà thôi!
Định Bắc vương ngay trước mặt thị nhân cười hô lớn hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, đợi thị nhân vừa ly khai, hắn lấy trường đao ra chặt chém loạn đồ Ân Sở tặng!
Ăn cháo đá bát, được chim quên ná, đặng cá quên nơm, đạo lý này trước đây hắn không hiểu, nhưng bây giờ Định Bắc vương lại phát hiện hình như mình đã hiểu một chút tâm lý đế vương!
Ngày đó buổi tối, từ khi Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ, đã lâu ngày không mẫu thân nguyên chủ Lục Dung Hòa có lại tiến vào trong cung một lần nữa. Lục Dung Hòa tiến cung cũng không cần thẻ bài như những người khác, Đào gia ở Sở quốc là một truyền kỳ ngoại lệ, cho dù Đào thị không có phong vương, đáng tiếc chân chính ở trong lòng dân Đại Tề, địa vị bọn họ thì vĩnh viễn tôn quý hơn tân hoàng nhiều lắm, Lục Dung Hòa dẫn một đám người tiến cung, bảo người trong cung lưu tại ngoài điện, trong phòng chỉ còn tâm phúc hai mẹ con mà thôi.
Bà ấy dẫn theo y nữ qua đây, trước bắt mạch cho Bách Hợp, lại nhìn khí sắc cô hồng hào tốt hơn trước kia nhiều, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó mới nghiêm túc hỏi câu:
“Gần đây con đang làm gì? Khó có được không hề tìm cái chết, cha con nói mọi việc do con, chỉ cần con vui mừng, bởi vậy nương cũng không có tiến cung, tùy con dằn vặt, ra cái ác khí trong lòng, nhưng bây giờ con bố trí cục diện, cha con hỏi rốt cuộc con muốn phải như thế nào?” Lục Dung Hòa và trượng phu cũng không phải là đồ ngốc, gần đây Bách Hợp làm tất cả, người khác không nhận ra, thậm chí ngay cả Ân Sở cũng còn không lấy lại tinh thần, thế nhưng nuôi một đám mưu sĩ Đào gia lại nhanh chóng cảm thấy chỗ tốt.
Đầu tiên chính là bền chắc như sắt thép, mấy nghĩa huynh đệ Ân thị đồng tâm ẩn ẩn có hiềm nghi trở mặt. Trước đây mấy nghĩa huynh đệ này nhiều lần đồng tiến đồng lui, trên triều đình mấy người Định Bắc vương này cùng Ân Sở có cùng đồng lòng nơi chốn chống lại Đào thị, thậm chí muốn đánh đè Đào thị xuống. Thế nhưng gần đây tình huống bắt đầu dần dần thay đổi. Mấy huynh đệ Ân thị mặc dù vẫn đồng khí liên chi, nhưng rõ ràng thần sắc trên mặt mấy nghĩa huynh không hề tự nhiên giống như trước, biểu tình Hoàng đế Ân Sở cũng bắt đầu không kiên nhẫn, thậm chí có lúc mấy nghĩa huynh đệ muốn nói việc hậu cung thì thái độ Ân Sở sẽ cắt ngang không chút lưu tình nào, hơn nữa thô bạo khiển trách, trước đây chưa bao giờ có tình huống này, nhất là hôm qua Định Bắc vương tiến cung quỳ gần hai canh giờ, Hoàng đế lại tránh mà không thấy giờ trong cung cũng đã truyền khắp, trong đó rốt cuộc vì sao, sợ rằng Ân Sở còn chưa có phản ứng. Nhưng mấy ngày trước Bách Hợp lợi dụng Đào gia buộc mấy nghĩa huynh đệ đưa nữ nhi tiến cung, lại để cho trong lòng phu thê Lục Dung Hòa hiểu rõ.
“Nữ nhi làm cái gì, không phải trong lòng nương đã sớm biết?” Bách Hợp cười híp mắt cho người dâng lên cho Lục Dung Hòa một chén trà nóng, chung quy lại là nữ nhi hiếu thảo, Lục Dung Hòa đưa tay nhận cũng không có uống, bà biết mục đích Bách Hợp làm như vậy. Kể từ đó có lợi đối Đào gia, bởi vậy mấy ngày nay Bách Hợp làm cái gì, Đào thị không quan tâm, Lục Dung Hòa cũng không tiến cung, để tùy như vậy.
“Nghĩ kỹ?” Lục Dung Hòa con khóe miệng, vẻ mặt hoài nghi: “Lúc trước chết sống phải gả chính là con, bây giờ làm chuyện xấu người cũng là con, connha đầu này, thế nào tùy hứng như vậy, con như vậy bảo cha nương phải như thế nào?”
Lúc trước Đào Bách Hợp chết sống phải gả cho Ân Sở. Vì thế không tiếc tự hạ thân phận, lúc trước gả cho tiểu tử áo vải hai bàn tay trắng, khiến cho Đào gia danh môn thế phiệt trở thành trò cười cho Đại Tề, tình cảnh lúc ấy còn rành rành trước mắt. Bây giờ quá khứ không đến mười năm, vài ngày trước Đào Bách Hợp vì Ân Sở thậm chí muốn chết muốn sống, tính mạng của mình cũng không để ý, bây giờ cô lại lạnh tâm, tính toán Ân Sở.
Tuy nói Lục Dung Hòa chẳng thèm ngó tới tình yêu nữ nhi, nhưng bà ấy đau lòng tính mạng ái nữ, bà mặc kệ Sở quốc sau này thế nào, cũng không quản Đào gia sau này ra sao, tựa như lời trượng phu, Đào thị tồn tại nhiều năm, lúc trước tổ tiên cũng từng gặp qua không ít sóng gió, nếu như cửa ải Ân Sở này chịu không nổi, thế hệ Đào thị này không bại, sau này cũng sẽ chết ở trong tay người khác.
Cư an có thể tư nguy, chỉ có ở nguy nan, Đào thị sẽ không say hưởng lạc bên trong đất ấm, suốt ngày mộng đẹp làm thế gia môn phiệt!
“Cha con nói, không sợ Đào thị nguy hiểm, chỉ cần con êm đẹp thì ông ấy mới yên tâm, cha mẹ chỉ mong điểm này mà thôi.” Lục Dung Hòa thở dài, trang điểm tinh xảo trên khuôn mặt lộ ra vài phần quan tâm không che dấu được, buông chén trà xuống, mặt ngoài xem ra Đào Bách Hợp tùy hứng, nhưng kì thực tính tình cương liệt vô cùng, bắt đầu Đào phụ bất động thanh sắc nhìn nữ nhi chơi, làm cho con mình xuất ra ngụm ác khí trong lòng, thế nhưng thời gian dài, Đào phụ lại có một chút nóng ruột, ôngkhông sợ giang sơn Đại Sở này bị chơi suy sụp, cũng không sợ chính mình bị Bách Hợp liên lụy, nhưng ông lại sợ hãi dựa vào tính cách nữ nhi, sau khi chơi chết Ân Sở thì sẽ đồng quy vu tận với hắn.
Bi thương với chết tâm, gần đây Bách Hợp không ầm ĩ không làm khó, cũng không tranh sủng với Giang Mẫn Châu, an tĩnh nhu thuận như vậy, ngược lại càng làm cho người lo lắng.
Trong lòng một cỗ bi thương không hiểu xông lên đầu, đây là cảm xúc thuộc về nguyên chủ, Bách Hợp đưa tay nắm lấy tay Lục Dung Hòa, cha nương Đào thị không sợ bị nguyên chủ liên lụy, đây là tấm lòng cha mẹ yêu thương, nhưng nguyên chủ cũng không muốn liên lụy cha mẹ, đây là ý Đào Bách Hợp! Giờ khắc này cho dù chưa có tiếp thu tình tiết, nhưng Bách Hợp mơ hồ có một loại cảm giác như vậy, nàng ấy không muốn liên lụy phu thê Lục Dung Hòa, nàng ấy chỉ nghĩ muốn hai người này hằng tháng hàng năm cứ bình an như vậy.
Nói xong, Bách Hợp cho người ta đi thỉnh Định Bắc vương, một mặt lại phân phó người đưa Hà Quý nhân trở lại, nghe thấy trên mặt mình trên mặt đã bỏng có thể sẽ lưu lại sẹo, Hà Quý nhân suýt nữa hôn mê.
Đối với một cô nương mà nói, gương mặt của nàng là mặt tiền của cửa hàng, mặt hủy thì nàng ta lấy cái gì để tranh sủng? Nàng ta lấy cái gì đi hợp vị Hoàng hậu? Hà Quý nhân nghĩ đến mình tiến cung lâu ngày, sủng ái Hoàng đế còn chưa đạt được, người hủy rồi, chính là khuôn mặt này phá hủy cả đời, sau này nếu như mặt xấu, hiện tại Hoàng đế không thích nàng ta, còn nói gì sau này? Vừa nghĩ tới mình bị thương là Hoàng đế gây nên, hơn nữa vẫn là vì tiện nhân Giang Mẫn Châu này, trong lòng Hà Quý nhân đã oán mà lại hận, nàng ta bị đuổi về trong cung, Định Bắc vương cũng bị Bách Hợp phái người đi tỉnh tới trong cung Hà Quý nhân.
Nữ nhi bị thương do Hoàng đế gây nên, hơn nữa Hoàng đế vì Giang Mẫn Châu mà làm con gái mình bị thương, biết mình quỳ gối ở ngoài cung Trường Nhạc, nhẫn nhịn ánh mắt khác thường của hạ nhân, buông xuống tôn nghiêm của mình, nhưng Hoàng đế lại vì một nữ nhân không ở trong cung để cho mình quỳ không nửa ngày, cuối cùng tình nghĩa huynh đệ cũng không bằng một nữ nhân họ Giang mà thôi.
Ở đó biết chân tướng này, lúc ấy Định Bắc vương xuất cung, trong mắt đều lộ ra sát khí.
Đợi đến lúc Ân Sở ôm tiểu mỹ nhân bị khiếp sợ hồi cung, mọi cách trấn an, hai người điên long đảo phượng một hồi. Hắn mới nhớ tới, hình như ngoài cung đại huynh Định Bắc vương quỳ gối cầu kiến hắn.
Gần đây Ân Sở không thích đại ca Định Bắc vương luôn luôn nói việc hai người kết bái lúc trước, nói nhiều lắm, Ân Sở cảm giác là hắn lấy ân tình uy hiếp chính mình. Ân Sở chỉ nghĩ cảnh cáo hắn một phen, để cho hắn hiểu rõ thân phận của mình, trước đây hai người là huynh đệ, có thể không có tôn ti. Nhưng bây giờ một là quân một là thần, mỗi người nên cẩn trọng đúng mực, hắn cũng không có muốn vạch mặt với Định Bắc vương, chỉ cho hắn quỳ nhiều một lúc, lại phái người đưa hắn trở lại, nhưng không ngờ Giang Mẫn Châu xảy ra chuyện, nhất thời tình thế cấp bách hắn lo lắng tính mạng Giang Mẫn Châu, ngược lại quên Đại huynh.
Đợi mọi việc xong xuôi thì Ân Sở nhớ tới Định Bắc vương, thời gian đã không còn sớm, Ân Sở vội vàng hoán thái giám thỉnh Định Bắc vương qua gặp mình, mới nghe thái giám hồi báo, nói là một canh giờ trước Định Bắc vương xuất cung. Nghe nói như thế thì trong lòng Ân Sở thở phào nhẹ nhõm đồng thời có chút không thích, bây giờ trong cung này, trái lại hắn muốn tới thì tới nghĩ đi thì đi, lúc gần đi cũng không lên tiếng gọi mình!
Xem hắn là huynh đệ kết nghĩa của mình nên Ân Sở cũng không muốn so đo với hắn, bởi vậy vẫn chưa nói thêm cái gì, nhưng hôm nay Định Bắc vương quỳ xuống đất cầu kiến không có nhìn thấy người ngược lại tự mình rời đi. Vô luận mình cho ca ca mặt mũi như thế nào, nếu như trước đây nhất định Ân Sở sẽ tự mình đến nhà bái phỏng, hoặc là thỉnh người nâng ca ca tiến cung, hai huynh đệ đại say một màn, việc này là xong, thế nhưng lúc này Ân Sở lại không muốn gặp Định Bắc vương. Thứ nhất không biết nên đối mặt thế nào với huynh đệ này, thứ hai giai nhân Giang Mẫn Châu hắn bị khiếp sợ thình nghĩa huynh đệ nhiều năm thì Đinh Bắc vương nên biết tâm ý của mình, tình cảnh lúc ấy hắn lưu luyến si mê Giang Mẫn Châu thì Định Bắc vương cũng rõ, bây giờ hắn thực hiện được thỏa nguyện thì ca ca sẽ biết tâm tình của hắn, sẽ không tính toán với hắn, dù sao huynh đệ luôn luôn hiểu hắn.
Bởi vậy Ân Sở chỉ phái người đưa vài thứ đi phủ Định Bắc vương, lúc thị nhân đưa đồ đến phủ Định Bắc vương đã là sau khi Định Bắc vương hồi phủ hai ba canh giờ, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, mặt nữ nhi bị Hoàng đế phá hủy, còn mình quỳ cầu kiến Hoàng đế thế mà hắn lại vì nữ nhân tránh mà không thấy, làm cho mình quỳ nửa ngày thế mà không có tự mình đến đây, cũng không cho mời người tiếp mình tiến cung tự mình giải thích nguyên nhân tất cả, chỉ dùng một ít vàng bạc châu báu đến trấn an mình.
Mấy thứ này còn là ngày xưa chư huynh đệ ở trong hoàng cung Đại Tề cướp đoạt, ngày đó mấy huynh đệ đều đoạt không ít, hiện nay sống dễ chịu rồi, ai lại bạc? Trong lòng Định Bắc vương tỏa ra hàn khí “vù vù”, hắn nghĩ đến Đào gia trợ Ân Sở thành sự sau đó, bây giờ Ân Sở không thấy người Đào gia, không nghe ý kiến Đào phụ, Đại Sở quốc lập, Ân Sở xưng đế, cuối cùng Đào phụ chỉ phong Quốc công không có thực quyền, lấy được chỉ là một ít bình dân xem ra trân quý vô cùng, nhưng không có tí quyền lợi thực chất gì, bây giờ Ân Sở cũng muốn như vậy với hắn sao?
Huynh đệ kết nghĩa, đồng sinh cộng tử, quả nhiên chỉ là một câu cười nhạo mà thôi!
Định Bắc vương ngay trước mặt thị nhân cười hô lớn hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, đợi thị nhân vừa ly khai, hắn lấy trường đao ra chặt chém loạn đồ Ân Sở tặng!
Ăn cháo đá bát, được chim quên ná, đặng cá quên nơm, đạo lý này trước đây hắn không hiểu, nhưng bây giờ Định Bắc vương lại phát hiện hình như mình đã hiểu một chút tâm lý đế vương!
Ngày đó buổi tối, từ khi Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ, đã lâu ngày không mẫu thân nguyên chủ Lục Dung Hòa có lại tiến vào trong cung một lần nữa. Lục Dung Hòa tiến cung cũng không cần thẻ bài như những người khác, Đào gia ở Sở quốc là một truyền kỳ ngoại lệ, cho dù Đào thị không có phong vương, đáng tiếc chân chính ở trong lòng dân Đại Tề, địa vị bọn họ thì vĩnh viễn tôn quý hơn tân hoàng nhiều lắm, Lục Dung Hòa dẫn một đám người tiến cung, bảo người trong cung lưu tại ngoài điện, trong phòng chỉ còn tâm phúc hai mẹ con mà thôi.
Bà ấy dẫn theo y nữ qua đây, trước bắt mạch cho Bách Hợp, lại nhìn khí sắc cô hồng hào tốt hơn trước kia nhiều, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó mới nghiêm túc hỏi câu:
“Gần đây con đang làm gì? Khó có được không hề tìm cái chết, cha con nói mọi việc do con, chỉ cần con vui mừng, bởi vậy nương cũng không có tiến cung, tùy con dằn vặt, ra cái ác khí trong lòng, nhưng bây giờ con bố trí cục diện, cha con hỏi rốt cuộc con muốn phải như thế nào?” Lục Dung Hòa và trượng phu cũng không phải là đồ ngốc, gần đây Bách Hợp làm tất cả, người khác không nhận ra, thậm chí ngay cả Ân Sở cũng còn không lấy lại tinh thần, thế nhưng nuôi một đám mưu sĩ Đào gia lại nhanh chóng cảm thấy chỗ tốt.
Đầu tiên chính là bền chắc như sắt thép, mấy nghĩa huynh đệ Ân thị đồng tâm ẩn ẩn có hiềm nghi trở mặt. Trước đây mấy nghĩa huynh đệ này nhiều lần đồng tiến đồng lui, trên triều đình mấy người Định Bắc vương này cùng Ân Sở có cùng đồng lòng nơi chốn chống lại Đào thị, thậm chí muốn đánh đè Đào thị xuống. Thế nhưng gần đây tình huống bắt đầu dần dần thay đổi. Mấy huynh đệ Ân thị mặc dù vẫn đồng khí liên chi, nhưng rõ ràng thần sắc trên mặt mấy nghĩa huynh không hề tự nhiên giống như trước, biểu tình Hoàng đế Ân Sở cũng bắt đầu không kiên nhẫn, thậm chí có lúc mấy nghĩa huynh đệ muốn nói việc hậu cung thì thái độ Ân Sở sẽ cắt ngang không chút lưu tình nào, hơn nữa thô bạo khiển trách, trước đây chưa bao giờ có tình huống này, nhất là hôm qua Định Bắc vương tiến cung quỳ gần hai canh giờ, Hoàng đế lại tránh mà không thấy giờ trong cung cũng đã truyền khắp, trong đó rốt cuộc vì sao, sợ rằng Ân Sở còn chưa có phản ứng. Nhưng mấy ngày trước Bách Hợp lợi dụng Đào gia buộc mấy nghĩa huynh đệ đưa nữ nhi tiến cung, lại để cho trong lòng phu thê Lục Dung Hòa hiểu rõ.
“Nữ nhi làm cái gì, không phải trong lòng nương đã sớm biết?” Bách Hợp cười híp mắt cho người dâng lên cho Lục Dung Hòa một chén trà nóng, chung quy lại là nữ nhi hiếu thảo, Lục Dung Hòa đưa tay nhận cũng không có uống, bà biết mục đích Bách Hợp làm như vậy. Kể từ đó có lợi đối Đào gia, bởi vậy mấy ngày nay Bách Hợp làm cái gì, Đào thị không quan tâm, Lục Dung Hòa cũng không tiến cung, để tùy như vậy.
“Nghĩ kỹ?” Lục Dung Hòa con khóe miệng, vẻ mặt hoài nghi: “Lúc trước chết sống phải gả chính là con, bây giờ làm chuyện xấu người cũng là con, connha đầu này, thế nào tùy hứng như vậy, con như vậy bảo cha nương phải như thế nào?”
Lúc trước Đào Bách Hợp chết sống phải gả cho Ân Sở. Vì thế không tiếc tự hạ thân phận, lúc trước gả cho tiểu tử áo vải hai bàn tay trắng, khiến cho Đào gia danh môn thế phiệt trở thành trò cười cho Đại Tề, tình cảnh lúc ấy còn rành rành trước mắt. Bây giờ quá khứ không đến mười năm, vài ngày trước Đào Bách Hợp vì Ân Sở thậm chí muốn chết muốn sống, tính mạng của mình cũng không để ý, bây giờ cô lại lạnh tâm, tính toán Ân Sở.
Tuy nói Lục Dung Hòa chẳng thèm ngó tới tình yêu nữ nhi, nhưng bà ấy đau lòng tính mạng ái nữ, bà mặc kệ Sở quốc sau này thế nào, cũng không quản Đào gia sau này ra sao, tựa như lời trượng phu, Đào thị tồn tại nhiều năm, lúc trước tổ tiên cũng từng gặp qua không ít sóng gió, nếu như cửa ải Ân Sở này chịu không nổi, thế hệ Đào thị này không bại, sau này cũng sẽ chết ở trong tay người khác.
Cư an có thể tư nguy, chỉ có ở nguy nan, Đào thị sẽ không say hưởng lạc bên trong đất ấm, suốt ngày mộng đẹp làm thế gia môn phiệt!
“Cha con nói, không sợ Đào thị nguy hiểm, chỉ cần con êm đẹp thì ông ấy mới yên tâm, cha mẹ chỉ mong điểm này mà thôi.” Lục Dung Hòa thở dài, trang điểm tinh xảo trên khuôn mặt lộ ra vài phần quan tâm không che dấu được, buông chén trà xuống, mặt ngoài xem ra Đào Bách Hợp tùy hứng, nhưng kì thực tính tình cương liệt vô cùng, bắt đầu Đào phụ bất động thanh sắc nhìn nữ nhi chơi, làm cho con mình xuất ra ngụm ác khí trong lòng, thế nhưng thời gian dài, Đào phụ lại có một chút nóng ruột, ôngkhông sợ giang sơn Đại Sở này bị chơi suy sụp, cũng không sợ chính mình bị Bách Hợp liên lụy, nhưng ông lại sợ hãi dựa vào tính cách nữ nhi, sau khi chơi chết Ân Sở thì sẽ đồng quy vu tận với hắn.
Bi thương với chết tâm, gần đây Bách Hợp không ầm ĩ không làm khó, cũng không tranh sủng với Giang Mẫn Châu, an tĩnh nhu thuận như vậy, ngược lại càng làm cho người lo lắng.
Trong lòng một cỗ bi thương không hiểu xông lên đầu, đây là cảm xúc thuộc về nguyên chủ, Bách Hợp đưa tay nắm lấy tay Lục Dung Hòa, cha nương Đào thị không sợ bị nguyên chủ liên lụy, đây là tấm lòng cha mẹ yêu thương, nhưng nguyên chủ cũng không muốn liên lụy cha mẹ, đây là ý Đào Bách Hợp! Giờ khắc này cho dù chưa có tiếp thu tình tiết, nhưng Bách Hợp mơ hồ có một loại cảm giác như vậy, nàng ấy không muốn liên lụy phu thê Lục Dung Hòa, nàng ấy chỉ nghĩ muốn hai người này hằng tháng hàng năm cứ bình an như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.