Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 897: Hành trình cáo biệt cuối cùng 14

Hoàn Nhĩ WR

17/09/2019

Những oán khí này đã tồn tại nhiều năm, ở nơi toàn là âm khí, lại chết nhiều người như vậy, dự là cậu thanh niên kia đạo hạnh nông cạn nhất, cho nên mới dễ dàng bị chúng chiêu đi. Bách Hợp vốn có ý định chờ khôi phục thêm chút ít thể lực rồi mới tiếp tục lên đường, nhưng giờ đương nhiên không dám tiếp tục trù trừ ở lại nữa, đứng dậy muốn gọi mọi người cùng đi, lúc này, vị đạo cô họ Mục kia tỏ ra tuyệt vọng:

“Đi? Đi đâu bây giờ? Trong này, đến đường cũng không có!” Trong lúc bà đang nói, máu của cậu thanh niên kia càng chảy càng nhiều, sắc mặt anh ta mau chóng xám như tro, con mắt đỏ ngầu, trong ánh mắt còn đọng lại nỗi tuyệt vọng và vẻ sợ hãi, nhưng thần thái vẫn bình thản khiến người ta nhìn mà chết khiếp.

Máu từ các đầu ngón tay anh ta chảy tồ tồ, rõ ràng cho thấy tình huống không bình thường. Theo lý mà nói, ngón tay dù có bị cắt rách, tốc độ chảy ra của máu có nhanh mấy cũng không thể giống như tình huống bây giờ, trông như thể mười cái vòi nước đang mở. Hơn nữa vũng máu kia trông như vật sống, chia thành mười dòng chảy ngoằn ngoèo như rắn nhắm đám người đang tụ tập mà bò đi, sương đen phía sau cũng đồng loạt xông lên, không biết có phải là ảo giác hay không, mọi người thấy trong đám sương ẩn ước có thể thấy được rất nhiều khuôn mặt thống khổ như ẩn như hiện.

“Đi vào giữa, ở giữa có cái giếng.” Lúc còn ở trên vòm, Bách Hợp đã phát hiện bố cục kì quái của nơi này, bốn phía treo đầy xương trắng, ở giữa có một cái giếng. Cổ mộ này được thiết kế để âm khí và linh khí cùng tồn tại, vậy tử địa và sinh địa không chừng cũng đan xen từng vòng, nơi này dòng máu kia hung hãn, oán linh dày đặc, không chừng chỗ cái giếng tạm thời là sinh cơ duy nhất tìm được cho mọi người.

Dòng máu kia có điều cổ quái, tanh hôi vô cùng, khiến người ta vừa ngửi đã buồn nôn, không thể tả rõ đó là loại mùi thế nào, nhưng hoàn toàn không giống mùi máu tươi, ngược lại tựa như thi thể đã thối rữa vài năm, hơn nữa, máu đang tuôn chảy về phía đoàn người, Bách Hợp có dự cảm, nếu để dính phải thứ máu này, nhất định là sẽ vô cùng rách việc.

Cô đoán không sai, bởi vì Bách Hợp vừa nói dứt lời, màn sương đen giống như thể bị chọc tức, những dòng máu bắt đầu điên cuồng mấp máy, tốc độ cũng trở nên nhanh hơn trước nhiều, bò về phía mọi người như những con rắn nhỏ. Đứng ngoài rìa nhất trong đám người là một cô gái trẻ chừng hai mươi tuổi, mặc quần áo thể thao. Chân cô vừa bị dính một tia máu, miệng phát ra một tiếng kêu hoảng hốt, sau đó tia máu kia đã thuận theo đùi cô bò lên. Cái này đã vượt quá phạm vi có thể tiếp nhận của mọi người, mà khiến người ta giật mình nhất là chỗ quần áo nào của cô ấy bị tia máu bò qua đều tan biến, bắp chân vốn trắng nõn bắt đầu xuất hiện dấu hiệu thối rữa, chẳng bao lâu bắp chân của cô gái đã biến dạng trông như thể bị lột da sống vậy. Cô gái trẻ liếc nhìn thấy, thét lên một tiếng kêu lanh lảnh đầy sợ hãi.

Bách Hợp nắm thời cơ chạy vào lớp sương đen, mọi người chứng kiến tình cảnh của cô gái kia đều sợ vỡ mật, sao còn dám ở lại nữa, đều vội vàng chạy theo Bách Hợp, bà Văn kêu thét như quỷ khóc sói gào. Hai chân mềm nhũn chạy không nổi, vẫn là nhờ ông Văn kéo bà ta chạy về phía trước.

Nhưng có chút sương đen, hình như nhận ra ý đồ của Bách Hợp, nhào tới muốn ngăn cô lại, cô gái trẻ gặp nạn bị kẹt lại phía sau giờ đứng yên tại chỗ không thể động đậy, luôn miệng kêu thảm thiết. Hai chân cô bị dính chặt xuống sàn, tia máu bò hết chân, đã lên tới eo rồi tới ngực, hơn nữa nó càng bò thì kích thước càng tăng, mùi hôi thối càng nồng nặc, chỉ trong thời gian một nhịp thở, toàn thân cô gái ấy đã không còn miếng da nào hoàn chỉnh, thân thể máu me đầm đìa, càng đáng sợ hơn là cô ấy vẫn còn sống, khuôn mặt mới nãy còn có thể coi là xinh đẹp, giờ đã biến hoá thành nanh ác đáng sợ, cô hướng về phía nhóm người của Bách Hợp chìa bàn tay không có da máu chảy đầm đìa thống khổ kêu cứu:

“Cứu tôi, cứu tôi, tôi không muốn chết…” Cô ấy mới nói được mấy tiếng, đã có tia máu chui vào trong miệng, người quay đầu nhìn lại thấy lưỡi của cô ây cũng đang bị lột da, càng sợ đến nỗi tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô ấy không muốn chết, nhưng tình huống của cô ấy rõ ràng là đã hết đường cứu vãn, dòng máu ma quái kia càng lúc càng lớn thêm, cô gái trẻ mới bị dính máu vài giây, giờ nhìn đã như một con ếch bị lột da, toàn thân đều đẫm trong máu, quả thực còn sống so với đã chết nhìn càng đáng sợ hơn, sau đó thân thể cô ấy bắt đầu tan chảy ra như thể một viên kem trong nắng, cuối cùng dung hợp với tia máu kia thành một chất lỏng sền sệt.

Tốc độ giết người của dòng máu kia rất nhanh, so với tốc độ giết chết cậu thanh niên đầu tiên nhanh hơn không chỉ gấp đôi. Nhóm người Bách Hợp bởi vì bị sương đen ngăn cản, giờ mới chạy được xa ba thước, hơn nữa, trong đó còn có dạng oan hồn biết thuật quỷ xây tường, mưu toan muốn vây khốn bọn họ tại chỗ, ngăn chặn đường bọn họ muốn đi.

“Lâm, binh, đấu, giả…” Thấy tình cảnh nguy ngập, một nhóm người đều hoảng hồn, nhiều người trong miệng đã bất giác hô khẩu quyết, nhưng xem ra không có tác dụng, tốc độ của dòng máu kia rất nhanh, sợ là khẩu quyết còn niệm chưa xong thì đã bị nó đuổi kịp, đem mọi người nuốt chửng.

Ở tình cảnh rung rợn thế này, mọi người đổ mồ hôi lạnh to như viên đậu, nhiều người hai chân run lập cập, bà Văn thậm chí sợ đến mức phải hoàn toàn dựa vào người chồng, hai chân không đứng vững nổi.

“Huyền Võ Đại Đế tại tiền, thần quy miếu, quỷ quy mộ…” Vào thời khắc nguy nan này, biểu tình của Đường Toàn cũng cực kì ngưng trọng, ông bắt đầu niệm thần chú, cắn rách ngón trỏ, nhưng dòng máu kia càng lúc càng tới gần, lớp sương đen cũng như đã ngưng kết thành một bức tường thực sự, chặn đứng bước chân mọi người.

Cả đám người chứng kiến tình cảnh này, ánh mắt lộ ra sắc thái tuyệt vọng, cô gái trẻ tên Triệu Hồng Quỳnh không kìm nổi khóc lên:



“Hết rồi, hết rồi, so với việc phải chết thế kia, chẳng thà tôi tự sát còn hơn!”

Lời nói của cô ta không làm tiêu tán bớt sự bất an của lòng người trong cơn khủng hoảng, ngược lại nỗi sợ giống như bệnh truyền nhiễm, khiến khá nhiều người cùng khóc thành tiếng, trong chốc lát đã khiến bầu không khí càng thêm kinh hoàng. Trán Đường Toàn rịn mồ hôi, âm khí và oán khí dày đặc trong bụng núi làm ông niệm ra mỗi câu mỗi chữ đều thấy phí sức cực kì. Mái tóc hoa râm của ông bị mồ hôi tẩm ướt, mồ hôi của ông không ngừng nhỏ xuống, sắc mặt đã có chút trắng bệch, thần chú của ông niệm gần xong, dòng máu kia đã sắp chảy đến trước mặt đám người, ông quay đầu nhìn Bách Hợp, ánh mắt lộ ra vẻ nôn nóng, hiển nhiên đang do dự, câu thần chú này niệm xong, nên đem lực đánh ra để ngăn cản dòng máu kia giữ lại tính mạng cho mọi người hay để phá vỡ bức tường quỷ xây kia, giúp Bách Hợp có cơ hội chạy trốn.

Nếu là ngăn cản dòng máu kia, trước không nói liệu ông có làm nổi không, dù rằng làm được, nhưng liệu có thể ngăn bước được nó trong bao lâu, bản thân ông cũng không dám chắc chắn. Nếu lỡ như ông chỉ chắn được một chốc một lát, lại cần thêm thời gian nghĩ cách khác đánh vỡ bức tường quỷ xây kia, mọi người vẫn là không chắc có thể thoát thân, vậy còn không bằng ông đánh vỡ bức tường quỷ xây kia trước, để Bách Hợp chạy trước rồi lại tính.

Vào thời điểm mấu chốt này, tuy hành vi như vậy có chút ích kỷ, nhưng Đường Toàn không cố kị được nhiều. Vân Bách Hợp là cốt nhục duy nhất của sư đệ ông, giờ sư đệ đang chịu cảnh lao ngục tai ương cũng là vì ông mà ra, dù có phải liều cái mạng già của ông, cũng phải bảo hộ Bách Hợp chu toàn mới phải, còn tất cả tội nghiệt hậu quả, một mình ông gánh vác hết là được.

Nghĩ đến đây, trong mắt Đường Toàn loé lên mấy phần kiên định, ông xoay đầu lại, đang muốn gia tăng tốc độ niệm chú, khoé mắt lại thấy Bách Hợp không chỉ không chạy tiếp, trái lại còn sải bước tiến về phía dòng máu, đưa tay móc ra từ trong ba lô mấy tấm bùa màu vàng.

Hành vi này thực sự khiến mắt Đường Toàn suýt nữa nhảy bổ ra khỏi hốc mắt, ông bất giác ngưng miệng, trong lòng gấp gáp như thiêu như đốt, lúc phục hồi tinh thần, bất giác muốn đi sang kéo Bách Hợp lại, chỉ là ông dừng niệm chú, màn sương đen kia liền tỏ ra càng hung hãn hơn, ông quá nôn nóng, thậm chí sốc đến tắt tiếng, căn bản niệm không ra một chữ, chỉ còn biết tức giận Bách Hợp trẻ dại không hiểu biết. Uy lực của dòng máu kia, chính cô cũng thấy rồi, bây giờ cô lại còn dám chủ động sáp đến.

Đường Toàn đang gấp đến đỏ mắt, nhưng ngay sau đó ông lại thấy Bách Hợp dùng tốc độ tay cực nhanh đem mấy tờ giấy bùa kia dán lên không trung, nơi đó rõ ràng không có vách tường, không có vật thể, thế nhưng cô cứ thế dán, những lá bùa kia lại không bị bay xuống, ngược lại còn vững vàng dính lại lơ lửng giữa không khí.

“Thiên địa vô cực, càn khôn tự động, âm dương hữu đạo, thiên địa tá pháp!” Làn môi Bách Hợp động động, mau chóng đem mấy câu thần chú niệm ra, một mặt cắn rách ngón giữa, đầu ngón tay búng ra một giọt máu mang theo lực lượng thuần chính của Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh, giữa không trung liền chia làm ba, vững vàng chắc chắn rơi xuống sau lưng mấy lá bùa.

Hoàn thành quá trình này, sắc mặt cô có chút trắng bệch, lá bùa kia dính máu xong không hề lay động, vẫn như cũ vững vàng bay lơ lửng giữa không trung, khi dòng máu kia bò tới, mọi người tưởng rằng mình sắp chết không nghi ngờ, trong miệng bà Văn đã kịp thời phát ra một tiếng thét chói tai kinh thiên động địa. Bách Hợp quay đầu nhìn bà ta, lạnh lùng khiển trách:

“Câm mồm!”

Chuyện khiến mọi người giật mình lại phát sinh, dòng máu hung tàn nguy hiểm kia sau khi mau chóng chảy tới vị trí ngay phía dưới chỗ có mấy lá bùa của Bách Hợp, thình lình bị chặn đứng tại đó, không thể tiến thêm một bước.

Âm hồn ở bốn phía thấy tình cảnh này, âm thanh quỷ khóc sói gào lại to thêm. Cậu thanh niên đáng thương bị treo ngược kia giờ sắc mặt đã trắng bệch như màu xương cốt. Máu trên người cậu ta càng lúc càng chảy ra gấp gáp, dòng máu bò tới kia càng thêm lớn mạnh, khi nó thử bò lên cao, ngay tại sát na nó đụng phải lá bùa kia, trên lá bùa liền toả ra kim quang sáng rực.

“Á___” từ trong dòng máu truyền ra tiếng kêu vừa thảm thiết vừa đáng sợ, giống như trong một khoảnh khắc, có rất nhiều người đều cùng lúc nhận phải tổn thương cực kì to lớn, mỗi một người đều thống khổ kêu lên, âm thanh khiến những người có mặt đều thấy muốn lộn mửa, tựa như thần hồn của họ cũng sắp bị tiếng kêu thét này chấn ra khỏi thân thể vậy. Bách Hợp thấy huyết chú của mình phối hợp sức mạnh của Đạo Đức Kinh đã chặn được thứ đồ chơi quỷ dị kia rồi, lúc này mới xoay người, liếc nhìn đám sương đen trước mắt một cái, hừ lạnh một tiếng, lần nữa tích tụ ngũ lôi chú trong lòng bàn tay.

“Phong lôi thụ mệnh, thập phương câu diệt, phá cho ta!” Để gia tăng uy lực cho ngũ lôi chú, cô dùng máu cực kì nhanh tay vẽ ra một cái huyết phù trong không trung, phối hợp ngũ lôi chú quăng ra. Âm thanh ầm ầm như sấm vang bắt đầu xuất hiện ở khắp nơi trong bụng núi. Sấm sét chính là khắc tinh tự nhiên của các loại tà ma quỷ quái. Đám oán linh tụ thành tường quỷ xây kia, ngay trong tích tắc nhìn thấy Bách Hợp sử dụng đạo thuật kết hợp ngũ lôi chú, đều tựa như sắp đụng phải độc dược trí mệnh nguy hiểm nhất trên đời, ngũ lôi chú đi đến đâu, khí âm tà cuống quýt bay trốn dạt sang hai bên đến đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook