Chương 923: Hành trình cáo biệt cuối cùng 40
Hoàn Nhĩ WR
01/10/2019
Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh là bộ kinh thư vô cùng màu nhiệm, nhưng trừ
Bách Hợp và Dung Ly, không còn ai trong thế nhân có thể biết. Cô từng
tiến vào nhiều thế giới nhiệm vụ như vậy, cho dù trong một thế giới
nhiệm vụ, cô từng gặp một Dung Ly khác, cũng có một lão đạo sĩ nhận ra
cô tu tập Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh nhưng theo lời bọn họ nói ra, cô
biết được bộ kinh thư này đã sớm thất truyền, tại sao bây giờ, trong cổ
mộ này lại có một người có thể niệm ra chứ?
Bách Hợp muốn ngẩng đầu xem thử là ai, nhưng Lance vẫn đang túm chặt tóc cô khiến cô phải ngoẹo đầu sang bên, khuôn mặt cúi xuống, vừa động đậy da đầu liền bị lôi kéo rất đau, cô không thể nhìn ra được động tĩnh phía trên, chỉ loáng thoáng nhìn thấy dưới ánh sang hôn ám của thánh hoả, có một người mặc trường bào trắng không biết từ lúc nào đã tiến tới rất gần sau lưng Lance.
“Sinh âm dương…” Giọng nói kia vẫn không ngừng niệm, dường như từ một người thẫn thờ như cái xác không hồn, trong thanh âm mang theo một cảm giác khó tả, dường như có chút quen tai. Bách Hợp cảm thấy trái tim tưởng như ngừng đập vì những hành vi của Lance lúc này lại thình thịch nhảy lên điên cuồng, cô chịu đựng nỗi đau đớn trên da đầu bị kéo tóc và cần cổ bị kéo căng đau đớn, niệm câu tiếp theo:
“Chuyển càn khôn, ứng xá lệnh. Đạo hữu, xin cứu mạng!”
Tuy không biết người áo trắng kia lai lịch thế nào, nhưng trước khi Bách Hợp vào thạch thất này chưa từng phát hiện ngoại trừ nhóm người của mình còn có người sống nào khác. Hắn ta, cực kì có khả năng chính là xác chết trong thạch thất này, cũng là mục tiêu Lance nhắm tới trong lần hành động này. Hắn biết Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh, hắn cực kì có khả năng chính là đạo sĩ lúc trước đã giúp Hiếu Võ Đế Tào Lan bài bố đại trận trong cổ mộ này, sau đó cũng theo Tào Lan nhập mộ, là vị cao nhân cùng hắn ta chia chung ngôi mộ này.
Nếu người này cũng giống cô, đều tu tập Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh, theo một phương diện nào đó mà xem xét, có thể tính là đồng môn, tuy không biết vì sao cái xác này sau tám trăm năm ngủ yên lại đột ngột sống lại, hơn nữa còn có thể nói chuyện, nhưng lúc này Bách Hợp không cố kị được nhiều như vậy, dường như cô thấy được một tia sinh cơ, vội kêu lên:
“Đạo hữu, xin cứu mạng!”
Vì vậy, cô không nhìn thấy người áo trắng đang đứng sau lưng Lance, ánh mắt vốn mang theo mấy phần mông lung hồ đồ đứng kia, vào lúc cô mở miệng đọc nối một đoạn kinh, ánh mắt cậu đột nhiên sáng vụt lên rạng rỡ, giống như hai vầng mặt trời nhỏ, thần thái hờ hững vốn có tan biến đi, bàn tay đang túm chặt tóc Lance từ từ cứng đờ, cậu mím chặt môi, âm thanh nghẹn tắc lại, trong ánh mắt bắt đầu lộ ra ánh sáng uỷ khuất, ưu thương, trong đôi mắt đen láy sáng ngời kia bắt đầu xuất hiện một tầng hơi nước, đoạn kinh văn còn lại, cậu không thể niệm thành lời.
Cậu túm chặt Lance đang không thở nổi. Ánh mắt như xuyên thấu qua gã Vampire, nhìn thấy hình bóng không thể nhìn rõ mặt mũi phía trước mặt. Cậu đã nhận ra, trong tay Lance đang nắm chặt một món tóc đen. Rồi cậu mếu miệng, uỷ khuất giống như đứa bé đã lưu lạc nhiều năm, đáng thương như chú dê nhỏ lạc đàn phải trải qua trải qua trăm cay ngàn đắng, cuối cùng gặp lại được người nhà. Nước mắt dần dần dâng đầy trong hốc mắt. Cậu túm chặt lấy bàn tay đang túm tóc Bách Hợp của Lance, điệu bộ nhẹ nhàng tựa như không cần dùng sức, nhưng ngay lập tức, tiếng răng rắc khi xương vỡ lập tức truyền tới, Lance phát ra một tiếng kêu thảm thiết, nhưng cậu dường như không nghe thấy gì, cho tới khi Lance rốt cục không khống chế nổi, phải buông tay khỏi lọn tóc kia, cậu mới nhẹ nhàng dùng một tay vỗ lên người Lance, hất hắn ta bay sang một bên, lộ ra thân ảnh gầy yếu vốn bị vây khốn trước người hắn.
“Tôi tên…” Không có chướng ngại vật đáng ghét chắn ở giữa hai người nữa, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm Bách Hợp, hai hàng chân mày thanh tú chau lại, trong mắt lệ nóng rưng rưng.
Lance bị đánh bay đi, áp lực khổng lồ đang ép lên Bách Hợp biến mất, lúc này cô mới có thể nhẫn nhịn cơn đau vì cần cổ bị giằng kéo khi nãy, ngẩng đầu nhìn lên, trong lúc bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt tái nhợt thanh tú kia rơi vào tầm mắt của Bách Hợp. Đó là khuôn mặt uỷ khuất như sắp khóc của một thiếu niên áo trắng tuấn tú. Bách Hợp trừng lớn mắt, trong một sát na, cô có cảm giác như đầu óc mình bị che kín, nghe thấy tiếng thiếu niên kia nói, cô thì thào đáp lời:
“Cậu tên là Dung Ly.” Cậu thiếu niên sạch sẽ đơn thuần, thanh tú như một cành lan, lại không hiểu một chút đạo lý đối nhân xử thế nào, giống như một khối thuỷ tinh trong suốt kia, vì sao lại xuất hiện trước mặt cô thế này?
Không rõ đây là Dung Ly chân thật xuất hiện ở đây, hay do trong lúc tuyệt vọng khiến cô sinh ra ảo giác. Bách Hợp bất chợt cảm thấy có chút buồn cười. Một người xuất hiện đến ba lần trong ba nhiệm vụ khác nhau của cô, tỷ suất này nhỏ đến thương cảm, khiến cô cũng đâm ra hoài nghi phải chăng mình đã nhớ lầm. Cách nhiều năm như vậy, đã rất lâu rất lâu cô chưa từng gặp lại Dung Ly, có một số chuyện đối với cô mà nói, là do cô tận lực không nhớ lại. Bởi vậy Dung Ly không thể nào xuất hiện ở nơi này được, thế nhưng cô lại có cảm giác chính mình đang tận mặt gặp Dung Ly.
Chẳng lẽ bởi vì quá mức tuyệt vọng, cho nên cô mới nhìn thấy ảo ảnh của cậu ấy? Bách Hợp nhịn không được nhếch miệng cười cười một tiếng, vì sao trước khi chết cô không nhìn thấy Lý Duyên Tỷ mà lại thấy Dung Ly được nhỉ? Quả thực là dở khóc dở cười! Thế nhưng cậu thiếu niên thần tình bi thương kia vào lúc nghe thấy cô lên tiếng, khoé miệng càng banh chặt hơn.
“Tôi tên là Dung Ly. Tôi là Dung Ly!” Dù là lần đầu tiên hai người gặp nhau trong nhiệm vụ, cậu ta đứng trong khách sạn, đối mặt với bản thân cô, lúc ấy đang là Đào Bách Hợp, chân thật mà nói: “Tôi là Dung Ly”, hay lần tiếp theo, hai người lần nữa gặp nhau trong một chiếc quan tài, cô chứng kiến quá trình cậu ta trưởng thành, chậm rãi tiến hoá, chính cô nói với cậu ta, cậu ta gọi là Dung Ly.
Cô nhớ được, bất luận là lần đầu gặp mặt, hay trong một nhiệm vụ rất lâu về sau tái ngộ, cô đều nhớ được, có một cậu thiếu niên tên là Dung Ly. Lúc ấy, trong khách sạn gặp nhau, cậu dùng ngón tay viết lên lòng bàn tay cô hai chữ Dung Ly, thi độc khi ấy thấm sâu vào thân thể cô khó giải, nhưng hai chữ này cũng từ đó khắc sâu trong lòng cô rồi.
Bách Hợp vốn tự cho rằng cô đã làm nhiều nhiệm vụ như vậy, người và chuyện trong các nhiệm vụ nên bị quên đi mới tốt, cô luôn cố gắng không hồi tưởng lại tình cảnh bên trong nhiệm vụ, bởi vì mỗi con người hoàn cảnh không thể quên đi trong mỗi nhiệm vụ, kì thực cũng là một loại khảo nghiệm với tâm cảnh của mình. Với cô mà nói, thế giới trong mỗi nhiệm vụ chỉ tựa như một mộng cảnh, mộng tỉnh, rồi cô sẽ lại có một giấc mộng khác, còn những con người trong giấc mộng cũ lại thường muốn có đoạn tiếp theo, cô sẽ không vì một giấc mộng đã qua mà dừng lại bước chân, càng không vì một giấc mộng xưa mà nhớ nhung không bỏ được. Cô tưởng rằng mình đã quên đi rất nhiều người, rất nhiều chuyện, nhưng lúc này đây, nhìn thấy cậu thiếu niên áo trắng giống như đứa bé đi lạc rất nhiều năm, khuôn mặt uỷ khuất đứng trước mặt mình, ánh mắt rưng rưng ngấn lệ, cô lại có thể cảm nhận thật rõ rang, lòng mình đang đau như xé.
Làm qua nhiều nhiệm vụ, trái tim cô tưởng như đã tôi luyện cứng rắn như thép, nhưng trong lúc nhìn những giọt nước mắt kia, Bách Hợp lại cảm thấy có thứ gì đó trong lòng mình đang lên men, dâng lên chua xót, khổ sở, khiến cô cầm lòng không nổi phải cắn chặt làn môi, cánh mũi bắt đầu thấy cay cay. Cô nằm mơ cũng không nghĩ tới, vị cao nhân đang yên giấc ở nơi này, chính là Dung Ly.
Khi cô nói: “Cậu tên là Dung Ly.” Cậu liền đáp lại: “Tôi là Dung Ly.” Trong lúc đáp lời, nước mắt bắt đầu chực tràn ra từ khoé mắt kia vẫn dâng càng lúc càng đầy, rồi nước mắt trong suốt như một chuỗi hạt thuỷ tinh, thuận theo gò má tái nhợt của cậu trượt xuống.
Cậu lẳng lặng nhìn chằm chằm Bách Hợp, những giọt lệ rơi xuống đất vang lên thanh thuý. Cậu không thương tâm gào khóc to tiếng, nhưng bi thương trên khuôn mặt cậu chính là chân thật như đọng thành thực thể. Bộ dạng im lặng rơi lệ so với ưu thương gào khóc càng thêm đả động lòng người.
Bách Hợp hít hít mũi. Cánh tay vừa cùng Lance giằng co, sau đó lại bị tổn thương của cô nâng lên, chậm rãi đưa tới vuốt nhẹ khuôn mặt cậu.
Cậu thiếu niên thật dịu ngoan đứng trước mặt cô, thậm chí để phối hợp với động tác nhấc tay của cô, thật săn sóc cúi thấp đầu xuống.
Một khắc này Bách Hợp quên hết tình cảnh chung quanh, tiếng gầm lên giận dữ của Lance vang lên ngay bên tai nhưng cô cũng nghe không vào. Tiếng rên xiết thống khổ của Đường Toàn, tiếng thở gấp dồn dập của Văn Thấm Nhã đều chỉ còn là bối cảnh. Thậm chí Bách Hợp quên mất mình đang ở trong nhiệm vụ, trong mắt trong lòng chỉ còn lại thân ảnh của cậu thiếu niên áo trắng tuấn mỹ này.
“Tôi tên là Dung Ly.” Cậu ấy lại mở miệng nói thêm một câu, thanh âm so với trước đây càng nhẹ, giống như muốn xác định điều gì. Trong mắt mang theo mấy phần chấp nhất mà sạch sẽ, cậu ấy có chút vội vàng, giống như sợ Bách Hợp không tin tưởng, lại không biết phải nói sao mới có thể làm cô tin tưởng, trong lúc nôn nóng, cậu lại lần nữa bắt đầu niệm Đạo Đức Kinh.
“Thiên địa khởi thuỷ, hỗn độn sơ khai, huynh muội thành gia, phương chí nhân tại…” Đây là chương đầu tiên trong Đạo Đức Kinh, cũng là chương mà Bách Hợp sau khi giáng xuống cô gái bị cứa cổ ném vào quan tài nuôi cương thi tên Kiều Bách Hợp thích niệm chung với cậu ấy nhất.
Mỗi khi cậu ấy nghe được nội dung của Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh luôn luôn an tĩnh lại. Lúc đó, cô vừa dè chừng, vừa hoảng sợ, chỉ lo một lúc nào đó mình trở thành thức ăn nuôi con cương thi này, mỗi ngày đều thấp thỏm lo âu cùng nó nằm chung một chỗ. Sau khi phát hiện Đạo Đức Kinh hữu hiệu, cô ngày ngày niệm cho nó nghe, giống như người mẹ có đứa con đang tuổi mẫu giáo, cô dạy nó bi bô học nói, dạy cậu đọc thuộc lòng Đạo Đức Kinh, nhận mặt chữ, nỗ lực dạy một con cương thi cách làm người. Vậy nên rất nhiều năm sau, khi cậu mang vẻ bề ngoài không khác gì nhân loại một lần nữa lại gặp được cô, cậu đã nói, cậu muốn làm người, cậu đang học cách làm người.
Vô vàn chuyện cũ lưu chuyển trong lòng. Bách Hợp bất thình lình cảm thấy hối hận. Sao cô lại có thể quên, vì sao cô lại có thể quên, sau lần thứ hai gặp Dung Ly trong nhiệm vụ, vì sao cô lại có thể quên cậu ấy được?
Lúc này, có rất nhiều sự tình bị cô tận lực quên đi lúc này lại được nhớ đến. Cô nghĩ đến cậu thiếu niên thanh lãnh trong khách sạn đã nói với cô, cậu ấy tên là Dung Ly. Lúc đó cô không có kinh nghiệm về nhiệm vụ phía sau, nên cô không nhận ra Dung Ly, khi cậu dùng bộ dạng quật cường khăng khăng nói với cô, mình tên là Dung Ly, muốn cô phải nhớ kĩ, lúc ấy tâm tình của cậu ấy thế nào?
Nỗi đau mơ hồ xé rách lòng Bách Hợp. Làm quá nhiều nhiệm vụ rồi, trái tim cô cũng trở nên càng lúc càng lạnh cứng, cô rất hiếm khi vì người hay chuyện gì mà động dung, cô cũng rất ít khi rơi nước mắt, thế nhưng lúc này, khi nghe thanh âm của Dung Ly có chút nôn nóng niệm Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh, tựa như hoảng loạn cố gắng chứng minh mình chính là mình, rồi lại tựa như vì quá kích động, cho nên khi đọc Đạo Đức Kinh thành tiếng, giọng nói có chút lắp bắp.
Cô nhớ đến con cương thi đã từng chung sống trong quan tài khi ấy tuỳ hứng như đứa bé. Lúc cậu ấy mới bắt đầu học nói, cũng lắp ba lắp bắp như vậy, không trôi chảy, không lưu loát.
Bách Hợp muốn ngẩng đầu xem thử là ai, nhưng Lance vẫn đang túm chặt tóc cô khiến cô phải ngoẹo đầu sang bên, khuôn mặt cúi xuống, vừa động đậy da đầu liền bị lôi kéo rất đau, cô không thể nhìn ra được động tĩnh phía trên, chỉ loáng thoáng nhìn thấy dưới ánh sang hôn ám của thánh hoả, có một người mặc trường bào trắng không biết từ lúc nào đã tiến tới rất gần sau lưng Lance.
“Sinh âm dương…” Giọng nói kia vẫn không ngừng niệm, dường như từ một người thẫn thờ như cái xác không hồn, trong thanh âm mang theo một cảm giác khó tả, dường như có chút quen tai. Bách Hợp cảm thấy trái tim tưởng như ngừng đập vì những hành vi của Lance lúc này lại thình thịch nhảy lên điên cuồng, cô chịu đựng nỗi đau đớn trên da đầu bị kéo tóc và cần cổ bị kéo căng đau đớn, niệm câu tiếp theo:
“Chuyển càn khôn, ứng xá lệnh. Đạo hữu, xin cứu mạng!”
Tuy không biết người áo trắng kia lai lịch thế nào, nhưng trước khi Bách Hợp vào thạch thất này chưa từng phát hiện ngoại trừ nhóm người của mình còn có người sống nào khác. Hắn ta, cực kì có khả năng chính là xác chết trong thạch thất này, cũng là mục tiêu Lance nhắm tới trong lần hành động này. Hắn biết Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh, hắn cực kì có khả năng chính là đạo sĩ lúc trước đã giúp Hiếu Võ Đế Tào Lan bài bố đại trận trong cổ mộ này, sau đó cũng theo Tào Lan nhập mộ, là vị cao nhân cùng hắn ta chia chung ngôi mộ này.
Nếu người này cũng giống cô, đều tu tập Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh, theo một phương diện nào đó mà xem xét, có thể tính là đồng môn, tuy không biết vì sao cái xác này sau tám trăm năm ngủ yên lại đột ngột sống lại, hơn nữa còn có thể nói chuyện, nhưng lúc này Bách Hợp không cố kị được nhiều như vậy, dường như cô thấy được một tia sinh cơ, vội kêu lên:
“Đạo hữu, xin cứu mạng!”
Vì vậy, cô không nhìn thấy người áo trắng đang đứng sau lưng Lance, ánh mắt vốn mang theo mấy phần mông lung hồ đồ đứng kia, vào lúc cô mở miệng đọc nối một đoạn kinh, ánh mắt cậu đột nhiên sáng vụt lên rạng rỡ, giống như hai vầng mặt trời nhỏ, thần thái hờ hững vốn có tan biến đi, bàn tay đang túm chặt tóc Lance từ từ cứng đờ, cậu mím chặt môi, âm thanh nghẹn tắc lại, trong ánh mắt bắt đầu lộ ra ánh sáng uỷ khuất, ưu thương, trong đôi mắt đen láy sáng ngời kia bắt đầu xuất hiện một tầng hơi nước, đoạn kinh văn còn lại, cậu không thể niệm thành lời.
Cậu túm chặt Lance đang không thở nổi. Ánh mắt như xuyên thấu qua gã Vampire, nhìn thấy hình bóng không thể nhìn rõ mặt mũi phía trước mặt. Cậu đã nhận ra, trong tay Lance đang nắm chặt một món tóc đen. Rồi cậu mếu miệng, uỷ khuất giống như đứa bé đã lưu lạc nhiều năm, đáng thương như chú dê nhỏ lạc đàn phải trải qua trải qua trăm cay ngàn đắng, cuối cùng gặp lại được người nhà. Nước mắt dần dần dâng đầy trong hốc mắt. Cậu túm chặt lấy bàn tay đang túm tóc Bách Hợp của Lance, điệu bộ nhẹ nhàng tựa như không cần dùng sức, nhưng ngay lập tức, tiếng răng rắc khi xương vỡ lập tức truyền tới, Lance phát ra một tiếng kêu thảm thiết, nhưng cậu dường như không nghe thấy gì, cho tới khi Lance rốt cục không khống chế nổi, phải buông tay khỏi lọn tóc kia, cậu mới nhẹ nhàng dùng một tay vỗ lên người Lance, hất hắn ta bay sang một bên, lộ ra thân ảnh gầy yếu vốn bị vây khốn trước người hắn.
“Tôi tên…” Không có chướng ngại vật đáng ghét chắn ở giữa hai người nữa, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm Bách Hợp, hai hàng chân mày thanh tú chau lại, trong mắt lệ nóng rưng rưng.
Lance bị đánh bay đi, áp lực khổng lồ đang ép lên Bách Hợp biến mất, lúc này cô mới có thể nhẫn nhịn cơn đau vì cần cổ bị giằng kéo khi nãy, ngẩng đầu nhìn lên, trong lúc bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt tái nhợt thanh tú kia rơi vào tầm mắt của Bách Hợp. Đó là khuôn mặt uỷ khuất như sắp khóc của một thiếu niên áo trắng tuấn tú. Bách Hợp trừng lớn mắt, trong một sát na, cô có cảm giác như đầu óc mình bị che kín, nghe thấy tiếng thiếu niên kia nói, cô thì thào đáp lời:
“Cậu tên là Dung Ly.” Cậu thiếu niên sạch sẽ đơn thuần, thanh tú như một cành lan, lại không hiểu một chút đạo lý đối nhân xử thế nào, giống như một khối thuỷ tinh trong suốt kia, vì sao lại xuất hiện trước mặt cô thế này?
Không rõ đây là Dung Ly chân thật xuất hiện ở đây, hay do trong lúc tuyệt vọng khiến cô sinh ra ảo giác. Bách Hợp bất chợt cảm thấy có chút buồn cười. Một người xuất hiện đến ba lần trong ba nhiệm vụ khác nhau của cô, tỷ suất này nhỏ đến thương cảm, khiến cô cũng đâm ra hoài nghi phải chăng mình đã nhớ lầm. Cách nhiều năm như vậy, đã rất lâu rất lâu cô chưa từng gặp lại Dung Ly, có một số chuyện đối với cô mà nói, là do cô tận lực không nhớ lại. Bởi vậy Dung Ly không thể nào xuất hiện ở nơi này được, thế nhưng cô lại có cảm giác chính mình đang tận mặt gặp Dung Ly.
Chẳng lẽ bởi vì quá mức tuyệt vọng, cho nên cô mới nhìn thấy ảo ảnh của cậu ấy? Bách Hợp nhịn không được nhếch miệng cười cười một tiếng, vì sao trước khi chết cô không nhìn thấy Lý Duyên Tỷ mà lại thấy Dung Ly được nhỉ? Quả thực là dở khóc dở cười! Thế nhưng cậu thiếu niên thần tình bi thương kia vào lúc nghe thấy cô lên tiếng, khoé miệng càng banh chặt hơn.
“Tôi tên là Dung Ly. Tôi là Dung Ly!” Dù là lần đầu tiên hai người gặp nhau trong nhiệm vụ, cậu ta đứng trong khách sạn, đối mặt với bản thân cô, lúc ấy đang là Đào Bách Hợp, chân thật mà nói: “Tôi là Dung Ly”, hay lần tiếp theo, hai người lần nữa gặp nhau trong một chiếc quan tài, cô chứng kiến quá trình cậu ta trưởng thành, chậm rãi tiến hoá, chính cô nói với cậu ta, cậu ta gọi là Dung Ly.
Cô nhớ được, bất luận là lần đầu gặp mặt, hay trong một nhiệm vụ rất lâu về sau tái ngộ, cô đều nhớ được, có một cậu thiếu niên tên là Dung Ly. Lúc ấy, trong khách sạn gặp nhau, cậu dùng ngón tay viết lên lòng bàn tay cô hai chữ Dung Ly, thi độc khi ấy thấm sâu vào thân thể cô khó giải, nhưng hai chữ này cũng từ đó khắc sâu trong lòng cô rồi.
Bách Hợp vốn tự cho rằng cô đã làm nhiều nhiệm vụ như vậy, người và chuyện trong các nhiệm vụ nên bị quên đi mới tốt, cô luôn cố gắng không hồi tưởng lại tình cảnh bên trong nhiệm vụ, bởi vì mỗi con người hoàn cảnh không thể quên đi trong mỗi nhiệm vụ, kì thực cũng là một loại khảo nghiệm với tâm cảnh của mình. Với cô mà nói, thế giới trong mỗi nhiệm vụ chỉ tựa như một mộng cảnh, mộng tỉnh, rồi cô sẽ lại có một giấc mộng khác, còn những con người trong giấc mộng cũ lại thường muốn có đoạn tiếp theo, cô sẽ không vì một giấc mộng đã qua mà dừng lại bước chân, càng không vì một giấc mộng xưa mà nhớ nhung không bỏ được. Cô tưởng rằng mình đã quên đi rất nhiều người, rất nhiều chuyện, nhưng lúc này đây, nhìn thấy cậu thiếu niên áo trắng giống như đứa bé đi lạc rất nhiều năm, khuôn mặt uỷ khuất đứng trước mặt mình, ánh mắt rưng rưng ngấn lệ, cô lại có thể cảm nhận thật rõ rang, lòng mình đang đau như xé.
Làm qua nhiều nhiệm vụ, trái tim cô tưởng như đã tôi luyện cứng rắn như thép, nhưng trong lúc nhìn những giọt nước mắt kia, Bách Hợp lại cảm thấy có thứ gì đó trong lòng mình đang lên men, dâng lên chua xót, khổ sở, khiến cô cầm lòng không nổi phải cắn chặt làn môi, cánh mũi bắt đầu thấy cay cay. Cô nằm mơ cũng không nghĩ tới, vị cao nhân đang yên giấc ở nơi này, chính là Dung Ly.
Khi cô nói: “Cậu tên là Dung Ly.” Cậu liền đáp lại: “Tôi là Dung Ly.” Trong lúc đáp lời, nước mắt bắt đầu chực tràn ra từ khoé mắt kia vẫn dâng càng lúc càng đầy, rồi nước mắt trong suốt như một chuỗi hạt thuỷ tinh, thuận theo gò má tái nhợt của cậu trượt xuống.
Cậu lẳng lặng nhìn chằm chằm Bách Hợp, những giọt lệ rơi xuống đất vang lên thanh thuý. Cậu không thương tâm gào khóc to tiếng, nhưng bi thương trên khuôn mặt cậu chính là chân thật như đọng thành thực thể. Bộ dạng im lặng rơi lệ so với ưu thương gào khóc càng thêm đả động lòng người.
Bách Hợp hít hít mũi. Cánh tay vừa cùng Lance giằng co, sau đó lại bị tổn thương của cô nâng lên, chậm rãi đưa tới vuốt nhẹ khuôn mặt cậu.
Cậu thiếu niên thật dịu ngoan đứng trước mặt cô, thậm chí để phối hợp với động tác nhấc tay của cô, thật săn sóc cúi thấp đầu xuống.
Một khắc này Bách Hợp quên hết tình cảnh chung quanh, tiếng gầm lên giận dữ của Lance vang lên ngay bên tai nhưng cô cũng nghe không vào. Tiếng rên xiết thống khổ của Đường Toàn, tiếng thở gấp dồn dập của Văn Thấm Nhã đều chỉ còn là bối cảnh. Thậm chí Bách Hợp quên mất mình đang ở trong nhiệm vụ, trong mắt trong lòng chỉ còn lại thân ảnh của cậu thiếu niên áo trắng tuấn mỹ này.
“Tôi tên là Dung Ly.” Cậu ấy lại mở miệng nói thêm một câu, thanh âm so với trước đây càng nhẹ, giống như muốn xác định điều gì. Trong mắt mang theo mấy phần chấp nhất mà sạch sẽ, cậu ấy có chút vội vàng, giống như sợ Bách Hợp không tin tưởng, lại không biết phải nói sao mới có thể làm cô tin tưởng, trong lúc nôn nóng, cậu lại lần nữa bắt đầu niệm Đạo Đức Kinh.
“Thiên địa khởi thuỷ, hỗn độn sơ khai, huynh muội thành gia, phương chí nhân tại…” Đây là chương đầu tiên trong Đạo Đức Kinh, cũng là chương mà Bách Hợp sau khi giáng xuống cô gái bị cứa cổ ném vào quan tài nuôi cương thi tên Kiều Bách Hợp thích niệm chung với cậu ấy nhất.
Mỗi khi cậu ấy nghe được nội dung của Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh luôn luôn an tĩnh lại. Lúc đó, cô vừa dè chừng, vừa hoảng sợ, chỉ lo một lúc nào đó mình trở thành thức ăn nuôi con cương thi này, mỗi ngày đều thấp thỏm lo âu cùng nó nằm chung một chỗ. Sau khi phát hiện Đạo Đức Kinh hữu hiệu, cô ngày ngày niệm cho nó nghe, giống như người mẹ có đứa con đang tuổi mẫu giáo, cô dạy nó bi bô học nói, dạy cậu đọc thuộc lòng Đạo Đức Kinh, nhận mặt chữ, nỗ lực dạy một con cương thi cách làm người. Vậy nên rất nhiều năm sau, khi cậu mang vẻ bề ngoài không khác gì nhân loại một lần nữa lại gặp được cô, cậu đã nói, cậu muốn làm người, cậu đang học cách làm người.
Vô vàn chuyện cũ lưu chuyển trong lòng. Bách Hợp bất thình lình cảm thấy hối hận. Sao cô lại có thể quên, vì sao cô lại có thể quên, sau lần thứ hai gặp Dung Ly trong nhiệm vụ, vì sao cô lại có thể quên cậu ấy được?
Lúc này, có rất nhiều sự tình bị cô tận lực quên đi lúc này lại được nhớ đến. Cô nghĩ đến cậu thiếu niên thanh lãnh trong khách sạn đã nói với cô, cậu ấy tên là Dung Ly. Lúc đó cô không có kinh nghiệm về nhiệm vụ phía sau, nên cô không nhận ra Dung Ly, khi cậu dùng bộ dạng quật cường khăng khăng nói với cô, mình tên là Dung Ly, muốn cô phải nhớ kĩ, lúc ấy tâm tình của cậu ấy thế nào?
Nỗi đau mơ hồ xé rách lòng Bách Hợp. Làm quá nhiều nhiệm vụ rồi, trái tim cô cũng trở nên càng lúc càng lạnh cứng, cô rất hiếm khi vì người hay chuyện gì mà động dung, cô cũng rất ít khi rơi nước mắt, thế nhưng lúc này, khi nghe thanh âm của Dung Ly có chút nôn nóng niệm Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh, tựa như hoảng loạn cố gắng chứng minh mình chính là mình, rồi lại tựa như vì quá kích động, cho nên khi đọc Đạo Đức Kinh thành tiếng, giọng nói có chút lắp bắp.
Cô nhớ đến con cương thi đã từng chung sống trong quan tài khi ấy tuỳ hứng như đứa bé. Lúc cậu ấy mới bắt đầu học nói, cũng lắp ba lắp bắp như vậy, không trôi chảy, không lưu loát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.