Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 925: Hành trình cáo biệt cuối cùng 42

Hoàn Nhĩ WR

02/10/2019

Tuy ngày đó, Lance kịp thấy được một chút tình cảnh bên trong quan tài, nhưng dù sao thực lực của hắn ta không đủ, bởi vì quan tài giống như được bao phủ một tầng kết giới vô hình, cuối cùng ngăn cản hắn có thêm hành động khác. Hắn hao hết tâm lực, tới đây mấy lần, thử đủ loại biện pháp đông tây kim cổ, cả huyết tế cũng đã thử qua, tất cả đều vô ích. Mãi cho tới lần này, sau khi hắn vận dụng tiền tài của mình tìm ra được Văn Thấm Nhã mang tới nơi đây mới có chuyển biến.

Trong mắt người phương Tây, bộ dạng của người phương Đông là rất khó phân biệt, nhưng thân thể của Dung Ly trong chiếc quan tài kia có sức hấp dẫn quá lớn với Lance, bởi vậy hắn đã sớm ghi nhớ kĩ bộ dạng của cái xác cô gái trong quan tài, ngay khi vừa nhìn thấy ảnh chụp Văn Thấm Nhã, hắn đã cảm thấy cô gái phương Đông này và cô gái trong hòm có ngoại hình giống nhau đến bẩy phần, tuy không phải giống nhau như đúc, nhưng dù sao, vào khoảnh khắc nhìn thấy Văn Thấm Nhã, Lance vẫn tin rằng, cơ hội của mình đã tới.

Hắn tin vào thuyết luân hồi chuyển thế của Hoa Hạ, lúc nhìn thấy Văn Thấm Nhã, hắn lập tức nghĩ ngay đến chuyện thử đưa cô ta vào trong cổ mộ này, hắn luôn cảm thấy chỉ cần dẫn được Văn Thấm Nhã vào trong mộ, chỉ bằng việc bộ dạng của cô ta giống xác của cô gái trong hòm bảy phần, nói không chừng cái quan tài hắn vẫn không có biện pháp tới gần kia liền có thể mở ra được.

Cho đến nay, hắn đã thất vọng nhiều lần, khó có được một lần nắm được chút hy vọng, Lance nhất định không thể buông tha. Bởi vậy, hắn trà trộn vào học viện Văn Thấm Nhã đang theo học, lợi dụng bề ngoài tuấn mỹ của Huyết tộc và tri thức đã tích luỹ nhiều năm, cộng thêm mị lực có khả năng hấp dẫn lòng người của Huyết tộc, rất nhanh chóng khiến Văn Thấm Nhã mê mẩn tâm thần, còn đồng ý cùng với hắn đi xâm nhập cổ mộ.

Hết thảy mọi việc đều vô cùng thuận lợi, hắn còn gặp được đám người Bách Hợp và ăn no một trận, hơn nữa nắp quan tài vẫn không chịu mở ra trong suốt hai trăm năm cuối cùng thực sự mở ra. Hắn mừng rỡ như điên, cho rằng mục đích của mình sắp thành công tới nơi rồi, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ đến, vị thuỷ tổ đang ngủ say trong quan tài kia lại tỉnh lại, hơn nữa, sau thời gian dài đằng đặng không ăn, trạng thái đáng ra phải yếu ớt nan kham, vậy mà lại có năng lực đáng sợ như thế.

Lance không hề hay biết, bản thân Dung Ly vốn không dựa vào hút máu mà sống, căn nguyên sức mạnh của cậu cũng không phải máu tươi mà lấy oán khí, linh khí của nơi này làm chủ đạo. Cậu ấy ngủ say bảy tám trăm năm, kì thực mỗi giờ mỗi khắc đều được oán khí, linh khí bồi bổ, tình trạng không khác gì đang tu luyện. Nhưng Lance lúc này đang tự mình não bổ hoài nghi tự hỏi, phải chăng vì hắn dẫn Văn Thấm Nhã tới đây nên mới thành công mở được quan tài, lại vì vậy mà đánh thức Dung Ly. Nhất thời biểu tình của hắn rối rắm vặn vẹo vô cùng, trong mắt không ngừng lộ ra vẻ tuyệt vọng lẫn hối hận.

“Cô gái trong quan tài kia cũng không phải Huyết tộc, ngài và cô ấy không cùng loài, nhưng ngài lại vì cô ấy phí tâm tư lớn như vậy, là vì ngài yêu cô ấy phải không? Nếu ngài để ý đến cô ấy như vậy, giờ cô ấy đã biến mất rồi, tôi mang chuyển thế của cô ấy đến cho ngài, ngài có thể buông tha cho tôi…” Đối với Huyết tộc mà nói, loài người chỉ là một dạng thực phẩm, dù bề ngoài của Lance có nguỵ trang thành loài người, thể hiện như một quý ông, nhưng từ trong xương hắn căn bản chướng mắt với nhân loại. Hắn nho nhã lễ độ với Văn Thấm Nhã là vì sự kiêu hãnh và lễ nghi đã ăn vào trong máu, hoàn toàn không phải vì hắn tôn trọng Văn Thấm Nhã, càng không phải vì hắn trân trọng cô ta.

Thế nhưng Dung Ly không giống như vậy, vì cô gái trong quan tài kia, cậu nguyện ý cùng cô ấy ngủ say trong chiếc quan tài này sau khi cô ấy chết, nghĩ cũng có thể đoán được, cậu thực sự động chân tình. Nghĩ đến đây, ánh mắt Lance dần dần lộ ra một tia hy vọng:

“Thế nào?”

Dung Ly có chút nghi hoặc nhìn Bách Hợp, lại nhìn Lance đang khẩn trương chỉ thẳng Văn Thấm Nhã. Cảm thấy khuôn mặt của cô gái đã sợ đến mức mặt mũi biến dạng kia nhìn cũng có điểm quen quen. Cậu nhíu mày, nỗ lực nhớ lại. Mỗi một chữ Lance nói ra, cậu đều minh bạch, nhưng tổ hợp chung lại một chỗ, quả thực nghe không hiểu là ý tứ gì. Bách Hợp nhìn dáng vẻ thành thật suy tư của Dung Ly, cảm giác mường tượng như thấy lại cậu thiếu niên cương thi đơn thuần nhiều năm về trước đã hướng về phía cô thật thà hỏi, muốn làm người thì phải làm thế nào kia, ánh mắt dần trở nên nhu hoà.

Lúc quan tài bị mở ra, Bách Hợp lập tức phát hiện tình hình không ổn, cho nên chuyện đầu tiên cô có thể nghĩ đến chính là chạy cho nhanh, sau đó, lại bị Lance đuổi theo, cho nên cô hoàn toàn không chú ý chút nào đến động tĩnh trên giường đá, chỉ loáng thoáng ghi nhận, trong quan tài có hai người đang ôm nhau nằm, lúc này nghe Lance nói một hồi, cô mới minh bạch là Dung Ly khi nãy còn ôm cái xác của một cô gái, hơn nữa ngoại hình của cô gái kia có chút tương tự Văn Thấm Nhã, rõ ràng Lance đã coi Văn Thấm Nhã là hiện thế của cô gái trong quan tài kia.

“Ý hắn muốn nói, người mà cậu ôm ngủ trong quan tài kia, chính là Văn Thấm Nhã mà hắn đang khống chế!” Bách Hợp chỉ chỉ Văn Thấm Nhã, giải thích một tiếng. Cô vừa nói dứt lời, Lance đã liều mạng gật đầu. Văn Thấm Nhã mịt mờ không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, chỉ là nghe được lời Bách Hợp giải thích, trái tim nguyên bản vốn đang nện thình thình trong ngực trước tiên ngừng lại nửa nhịp, sau đó lại bắt đầu nhảy lên điên cuồng.

Quả thực, cô ta nhớ rằng hình dáng của thi thể đột nhiên biến mất sau khi lộ ra từ quan tài cùng chính mình rất giống, nhưng lúc ấy cô ta không nghĩ nhiều như vậy, chỉ ẩn ước đoán ra, Lance mang cô ta đến đây hoàn toàn không có hảo ý, thêm vào đó, cái xác cô gái kia lại quỷ dị biến mất khiến cô ta bị doạ không nhẹ, lúc này, nghe thấy cái gì mà chuyển thế tái sinh, bản thân cô ta đang bị Lance khống chế, lại thấy Lance sợ hãi Dung Ly ra mặt, liền sáng mắt lên, bất giác ngẩng đầu nhìn Dung Ly. Lại thấy Dung Ly có dáng vẻ thanh tú như vậy, thử nghĩ, cậu ấy đã ôm mình của đời trước ngủ suốt bảy tám trăm năm, không hiểu sao hốc mắt cô ta có chút nóng lên, trong miệng nỉ non gọi:

“Cứu tôi với!” Cô ta vốn không biết Dung Ly tên gì, lúc Bách Hợp cùng Dung Ly nói chuyện, cô ta đang quá mức kinh hãi, thêm vào đó lại liên tục bị Lance khống chế, cho nên cô ta căn bản nghe không ra hai người kia nói cái gì nữa. Lúc này, cô ta dùng bộ dạng đáng thương nhìn Dung Ly chằm chằm, Lance cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra một nụ cười, hắn đang chờ đợi Dung Ly mở miệng nói buông tha cho hắn, lại không ngờ Dung Ly sau khi nghe hiểu những lời Bách Hợp vừa nói, liền nghiêm mặt lại:



“Không phải cô ta!”

“Người ta ôm, rõ ràng là nàng mà!” Ánh mắt Dung Ly lộ ra giận dữ, đôi mắt ấy vốn trong veo như thuỷ tinh, cậu cao hứng hay mất hứng, giận dữ hay khổ sở, đủ loại thần tình đều hiện ra minh bạch trên gương mặt thanh tú và cặp mắt hắc bạch phân minh. Lời mà Lance vừa nói khiến cậu cảm thấy mình bị xúc phạm, dù là nhà của mình bị phá hoại cậu cũng không giận, Lance còn ở địa bàn của cậu hồ nháo một trận, nhưng nhân loại có truyền thống kính già yêu trẻ, cậu sống cùng con người nhiều năm đã tiếp thu quan điểm này, cho nên có thể coi Lance là tiểu bối không hiểu chuyện, thế nhưng giờ Lance lại còn dám vu oan giá hoạ cho cậu, Dung Ly cảm thấy chuyện này là không thể chấp nhận được.

Trong miệng cậu xuất hiện hai chiếc răng nanh đã rất nhiều năm cũng chưa từng lộ ra, cho thấy bản nhân đã tức giận cực kì:

“Người ta ôm rõ ràng là Tiểu Hợp, sao có thể biến thành người khác?”

Một cỗ uy áp dồn ép tới khiến Lance thở không ra hơi, khuôn mặt hắn lộ ra kinh hãi, tận lực co đầu rút cổ cố gắng thu nhỏ thân thể vốn cao to của mình. Hắn thật không hiểu, mình nói mấy câu kia thì có cái gì mạo phạm mà lại chọc vị Thuỷ tổ này phát hoả. Hắn có chút bất lực liếm làn môi khô khốc, việc mất đi lượng máu lớn khiến hắn lúc này trở nên cực độ yếu ớt, đầu óc vốn thông minh lanh lợi trong dĩ vãng có chút không xoay chuyển kịp.

“Làm sao có thể? Sao có thể là cô Vân được?” Trong khoảnh khắc, Lance thực sự cảm thấy có chút khóc dở mếu dở, giật mình đến độ cả sợ cũng quên luôn, nên vô thức đưa ra ý kiến phản bác. “Cô Vân, cô Vân và cô gái trong hòm, bộ dạng không hề giống nhau chút nào cơ mà?” Dung Ly nghe lời hắn nói, liền nhướn nhướn một bên chân mày xinh đẹp lên, dùng loại ánh mắt có chút nghi hoặc, lại như hết cách mà nhìn chằm chằm Lance:

“Ngươi vốn không phải là người, dù bề ngoài có bắt chước giống bao nhiêu, ta vẫn có thể nhận ra chủng loại của ngươi chính là cương thi. Tuy thói quen có thể bị đồng hoá, không lẽ bản tính của ngươi cũng bị đồng hoá?”

Lời chỉ trích của Dung Ly khiến khuôn mặt lúc này đã biến dạng hơi đáng sợ của Lance càng thêm vặn vẹo, hình như việc Dung Ly nói hắn là người chính là cực đại vũ nhục vậy. Cánh mũi hắn phập phồng, bộ ngực rộng cũng bắt đầu nhấp nhô vì thở gấp, con mắt đỏ ngầu lên, nhưng lại vì bản năng kinh sợ đối với thượng vị giả nên không dám vọng động.

“Từ đời thủa nào, cương thi nhận dạng con người, là dựa vào da thịt hình dạng? Đó chỉ là dáng vẻ bề ngoài mà thôi.” Trước giờ Dung Ly nhận ra Bách Hợp, chưa bao giờ là dựa vào dáng vẻ bề ngoài, nếu không, có thời gian mấy ngàn năm kia, cậu muốn tìm ra một người có bộ dạng giống hệt cô khi trước cũng không phải chuyện gì khó. Vậy thì, cậu cần gì phải đợi suốt bao nhiêu năm đằng đẵng, canh giữ một cái xác không hồn, hy vọng một ngày nào đó cô sẽ trở về.

So sánh ra, muốn từ trong ngàn ngàn vạn vạn con người trong biển người, nhận ra một người vốn có thể mang trăm ngàn gương mặt bất đồng, xuất hiện ở một thời điểm không hẹn trước, ở địa điểm không biết trước, đó mới là chân chính khó khăn.

“Ta vốn muốn cảm tạ ngươi, vì giúp dẫn cô ấy trở về, cho nên có thể khoan dung cho việc ngươi huỷ hoại nơi ở của ta.” Dung Ly rũ mi xuống, hàng mi cong dài ngăn trở ánh mắt của cậu. Chiếc quan tài này đối với cậu có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, đây chính là thứ bắt đầu từ lúc cậu có ý thức đã luôn ở bên bầu bạn với cậu ngày đêm không rời. Trong suốt cuộc đời dài đằng đẵng, cậu từng có được rất nhiều thứ không thuộc về mình. Trong lúc trà trộn vào cuộc sống cùng nhân loại, cậu cũng đã từng bắt chước những người bình phàm vì năm đấu gạo mà lao động, nhưng cậu có rất nhiều thứ không cách nào học được. Cho dù bề ngoài của cậu có giống con người, nhưng cậu không ăn thức ăn của phàm nhân, những thứ vàng bạc châu bảo khiến con người liều mình tranh đoạt tìm kiếm, với cậu chỉ là thứ phù vân không đáng lưu luyến. Cho nên dù cậu đã từng có được, cuối cùng cũng không giữ lại trong tay.

Cậu cũng từng chờ đợi một người không thuộc về mình. Chính là cô gái đã từng cùng cậu phân hưởng chiếc quan tài này, từ lúc linh trí của cậu mới khai thông, thứ chân chính có ý nghĩa, chỉ thuộc về mình cậu mà thôi, luôn từ đầu tới cuối làm bạn bên cậu không rời, cũng chỉ có chiếc quan tài này. Khuôn mặt Dung Ly lộ ra mấy phần thương tiếc, cậu nhìn những mảnh vụn của quan tài rơi đầy đất, bàn tay đang túm tóc Lance buông lỏng, sau đó duỗi tay ra, một đám mảnh vụn quan tài nằm rải rác đầy đất, giống như nhận được sức hút gì đó, chậm rãi bay về phía cậu.

“Thực có chút đáng tiếc, nhưng mà thôi, nát thì cũng nát rồi!” Cậu nắm lấy mảnh vỡ quan tài, ngón tay thon dài vuốt ve mấy cái, lại vứt trả về giường đá, quay đầu đi tới:

“Quan tài của ta bị huỷ, có thể coi như ngươi nhỏ tuổi không hiểu chuyện.” Khuôn mặt thiếu niên tú lệ thanh thuần của Dung Ly, lại nói ra những lời đạo mạo của người lớn tuổi khiến Bách Hợp không nhịn được cười, nhưng Lance thì cười không nổi, hắn cảm thấy tình hình có chút rất không phù hợp, nhưng chỉ có thể đem thân hình của mình càng co rút lại mà thôi. Hắn vẫn ôm chặt Văn Thấm Nhã, giống như ôm chặt trong tay tấm bùa hộ mệnh. Khi nghe Dung Ly nói, nhận người không thể dựa vào dung mạo bề ngoài, hắn liền biết mình đã phạm sai lầm vô cùng to lớn, hắn do âm kém dương sai mà mang Bách Hợp đến nơi này, bây giờ chỉ còn thấy hối hận trong lòng dâng lên che trời lấp đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook