Chương 892: Hành trình cáo biệt cuối cùng 9
Hoàn Nhĩ WR
14/09/2019
Đổi lại một người khác, nếu phát hiện chính mình đang kẹt giữa một đống
xương người, những người cùng rơi xuống lại không biết đã văng đến góc
nào, vậy thì nhất định đã sợ vỡ mật, nhưng Bách Hợp lại hoàn toàn trấn
tĩnh. Chỗ này tuy rằng quỷ dị, âm trầm đáng sợ, nhưng chỗ tốt chính là
an tĩnh lại tối tăm, người khác đều không nhìn thấy cô được, trong tình
huống bốn phía an tĩnh thế này, cô cho rằng những người cùng rơi xuống
đây với mình có khả năng cao là đã hôn mê bất tỉnh. Cô có thể lợi dụng
cơ hội này, luyện thêm một chút tinh thần luyện thể thuật.
Tuy Bách Hợp cũng rất muốn mau chóng tiếp thu nội dung vở kịch, nhưng cổ mộ này quá sức cổ quái, nguy cơ trùng trùng, chỉ bằng chút đạo hạnh của nguyên chủ mà muốn thoát thân là quá khó khăn, trong tình cảnh này, thực lực mới là vốn liếng căn bản giúp bảo đảm tất cả, nếu thực lực của cô không đủ, dù có biết trước nội dung câu chuyện thì cũng vô dụng. Trong tình huống trước có sói sau có hổ, một người yếu đuối biết trước tình huống hẳn là chỉ có quyền chọn việc mình chết trong mõm sói hay miệng hổ là hết chuyện, vậy nên cô muốn tranh thủ thời gian đem thực lực của mình nâng cao thêm chút nữa. Cho dù pháp lực chỉ nâng cao thêm được chút xíu, vậy thì biết đâu vào lúc nguy cấp, một chút xíu tiến bộ kia cũng có thể giúp cô thoát chết. Còn về nội dung câu chuyện, chờ cô luyện thêm ba lần tinh thần luyện thể thuật nữa, nếu vẫn chưa thấy có người nào tìm đến, cô lại tiếp thu một chút cũng không muộn.
Quyết định như vậy, Bách Hợp từ trên mặt đất bò dậy, đem đẩy hết đám xương người đã bị cô va đập tan tác khi trước qua một bên, thu thập ra một mảnh đất trống trải, lại lượm mấy khối xương bày ra một trận ngũ hành bát quái đơn giản, sau đó mới bắt đầu để tâm vào động tác luyện thể thuật.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sau khi đã luyện xong ba lần luyện thể thuật, pháp lực trong thân thể Bách Hợp đã sung mãn hơn trước khá nhiều, qua thời gian dài như vậy nhưng vẫn chưa thấy có ai tìm tới, Bách Hợp đem linh lực phong toả trong thân thể, một lần nữa ngồi dựa lưng vào vách tường. Lại phân tâm ra, một bên chỉ huy linh lực trong thân thể theo pháp quyết của Đạo Đức Kinh vận hành, một bên nhắm mắt, chuẩn bị tiếp thu nội dung câu chuyện. Tuy làm thế này có chút mạo hiểm, nhưng Bách Hợp cũng hết cách, nếu bảo cô dừng luyện công vào lúc này, đương nhiên cô không chịu, mà nhiệm vụ lần này đòi hỏi về thời gian khá khắc nghiệt, cô vừa tới nơi thì bản thân đã ở trong hiểm cảnh. Cô căn bản không chắc mình còn có thời gian nào khác để tiếp thu nội dung vở kịch, vậy nên chỉ có thể nhất tâm nhị dụng.
Nội dung câu chuyện lần này cũng không sai biệt lắm so với suy đoán của Bách Hợp. Vân Bách Hợp quả thực xuất thân từ phái Mao Sơn. Cha của cô ấy, Vân Mẫn sinh ra trong một xóm núi hẻo lánh, từ nhỏ đã có thể nhìn thấy mấy thứ không sạch sẽ, còn vì thế mà suýt mất mạng mấy lần, bởi vậy, được người nhà đưa lên Mao Sơn xin làm đệ tử. Từ đó ông ấy theo học một đạo sĩ tên là Phương Cư. Sau khi trưởng thành, vì gia đình Vân Mẫn ba đời đều đơn truyền, ông ấy muốn xuống núi lấy vợ sinh con, Phương Cư lại cảnh cáo trước rằng mệnh của ông ấy đã định có năm chỗ xấu, ba chỗ thiếu, người nhà họ Vân không tin, Vân Mẫn kết hôn chưa đầy ba năm, vợ ông sau khi sinh Vân Bách Hợp quả nhiên ứng với số mệnh không nên lập gia đình, không nên lấy vợ của ông, nên đã mất sớm, chỉ để lại cho ông một mụn con gái.
Vân Mẫn cũng từng nghĩ đến chuyện tái hôn, sinh thêm đứa con trai nhưng không hiểu tại sao, tính mãi vẫn không thành, về sau ông ấy cũng dứt khoát từ bỏ ý định này, ngược lại để hết tâm tư vào nuôi dạy con gái duy nhất là Vân Bách Hợp.
Vân Mẫn vì thời tuổi trẻ lên núi học đạo, tuy nói rằng có được chút pháp thuật, nhưng lại trì hoãn mất thời gian đi học bình thường như người ta, kết quả giờ ông ấy biến thành thành phần thất học, không có văn hoá, cho nên không tìm được việc làm bình thường, lại thêm thời gian đó, chính phủ đề xướng tin tưởng vào khoa học kỹ thuật, bài trừ mê tín dị đoan, một người trẻ tuổi thất học như ông, dù muốn chọn con đường đi làm pháp sư cũng từng bước gian nan.
Để nuôi con gái, ông ấy từng làm rất nhiều loại công việc khác nhau, nhưng không biết có phải vì ứng với câu người học đạo chân chính trong mệnh đều thiếu ba thứ là tiền, quyền, mệnh. Vân Mẫn sống hết nửa đầu đời vô cùng chán nản, không dễ dàng mới nuôi được con gái Vân Bách Hợp đến năm mười bảy tuổi, chuẩn bị thi vào đại học. Tuy từ nhỏ gia cảnh nghèo khó, nhưng Vân Bách Hợp rất có chí, thành tích khi đi học luôn dẫn trước người khác, mỗi khi xem Vân Mẫn vì sinh kế trong nhà mà vất vả, cũng sinh ra ý muốn kế thừa y bát của Vân Mẫn, học đạo thuật của ông để giúp đỡ ông.
Ngay cả với đạo thuật, Vân Bách Hợp cũng tỏ ra rất có thiên phú, nhiều loại bùa Vân Mẫn vẽ ra không nhất định thành công, nhưng do Vân Bách Hợp vẽ ra thì tỷ lệ thành công còn cao hơn nhiều, Vân Mẫn đứng trước tình hình này, không vui nổi mà càng thêm lo lắng ưu sầu. Chính ông đã chịu đủ thiệt thòi vì vấn đề học đạo thuật dẫn tới trong mệnh khuyết thiếu, bây giờ hãy còn ôm nỗi lo tuổi già cô độc bần cùng, không có con cái chăm sóc, hiếu kính, do vậy, ông rất sợ nếu mình đi làm nghề này, báo ứng sẽ rơi trên đầu con gái, do vậy mỗi khi Vân Bách Hợp đề xuất muốn ông dạy đạo thuật, ông luôn nghiêm khắc cự tuyệt, từ nhỏ cũng chỉ dạy Vân Bách Hợp chút chiêu thức võ thuật cường thân kiện thể, cho nên mặc dù nguyên chủ sống với ông bố pháp sư mười bảy năm, đạo thuật vẫn chỉ dừng ở mức biết chút da lông.
Cho đến khi nguyên chủ thi đại học, tình hình kinh tế trong nhà Vân Mẫn vẫn là ăn bữa hôm lo bữa mai, với thành tích của Vân Bách Hợp, muốn thi đậu một trường đại học trọng điểm là chuyện không khó, nhưng trong tay Vân Mẫn không có tiền mà học phí đại học mỗi năm là con số không nhỏ, còn chưa kể các loại chi phí sinh hoạt và phát sinh. Vân Mẫn càng nghĩ càng không biết phải xoay đâu ra tiền, mà nếu không có tiền thì chuyện học hành của con gái đành nửa đường đứt gánh.
Đã khổ cực nuôi Vân Bách Hợp lớn đến chừng đó, Vân Mẫn khẳng định không chấp nhận trơ mắt chứng kiến tình cảnh con gái không thể tiếp tục học lên chỉ vì trong nhà túng quẫn, trong lúc đang nôn nóng không biết phải làm sao, sư huynh của ông là Đường Toàn xuất hiện, giới thiệu cho Vân Mẫn một vụ làm ăn lớn.
Trong kinh thành có một thương nhân giàu có, con ông ta xuất ngoại du lịch, lại trêu chọc ra một thứ không sạch sẽ theo về, bây giờ, gia đình nhà họ cần một người đạo hạnh cao cường đến trừ tà giữ mạng cho đứa con, giá mở ra là năm mươi vạn. Đường Toàn và Vân Mẫn cùng học một thầy, biết sư đệ đang sống khó khăn, bây giờ lại là thời điểm con gái chuẩn bị thi vào đại học, nghĩ đi nghĩ lại, bèn đem công việc này giới thiệu cho Vân Mẫn.
Tuy Vân Mẫn xuất sư hơi sớm, trong giới đồng đạo thanh danh không lộ, nhưng ông ấy thực sự có thiên phú, tuy đạo hạnh không quá cao, nhưng cũng có thực lực. Đường Toàn cho rằng một gã phú nhị đại hẳn cũng không chọc ra nổi phiền toái lớn gì, mà công việc này lại có tiền công hậu hĩnh, sư đệ nhà mình cũng không phải không có bản lãnh, cho nên mới giới thiệu hai bên, nhưng quả thực không ngờ phú nhị đại lần này quả thực dẫn về một đại phiền toái, Vân Mẫn không những không cứu được cậu ta, bản thân còn ăn đủ thiệt thòi.
Kết quả của vụ làm ăn là thiếu gia phú nhị đại sợ phát điên, Vân Mẫn suýt nữa là mất mạng, nhà giàu kia trong cơn giận dữ kiện Vân Mẫn lên pháp viện, người này ở kinh thành có tiền bạc, có quan hệ, cho nên Vân Mẫn lập tức bị bắt, khi Vân Bách Hợp biết tin, muốn liên lạc với cha mình mới phát hiện là không liên lạc được.
Cô không có tiền mặt, muốn vào kinh thành cứu cha nhưng lại không nghĩ được cách nào, sau đó cũng thử chạy vạy nghe ngóng, mới biết muốn bảo lãnh cha ra ngoài không chỉ cần tiền bảo lãnh mà còn cần tiền để khơi thông quan hệ. Đúng lúc này, cô lại có được một nguồn tin, có một gia đình họ Văn, con gái say mê văn hoá Hoa Hạ cổ, hơn một tháng trước, cô Văn kia không biết từ đâu mà có được một tấm bản đồ cổ mộ, còn chưa đến kì nghỉ hè đã cùng mấy người bạn hẹn nhau, cùng xin nghỉ học với khoa, sau đó kéo nhau đi mạo hiểm.
Khi người nhà biết được tin tức này thì đã qua nửa tháng, con gái đã mất liên lạc, không rõ tung tích. Vợ chồng họ Văn gấp gáp nghe ngóng khắp nơi mới biết con gái đi cổ mộ thám hiểm, mà cổ mộ này lại là một nơi chưa ai từng nghe nói qua. Nhiều người trong nghề nghe thấy phương vị đã nói đó là con đường chết, nhất quyết không chịu nhận lời. Vợ chồng nhà họ Văn bị bức đến không còn biện pháp, nguyện ý trả thù lao năm trăm triệu, mới tìm được một nhóm đạo sĩ có năng lực chịu theo họ cùng vào cổ mộ tìm con gái.
Vân Bách Hợp đang thiếu tiền cứu cha, nghe được tin tức này, dù cũng nghe người ta nói phương vị của cổ mộ này là đường chết, nhưng vẫn liều lĩnh xin tham gia đội ngũ.
Còn ông già họ Đường lần này luôn luôn chiếu cố Bách Hợp chính là sư huynh của Vân Mẫn, ngày đó ông giới thiệu công việc cho sư đệ, vốn là có ý tốt muốn giúp gia đình Vân Mẫn giải quyết tình trạng kinh tế quẫn bách, lại không ngờ vì vậy mà làm hại sư đệ một phen.
Bản thân ông cũng là người tu đạo, cũng ôm loại mệnh năm chỗ xấu ba chỗ thiếu, trong tay không tiền không thế không giúp được, sau khi biết Vân Bách Hợp vì muốn kiếm tiền mà gia nhập đội ngũ kia, một phần vì muốn bảo hộ Vân Bách Hợp, một phần vì cũng muốn kiếm một khoản tiền giúp cứu Vân Mẫn, cho nên cũng gia nhập đội ngũ lần này.
Tình huống truyện sau khi tiến vào cổ mộ so với những gì Bách Hợp đích thân trải qua cũng không sai lệch bao nhiêu. Bà Văn vừa vào đến cổ mộ đã gào thét la lối, dẫn con giao xà giữ mộ đến, kết quả ba mươi ba người cùng đi vào bị con rắn kia cắn chết mười hai, tiếp đó mọi người cùng bị mắc kẹt trên đài cao, tình tiết giữa đường gặp quỷ cũng rất giống, đến cuối cùng, cả đoàn người chết hết, ngoài hai vợ chồng cố chủ họ Văn kia, chỉ còn Đường Toàn và Vân Bách Hợp, tiếp đó, sau khi Đường Toàn vì bảo hộ Vân Bách Hợp mà chết trong cổ mộ, Vân Bách Hợp lại phát hiện một sự thật, vợ chồng họ Văn kia vốn không giàu có gì, bọn họ chỉ là hai giáo viên dạy cấp hai bình thường, hai người đó vì lo lắng cho an nguy của con gái mình, vì muốn đi tìm con gái, nhưng những người có bản lãnh lại không ai nguyện ý theo bọn họ đi tìm Văn Thấm Nhã, trong lúc lo lắng sợ con gái gặp chuyện ngoài ý muốn, bọn họ mới nghĩ ra cách vờ làm người giàu có, dỗ được một nhóm người theo bọn họ vào cổ mộ, chỉ không ngờ lại vì vậy mà hại chết rất nhiều người.
Phần còn lại của câu chuyện, Bách Hợp còn chưa kịp tiếp thu, bất thình lình một bàn tay lạnh lẽo run run thình lình đụng vào mặt cô.
Dù Bách Hợp luôn phân tâm để cảnh giác tình huống xung quanh, cũng phải cả kinh một trận.
Thử nghĩ xem ở một nơi tối tăm mù mịt sờ đâu cũng chỉ thấy toàn xương là xương, bỗng dưng có một bàn tay lạnh toát duỗi tới mò mò mặt mình thì người ta nên cảm thấy thế nào? Bách Hợp cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên, trí óc đang dồn vào việc tiếp thu nội dung vở kịch bị thình lình chặn ngang, nội dung vở kịch trong phút chốc liền tản mát sạch sẽ.
Trong lòng Bách Hợp phút chốc bùng lên lửa giận, theo phản xạ đưa tay bắt lấy bàn tay kia, chỉ thấy nó trắng nhờ, lạnh buốt không có chút độ ấm, lòng bàn tay còn có phần ẩm ướt, cô còn chưa dùng sức tấn công, đang muốn tìm hiểu xem đây là cái thứ gì đang giả thần giả quỷ, không ngờ lại nghe được một tiếng thét chói tai: “Á á á á á____” Tiếng kêu rất thảm thiết, thê lương, kéo dài không dứt, còn chủ nhân của tiếng kêu đó đã sợ hãi, giọng nói run rẩy đến biến dạng:
“Buông tao ra, buông tao ra…”
Tuy Bách Hợp cũng rất muốn mau chóng tiếp thu nội dung vở kịch, nhưng cổ mộ này quá sức cổ quái, nguy cơ trùng trùng, chỉ bằng chút đạo hạnh của nguyên chủ mà muốn thoát thân là quá khó khăn, trong tình cảnh này, thực lực mới là vốn liếng căn bản giúp bảo đảm tất cả, nếu thực lực của cô không đủ, dù có biết trước nội dung câu chuyện thì cũng vô dụng. Trong tình huống trước có sói sau có hổ, một người yếu đuối biết trước tình huống hẳn là chỉ có quyền chọn việc mình chết trong mõm sói hay miệng hổ là hết chuyện, vậy nên cô muốn tranh thủ thời gian đem thực lực của mình nâng cao thêm chút nữa. Cho dù pháp lực chỉ nâng cao thêm được chút xíu, vậy thì biết đâu vào lúc nguy cấp, một chút xíu tiến bộ kia cũng có thể giúp cô thoát chết. Còn về nội dung câu chuyện, chờ cô luyện thêm ba lần tinh thần luyện thể thuật nữa, nếu vẫn chưa thấy có người nào tìm đến, cô lại tiếp thu một chút cũng không muộn.
Quyết định như vậy, Bách Hợp từ trên mặt đất bò dậy, đem đẩy hết đám xương người đã bị cô va đập tan tác khi trước qua một bên, thu thập ra một mảnh đất trống trải, lại lượm mấy khối xương bày ra một trận ngũ hành bát quái đơn giản, sau đó mới bắt đầu để tâm vào động tác luyện thể thuật.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sau khi đã luyện xong ba lần luyện thể thuật, pháp lực trong thân thể Bách Hợp đã sung mãn hơn trước khá nhiều, qua thời gian dài như vậy nhưng vẫn chưa thấy có ai tìm tới, Bách Hợp đem linh lực phong toả trong thân thể, một lần nữa ngồi dựa lưng vào vách tường. Lại phân tâm ra, một bên chỉ huy linh lực trong thân thể theo pháp quyết của Đạo Đức Kinh vận hành, một bên nhắm mắt, chuẩn bị tiếp thu nội dung câu chuyện. Tuy làm thế này có chút mạo hiểm, nhưng Bách Hợp cũng hết cách, nếu bảo cô dừng luyện công vào lúc này, đương nhiên cô không chịu, mà nhiệm vụ lần này đòi hỏi về thời gian khá khắc nghiệt, cô vừa tới nơi thì bản thân đã ở trong hiểm cảnh. Cô căn bản không chắc mình còn có thời gian nào khác để tiếp thu nội dung vở kịch, vậy nên chỉ có thể nhất tâm nhị dụng.
Nội dung câu chuyện lần này cũng không sai biệt lắm so với suy đoán của Bách Hợp. Vân Bách Hợp quả thực xuất thân từ phái Mao Sơn. Cha của cô ấy, Vân Mẫn sinh ra trong một xóm núi hẻo lánh, từ nhỏ đã có thể nhìn thấy mấy thứ không sạch sẽ, còn vì thế mà suýt mất mạng mấy lần, bởi vậy, được người nhà đưa lên Mao Sơn xin làm đệ tử. Từ đó ông ấy theo học một đạo sĩ tên là Phương Cư. Sau khi trưởng thành, vì gia đình Vân Mẫn ba đời đều đơn truyền, ông ấy muốn xuống núi lấy vợ sinh con, Phương Cư lại cảnh cáo trước rằng mệnh của ông ấy đã định có năm chỗ xấu, ba chỗ thiếu, người nhà họ Vân không tin, Vân Mẫn kết hôn chưa đầy ba năm, vợ ông sau khi sinh Vân Bách Hợp quả nhiên ứng với số mệnh không nên lập gia đình, không nên lấy vợ của ông, nên đã mất sớm, chỉ để lại cho ông một mụn con gái.
Vân Mẫn cũng từng nghĩ đến chuyện tái hôn, sinh thêm đứa con trai nhưng không hiểu tại sao, tính mãi vẫn không thành, về sau ông ấy cũng dứt khoát từ bỏ ý định này, ngược lại để hết tâm tư vào nuôi dạy con gái duy nhất là Vân Bách Hợp.
Vân Mẫn vì thời tuổi trẻ lên núi học đạo, tuy nói rằng có được chút pháp thuật, nhưng lại trì hoãn mất thời gian đi học bình thường như người ta, kết quả giờ ông ấy biến thành thành phần thất học, không có văn hoá, cho nên không tìm được việc làm bình thường, lại thêm thời gian đó, chính phủ đề xướng tin tưởng vào khoa học kỹ thuật, bài trừ mê tín dị đoan, một người trẻ tuổi thất học như ông, dù muốn chọn con đường đi làm pháp sư cũng từng bước gian nan.
Để nuôi con gái, ông ấy từng làm rất nhiều loại công việc khác nhau, nhưng không biết có phải vì ứng với câu người học đạo chân chính trong mệnh đều thiếu ba thứ là tiền, quyền, mệnh. Vân Mẫn sống hết nửa đầu đời vô cùng chán nản, không dễ dàng mới nuôi được con gái Vân Bách Hợp đến năm mười bảy tuổi, chuẩn bị thi vào đại học. Tuy từ nhỏ gia cảnh nghèo khó, nhưng Vân Bách Hợp rất có chí, thành tích khi đi học luôn dẫn trước người khác, mỗi khi xem Vân Mẫn vì sinh kế trong nhà mà vất vả, cũng sinh ra ý muốn kế thừa y bát của Vân Mẫn, học đạo thuật của ông để giúp đỡ ông.
Ngay cả với đạo thuật, Vân Bách Hợp cũng tỏ ra rất có thiên phú, nhiều loại bùa Vân Mẫn vẽ ra không nhất định thành công, nhưng do Vân Bách Hợp vẽ ra thì tỷ lệ thành công còn cao hơn nhiều, Vân Mẫn đứng trước tình hình này, không vui nổi mà càng thêm lo lắng ưu sầu. Chính ông đã chịu đủ thiệt thòi vì vấn đề học đạo thuật dẫn tới trong mệnh khuyết thiếu, bây giờ hãy còn ôm nỗi lo tuổi già cô độc bần cùng, không có con cái chăm sóc, hiếu kính, do vậy, ông rất sợ nếu mình đi làm nghề này, báo ứng sẽ rơi trên đầu con gái, do vậy mỗi khi Vân Bách Hợp đề xuất muốn ông dạy đạo thuật, ông luôn nghiêm khắc cự tuyệt, từ nhỏ cũng chỉ dạy Vân Bách Hợp chút chiêu thức võ thuật cường thân kiện thể, cho nên mặc dù nguyên chủ sống với ông bố pháp sư mười bảy năm, đạo thuật vẫn chỉ dừng ở mức biết chút da lông.
Cho đến khi nguyên chủ thi đại học, tình hình kinh tế trong nhà Vân Mẫn vẫn là ăn bữa hôm lo bữa mai, với thành tích của Vân Bách Hợp, muốn thi đậu một trường đại học trọng điểm là chuyện không khó, nhưng trong tay Vân Mẫn không có tiền mà học phí đại học mỗi năm là con số không nhỏ, còn chưa kể các loại chi phí sinh hoạt và phát sinh. Vân Mẫn càng nghĩ càng không biết phải xoay đâu ra tiền, mà nếu không có tiền thì chuyện học hành của con gái đành nửa đường đứt gánh.
Đã khổ cực nuôi Vân Bách Hợp lớn đến chừng đó, Vân Mẫn khẳng định không chấp nhận trơ mắt chứng kiến tình cảnh con gái không thể tiếp tục học lên chỉ vì trong nhà túng quẫn, trong lúc đang nôn nóng không biết phải làm sao, sư huynh của ông là Đường Toàn xuất hiện, giới thiệu cho Vân Mẫn một vụ làm ăn lớn.
Trong kinh thành có một thương nhân giàu có, con ông ta xuất ngoại du lịch, lại trêu chọc ra một thứ không sạch sẽ theo về, bây giờ, gia đình nhà họ cần một người đạo hạnh cao cường đến trừ tà giữ mạng cho đứa con, giá mở ra là năm mươi vạn. Đường Toàn và Vân Mẫn cùng học một thầy, biết sư đệ đang sống khó khăn, bây giờ lại là thời điểm con gái chuẩn bị thi vào đại học, nghĩ đi nghĩ lại, bèn đem công việc này giới thiệu cho Vân Mẫn.
Tuy Vân Mẫn xuất sư hơi sớm, trong giới đồng đạo thanh danh không lộ, nhưng ông ấy thực sự có thiên phú, tuy đạo hạnh không quá cao, nhưng cũng có thực lực. Đường Toàn cho rằng một gã phú nhị đại hẳn cũng không chọc ra nổi phiền toái lớn gì, mà công việc này lại có tiền công hậu hĩnh, sư đệ nhà mình cũng không phải không có bản lãnh, cho nên mới giới thiệu hai bên, nhưng quả thực không ngờ phú nhị đại lần này quả thực dẫn về một đại phiền toái, Vân Mẫn không những không cứu được cậu ta, bản thân còn ăn đủ thiệt thòi.
Kết quả của vụ làm ăn là thiếu gia phú nhị đại sợ phát điên, Vân Mẫn suýt nữa là mất mạng, nhà giàu kia trong cơn giận dữ kiện Vân Mẫn lên pháp viện, người này ở kinh thành có tiền bạc, có quan hệ, cho nên Vân Mẫn lập tức bị bắt, khi Vân Bách Hợp biết tin, muốn liên lạc với cha mình mới phát hiện là không liên lạc được.
Cô không có tiền mặt, muốn vào kinh thành cứu cha nhưng lại không nghĩ được cách nào, sau đó cũng thử chạy vạy nghe ngóng, mới biết muốn bảo lãnh cha ra ngoài không chỉ cần tiền bảo lãnh mà còn cần tiền để khơi thông quan hệ. Đúng lúc này, cô lại có được một nguồn tin, có một gia đình họ Văn, con gái say mê văn hoá Hoa Hạ cổ, hơn một tháng trước, cô Văn kia không biết từ đâu mà có được một tấm bản đồ cổ mộ, còn chưa đến kì nghỉ hè đã cùng mấy người bạn hẹn nhau, cùng xin nghỉ học với khoa, sau đó kéo nhau đi mạo hiểm.
Khi người nhà biết được tin tức này thì đã qua nửa tháng, con gái đã mất liên lạc, không rõ tung tích. Vợ chồng họ Văn gấp gáp nghe ngóng khắp nơi mới biết con gái đi cổ mộ thám hiểm, mà cổ mộ này lại là một nơi chưa ai từng nghe nói qua. Nhiều người trong nghề nghe thấy phương vị đã nói đó là con đường chết, nhất quyết không chịu nhận lời. Vợ chồng nhà họ Văn bị bức đến không còn biện pháp, nguyện ý trả thù lao năm trăm triệu, mới tìm được một nhóm đạo sĩ có năng lực chịu theo họ cùng vào cổ mộ tìm con gái.
Vân Bách Hợp đang thiếu tiền cứu cha, nghe được tin tức này, dù cũng nghe người ta nói phương vị của cổ mộ này là đường chết, nhưng vẫn liều lĩnh xin tham gia đội ngũ.
Còn ông già họ Đường lần này luôn luôn chiếu cố Bách Hợp chính là sư huynh của Vân Mẫn, ngày đó ông giới thiệu công việc cho sư đệ, vốn là có ý tốt muốn giúp gia đình Vân Mẫn giải quyết tình trạng kinh tế quẫn bách, lại không ngờ vì vậy mà làm hại sư đệ một phen.
Bản thân ông cũng là người tu đạo, cũng ôm loại mệnh năm chỗ xấu ba chỗ thiếu, trong tay không tiền không thế không giúp được, sau khi biết Vân Bách Hợp vì muốn kiếm tiền mà gia nhập đội ngũ kia, một phần vì muốn bảo hộ Vân Bách Hợp, một phần vì cũng muốn kiếm một khoản tiền giúp cứu Vân Mẫn, cho nên cũng gia nhập đội ngũ lần này.
Tình huống truyện sau khi tiến vào cổ mộ so với những gì Bách Hợp đích thân trải qua cũng không sai lệch bao nhiêu. Bà Văn vừa vào đến cổ mộ đã gào thét la lối, dẫn con giao xà giữ mộ đến, kết quả ba mươi ba người cùng đi vào bị con rắn kia cắn chết mười hai, tiếp đó mọi người cùng bị mắc kẹt trên đài cao, tình tiết giữa đường gặp quỷ cũng rất giống, đến cuối cùng, cả đoàn người chết hết, ngoài hai vợ chồng cố chủ họ Văn kia, chỉ còn Đường Toàn và Vân Bách Hợp, tiếp đó, sau khi Đường Toàn vì bảo hộ Vân Bách Hợp mà chết trong cổ mộ, Vân Bách Hợp lại phát hiện một sự thật, vợ chồng họ Văn kia vốn không giàu có gì, bọn họ chỉ là hai giáo viên dạy cấp hai bình thường, hai người đó vì lo lắng cho an nguy của con gái mình, vì muốn đi tìm con gái, nhưng những người có bản lãnh lại không ai nguyện ý theo bọn họ đi tìm Văn Thấm Nhã, trong lúc lo lắng sợ con gái gặp chuyện ngoài ý muốn, bọn họ mới nghĩ ra cách vờ làm người giàu có, dỗ được một nhóm người theo bọn họ vào cổ mộ, chỉ không ngờ lại vì vậy mà hại chết rất nhiều người.
Phần còn lại của câu chuyện, Bách Hợp còn chưa kịp tiếp thu, bất thình lình một bàn tay lạnh lẽo run run thình lình đụng vào mặt cô.
Dù Bách Hợp luôn phân tâm để cảnh giác tình huống xung quanh, cũng phải cả kinh một trận.
Thử nghĩ xem ở một nơi tối tăm mù mịt sờ đâu cũng chỉ thấy toàn xương là xương, bỗng dưng có một bàn tay lạnh toát duỗi tới mò mò mặt mình thì người ta nên cảm thấy thế nào? Bách Hợp cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên, trí óc đang dồn vào việc tiếp thu nội dung vở kịch bị thình lình chặn ngang, nội dung vở kịch trong phút chốc liền tản mát sạch sẽ.
Trong lòng Bách Hợp phút chốc bùng lên lửa giận, theo phản xạ đưa tay bắt lấy bàn tay kia, chỉ thấy nó trắng nhờ, lạnh buốt không có chút độ ấm, lòng bàn tay còn có phần ẩm ướt, cô còn chưa dùng sức tấn công, đang muốn tìm hiểu xem đây là cái thứ gì đang giả thần giả quỷ, không ngờ lại nghe được một tiếng thét chói tai: “Á á á á á____” Tiếng kêu rất thảm thiết, thê lương, kéo dài không dứt, còn chủ nhân của tiếng kêu đó đã sợ hãi, giọng nói run rẩy đến biến dạng:
“Buông tao ra, buông tao ra…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.