Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1132: Hoàng quý phi bị phế (22)

Hoàn Nhĩ WR

25/01/2020

Bách Hợp nhìn nàng ta một cái, cười lạnh nói: “Sao không có khả năng? Vì sao Lục thái hậu muốn xuống tay với Mộ Bắc của Bản cung, các ngươi liền không có chút hoài nghi nào sao?” Nàng ta chỉ là một Thái hậu, nói trắng ra là Vĩnh Minh đế và nàng ta cũng không có quan hệ, vô luận ai làm Hoàng đế, nàng ta chỉ cần có thân phận này, không phát sinh nhiễu loạn gì lớn, thì nàng ta cũng sẽ được ở trong cung vinh dưỡng cả đời. Tại sao nàng ta lại muốn hại chết Lương Mộ Bắc? Nàng ta cũng không phải đám người Hiền phi, Đức phi, sự tồn tại của Lương Mộ Bắc liền sẽ cản đường họ, Lục thái hậu căn bản không có lý do để ra tay.

Nguyên chủ và nàng ta đã không thù lại không có oán, nhưng nàng ta vẫn tính kế giết Lương Mộ Bắc, trong đó tất có lý do.

“Bản cung càng nghĩ, vẫn không nghĩ ra, thẳng đến sau khi Lục thái hậu mang thai, Bản cung mới phát hiện, nàng ta là chướng mắt Mộ Bắc cản đường của nàng ta, mới xúc khối đá chặn đường Mộ Bắc này đi.” Tuy nói Lục thái hậu đã là Thái hậu, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy dã tâm, nhất định là muốn chính mình sinh hạ con nối dõi cho Vĩnh Minh đế, cũng để con trai của mình kế thừa đại thống, cho nên mới xúc Lương Mộ Bắc mà sau này vô cùng có khả năng được quần thần thỉnh tấu phong làm Thái tử đi.

Lương Mộ Bắc thân là đích trưởng tử, lại là do đích thê Chu Bách Hợp này sinh, về tình về lý, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ cần không có sai lầm lớn, thì khả năng kế thừa ngai vàng sau này không tính thấp.

“Hơn một tháng trước, Lục thái hậu liền xuất hiện nôn nghén, có điều đám người Hiền phi đều không hoài nghi nhiều, thẳng đến tiết Hoa Triêu hôm trước, Bản cung cố ý làm bộ bắt bướm ngã vào người nàng ta, nàng ta theo bản năng vươn tay che bụng, Bản cung mới có thể xác định điều này.” Tiếng nói của Bách Hợp vừa dứt, Tô Hà và mọi người đều kinh hãi đến không nói nên lời, nghe được một bí văn trong cung như vậy, mọi người đều cảm thấy tim đập cực nhanh, toàn thân lạnh lẽo.

“Nhưng sao nương nương biết được, ” Tiếng nói của Tô Hà hơi khô khốc biến dị, hiển nhiên chính nàng ta cũng ý thức được, vươn lưỡi liếm môi: “Sao nương nương biết được, Hoàng thượng và Thái hậu…”

“Cuối năm, khi linh cữu Cao lão tướng quân còn chưa hồi kinh, Hoàng thượng từng dẫn Lục thái hậu xuất cung một chuyến.” Lúc đó mọi người đều cho rằng Vĩnh Minh đế hiếu thuận kế mẫu, quan hệ với Lục thái hậu cực kỳ tốt mà thôi, không ai sẽ xấu xa phỏng đoán đôi kế mẫu kế tử này đã phát sinh chuyện ghê tởm đến như vậy.

Trong lòng Tô Hà phát khổ, biết được chuyện này, dù lúc này nàng ta muốn rút lui không hợp tác với Bách Hợp nữa thì cũng đã chậm, nếu Lục thái hậu biết được chuyện này, đám người Bách Hợp không có kết cục tốt liền thôi, sợ là nàng ta cũng rất dễ bị Hoàng đế diệt khẩu.

Dù sao gièm pha như vậy, là không thể để lộ ra chút tiếng gió nào.

Bây giờ vũng nước đục này không nhảy cũng đã nhảy, đổi ý cũng vô dụng, chẳng thà cược một phen, ngay cả chuyện bí mật như vậy mà Bách Hợp cũng biết, Lục thái hậu chắc chắn không biết Quý phi đã biết chuyện này, lấy hữu tâm tính kế vô tâm, nói không chừng Bách Hợp thật đúng là có thể thắng.



Dù sao đều là chết, không bằng cược một phen, thua đương nhiên là chết không có chỗ chôn, thắng chính là chủ nhân Lục cục, tôn vinh cả đời.

Nghĩ đến đây, Tô Hà nhắm chặt mắt, lúc lại mở mắt ra, sắc mặt dù vẫn trắng bệch, nhưng biểu tình đã từ từ trở nên kiên định: “Nương nương đã hứa, có thật không?”

Tô Hà quả nhiên là người thông minh quyết đoán, trong thời gian ngắn như vậy đã nghĩ ra chủ ý, Bách Hợp nhìn nàng ta mỉm cười, hôm nay nàng nói với Tô Hà chuyện này, liền không cho phép Tô Hà lại tránh thoát nữa, nếu Tô Hà muốn đổi ý, không chỉ Lục thái hậu không tha cho nàng ta, mà Bách Hợp cũng không cho phép nàng ta sống sót bước ra khỏi cửa cung Hàm Phúc một bước. Tối nay nàng ta cải trang đến đây, nhất định là che giấu tai mắt, nếu nàng ra quả thật không muốn hợp tác với mình, nghe bí sự như vậy, đến lúc đó Bách Hợp nhất định sẽ lấy mạng nàng ta! Trong cung có người chết, dù Lục thái hậu chính là điều tra, cũng chưa chắc có thể biết được là nàng xuống tay, liền tính Lục thái hậu hoài nghi, thì cũng không có chứng cứ.

Bách Hợp đã làm nhiều nhiệm vụ, ánh mắt nhìn người vẫn rất chuẩn, thấy trong lòng Tô Hà đã có chủ ý, cô cũng gật đầu: “Lời Bản cung đã nói, đương nhiên sẽ giữ lời.” Nàng nói xong, lại hỏi sở thích của Lục thái hậu,… Tô Hà không rõ nội tình, chỉ một năm một mười nói ra, bao gồm Lục thái hậu thích hoa mai, từ khi nàng ta vào cung, trong điện Phượng Minh đã trồng vào một lượng lớn hoa mai, cũng như vào mùa đông hàng năm đều kêu cung nhân thu nhặt hoa mai bảo quản trong kho, vô luận là dùng cánh hoa và dầu tắm khi tắm rửa, hay dầu thoa trên tóc và hương cao dùng trên người, đều mang hương hoa mai, thậm chí phấn son đều là dùng hoa mai phơi khô nghiền thành. Nàng ta lại nói thêm một ít sở thích của Lục thái hậu, Bách Hợp thì khi nghe đến Lục thái hậu thích hương mai, chân mày đã liền nhíu lại.

Lúc trước, khi thấy trong điện Phượng Minh trông đủ loại mai, nàng cũng không nghĩ nhiều, trên người Lục thái hậu thỉnh thoảng có hương mai như ẩn như hiện, cô cũng không để ý, chỉ là lúc này nghe Tô Hà nhắc tới, Bách Hợp lại phát hiện một vài điểm không bình thường.

Từ xưa đến nay quân tử làm thơ luôn thích vịnh tứ quân tử: mai, lan, trúc, cúc, nhưng chỉ có mỗi Bắc Tề, hoa mai lại là cấm kỵ. Nhũ danh của Trịnh quý phi thời Nam Tề là Mai nhi, yêu hoa mai vô cùng, lúc chưa được sắc phong Quý phi, Hoàng thượng ban chữ ‘Mai’, phong làm Mai phi, thẳng đến sau khi sinh hạ Hoàng tử, bởi vì sinh hạ Hoàng tử có công, mà được nâng thành đứng đầu Tứ phi, trong cung cực kỳ kiêu ngạo, nhất thời danh tiếng vô lượng, chúng phi tần thấy nàng ta đều tránh lui.

Từ sau khi độc sủng, Trịnh quý phi không cho phép những cung điện còn lại trong hậu cung trồng hoa mai, trong còn lại trong cung điện loại hoa mai, vì thế trong hoàng cung Tề triều, liền chỉ có vườn mai trong chỗ ở của Trịnh quý phi lúc trước là có trồng mai, cứ đến mùa đông, rất nhiều người chính làm muốn ngắm cảnh cũng không ngắm được, có thể nghĩ lúc đó Trịnh quý phi kiêu ngạo cỡ nào. Sau khi mưu toan can thiệp triều chính, lại bị Thái tử Lương Ích khởi binh mưu phản, Trịnh quý phi bị bêu đầu, đầu treo ở ngoài cung tường, con trai nàng ta sinh bị ban chết, vườn mai trong chỗ ở cũng bị chặt, thậm chí bởi vì Thái tổ Lương Ích cực kỳ oán hận nàng ta, nên trong cung có một khoảng thời gian không cho phép trồng mai, thẳng đến hậu kỳ của Thái tổ, sau khi ám ảnh của Trịnh quý phi phai nhạt, trong cung mới không còn nói đến mai liền biến sắc.

Tiếp đó Lương Ích băng hà, sau khi Tiên đế Lương Chí đăng vị, sự kiện Trịnh quý phi đã sớm phai nhạt, trong cung mới dần dần xuất hiện hoa mai, thẳng đến lúc Tiên đế tuổi già, Lục thị trở thành Kế hậu, trong điện Phượng Minh mới lại bắt đầu trồng hoa mai, cũng dần dần dời vào rất nhiều giống mai.

Lúc trước ngược lại không có ai nghĩ quá xa, dù sao sự kiện Trịnh quý phi đã qua nhiều năm, ám ảnh hoa mai sớm đã phai nhạt, ngay cả đương kim Hoàng đế Vĩnh Minh đế cũng không nhắc tới chuyện cấm trồng hoa mai, những người khác trong cung tất nhiên cũng không nghĩ nhiều.

Cũng không biết có phải là ám ảnh của Trịnh quý phi lúc trước lưu lại hay không, mà trong cung ngoại trừ điện Phượng Minh ra, những địa phương khác dù có trồng hoa mai thì cũng không nhiều, chỉ có điện Phượng Minh là nhiều nhất, mùa đông năm ngoái hoa nở từng mảng từng mảng, cực kỳ mỹ lệ. Lúc này Tô Hà nói đến Lục thái hậu thích hoa mai, cũng thích hương mai, Bách Hợp chợt nhớ tới điển cố về Trịnh quý phi này trong nội dung cốt truyện, cô liền trầm ngâm một lát.



Lục thái hậu có thể khiến Vĩnh Minh đế mặc kệ cương thường luân lý cũng không thể không có nàng ta, thậm chí Lục thái hậu chính là xuống tay với con nối dõi của hắn ta mà Vĩnh Minh đế cũng có thể mở một mắt nhắm một mắt, có thể thấy là có chỗ hơn người, nhưng Bách Hợp lại không tin, trên thế giới này còn chưa có đôi uyên ương nào không phá được.

Sai người lặng lẽ đưa Tô Hà ra khỏi cung Hàm Phúc, Bách Hợp ngủ một đêm, nàng ngược lại ngủ ngon, cả đêm thật ngon giấc, đáng thương Thi Tình và Họa Ý nghe được một bí văn trong cung nghe rợn cả người như vậy, lại cả đêm đều không ngủ được, đứng suốt đêm, thần sắc vẫn tràn đầu lo âu.

Buổi sáng, lúc hầu hạ Bách Hợp rời giường, Họa Ý thấy buổi tối Bách Hợp ngủ ngon, sắc mặt rạng rỡ, dường như không lo lắng đến chuyện của Lục thái hậu, ngược lại thấy hơi khó hiểu: “Nương nương ngược lại vô tư.”

“Lo âu cũng phải sống, vô tư cũng phải sống.” Bách Hợp cầm trâm cài trên bàn, thử ướm lên đầu, trong gương chiếu ra khuôn mặt nàng đầy xinh đẹp, mắt hạnh má đào, thần sắc bình tĩnh, Thi Tình và Họa Ý đứng phía sau dưới mắt lại mang quầng thâm thật đậm, may mà lúc này Bách Hợp còn đang bị cấm túc, hơn nữa trước đó bị Vĩnh Minh đế khiển trách, nên dù bộ dáng này của hai người bị người khác nhìn thấy, thì cũng có thể nói là hai người lo lắng chủ tử bị thất sủng nên mới ra như vậy, ngược lại cũng không khiến người khác chú ý.

Nguyên chủ thích hình tượng thanh khiết mộc mạc, đoan trang tao nhã, để thể hiện nàng ấy lúc trước xứng với phong thái đơn giản đoan trang khi làm nhất quốc chi hậu, mẫu nghi thiên hạ, đáng tiếc Vĩnh Minh đế cũng không để mình bị đẩy vòng vòng. Bách Hợp chọn một cây trâm hồng ngọc chạm rỗng đơn giản, giao cho cung nữ chải đầu, nhìn nàng ta cài trâm lên giúp mình, cây trâm này vó vài viên hồng ngọc hình giọt nước rũ xuống, kết hợp với búi tóc tực như vầng mây đen, trông thật xinh đẹp tao nhã.

“Thi Tình, ngươi cầm lệnh bài của Bản cung xuất cung một chuyến, nếu có người hỏi, đừng nói quá nhiều, chỉ lộ ra Bản cung bị cấm túc mấy ngày, đã nhận ra sai lầm, kêu ngươi về Chu phủ cầu cứu cha, nhờ cha cầu tình với Hoàng thượng.”

Từ sau khi bị cấm túc, Bách Hợp đã ba tháng không được ra khỏi cung Hàm Phúc một chuyến, không thấy được mặt Vĩnh Minh đế. Lúc trước Thi Tình và Họa Ý từng nói muốn về Chu gia cầu tình với Chu phụ, nhưng Bách Hợp lại từ chối đề nghị của hai người, bây giờ trái lại đột nhiên kêu Thi Tình về nhà, Thi Tình cường đánh tinh thần, ánh mắt nhìn vào gương, trong gương chiếu ra dung nhan của Bách Hợp, ánh mắt hai người ở trong gương đụng nhau, Thi Tình giật giật môi: “Nương nương…”

Bách Hợp sờ sờ tóc, ra hiệu Họa Ý thưởng cho cung nhân chải đầu, bình lui mọi người, mấy cung nữ trong cung đứng ở trong góc rất xa, nếu nàng nhỏ tiếng lại thì người khác liền không nghe được, Bách Hợp mới nhỏ giọng mở miệng: “Ngươi nhờ Chu phủ tìm được nữ nhân xinh đẹp giỏi ca múa, không câu nệ thân phận là gì, huấn luyện một phen, đưa vào gánh hát.” Nghĩ nghĩ, Bách Hợp nhớ tới lúc Đức phi đắc thế, từng nói với Lục thái hậu, lúc đó Lục thái hậu rõ ràng rất thích nghe kinh kịch, Đức phi liền giới thiệu Khánh Gia ban, nhưng Lục thái hậu lại nói đến ‘Dương Xuân xã’, nghĩ đến đây, Bách Hợp lại nói tiếp: “Đưa vào Dương Xuân xã, phải có mỹ sắc, cũng có thể khống chế được.”

Mặc dù Thi Tình không rõ nội tình, nhưng vẫn cẩn thận gật đầu.

Nàng ta hầu hạ Bách Hợp dùng bữa sáng xong mới rời đi, lúc tin tức Thi Tình xuất cung liền bị truyền vào trong lỗ tai Lục thái hậu, Lục thái hậu ôm bụng, lười biếng nằm trên ghế quý phi, sau khi nghe được tin tức cung nhân bên người Bách Hợp xuất cung, liền hỏi một tiếng: “Có nghe được đi đâu không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook