Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1102: Hồng hoang phong thần chiến kí (02)

Hoàn Nhĩ WR

10/01/2020

Lần này Bách Hợp trở thành Long Nữ đáng thương bị môn hạ đệ tử Lãng Uyển động kia cường bạo trong nội dung tác phẩm, nhưng vì hai câu ngắn ngủn kia từ trong miệng Số Mệnh được Thiên Đạo hóa thành, cuối cùng bị vận mệnh an bài, trở thành đá lót đường cho Khải Dẫn.

Long Nữ thập phần không cam lòng, nàng tu luyện làm người không dễ dàng gì, lại bị ngoại nhân phá hủy căn cơ của bản thân, bằng không chỉ bằng hồng hoang chi lực trên người nàng, làm sao có thể chết trong tay một tiểu tử như Khải Dẫn chứ? Dường như cả đời này của nàng sinh ra vì để giúp Khải Dẫn hàng phục ma hàng, đầu tiên là bị người cưỡng hiếp, nhưng không thể cáo trạng, không có cách nào báo thù, cuối cùng lại bị người giết chết, ngay cả da gân xương cốt đều bị người chế thành pháp bảo, thật sự không cam lòng.

Nàng muốn cường đại hơn, nắm chặt mọi thứ vốn thuộc về mình trong tay, không muốn để người khác đoạt đi đơn giản như vậy, phá hủy chính mình, nàng muốn báo thù tên nam nhân đã cướp đi căn cơ của bản thân, nàng còn muốn giết chết Khải Dẫn người đã từng giết chết bản thân, thay đổi vận mệnh bi thảm của chính mình.

Xem ra nhiệm vụ lần này chỉ là Long Nữ muốn báo thù mà thôi, nhưng vì Khải Dẫn là người Thiên Đạo lựa chọn, kỳ thực chỉ vì Long Nữ muốn đối kháng với Thiên Đạo, Bách Hợp nghĩ đến đây, không khỏi có chút đau đầu. Lúc cô tiến vào nhiệm vụ, lúc đó Long Nữ vẫn chưa nở ra, bản thân nguyên chủ một mình sinh hoạt ở thế giới đỉnh này, nơi này dường như hoàn toàn khác biệt với thế giới bên ngoài, giữa chừng nguyên chủ bị chết không rõ ràng, sống cũng có chút mơ hồ, không biết rõ thời gian.

Bách Hợp không xác định được hiện tại là lúc nào, cũng không biết lúc nào Khải Dẫn sẽ được sinh ra, cô cũng không biết mình đã ngủ trong trứng này bao lâu rồi, khi tỉnh lại phát hiện hình như bản thân đã bị phong ấn trong cái trứng này. Bởi vì là long thân, nên cô không có biện pháp tu luyện thể thuật, sau khi tiếp thu tình tiết, mỗi ngày chỉ đành đụng vào vỏ trứng, hơn nữa ở trong trứng tận lực niệm khẩu quyết Đạo Đức Kinh, dần dần có một chút khí lực, sau mấy nghìn năm, có một chút đạo hạnh, dần dần hấp thu vỏ trứng, phá vỡ đạo phong ấn vô hình kia.

Sau khi phá vỏ ra ngoài, mỗi ngày Bách Hợp đều hấp thu linh lực để tu luyện. Tuy nói biển này do nước mắt Bàn Cổ biến ảo mà thành, hơn nữa ở đây linh khí hồng hoang nồng đậm, đúng ra thật sự rất có lợi cho việc tu luyện, nhưng thế giới đặt ra chính là trong vạn vật nhân loại đứng đầu. Mặc dù phi cầm tẩu thú đều có thể tu thành tinh nhưng sẽ có hạn chế. Thời gian tu luyện tốn nhiều hơn so với nhân loại, tựa như thời kỳ thiên địa hỗn độn sơ khai đã định ra quy tắc như vậy, ai cũng không thể may mắn tránh khỏi. Bách Hợp mỗi ngày chăm chỉ tu luyện nhưng vẫn như cũ tiến triển vô cùng chậm chạp, cho đến gần đây cô mơ hồ cảm giác bản thân sắp hóa thành hình người, mỗi ngày càng thêm chăm chỉ tu luyện.

Đối với Long Nữ trong tình tiết mà nói, bị Thiên Đạo vây khốn vứt bỏ trong thế giới này, nàng đành phải một thân một mình chịu cảm giác tù túng bị giam lỏng trong đây, nhưng đối với Bách Hợp cũng không khó chịu lắm, tính cách cô vốn kiên định, không có người quấy rầy cô tu luyện, vẫn có thể chịu được sự tịch mịch, vì vậy trong nháy mắt thời gian mấy trăm năm tu luyện qua đi rất nhanh.

Lúc bắt đầu Bách Hợp còn miễn cưỡng nhớ kỹ một ít thời gian, nhưng sau đó cô dần dần buông tha hành động này, chuyên chú đặt tâm tư của mình vào việc tu luyện.

Cho dù cô có nhớ kỹ thời gian, ai biết lúc nào đệ tử Lãng Uyển động kia sẽ xuất hiện, sợ đến lúc đó pháp lực tu vi của bản thân chưa đủ, sẽ không phải là đối thủ của người khác, đến lúc đó người khác muốn làm gì cô, cô vẫn sẽ bị thương tổn. Tuy hải vực này lớn, nhưng trong mắt tu sĩ chân chính, chỉ như muối bỏ biển mà thôi, đệ tử Lãng Uyển động kia nguyên bản vốn đã có tu vi cấp kim tiên, pháp lực cực kỳ cao cường, bản thân cứ trốn nhất định tránh không khỏi, chẳng thà nỗ lực tu hành, lúc thật sự gặp phiền toái, để những người vốn có thể thương tổn cô, sẽ không có bản lĩnh làm cô bị thương.

Bách Hợp cảm giác được bản thân tu luyện sắp hóa thành hình người, nhưng đến khi Bách Hợp thật sự tu thành hình người, đã hơn ngàn năm sau, quá trình này cực kỳ dài, may mà rốt cuộc năm tháng cũng trôi qua. Đại lượng hỗn độn linh lực từ bốn phía điên cuồng dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Bách Hợp, theo Thiên Đạo nói, lúc yêu ma quỷ quái tu thành hình người hẳn sẽ gặp chín chín tám mươi mốt đạo lôi kiếp, sống qua kiếp nạn đó mới thực sự xem như là cá chép nhảy hóa rồng, không nổi thì sẽ hóa thành tro tàn, nhưng vì Bách Hợp nằm ngoài quy tắc của Thiên Đạo, nên không phải chịu đựng cửa ải này.

Có linh lực nhập vào người, cô cảm giác được đầu rồng của bản thân hóa thành hình người, đuôi rồng biến thành đôi chân, móng vuốt biến thành hai tay, nhiệt độ trong thân thể cao đến nỗi như bị thiêu đốt bởi Tam Muội chân hỏa, khiến toàn thân Bách Hợp đều đau. Nước biển vốn lạnh lẽo bao bọc xung quanh cô, miệng cô phát ra từng tiếng long ngâm, lân phiến trơn bóng dần dần biến mất, thân thể như ẩn như hiện trong nước dần dần biến thành một thiếu nữ duyên dáng.

“Hóa người.” Bách Hợp há miệng thở dốc, không giống trước đây, mở miệng kêu to, cô nâng cánh tay lên, cánh tay óng ánh như ngọc lấp lánh trong suốt, bọt nước trên cánh tay theo động tác của cô nhỏ xuống mặt biển, phát ra tiếng ‘đinh đang’. Cô nâng tay ra khỏi mặt biển, hai chân đong đưa đã không biết bao nhiêu năm chưa được cảm thụ qua, lúc này cảm giác bản thân đã thực sự huyễn hóa thành người, Bách Hợp mới lộ ra sắc mặt vui mừng.

Trước kia lúc là rồng, tối đa chỉ có thể luyện tâm pháp Đạo Đức Kinh, rất nhiều chuyện vì hạn chế mà không thể luyện, hơn nữa vì luật lệ, khiến cô tu luyện vô cùng chậm chạp, nhưng bây giờ cô nhịn nhiều năm như vậy, một khi biến thành người, trước đây không có biện pháp luyện tập thể thuật, bây giờ có thể luyện tập rồi.

Hải vực này là nước mắt Bàn Cổ, mang theo khí tức đại thần, tuy Long Nữ được Bàn Cổ chi lực ôn dưỡng, nhưng chân chính tiếp thu sức mạnh hải vực này còn chưa được một phần vạn.

Bách Hợp cảm giác sau khi bản thân hóa thành người, vì rất nhiều năm đều sống trong hình dáng rồng, trong lúc nhất thời vẫn chưa quen với diện mạo này, nên ở trong hải vực một lúc, sau khi dần dần quen với thân thể, cô mới bắt đầu nổi lên mặt biển, luyện thể thuật.

Lúc trước cô mang hình rồng tu luyện Đạo Đức Kinh, vì nguyên thân được vây trong hồng hoang chi lực, lấy hình rồng tu hành xem như thuận lợi, nhưng lúc này đã có hình người, Bách Hợp mới cảm giác được bản thân trước đây không thể so được với hiện tại. Vừa sử dụng động tác luyện thể thuật, đại lượng hỗn độn linh lực tràn vào thân thể cô, linh lực đại thần của Bàn Cổ trong nước biển dũng mãnh vào trong cơ thể, bắt đầu chạy quanh thân thể cô, những sức mạnh này rất nhanh vây quanh linh lực mà cô đã tu luyện ra, thể thuật phối hợp với Đạo Đức kinh đã tu được, tiến triển hơn nhiều so với thời gian tu luyện trăm năm trước kia.

Bách Hợp ngừng động tác, bây giờ cô có thể tu luyện thể thuật phối hợp với Đạo Đức Kinh, sau này nếu Thiên Đạo có thay đổi, đệ tử Lãng Uyển động không xông vào hải vực này thì không sao, nhưng nếu hắn ta dám đến, muốn giống như trong kịch tình đoạt được hồng hoang chi lực tu thành chính quả, cũng sẽ không dễ dàng như vậy.

Cô cau mày, nhìn thân thể mình trôi trong nước biển, tuy nói hải vực này không có những người khác tồn tại. Nhưng Bách Hợp vẫn huyễn hóa ra một bộ y phục mặc vào người. Lúc này mới hòa vào đáy biển.



Thời gian thấm thoát trôi qua, ngày qua ngày tu luyện, thời gian quả thật rất nhanh, mỗi ngày Bách Hợp dùng thời gian để tu hành, vốn hải vực này ẩn chứa sức mạnh Bàn Cổ, hiện tại đã được cô hấp thu khoảng bảy tám phần. Linh lực hỗn độn trong thế giới này đều được cô dung nạp vào cơ thể qua vài năm tu hành, thậm chí cô đã từng thử qua khả năng thu nạp phần lớn thế giới vào cơ thể mình, chỉ cần cho cô một chút thời gian. Đợi cô có thể thu thế giới nhỏ này vào cơ thể, nơi vốn có thể vây khốn cô, sẽ không bao giờ có thể giam cầm cô được nữa.

Trong nội dung tác phẩm khi nguyên chủ bị khóa tại thế giới đỉnh này, kỳ thực không phải không có biện pháp ra ngoài, trừ việc về sau vì nơi này bị đánh phá, hơn nữa Thiên Đạo lại phong tỏa bên ngoài, chỉ cần thực lực Long Nữ đủ cường đại thì có thể thu phục thứ thuộc về nước mắt Bàn Cổ, nhét vào thân thể, hấp thu toàn bộ sức mạnh, lập tức gông xiềng này sẽ tự sụp đổ.

Nhưng vì mặc dù Long Nữ sinh ra có lai lịch đặc thù, nhưng không biết tu hành, hơn nữa lại bị luật lệ hạn chế, cho nên mới dẫn đến nhiều năm như vậy, đến cuối cùng không những đánh không lại đệ tử Lãng Uyển động kia, bị phá hủy căn cơ, cuối cùng còn bị Khải Dẫn vì thu phục ma hàng mà giết chết.

Vì hải vực độc lập với thế giới bên ngoài, cho nên không phân biệt ngày đêm. Vài vạn năm trôi qua, Bách Hợp hầu như đã luyện hóa toàn bộ hải vực này, đột nhiên có một ngày cô cảm thấy trong lòng khẽ động, hình như có thứ gì xông vào.

Bây giờ hải vực đã nằm trong lòng bàn tay cô, cho dù có một biến hóa rất nhỏ, cô cũng có thể cảm giác được, bây giờ cô cảm giác có người xông vào đây, Bách Hợp lập tức biết là đệ tử Lãng Uyển động trong kịch tình kia được Thiên Đạo an bài, như trong tác phẩm, xông vào thế giới đỉnh này.

Thời gian bị cô lãng quên, đến lúc này mới xem như rốt cuộc đi vào quỹ đạo.

Trong nội dung Long Nữ sẽ bị ô nhục, bị đoạt đi hồng hoang chi lực phá hủy căn cơ, về sau Khải Dẫn xuất hiện, lúc này Long Nữ mới chính thức đi vào tình tiết. Bách Hợp hành động như nguyên chủ, di chuyển về phía người đó, trong tình tiết hành động của nguyên chủ là hành vi vô thức, nhưng Bách Hợp lại có ý thức đến gần, hiển nhiên vì đối phương là tu vi kim tiên, nên rất nhanh cảm thấy dị động của Bách Hợp.

“Yêu nghiệt phương nào, còn không mau hiện nguyên hình!” Một giọng nam trong trẻo quát lên, bạch y nam tử vì đấu pháp với kẻ thù, suýt nữa bị người chém chết nên trong lúc vô tình đã xông vào đây. Vừa tiến vào hải vực này nam tử lập tức cảm thấy có chút không thích hợp, thiên địa đã mở không biết bao nhiêu vạn năm, bây giờ linh lực hỗn độn đã không còn nồng đậm giống như lúc thiên địa sơ khai, thế nhưng ở đây dường như đang cất giấu một thế ngoại đào nguyên, ngoài linh lực dồi dào ra, vẫn còn có linh lực hỗn độn, hơn nữa dù có một chút sợ hãi nhưng lại có một chút hưng phấn vì hồng hoang chi lực hình như đang được ẩn giấu trong thế giới này, vốn nam tử bị trọng thương, suýt nữa bị kẻ địch hủy đi căn cơ, lúc này cảm giác có hồng hoang chi lực, trong lòng không khỏi vừa mừng vừa sợ.

Bách Hợp đến gần tiếng quát của hắn ta, trong tay hắn ta cầm một la bàn chói mắt sáng bóng, chùm tia sáng thoáng cái chiếu sáng hải vực mờ ảo, khiến nó phát sáng lên.

Trong ánh mắt kinh hỉ của nam tử kia, nước biển tách ra hai bên, Bách Hợp mặc một thân sa y màu trắng bạc cùng với nhan sắc tương đồng như nguyên chủ đi ra từ trong biển, đứng đối diện với nam tử. Vốn một mình Long Nữ sống ở hải vực, vì nàng do nước mắt Bàn Cổ thai nghén tạo thành, từ khi bắt đầu biết chuyện đến khi mở ra linh trí, vẫn bị nhốt ở đây, đối với tình huống bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả, tính tình hồ đồ ngây thơ, không biết cơ thể quý báu của mình sẽ khiến bao nhiêu người mơ ước, nàng hoàn toàn không phòng bị với người ngoài, khi nhìn thấy nam tử, còn sinh ra thiện cảm với người ta, nhưng không biết sau khi nam tử này liếc thấy lai lịch bất phàm của nàng, vì nam tử bị trọng thương, nên sự không phòng bị của Long Nữ hoàn toàn là tuyệt thế trân bảo đối với người ta, nên đã để nam tử này vấy bẩn.

Lúc này trong ánh mắt nam tử chứa đầy tham lam và mừng rỡ, Long Nữ nhìn không ra hàm nghĩa của ánh mắt này, nhưng Bách Hợp chỉ cần liếc thì đã thấy ra. Trong lòng cô cười lạnh hai tiếng, thấy nam tử giơ la bàn trong tay lên. Trong miệng niệm hai câu, một đạo tia sáng chiếu vào cô. Đây là một trong tam đại pháp khí thất phẩm của Lãng Uyển động, tên là Sinh tử bàn, ý là chỉ cần có nó trong tay, thì có thể nắm giữ sinh tử, khống chế nhân sinh, về sau Khải Dẫn sử dụng Phong thần bảng, ở một phương diện khác mà nói cũng đặc biệt kỳ diệu.

Do mang vận mệnh trong tay Khải Dẫn có được Phong thần bảng, chỉ cần một khi nhận chủ, Khải Dẫn dùng linh lực của bản thân viết tên ai trên bảng, thì người đó sẽ được phong thần, nhờ dị bảo này, sau này Khải Dẫn mới có thể ngồi vững vàng ở vị trí chủ tam giới. Sinh tử bàn cũng không khác biệt mấy, chỉ cần chủ nhân rót linh lực vào, kim la bàn chỉ hướng nào, muốn đối phương sống hay chết, sẽ tùy hắn ta định đoạt.

Nhưng nếu thực lực của đối phương cao hơn Sinh tử bàn, thì la bàn này sẽ không định được sinh tử. Chỉ cần linh lực đầy đủ, cũng có thể định trụ nó. Chỉ cần điều này, dù Sinh tử bàn trân quý nhưng cũng không thể so sánh với Phong thần bảng, nhưng la bàn này còn một khả năng nữa, cầm nó trong tay, thì có thể tính ra lai lịch của người khác, vô luận đối phương là yêu ma quỷ quái hay nhân loại, trong Sinh tử bàn, đều không thể ẩn giấu, đối thủ có nhược điểm gì, lai lịch gì, thực lực như thế nào, nhìn Sinh tử bàn lập tức sẽ biết ngay.

Chính vì như vậy, nên trong nhiều loại thần khí ở Lãng Uyển động mới có thể được xưng là một trong tam đại pháp khí thất phẩm.

Lúc này nam tử muốn định trụ Bách Hợp, tính ra lai lịch, Bách Hợp nhìn cử động của hắn ta, hiển nhiên y hệt trong tình tiết, rất nhanh nam tử biết được xuất thân của cô, cũng đã hiểu rõ lý do tồn tại của thế giới này, khi ánh sáng của Sinh tử bàn kia chiếu lên người cô, một luồng áp lực vô hình chiếu vào Bách Hợp, nhưng Bách Hợp không thèm để ý.

Nguyên tác Long Nữ này bị Sinh tử bàn chiếu vào, vì tu vi không đủ, bị ánh sáng này làm tổn thương, nếu không phải vì lai lịch đặc biệt, lúc đó suýt nữa nàng ấy đã hiện ra nguyên hình.

“Là một Long Nữ, còn do nước mắt của Bàn Cổ đại đế sinh ra?”

Quả nhiên rất nhanh nam tử đã hiểu rõ lai lịch Bách Hợp, ánh mắt lộ ra vài phần tham lam, nhưng vì trong Sinh tử bàn thực lực Bách Hợp là một mảnh mông lung, dường như bị che trong sương mù, nhìn không rõ lắm, tình huống như vậy trước đây chưa bao giờ phát sinh, khi đối mặt với Thượng Thiện chân nhân, Sinh tử bàn cũng có thể chiếu ra thực lực Đại La Kim Tiên, nhưng lúc này nam tử chiếu vào Bách Hợp, hoàn toàn không dò được pháp lực chân chính của cô.

Nhưng rất nhanh nam tử đã vứt nghi hoặc này ra sau đầu, hắn ta nhếch miệng cười: “Phá vỏ ra đến giờ mới chỉ trải qua mười vạn năm, súc sinh thì có thể có bao nhiêu năng lực đây? Chỉ vì trong cơ thể có sức mạnh của Bàn Cổ đại thần.” Nếu như đoạt được sức mạnh này, bản thân hắn ta sẽ đạt đến căn cơ trọng trúc, vốn cho rằng bị lão đối thủ đánh nát căn cơ, nhưng bây giờ trong họa có phúc, nếu như lấy được sức mạnh Bàn Cổ từ Long Nữ này, đến lúc đó không chừng căn cơ sẽ được tu bổ, thực lực của bản thân còn có thể cao hơn một tầng.



Sư tôn Thượng Thiện chân nhân từng nhờ sức mạnh Sinh tử bàn được Thiên Đạo chỉ điểm, biết vài trăm năm sau sẽ có chủ nhân Phong thần bảng xuất hiện, đến lúc đó dựa vào thực lực của bản thân hắn ta, được phong thần vị, cũng là một thành tựu khá tốt!

Nghĩ đến đây, trong mắt nam tử càng sáng rỡ: “Thấy không rõ thực lực thì sao, có lẽ súc sinh này chứa hồng hoang chi lực, cho nên la bàn mới không biểu hiện.” Đừng nói một tiểu long tu hành chưa đủ mười vạn năm, dự đoán cũng rất khó khăn hóa thành hình người, dù con rồng kia đã là rồng trăm vạn năm, nếu như đấu với hắn ta, cũng không nhất định sẽ là đối thủ của hắn ta.

Tuy bây giờ hắn ta bị trọng thương, nhưng lại có chí bảo Sinh tử bàn của Lãng Uyển động, muốn hàng phục con tiểu long này hẳn sẽ không khó, nghĩ đến đây, lòng tham của nam tử phát tác, hắn ta nghĩ, Bách Hợp là báu vật, người có duyên biết được, dù cho cô đã tu thành hình người, nhưng trong mắt hắn ta, chỉ là chuyện không đáng kể, phá hủy liền phá hủy. Lúc hắn ta không chú ý, trong mắt Bách Hợp lộ ra sắc lạnh, không chú ý ánh sáng của Sinh tử bàn chiếu trên người Bách Hợp, không hề định trụ cô, nam tử chỉ cảm thấy lần này là đại vận của mình, vui mừng rót linh lực vào pháp bảo, ánh sáng Sinh tử bàn càng chói mắt, trong miệng hắn ta quát một tiếng:

“Đi.”

Vốn nghĩ rằng tia sáng này đã đủ để chế trụ Bách Hợp, nam tử đang muốn phi thân tiến lên, ham muốn sức mạnh Long Nữ, hắn là dương, Long Nữ thuần âm, âm dương điều hòa, đến lúc đó tất thành. Khóe miệng nam tử vẫn còn vương ý cười, lúc ánh sáng kia chiếu vào Bách Hợp, chỉ thấy Bách Hợp giơ tay lên, vẽ một vòng tròn, một thủy kính xuất hiện trong tay cô, càng biến càng lớn, vì nước đó chính là nước mắt Bàn Cổ hóa thành, mặc dù Sinh tử bàn là chí bảo Lãng Uyển động, nhưng không thể so sánh với hồng hoang chi lực, một khi bị ngăn trở, ánh sáng sẽ không thể đi vào.

Nam tử kia vốn cho rằng bản thân vừa ra tay sẽ tất trúng, không nghĩ rằng Bách Hợp phản ứng mau như vậy, phục hồi tinh thần muốn rút lui, nhưng đã chậm.

Sau khi hải vực này được Bách Hợp luyện hóa, theo phương diện nào đó, tựa như đã hợp thể với Bách Hợp, mặc cô nắm trong tay, tùy theo ý mình. Cô hóa nước biển thành thủy long, chỉ về phía nam tử, nam tử nhìn thấy sóng biển ngập trời, quá sợ hãi phi thân muốn trốn, nhưng đã muộn một bước. Thủy long cuốn lấy hắn ta, sau khi Bách Hợp hóa thành người nhiều năm, thực lực đã không còn giống với Long Nữ trong kịch bản. Lúc này mưu mô quỷ kế của nam tử không thành, bị người chế trụ, hoảng loạn muốn giãy giụa. Nhưng sao không thể thoát?

Hồng hoang chi lực hắn ta mơ ước nay dường như hóa thành gông xiềng vô hình trói buộc hắn ta chặt chẽ. Đừng nói hiện tại căn cơ của hắn ta có nguy cơ sẽ giảm, e sợ thực lực cường đại như vậy, nước biển giam lỏng hắn ta, làm sao hắn ta có thể đối địch với Bàn Cổ khai mở thiên địa đây. Cho dù lúc này chỉ là nước mắt của Bàn Cổ, hắn ta cũng không phải là đối thủ của nó?

‘Đông’ một tiếng, nam tử bị trói chặt, la bàn trong tay không khống chế được, rơi xuống biển, vì linh lực của chủ nhân giảm bớt, ánh sáng của Sinh tử bàn đã có chút ảm đạm. La bàn kia vốn đang xoay chuyển, giờ đã hóa thành một khối ngọc trắng bằng bàn tay, nổi trên mặt biển không động đậy.

Bách Hợp bao vây nam tử, lúc này mới đến thu la bàn, cô đứng trên mặt biển như đang giẫm trên đất bằng, nam tử thấy cô muốn đi nhặt la bàn, trong lòng khẩn trương:

“Nghiệt súc, mau thả bản đạo nhân ra, nếu không đừng trách bản tôn không khách khí với ngươi!” La bàn này lai lịch bất phàm, là một trong những thần vật. Nếu như mất đi, sau khi hắn ta trở về sư môn có thể sẽ bị sư tôn trách phạt, nam tử đoạt bảo không được, bây giờ bảo vật của bản thân ngược lại còn bị người ta nhặt đi, trong lòng không khỏi có chút hoảng loạn. Hắn ta không ngờ một Long Nữ mới sinh ra không đến mười vạn năm, thậm chí có bản lĩnh có thể khóa hắn ta lại, xem ra có liên quan đến nước mắt Bàn Cổ, đáng tiếc Long Nữ này không phải người, nếu như bản thân hắn ta đoạt được sức mạnh này, sau trăm tuổi, hắn ta nhất định sẽ có thể chen vào hàng ngũ Đại La Kim Tiên rồi.

“Bây giờ bản thân ngươi khó bảo toàn, muốn không khách khí với ta thế nào?” Bách Hợp không để ý đến uy hiếp của nam tử, nhặt la bàn lên, cô cảm giác được trên la bàn còn có ký hiệu Lãng Uyển động, đồ tốt nha, dùng một câu bình thường mà nói, trên có thể biết được thiên cơ ẩn giấu, dưới có thể biết được vạn sự địa lý, cái này giống như di động vậy, sau khi nam tử này đạt được Đại La Kim Tiên, dựa theo sự an bài của Thiên Đạo bàn này sẽ theo bên người Khải Dẫn, vì con đường phong thần của Khải Dẫn mà tốn không ít sức mạnh.

Một đồ tốt như vậy chủ động đưa đến trước mặt mình, Bách Hợp không chút nghĩ ngợi liền xuất linh lực, xóa đi ký hiệu của Lãng Uyển động trên la bàn.

Sinh tử bàn vốn là pháp bảo của nam tử, được hắn ôn dưỡng nhiều năm, tâm mạch tương thông, lần này linh lực bị mất, đối với nam tử mà nói, không khác gì bị người ta moi mất trái tim, đau triệt nội tâm, hắn ta không ngờ Bách Hợp vốn là Long Nữ rõ ràng sinh ra chưa được bao lâu, tại sao có thể có thần lực như vậy, có thể đoạt đi pháp bảo của mình, nam tử kích động ‘Oa’ một tiếng phun ra một búng máu tươi, máu kia còn chưa rơi vào biển, Bách Hợp đã chán ghét nhíu nhíu mày:

“Không được làm bẩn chỗ của ta.” Cô lạnh giọng nói xong, lấy linh lực bao lấy máu của nam tử, thu thập một chút, một lỗ hổng xuất hiện, Bách Hợp ném nó ra ngoài!

Cô không muốn tính mạng của nam tử, trong tình tiết mặc dù nam tử đoạt căn cơ của Long Nữ, nhưng lúc đó nam tử không giết chết Long Nữ, sau này chỉ cần Thiên Đạo vẫn có thể nâng đỡ Khải Dẫn đi lên con đường phong thần, có một ngày bản thân có thể gặp lại nam tử này, đến lúc đó sẽ cùng nhau chấm dứt nhân quả.

Trong kịch bản nam tử đoạt căn cơ của nàng, nhưng bây giờ căn cơ nam tử đã vỡ, Sinh tử bàn một trong tam đại chí bảo của Lãng Uyển động đã bị cô cướp, xem như nhất báo hoàn nhất báo, chặt đứt cây cầu. Đã không có căn cơ của bản thân phụ trợ, không đoạt được hồng hoang chi lực, nam tử muốn như trong kịch bản đạt được Đại La Kim Tiên, sau cuộc chiến phong thần liệt vào hàng tiên ban, không dễ như vậy nữa rồi.

Nhìn hướng nam tử biến mất, Bách Hợp hơi cong môi, một lần nữa trầm vào đáy biển.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook