Chương 189: Khổ đấu hệ thống sủng phi (8)
Hoàn Nhĩ WR
28/02/2017
“Phu quân? Ngươi cũng xứng?” Tề Ngự Phong nghĩ đến những hành vi lúc
trước của Bách Hợp, lúc này trong lòng mơ hồ đoán được gì đó, hắn trở
mình ngồi dậy, nửa thân trên còn để trần để lộ ra lồng ngực cường tráng, vừa kêu Lý Trường Quý đang ở bên ngoài tiến vào, vừa thờ ơ nói: “Lý thị không biết tôn ti, tước bỏ vị phân Thải nữ, phạt nàng ta ở trong cung
tu tâm dưỡng tính, nửa năm không được đi ra.”
Lý Bảo Xu thật sự không nghĩ tới Tề Ngự Phong lại trở mặt vô tình như vậy, nàng không nhịn được suýt nữa khóc lên, đây là lần đầu của nàng, nàng cố nén ngượng ngùng đã dựa theo lời hệ thống dùng đủ mọi cách lấy lòng ngài ấy rồi, ngay cả những tư thế cảm thấy xấu hổ kia nàng cũng đã làm nhiều lần, lúc này cả người đều đau, còn chưa kịp làm nũng cầu độ hảo cảm, thì Tề Ngự Phong đã liền tước đoạt luôn cả vị phân vốn đã không cao của nàng. Trong lòng Lý Bảo Xu chợt hốt hoảng, đã không có sủng ái của Tề Ngự Phong, vậy thì sao cái hệ thống sủng phi kia còn có thể giúp nàng xoay người được nữa? Nàng vươn tay ra kéo Tề Ngự Phong, vừa đáng thương đung đưa tay của hắn ta như một tiểu nữ nhi: “Hoàng thượng…”
Giọng nói sau khi đã trải qua cải tạo nghe vào xác thực động lòng người, nhưng đáng tiếc hiện giờ nàng ta không có vòng eo hoàn mỹ nhỏ nhắn thon thả, cũng không có đôi chân thon dài câu người như lần đầu tiên thị tẩm trong tình tiết của vở kịch, vốn tuổi của nàng ta đã nhỏ, lúc này dáng người cứng ngắc, khiến cho người ta ăn vào liền cảm thấy vô vị. Càng quan trọng hơn là, lần trước Bách Hợp chơi nàng ta một vố, mấy cung nữ phái tới không có một điểm nào mà không phải là bắt chước thần sắc xinh đẹp của nàng ta, cho nên ngay từ phút ban đầu Tề Ngự Phong đã hưởng thụ qua loại đãi ngộ làm nũng này của Lý Bảo Xu rồi, bởi vậy sự đáng yêu của nàng ta liền không những không chiếm được tiên cơ, khiến cho nàng ta để lại ấn ký trong lòng Tề Ngự Phong, mà trái lại lúc này chỉ càng không có kiên nhẫn với nàng ta.
Vốn Bách Hợp đang buồn rầu chuyện Lý Bảo Xu thị tẩm, thì ai ngờ ngày hôm sau thức dậy Hàm Yên hầu hạ nàng rời giường liền cười nói: “Tiểu chủ, hôm nay trong cung đều truyền khắp, cái Lý Thải nữ kia trong lúc thị tẩm đã chọc giận Hoàng thượng, khiến cho Hoàng thượng tước bỏ vị phân của nàng ta, còn phạt nàng ta ở trong cung tu thân dưỡng tính nữa đó!”
“...” Lúc nghe nói như thế, Bách Hợp đột nhiên có loại cảm giác kinh hỉ tới quá nhanh, nàng còn chưa kịp hỏi rõ ràng đầu đôi mọi chuyện, thì trên mặt Hàm Yên đã hiện lên vài phần khinh thường: “Hôm nay trong cung đều truyền khắp, nàng ta dám xem Hoàng thượng thành phu quân, Hoàng hậu nương nương...” Hàm Yên nhất thời đắc ý nói lỡ miệng, suýt nữa nói đến Hoàng hậu, nhưng nàng ấy kịp thời ngậm miệng, xem như lời nói của Hàm Yên còn chưa nói hết, thì lúc này Bách Hợp cũng đã đoán được Lý Bảo Xu bị người khác chỉnh thế nào rồi, nếu những lời đó của nàng ta là bí mật nói thì liền thôi, nếu Tề Ngự Phong sủng nàng ta, thì sẽ che giấu giúp nàng ta, nhưng tên Tề Ngự Phong này hỷ nộ vô thường, hắn ta đã không muốn che giấu giúp Lý Bảo Xu, thì một khi những lời này bị lộ ra thì sẽ thê thảm, nàng ta xem Tề Ngự Phong thành phu quân, vậy thì Hoàng hậu sẽ trở thành gì?
Dù hiện tại Hoàng hậu đã vì lớn tuổi nên không còn thừa sủng nữa, thế nhưng luận danh phận, đến cùng thì nàng ấy mới là chính cung Hoàng hậu của Tề Ngự Phong, lại nắm giữ hậu cung Đại Tề nhiều năm, lần này thì Lý Bảo Xu liền hay rồi.
Bách Hợp không nhịn được suýt nữa liền cười ra tiếng, vốn nàng đang lo lắng chuyện này, không nghĩ tới lần này tình tiết của vở kịch sẽ không bao giờ thay đổi vậy mà đã thật sự phát sinh chuyển biến, nàng vừa muốn cười, thì bên ngoài liền vang lên tiếng hô lớn của thái giám: “Cung nghênh Hoàng thượng.”
Lý Bảo Xu đã không được Tề Ngự Phong sủng ái, lần này nàng ta muốn xoay người thì sẽ rất khó khăn, nhất là đắc tội Hoàng hậu, có thể tưởng tượng đoạn thời gian sau này nàng ta sẽ không sống dễ chịu được, mặc dù cái thứ gọi là hệ thống sủng phi này có chút vô địch, nhưng theo Bách Hợp thấy thì trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí cả, hệ thống sủng phi có thể trợ giúp Lý Bảo Xu cải tạo thân thể, có được mỹ mạo tuyệt thế, nhưng chắc chắn nó cũng sẽ có yêu cầu, một khi Lý Bảo Xu không đạt tới tiêu chuẩn của nó, thì nó có thể cải tạo Lý Bảo Xu miễn phí hay không còn không nhất định, nếu như nó không lấy được thứ nó muốn, thì Lý Bảo Xu có được cái hệ thống này, liền chưa chắc là phúc đâu.
Lúc Tề Ngự Phong bước vào liền thấy tâm tình của nàng rất tốt, khóe miệng không khỏi nhếch lên: “Có chuyện gì vui vẻ như vậy? Cũng nói ra cho trẫm nghe với.” Trên mặt Bách Hợp lộ ra thần sắc vui mừng, đồng thời liền cố tình cao hứng nói: “Hoàng thượng tới.”
Nàng mềm yếu đi đến gần, nhưng khóe miệng Tề Ngự Phong lại co rút, nhìn ra được nàng ấy làm như vậy cũng không phải có nhiều vui mừng khi thấy mình tới, hẳn là không muốn quỳ xuống hành lễ thôi, nhưng mà hắn cũng không vạch trần, gần đây vị Hợp quý nhân này của hắn có thay đổi rất lớn, nhất là đôi mắt khiến cho hắn lại không nhìn thấu kia, càng không đoán ra ý nghĩ trong lòng nàng ấy, Tề Ngự Phong lại càng muốn hiểu rõ. Tuy nói hiện tại sau khi Bách Hợp thay đổi thoạt nhìn không phong hoa tuyệt đại như trước, nhưng lại ngoài ý muốn khiến cho người ta thoải mái, cái loại xinh đẹp trên người nàng ấy không còn khiến cho người ta cảm thấy bị áp bách nặng nề không dám nhìn thẳng giống như trước nữa, mà ngược lại là khiến cho người ta cảm thấy dễ thân cận, tính cách cũng không nhiệt tình, nhưng chính là như vậy ngược lại đã làm cho hắn phải đánh giá cao hơn.
“Thiếp nghe nói, Lý thị bị Hoàng thượng đuổi ra khỏi tẩm cung, đúng không ạ?” Bách Hợp không che giấu thần sắc cười vui trên nỗi đau của người khác của chính mình một chút nào, Lý Bảo Xu chính là một đối tượng trong nhiệm vụ của nàng, lúc này Lý Bảo Xu xui xẻo, so với bất kỳ ai nàng cũng đều cao hứng hơn, dù sao một khi Lý Bảo Xu xui xẻo không được Tề Ngự Phong coi trọng, thì cái hệ thống kia của nàng ta sẽ liền không phát huy được tác dụng gì, từ đó áp lực của mình liền nhỏ đi rất nhiều.
Tề Ngự Phong mỉm cười, nghe nói như thế cũng không thấy tức giận. Sáng nay hắn đến tẩm cung của Hoàng hậu một chuyến, về chuyện Lý Bảo Xu bị chính mình phạt cấm túc ngay cả Hoàng hậu cũng đều giả mù sa mưa ân cần hai câu, dù là trong lòng của những nữ nhân trong cung này hận đối phương đến nỗi khắp nơi đều ngáng chân dùng thủ đoạn, nhưng trên mặt lại vẫn thân mật gọi tỷ tỷ muội muội thành một đoàn, Bách Hợp ngược lại thẳng thắn, cũng không khẩu thị tâm phi nói chút lời khiến cho hắn không kiên nhẫn nghe như những nữ nhân kia, thật ra khiến Tề Ngự Phong có chút ngoài ý muốn.
“Nàng ta với nàng từng có thù oán sao?” Tề Ngự Phong phối hợp đi đến ngồi xuống bên cạnh mỹ nhân, ôm tiểu mỹ nhân mềm mại không xương vào lòng của hắn, vừa lơ đễnh cầm một quyển kinh Phật thoạt nhìn như chưa bao giờ được lật ra đang đặt ở trên bàn xem, bốn bề yên tĩnh thoải mái, không mang theo mùi huân hương như những cung điện khác, mà chỉ có vài cành đào vừa mới cắt được cắm trong chiếc bình sứ Thanh Hoa đang đặt trên bàn, mặc dù không có mùi hường say lòng người, nhưng lại mang đến cho cái cung điện ngột ngạt này thêm vài phần thoáng đãng.
“Nghĩ đến cũng đúng, bằng không, nàng đâu sẽ phí hết tâm tư tính kế nàng ta.” Tề Ngự Phong hỏi xong, không đợi Bách Hợp trả lời liền cười như không cười tự trả lời một câu, cảm thấy thân thể dưới bàn tay vừa nãy còn cực kỳ thả lỏng, sau khi hắn nói xong câu này liền chợt cứng ngắc, trong lòng không khỏi nở nụ cười.
Bách Hợp không nghĩ tới tiểu tâm tư của mình lại bị Tề Ngự Phong nhìn thấu, trong lúc nhất thời liền có chút xấu hổ, lại không biết nên nói cái gì cho phải, nàng cũng không nhanh trí gì, lần này tính kế Lý Bảo Xu cũng là ỷ vào mình đã biết trước tình tiết của vở kịch nên mới nghĩ ra một phương pháp ngốc như vậy, nhưng ai ngờ chính Tề Ngự Phong tự nhìn ra thì cũng thôi, vậy mày lúc này còn nói ra ở trước mặt nàng nữa.
“Mấy cái cung nữ mà nàng đưa tới, từ tướng mạo cho đến dáng người, thậm chí ngay cả lời nói, thần thái, đều tương tự Lý thị, xem ra thù hận riêng của ái phi và Lý thị rất sâu nha, ngược lại lấy trẫm làm thương để dùng, ái phi nói xem, trẫm nên phạt nàng như thế nào mới tốt đây?” Trong giọng nói của Tề Ngự Phong giống như hàm chứa vài phần vui vẻ, lúc này cúi đầu xuống, nâng Bách Hợp đang nằm trong lòng hắn lên cao một chút, bờ môi dao động trên mái tóc nàng, trên người nàng không có mùi hương thơm ngát khiến người ta chán ghét, nhưng mái tóc này lại vô cùng sạch sẽ, sờ lên xúc cảm thật tốt.
Hầu như tóc của phi tần trong hậu cung đều không có khác biệt gì mấy, gần như đều là một mái tóc đen láy suôn mượt, cho dù là Hoàng hậu hiện tại đã lớn tuổi không còn thừa sủng nữa thì cũng có một mái tóc đen như gấm, nhưng hết lần này tới lần khác mái tóc của Bách Hợp ở trước mắt này lại vừa không thoa dầu bôi tóc, mà cũng không có dùng cao thơm gì, bây giờ lại làm cho Tề Ngự Phong yêu thích vuốt không nỡ buông tay, hắn chắc chắn không thích vị Trưởng công chúa Nam Chiêu quốc này, dù cho nàng ấy có được mỹ mạo hiếm thấy, nhưng cũng không biết vì sao, từ sau khi vị Trưởng công chúa này thay đổi, đến bây giờ lại khiến cho hắn có chút không dời mắt được, sợ rằng lúc ngủ lại ở chỗ của những phi tần còn lại, trong đầu hắn lại đều hiện lên hình bóng của vị Hợp quý nhân mà hiện tại mỹ mạo đã không bằng trước đây ở trong mắt người khác, nhưng lại khiến cho hắn hơi động tâm ‘Thình thịch’ này.
Hơi thở của hắn ta phả vào đỉnh đầu Bách Hợp, lại làm cho nàng nhịn không được sợ run cả người, vừa định ngẩng đầu muốn mở miệng nói chuyện, thì trong mắt Tề Ngự Phong liền hiện lên một tia lợi hại, mỉm cười ôm nàng vào trong lòng.
Mấy ngày liên tiếp trong cung đều đang thảo luận chuyện Lý Bảo Xu bị phạt, cũng bởi vì chuyện này làm cho trên mặt Hoàng hậu không có ánh sáng, nên tuy ngoài mặt là tha thứ rộng lượng, nhưng theo tin tức mà Hàm Châu nghe ngóng được, thì Bách Hợp lại biết cuộc sống hiện tại của Lý Bảo Xu vô cùng khổ sở. Hoàng hậu sống trong hậu cung nhiều năm, địa vị vững chắc, hơn nữa bởi vì là vợ chồng từ thời thiếu niên với Tề Ngự Phong, cho nên dù hiện nay không còn thị tẩm, nhưng Tề Ngự Phong có xem đám nữ nhân hậu cung thành đồ chơi đi nữa, thì cũng vẫn tôn trọng Hoàng hậu vài phần. Tuy chưa từng bái kiến hay tiếp xúc với Hoàng hậu nhiều, nhưng chỉ bằng tình tiết của vở kịch là về sau khi Tề Ngự Phong đã yêu Lý Bảo Xu, nhưng Hoàng hậu lại vẫn đứng vững không ngã, thì liền có thể nhìn ra được Hoàng hậu cũng không phải là đèn cạn dầu.
Bởi vậy đắc tội một nhân vật như thế, có thể tưởng tưởng cuộc sống của Lý Bảo Xu khổ sở đến cỡ nào!
“Mắt thấy hôm nay thời tiết dần dần trở nên tốt hơn, không bằng nương nương đến hoa viên đi dạo một chút, có lẽ sẽ gặp được Hoàng thượng cũng nói không chừng.”
Lý Bảo Xu bị cấm túc tính đến hôm nay đã sắp đầy sáu tháng, tính tính toán toán thì cũng không còn nhiều thời gian nữa cũng nên được thả ra rồi. Sau khi nàng ta bị cấm túc, Bách Hợp liền không nhiệt tình mời Tề Ngự Phong đến nữa, đừng nói là chủ động đi ngự hoa viên tình cờ bắt gặp hắn ta, ngay cả khi hắn ta ngẫu nhiên tới thì những lúc lấy lòng hắn ta cũng không nhiều, nếu không phải mỗi tháng Tề Ngự Phong còn có thể đến năm sáu ngày, thì Hàm Yên đều sẽ cảm thấy có phải chủ tử nhà mình đã thất sủng rồi không.
Mỗi khi trời trong nắng ấm chính là lúc một đám tần phi ăn mặc trang điểm xinh đẹp, dù cho không gặp được Tề Ngự Phong, thì có thể nhìn ngắm một đám tiểu mỹ nhân đủ mọi tư thái cũng rất có lợi cho mắt. Sau khi Bách Hợp đi vào nhiệm vụ này, bởi vì Tề Ngự Phong quá nghịch thiên, nên nàng cũng không dám tu luyện Cửu Dương Chân Kinh của mình một cách không kiêng nể gì, cho nên suốt cả ngày ngoại trừ luyện chữ thì liền không còn những thứ giải trí khác nữa, lúc này nghe được Hàm Yên đề nghị, đương nhiên liền vui vẻ đồng ý.
Bây giờ hậu cung Đại Tề đã trở thành thiên hạ của Bích Hoán Sa, từ sau lần Bách Hợp mặc váy được may bằng Bích Hoán Sa đi ra ngoài, rất nhiều người trông thấy đều rất thích, trở về liền không hẹn mà cùng may một bộ váy như vậy, nhất là đợi đến lúc thời tiết nóng lên, từng tốp phi tần búi tóc cao, làn váy bay bồng bềnh khiến cho họ có một loại cảm giác đầy tiên khí.
Lý Bảo Xu thật sự không nghĩ tới Tề Ngự Phong lại trở mặt vô tình như vậy, nàng không nhịn được suýt nữa khóc lên, đây là lần đầu của nàng, nàng cố nén ngượng ngùng đã dựa theo lời hệ thống dùng đủ mọi cách lấy lòng ngài ấy rồi, ngay cả những tư thế cảm thấy xấu hổ kia nàng cũng đã làm nhiều lần, lúc này cả người đều đau, còn chưa kịp làm nũng cầu độ hảo cảm, thì Tề Ngự Phong đã liền tước đoạt luôn cả vị phân vốn đã không cao của nàng. Trong lòng Lý Bảo Xu chợt hốt hoảng, đã không có sủng ái của Tề Ngự Phong, vậy thì sao cái hệ thống sủng phi kia còn có thể giúp nàng xoay người được nữa? Nàng vươn tay ra kéo Tề Ngự Phong, vừa đáng thương đung đưa tay của hắn ta như một tiểu nữ nhi: “Hoàng thượng…”
Giọng nói sau khi đã trải qua cải tạo nghe vào xác thực động lòng người, nhưng đáng tiếc hiện giờ nàng ta không có vòng eo hoàn mỹ nhỏ nhắn thon thả, cũng không có đôi chân thon dài câu người như lần đầu tiên thị tẩm trong tình tiết của vở kịch, vốn tuổi của nàng ta đã nhỏ, lúc này dáng người cứng ngắc, khiến cho người ta ăn vào liền cảm thấy vô vị. Càng quan trọng hơn là, lần trước Bách Hợp chơi nàng ta một vố, mấy cung nữ phái tới không có một điểm nào mà không phải là bắt chước thần sắc xinh đẹp của nàng ta, cho nên ngay từ phút ban đầu Tề Ngự Phong đã hưởng thụ qua loại đãi ngộ làm nũng này của Lý Bảo Xu rồi, bởi vậy sự đáng yêu của nàng ta liền không những không chiếm được tiên cơ, khiến cho nàng ta để lại ấn ký trong lòng Tề Ngự Phong, mà trái lại lúc này chỉ càng không có kiên nhẫn với nàng ta.
Vốn Bách Hợp đang buồn rầu chuyện Lý Bảo Xu thị tẩm, thì ai ngờ ngày hôm sau thức dậy Hàm Yên hầu hạ nàng rời giường liền cười nói: “Tiểu chủ, hôm nay trong cung đều truyền khắp, cái Lý Thải nữ kia trong lúc thị tẩm đã chọc giận Hoàng thượng, khiến cho Hoàng thượng tước bỏ vị phân của nàng ta, còn phạt nàng ta ở trong cung tu thân dưỡng tính nữa đó!”
“...” Lúc nghe nói như thế, Bách Hợp đột nhiên có loại cảm giác kinh hỉ tới quá nhanh, nàng còn chưa kịp hỏi rõ ràng đầu đôi mọi chuyện, thì trên mặt Hàm Yên đã hiện lên vài phần khinh thường: “Hôm nay trong cung đều truyền khắp, nàng ta dám xem Hoàng thượng thành phu quân, Hoàng hậu nương nương...” Hàm Yên nhất thời đắc ý nói lỡ miệng, suýt nữa nói đến Hoàng hậu, nhưng nàng ấy kịp thời ngậm miệng, xem như lời nói của Hàm Yên còn chưa nói hết, thì lúc này Bách Hợp cũng đã đoán được Lý Bảo Xu bị người khác chỉnh thế nào rồi, nếu những lời đó của nàng ta là bí mật nói thì liền thôi, nếu Tề Ngự Phong sủng nàng ta, thì sẽ che giấu giúp nàng ta, nhưng tên Tề Ngự Phong này hỷ nộ vô thường, hắn ta đã không muốn che giấu giúp Lý Bảo Xu, thì một khi những lời này bị lộ ra thì sẽ thê thảm, nàng ta xem Tề Ngự Phong thành phu quân, vậy thì Hoàng hậu sẽ trở thành gì?
Dù hiện tại Hoàng hậu đã vì lớn tuổi nên không còn thừa sủng nữa, thế nhưng luận danh phận, đến cùng thì nàng ấy mới là chính cung Hoàng hậu của Tề Ngự Phong, lại nắm giữ hậu cung Đại Tề nhiều năm, lần này thì Lý Bảo Xu liền hay rồi.
Bách Hợp không nhịn được suýt nữa liền cười ra tiếng, vốn nàng đang lo lắng chuyện này, không nghĩ tới lần này tình tiết của vở kịch sẽ không bao giờ thay đổi vậy mà đã thật sự phát sinh chuyển biến, nàng vừa muốn cười, thì bên ngoài liền vang lên tiếng hô lớn của thái giám: “Cung nghênh Hoàng thượng.”
Lý Bảo Xu đã không được Tề Ngự Phong sủng ái, lần này nàng ta muốn xoay người thì sẽ rất khó khăn, nhất là đắc tội Hoàng hậu, có thể tưởng tượng đoạn thời gian sau này nàng ta sẽ không sống dễ chịu được, mặc dù cái thứ gọi là hệ thống sủng phi này có chút vô địch, nhưng theo Bách Hợp thấy thì trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí cả, hệ thống sủng phi có thể trợ giúp Lý Bảo Xu cải tạo thân thể, có được mỹ mạo tuyệt thế, nhưng chắc chắn nó cũng sẽ có yêu cầu, một khi Lý Bảo Xu không đạt tới tiêu chuẩn của nó, thì nó có thể cải tạo Lý Bảo Xu miễn phí hay không còn không nhất định, nếu như nó không lấy được thứ nó muốn, thì Lý Bảo Xu có được cái hệ thống này, liền chưa chắc là phúc đâu.
Lúc Tề Ngự Phong bước vào liền thấy tâm tình của nàng rất tốt, khóe miệng không khỏi nhếch lên: “Có chuyện gì vui vẻ như vậy? Cũng nói ra cho trẫm nghe với.” Trên mặt Bách Hợp lộ ra thần sắc vui mừng, đồng thời liền cố tình cao hứng nói: “Hoàng thượng tới.”
Nàng mềm yếu đi đến gần, nhưng khóe miệng Tề Ngự Phong lại co rút, nhìn ra được nàng ấy làm như vậy cũng không phải có nhiều vui mừng khi thấy mình tới, hẳn là không muốn quỳ xuống hành lễ thôi, nhưng mà hắn cũng không vạch trần, gần đây vị Hợp quý nhân này của hắn có thay đổi rất lớn, nhất là đôi mắt khiến cho hắn lại không nhìn thấu kia, càng không đoán ra ý nghĩ trong lòng nàng ấy, Tề Ngự Phong lại càng muốn hiểu rõ. Tuy nói hiện tại sau khi Bách Hợp thay đổi thoạt nhìn không phong hoa tuyệt đại như trước, nhưng lại ngoài ý muốn khiến cho người ta thoải mái, cái loại xinh đẹp trên người nàng ấy không còn khiến cho người ta cảm thấy bị áp bách nặng nề không dám nhìn thẳng giống như trước nữa, mà ngược lại là khiến cho người ta cảm thấy dễ thân cận, tính cách cũng không nhiệt tình, nhưng chính là như vậy ngược lại đã làm cho hắn phải đánh giá cao hơn.
“Thiếp nghe nói, Lý thị bị Hoàng thượng đuổi ra khỏi tẩm cung, đúng không ạ?” Bách Hợp không che giấu thần sắc cười vui trên nỗi đau của người khác của chính mình một chút nào, Lý Bảo Xu chính là một đối tượng trong nhiệm vụ của nàng, lúc này Lý Bảo Xu xui xẻo, so với bất kỳ ai nàng cũng đều cao hứng hơn, dù sao một khi Lý Bảo Xu xui xẻo không được Tề Ngự Phong coi trọng, thì cái hệ thống kia của nàng ta sẽ liền không phát huy được tác dụng gì, từ đó áp lực của mình liền nhỏ đi rất nhiều.
Tề Ngự Phong mỉm cười, nghe nói như thế cũng không thấy tức giận. Sáng nay hắn đến tẩm cung của Hoàng hậu một chuyến, về chuyện Lý Bảo Xu bị chính mình phạt cấm túc ngay cả Hoàng hậu cũng đều giả mù sa mưa ân cần hai câu, dù là trong lòng của những nữ nhân trong cung này hận đối phương đến nỗi khắp nơi đều ngáng chân dùng thủ đoạn, nhưng trên mặt lại vẫn thân mật gọi tỷ tỷ muội muội thành một đoàn, Bách Hợp ngược lại thẳng thắn, cũng không khẩu thị tâm phi nói chút lời khiến cho hắn không kiên nhẫn nghe như những nữ nhân kia, thật ra khiến Tề Ngự Phong có chút ngoài ý muốn.
“Nàng ta với nàng từng có thù oán sao?” Tề Ngự Phong phối hợp đi đến ngồi xuống bên cạnh mỹ nhân, ôm tiểu mỹ nhân mềm mại không xương vào lòng của hắn, vừa lơ đễnh cầm một quyển kinh Phật thoạt nhìn như chưa bao giờ được lật ra đang đặt ở trên bàn xem, bốn bề yên tĩnh thoải mái, không mang theo mùi huân hương như những cung điện khác, mà chỉ có vài cành đào vừa mới cắt được cắm trong chiếc bình sứ Thanh Hoa đang đặt trên bàn, mặc dù không có mùi hường say lòng người, nhưng lại mang đến cho cái cung điện ngột ngạt này thêm vài phần thoáng đãng.
“Nghĩ đến cũng đúng, bằng không, nàng đâu sẽ phí hết tâm tư tính kế nàng ta.” Tề Ngự Phong hỏi xong, không đợi Bách Hợp trả lời liền cười như không cười tự trả lời một câu, cảm thấy thân thể dưới bàn tay vừa nãy còn cực kỳ thả lỏng, sau khi hắn nói xong câu này liền chợt cứng ngắc, trong lòng không khỏi nở nụ cười.
Bách Hợp không nghĩ tới tiểu tâm tư của mình lại bị Tề Ngự Phong nhìn thấu, trong lúc nhất thời liền có chút xấu hổ, lại không biết nên nói cái gì cho phải, nàng cũng không nhanh trí gì, lần này tính kế Lý Bảo Xu cũng là ỷ vào mình đã biết trước tình tiết của vở kịch nên mới nghĩ ra một phương pháp ngốc như vậy, nhưng ai ngờ chính Tề Ngự Phong tự nhìn ra thì cũng thôi, vậy mày lúc này còn nói ra ở trước mặt nàng nữa.
“Mấy cái cung nữ mà nàng đưa tới, từ tướng mạo cho đến dáng người, thậm chí ngay cả lời nói, thần thái, đều tương tự Lý thị, xem ra thù hận riêng của ái phi và Lý thị rất sâu nha, ngược lại lấy trẫm làm thương để dùng, ái phi nói xem, trẫm nên phạt nàng như thế nào mới tốt đây?” Trong giọng nói của Tề Ngự Phong giống như hàm chứa vài phần vui vẻ, lúc này cúi đầu xuống, nâng Bách Hợp đang nằm trong lòng hắn lên cao một chút, bờ môi dao động trên mái tóc nàng, trên người nàng không có mùi hương thơm ngát khiến người ta chán ghét, nhưng mái tóc này lại vô cùng sạch sẽ, sờ lên xúc cảm thật tốt.
Hầu như tóc của phi tần trong hậu cung đều không có khác biệt gì mấy, gần như đều là một mái tóc đen láy suôn mượt, cho dù là Hoàng hậu hiện tại đã lớn tuổi không còn thừa sủng nữa thì cũng có một mái tóc đen như gấm, nhưng hết lần này tới lần khác mái tóc của Bách Hợp ở trước mắt này lại vừa không thoa dầu bôi tóc, mà cũng không có dùng cao thơm gì, bây giờ lại làm cho Tề Ngự Phong yêu thích vuốt không nỡ buông tay, hắn chắc chắn không thích vị Trưởng công chúa Nam Chiêu quốc này, dù cho nàng ấy có được mỹ mạo hiếm thấy, nhưng cũng không biết vì sao, từ sau khi vị Trưởng công chúa này thay đổi, đến bây giờ lại khiến cho hắn có chút không dời mắt được, sợ rằng lúc ngủ lại ở chỗ của những phi tần còn lại, trong đầu hắn lại đều hiện lên hình bóng của vị Hợp quý nhân mà hiện tại mỹ mạo đã không bằng trước đây ở trong mắt người khác, nhưng lại khiến cho hắn hơi động tâm ‘Thình thịch’ này.
Hơi thở của hắn ta phả vào đỉnh đầu Bách Hợp, lại làm cho nàng nhịn không được sợ run cả người, vừa định ngẩng đầu muốn mở miệng nói chuyện, thì trong mắt Tề Ngự Phong liền hiện lên một tia lợi hại, mỉm cười ôm nàng vào trong lòng.
Mấy ngày liên tiếp trong cung đều đang thảo luận chuyện Lý Bảo Xu bị phạt, cũng bởi vì chuyện này làm cho trên mặt Hoàng hậu không có ánh sáng, nên tuy ngoài mặt là tha thứ rộng lượng, nhưng theo tin tức mà Hàm Châu nghe ngóng được, thì Bách Hợp lại biết cuộc sống hiện tại của Lý Bảo Xu vô cùng khổ sở. Hoàng hậu sống trong hậu cung nhiều năm, địa vị vững chắc, hơn nữa bởi vì là vợ chồng từ thời thiếu niên với Tề Ngự Phong, cho nên dù hiện nay không còn thị tẩm, nhưng Tề Ngự Phong có xem đám nữ nhân hậu cung thành đồ chơi đi nữa, thì cũng vẫn tôn trọng Hoàng hậu vài phần. Tuy chưa từng bái kiến hay tiếp xúc với Hoàng hậu nhiều, nhưng chỉ bằng tình tiết của vở kịch là về sau khi Tề Ngự Phong đã yêu Lý Bảo Xu, nhưng Hoàng hậu lại vẫn đứng vững không ngã, thì liền có thể nhìn ra được Hoàng hậu cũng không phải là đèn cạn dầu.
Bởi vậy đắc tội một nhân vật như thế, có thể tưởng tưởng cuộc sống của Lý Bảo Xu khổ sở đến cỡ nào!
“Mắt thấy hôm nay thời tiết dần dần trở nên tốt hơn, không bằng nương nương đến hoa viên đi dạo một chút, có lẽ sẽ gặp được Hoàng thượng cũng nói không chừng.”
Lý Bảo Xu bị cấm túc tính đến hôm nay đã sắp đầy sáu tháng, tính tính toán toán thì cũng không còn nhiều thời gian nữa cũng nên được thả ra rồi. Sau khi nàng ta bị cấm túc, Bách Hợp liền không nhiệt tình mời Tề Ngự Phong đến nữa, đừng nói là chủ động đi ngự hoa viên tình cờ bắt gặp hắn ta, ngay cả khi hắn ta ngẫu nhiên tới thì những lúc lấy lòng hắn ta cũng không nhiều, nếu không phải mỗi tháng Tề Ngự Phong còn có thể đến năm sáu ngày, thì Hàm Yên đều sẽ cảm thấy có phải chủ tử nhà mình đã thất sủng rồi không.
Mỗi khi trời trong nắng ấm chính là lúc một đám tần phi ăn mặc trang điểm xinh đẹp, dù cho không gặp được Tề Ngự Phong, thì có thể nhìn ngắm một đám tiểu mỹ nhân đủ mọi tư thái cũng rất có lợi cho mắt. Sau khi Bách Hợp đi vào nhiệm vụ này, bởi vì Tề Ngự Phong quá nghịch thiên, nên nàng cũng không dám tu luyện Cửu Dương Chân Kinh của mình một cách không kiêng nể gì, cho nên suốt cả ngày ngoại trừ luyện chữ thì liền không còn những thứ giải trí khác nữa, lúc này nghe được Hàm Yên đề nghị, đương nhiên liền vui vẻ đồng ý.
Bây giờ hậu cung Đại Tề đã trở thành thiên hạ của Bích Hoán Sa, từ sau lần Bách Hợp mặc váy được may bằng Bích Hoán Sa đi ra ngoài, rất nhiều người trông thấy đều rất thích, trở về liền không hẹn mà cùng may một bộ váy như vậy, nhất là đợi đến lúc thời tiết nóng lên, từng tốp phi tần búi tóc cao, làn váy bay bồng bềnh khiến cho họ có một loại cảm giác đầy tiên khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.