Chương 160: Kính Hà Long Vương báo thù (1)
Hoàn Nhĩ WR
19/01/2017
Nhiệm vụ lần này hoàn thành thật khó hiểu, vốn tưởng rằng đã ‘Sơn cùng thủy tận’, ai ngờ lại ‘Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’. (*)
(*) Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn (Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu rũ hoa cười lại gặp làng): ý là tưởng đã cùng đường hết hy vọng, ai ngờ lại tìm được lối thoát.
Trong Không gian, Lý Duyên Tỷ mỉm cười nhìn bóng người Bách Hợp dần dần xuất hiện trong Không gian, trong mắt hiện lên nét dịu dàng: “Chúc mừng, nhiệm vụ hoàn thành. Hiện giờ cô đã đạt tới trình độ nhất định, khác với các nhiệm vụ trước, tôi sẽ giao cho cô những nhiệm vụ có độ khó cao hơn, những nhiệm vụ này có mức độ nguy hiểm lớn hơn rất nhiều, nhưng cũng đồng nghĩa, thu hoạch cũng có thể rất nhiều.”
Bách Hợp biết rõ đạo lý ‘Phú quý hiểm trung cầu’, thiên hạ này không có chuyện ngồi không liền có thể có được thứ gì đó, bởi vậy nghe được lời này của Lý Duyên Tỷ cũng không cảm thấy bất ngờ, liền vội vàng gật đầu.
“Lần này tôi tặng cho cô một điểm, cô muốn thêm vào đâu?” Vốn tưởng rằng nhiệm vụ lần này không có khả năng hoàn thành nữa, ai ngờ cuối cùng vẫn hoàn thành, Bách Hợp có một loại cảm giác như bất ngờ nhặt được tiền vậy, không chút nghĩ ngợi liền nói: “Tôi muốn thêm vào trên võ lực.”
Trong Không gian tư liệu của nàng lần nữa hiện ra:
Giới tính: nữ (có thể thay đổi)
Tên: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 62 (max: 100 điểm)
Dung mạo: 61 (max: 100 điểm)
Thể lực: 59 (max: 100 điểm)
Võ lực: 30 (max: 100 điểm)
Tinh thần: 15 (max: 100 điểm)
Danh vọng: 21 (max: 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Đạo Đức Kinh Thiên Địa môn, Cổ thuật Nam Vực.
Năng khiếu: Trù nghệ trung cấp, Diễn xuất cao cấp, Thuật Ngũ Hành Bát Quái
Mị lực: 32 (max: 100 điểm)
Sưu tập: Tình yêu của Thi Vương, Lời chúc phúc của Thánh nữ, Trái tim của Thiên sứ.
Nhiệm vụ lần này dễ hoàn thành, cho nên ngoài có thêm một điểm giá trị Võ lực ra, thì những thuộc tính còn lại đều không tăng thêm, tuy trong lòng Bách Hợp đã đoán được kết quả như vậy, nhưng trên mặt vẫn không nhịn được hiện lên vài phần thất vọng.
Lý Duyên Tỷ nhìn cô một cái, mí mắt nhảy lên: “Trên thực tế nếu không phải niệm tình cô đã hoàn thành nhiệm vụ, thì tôi đều muốn thay cô xóa bớt một điểm trị số Trí lực.” Trước đây Bách Hợp cũng không phải chưa từng làm việc ngốc, nhưng trong nhiệm vụ lần này không biết có phải bị nguyên chủ ảnh hưởng hay không, mà làm việc ngốc đặc biệt nhiều, anh nghĩ nghĩ, thở dài một tiếng: “Không bằng đợi đến lúc cô tăng giá trị Võ lực đến mức độ mà cô cho rằng thích hợp, thì cũng tăng Tinh thần lên luôn đi, tránh cho các thuộc tính giá trị của cô không đều, lúc gặp phải một vài nguyên chủ có chấp niệm sâu sẽ dễ bị ảnh hưởng.”
Đây là một đề nghị tốt, Bách Hợp cũng có thể nghe ra được anh ấy đang thật tâm suy nghĩ cho mình, nhưng không biết tại sao, nghe được lời này trong lòng cô lại có một loại cảm giác thê lương.
“… Thật đúng là phải cám ơn anh đã thủ hạ lưu tình, cũng cám ơn lời đề nghị của anh, bây giờ tôi đã có thể làm nhiệm vụ chưa?”
Đề nghị của mình không được tiếp thu, Lý Duyên Tỷ cũng không lộ ra thần sắc thẹn quá hoá giận, anh chỉ nhanh chóng khôi phục lại gương mặt không có biểu tình gì lúc trước, nhẹ gật đầu.
Bách Hợp chỉ thấy cái tay áo màu vàng sáng kia vung lên, trước mắt chính mình đã tối sầm, không còn tri giác.
Lúc tỉnh lại, cô theo bản năng cảm thấy có chút là lạ, không nói trên đầu có cái gì đó nằng nặng, trên mặt cô hình như cũng mọc ra thật nhiều thứ. Quan trong nhất là, hai khối mềm mại quen thuộc trước ngực của cô đã biến mất, ngược lại là…
Không biết tại sao, ngay tại thời khắc khẩn trương này, cô bỗng nhớ tới một câu mà lần nào cũng nhìn thấy trong tư liệu của mình, nhưng chưa từng gặp phải bao giờ: Giới tính: nữ (có thể thay đổi)
“… Sẽ không, sẽ không đâu.” Cô tự an ủi chính mình, nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn không thể nhịn được liền làm ra một động tác cực kỳ bỉ ổi hạ lưu, cô đưa tay sờ xuống chỗ bụng dưới của mình, ngay lập tức sắc mặt trắng xanh đan xem, giống như đã bị sét đánh tới hàng trăm hàng ngàn lần, Bách Hợp bi thảm kêu lên: “A…”
Cô biến thành đàn ông, biến thành đàn ông! Hơn nữa biến thành một người đàn ông có hình thù kỳ quái! Sấm sét giữa trời quang đoán chừng chính là chỉ tâm trạng ngay lúc này của Bách Hợp, cô biết, cô vẫn luôn biết, khi cái thuộc tính Giới tính viết rằng có thể thay đổi, thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy, nhưng bởi vì những nhiệm vụ trước đều vẫn luôn biến thành phụ nữ, cho nên cô không nghĩ đến ngày đó lại đến nhanh như vậy.
Bách Hợp không nhịn được thét lớn, vừa nhanh chóng buông đáy quần ra, trong lòng cũng vừa lệ rơi đầy mặt kêu lớn: “Lý đại gia, Lý đại ca, Lý đại nhân, anh Duyên Tỷ, van cầu anh mau ra đây đi.” Nhiệm vụ lần này cô không làm được, cô lại không nhịn được đưa tay lên sờ sờ mặt của mình, trên mặt sần sùi lồi lõm, hơn nữa mấu chốt là còn có hai cái răng nanh mọc ở hai bên miệng.
Sau khi sờ đến thứ này, nước mắt Bách Hợp lại càng tràn ra nhiều hơn, tuy đã làm rất nhiều nhiệm vụ, nhưng lần này lại kích thích quá lớn, cô tình nguyện ngụp lặn ở những nhiệm vụ cấp thấp, xem như được thưởng ít một chút thì cô cũng chấp nhận, cô tình nguyện bị Thánh nữ yêu mến, cũng không muốn biến thành đàn ông ah!
“Sao vậy?” May mắn chính là lần này cuối cùng Lý Duyên Tỷ đã để ý tới cô, cũng xuất hiện trước mặt cô, lúc Lý Duyên Tỷ xuất hiện, Bách Hợp kích động không thôi suýt nữa đã nhảy lên ôm lấy anh ấy, lúc này hốc mắt nóng lên, không biết có phải chỉ số thông minh của cô bị ảnh hưởng nhất định bởi lần làm nhiệm vụ Thạch Lưu hay không, mà hai mắt cô đẫm lệ giống hệt như thật, nói: “Tôi, tôi biến thành đàn ông…”
“Tôi biết.” Lý Duyên Tỷ nhẹ gật đầu, liếc mắt đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới, không đành lòng nhìn tiếp liền nghiêng đầu qua nhìn chỗ khác.
Lúc này tạo hình của Bách Hợp đầy uy mãnh, dáng người cao lớn, hình tượng này thật sự đẹp đến nỗi anh cũng không dám nhìn.
“Tôi biến thành gì?” Bách Hợp không dám đi soi gương, hai cái răng nanh sáng loáng trên miệng kia chỉ cần cô nhìn xuống thì đều có thể thấy rõ ràng, hơn nữa cô còn loáng thoáng nhìn thấy làn da màu xanh…
Cô không nhịn được thét lớn, lúc này kéo tay áo của mình, tức giận nói: “Có phải tôi biến thành nghệ sĩ diễn kịch không?” Bộ quần áo mà cô đang mặc trên người giống như Lý Duyên Tỷ, ống tay áo có màu vàng sáng, mấu chốt nhất là, có một điểm cũng khiến cho cô không có cách nào nhịn được, hình như chân nàng thô, eo cũng thô, cô không nhịn không được đi đến bên cạnh Lý Duyên Tỷ, vừa so liền thấy quả nhiên…
“Tôi cao to hơn anh…” Tuy nói chiều cao của hai người vẫn tương tự, nhưng cô thật sự cường tráng hơn nhiều. Với dung mạo, tuy Bách Hợp không coi trọng bằng cách thuộc tính giá trị khác, nhưng kiểu đả kích này thật sự quá lớn, dù cho cô có kiên cường lớn đến cỡ nào đi nữa thì cũng không nhịn được mà rơi lệ bi thống.
“Được rồi, đừng khóc.” Khóe miệng Lý Duyên Tỷ co rút, nhịn lại nhịn, vươn tay ra muốn sờ đầu cô ấy, chỉ là lúc nhìn thấy mái tóc xanh kia, cái màu sắc đó trông như vô cùng bẩn, nên anh lại rút tay về.
“…” Bách Hợp nhìn thấy động tác ghét bỏ này của anh ấy, thần sắc phiềm muộn trong mắt lại càng nồng đậm hơn, biến thành một người đàn ông đã quá kích thích rồi, ngay cả cái vật đó của đàn ông chân chính cô còn chưa từng sờ qua, lúc này lại sờ thấy từ trên người ‘Chính mình’. Nghĩ đến đây, cô không nhịn được muốn khóc, nhưng khuôn mặt lúc này của cô lại cường đại vô cùng, hơn nữa lỗ mũi chín khúc tám loan, bờ môi to như nắm đấm, xương gò má khuôn mặt cao ngất, loại biểu hiện thuộc về phụ nữ này hiện giờ lại xuất hiện trên mặt cô, so với lúc cô làm Thạch Lưu lại càng xấu hơn không chỉ gấp trăm lần.
Mặc dù định lực của Lý Duyên Tỷ rất mạnh, nhưng lúc này nhìn thấy bộ dáng này của cô, khóe miệng cũng vẫn không nhịn được co rút.
“Ngoan, đừng khóc, chỉ là nhiệm vụ mà thôi.” Vừa nói xong, chính Lý Duyên Tỷ cũng cảm thấy không có sức thuyết phục gì, bởi vậy liền dẫn đầu thay đổi đề tài: “Cô cũng có thể chọn không làm nhiệm vụ, trực tiếp xem như nhiệm vụ của cô thất bại là xong. Nhưng sau khi nhiệm vụ lần này hoàn thành mới có lợi, nếu cô nguyện ý ở lại, tôi sẽ cho cô một chút lợi ích, nhưng chỉ giới hạn trong nhiệm vụ lần này mà thôi.”
Lãnh ý trong lời nói của anh đã bớt đi một chút, có thêm mấy phần dịu dàng, thần sắc vui vẻ trong mắt cũng nhiều hơn một chút, khóe miệng hơi cong lên, tuấn mỹ không gì sánh được. Chỉ là lúc này Bách Hợp căn bản không có tâm tình thưởng thức mỹ nam, bởi vì chính cô đã thật sự bị kích thích quá lớn rồi! Cho dù không cần soi gương, thì dựa vào vẻn vẹn mấy chi tiết nhỏ này cô cũng đã có thể hình dung ra được khuôn mặt của mình lúc này là hình dạng như thế nào rồi!
“Cái gì, lợi ích gì?” Bách Hợp vừa mới nói xong, liền cảm thấy hơi khó chịu, không biết là cọng lông gì có màu xanh bay vào trong miệng cô, cô dùng sức kéo một cái, mấy sợi lông bị cô kéo đứt ra.
Râu…
Bách Hợp nhìn thấy mấy sợi râu nằm trong hai bàn tay to kia, liền không khỏi im lặng.
Cô thật sự không quen làm đàn ông, cô không cần có râu, cũng không cần có cái thứ dư thừa kia.
Lý Duyên Tỷ nhìn thấy động tác này của cô ấy, cũng phát hiện cô ấy im lặng khác thường, khóe miệng liền không nhịn được cong lên thật cao, trong đôi mắt vẫn luôn lạnh như băng kia cũng hiện lên ý cười: “Ngoan, tôi sẽ cho cô năng lực tiến vào Thời Không khác, trong nhiệm vụ lần này, cô có thể ngừng thời gian lại ở mức tối đa là hơn một vạn năm, năng lực như vậy tổng cộng có thể dùng được mười lần!”
Nói cách khác khi dùng liên tục tới mười lần, liền có thể ngừng thời gian lại tới mười vạn năm. Bách Hợp nghe thế, cũng bất chấp việc chán nản khi mình biến thành một người đàn ông, đôi mắt chớp chớp, một đôi mắt mở thật to liền nhìn chằm chằm Lý Duyên Tỷ.
Đôi mắt của cô lúc này mở thật to, hơn nữa đặc biệt to, kết hợp với khuôn mặt này của cô, thật sự là dung mạo kinh người. Khóe miệng Lý Duyên Tỷ co rút hai cái, nghĩ đến bộ dáng trước kia của Bách Hợp, lúc này ý cười trong mắt càng đậm hơn, anh nghiêng đầu lại, thấy Bách Hợp cúi thấp đầu, một bộ dáng ủ rũ khó chịu, không nhịn được liền quay đầu qua nhìn chỗ khác, cố nén không cười ra tiếng: “Có điều cũng có điều kiện, nói cách khác, cô phải tiến vào Thời Không từng lần một. Mà thời gian dài nhất trong một lần là một vạn năm, cô ở trong đó một năm cũng coi như một cơ hội, hiểu chưa?”
Bách Hợp nghe được điều kiện này, trong lòng mới cảm thấy tốt hơn một chút, tuy loại năng lực này chỉ có thể dùng trong nhiệm vụ lần này, nhưng có cũng tốt hơn không có, lần này Lý Duyên Tỷ có thể săn sóc cô như vậy, hẳn là niệm tình lần đầu tiên cô biến thành đàn ông.
“Có điều tôi phải nhắc nhở cô, không gian trong Thời Không gần như nhỏ đến nỗi chỉ có thể đủ chứa được một mình cô thôi. Cho nên khi tiến vào trong Thời Không thì cái gì cũng sẽ không có, có khả năng cô sẽ không chịu được nỗi khổ tịch mịch, không chừng chỉ mới được một năm đã liền muốn ra ngoài rồi.” Sắc mặt Lý Duyên Tỷ dần dần trở nên nghiêm túc, thiên hạ này không có bữa ăn nào miễn phí cả, cái Thời Không này có được năng lực nghịch thiên, nhưng đồng thời cũng có hạn chế, tiến vào trong Thời Không như vậy liền tương đương với giống như bị lưu vong, rất nhiều người đều không chịu được cái loại thống khổ này, có khả năng còn không chống đỡ đến một tháng thì đã liền ra ngoài.
(*) Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn (Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu rũ hoa cười lại gặp làng): ý là tưởng đã cùng đường hết hy vọng, ai ngờ lại tìm được lối thoát.
Trong Không gian, Lý Duyên Tỷ mỉm cười nhìn bóng người Bách Hợp dần dần xuất hiện trong Không gian, trong mắt hiện lên nét dịu dàng: “Chúc mừng, nhiệm vụ hoàn thành. Hiện giờ cô đã đạt tới trình độ nhất định, khác với các nhiệm vụ trước, tôi sẽ giao cho cô những nhiệm vụ có độ khó cao hơn, những nhiệm vụ này có mức độ nguy hiểm lớn hơn rất nhiều, nhưng cũng đồng nghĩa, thu hoạch cũng có thể rất nhiều.”
Bách Hợp biết rõ đạo lý ‘Phú quý hiểm trung cầu’, thiên hạ này không có chuyện ngồi không liền có thể có được thứ gì đó, bởi vậy nghe được lời này của Lý Duyên Tỷ cũng không cảm thấy bất ngờ, liền vội vàng gật đầu.
“Lần này tôi tặng cho cô một điểm, cô muốn thêm vào đâu?” Vốn tưởng rằng nhiệm vụ lần này không có khả năng hoàn thành nữa, ai ngờ cuối cùng vẫn hoàn thành, Bách Hợp có một loại cảm giác như bất ngờ nhặt được tiền vậy, không chút nghĩ ngợi liền nói: “Tôi muốn thêm vào trên võ lực.”
Trong Không gian tư liệu của nàng lần nữa hiện ra:
Giới tính: nữ (có thể thay đổi)
Tên: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 62 (max: 100 điểm)
Dung mạo: 61 (max: 100 điểm)
Thể lực: 59 (max: 100 điểm)
Võ lực: 30 (max: 100 điểm)
Tinh thần: 15 (max: 100 điểm)
Danh vọng: 21 (max: 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Đạo Đức Kinh Thiên Địa môn, Cổ thuật Nam Vực.
Năng khiếu: Trù nghệ trung cấp, Diễn xuất cao cấp, Thuật Ngũ Hành Bát Quái
Mị lực: 32 (max: 100 điểm)
Sưu tập: Tình yêu của Thi Vương, Lời chúc phúc của Thánh nữ, Trái tim của Thiên sứ.
Nhiệm vụ lần này dễ hoàn thành, cho nên ngoài có thêm một điểm giá trị Võ lực ra, thì những thuộc tính còn lại đều không tăng thêm, tuy trong lòng Bách Hợp đã đoán được kết quả như vậy, nhưng trên mặt vẫn không nhịn được hiện lên vài phần thất vọng.
Lý Duyên Tỷ nhìn cô một cái, mí mắt nhảy lên: “Trên thực tế nếu không phải niệm tình cô đã hoàn thành nhiệm vụ, thì tôi đều muốn thay cô xóa bớt một điểm trị số Trí lực.” Trước đây Bách Hợp cũng không phải chưa từng làm việc ngốc, nhưng trong nhiệm vụ lần này không biết có phải bị nguyên chủ ảnh hưởng hay không, mà làm việc ngốc đặc biệt nhiều, anh nghĩ nghĩ, thở dài một tiếng: “Không bằng đợi đến lúc cô tăng giá trị Võ lực đến mức độ mà cô cho rằng thích hợp, thì cũng tăng Tinh thần lên luôn đi, tránh cho các thuộc tính giá trị của cô không đều, lúc gặp phải một vài nguyên chủ có chấp niệm sâu sẽ dễ bị ảnh hưởng.”
Đây là một đề nghị tốt, Bách Hợp cũng có thể nghe ra được anh ấy đang thật tâm suy nghĩ cho mình, nhưng không biết tại sao, nghe được lời này trong lòng cô lại có một loại cảm giác thê lương.
“… Thật đúng là phải cám ơn anh đã thủ hạ lưu tình, cũng cám ơn lời đề nghị của anh, bây giờ tôi đã có thể làm nhiệm vụ chưa?”
Đề nghị của mình không được tiếp thu, Lý Duyên Tỷ cũng không lộ ra thần sắc thẹn quá hoá giận, anh chỉ nhanh chóng khôi phục lại gương mặt không có biểu tình gì lúc trước, nhẹ gật đầu.
Bách Hợp chỉ thấy cái tay áo màu vàng sáng kia vung lên, trước mắt chính mình đã tối sầm, không còn tri giác.
Lúc tỉnh lại, cô theo bản năng cảm thấy có chút là lạ, không nói trên đầu có cái gì đó nằng nặng, trên mặt cô hình như cũng mọc ra thật nhiều thứ. Quan trong nhất là, hai khối mềm mại quen thuộc trước ngực của cô đã biến mất, ngược lại là…
Không biết tại sao, ngay tại thời khắc khẩn trương này, cô bỗng nhớ tới một câu mà lần nào cũng nhìn thấy trong tư liệu của mình, nhưng chưa từng gặp phải bao giờ: Giới tính: nữ (có thể thay đổi)
“… Sẽ không, sẽ không đâu.” Cô tự an ủi chính mình, nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn không thể nhịn được liền làm ra một động tác cực kỳ bỉ ổi hạ lưu, cô đưa tay sờ xuống chỗ bụng dưới của mình, ngay lập tức sắc mặt trắng xanh đan xem, giống như đã bị sét đánh tới hàng trăm hàng ngàn lần, Bách Hợp bi thảm kêu lên: “A…”
Cô biến thành đàn ông, biến thành đàn ông! Hơn nữa biến thành một người đàn ông có hình thù kỳ quái! Sấm sét giữa trời quang đoán chừng chính là chỉ tâm trạng ngay lúc này của Bách Hợp, cô biết, cô vẫn luôn biết, khi cái thuộc tính Giới tính viết rằng có thể thay đổi, thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy, nhưng bởi vì những nhiệm vụ trước đều vẫn luôn biến thành phụ nữ, cho nên cô không nghĩ đến ngày đó lại đến nhanh như vậy.
Bách Hợp không nhịn được thét lớn, vừa nhanh chóng buông đáy quần ra, trong lòng cũng vừa lệ rơi đầy mặt kêu lớn: “Lý đại gia, Lý đại ca, Lý đại nhân, anh Duyên Tỷ, van cầu anh mau ra đây đi.” Nhiệm vụ lần này cô không làm được, cô lại không nhịn được đưa tay lên sờ sờ mặt của mình, trên mặt sần sùi lồi lõm, hơn nữa mấu chốt là còn có hai cái răng nanh mọc ở hai bên miệng.
Sau khi sờ đến thứ này, nước mắt Bách Hợp lại càng tràn ra nhiều hơn, tuy đã làm rất nhiều nhiệm vụ, nhưng lần này lại kích thích quá lớn, cô tình nguyện ngụp lặn ở những nhiệm vụ cấp thấp, xem như được thưởng ít một chút thì cô cũng chấp nhận, cô tình nguyện bị Thánh nữ yêu mến, cũng không muốn biến thành đàn ông ah!
“Sao vậy?” May mắn chính là lần này cuối cùng Lý Duyên Tỷ đã để ý tới cô, cũng xuất hiện trước mặt cô, lúc Lý Duyên Tỷ xuất hiện, Bách Hợp kích động không thôi suýt nữa đã nhảy lên ôm lấy anh ấy, lúc này hốc mắt nóng lên, không biết có phải chỉ số thông minh của cô bị ảnh hưởng nhất định bởi lần làm nhiệm vụ Thạch Lưu hay không, mà hai mắt cô đẫm lệ giống hệt như thật, nói: “Tôi, tôi biến thành đàn ông…”
“Tôi biết.” Lý Duyên Tỷ nhẹ gật đầu, liếc mắt đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới, không đành lòng nhìn tiếp liền nghiêng đầu qua nhìn chỗ khác.
Lúc này tạo hình của Bách Hợp đầy uy mãnh, dáng người cao lớn, hình tượng này thật sự đẹp đến nỗi anh cũng không dám nhìn.
“Tôi biến thành gì?” Bách Hợp không dám đi soi gương, hai cái răng nanh sáng loáng trên miệng kia chỉ cần cô nhìn xuống thì đều có thể thấy rõ ràng, hơn nữa cô còn loáng thoáng nhìn thấy làn da màu xanh…
Cô không nhịn được thét lớn, lúc này kéo tay áo của mình, tức giận nói: “Có phải tôi biến thành nghệ sĩ diễn kịch không?” Bộ quần áo mà cô đang mặc trên người giống như Lý Duyên Tỷ, ống tay áo có màu vàng sáng, mấu chốt nhất là, có một điểm cũng khiến cho cô không có cách nào nhịn được, hình như chân nàng thô, eo cũng thô, cô không nhịn không được đi đến bên cạnh Lý Duyên Tỷ, vừa so liền thấy quả nhiên…
“Tôi cao to hơn anh…” Tuy nói chiều cao của hai người vẫn tương tự, nhưng cô thật sự cường tráng hơn nhiều. Với dung mạo, tuy Bách Hợp không coi trọng bằng cách thuộc tính giá trị khác, nhưng kiểu đả kích này thật sự quá lớn, dù cho cô có kiên cường lớn đến cỡ nào đi nữa thì cũng không nhịn được mà rơi lệ bi thống.
“Được rồi, đừng khóc.” Khóe miệng Lý Duyên Tỷ co rút, nhịn lại nhịn, vươn tay ra muốn sờ đầu cô ấy, chỉ là lúc nhìn thấy mái tóc xanh kia, cái màu sắc đó trông như vô cùng bẩn, nên anh lại rút tay về.
“…” Bách Hợp nhìn thấy động tác ghét bỏ này của anh ấy, thần sắc phiềm muộn trong mắt lại càng nồng đậm hơn, biến thành một người đàn ông đã quá kích thích rồi, ngay cả cái vật đó của đàn ông chân chính cô còn chưa từng sờ qua, lúc này lại sờ thấy từ trên người ‘Chính mình’. Nghĩ đến đây, cô không nhịn được muốn khóc, nhưng khuôn mặt lúc này của cô lại cường đại vô cùng, hơn nữa lỗ mũi chín khúc tám loan, bờ môi to như nắm đấm, xương gò má khuôn mặt cao ngất, loại biểu hiện thuộc về phụ nữ này hiện giờ lại xuất hiện trên mặt cô, so với lúc cô làm Thạch Lưu lại càng xấu hơn không chỉ gấp trăm lần.
Mặc dù định lực của Lý Duyên Tỷ rất mạnh, nhưng lúc này nhìn thấy bộ dáng này của cô, khóe miệng cũng vẫn không nhịn được co rút.
“Ngoan, đừng khóc, chỉ là nhiệm vụ mà thôi.” Vừa nói xong, chính Lý Duyên Tỷ cũng cảm thấy không có sức thuyết phục gì, bởi vậy liền dẫn đầu thay đổi đề tài: “Cô cũng có thể chọn không làm nhiệm vụ, trực tiếp xem như nhiệm vụ của cô thất bại là xong. Nhưng sau khi nhiệm vụ lần này hoàn thành mới có lợi, nếu cô nguyện ý ở lại, tôi sẽ cho cô một chút lợi ích, nhưng chỉ giới hạn trong nhiệm vụ lần này mà thôi.”
Lãnh ý trong lời nói của anh đã bớt đi một chút, có thêm mấy phần dịu dàng, thần sắc vui vẻ trong mắt cũng nhiều hơn một chút, khóe miệng hơi cong lên, tuấn mỹ không gì sánh được. Chỉ là lúc này Bách Hợp căn bản không có tâm tình thưởng thức mỹ nam, bởi vì chính cô đã thật sự bị kích thích quá lớn rồi! Cho dù không cần soi gương, thì dựa vào vẻn vẹn mấy chi tiết nhỏ này cô cũng đã có thể hình dung ra được khuôn mặt của mình lúc này là hình dạng như thế nào rồi!
“Cái gì, lợi ích gì?” Bách Hợp vừa mới nói xong, liền cảm thấy hơi khó chịu, không biết là cọng lông gì có màu xanh bay vào trong miệng cô, cô dùng sức kéo một cái, mấy sợi lông bị cô kéo đứt ra.
Râu…
Bách Hợp nhìn thấy mấy sợi râu nằm trong hai bàn tay to kia, liền không khỏi im lặng.
Cô thật sự không quen làm đàn ông, cô không cần có râu, cũng không cần có cái thứ dư thừa kia.
Lý Duyên Tỷ nhìn thấy động tác này của cô ấy, cũng phát hiện cô ấy im lặng khác thường, khóe miệng liền không nhịn được cong lên thật cao, trong đôi mắt vẫn luôn lạnh như băng kia cũng hiện lên ý cười: “Ngoan, tôi sẽ cho cô năng lực tiến vào Thời Không khác, trong nhiệm vụ lần này, cô có thể ngừng thời gian lại ở mức tối đa là hơn một vạn năm, năng lực như vậy tổng cộng có thể dùng được mười lần!”
Nói cách khác khi dùng liên tục tới mười lần, liền có thể ngừng thời gian lại tới mười vạn năm. Bách Hợp nghe thế, cũng bất chấp việc chán nản khi mình biến thành một người đàn ông, đôi mắt chớp chớp, một đôi mắt mở thật to liền nhìn chằm chằm Lý Duyên Tỷ.
Đôi mắt của cô lúc này mở thật to, hơn nữa đặc biệt to, kết hợp với khuôn mặt này của cô, thật sự là dung mạo kinh người. Khóe miệng Lý Duyên Tỷ co rút hai cái, nghĩ đến bộ dáng trước kia của Bách Hợp, lúc này ý cười trong mắt càng đậm hơn, anh nghiêng đầu lại, thấy Bách Hợp cúi thấp đầu, một bộ dáng ủ rũ khó chịu, không nhịn được liền quay đầu qua nhìn chỗ khác, cố nén không cười ra tiếng: “Có điều cũng có điều kiện, nói cách khác, cô phải tiến vào Thời Không từng lần một. Mà thời gian dài nhất trong một lần là một vạn năm, cô ở trong đó một năm cũng coi như một cơ hội, hiểu chưa?”
Bách Hợp nghe được điều kiện này, trong lòng mới cảm thấy tốt hơn một chút, tuy loại năng lực này chỉ có thể dùng trong nhiệm vụ lần này, nhưng có cũng tốt hơn không có, lần này Lý Duyên Tỷ có thể săn sóc cô như vậy, hẳn là niệm tình lần đầu tiên cô biến thành đàn ông.
“Có điều tôi phải nhắc nhở cô, không gian trong Thời Không gần như nhỏ đến nỗi chỉ có thể đủ chứa được một mình cô thôi. Cho nên khi tiến vào trong Thời Không thì cái gì cũng sẽ không có, có khả năng cô sẽ không chịu được nỗi khổ tịch mịch, không chừng chỉ mới được một năm đã liền muốn ra ngoài rồi.” Sắc mặt Lý Duyên Tỷ dần dần trở nên nghiêm túc, thiên hạ này không có bữa ăn nào miễn phí cả, cái Thời Không này có được năng lực nghịch thiên, nhưng đồng thời cũng có hạn chế, tiến vào trong Thời Không như vậy liền tương đương với giống như bị lưu vong, rất nhiều người đều không chịu được cái loại thống khổ này, có khả năng còn không chống đỡ đến một tháng thì đã liền ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.