Chương 285: Mấy đời theo đuổi người (2)
Hoàn Nhĩ WR
31/10/2017
“Hôm nay Bản cung cũng nghĩ thông suốt, Hoàng thượng thích sủng hạnh
ai, các ngươi cũng đừng xen vào nữa, cứ mặc cho các nàng ầm ĩ đi.” Trong đầu sửa sang lại quan hệ rắc rối phức tạp giữa các nhân vật, Bách Hợp
bình tĩnh ra lệnh cho các cung nhân một câu, trong ánh mắt kinh ngạc lại cảm thấy sợ hãi của họ, bắt đầu chuẩn bị nghênh đón vị Hách Liên tướng
quân kia trở về.
Thời gian hơn mười ngày chỉ nhoáng một cái liền qua, trong mười ngày
này Bách Hợp cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày ngoại trừ gặp Đại hoàng tử
Hoa Ích Đô vừa mới mười lăm tuổi mà Phương Bách Hợp lưu lại ra, thì thời gian còn lại, ngoại trừ ngẫu nhiên tiếp kiến phi tần trong cung, phần
lớn vẫn dùng để luyện công, lần này Hoa Nguyên Ân chính là cao thủ võ
lâm, cách thời điểm cả nhà Phương Bách Hợp bị xử trảm chỉ tối đa không
đến một năm, tuy trong thời gian một năm Bách Hợp chưa chắc có thể luyện võ công đến thật cao được, nhưng chỉ cần thân thể linh hoạt hơn một ít, đến lúc đó đừng suy nhược đến đi một vài bước liền thở hổn hển như hiện tại nữa, thì Bách Hợp cũng đã thỏa mãn rồi.
Nửa tháng sau, sự kiện Hách Liên Tú đắc thắng trở về, quả nhiên nhấc lên sóng to gió lớn ở Vương triều Đại Sở.
Hoa Nguyên Ân long nhan đại hỷ liền bày tiệc khoản đãi vị Đại tướng quân đã lập được công lao hãn mã cho Vương triều Đại Sở này, Bách Hợp cũng tham dự yến hội lần này, mà trong yến hội này, nàng cũng nhìn thấy vị nam tử si tình nhưng xui xẻo trong vở kịch lần này – Hách Liên Tú.
Chuyện của Hách Liên Tú và Hoa Tri Ý ở đời trước chỉ là lúc Hách Liên Tú vô tình lỡ miệng để lộ ra một lần, mà rốt cuộc ở đời trước tình cảm của hai người này là dạng gì, thì Bách Hợp cũng không được biết, lúc này lại thấy vị tướng quân tuấn mỹ trẻ tuổi của Vương triều Đại Sở này, quả thực làm cho hai mắt người ta tỏa sáng.
Hách Liên Tú khoảng chừng hai mươi, da trắng như tuyết, đáng đểo người ta chú ý là cặp chân mày đậm và ngay ngắn cùng với hai hàng mi vô cùng xinh đẹp nằm trên đôi mắt phượng kia. Trong mắt giống như mang đầy vẻ u sầu, rất dễ khiến cho người khác sinh ra cảm giác thương tiếc không thể nói rõ với hắn ta. Dáng người của hắn ta hơi ốm cao gầy, cằm hơi nhọn, khuôn mặt có vẻ hơi nhỏ, dung mạo hơn hẳn nữ nhân, nếu không phải búi tóc cao khiến cho hắn ta có thêm cảm giác oai hùng vài phần, thì chợt nhìn chỉ sợ rất khó nhận ra giới tính của hắn ta.
Hôm nay bày tiệc ăn mừng cho hắn ta, nên hắn ta mặc một bộ quan bào màu bạc, đai lưng ngọc bên hông càng khiến vòng eo có vẻ tiêm tế. Dung mạo như vậy, không chỉ khiến cho Bách Hợp nhìn hắn ta nhiều thêm vài lần, mà ngay cả hậu phi và đám nữ quyến quan viên nhìn hắn ta cũng không ít, nhưng hắn ta lại vẫn ngồi ở đó như vậy, trên người mang theo một loại ưu sầu nhàn nhạt, cung yến náo nhiệt phồn hoa cũng không thể khiến cho hàng chân mày đang nhíu chặt của hắn ta giãn ra vài phần, lộ ra hết sức u buồn, lại càng khiến cho dung mạo vốn đã xuất sắc của hắn ta càng trở nên xuất sắc hơn.
“Ái khanh lập nhiều đại công, không biết ái khanh muốn được ban thưởng gì?” Hoa Nguyên Ân đứng dậy, mỉm cười hỏi Hách Liên Tú, lập nhiều công lao như vậy, tước vị tiền tài đều kéo đến cuồn cuộn, chỉ cần Hách Liên Tú còn có đầu óc thì sẽ không có khả năng không biết tự lượng sức mình xin Hoa Nguyên Ân thứ mà hắn ta căn bản không chiếm được, như vậy tại lúc này sau khi Hoa Nguyên Ân tự mình hỏi ra vấn đề này, Hách Liên Tú hầu như có thể tâm tưởng sự thành.
Tất cả mọi người đang nhìn Hách Liên Tú chằm chằm, nhưng Bách Hợp lại biết hắn ta sẽ xin cái gì, hắn ta đứng lên, bước ra khỏi hàng hướng về phía Hoa Nguyên Ân bái một cái thật sâu: “Cầu Hoàng thượng thành toàn, thần muốn cưới minh châu của Hoàng thượng, Thập Lục công chúa.”
Hách Liên Tú năm nay mới hai mươi, nhưng đến nay lại chưa thành hôn, mấy năm trước đều chinh chiến bên ngoài, ngoại trừ tìm kiếm bóng dáng khiến cho hắn ta lo lắng ở đời trước kia, thì căn bản chẳng thèm nhìn tới nữ nhân khác, nhưng giờ trời cao rủ lòng thương, cho hắn ta tìm được nữ nhân vẫn luôn tìm kiếm trong sinh mệnh của mình, lúc này đường nhiên Hách Liên Tú sẽ nói ra ý muốn cưới Hoa Tri Ý.
Vừa nghe được ‘Thập Lục công chúa’, tất cả mọi người đều mù mờ không nhớ ra là ai, Hoa Nguyên Ân năm nay vừa qua sinh nhật 38, chính trực tráng niên, bởi vì quanh năm hắn ta luyện võ, thể lực dồi dào, trong hậu cung hắn ta luôn không bạc đãi chính mình, cứ cách ba năm liền tuyển vào một nhóm lớn tiểu mỹ nhân, từ khi hắn ta hai mươi tuổi đăng cơ đến nay, dưới gối có 13 con trai và 15 con gái, tất cả đều được ghi chép trong sổ sách, nhưng khi nào lại nhảy ra một Thập Lục công chúa vậy, xác thực là khiến cho mọi người không nhịn được hoài nghi.
“Hoàng hậu có biết Thập Lục công chúa này không?” Ngay tại trước mặt mọi người, Hoa Nguyên Ân cũng không thể bởi vì không biết Thập Lục công chúa mà mặt mũi bị hao tổn, bởi vậy hắn ta cũng không quay đầu lại mà lạnh giọng hỏi Bách Hợp một câu, trong mắt hắn ta, Phương Bách Hợp thành hôn với hắn ta hai mươi năm liền chỉ còn lại một cái xưng hô Hoàng hậu này thôi, phảng phất như đó chính là tên họ vốn có của nàng vậy, chưa từng tận tình nhìn kỹ dung mạo của nàng như thế nào, lại càng đừng đề cập đến nàng họ gì, lúc này Bách Hợp theo bản năng cảm thấy trong lòng xuất hiện một cảm giác đau đớn kịch liệt đang xông thẳng lên đầu, kéo theo đó là từng đợt hận ý tràn ngập trong lòng, nàng cố nén mấy lần, mới áp chế cảm xúc của nguyên chủ xuống, nói khẽ: “Hoàng thượng còn nhớ Ly phi bị đày vào lãnh cung mười lăm năm trước không? Nàng ta đã sinh hạ Thập Lục công chúa cho Hoàng thượng, đặt tên là Hoa Tri Ý.” Bách Hợp nói đến đây, trong mắt Hoa Nguyên Ân đã không nhịn được hiện lên một tia phiền chán. Đám nữ nhân này chính là như vậy, lúc hắn đặt câu hỏi còn suy nghĩ phải đáp thế nào để tranh thủ tình cảm, còn dám để cho hắn đợi lâu. Hắn không hỏi nàng ta tại sao biết rõ chuyện như vậy, dù sao nếu mình đã hỏi mà nàng ta lại không đáp được, như vậy có thể thấy được Hoàng hậu này không hoàn thành trách nhiệm.
Ở trong mắt Hoa Nguyên Ân, Bách Hợp đáp được vấn đề của hắn ta, đó là bổn phận, mà không đáp được, đó chính là thất trách, nguyên chủ Phương Bách Hợp cũng bởi vì lúc này không thể trả lời được vấn đề của hắn ta, nên sau khi về đến tẩm cung của mình đã liền bị Hoa Nguyên Ân phái nội thị tới nhục nhã một phen, quỳ gối trước mặt nội thị nghe hắn ta niệm huấn Đế suốt cả một canh giờ.
“Ngươi muốn cưới con gái của Ly phi, Thập Lục công chúa của trẫm?” Lúc này mặc dù Hoa Nguyên Ân không có kiên nhẫn với Bách Hợp, nhưng tất nhiên cũng sẽ không phái tùy tùng đến mắng nàng như trong tình tiết của vở kịch, hắn ta chỉ là càng có ấn tượng tệ hơn với Bách Hợp thôi, dư quang nơi ánh mắt cũng không liếc nhìn Bách Hợp, mà liền trực tiếp nói với Hách Liên Tú: “Đã như vậy, thế thì, như ngươi mong muốn.”
Tràng hôn sự này cứ được định xuống như vậy như trong nội dung vở kịch, Ly phi biến mất trong cung nhiều năm gần đây mẫu bằng nữ quý, lại lần nữa nổi tiếng. Dù sao con gái gả cho tướng quân đại nhân có tiền đồ vô cùng của Vương triều Đại Sở, có thể thấy được sau này Thập Lục công chúa sẽ bởi vì trượng phu, nói không chừng có thể lại đạt được sủng ái của Hoa Nguyên Ân.
Bách Hợp chọn mấy món đồ dự định làm đồ cưới, mặt khác lại phái người chuyển cung điện mới cho Ly phi, dù sao nàng cầm cũng không phải là tiền của mình, tiêu xài đều là bạc của Hoa Nguyên Ân, nhưng lại thu được mỹ danh hiền lành cho chính nàng.
Hoa Tri Ý nở mày nở mặt đến phủ Hách Liên tướng quân. Ngày hôm sau lúc tiến cung tạ ơn, Bách Hợp là Hoàng hậu, nên có tư cách cùng Hoa Nguyên Ân nhận bái kiến, lúc đó nàng đã cảm thấy có chút không tốt lắm.
Tẩy đi lớp dịch dung trên mặt, trông Hoa Tri Ý xinh đẹp được không gì sánh được, không giống như nụ hoa chớm nở mười lăm tuổi, mà ngược lại giống như một đóa hoa đào đã nở rộ xinh đẹp tới cực điểm, da thịt tuyết trắng phấn nộn, hơn nữa cặp mắt xanh biếc như biển kia, lúc dịu dàng ngẩng đầu lên, trên mặt còn mang theo sự ngượng ngùng mới làm vợ người, lập tức liền khiến cho Hoa Nguyên Ân đã nhìn quen rất nhiều tiểu mỹ nhân cũng không tự chủ được mở to mắt, hô hấp trong nháy mắt cũng ngừng lại.
“Hách Liên tướng quân thật đúng là tinh mắt, chớp mắt đã liền hái đi đóa hoa trân ái nhất trong lòng Hoàng thượng rồi.” Bách Hợp quay đầu nhìn thấy sự khác thường của Hoa Nguyên Ân, thậm chí hắn ta phải bắt chéo chân lại để che giấu đi sự khác thường đang bắt đầu phát sinh trên thân thể của hắn ta, lúc này toàn bộ ánh mắt của hắn ta đều tập trung vào người Hoa Tri Ý, trong mắt hiện lên một sắc thái yêu dị, trông đáng sợ rợn người, Bách Hợp chỉ nhìn hắn ta một cái, liền chán ghét dời mắt, Hoa Tri Ý vừa thiên chân ngây thơ, trên người nàng ta lại mang theo một loại hồn nhiên của thiếu nữ cùng với sự mềm mại sau khi đã trở thành thiếu phụ, hơn nữa bởi vì là lần đầu gặp mặt cha của nàng ta, nên trong lòng khó tránh khỏi có hơi kích động, lúc này thân hình nhỏ nhắn xinh xắn đều khẽ run, như là một con chim yến mới sinh, làm cho người ta trìu mến, Hách Liên Tú vẫn luôn nhìn nàng ta đầy dịu dàng, ánh mắt không có một khắc nào rời khỏi mặt nàng ta.
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương đã khen ngợi.” Hoa Tri Ý được di truyền giọng nói động lòng người của Ly phi, lúc này vừa nói xong, đôi mắt của Hoa Nguyên Ân liền đột nhiên biến sắc, ánh mắt càng thêm thâm thúy hơn, bàn tay gần như không khống chế nổi mà khẽ run lên.
“Được rồi, các ngươi cũng nên đi bái kiến Ly phi, nàng ấy đang chờ đó, Hoàng thượng, ngài nói có đúng không?” Hoa Nguyên Ân nghe được lời này của Bách Hợp, trong lòng liền khó chịu, hắn ta quay đầu nhìn sang Bách Hợp một cách lạnh lùng, híp mắt nhìn Bách Hợp chằm chằm như cảnh cáo, nhưng bây giờ lại không nghĩ ra cách gì có thể cự tuyệt đề nghị của Bách Hợp lúc này, lạnh giọng nói: “Hoàng hậu nói đúng, các ngươi đi thôi.”
Vừa rồi, trong nháy mắt Hoa Tri Ý xuất hiện đó, giống như một tia sáng mặt trời chiếu vào trong lòng của hắn ta, khiến cho hắn ta không thể chờ đợi được muốn bắt lấy Hoa Tri Ý, nhưng chút lý trí còn sót lại trong đầu đã khiến cho Hoa Nguyên Ân cố nén cơn khát vọng này xuống, giờ phút này liền hừ lạnh một tiếng rồi chắp tay sau lưng, cũng không quay đầu mà sải bước đi thẳng ra ngoài.
“Ta, ta, ta đã khiến cho Phụ hoàng tức giận sao? Tú lang, Tú lang…” Hoa Tri Ý hốt hoảng bất an như một con chim nhỏ đang bị chấn kinh, nàng ta yêu kiều sợ hãi dựa sát vào lòng Hách Liên Tú, run rẩy tìm kiếm an ủi: “Ta, ta không có làm gì mà.” Thậm chí lúc nàng ta nói chuyện bả vai còn run rẩy cái mũi thút thít, trông vừa nhu nhược vừa đáng thương, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm vào Hách Liên Tú, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tái nhợt càng nổi bật dị thường.
Nếu lúc này Bách Hợp không ở đây, thì chắc Hách Liên Tú đã không chút do dự mà một ngụm hôn xuống rồi, nhưng trở ngại Bách Hợp vẫn còn ở đây, bởi vậy hắn ta chỉ ôm chặt thê tử vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành an ủi như trân bảo.
“…” Bách Hợp có chút im lặng nhìn đôi tình nhân đang thân mật không coi ai ra gì lúc này, khóe miệng không nhịn được co rút, đạo lý muốn tú ân ái cũng phải xem nơi chốn này, Hách Liên Tú nhất định không biết, nhưng lúc này Hoa Nguyên Ân đang nhìn chằm chằm vào Hoa Tri Ý, tên đó luôn mặc kệ thế tục và cấp bậc lễ nghĩa, chỉ cần hắn ta thích, thì hắn ta nhất định sẽ liều lĩnh dùng thủ đoạn đoạt vào tay. Nghĩ tới những thứ này, dù ý chí Bách Hợp có sắt đá đi nữa thì cũng không khỏi có chút đồng tình Hách Liên Tú, nàng khẽ ho hai tiếng, Hoa Tri Ý ở bên kia mới đỏ mặt, chui ra khỏi ngực Hách Liên Tú rồi ngồi ngay ngắn, cúi đầu đùa nghịch ống tay áo dài rộng của mình, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, hai vành tai đã đỏ đến muốn nhỏ ra máu.
Nửa tháng sau, sự kiện Hách Liên Tú đắc thắng trở về, quả nhiên nhấc lên sóng to gió lớn ở Vương triều Đại Sở.
Hoa Nguyên Ân long nhan đại hỷ liền bày tiệc khoản đãi vị Đại tướng quân đã lập được công lao hãn mã cho Vương triều Đại Sở này, Bách Hợp cũng tham dự yến hội lần này, mà trong yến hội này, nàng cũng nhìn thấy vị nam tử si tình nhưng xui xẻo trong vở kịch lần này – Hách Liên Tú.
Chuyện của Hách Liên Tú và Hoa Tri Ý ở đời trước chỉ là lúc Hách Liên Tú vô tình lỡ miệng để lộ ra một lần, mà rốt cuộc ở đời trước tình cảm của hai người này là dạng gì, thì Bách Hợp cũng không được biết, lúc này lại thấy vị tướng quân tuấn mỹ trẻ tuổi của Vương triều Đại Sở này, quả thực làm cho hai mắt người ta tỏa sáng.
Hách Liên Tú khoảng chừng hai mươi, da trắng như tuyết, đáng đểo người ta chú ý là cặp chân mày đậm và ngay ngắn cùng với hai hàng mi vô cùng xinh đẹp nằm trên đôi mắt phượng kia. Trong mắt giống như mang đầy vẻ u sầu, rất dễ khiến cho người khác sinh ra cảm giác thương tiếc không thể nói rõ với hắn ta. Dáng người của hắn ta hơi ốm cao gầy, cằm hơi nhọn, khuôn mặt có vẻ hơi nhỏ, dung mạo hơn hẳn nữ nhân, nếu không phải búi tóc cao khiến cho hắn ta có thêm cảm giác oai hùng vài phần, thì chợt nhìn chỉ sợ rất khó nhận ra giới tính của hắn ta.
Hôm nay bày tiệc ăn mừng cho hắn ta, nên hắn ta mặc một bộ quan bào màu bạc, đai lưng ngọc bên hông càng khiến vòng eo có vẻ tiêm tế. Dung mạo như vậy, không chỉ khiến cho Bách Hợp nhìn hắn ta nhiều thêm vài lần, mà ngay cả hậu phi và đám nữ quyến quan viên nhìn hắn ta cũng không ít, nhưng hắn ta lại vẫn ngồi ở đó như vậy, trên người mang theo một loại ưu sầu nhàn nhạt, cung yến náo nhiệt phồn hoa cũng không thể khiến cho hàng chân mày đang nhíu chặt của hắn ta giãn ra vài phần, lộ ra hết sức u buồn, lại càng khiến cho dung mạo vốn đã xuất sắc của hắn ta càng trở nên xuất sắc hơn.
“Ái khanh lập nhiều đại công, không biết ái khanh muốn được ban thưởng gì?” Hoa Nguyên Ân đứng dậy, mỉm cười hỏi Hách Liên Tú, lập nhiều công lao như vậy, tước vị tiền tài đều kéo đến cuồn cuộn, chỉ cần Hách Liên Tú còn có đầu óc thì sẽ không có khả năng không biết tự lượng sức mình xin Hoa Nguyên Ân thứ mà hắn ta căn bản không chiếm được, như vậy tại lúc này sau khi Hoa Nguyên Ân tự mình hỏi ra vấn đề này, Hách Liên Tú hầu như có thể tâm tưởng sự thành.
Tất cả mọi người đang nhìn Hách Liên Tú chằm chằm, nhưng Bách Hợp lại biết hắn ta sẽ xin cái gì, hắn ta đứng lên, bước ra khỏi hàng hướng về phía Hoa Nguyên Ân bái một cái thật sâu: “Cầu Hoàng thượng thành toàn, thần muốn cưới minh châu của Hoàng thượng, Thập Lục công chúa.”
Hách Liên Tú năm nay mới hai mươi, nhưng đến nay lại chưa thành hôn, mấy năm trước đều chinh chiến bên ngoài, ngoại trừ tìm kiếm bóng dáng khiến cho hắn ta lo lắng ở đời trước kia, thì căn bản chẳng thèm nhìn tới nữ nhân khác, nhưng giờ trời cao rủ lòng thương, cho hắn ta tìm được nữ nhân vẫn luôn tìm kiếm trong sinh mệnh của mình, lúc này đường nhiên Hách Liên Tú sẽ nói ra ý muốn cưới Hoa Tri Ý.
Vừa nghe được ‘Thập Lục công chúa’, tất cả mọi người đều mù mờ không nhớ ra là ai, Hoa Nguyên Ân năm nay vừa qua sinh nhật 38, chính trực tráng niên, bởi vì quanh năm hắn ta luyện võ, thể lực dồi dào, trong hậu cung hắn ta luôn không bạc đãi chính mình, cứ cách ba năm liền tuyển vào một nhóm lớn tiểu mỹ nhân, từ khi hắn ta hai mươi tuổi đăng cơ đến nay, dưới gối có 13 con trai và 15 con gái, tất cả đều được ghi chép trong sổ sách, nhưng khi nào lại nhảy ra một Thập Lục công chúa vậy, xác thực là khiến cho mọi người không nhịn được hoài nghi.
“Hoàng hậu có biết Thập Lục công chúa này không?” Ngay tại trước mặt mọi người, Hoa Nguyên Ân cũng không thể bởi vì không biết Thập Lục công chúa mà mặt mũi bị hao tổn, bởi vậy hắn ta cũng không quay đầu lại mà lạnh giọng hỏi Bách Hợp một câu, trong mắt hắn ta, Phương Bách Hợp thành hôn với hắn ta hai mươi năm liền chỉ còn lại một cái xưng hô Hoàng hậu này thôi, phảng phất như đó chính là tên họ vốn có của nàng vậy, chưa từng tận tình nhìn kỹ dung mạo của nàng như thế nào, lại càng đừng đề cập đến nàng họ gì, lúc này Bách Hợp theo bản năng cảm thấy trong lòng xuất hiện một cảm giác đau đớn kịch liệt đang xông thẳng lên đầu, kéo theo đó là từng đợt hận ý tràn ngập trong lòng, nàng cố nén mấy lần, mới áp chế cảm xúc của nguyên chủ xuống, nói khẽ: “Hoàng thượng còn nhớ Ly phi bị đày vào lãnh cung mười lăm năm trước không? Nàng ta đã sinh hạ Thập Lục công chúa cho Hoàng thượng, đặt tên là Hoa Tri Ý.” Bách Hợp nói đến đây, trong mắt Hoa Nguyên Ân đã không nhịn được hiện lên một tia phiền chán. Đám nữ nhân này chính là như vậy, lúc hắn đặt câu hỏi còn suy nghĩ phải đáp thế nào để tranh thủ tình cảm, còn dám để cho hắn đợi lâu. Hắn không hỏi nàng ta tại sao biết rõ chuyện như vậy, dù sao nếu mình đã hỏi mà nàng ta lại không đáp được, như vậy có thể thấy được Hoàng hậu này không hoàn thành trách nhiệm.
Ở trong mắt Hoa Nguyên Ân, Bách Hợp đáp được vấn đề của hắn ta, đó là bổn phận, mà không đáp được, đó chính là thất trách, nguyên chủ Phương Bách Hợp cũng bởi vì lúc này không thể trả lời được vấn đề của hắn ta, nên sau khi về đến tẩm cung của mình đã liền bị Hoa Nguyên Ân phái nội thị tới nhục nhã một phen, quỳ gối trước mặt nội thị nghe hắn ta niệm huấn Đế suốt cả một canh giờ.
“Ngươi muốn cưới con gái của Ly phi, Thập Lục công chúa của trẫm?” Lúc này mặc dù Hoa Nguyên Ân không có kiên nhẫn với Bách Hợp, nhưng tất nhiên cũng sẽ không phái tùy tùng đến mắng nàng như trong tình tiết của vở kịch, hắn ta chỉ là càng có ấn tượng tệ hơn với Bách Hợp thôi, dư quang nơi ánh mắt cũng không liếc nhìn Bách Hợp, mà liền trực tiếp nói với Hách Liên Tú: “Đã như vậy, thế thì, như ngươi mong muốn.”
Tràng hôn sự này cứ được định xuống như vậy như trong nội dung vở kịch, Ly phi biến mất trong cung nhiều năm gần đây mẫu bằng nữ quý, lại lần nữa nổi tiếng. Dù sao con gái gả cho tướng quân đại nhân có tiền đồ vô cùng của Vương triều Đại Sở, có thể thấy được sau này Thập Lục công chúa sẽ bởi vì trượng phu, nói không chừng có thể lại đạt được sủng ái của Hoa Nguyên Ân.
Bách Hợp chọn mấy món đồ dự định làm đồ cưới, mặt khác lại phái người chuyển cung điện mới cho Ly phi, dù sao nàng cầm cũng không phải là tiền của mình, tiêu xài đều là bạc của Hoa Nguyên Ân, nhưng lại thu được mỹ danh hiền lành cho chính nàng.
Hoa Tri Ý nở mày nở mặt đến phủ Hách Liên tướng quân. Ngày hôm sau lúc tiến cung tạ ơn, Bách Hợp là Hoàng hậu, nên có tư cách cùng Hoa Nguyên Ân nhận bái kiến, lúc đó nàng đã cảm thấy có chút không tốt lắm.
Tẩy đi lớp dịch dung trên mặt, trông Hoa Tri Ý xinh đẹp được không gì sánh được, không giống như nụ hoa chớm nở mười lăm tuổi, mà ngược lại giống như một đóa hoa đào đã nở rộ xinh đẹp tới cực điểm, da thịt tuyết trắng phấn nộn, hơn nữa cặp mắt xanh biếc như biển kia, lúc dịu dàng ngẩng đầu lên, trên mặt còn mang theo sự ngượng ngùng mới làm vợ người, lập tức liền khiến cho Hoa Nguyên Ân đã nhìn quen rất nhiều tiểu mỹ nhân cũng không tự chủ được mở to mắt, hô hấp trong nháy mắt cũng ngừng lại.
“Hách Liên tướng quân thật đúng là tinh mắt, chớp mắt đã liền hái đi đóa hoa trân ái nhất trong lòng Hoàng thượng rồi.” Bách Hợp quay đầu nhìn thấy sự khác thường của Hoa Nguyên Ân, thậm chí hắn ta phải bắt chéo chân lại để che giấu đi sự khác thường đang bắt đầu phát sinh trên thân thể của hắn ta, lúc này toàn bộ ánh mắt của hắn ta đều tập trung vào người Hoa Tri Ý, trong mắt hiện lên một sắc thái yêu dị, trông đáng sợ rợn người, Bách Hợp chỉ nhìn hắn ta một cái, liền chán ghét dời mắt, Hoa Tri Ý vừa thiên chân ngây thơ, trên người nàng ta lại mang theo một loại hồn nhiên của thiếu nữ cùng với sự mềm mại sau khi đã trở thành thiếu phụ, hơn nữa bởi vì là lần đầu gặp mặt cha của nàng ta, nên trong lòng khó tránh khỏi có hơi kích động, lúc này thân hình nhỏ nhắn xinh xắn đều khẽ run, như là một con chim yến mới sinh, làm cho người ta trìu mến, Hách Liên Tú vẫn luôn nhìn nàng ta đầy dịu dàng, ánh mắt không có một khắc nào rời khỏi mặt nàng ta.
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương đã khen ngợi.” Hoa Tri Ý được di truyền giọng nói động lòng người của Ly phi, lúc này vừa nói xong, đôi mắt của Hoa Nguyên Ân liền đột nhiên biến sắc, ánh mắt càng thêm thâm thúy hơn, bàn tay gần như không khống chế nổi mà khẽ run lên.
“Được rồi, các ngươi cũng nên đi bái kiến Ly phi, nàng ấy đang chờ đó, Hoàng thượng, ngài nói có đúng không?” Hoa Nguyên Ân nghe được lời này của Bách Hợp, trong lòng liền khó chịu, hắn ta quay đầu nhìn sang Bách Hợp một cách lạnh lùng, híp mắt nhìn Bách Hợp chằm chằm như cảnh cáo, nhưng bây giờ lại không nghĩ ra cách gì có thể cự tuyệt đề nghị của Bách Hợp lúc này, lạnh giọng nói: “Hoàng hậu nói đúng, các ngươi đi thôi.”
Vừa rồi, trong nháy mắt Hoa Tri Ý xuất hiện đó, giống như một tia sáng mặt trời chiếu vào trong lòng của hắn ta, khiến cho hắn ta không thể chờ đợi được muốn bắt lấy Hoa Tri Ý, nhưng chút lý trí còn sót lại trong đầu đã khiến cho Hoa Nguyên Ân cố nén cơn khát vọng này xuống, giờ phút này liền hừ lạnh một tiếng rồi chắp tay sau lưng, cũng không quay đầu mà sải bước đi thẳng ra ngoài.
“Ta, ta, ta đã khiến cho Phụ hoàng tức giận sao? Tú lang, Tú lang…” Hoa Tri Ý hốt hoảng bất an như một con chim nhỏ đang bị chấn kinh, nàng ta yêu kiều sợ hãi dựa sát vào lòng Hách Liên Tú, run rẩy tìm kiếm an ủi: “Ta, ta không có làm gì mà.” Thậm chí lúc nàng ta nói chuyện bả vai còn run rẩy cái mũi thút thít, trông vừa nhu nhược vừa đáng thương, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm vào Hách Liên Tú, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tái nhợt càng nổi bật dị thường.
Nếu lúc này Bách Hợp không ở đây, thì chắc Hách Liên Tú đã không chút do dự mà một ngụm hôn xuống rồi, nhưng trở ngại Bách Hợp vẫn còn ở đây, bởi vậy hắn ta chỉ ôm chặt thê tử vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành an ủi như trân bảo.
“…” Bách Hợp có chút im lặng nhìn đôi tình nhân đang thân mật không coi ai ra gì lúc này, khóe miệng không nhịn được co rút, đạo lý muốn tú ân ái cũng phải xem nơi chốn này, Hách Liên Tú nhất định không biết, nhưng lúc này Hoa Nguyên Ân đang nhìn chằm chằm vào Hoa Tri Ý, tên đó luôn mặc kệ thế tục và cấp bậc lễ nghĩa, chỉ cần hắn ta thích, thì hắn ta nhất định sẽ liều lĩnh dùng thủ đoạn đoạt vào tay. Nghĩ tới những thứ này, dù ý chí Bách Hợp có sắt đá đi nữa thì cũng không khỏi có chút đồng tình Hách Liên Tú, nàng khẽ ho hai tiếng, Hoa Tri Ý ở bên kia mới đỏ mặt, chui ra khỏi ngực Hách Liên Tú rồi ngồi ngay ngắn, cúi đầu đùa nghịch ống tay áo dài rộng của mình, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, hai vành tai đã đỏ đến muốn nhỏ ra máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.