Chương 1206: Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 28
Hoàn Nhĩ WR
03/03/2020
Xuyên qua tấm ván gãy có thể nhìn thấy người đàn ông kia sợ đến xanh mặt đang không ngừng run rẩy. Phía dưới cỏ dại bị hắn giẫm nát, chắc trong bụi cỏ có cái gì đó, lúc này ‘Tê tê’ kêu ầm lên,người đàn ông kia tựa như phát điên liều mạng muốn bò lên, nhưng bởi vì quá mức sợ hãi, toàn thân mất đi khí lực, thế cho nên tay ở trên tấm ván gỗ cào mấy cái, vẫn không thể bò lên được.
Người hắn run lên, mỗi lần chân hắn run rẩy, liền đụng phải mấy tấm gỗ xung quanh xung quanh làm chúng’Xoát xoát’ rụng xuống.
“Anh kêu cái gì mà kêu?”
Càng tới gần hậu viện của cổ trạch, tâm trạng của mấy người càng trầm trọng, lúc này còn có người đột nhiên mở miệng dọa người khiến mọi người tức giận, mọi người bị dọa đến mức trái tim đập cực nhanh, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, người đàn ông khóc đến thê thảm, nước mắt như mưa, cũng không phải hắn muốn hét lên như thế, tại hắn không khống chế được.
Vốn mọi người ai cũng đều khẩn trương, ai nghĩ đến tấm ván dưới chân lại đột nhiên bị gãy, lúc hắn cảm giác mình bị tụt xuống, mặc dù sau khi chạm đất cũng không phải là rất cao, nhưng hắn cũng bị dọa hết hồn. Hắn lau mồ hôi trên trán,liền ‘Ô ô’ khóc: “Tôi không chịu nổi nữa, tôi muốn về, tôi muốn trở về, cô Tống, cô đưa tôi về đi, tôi cho cô tiền, thù lao lần này tôi cho cô hết, còn cho cô thêm mười vạn, van cô…” Một người đàn ông lại sợ đến nói năng lộn xộn khóc lóc ầm ĩ.
Bách Hợp giơ tay ra túm lấy quần áo, dùng sức kéo hắn lên, hàng động này của cô làm Thẩm Xuân mày nhướng lên., một người đàn ông nặng như thế mà Bách Hợp chỉ cần nhẹ nhàng nhấc bổng hắn lên, thảo nào hôm qua cô đánh hắn lại đau như vậy.
Người đàn ông kia sau khi được kéo lên thì ngồi bệt xuống đất khóc lóc không đứng lên nổi. Bách Hợp mày nhăn lại: “Trong tòa nhà cổ này ở lâu không tốt, anh còn muốn tiếp tục ngồi đây đến khi nào?”
“Tôi bị như thế, mà cô không đồng tình?” Người đàn ông đang sợ hãi mà nói, Bách Hợp lại chỉ giục hắn đi, người đàn ông này nghĩ đến hậu quả của cô gái kia khi đối đầu với Bách Hợp rất đáng sợ. nhưng lúc này thực sự không nhịn được. Hắn cảm thấy nếu như mình chết sớm một chút thì tinh thần cũng không bị hành hạ.
“Không có.” Bách Hợp lạnh lùng trả lời hắn một câu, tên đàn ôngkia bị cô nói đến á khẩu không trả lời được, đám người Trang Thiên Minh nhỏ giọng nhắc nhở.
Lúc này Bách Hợp mới tiếp tục đi về phía trước. Càng đi thì đường phía trước liền càng thấy rõ ràng, đi hết đọan hành lang thì xuất hiện cánh cổng lớn, ngoài dự liệu của mọi người là trước cửa viện này vậy mà lại treo một đôi lồng đèn màu đỏ.
Mọi thứ trong cổ trạch này vốn đã sớm mất đi màu sắc vốn có, thế nhưng màu sắc của đèn lồng vẫn như mới, nhìn như mới làm không lâu, đèn lồng kia màu sắc rất cổ quái, nói là màu nâu nhưng lại như màu hồng quỷ dị, nếu nói là giống màu đỏ thì lại có vẻ trầm hơn một chút, nhìn như máu khô đáng sợ.
Bên trong rất yên tĩnh, mấy người phía sau Bách Hợp đã không dám nói, lúc cô đi qua ngưỡng cửa, phía sau có người kéo áo cô lại, cô quay đầu lại thấy Thẩm Xuân với vẻ mặt đáng thương nhìn cô, bày ra bộ dáng sợ đến mất hồn mất vía. Quả thực tòa nhà cổ này vô cùng quỷ dị, dựa vào quan hệ cha mẹ cùng với ông nội của hắn, nếu không phải đến vạn bất đắc dĩ Bách Hợp cũng sẽ không để hắn ở trong cổ trạch này, bởi vậy ngầm đồng ý hành động túm lấy áo mình của hắn.
Mấy người sau khi tiến vào hậu viện, mọi thứ dường như sáng bừng lên.
Tiền viện cùng hậu viện của tòa nhà này vô cùng khác nhau, hậu viện của tòa nhà này có vẻ chỉnh tề hơn nhiều, tuy nói không phải rất sạch sẽ nhưng so với những nơi khác mọc đầy cỏ dại thì nơi này không có một cọng cỏ dại, trong viện cũng giống như bên ngoài đều là hành lang gấp khúc, trong viện trồng rất nhiều hoa đỗ quyên, lúc này rõ ràng đã là mùa thu, cũng không phải mùa của hoa đỗ quyên nhưng hoa đỗ quyên này lại nở vô cùng tốt, một vùng hoa đỏ rực, xa xa nhìn lại, dường như trong không gian hắt một lượng lớn máu tươi vậy, nhìn thấy tình cảnh quỷ dị này trong lòng mọi người phát lạnh, phía sau lưng mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa.
Bốn phía im lặng, Bách Hợp nắm chặt tay, lòng bàn tay cũng ẩn ẩn có chút mồ hôi, cô theo hành lang hướng chính phòng mà đi, dựa theo ảnh người hiệp hội Phật giáo đưa cho cô, lối ra tòa nhà này nằm ở sân sau của hậu viện này, mỗi khi cô đi một bước, không biết có phải do ảo giác hay không, sương mù bên người lại càng thêm nồng đậm, sương mù này giống như đang sống, tự động bao vây mọi người.
Chẳng biết lúc nào, Bách Hợp chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, an tĩnh dị thường, bốn phía một tiếng bước chân cũng không thấy, trong mắt cô thoáng qua một tia sáng lạnh lẽo, lúc quay đầu lại nhìn, nguyên bản đám người Thẩm Xuân đang túm lấy áo của cô, vậy mà đã biến mất tăm, phía sau cô trống không, hình như lúc vừa bước qua cánh ổng kia thì đám người Thẩm Xuân giống như chưa từng xuất hiện qua, xung quanh cô im lặng đến một người cũng không có, chỉ sương mù càng ngày càng nhiều, chắc gặp phải quỷ đánh tường. Cô dùng chú ngữ phá, có điều nơi đây âm khí vô cùng nồng nặc, sau khi phá thì không lâu sau lại có một đoàn âm khí lại vây quanh cô, Bách Hợp cũng không chuẩn bị lãng phí linh lực, chuẩn bị linh lực để đối phó với thứ lợi hại sau màn kia.
Lần này quả nhiên là gặp được thứ lợi hại, vậy mà có thể khiến cô trúng chiêu trong lúc vô tình, tuy nói đám người Thẩm Xuân lúc này một khi rơi xuống hẳn đang cửu tử nhất sinh, Bách Hợp định muốn cứu bọn họ nhưng lúc này thực sự không phải mình không cứu bọn họ mà do không thể giúp, vị ‘Phu nhân’ trong tòa nhà này lợi hại như thế, ‘Nó’ đã muốn chơi với mình thì mình cũng vui đùa một chút, xem trong hồ lô của nó bán thuốc gì.
Cô đang đứng ở trên hành lang không động đậy, cảnh sắc trước mắt lại đột nhiên biến ảo, cảnh sắc bốn phía đột nhiên vặn vẹo, hành lang vốn rách nát đột nhiên mới tinh, tiếng bước chân có ‘Thùng thùng thùng’ truyền đến, giống như có người chạy đến bên này, Bách Hợp cau mày, cách đó không xa có người vọt tới bên này, là hai cái tiểu nha hoàn, mặc trang phục thời dân quốc, vẻ mặt bối rối.
“Đại soái, đại soái không thể ở lại đây nữa, nơi đây âm khí quá nặng không thể trấn áp được, đại soái không nên lấy thân mạo hiểm!” Một giọng nam gấp gáp ở bên tai Bách Hợp vang lên, cảnh tượng biến ảo, một người mặc quân phục to béo cao lớn ấn vết thương bên hông, được một đám người dìu ra sân, “Còn cho người ta thay đại tiểu thư thu thập rửa mặt chải đầu, buông quan trung.”
“Thế nhưng, nhưng Lộ nhi của tôi còn chưa có tắt thở…” Người đàn ông kia bi thống nói, mọi người giục hắn: “Đại soái đi mau, nơi đây có vật đại hung, nếu như còn không đi sợ rằng sẽ rơi vào kết quả như Tôn gia trước kia!”
Người đàn ông kia còn đang do dự, cuối cùng vẫn không thể bỏ mặc đám người kia, hướng trong viện liếc mắt nhìn, cắn răng, gật đầu.
“Vào lúc tôi chưa chết, cha tôi đã sai người đem tôi vào quan tài, chôn sống!” Một giọng nữ oán độc vang lên ở sau lưng Bách Hợp vang lên, lúc Bách Hợp quay đầu thì Viên tiểu thư kia với khuôn mặt trắng bệch đột nhiên xuất hiện ở phía sau Bách Hợp, dường như dán sát vào sau gáy của cô mà nói, cách gần như vậy, Bách Hợp có thể thấy rõ ràng đôi mắt đen nhánh không có tròng của cô ta.
Nếu như đổi là những người khác, đối mặt với một lão quỷ như vậy, sợ rằng sớm bị dọa đến tè ra quần, nhưng Bách Hợp lại cười lạnh một tiếng, lấy tay làm kết ấn: “Thiên địa Vô Cực, càn khôn có tự, âm dương có đạo, phá!”
Khuôn mặt Viên tiểu thư kia cứng ngắc trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ oán độc, cô ta nhếch miệng cười, nở một nụ cười quỷ dị: “Hừ.”
Rất nhanh, thân ảnh lắc một cái, biến mất tại chỗ.
Sau khi cô ta biến mất, mấyngười nha hoàn chạy xung quanh Bách Hợp liền hóa thành sương mù biến mất không thấy, tiếng động của đám người quân phiệt cũng chậm rãi biến mất, tiếng bước chân cũng không có, bốn phía một lần nữa rơi vào trầm tĩnh. Bách Hợp nhắm chặt mắt, lúc mở mắt ra lại tiếp tục đi về phía trước.
Gian viện này tổng cộng có ba sân, Bách Hợp một đường đi vào bên trong viện, sắc trời liền dần dần tối. Phía trước dưới mái hiên một loạt đèn lồng màu hồng chậm rãi sáng lên, giấy song cữu trung chiếu ra bóng dáng đến, nên tới vẫn phải tới.
Ở chính giữa tòa nhà, cô không chút do dự hướng trong phòng đi vào, Bách Hợp nhìn xung quanh.
Chính phòng bày biện cũng như những căn phòng khác, ở giữa phòng để một cái bàn, phía trên là lư hương, ở giữa là ghế bành, hai bên đều để ghế tựa, nhưng làm Bách Hợp chú ý, cũng không phải là màu sắc của những đồ vật này, mà là hai người đang ngồi trên ghế bành, một người mặc sườn xám màu đỏ,bà ta đang cầm một chén trà, da cổ bà ta đen thui nhưng gương mặt lại trắng bệch, khuôn mặt trắng toát đối lập với mái tóc đen nhìn qua rất quỷ dị, Bách Hợp nhìn thấy bà ta nghiêng mặt, lông mày vẽ cứng ngắc dị thường, môi lại không biết dùng thứ gì vẽ, đỏ chót.
Ngồi bên cạnh bà ta là một người đàn ông mặc trường bào màu xanh, đầu đội mũ quả dưa, tóc thắt bím,bím tóc dài vắt trước ngực, chòm râu dài,vóc người gầy, hai má biến thành màu đen, áo khoác màu đen thêu ngân tuyến, bưng chén trà không hé răng uống, người đàn bà kia cùng hắn thương nghị:
“Lão gia, Bình ca nhi đã không nhỏ tuổi nữa, thiếp thân nhìn vài cô nương, muốn nghị thân, ngài thay thiếp thân suy nghĩ một chút, cô nương nhà ai tốt hơn?”
Người đàn bà kia có đôi tay gầy gò, như chỉ có lớp da và xương, da đen thui phối hợp với sườn xám màu hồng nhìn có vẻ rất kinh sợ. Tuy mặt bà ta bình thường nhưng cổ cùng tay của bà ta lại đen thui.
Người hắn run lên, mỗi lần chân hắn run rẩy, liền đụng phải mấy tấm gỗ xung quanh xung quanh làm chúng’Xoát xoát’ rụng xuống.
“Anh kêu cái gì mà kêu?”
Càng tới gần hậu viện của cổ trạch, tâm trạng của mấy người càng trầm trọng, lúc này còn có người đột nhiên mở miệng dọa người khiến mọi người tức giận, mọi người bị dọa đến mức trái tim đập cực nhanh, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, người đàn ông khóc đến thê thảm, nước mắt như mưa, cũng không phải hắn muốn hét lên như thế, tại hắn không khống chế được.
Vốn mọi người ai cũng đều khẩn trương, ai nghĩ đến tấm ván dưới chân lại đột nhiên bị gãy, lúc hắn cảm giác mình bị tụt xuống, mặc dù sau khi chạm đất cũng không phải là rất cao, nhưng hắn cũng bị dọa hết hồn. Hắn lau mồ hôi trên trán,liền ‘Ô ô’ khóc: “Tôi không chịu nổi nữa, tôi muốn về, tôi muốn trở về, cô Tống, cô đưa tôi về đi, tôi cho cô tiền, thù lao lần này tôi cho cô hết, còn cho cô thêm mười vạn, van cô…” Một người đàn ông lại sợ đến nói năng lộn xộn khóc lóc ầm ĩ.
Bách Hợp giơ tay ra túm lấy quần áo, dùng sức kéo hắn lên, hàng động này của cô làm Thẩm Xuân mày nhướng lên., một người đàn ông nặng như thế mà Bách Hợp chỉ cần nhẹ nhàng nhấc bổng hắn lên, thảo nào hôm qua cô đánh hắn lại đau như vậy.
Người đàn ông kia sau khi được kéo lên thì ngồi bệt xuống đất khóc lóc không đứng lên nổi. Bách Hợp mày nhăn lại: “Trong tòa nhà cổ này ở lâu không tốt, anh còn muốn tiếp tục ngồi đây đến khi nào?”
“Tôi bị như thế, mà cô không đồng tình?” Người đàn ông đang sợ hãi mà nói, Bách Hợp lại chỉ giục hắn đi, người đàn ông này nghĩ đến hậu quả của cô gái kia khi đối đầu với Bách Hợp rất đáng sợ. nhưng lúc này thực sự không nhịn được. Hắn cảm thấy nếu như mình chết sớm một chút thì tinh thần cũng không bị hành hạ.
“Không có.” Bách Hợp lạnh lùng trả lời hắn một câu, tên đàn ôngkia bị cô nói đến á khẩu không trả lời được, đám người Trang Thiên Minh nhỏ giọng nhắc nhở.
Lúc này Bách Hợp mới tiếp tục đi về phía trước. Càng đi thì đường phía trước liền càng thấy rõ ràng, đi hết đọan hành lang thì xuất hiện cánh cổng lớn, ngoài dự liệu của mọi người là trước cửa viện này vậy mà lại treo một đôi lồng đèn màu đỏ.
Mọi thứ trong cổ trạch này vốn đã sớm mất đi màu sắc vốn có, thế nhưng màu sắc của đèn lồng vẫn như mới, nhìn như mới làm không lâu, đèn lồng kia màu sắc rất cổ quái, nói là màu nâu nhưng lại như màu hồng quỷ dị, nếu nói là giống màu đỏ thì lại có vẻ trầm hơn một chút, nhìn như máu khô đáng sợ.
Bên trong rất yên tĩnh, mấy người phía sau Bách Hợp đã không dám nói, lúc cô đi qua ngưỡng cửa, phía sau có người kéo áo cô lại, cô quay đầu lại thấy Thẩm Xuân với vẻ mặt đáng thương nhìn cô, bày ra bộ dáng sợ đến mất hồn mất vía. Quả thực tòa nhà cổ này vô cùng quỷ dị, dựa vào quan hệ cha mẹ cùng với ông nội của hắn, nếu không phải đến vạn bất đắc dĩ Bách Hợp cũng sẽ không để hắn ở trong cổ trạch này, bởi vậy ngầm đồng ý hành động túm lấy áo mình của hắn.
Mấy người sau khi tiến vào hậu viện, mọi thứ dường như sáng bừng lên.
Tiền viện cùng hậu viện của tòa nhà này vô cùng khác nhau, hậu viện của tòa nhà này có vẻ chỉnh tề hơn nhiều, tuy nói không phải rất sạch sẽ nhưng so với những nơi khác mọc đầy cỏ dại thì nơi này không có một cọng cỏ dại, trong viện cũng giống như bên ngoài đều là hành lang gấp khúc, trong viện trồng rất nhiều hoa đỗ quyên, lúc này rõ ràng đã là mùa thu, cũng không phải mùa của hoa đỗ quyên nhưng hoa đỗ quyên này lại nở vô cùng tốt, một vùng hoa đỏ rực, xa xa nhìn lại, dường như trong không gian hắt một lượng lớn máu tươi vậy, nhìn thấy tình cảnh quỷ dị này trong lòng mọi người phát lạnh, phía sau lưng mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa.
Bốn phía im lặng, Bách Hợp nắm chặt tay, lòng bàn tay cũng ẩn ẩn có chút mồ hôi, cô theo hành lang hướng chính phòng mà đi, dựa theo ảnh người hiệp hội Phật giáo đưa cho cô, lối ra tòa nhà này nằm ở sân sau của hậu viện này, mỗi khi cô đi một bước, không biết có phải do ảo giác hay không, sương mù bên người lại càng thêm nồng đậm, sương mù này giống như đang sống, tự động bao vây mọi người.
Chẳng biết lúc nào, Bách Hợp chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, an tĩnh dị thường, bốn phía một tiếng bước chân cũng không thấy, trong mắt cô thoáng qua một tia sáng lạnh lẽo, lúc quay đầu lại nhìn, nguyên bản đám người Thẩm Xuân đang túm lấy áo của cô, vậy mà đã biến mất tăm, phía sau cô trống không, hình như lúc vừa bước qua cánh ổng kia thì đám người Thẩm Xuân giống như chưa từng xuất hiện qua, xung quanh cô im lặng đến một người cũng không có, chỉ sương mù càng ngày càng nhiều, chắc gặp phải quỷ đánh tường. Cô dùng chú ngữ phá, có điều nơi đây âm khí vô cùng nồng nặc, sau khi phá thì không lâu sau lại có một đoàn âm khí lại vây quanh cô, Bách Hợp cũng không chuẩn bị lãng phí linh lực, chuẩn bị linh lực để đối phó với thứ lợi hại sau màn kia.
Lần này quả nhiên là gặp được thứ lợi hại, vậy mà có thể khiến cô trúng chiêu trong lúc vô tình, tuy nói đám người Thẩm Xuân lúc này một khi rơi xuống hẳn đang cửu tử nhất sinh, Bách Hợp định muốn cứu bọn họ nhưng lúc này thực sự không phải mình không cứu bọn họ mà do không thể giúp, vị ‘Phu nhân’ trong tòa nhà này lợi hại như thế, ‘Nó’ đã muốn chơi với mình thì mình cũng vui đùa một chút, xem trong hồ lô của nó bán thuốc gì.
Cô đang đứng ở trên hành lang không động đậy, cảnh sắc trước mắt lại đột nhiên biến ảo, cảnh sắc bốn phía đột nhiên vặn vẹo, hành lang vốn rách nát đột nhiên mới tinh, tiếng bước chân có ‘Thùng thùng thùng’ truyền đến, giống như có người chạy đến bên này, Bách Hợp cau mày, cách đó không xa có người vọt tới bên này, là hai cái tiểu nha hoàn, mặc trang phục thời dân quốc, vẻ mặt bối rối.
“Đại soái, đại soái không thể ở lại đây nữa, nơi đây âm khí quá nặng không thể trấn áp được, đại soái không nên lấy thân mạo hiểm!” Một giọng nam gấp gáp ở bên tai Bách Hợp vang lên, cảnh tượng biến ảo, một người mặc quân phục to béo cao lớn ấn vết thương bên hông, được một đám người dìu ra sân, “Còn cho người ta thay đại tiểu thư thu thập rửa mặt chải đầu, buông quan trung.”
“Thế nhưng, nhưng Lộ nhi của tôi còn chưa có tắt thở…” Người đàn ông kia bi thống nói, mọi người giục hắn: “Đại soái đi mau, nơi đây có vật đại hung, nếu như còn không đi sợ rằng sẽ rơi vào kết quả như Tôn gia trước kia!”
Người đàn ông kia còn đang do dự, cuối cùng vẫn không thể bỏ mặc đám người kia, hướng trong viện liếc mắt nhìn, cắn răng, gật đầu.
“Vào lúc tôi chưa chết, cha tôi đã sai người đem tôi vào quan tài, chôn sống!” Một giọng nữ oán độc vang lên ở sau lưng Bách Hợp vang lên, lúc Bách Hợp quay đầu thì Viên tiểu thư kia với khuôn mặt trắng bệch đột nhiên xuất hiện ở phía sau Bách Hợp, dường như dán sát vào sau gáy của cô mà nói, cách gần như vậy, Bách Hợp có thể thấy rõ ràng đôi mắt đen nhánh không có tròng của cô ta.
Nếu như đổi là những người khác, đối mặt với một lão quỷ như vậy, sợ rằng sớm bị dọa đến tè ra quần, nhưng Bách Hợp lại cười lạnh một tiếng, lấy tay làm kết ấn: “Thiên địa Vô Cực, càn khôn có tự, âm dương có đạo, phá!”
Khuôn mặt Viên tiểu thư kia cứng ngắc trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ oán độc, cô ta nhếch miệng cười, nở một nụ cười quỷ dị: “Hừ.”
Rất nhanh, thân ảnh lắc một cái, biến mất tại chỗ.
Sau khi cô ta biến mất, mấyngười nha hoàn chạy xung quanh Bách Hợp liền hóa thành sương mù biến mất không thấy, tiếng động của đám người quân phiệt cũng chậm rãi biến mất, tiếng bước chân cũng không có, bốn phía một lần nữa rơi vào trầm tĩnh. Bách Hợp nhắm chặt mắt, lúc mở mắt ra lại tiếp tục đi về phía trước.
Gian viện này tổng cộng có ba sân, Bách Hợp một đường đi vào bên trong viện, sắc trời liền dần dần tối. Phía trước dưới mái hiên một loạt đèn lồng màu hồng chậm rãi sáng lên, giấy song cữu trung chiếu ra bóng dáng đến, nên tới vẫn phải tới.
Ở chính giữa tòa nhà, cô không chút do dự hướng trong phòng đi vào, Bách Hợp nhìn xung quanh.
Chính phòng bày biện cũng như những căn phòng khác, ở giữa phòng để một cái bàn, phía trên là lư hương, ở giữa là ghế bành, hai bên đều để ghế tựa, nhưng làm Bách Hợp chú ý, cũng không phải là màu sắc của những đồ vật này, mà là hai người đang ngồi trên ghế bành, một người mặc sườn xám màu đỏ,bà ta đang cầm một chén trà, da cổ bà ta đen thui nhưng gương mặt lại trắng bệch, khuôn mặt trắng toát đối lập với mái tóc đen nhìn qua rất quỷ dị, Bách Hợp nhìn thấy bà ta nghiêng mặt, lông mày vẽ cứng ngắc dị thường, môi lại không biết dùng thứ gì vẽ, đỏ chót.
Ngồi bên cạnh bà ta là một người đàn ông mặc trường bào màu xanh, đầu đội mũ quả dưa, tóc thắt bím,bím tóc dài vắt trước ngực, chòm râu dài,vóc người gầy, hai má biến thành màu đen, áo khoác màu đen thêu ngân tuyến, bưng chén trà không hé răng uống, người đàn bà kia cùng hắn thương nghị:
“Lão gia, Bình ca nhi đã không nhỏ tuổi nữa, thiếp thân nhìn vài cô nương, muốn nghị thân, ngài thay thiếp thân suy nghĩ một chút, cô nương nhà ai tốt hơn?”
Người đàn bà kia có đôi tay gầy gò, như chỉ có lớp da và xương, da đen thui phối hợp với sườn xám màu hồng nhìn có vẻ rất kinh sợ. Tuy mặt bà ta bình thường nhưng cổ cùng tay của bà ta lại đen thui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.