Chương 131: Ở trong bệnh viện tâm thần (11)
Hoàn Nhĩ WR
08/12/2016
Edit: Py
Beta: Sakura
“Tôi bảo này, nếu có một tối, thực sự xem thiên tượng lấy được truyền thừa, tôi nghĩ chắc là anh sẽ không tin.” Bách Hợp thuận miệng nói nhảm, lão Lưu ở bên cạnh gật đầu: “Đúng vậy.” Cô ta vừa dứt lời, Dương Diệc Nho liền cau mày, lập tức đứng lên, sắc mặt lão Lưu hơi tái nhợt, bên khóe miệng trào ra một chút máu, theo bản năng giấu tay ra sau lưng.
Chỗ đó cô ta giấu không phải là đồ nguy hiểm như súng ngắn hay dao găm, mà là thuốc viên cô ta tự điều chế ra, giống như một loại chấp niệm, lão Lưu lấy từ đó ra một cái bình nhỏ, đổ toàn bộ thuốc viên có trong bình vào miệng, ném bình rỗng xuống đất, không lâu sau lại lấy ra một cái bình, lại nuốt như vừa nãy, lại vứt đi, lại lấy ra một cái bình khác… sau khi nuốt chỗ thuốc đó, sắc mặt cô ta mới tốt hơn một chút, Bách Hợp cố nén cơn xúc động muốn đi tới sờ xem ở sau lưng cô ta giấu bao nhiêu cái bình, đồng thời đạp lão Lưu sang một bên.
“Tránh sang một bên, Bổn vương muốn lên rồi.”
Nếu không nói câu “Bổn Vương”, sợ rằng lão Lưu sẽ không chịu tránh sang một bên, cô ta cực kỳ tin tưởng, cho rằng thân là một chiến sĩ của Thánh Chiến Đoàn thì phải có chết cũng không từ. Đừng trông mặt mà bắt hình dong, bình thường trông lão Lưu thông minh khôn khéo, lúc có thịt nướng để ăn thì sẽ dụ dỗ người khác cắt thịt cho cô ta, nhưng dù sao cô ta cũng là bệnh nhân, nếu quả thực tới thời điểm nào đó phải đổ máu, vứt bỏ tính mạng… đối với cô ta mà nói, sợ là sẽ không để ý giống như người ta. Cô ta có chấp niệm của cô ta, chỉ cần là chuyện lão Lưu nhận định, sợ là có chết cũng không lùi dù chỉ một bước. Chỉ dựa vào chuyện đám người này dám làm nổ tung bệnh viện để trốn viện tập thể là có thể nhận ra.
Bách Hợp không nhẫn tâm nhìn thấy bọn họ đi tìm chết, cô làm nhiều nhiệm vụ như vậy, dưới tay không phải là không dính tới mạng người, nhất là lúc tiến vào nhiệm vụ Ỷ Thiên Đồ Long Ký, cô đã giết rất nhiều người trong Minh giáo, theo lý, lẽ ra cô đã sớm tâm lạnh như sắt. Nhưng không biết vì sao, khi đối diện với một quần thể nhỏ khiếm khuyết một phương diện nào đó, biết là bọn họ không sợ chết, nhưng cô vẫn có cảm giác không đành lòng. Ngay lúc nãy thôi, lúc thấy khóe miệng lão Lưu rỉ máu, trong lòng cô cảm thấy vô cùng không thoải mái, giống như thực sự coi đám bệnh nhân này thành thủ hạ của mình.
Bách Hợp thầm mắng mình bệnh không nhẹ, nếu như lòng dạ ác độc, nên để cho đám bệnh nhân này xông lên, bản thân mình thì đứng ở phía sau hưởng lợi, nhưng không biết dây thần kinh nào của cô bị chập mạch. Đóng vai anh hùng gì chứ, quả nhiên vào bệnh viên tâm thần là sai lầm rồi!
“Tiểu Hợp, hay là cô gia nhập vào đội của tôi, tôi sẽ thả cho một con đường sống, thế nào?” Dương Diệc Nho mỉm cười nhìn Bách Hợp đang hiên ngang lẫm liệt đứng giữa đám người trước mặt, bàn tay khẽ động, vừa có chút buồn bực gạt mấy sợi tóc rối vốn đang rủ trước trán ra sau ót, chỉ còn lại vài sợi tóc ngắn rũ trước trán, để lộ vầng trán cao ra ngoài, tăng thêm mấy phần ngang ngược bướng bỉnh, mang lại cảm giác tà mị, bớt đi mấy phần tao nhã trước đó. Gã tháo kính ra, để lộ đôi mắt đen trong suốt, đôi con ngươi sâu thăm thẳm, đẹp và có chút quỷ dị.
Hẳn là người nhà họ Dương chưa ai từng thấy bộ dáng này của Dương Diệc Nho, Dương Diệc Phong vừa muốn mở miệng nói chuyện, Dương Diệc Nho gõ gõ ngón tay, “bùm” một tiếng, đầu của Dương Diệc Phong như nở hoa, trên đỉnh đầu có một thứ chui ra, đầu hắn giống như màn sương máu, vị trí vốn là nơi Dương Diệc Phong đứng như vừa trải qua trận mưa máu, thi thể không đầu rơi xuống mặt đất, một con trùng trong suốt nhanh chóng thoát kén thành bướm, từ từ bay đến trên tay Dương Diệc Nho rồi ngừng lại.
“Cổ thuật? Cổ tơ hồng là do mày dạy Dương Tĩnh Dung?” Biến cố đột ngột xảy ra như vậy khiến cho người nhà họ Dương ngẩn người, không nói nên lời, từ lúc nhìn thấy cổ trùng này, Bách Hợp như chợt hiểu rõ, trừng to mắt, theo bản năng chỉ vào Dương Diệc Nho nói: “Mày học được từ đâu?”
Dường như Dương Diệc Nho còn bất ngờ hơn cả cô, sau đó không nhịn được mà cúi đầu cười khẽ: “Ha ha ha, lão già kia còn nói trên trời dưới đất chỉ có duy nhất cái này, không ngờ trên đời này cũng có chuyện lão đoán sai.” Dương Diệc Nho tự cười một mình cả buổi, giờ đây không có ai dám nói gì gã, còn thi thể của Dương Diệc Phong đang nằm trên mặt đất thì co giật theo phản xạ, mọi người nhìn thấy đều rét run trong bụng, thủ đoạn này quá đáng sợ, tận mắt nhìn thấy một người ở trước mặt mình nổ tung đầu, có người không chịu nổi hai chân run lẩy bẩy.
Vì chiếm đoạt tài sản của Dương Thiên Thành, sợ là sau khi lão chết thì mình hai bàn tay trắng, con nuôi của nhà họ Dương ở xa từ khắp nơi trên thế giới đều đồng loạt bay về đây, lúc này đang tập trung ở phòng khách, vừa khéo để cho Dương Diệc Nho có cơ hội một lưới bắt trọn. Bách Hợp nhìn thấy tình cảnh như vậy trong lòng cảm thấy rét run, đồng thời cũng có chút hả hê. Đám con nuôi này của nhà họ Dương thấy lợi quên nghĩa. Vốn không phải là con cháu của người nhà họ Dương, Dương Thiên Thành nhận nuôi bọn họ, những người này không biết ơn thì thôi, lại còn đẩy đứa con gái ruột thịt duy nhất của Dương Thiên Thành vào trong viện tâm thần, hiện nay ác nhân có ác nhân trị, thật đúng là báo ứng mà, không sai chút nào.
“Sao Tiểu Hợp cũng biết cổ thuật vậy?” Ban đầu Dương Diệc Nho không hạ độc nguyên chủ, thực tế là do cô không xứng được như vậy, cũng chỉ là một cô đại tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng mà thôi, suốt ngày chỉ biết ăn uống vui đùa đến trường đọc sách. Gã không cần hạ độc Dương Bách Hợp bởi tự gã cũng có thể loại bỏ, nhưng không biết tại sao mà Dương Tĩnh Dung lại sống chết muốn dọa cô ta đến phát điên, lại nhắc đến Dương Tĩnh Dung, cái gọi là quan hệ hợp tác cũng chỉ là suy nghĩ một chiều từ phía ả ta mà thôi. Dương Tĩnh Dung muốn hợp tác với hắn để chiếm đoạt nhà họ Dương, mà thực ra thì Dương Diệc Nho không có để nhà họ Dương vào trong mắt.
Thực lực của gã đã đạt tới mức này, đối với gã mà nói, lực hấp dẫn của tiền tài quyền thế thế tục không đủ lớn, gã chỉ muốn nhìn người của nhà họ Dương đi tìm chết, dùng nó để an táng đoạn quá khứ không lấy gì làm vui vẻ của mình, Dương Tĩnh Dung cũng là một đoạn trong quá khứ mà gã không thích, thực tế là từ trước tới nay Dương Diệc Nho không hề để tâm đến ả ta, căn bản cũng không chừa cho ả một con đường sống. Cái gọi là quan hệ hợp tác, cũng chỉ là do ả tự xưng, thực ra ả không xứng!
Hiện giờ Dương Diệc Nho nhìn thấy thực lực của Bách Hợp, ngược lại có chút tò mò, một cô đại tiểu thư bình thường, là một bao cỏ chỉ biết quần lụa áo là cùng với trang sức này nọ, bị dọa tới mức bị thần kinh, sau khi đưa vào viện cô ta lại giống như đổi thành người khác, không chỉ thông minh hơn rất nhiều, còn học được rất nhiều thứ thú vị. Dương Diệc Nho nhớ lại, trước kia sểnh ra là cô cô này lại la hét luyện võ, lúc đó mọi người chỉ cho rằng cô ta bị điên nặng lắm rồi, gã tự nhận bản thân mình rất cẩn thận, vậy mà cũng bị cô qua mặt, hiện tại xem ra không phải là cô ta bị điên, mà là thực sự luyện võ.
Một thiên kim tiểu thư vậy mà lại không thầy tự tỏ, học xong võ công. Trước đây lúc mới biết đến cổ thuật, Dương Diệc Nho đã cảm thấy rất thần kỳ rồi, hiện giờ nhìn Bách Hợp gã lại cảm thấy thần kỳ hơn nữa, cũng là bởi vì sự cơ trí của Bách Hợp lúc trước khiến cho gã phải than thở.
“Dương Thiên Thành tự cho là mình thông minh cả đời, lại sinh ra một cô con gái thông minh như cô, vào viện tâm thần, thực ra là cô đã sắp xếp xong xuôi hết rồi đúng không? Quang minh chính đại khiến cho người ta tưởng là cô bị điên, thực ra là cô tu luyện võ công.” Dương Diệc Nho vừa nói, vừa vỗ tay cười: “Chỉ là tôi không hiểu, ở dưới mí mắt tôi, từ lúc nào cô nhận được truyền thừa kỳ diệu như vậy.”
“…” Uống thuốc bổ não cũng không được như vậy, vả lại lời này còn phát ra từ miệng Dương Diệc Nho, Bách Hợp cảm thấy chuyện này giống như truyện giả tưởng, thực ra cô vào bệnh viện tâm thần không phải là “cố ý giả điên” như Dương Diệc Nho nói, cũng không phải là tương kế tựu kế gì đó, sự thực là nguyên chủ bị dọa sắp phát điên, mà cô thì lợi dụng chuyện luyện võ để dời khỏi sự chú ý của đám người bác sĩ Vương, cũng không phải là tính toán thông minh gì.
Nhớ đến mấy y tá cường tráng ban đầu, và cả tình cảnh vì không muốn ăn mà phải giả điên, cũng chỉ có thể nói mình mèo mù vớ cá rán, vô tình đẩy mọi chuyện về một hướng khác, thật ra thì cô không có thông minh và nhiều tâm kế như Dương Diệc Nho nói, nếu như gã biết chỉ số thông minh của mình chỉ vừa đạt tới tiêu chuẩn của người bình thường, chắc chắn gã sẽ không nói ra như vậy.
Nhưng Bách Hợp không muốn giải thích, không có ai ngại người ta khen mình thông minh cả, cô cố gắng ra vẻ thâm sâu khó lường, đứng thẳng lưng hùng hồn nói:
“Không sai! Tôi đã sớm biết âm mưu quỷ kế của anh. Dương Diệc Nho, có phải là anh rất hận bố tôi không?”
Ma xui quỷ khiến thế nào mà lúc này cô lại đoán trúng thêm một lần nữa, trong mắt Dương Diệc Nho lộ ra vẻ âm tàn, nhếc miệng khẽ cười nói: “Tôi hận lão? Không, tôi không hận lão, chẳng qua để không thẹn với lương tâm, lão nhất định phải chết thôi. Để chọn đàn ông giúp đại tiểu thư nhà họ Dương, Dương Thiên Thành đã nghĩ rất nhiều cách để khiến cho rất nhiều trẻ mồ côi xuất hiện. Tiểu Hợp, có phải cô nghĩ trên thế giới này thật sự có chuyện trùng hợp như vậy, có mười đứa trẻ mồ côi có ngoại hình, gen di truyền đều không tầm thường được Dương Thiên Thành nuôi dưỡng?” Dương Diệc Nho đưa tay vuốt trán, đôi mắt dài nhỏ hơi nheo lại. “Dương Thiên Thành tưởng là tôi không nhớ được gì, thực ra vụ tai nạn xe cộ của cha mẹ ruột tôi là do con người gây ra, tôi trở thành một trong số những đứa trẻ mồ côi được Dương Thiên Thành nuôi dưỡng, là một trong số những người được chọn để làm phò mã của Dương đại tiểu thư, chờ cô chọn lựa.”
Ký ức về cha mẹ trước khi mất vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của Dương Diệc Nho từ nhiều năm qua, trước mặt Dương Thiên Thành, gã vẫn luôn phải ra vẻ như cái gì cũng không nhớ, thực ra Dương Diệc Nho trời sinh tính tình lạnh nhạt, nếu không phải gặp được lão già thần bí dạy gã võ công, cổ thuật, thì có lẽ tâm nguyện của gã chỉ là chiếm được nhà họ Dương, báo thù giúp cha mẹ, cùng nguyện vọng tầm thường như xưng bá trong thương trường thế giới. Tới lúc học xong võ công, học được cả cổ thuật, như có cánh cửa sổ được mở ra trước mặt mình, gã liền muốn thay đổi.
Nhà họ Dương đã không còn gì được gã để ở trong mắt, gã theo đuổi là ở đẳng cấp cao hơn, chỉ có điều từng hành động của Dương Thiên Thành như một ngọn núi lớn đè chặt trên người gã, ngăn cản bước chân của gã, dùng từ thông tục hơn, nó giống như đã trở thành tâm ma của gã, không diệt không được.
“Còn Dương Tĩnh Dung ấy à, khoảng hai năm rưỡi trước, ả hẹn gặp tôi, nói cái gì mà muốn hợp tác diệt trừ nhà họ Dương, nói ả biết bí mật gì đó của nhà họ Dương, ta cho ả ăn cổ trùng, khiến cho ả nói thật, hình như là trọng sinh gì đó.” Dương Diệc Nho hời hợt nói đến đây, cũng mặc kệ người nghe đang mồ hôi đầy đầu, “phì” cười một tiếng: “Bất kể là ả ta trọng sinh hay xuyên không, đồ chơi tới cửa sao lại không nghịch?”
Beta: Sakura
“Tôi bảo này, nếu có một tối, thực sự xem thiên tượng lấy được truyền thừa, tôi nghĩ chắc là anh sẽ không tin.” Bách Hợp thuận miệng nói nhảm, lão Lưu ở bên cạnh gật đầu: “Đúng vậy.” Cô ta vừa dứt lời, Dương Diệc Nho liền cau mày, lập tức đứng lên, sắc mặt lão Lưu hơi tái nhợt, bên khóe miệng trào ra một chút máu, theo bản năng giấu tay ra sau lưng.
Chỗ đó cô ta giấu không phải là đồ nguy hiểm như súng ngắn hay dao găm, mà là thuốc viên cô ta tự điều chế ra, giống như một loại chấp niệm, lão Lưu lấy từ đó ra một cái bình nhỏ, đổ toàn bộ thuốc viên có trong bình vào miệng, ném bình rỗng xuống đất, không lâu sau lại lấy ra một cái bình, lại nuốt như vừa nãy, lại vứt đi, lại lấy ra một cái bình khác… sau khi nuốt chỗ thuốc đó, sắc mặt cô ta mới tốt hơn một chút, Bách Hợp cố nén cơn xúc động muốn đi tới sờ xem ở sau lưng cô ta giấu bao nhiêu cái bình, đồng thời đạp lão Lưu sang một bên.
“Tránh sang một bên, Bổn vương muốn lên rồi.”
Nếu không nói câu “Bổn Vương”, sợ rằng lão Lưu sẽ không chịu tránh sang một bên, cô ta cực kỳ tin tưởng, cho rằng thân là một chiến sĩ của Thánh Chiến Đoàn thì phải có chết cũng không từ. Đừng trông mặt mà bắt hình dong, bình thường trông lão Lưu thông minh khôn khéo, lúc có thịt nướng để ăn thì sẽ dụ dỗ người khác cắt thịt cho cô ta, nhưng dù sao cô ta cũng là bệnh nhân, nếu quả thực tới thời điểm nào đó phải đổ máu, vứt bỏ tính mạng… đối với cô ta mà nói, sợ là sẽ không để ý giống như người ta. Cô ta có chấp niệm của cô ta, chỉ cần là chuyện lão Lưu nhận định, sợ là có chết cũng không lùi dù chỉ một bước. Chỉ dựa vào chuyện đám người này dám làm nổ tung bệnh viện để trốn viện tập thể là có thể nhận ra.
Bách Hợp không nhẫn tâm nhìn thấy bọn họ đi tìm chết, cô làm nhiều nhiệm vụ như vậy, dưới tay không phải là không dính tới mạng người, nhất là lúc tiến vào nhiệm vụ Ỷ Thiên Đồ Long Ký, cô đã giết rất nhiều người trong Minh giáo, theo lý, lẽ ra cô đã sớm tâm lạnh như sắt. Nhưng không biết vì sao, khi đối diện với một quần thể nhỏ khiếm khuyết một phương diện nào đó, biết là bọn họ không sợ chết, nhưng cô vẫn có cảm giác không đành lòng. Ngay lúc nãy thôi, lúc thấy khóe miệng lão Lưu rỉ máu, trong lòng cô cảm thấy vô cùng không thoải mái, giống như thực sự coi đám bệnh nhân này thành thủ hạ của mình.
Bách Hợp thầm mắng mình bệnh không nhẹ, nếu như lòng dạ ác độc, nên để cho đám bệnh nhân này xông lên, bản thân mình thì đứng ở phía sau hưởng lợi, nhưng không biết dây thần kinh nào của cô bị chập mạch. Đóng vai anh hùng gì chứ, quả nhiên vào bệnh viên tâm thần là sai lầm rồi!
“Tiểu Hợp, hay là cô gia nhập vào đội của tôi, tôi sẽ thả cho một con đường sống, thế nào?” Dương Diệc Nho mỉm cười nhìn Bách Hợp đang hiên ngang lẫm liệt đứng giữa đám người trước mặt, bàn tay khẽ động, vừa có chút buồn bực gạt mấy sợi tóc rối vốn đang rủ trước trán ra sau ót, chỉ còn lại vài sợi tóc ngắn rũ trước trán, để lộ vầng trán cao ra ngoài, tăng thêm mấy phần ngang ngược bướng bỉnh, mang lại cảm giác tà mị, bớt đi mấy phần tao nhã trước đó. Gã tháo kính ra, để lộ đôi mắt đen trong suốt, đôi con ngươi sâu thăm thẳm, đẹp và có chút quỷ dị.
Hẳn là người nhà họ Dương chưa ai từng thấy bộ dáng này của Dương Diệc Nho, Dương Diệc Phong vừa muốn mở miệng nói chuyện, Dương Diệc Nho gõ gõ ngón tay, “bùm” một tiếng, đầu của Dương Diệc Phong như nở hoa, trên đỉnh đầu có một thứ chui ra, đầu hắn giống như màn sương máu, vị trí vốn là nơi Dương Diệc Phong đứng như vừa trải qua trận mưa máu, thi thể không đầu rơi xuống mặt đất, một con trùng trong suốt nhanh chóng thoát kén thành bướm, từ từ bay đến trên tay Dương Diệc Nho rồi ngừng lại.
“Cổ thuật? Cổ tơ hồng là do mày dạy Dương Tĩnh Dung?” Biến cố đột ngột xảy ra như vậy khiến cho người nhà họ Dương ngẩn người, không nói nên lời, từ lúc nhìn thấy cổ trùng này, Bách Hợp như chợt hiểu rõ, trừng to mắt, theo bản năng chỉ vào Dương Diệc Nho nói: “Mày học được từ đâu?”
Dường như Dương Diệc Nho còn bất ngờ hơn cả cô, sau đó không nhịn được mà cúi đầu cười khẽ: “Ha ha ha, lão già kia còn nói trên trời dưới đất chỉ có duy nhất cái này, không ngờ trên đời này cũng có chuyện lão đoán sai.” Dương Diệc Nho tự cười một mình cả buổi, giờ đây không có ai dám nói gì gã, còn thi thể của Dương Diệc Phong đang nằm trên mặt đất thì co giật theo phản xạ, mọi người nhìn thấy đều rét run trong bụng, thủ đoạn này quá đáng sợ, tận mắt nhìn thấy một người ở trước mặt mình nổ tung đầu, có người không chịu nổi hai chân run lẩy bẩy.
Vì chiếm đoạt tài sản của Dương Thiên Thành, sợ là sau khi lão chết thì mình hai bàn tay trắng, con nuôi của nhà họ Dương ở xa từ khắp nơi trên thế giới đều đồng loạt bay về đây, lúc này đang tập trung ở phòng khách, vừa khéo để cho Dương Diệc Nho có cơ hội một lưới bắt trọn. Bách Hợp nhìn thấy tình cảnh như vậy trong lòng cảm thấy rét run, đồng thời cũng có chút hả hê. Đám con nuôi này của nhà họ Dương thấy lợi quên nghĩa. Vốn không phải là con cháu của người nhà họ Dương, Dương Thiên Thành nhận nuôi bọn họ, những người này không biết ơn thì thôi, lại còn đẩy đứa con gái ruột thịt duy nhất của Dương Thiên Thành vào trong viện tâm thần, hiện nay ác nhân có ác nhân trị, thật đúng là báo ứng mà, không sai chút nào.
“Sao Tiểu Hợp cũng biết cổ thuật vậy?” Ban đầu Dương Diệc Nho không hạ độc nguyên chủ, thực tế là do cô không xứng được như vậy, cũng chỉ là một cô đại tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng mà thôi, suốt ngày chỉ biết ăn uống vui đùa đến trường đọc sách. Gã không cần hạ độc Dương Bách Hợp bởi tự gã cũng có thể loại bỏ, nhưng không biết tại sao mà Dương Tĩnh Dung lại sống chết muốn dọa cô ta đến phát điên, lại nhắc đến Dương Tĩnh Dung, cái gọi là quan hệ hợp tác cũng chỉ là suy nghĩ một chiều từ phía ả ta mà thôi. Dương Tĩnh Dung muốn hợp tác với hắn để chiếm đoạt nhà họ Dương, mà thực ra thì Dương Diệc Nho không có để nhà họ Dương vào trong mắt.
Thực lực của gã đã đạt tới mức này, đối với gã mà nói, lực hấp dẫn của tiền tài quyền thế thế tục không đủ lớn, gã chỉ muốn nhìn người của nhà họ Dương đi tìm chết, dùng nó để an táng đoạn quá khứ không lấy gì làm vui vẻ của mình, Dương Tĩnh Dung cũng là một đoạn trong quá khứ mà gã không thích, thực tế là từ trước tới nay Dương Diệc Nho không hề để tâm đến ả ta, căn bản cũng không chừa cho ả một con đường sống. Cái gọi là quan hệ hợp tác, cũng chỉ là do ả tự xưng, thực ra ả không xứng!
Hiện giờ Dương Diệc Nho nhìn thấy thực lực của Bách Hợp, ngược lại có chút tò mò, một cô đại tiểu thư bình thường, là một bao cỏ chỉ biết quần lụa áo là cùng với trang sức này nọ, bị dọa tới mức bị thần kinh, sau khi đưa vào viện cô ta lại giống như đổi thành người khác, không chỉ thông minh hơn rất nhiều, còn học được rất nhiều thứ thú vị. Dương Diệc Nho nhớ lại, trước kia sểnh ra là cô cô này lại la hét luyện võ, lúc đó mọi người chỉ cho rằng cô ta bị điên nặng lắm rồi, gã tự nhận bản thân mình rất cẩn thận, vậy mà cũng bị cô qua mặt, hiện tại xem ra không phải là cô ta bị điên, mà là thực sự luyện võ.
Một thiên kim tiểu thư vậy mà lại không thầy tự tỏ, học xong võ công. Trước đây lúc mới biết đến cổ thuật, Dương Diệc Nho đã cảm thấy rất thần kỳ rồi, hiện giờ nhìn Bách Hợp gã lại cảm thấy thần kỳ hơn nữa, cũng là bởi vì sự cơ trí của Bách Hợp lúc trước khiến cho gã phải than thở.
“Dương Thiên Thành tự cho là mình thông minh cả đời, lại sinh ra một cô con gái thông minh như cô, vào viện tâm thần, thực ra là cô đã sắp xếp xong xuôi hết rồi đúng không? Quang minh chính đại khiến cho người ta tưởng là cô bị điên, thực ra là cô tu luyện võ công.” Dương Diệc Nho vừa nói, vừa vỗ tay cười: “Chỉ là tôi không hiểu, ở dưới mí mắt tôi, từ lúc nào cô nhận được truyền thừa kỳ diệu như vậy.”
“…” Uống thuốc bổ não cũng không được như vậy, vả lại lời này còn phát ra từ miệng Dương Diệc Nho, Bách Hợp cảm thấy chuyện này giống như truyện giả tưởng, thực ra cô vào bệnh viện tâm thần không phải là “cố ý giả điên” như Dương Diệc Nho nói, cũng không phải là tương kế tựu kế gì đó, sự thực là nguyên chủ bị dọa sắp phát điên, mà cô thì lợi dụng chuyện luyện võ để dời khỏi sự chú ý của đám người bác sĩ Vương, cũng không phải là tính toán thông minh gì.
Nhớ đến mấy y tá cường tráng ban đầu, và cả tình cảnh vì không muốn ăn mà phải giả điên, cũng chỉ có thể nói mình mèo mù vớ cá rán, vô tình đẩy mọi chuyện về một hướng khác, thật ra thì cô không có thông minh và nhiều tâm kế như Dương Diệc Nho nói, nếu như gã biết chỉ số thông minh của mình chỉ vừa đạt tới tiêu chuẩn của người bình thường, chắc chắn gã sẽ không nói ra như vậy.
Nhưng Bách Hợp không muốn giải thích, không có ai ngại người ta khen mình thông minh cả, cô cố gắng ra vẻ thâm sâu khó lường, đứng thẳng lưng hùng hồn nói:
“Không sai! Tôi đã sớm biết âm mưu quỷ kế của anh. Dương Diệc Nho, có phải là anh rất hận bố tôi không?”
Ma xui quỷ khiến thế nào mà lúc này cô lại đoán trúng thêm một lần nữa, trong mắt Dương Diệc Nho lộ ra vẻ âm tàn, nhếc miệng khẽ cười nói: “Tôi hận lão? Không, tôi không hận lão, chẳng qua để không thẹn với lương tâm, lão nhất định phải chết thôi. Để chọn đàn ông giúp đại tiểu thư nhà họ Dương, Dương Thiên Thành đã nghĩ rất nhiều cách để khiến cho rất nhiều trẻ mồ côi xuất hiện. Tiểu Hợp, có phải cô nghĩ trên thế giới này thật sự có chuyện trùng hợp như vậy, có mười đứa trẻ mồ côi có ngoại hình, gen di truyền đều không tầm thường được Dương Thiên Thành nuôi dưỡng?” Dương Diệc Nho đưa tay vuốt trán, đôi mắt dài nhỏ hơi nheo lại. “Dương Thiên Thành tưởng là tôi không nhớ được gì, thực ra vụ tai nạn xe cộ của cha mẹ ruột tôi là do con người gây ra, tôi trở thành một trong số những đứa trẻ mồ côi được Dương Thiên Thành nuôi dưỡng, là một trong số những người được chọn để làm phò mã của Dương đại tiểu thư, chờ cô chọn lựa.”
Ký ức về cha mẹ trước khi mất vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của Dương Diệc Nho từ nhiều năm qua, trước mặt Dương Thiên Thành, gã vẫn luôn phải ra vẻ như cái gì cũng không nhớ, thực ra Dương Diệc Nho trời sinh tính tình lạnh nhạt, nếu không phải gặp được lão già thần bí dạy gã võ công, cổ thuật, thì có lẽ tâm nguyện của gã chỉ là chiếm được nhà họ Dương, báo thù giúp cha mẹ, cùng nguyện vọng tầm thường như xưng bá trong thương trường thế giới. Tới lúc học xong võ công, học được cả cổ thuật, như có cánh cửa sổ được mở ra trước mặt mình, gã liền muốn thay đổi.
Nhà họ Dương đã không còn gì được gã để ở trong mắt, gã theo đuổi là ở đẳng cấp cao hơn, chỉ có điều từng hành động của Dương Thiên Thành như một ngọn núi lớn đè chặt trên người gã, ngăn cản bước chân của gã, dùng từ thông tục hơn, nó giống như đã trở thành tâm ma của gã, không diệt không được.
“Còn Dương Tĩnh Dung ấy à, khoảng hai năm rưỡi trước, ả hẹn gặp tôi, nói cái gì mà muốn hợp tác diệt trừ nhà họ Dương, nói ả biết bí mật gì đó của nhà họ Dương, ta cho ả ăn cổ trùng, khiến cho ả nói thật, hình như là trọng sinh gì đó.” Dương Diệc Nho hời hợt nói đến đây, cũng mặc kệ người nghe đang mồ hôi đầy đầu, “phì” cười một tiếng: “Bất kể là ả ta trọng sinh hay xuyên không, đồ chơi tới cửa sao lại không nghịch?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.