Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 122: Ở trong bệnh viện tâm thần (2)

Hoàn Nhĩ WR

28/11/2016

Trong nửa năm này Dương Bách Hợp chưa từng liên lạc với người bên ngoài qua, cũng không có liên lạc với cha mình, không biết tình trạng của Dương Thiên Thành, càng không biết khi nào mình mới có thể rời khỏi chỗ này, càng quan trọng hơn, Dương Bách Hợp cũng bắt đầu nghi ngờ có phải mình đã bị bệnh tâm thần hay không, giống như anh cả Dương Diệc Phong nói, cô bị chứng hoang tưởng, bởi vì khi cô ở trong bệnh viện đều có thể nhìn thấy bên ngoài có bóng trắng bay qua, kèm theo tiếng cười đáng sợ, tất cả thực sự muốn tra tấn một gái trẻ muốn phát điêên, ngay cả khi bản thân bị chán ghét mà vứt bỏ hoài nghi trong lòng, tâm hồn cô thường xuyên bị tra tấn.

Có khi thật sự bị dọa đến, sẽ gặp y tá cưỡng ép tiêm thuốc an thần cho cô, một cô gái mới chỉ hai mươi mốt tuổi còn bất mãn mà bị vào bệnh viện tâm thần sau nửa năm ánh mắt nhìn ngây dại, cũng giống như người đã ba mươi tuổi.

Giọng nói cô nghe được trước khi mê man thuộc về một trong những con gái riêng của Dương Thiên Thành là Dương Tĩnh Như, từ nhỏ cô ta luôn nhìn vị trí con gái vợ cả không vừa mắt, mẹ Dương Bách Hợp đã mất khi cô mười ba tuổi, thế nhưng mà mặc kệ mẹ của Dương Tĩnh Như ám chỉ như thế nào, cũng không biết ông suy nghĩ như thế nào cũng không có ý đón hai đứa con gái riêng về nhà, vì thế Dương Tĩnh Nhu vô cùng căm hận Bách Hợp, sau khi Bách Hợp vào bệnh viện tâm thần, người vui mừng nhất chính là cô ta, cứ cách năm hay mười ngày sẽ đến kích thích cô một chút, nhìn cô mỗi lần đều không chịu đựng được phát điên, lại bị tiêm thuốc an thần, dường như như vậy thì Dương Tĩnh Như tìm được cảm giác khoái cảm.

Bời vì từ khi còn nhỏ Dương Tĩnh Như đã không thể có được sự sủng ái như Dương Bách Hợp, lại còn là con gái “chính thống” cho nên ở trong lòng thực sự rất căm ghét cô, giờ đây dường như đã tìm được cơ hội, năm lần bảy lượt tới kích thích cô, kích thích tới mức Dương Bách Hợp nhìn thấy cô ta lại vừa hận vừa sợ, mỗi lần đến đây thấy cô kêu gào mắng chửi, cô ta mới đắc ý.

Bách Hợp mới chỉ tiếp nhận được có một nửa nội dung câu chuyện, lúc này ngay cả muốn ói ra máu cũng muốn, khó trách Lý Duyên Tỷ nói nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm, thì ra khi đã vào bệnh viện tâm thần thì tất cả khả năng đều có thể xảy ra, cô vừa muốn gào lên, bên ngoài đã có người gõ lên tấm cửa sổ, Bách Hợp quay đầu ra nhìn, thân thể không nhúc nhích được chút nào, cô mới nhận ra là mình bị trói trên giường bệnh.

Thì ra mỗi lần Dương Tĩnh Như đến, bình thường cô sẽ nổi giận hoặc hét lên, bác sĩ sẽ tìm y tá đến trói cô lại ở trên giường, rồi tiêm thuốc an thần cho cô hoặc là thuốc mê, kể từ đó trí nhớ của cô ngày càng kém, tình huống nhìn thấy ảo giác ngày càng nghiêm trọng, người cũng đần độn chậm chạp đi rất nhiều, nếu cứ như thế này mãi, người sống không điên cũng thành bị điên mất.

“Tiểu Hợp, ăn thịt nướng thôi!” Người cửa nhìn thấy người đánh thức Bách Hợp, nhếch miệng, cười với cô, đó là một người phụ nữ tóc cắt ngắn khoảng ba mươi tuổi, lúc này trên mặt cô ta dính dầu mỡ cùng với tro bụi rất bẩn thỉu, nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng, lúc cười lên mặt lộ rõ vẻ ngu đần, giờ đang vẫy tay với Bách Hợp, Bách Hợp không nhịn được có một cảm xúc muốn quay đầu đi.

Nhưng cô không nhịn được đã trả lời mất rồi, bởi vì lúc này bụng đang như có tiếng sấm vang lên, cô vừa ngửi thấy mùi thịt nướng, trong miệng đã ứa nước miếng: “Cô xem tôi đã bị trói thành như vậy, làm sao ra mà ăn thịt nướng được?”

Người phụ nữ có vẻ mặt thô tục ở bên ngoài nghe được lời này, vội vàng đẩy cái cửa sổ kia ra, người cứ giống như con khỉ linh hoạt trèo vào, khóe miệng Bách Hợp giật giật, trong đầu hiện lên hai chữ “Lão Lưu”, đây là nữ bệnh nhân phòng bên cạnh, đã vào bệnh viện hơn hai năm rồi, ở trong bệnh viện rất có địa vị, nửa năm trước trong lúc vô tình phát hiện Bách Hợp ở trong phòng một người này sau đó thường xuyên đến tìm cô, đầu tiên là muốn dụ dỗ Dương Bách Hợp đổi phòng, lúc này thì không nhìn ra là bị bệnh tâm thần, trái lại còn có mấy phần khôn vặt, từ việc muốn đổi phòng bệnh có thể nhìn ra cô ta không ngốc.

Còn có lần Dương Bách Hợp nghe nói cô ta ăn hết thuốc tráng dương rồi cường bạo cả một cô gái khác, đã biết rõ tên này thực sự bị bệnh, hơn nữa bệnh còn không hề nhe, lại không biết sao cô ta cầm được rất nhiều thuốc, đi đâu cũng nói là thuốc tráng dương, lừa bán lấy tiền hoặc trao đổi đồ đạc cho rất nhiều bệnh nhân trong bệnh viện, từ đó Dương Bách Hợp có chút sợ cô ta, thế nhưng mà Lão Lưu lại thường xuyên tới tìm Dương Bách Hợp chơi đùa, đối đãi với cô theo bộ kiểu cô chính là đối tượng yêu đương của bản thân mình.

Lúc này Lão Lưu đã tiền đến, vừa thay Bách Hợp tháo dau thừng buộc trên người, vừa chém gió không biết ngượng “Những bác sĩ này….suốt ngày ở cùng bệnh nhân cũng đã ngu đần đi rồi, hơi một tý là sử dụng bạo lực với những đồng chí của chúng ta, như vậy thật không tốt đâu…” Khóe miệng Bách Hợp giật giật, thấy cô ta không ngừng kéo dây thường, lại định nhe răng ra để cắn, vốn đã hoài nghi chỉ số thông minh của cô nàng này, những dây buộc cô đều là cao su, từng lớp quấn chặt và dày, ngay cả tay chân cô bị trói cũng mất cảm giác rồi, thế này lấy gì để có thể cắt được ra?

Nhưng ai ngờ Lão Lưu lại mở miệng cắn, “phựt” một tiếng đã đứt rồi. Mắt Bách Hợp mở to, không nhịn được đã hỏi “Làm sao cô cắn đứt được vậy?”

“Mỗi ngày tôi đều luyện công đấy, răng vô cùng chắc…” Cô ta tỏ vẻ xa xăm đứng dậy, vừa thấy Bách Hợp không có chú ý tới bộ dạng của mình, nhếch miệng đứng trước Bách Hợp chỉ vào hàm răng trắng của mình: “Thấy chưa? Cứ cách một hai ngày tôi lại cắn một vài lần, tôi cũng đã thay em cắn nhiều lần như vậy rồi, sao em không nhớ được những thứ này, Tiểu Hợp, có phải em bị ngốc không? Em cứ như vậy về sau sao làm được bạn gái của tôi? Mang em đi ra ngoài, tôi quá mất mặt luôn…”

Gân xanh trên trán Bách Hợp giật giật, ở bên vừa đẩy lão Lưu đang hớn hở ra, lại vừa để cho cô nàng nhanh chóng cắn đứt dây trói trên người mình, dùng một tay để làm cho máu lưu thông, đợi khi trên chân cũng đã thoải mái hơn nhiều, cô mới nhảy xuống giường, vừa cố gắng sử dụng Cửu Dương Chân Kinh, vừa nhìn lão Lưu đi mở cửa, đi ở phía sau cô ta.



Hai người đi được vài bước lại rẽ hai lần, cái sân nhỏ mà các nhân chơi đùa bị khóa đã được mở ra, bên trong còn có mùi thơm phát ra.

Bách Hợp nuốt nước miếng, không tự chị hỏi: “Mấy người lấy thịt ở đâu thế?”

Trong bệnh viện tâm thần mỗi ngày cơm canh cung cấp cũng có hạn chế đấy, có một vài bệnh nhân cứ như bị tàn phế, ít các đồ vật nhọn như trâm cài tóc, chiếc đũa lúc đang dùng cơm cũng bị người ta nhìn chằm chằm đấy, lại không được ăn quá nhiều, sợ sau này ầm ĩ các y tá không đủ lực để đàn áp, cho nên ở đây từng người bệnh đều không được ăn quá no bụng, thật sự không đến mức chết đói, mà ngay cả một ít gia vị sinh hoạt tự nhiên cũng không có…đừng nói đến bát đũa càng không dễ, càng đừng nghĩ đến các đồ vật nguy hiểm như bật lửa rồi.

Lúc này cũng không biết từ chỗ nào đám người này lấy được nguyên liệu nấu ăn, lúc Bách Hợp đi theo lão Lưu sang, khoảng bảy tám bệnh nhân đang vây quanh một đống lửa, lúc này chỉ còn mỗi mùi thơm của thịt nướng.

“Lão Lưu trộm được chìa khóa từ trên người bác sĩ Vương, lấy được muối và ớt, còn về thịt…” Lão Lưu nói đến chỗ này, lộ ra điệu cười sâu xa, vẻ mặt khốn nạn: “Là mọi người cùng nhau góp đấy…”

Cô ta thần bí nói xong mấy lời này, mấy người bệnh đều quay lại nhìn Bách Hợp cười, mấy người kia hoặc trên tay hoặc trên đùi chảy máu, Bách Hợp quan sát, không chỉ môi run rẩy mà ngay cả hai bên má cũng run lên: “Mấy người không phải là xẻo thịt trên người mình nướng đấy chứ?”

Trong khung trời của người bệnh tâm thần bạn sẽ không giờ hiểu được, bởi vì trừ phi bạn cũng thành người trong giới! Bách Hợp nhìn thấy mấy người gật đầu nhếch mép cười, dù trong dạ dày không có gì đó nhưng lúc này cũng muốn trào lên.

“Tôi không ăn nữa” Cho dù cô có đói cũng không đến mức đi ăn thịt người! Lão Lưu coi cô như là đối tượng yêu đương, lúc này thấy Bách Hợp cự tuyệt thật có chút lo lắng, vẻ mặt nghiêm túc vội vàng nói: “Tôi cam đoan, không phải thịt trên người bọn họ”

Nhìn thấy lão Lưu lắc đầu với mấy người bệnh rõ ràng vừa mới xẻo thịt, Bách Hợp mặt ngây ra! Đừng coi cô như kẻ ngu, cô vừa mới vào bệnh viện, rất bình thường, cứ như vậy trợn mắt nói dối, thật sự xem cô là kẻ ngu sao? Tuy đã đói lả, nhưng Bách Hợp vẫn kiên định cự tuyệt mấy người có lòng muốn chia sẻ đồ ngon với cô, nhìn thấy từng người cắn thịt bộ dạng ăn ngon, mà ngay cả thịt người mấy người kia cũng thấy ăn ngon, Bách Hợp trầm lặng…

Cứ sống giữa một đám bệnh nhân tâm thần này, rất dễ khiến cho người ta sinh ra cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, ban ngày phòng bệnh không mở ra, vì trong phòng bệnh vì tránh cho người bệnh nổi điên, sẽ có lắp đặt một camera giám sát đấy, hai ngày liên tiếp Bách Hớp không có kêu gào “Quỷ kìa” đã khiến cho bác sĩ Vương là bác sĩ điều trị cho cô chú ý, đó là một người đàn ông khoảng 50 tuổi béo ục ịch, nhìn thấy trong mắt cô là sự dò xét và cảnh giác, bộ dạng rất phòng bị.

“Dương tiểu thư, tới giờ uống thuốc của cô rồi, thuốc này không thể ngừng, tình huống của cô lại càng nghiêm trọng rồi!” Bác sĩ Vương liếc nhìn Bách Hợp, rất nhanh đã đổ ra rất nhiều thuốc, ra hiệu cho y tá rót nước, Bách Hợp nhìn thoáng qua, nhất quyết muốn cự tuyệt, nhưng mà cô nhìn thấy phía sau bác sĩ Vương là bốn cô y tá lực lưỡng, sau khi âm thầm so sánh thực lực hai bên, sau đó lại trầm mặc.

Bây giờ căn bản võ lực của cô không theo kịp, chính là học lạicũng phải muốn mất ít nhất là nửa năm đến một năm mới có thể dùng được, nhưng mà cô tiếp nhận trí nhớ của Dương Bách Hợp cũng biết tình cảm bây giờ chỉ là chó trong ngõ cụt mà thôi.

Mỗi ngày cô đều bị ép uống rất nhiều thuốc, còn không biết thành phần là cái gì, từ sau khi cô nàng này nhớ lại càng ngày càng thấy hoảng loạn, có khả năng…những thuốc này có vấn đề đấy, cô không rõ cứ thế phát điên, mà bản thân Bách Hợp cũng chính là một đại tông sư bắt quỷ, thế nào là quỷ thật, mà thế nào chỉ là thủ đoạn âm hiểm trong lòng cô đều rõ ràng, chắc Dương Bách Hợp trúng ám toán của người khác, cho nên mới phải rơi vào kết cục như hiện tại.

Nhưng rốt cuộc âm hiểm ở chỗ nào cô cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà có lẽ cũng liên quan đến khối gia sản khổng lồ của nhà họ Dương, nếu không phải hôm nay cô rơi xuống kết cục ở bệnh viện tâm thần, quan sát hai ngày, lúc này lại thấy sắc mặt bác sĩ Vương nghiêm túc và hoài nghi, Bách Hợp càng không dám uống thuốc trong tay ông ta, rất sợ không cẩn thận một chút thì mạng nhỏ khó bảo toàn thì cũng thôi, cô thật sự sợ mình cũng trở thành bệnh nhân tâm thần thật sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook