Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 127: Ở trong bệnh viện tâm thần 7

Hoàn Nhĩ WR

04/12/2016

Bách Hợp không có để câu nói mỉa mai của lão vào trong tai, cô chỉ chú ý tới bác sĩ Vương nói Dương Thiên Thành không được, bản năng trong thân thể này truyền tới một cảm giác đau đớn.

Đây là tình cảm mà nguyên chủ còn lưu lại, thật sự là quá sâu, vì thế lúc này cô mới cảm nhận được, Bách Hợp vốn đang chuẩn bị luyện tập thêm rồi sẽ đi ra, nhưng xem ra bây giờ thời gian không đợi người rồi, Dương Thiên Thành không thể chết được, không phỉ vì ông ta là người quan trọng nhất của Dương Bách Hợp, chết tiệt kịch tình có phải vì bị tiêm thuốc an thần mà khiến cô chỉ tiếp nhận một nửa, sau này những chuyện gì xảy ra cô hoàn toàn không biết, cũng không có khả năng từ trong kịch tình đoán được tâm nguyện của Dương Bách Hợp mà thay cô hoàn thành, nhưng Bách Hợp biết là Dương Thiên Thành không thể chết được.

Đợi mấy người bác sĩ Vương ra khỏi phòng, bọn lão Lưu mấy người tới luyện công, Bách Hợp khẽ giật mình, đã bị Sở Ngọc nhìn ra: “Lão đại nghĩ đến đàn ông!”

“…” Tuy lời này của tên này quả thực có phần đúng, thế mà không hiểu sao Bách Hợp có một xúc cảm muốn đè tên này xuống đất đánh một trận.

Không biết có phải là bệnh về tinh thần hay không hay tại vì trên người vì có chỗ nào đó thiếu thốn, mà ở trên phương diện khác lại nói là có chút thông minh, ví dụ như vẻ mặt của mình sợ là bác sĩ Vương cũng không nhìn ra, hết lần này tới lần khác lại bị Sở Ngọc nhìn ra, lão Lưu và mấy người đều vây quanh, may mắn là bác sĩ Vương và mấy người khác đã đến gỡ camera giám thị rồi, nếu không lúc này Bách Hợp cũng không dám nói rõ, nhưng bây giờ tình trạng đã như vậy, cô cũng không định tiếp tục giấu diếm nữa, tuy những người này đều bị bệnh, thế nhưng đã ở cùng nhau hơn một năm, ít nhiều cũng có chút tình cảm, vì thế cô thành thật khẽ gật đầu: “Tôi phải đi.”

“Thuộc hạ cũng muốn đi!” Lão Lưu nói xong lời này, hơi nhếch miệng giống như là đang cười: “Mẹ nó! Thuộc hạ vốn đã khỏi bệnh có thể xuất viện. Hết lần này tới lần khác lão Vương kia cứ làm khó xử. Nói bệnh của thuộc hạ vẫn rất nặng. Nếu không phải vì Thánh chủ, tôi không được ra viện thì đã sớm đánh lão ý rồi.”

Một đám người này ở trong mắt bác sĩ Vương vừa luyện võ công mất một năm rưỡi nếu ở trong mắt người thường hành động này không phải là bất thường sao?

“…” Khóe mắt Bách Hợp giật giật, hơn nữa lão Lưu vẫn còn cho rằng cô không biết cô ta đang chế cái thuốc gì để bán sao? Đám người này trừ cô đang giả ngu, đầu óc những người này thật sự có vấn đề đó, người ta không cho phép họ ra viện đương nhiên là việc quá bình thường!

“Lão Lưu, nếu như Thánh Chủ ăn phân, cô cũng muốn ăn sao?” Sở Ngọc đẩy gọng kính màu vàng, làm bộ dạng đàng hoàng, lão Lưu liếc nhìn anh ta một cái, vậy mà có chút do dự, còn chưa mở miệng nói đã có một gã đàn ông trung niên tên là Phương Chính đã lắc đầu nói: “Phân không thể ăn.”

“…” Dứt lời, tất cả mọi người đều trầm mặc nhìn gã, gã như chợt bừng tỉnh, cười “ha ha” hai tiếng, ngại ngùng đi ra chỗ khác, bên tai đỏ ửng.

Bách Hợp không nâng mí mắt, thở dài một hơi: “Tôi nói tôi phải xuất viện! Mấy người câm mồm cho tôi!”

“Tiểu Hợp, người nhà cô đến đón cô à?” Lão Lưu hỏi một câu, nghe xong cả đám bình thường không tim không phổi đột nhiên trầm mặc, Bách Hợp cười lạnh nhìn cô ta một cái: “Tôi không cần ai đón, tôi tự bay ra ngoài.”

Biện pháp tốt! Hai mắt mọi người tỏa sáng, còn chưa kịp mở miệng nói, da đầu Bách Hợp đã run lên, cảnh cáo: “Không được phép đi theo tôi!” Tuy cô nói như vậy, đám người lão Lưu vẫn nhìn nhau một cái, cùng nở nụ cười gian xảo.

Ban đêm, mấy y tá trong bệnh viện đang ngồi ở quầy tiếp tân lên mạng nói chuyện phiếm, trong căn phòng đã tắt đèn tối đen để nghỉ ngơi từ lâu, có một bóng người chui ra. Cô vừa mới bước chân rời đi không lâu, các phòng kế cận vốn đang đóng kín cũng từ từ mở ra, lộ ra đầu người, Bách Hợp cầm mấy bộ quần áo của bệnh nhân đã giặt sạch, đi thẳng ra phía sau viện. Trong hơn một năm qua, Bách Hợp đã ghi nhớ kỹ sơ đồ bệnh viện, khoảng thời gian này là lúc bảo vệ đang nghỉ ngơi, bình thường ở đây chưa từng xảy ra chuyện bệnh nhân trốn trại, cho nên cô đi ra ngoài cũng vô cùng dễ dàng, không gặp phải sự ngăn cản của ai.



Sau khi hơi đề khí, thân thể cô linh hoạt giống như chim yến, nhẹ nhàng bay ra ngoài. Quả nhiên, dễ dàng bay qua hàng rào điện.

Chỉ cách một bức tường mà thôi, Bách Hợp ở trong bệnh viện tâm thần một năm rưỡi, rốt cục cũng cảm nhận được bầu không khí tự do ở bên ngoài. Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không mà cô cảm thấy trăng bên ngoài đặc biệt tròn, những ngôi sao cũng sáng hơn rất nhiều. Bệnh viện này ngụ ở trên núi, lúc này đang là tháng sáu, con đường trên núi cong cong quẹo quẹo yên tĩnh lạ thường, chỉ thấy cách vài bước chân lại có một cột đèn đường, ngay cả một chiếc xe qua đường cũng không có. May mà cô còn có khinh công. Lúc cô đang chuẩn bị khởi động khinh công, định dẫm lên cây cối, xuống chân núi tìm một chiếc xe đi tới bệnh viện của Dương Thiên Thành thăm dò tin tức, thì nào ngờ cô còn chưa đi được mấy bước, liền quay đầu lại theo bản năng.

Trong bóng tối, hàng loạt bóng người đồng loạt đứng sau lưng cô, dưới bầu trời sao, cười không thấy tổ quốc, “hì hì” nhìn cô.

Đêm hôm khuya khoắt nhìn thấy cảnh tượng này, người bình thường cũng sẽ bị dọa sợ đến phát điên, sau khi Bách Hợp phục hồi lại tinh thần, không khỏi nổi giận: “Sao các người cũng đi ra đây?”

Lão Lưu đã dùng viên thuốc màu đen không biết tên đổi lấy chức vị Đại đội trưởng thành công, đương nhiên lúc này cô ta phải tiến lên trả lời:

“Đương nhiên là Thánh chủ đi đâu thì chúng ta phải theo đó rồi.”

“Đúng, Tiểu Hợp, chúng tôi giúp cô báo thù.”

Nói xong lời này, Lão Tiền bị mọi người vây xung quanh, trên mặt đám người này đều lộ ra vẻ mặt đắc ý, nở nụ cười gian không kể xiết.

Dự cảm xấu trong lòng Bách Hợp dâng lên cao, cô không nhịn được, hỏi: “Giúp tôi báo thù gì?”

“Chúng tôi làm cho bệnh viện nổ…” Sở Ngọc vừa dứt lời, quả nhiên bệnh viện tâm thần ở cách đó khoảng hơn trăm mét độ nhiên truyền đến tiếng vang “ầm ầm”, rồi giống như có đám mây hồng xuất hiện, bầu trời đêm trên đỉnh núi được chiếu sáng, mạt mọi người cũng được chiếu đỏ, vậy mà những người này vẫn còn cười ha ha, như thể người làm bệnh viện phát nổ không phải là bọn họ.

“…” Trước kia chỉ cảm thấy đám người này ngốc, sao chưa từng nghĩ tới bọn họ lại có lúc nguy hiểm như vậy? Nghĩ tới các y tá, bác sĩ còn ở trong bệnh viện, Bách Hợp trầm xuống.

“Đi nhanh lên nào, không cả lão Vương đuổi kịp mất.” Sở Ngọc thúc giục, khóe miệng Bách Hợp co giật, lúc này sợ là Lão Vương đã đi tới tây phương cực lạc rồi, ông ta sẽ không đuổi theo nữa.

Nhưng khi nghe thấy chữ “đuổi theo”, không hiểu sao cảm giác hưng phấn khi trốn chạy trong lòng mọi người đột nhiên dâng cao, trong bệnh viện truyền ra nhiều tiếng nổ mạnh, mấy người bệnh tâm thần giống như ngựa hoang thoát cương, chạy như bay trên đường cái trong núi.



Chạy khoảng hơn một giờ đồng hồ thì mọi người mới tới chân núi, Bách Hợp dựa vào đường đi lúc tới trong trí nhớ mà chạy về phía đường cao tốc, đến mức này rồi mà vẫn có đám con đàn cháu đống chạy theo thì kiểu gì cô cũng chạy không thoát, huống chi sợ là lúc này cô đã bị người ta coi là một trong số những hung thủ chế tạo bom để khủng bố, cho dù cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch để chứng minh mình vô tội.

Đào tẩu khỏi viện tâm thần và đặt bom bệnh viện tâm thần là hai tội, đám người Lão Lưu ngốc nghếch không sợ hậu quả, nhưng Bách Hợp là người bình thường, nghĩ tới chuyện mình bị ép phải lăn lộn cùng đám người này, cô chợt có loại cảm giác tương lai tăm tối đang chờ đón.

Sáng sớm, xe đi trên đường cao tốc không nhiều, nhưng sau khi đi bộ hơn một giờ, vẫn là cử Sở Ngọc cản một chiếc xe. Bởi vì ngoại hình của hắn là bình thường nhất, tuy rằng thực tế rất ngốc, nhưng gã lại có bộ dáng thông minh khôn khéo, do vậy để gã đi bắt xe là có khả năng thành công cao nhất.

Quả nhiên, sau khi gã cản một chiếc xe Hummer, chỉ chỉ trỏ trỏ sang bên này, không lâu sau liền vui vẻ vẫy vẫy tay: “Mau lên, chủ xe tốt bụng đồng ý đưa chúng ta vào nội thành rồi!”

Bệnh viện tâm thần xây ở trên núi, trước không có thôn xóm, sau không có khách sạn nhà nghỉ, nếu cứ đi vào nội thành như vậy thì e là cho dù mọi người có nội công thâm hậu hơn nữa cũng sẽ phải chịu chút ít mệt mỏi, lúc này có xe cho ngồi miễn phí, đương nhiên là mọi người vô cùng cao hứng.

Người ở trên xe giống như là một đôi vợ chồng, người đàn ông thì lái xe, mặc áo sơ mi được là phẳng phiu, đeo cà vạt, còn người phụ nữ ngồi ở bên cạnh hắn thì kẻ mắt mèo, bộ dáng rất hiện đại. Bọn họ không biết là mình vừa mới đưa một đám người bệnh tâm thần có độ nguy hiểm không thấp lên xe, chỉ là khi thấy nhóm người này mặc bộ đồ giống như quần áo của bệnh nhân, trong mắt người phụ nữ lộ ra mấy phần cảnh giác:

“Chẳng lẽ các người ở bệnh viện?”

Sở Ngọc khẽ mỉm cười, trên người lộ ra mấy phần lãnh đạm, xen lẫn một chút rụt rè, nói: “Bọn tôi là bác sĩ, chỉ là bệnh viện có chút sự cố nhỏ nên mới đi ra đây!” Gã trợn mắt nói dối, vậy mà người phụ nữ kia lại tin sái cổ, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Sở Ngọc thì mặt cô ta hơi đỏ ửng. Bách Hợp thấy vậy, khóe mắt chỉ trực co giật, quyết định nhắm mắt lại, đẩy việc tán gẫu cho Sở Ngọc lo.

Chiếc xe đi một mạch vào trong nội thành, tới hừng đông thì dừng lại trước cổng một bệnh viện trong nội thành. Bách Hợp mở mắt xuống xe, Sở Ngọc không chỉ thành công trong việc thuyết phục đôi vợ chồng này đưa mọi người vào nội thành miễn phí, còn thuyết phục được người phụ nữ cho gã mượn năm ngàn đi mua quần áo…

Dù đứng bên đường giả vờ là học sinh hay là quỳ bên cạnh làm bộ người nhà bị bệnh cũng kém một chiêu này của Sở Ngọc, chỉ cần anh ta dựa vào cái lưỡi không xương của mình, dụ dỗ một người xa lạ cho anh ta năm ngàn tệ!

Đây là một thế giới điên cuồng, bệnh nhân tâm thần phải uống thuốc lại có thể dễ dàng dắt mũi người khác, mà người cần phải uống thuốc lại đi lại như người thường.

Cầm năm ngàn tệ, mấy người liền đi mua quần áo, rồi lại đi vào trong quán ăn, TV trong quán đang phát cảnh thượng một bệnh viện tư nhân ở ngoại thành bị nổ bom dẫn tới hỏa hoạn lúc sáng sớm, lão Lưu nhìn thoáng qua, lắc đầu thở dài:

“Đáng thương, thật là đáng thương.”

Đáng thương cái đầu cô ý! Rõ ràng chính là cô làm. Bách Hợp lườm cô ta một cái, trên TV, người dẫn chương trình vẫn đang đưa tin: “Hiện vẫn không rõ nguyên nhân tại sao bệnh viện bốc cháy, nhân viên cứu hộ lúc này đang tìm mọi cách để đi vào bên trong đám cháy. Những người lính cứu hỏa đang tìm mọi cách để dập lửa. Chúng tôi sẽ tiếp tục đưa tin khi có tin tức mới!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook