Chương 101: Tận Thế: Oán hận của mẹ kế 4
Hoàn Nhĩ WR
17/10/2016
Điều này có thể coi như là ưu điểm của Lâm Huân nhưng giống như vậy
cũng có thể coi như là nhược điểm của cô ta. Cũng chính bởi vì cô ta
muốn nắm trong tay như vậy cho nên cô ta tự đại, không phát hiện ra thay đổi trong mấy năm qua của Bách Hợp và Lâm Tuyết, cho Bách Hợp có thể
thừa dịp để luyện võ công.
Dưới lầu đại trạch Lâm gia đã náo nhiệt, Lâm Kiến Á thấy những nhân vật có danh vọng, địa vị trong thành phố đều rất đầy đủ. Y mời những người này tới tham gia tiệc sinh nhật của kế nữ trên danh nghĩa của y, Lâm Tuyết. Rất nhiều đại nhân vật trong thành phố đều tới, một ít kẻ xấu ẩn nấp trong bóng tối. Trên người Lâm Tuyết mặc một bộ dạ phục phương Tây màu trắng, nắm tay Bách Hợp đi xuống lầu đưa tới sự chú ý của rất nhiều người dưới lầu. Mọi người cũng tò mò nhìn hai mẹ con gặp may mắn này, lúc thấy Lâm Tuyết thanh thuần xinh đẹp, trong mắt rất nhiều người lộ ra thần sắc cảm thấy hứng thú.
“Chị hãy tới đây, em giới thiệu mọi người với chị.” Lâm Huân bưng một ly rượu chát bị một đám người vây vào giữa, tựa như nữ vương trời sinh vậy, trên người tản ra một loại ánh sáng lành lạnh hấp dẫn người khác, trong nội dung câu chuyện hình dung cô ta như vậy nhưng theo quan sát của Bách Hợp chỉ thấy được một cô bé mới mười ba tuổi, bởi vì uống nước trong không gian kia nên mới trổ mã khá tốt, nhìn qua giống như thiếu nữ mười sáu, mười bảy vậy. Rõ ràng khuôn mặt còn có chút non nớt nhưng có thể hết lần này đến lần khác làm ra bộ dạng tựa như người năm mươi tuổi đã nhìn thấu sự đời, cảm giác không cân đối như vậy mà không biết tại sao những người này không có phát hiện ra. Thấy Lâm Huân bưng một ly rượu chát, trên người tỏa ra khí tức hiu quạnh, bên cạnh có một người đàn ông ẩn trong bóng tối phía trên, lúc ánh mắt đau lòng rơi xuống trên người cô ta, Bách Hợp suýt nữa không nhịn được, bật cười lên.
“Đây là bạn tốt của em, Giai Giai”. Lâm Huân đưa tay vuốt tóc, một động tác đơn giản nhưng ở cô ta làm ra thật giống như có sức hấp dẫn vô hạn vậy, quyến rũ tự nhiên, khiến cho người đàn ông đang ngồi trong bóng tối con ngươi sâu hơn một chút, ánh mắt lộ ra vài phần ngọn lửa dục vọng, giống như là đang nói: “Bé cưng của tôi, chớ ở khắp nơi phát ra kiêu ngạo cùng mị lực của em tới người khác, không thấy nhiều người như vậy đều đang nhìn em sao? Đáng ghét!”
Xem lại trí nhớ trong đầu, Bách Hợp cũng biết người đàn ông trước mắt này tuyệt đối chính là người có biệt hiệu Long Vương, người có thể thống lĩnh các tổ chức ngầm của toàn Hoa Hạ, thủ đoạn lớn vô hạn lại tuấn mỹ cùng cuồng ngạo, lãnh khốc, Long Dật. Có thể nói hai người chính là người chiến thắng cuối cùng trong tận thế, thành lập nên căn cứ lớn nhất trong cả nước, cùng xưng là nhất vương nhất hậu.
Mặc dù anh ta ngồi trong bóng tối nhưng nội công bây giờ của Bách Hợp có thể coi là thâm hậu, nhìn Long Dật một cái liền đem toàn bộ vẻ mặt của anh ta thu thập hết vào trong măt. Vì để tránh cho bị Long Dật phát hiện mình nhìn chăm chú, từ đó đưa tới sự chú ý của người khác, Bách Hợp chỉ nhìn một cái liền dời ánh mắt đi, ngược lại chuyển đến trên người được gọi là bạn thân nhất của Lâm Huân, Giai Giai.
Người tên Giai Giai này vốn họ Mộc, giờ cùng lớn lên với Lâm Huân. Hai người cảm tình cực tốt, mấu chốt là kiếp trước cô ấy chính là vì cứu Lâm Huân mà chết nên sau khi sống lại trở về, Lâm Huân hết sức chiếu cố người bạn duy nhất này, không chỉ cho cô ta uống nước suối trong không gian kia mà còn dạy cô ta rất nhiều cách thức để sống sót trong tận thế, biết chuyện giữa cô ta và Long Dật cùng với việc phải trả thù Lâm Kiến Á, mẹ kế của mình và cả Lâm Tuyết. Lâm Huân toàn bộ đều không nói dối Mộc Giai Giai. Nhà họ Mộc cũng khá là có thân phận, địa vị nên chính vì vậy mà sau khi Lâm Tuyết xui xẻo như vậy, trở thành bộ dạng đó cũng không thể không có công của cô ta.
Mà hôm nay Bách Hợp cũng đã sớm chuẩn bị xong. Cô lần này chuẩn bị dùng phù, không sợ thủ đoạn cũ mà chỉ cần có thể dùng cho giỏi. Giống như trong nội dung câu chuyện vậy, cô nhìn tận mắt Lâm Huân ra hiệu cho người bưng một ly rượu có thêm một loại rượu khác cho Lâm Tuyết. Đây là một loại rượu có thể làm cho không ai có thể nhúc nhích nhưng tất cả đều cảm nhận một cách rõ ràng hơn đến gấp mười lần. Chính vì vậy khi Lâm Tuyết bị làm nhục, mọi đau khổ cô bé đều cảm nhận thật rõ ràng, cuối cùng suýt nữa phát điên.
Lâm Huân cười lạnh để cho người đưa rượu cho Lâm Tuyết, lúc nhìn cô uống vào thì trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm. Mà ở một bên khác Long Dật đã nhìn bé cưng của mình đang hấp dẫn ánh mắt người khác, một khi thấy chuyện đạt thành thì cũng không chịu được nữa, thân hình cao lớn đứng dậy, ôm tiểu công chúa nhà họ Lâm vào trong ngực, kéo cô ta đi khiến cho mọi người ở lại có vô vàn ý nghĩ xa xôi.
Dù sao chuyện đã có Mộc Giai Giai để ý vì vậy Lâm Huân cũng không lo lắng. Cô ta vừa đi, lúc Bách Hợp đang muốn đi qua chỗ con gái thì lại thấy Mộc Giai Giai vung tay lên, tất cả mấy tên đàn ông vốn đang ngồi ở các nơi liền tràn tới bên này. Bách Hợp xoay người lại đi tới bên Mộc Giai Giai, lúc ụp lá bùa trong lòng bàn tay lên thân thể Mộc Giai Giai vỗ nhẹ, lá bùa lập tức đi vào bên trong thân thể Mộc Giai Giai, thân thể cô ta liền lập tức cứng lại.
Đối với những gã kia Bách Hợp cũng bắt chước làm giống như vậy, những tên này lập tứng liền cứng lại, Bách Hợp khẽ đọc mấy tiếng thần chú, những người này liền choáng váng chuyển hướng đi theo sau lưng Mộc Giai Giai. Cô chẳng qua là đem nhiệm vụ vốn có của những người này chuyển mục tiêu thành một người khác mà thôi, cũng đồng thời để cho Mộc Giai Giai thay thế Lâm Tuyết mà thôi. Nếu như Mộc Giai Gia đã dám làm chuyện thất đức như vậy thì đến khi bản thân nhận được báo ứng sẽ tỉnh ngộ. Dẫu sao cho dù mẹ con Lý Bách Hợp có lỗi với Lâm Huân nhưng cho tới giờ vẫn chưa từng đắc tội với cô ta, nếu cô ta muốn giả mạo nghĩa khí thì đương nhiên Bách Hợp không thể nào bỏ qua cho cô ta.
Khoác lấy cánh tay con gái lúc cơ thể cô bé đã có chút không thể không chế được, Bách Hợp liền dễ dàng đưa cô bé vào trong phòng. Vào lúc này Lâm Kiến Á đang bận trêu chọc mỹ nhân, không có chú ý tới sự biến mất của hai mẹ con mà khách khứa tới nhà họ Lâm chủ yếu mục đích là hai cha con Lâm Kiến Á cùng Lâm Huân vì vậy cũng không chú ý đến tình hình chỗ Bách Hợp.
Lúc đến cửa sau, Bách Hợp vỗ lên lưng Lâm Tuyết hai cái, lại dẫn nội lực từ lòng bàn tay ra, cho đến khi nhìn thấy Lâm Tuyết khạc ra một ngụm rượu lớn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ, con vừa làm sao vậy?” Thiếu nữ mới mười lăm tuổi dù có đơn thuần hơn nữa thì có thể vào lúc này theo bản năng Lâm Tuyết cũng nhận ra được một chút không thoải mái. Chuyện đã tới lúc này, Bách Hợp cũng không có dự định lừa cô bé vì vậy đem chuyện tối nay Lâm Huân bỏ thuốc cô bé để chuẩn bị cho người làm nhục cô cùng với tình hình những người kia vừa mới bị mình đuổi đi nói cho cô bé nghe. Lâm Tuyết ngẩn ngơ, thật lâu sợ rằng vẫn không thể tiếp nhận một sự thật như vậy.
Cô bé mặc dù ngày thường cũng hận Lâm Huân, đối với cô ta cũng có gây chút trở ngại nhỏ nhưng dù sau những điều kia ngoại trừ là việc những thiếu nữ có lục đục nho nhỏ với nhau ra thì cô bé cũng chưa từng dám làm qua những chuyện hại người chân chính. Cảm giác lạnh lẽo không thể tiếp nhận khiến cô tối sầm mặt, cả người cô đều ngây người.
Bách Hợp cho cô thời gian tiếp nhận chuyện này, thấy Lâm Tuyết đờ đẫn mới hỏi nhỏ: “Tiểu Tuyết, con cái gì cũng không cần hỏi nhưng bây giờ mẹ có thể cho con hai lựa chọn. Một là mẹ đảm bảo sẽ bảo vệ con, từ đây Lâm Huân không thể làm tổn thương đến con được, hơn nữa cô ta trù tính hại con, từ nay về sau mẹ sẽ trả lại cho cô ta gấp bội. Thứ hai chính là mẹ sẽ dạy cho con một số điều có lợi để cho sau này con có thể đối phó với Lâm Huân tốt hơn, cũng có thể nhả được ngụm ác khí này.”
Giống như trong tưởng tượng của Bách Hợp vậy, Lâm Tuyết không chút do dự liền gật đầu một cái: “Mẹ, con sẽ học tập”
Trong các loại võ học mà Bách Hợp biết, trừ Cửu Dương Chân Kinh cùng Cửu Âm Chân Kinh ra cũng chỉ có Đạo Đức Kinh cùng cổ thuật. Bây giờ còn cách tận thế rất nhiều năm nữa nhưng lúc này việc Lâm Tuyết học tập là không còn có thể trì hoãn. Bách Hợp suy nghĩ một chút, kiếm pháp của phái Nga Mi trước kia linh hoạt, kỳ ảo, nhẹ nhàng, là một loại võ công rất thích hợp cho nữ giới luyện tập. Còn như Cửu Dương Chân Kinh và Cửu Âm Chân Kinh, một người chưa bao giờ tiếp xúc qua võ công như Lâm Tuyết, cho dù mình có nhìn chằm chằm cô bé thì cũng có thể xảy ra chuyện rắc rối. Quan trọng hơn, Bách Hợp có dự cảm rằng hai loại võ công này không thể tùy tiện dạy cho người khác, vì vậy suy nghĩ một chút, cô vẫn dùng Cửu Dương Chân Kinh dung hợp với một ít tâm pháp của phái Nga Mi có thể miễn cưỡng nhớ được, tự chế ra một bộ dạy cho Lâm Tuyết.
Cũng không biết có phải bởi nguyên nhân võ công của mình không có cùng học cùng võ công của người ta hay không mà khiến cho lúc Bách Hợp nhớ lại võ công của phái Nga Mi phải cố hết sức. May mà căn nguyên võ học đều là giống nhau, cô chỉ cần hiểu một loại thì có thể biết rất nhiều loại khác. Cứ như vậy một mặt tự mình nhớ lại hơn nữa dung hợp với kinh nghiệm của mình, lấy nền tảng là cô đã luyện nhiều lần hai tuyệt thế nội công tâm pháp có thể sáng chế ra một loại võ công thích hợp với Lâm Tuyết.
Sáng sớm ngày thứ hai sau đó, Lâm Huân mặt đầy đắc ý trở lại. Cô ta hẳn không còn nhớ tới bạn tốt của mình Mộc Giai Giai, lúc này nhìn chằm chằm Lâm Tuyết chẳng qua là một đêm suy nghĩ quá nhiều chuyện mà không ngủ được, cho là cô đã gặp phải chuyện làm tổn thương, trong lòng lúc này mới đắc ý thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù không biết tại sao sáng sớm gọi điện thoại cho Giai Giai thấy cô ấy còn chưa trở về nhưng Lâm Huân đoán chừng là cô ấy có chuyện gì đó.
Bởi vì đã trải qua kiếp trước, theo suy đoán của Lâm Huân thì Mộc Giai Giai không thể nào xảy ra chuyện được. Chỉ cần mình không để cho cô ấy lại vì cứu mình mà chết thì cô ấy không thể nào lại gặp những tai vạ khác được. Vì vậy lúc Mộc Giai Giai hai ngày cũng không liên lạc với cô ta, Lâm Huân cũng chỉ cho là mình cùng người bạn này không còn thân thiết, sau khi trải qua tận thế, tính cách Lâm Huân lạnh lùng vô cùng, mặc dù mất đi một người bạn đáng tiếc nhưng cô ta là như vậy, người mất đi không phải sinh mạng của bản thân mình thì cô ta cũng không sao. Dù sao lúc này cũng không giống như kiếp trước xảy ra chuyện Mộc Giai Giai cứu cô ta, cô ta cũng không thiếu Giai Giai cái gì, nếu như cô ấy không muốn làm bạn cùng với mình, đó cũng chỉ là tổn thất của cô ấy mà thôi!
Trong mấy năm kế tiếp, cô ta không ngừng lợi dụng Long Dật để lôi kéo Lâm Tuyết, từ lúc mới bắt đầu là dùng ma túy, càng về sau lại muốn lợi dụng vật này ép Lâm Tuyết bán đứng thân thể mình. Mà mấy năm nay Lâm Tuyết đi theo Bách Hợp luyện võ công, sau khi cô biết Lâm Huân dụng tâm hiểm ác đã đối với cô ta hết sức phòng bị, tự nhiên không thể nào trúng chiêu nhưng cô cũng từ trong lời nói của Bách Hợp biết mình phải học cách chịu đựng vì vậy làm bộ mình trúng chiêu để mê muội Lâm Huân.
Đúng như dự đoán, mấy lần Lâm Huân thấy cô hốt hoảng tìm người mượn tiền, thấy mưu kế của mình được như ý, mắt thấy không đến vài năm nữa sẽ đến tận thế, chuyện cô ta phải làm còn rất nhiều, dù sao theo như cô ta quan sát thì Lâm Tuyết đã bị phá hủy vì vậy lực chú ý dĩ nhiên không còn đặt trên người cô nữa. Bảy năm sau, tận thế quả nhiên phủ xuống. Mà vào lúc này, Bách Hợp đã luyện được mười năm võ công, trừ việc Lâm Huân có không gian còn có chút kiêng kỵ thì dị năng hệ mộc của Lâm Huân đối với cô mà nói đã không có gì đáng lo ngại.
Bên ngoài một vùng đen nhánh, mặc dù lần đầu tiên Bách Hợp chờ đợi tận thế tới, nghĩ đến những Zombie chán ghét, mặt mũi dữ tợn trong nội dung câu chuyện, ngoại trừ số lượng nhiều một chút ra thì cũng không có các loại cương thi xuất quỷ nhập thần vì vậy cũng không hề sợ. Lâm Tuyết cũng từ chỗ Bách Hợp mà biết tin tức tận thế, mặc dù không biết vì sao mẹ lại biết những điều này nhưng cô vẫn an tĩnh ngồi bên cạnh Bách Hợp.
Dưới lầu đại trạch Lâm gia đã náo nhiệt, Lâm Kiến Á thấy những nhân vật có danh vọng, địa vị trong thành phố đều rất đầy đủ. Y mời những người này tới tham gia tiệc sinh nhật của kế nữ trên danh nghĩa của y, Lâm Tuyết. Rất nhiều đại nhân vật trong thành phố đều tới, một ít kẻ xấu ẩn nấp trong bóng tối. Trên người Lâm Tuyết mặc một bộ dạ phục phương Tây màu trắng, nắm tay Bách Hợp đi xuống lầu đưa tới sự chú ý của rất nhiều người dưới lầu. Mọi người cũng tò mò nhìn hai mẹ con gặp may mắn này, lúc thấy Lâm Tuyết thanh thuần xinh đẹp, trong mắt rất nhiều người lộ ra thần sắc cảm thấy hứng thú.
“Chị hãy tới đây, em giới thiệu mọi người với chị.” Lâm Huân bưng một ly rượu chát bị một đám người vây vào giữa, tựa như nữ vương trời sinh vậy, trên người tản ra một loại ánh sáng lành lạnh hấp dẫn người khác, trong nội dung câu chuyện hình dung cô ta như vậy nhưng theo quan sát của Bách Hợp chỉ thấy được một cô bé mới mười ba tuổi, bởi vì uống nước trong không gian kia nên mới trổ mã khá tốt, nhìn qua giống như thiếu nữ mười sáu, mười bảy vậy. Rõ ràng khuôn mặt còn có chút non nớt nhưng có thể hết lần này đến lần khác làm ra bộ dạng tựa như người năm mươi tuổi đã nhìn thấu sự đời, cảm giác không cân đối như vậy mà không biết tại sao những người này không có phát hiện ra. Thấy Lâm Huân bưng một ly rượu chát, trên người tỏa ra khí tức hiu quạnh, bên cạnh có một người đàn ông ẩn trong bóng tối phía trên, lúc ánh mắt đau lòng rơi xuống trên người cô ta, Bách Hợp suýt nữa không nhịn được, bật cười lên.
“Đây là bạn tốt của em, Giai Giai”. Lâm Huân đưa tay vuốt tóc, một động tác đơn giản nhưng ở cô ta làm ra thật giống như có sức hấp dẫn vô hạn vậy, quyến rũ tự nhiên, khiến cho người đàn ông đang ngồi trong bóng tối con ngươi sâu hơn một chút, ánh mắt lộ ra vài phần ngọn lửa dục vọng, giống như là đang nói: “Bé cưng của tôi, chớ ở khắp nơi phát ra kiêu ngạo cùng mị lực của em tới người khác, không thấy nhiều người như vậy đều đang nhìn em sao? Đáng ghét!”
Xem lại trí nhớ trong đầu, Bách Hợp cũng biết người đàn ông trước mắt này tuyệt đối chính là người có biệt hiệu Long Vương, người có thể thống lĩnh các tổ chức ngầm của toàn Hoa Hạ, thủ đoạn lớn vô hạn lại tuấn mỹ cùng cuồng ngạo, lãnh khốc, Long Dật. Có thể nói hai người chính là người chiến thắng cuối cùng trong tận thế, thành lập nên căn cứ lớn nhất trong cả nước, cùng xưng là nhất vương nhất hậu.
Mặc dù anh ta ngồi trong bóng tối nhưng nội công bây giờ của Bách Hợp có thể coi là thâm hậu, nhìn Long Dật một cái liền đem toàn bộ vẻ mặt của anh ta thu thập hết vào trong măt. Vì để tránh cho bị Long Dật phát hiện mình nhìn chăm chú, từ đó đưa tới sự chú ý của người khác, Bách Hợp chỉ nhìn một cái liền dời ánh mắt đi, ngược lại chuyển đến trên người được gọi là bạn thân nhất của Lâm Huân, Giai Giai.
Người tên Giai Giai này vốn họ Mộc, giờ cùng lớn lên với Lâm Huân. Hai người cảm tình cực tốt, mấu chốt là kiếp trước cô ấy chính là vì cứu Lâm Huân mà chết nên sau khi sống lại trở về, Lâm Huân hết sức chiếu cố người bạn duy nhất này, không chỉ cho cô ta uống nước suối trong không gian kia mà còn dạy cô ta rất nhiều cách thức để sống sót trong tận thế, biết chuyện giữa cô ta và Long Dật cùng với việc phải trả thù Lâm Kiến Á, mẹ kế của mình và cả Lâm Tuyết. Lâm Huân toàn bộ đều không nói dối Mộc Giai Giai. Nhà họ Mộc cũng khá là có thân phận, địa vị nên chính vì vậy mà sau khi Lâm Tuyết xui xẻo như vậy, trở thành bộ dạng đó cũng không thể không có công của cô ta.
Mà hôm nay Bách Hợp cũng đã sớm chuẩn bị xong. Cô lần này chuẩn bị dùng phù, không sợ thủ đoạn cũ mà chỉ cần có thể dùng cho giỏi. Giống như trong nội dung câu chuyện vậy, cô nhìn tận mắt Lâm Huân ra hiệu cho người bưng một ly rượu có thêm một loại rượu khác cho Lâm Tuyết. Đây là một loại rượu có thể làm cho không ai có thể nhúc nhích nhưng tất cả đều cảm nhận một cách rõ ràng hơn đến gấp mười lần. Chính vì vậy khi Lâm Tuyết bị làm nhục, mọi đau khổ cô bé đều cảm nhận thật rõ ràng, cuối cùng suýt nữa phát điên.
Lâm Huân cười lạnh để cho người đưa rượu cho Lâm Tuyết, lúc nhìn cô uống vào thì trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm. Mà ở một bên khác Long Dật đã nhìn bé cưng của mình đang hấp dẫn ánh mắt người khác, một khi thấy chuyện đạt thành thì cũng không chịu được nữa, thân hình cao lớn đứng dậy, ôm tiểu công chúa nhà họ Lâm vào trong ngực, kéo cô ta đi khiến cho mọi người ở lại có vô vàn ý nghĩ xa xôi.
Dù sao chuyện đã có Mộc Giai Giai để ý vì vậy Lâm Huân cũng không lo lắng. Cô ta vừa đi, lúc Bách Hợp đang muốn đi qua chỗ con gái thì lại thấy Mộc Giai Giai vung tay lên, tất cả mấy tên đàn ông vốn đang ngồi ở các nơi liền tràn tới bên này. Bách Hợp xoay người lại đi tới bên Mộc Giai Giai, lúc ụp lá bùa trong lòng bàn tay lên thân thể Mộc Giai Giai vỗ nhẹ, lá bùa lập tức đi vào bên trong thân thể Mộc Giai Giai, thân thể cô ta liền lập tức cứng lại.
Đối với những gã kia Bách Hợp cũng bắt chước làm giống như vậy, những tên này lập tứng liền cứng lại, Bách Hợp khẽ đọc mấy tiếng thần chú, những người này liền choáng váng chuyển hướng đi theo sau lưng Mộc Giai Giai. Cô chẳng qua là đem nhiệm vụ vốn có của những người này chuyển mục tiêu thành một người khác mà thôi, cũng đồng thời để cho Mộc Giai Giai thay thế Lâm Tuyết mà thôi. Nếu như Mộc Giai Gia đã dám làm chuyện thất đức như vậy thì đến khi bản thân nhận được báo ứng sẽ tỉnh ngộ. Dẫu sao cho dù mẹ con Lý Bách Hợp có lỗi với Lâm Huân nhưng cho tới giờ vẫn chưa từng đắc tội với cô ta, nếu cô ta muốn giả mạo nghĩa khí thì đương nhiên Bách Hợp không thể nào bỏ qua cho cô ta.
Khoác lấy cánh tay con gái lúc cơ thể cô bé đã có chút không thể không chế được, Bách Hợp liền dễ dàng đưa cô bé vào trong phòng. Vào lúc này Lâm Kiến Á đang bận trêu chọc mỹ nhân, không có chú ý tới sự biến mất của hai mẹ con mà khách khứa tới nhà họ Lâm chủ yếu mục đích là hai cha con Lâm Kiến Á cùng Lâm Huân vì vậy cũng không chú ý đến tình hình chỗ Bách Hợp.
Lúc đến cửa sau, Bách Hợp vỗ lên lưng Lâm Tuyết hai cái, lại dẫn nội lực từ lòng bàn tay ra, cho đến khi nhìn thấy Lâm Tuyết khạc ra một ngụm rượu lớn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ, con vừa làm sao vậy?” Thiếu nữ mới mười lăm tuổi dù có đơn thuần hơn nữa thì có thể vào lúc này theo bản năng Lâm Tuyết cũng nhận ra được một chút không thoải mái. Chuyện đã tới lúc này, Bách Hợp cũng không có dự định lừa cô bé vì vậy đem chuyện tối nay Lâm Huân bỏ thuốc cô bé để chuẩn bị cho người làm nhục cô cùng với tình hình những người kia vừa mới bị mình đuổi đi nói cho cô bé nghe. Lâm Tuyết ngẩn ngơ, thật lâu sợ rằng vẫn không thể tiếp nhận một sự thật như vậy.
Cô bé mặc dù ngày thường cũng hận Lâm Huân, đối với cô ta cũng có gây chút trở ngại nhỏ nhưng dù sau những điều kia ngoại trừ là việc những thiếu nữ có lục đục nho nhỏ với nhau ra thì cô bé cũng chưa từng dám làm qua những chuyện hại người chân chính. Cảm giác lạnh lẽo không thể tiếp nhận khiến cô tối sầm mặt, cả người cô đều ngây người.
Bách Hợp cho cô thời gian tiếp nhận chuyện này, thấy Lâm Tuyết đờ đẫn mới hỏi nhỏ: “Tiểu Tuyết, con cái gì cũng không cần hỏi nhưng bây giờ mẹ có thể cho con hai lựa chọn. Một là mẹ đảm bảo sẽ bảo vệ con, từ đây Lâm Huân không thể làm tổn thương đến con được, hơn nữa cô ta trù tính hại con, từ nay về sau mẹ sẽ trả lại cho cô ta gấp bội. Thứ hai chính là mẹ sẽ dạy cho con một số điều có lợi để cho sau này con có thể đối phó với Lâm Huân tốt hơn, cũng có thể nhả được ngụm ác khí này.”
Giống như trong tưởng tượng của Bách Hợp vậy, Lâm Tuyết không chút do dự liền gật đầu một cái: “Mẹ, con sẽ học tập”
Trong các loại võ học mà Bách Hợp biết, trừ Cửu Dương Chân Kinh cùng Cửu Âm Chân Kinh ra cũng chỉ có Đạo Đức Kinh cùng cổ thuật. Bây giờ còn cách tận thế rất nhiều năm nữa nhưng lúc này việc Lâm Tuyết học tập là không còn có thể trì hoãn. Bách Hợp suy nghĩ một chút, kiếm pháp của phái Nga Mi trước kia linh hoạt, kỳ ảo, nhẹ nhàng, là một loại võ công rất thích hợp cho nữ giới luyện tập. Còn như Cửu Dương Chân Kinh và Cửu Âm Chân Kinh, một người chưa bao giờ tiếp xúc qua võ công như Lâm Tuyết, cho dù mình có nhìn chằm chằm cô bé thì cũng có thể xảy ra chuyện rắc rối. Quan trọng hơn, Bách Hợp có dự cảm rằng hai loại võ công này không thể tùy tiện dạy cho người khác, vì vậy suy nghĩ một chút, cô vẫn dùng Cửu Dương Chân Kinh dung hợp với một ít tâm pháp của phái Nga Mi có thể miễn cưỡng nhớ được, tự chế ra một bộ dạy cho Lâm Tuyết.
Cũng không biết có phải bởi nguyên nhân võ công của mình không có cùng học cùng võ công của người ta hay không mà khiến cho lúc Bách Hợp nhớ lại võ công của phái Nga Mi phải cố hết sức. May mà căn nguyên võ học đều là giống nhau, cô chỉ cần hiểu một loại thì có thể biết rất nhiều loại khác. Cứ như vậy một mặt tự mình nhớ lại hơn nữa dung hợp với kinh nghiệm của mình, lấy nền tảng là cô đã luyện nhiều lần hai tuyệt thế nội công tâm pháp có thể sáng chế ra một loại võ công thích hợp với Lâm Tuyết.
Sáng sớm ngày thứ hai sau đó, Lâm Huân mặt đầy đắc ý trở lại. Cô ta hẳn không còn nhớ tới bạn tốt của mình Mộc Giai Giai, lúc này nhìn chằm chằm Lâm Tuyết chẳng qua là một đêm suy nghĩ quá nhiều chuyện mà không ngủ được, cho là cô đã gặp phải chuyện làm tổn thương, trong lòng lúc này mới đắc ý thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù không biết tại sao sáng sớm gọi điện thoại cho Giai Giai thấy cô ấy còn chưa trở về nhưng Lâm Huân đoán chừng là cô ấy có chuyện gì đó.
Bởi vì đã trải qua kiếp trước, theo suy đoán của Lâm Huân thì Mộc Giai Giai không thể nào xảy ra chuyện được. Chỉ cần mình không để cho cô ấy lại vì cứu mình mà chết thì cô ấy không thể nào lại gặp những tai vạ khác được. Vì vậy lúc Mộc Giai Giai hai ngày cũng không liên lạc với cô ta, Lâm Huân cũng chỉ cho là mình cùng người bạn này không còn thân thiết, sau khi trải qua tận thế, tính cách Lâm Huân lạnh lùng vô cùng, mặc dù mất đi một người bạn đáng tiếc nhưng cô ta là như vậy, người mất đi không phải sinh mạng của bản thân mình thì cô ta cũng không sao. Dù sao lúc này cũng không giống như kiếp trước xảy ra chuyện Mộc Giai Giai cứu cô ta, cô ta cũng không thiếu Giai Giai cái gì, nếu như cô ấy không muốn làm bạn cùng với mình, đó cũng chỉ là tổn thất của cô ấy mà thôi!
Trong mấy năm kế tiếp, cô ta không ngừng lợi dụng Long Dật để lôi kéo Lâm Tuyết, từ lúc mới bắt đầu là dùng ma túy, càng về sau lại muốn lợi dụng vật này ép Lâm Tuyết bán đứng thân thể mình. Mà mấy năm nay Lâm Tuyết đi theo Bách Hợp luyện võ công, sau khi cô biết Lâm Huân dụng tâm hiểm ác đã đối với cô ta hết sức phòng bị, tự nhiên không thể nào trúng chiêu nhưng cô cũng từ trong lời nói của Bách Hợp biết mình phải học cách chịu đựng vì vậy làm bộ mình trúng chiêu để mê muội Lâm Huân.
Đúng như dự đoán, mấy lần Lâm Huân thấy cô hốt hoảng tìm người mượn tiền, thấy mưu kế của mình được như ý, mắt thấy không đến vài năm nữa sẽ đến tận thế, chuyện cô ta phải làm còn rất nhiều, dù sao theo như cô ta quan sát thì Lâm Tuyết đã bị phá hủy vì vậy lực chú ý dĩ nhiên không còn đặt trên người cô nữa. Bảy năm sau, tận thế quả nhiên phủ xuống. Mà vào lúc này, Bách Hợp đã luyện được mười năm võ công, trừ việc Lâm Huân có không gian còn có chút kiêng kỵ thì dị năng hệ mộc của Lâm Huân đối với cô mà nói đã không có gì đáng lo ngại.
Bên ngoài một vùng đen nhánh, mặc dù lần đầu tiên Bách Hợp chờ đợi tận thế tới, nghĩ đến những Zombie chán ghét, mặt mũi dữ tợn trong nội dung câu chuyện, ngoại trừ số lượng nhiều một chút ra thì cũng không có các loại cương thi xuất quỷ nhập thần vì vậy cũng không hề sợ. Lâm Tuyết cũng từ chỗ Bách Hợp mà biết tin tức tận thế, mặc dù không biết vì sao mẹ lại biết những điều này nhưng cô vẫn an tĩnh ngồi bên cạnh Bách Hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.