Chương 706: Tình đầu gặp nhau quá sớm – 9
Hoàn Nhĩ WR
21/07/2018
Lúc Bách Hợp trả lời không đi chơi tiếp thì hai vị phụ huynh kia nhẹ nhàng thở ra, Trần Lạc Lạc cũng không có miễn cưỡng, mỗi người chia tay đi hai ngã, Bách Hợp về ký túc xá cầm sách đọc, lại luyện mấy động tác
đơn giản của Tinh thần luyện thể thuật rồi tắm rửa lên giường nằm, Trần
Lạc lạc và hai người kia thật muộn mới trở về, về đến nơi Dương Lỵ còn
hát nho nhỏ trong miệng, hiển nhiên tối hôm nay khiến cho cô vô cùng vui vẻ, Dương Lỵ và Tiểu Thiên còn đang quay quanh Trần Lạc Lạc líu ra ríu
rít cười nói, chắc do hành vi hào phóng mời khách hôm nay của Trần Lạc
Lạc đã thu được trái tim của hai bạn cùng phòng rồi, sau ngày hôm nay
Bách Hợp rõ ràng cảm giác được mình bắt đầu bị ba người này bài xích.
Trong ba người bởi vì Trần Lạc Lạc trọng sinh qua cho nên tâm cơ tương đối sâu, tuy cô ta không biết sao không thích Bách Hợp, nhưng lại cố nén ra vẻ bình thường không nói ra, mà Dương Lỵ Vu và Tiểu Thiên vẫn còn nhỏ tuổi có chuyện gì đều biểu hiện trên mặt, ngày đó chắc hẳn cha mẹ các cô đã dạy dỗ không thể như Bách Hợp yêu sớm, nhà nghèo khó lại không cố gắng học tập, không được giao du với cô, các cô khi nói chuyện vui vẻ cũng không gọi đến tên Bách Hợp, lúc ăn cơm cũng là bộ dáng ba cô cùng nắm tay nhau đi, hành động như vậy nếu như là nguyên chủ Tả Bách Hợp chắc sẽ khó chịu sợ hãi, nhưng Bách Hợp không phải cô gái mới 17, 18 tuổi, cho nên những hành động của các cô ấy cũng không ảnh hưởng gì đến cô.
Sau khi đại học chính thức khai giảng, trước cần phải huấn luyện quân sự một thời gian ngắn, trong ký túc xá cha mẹ của hai cô gái kia cũng không nỡ để con gái cách xa mình như vậy, bởi vậy dự tính đợi qua đợt huấn luyện này xong mới rời đi. Mấy ngày này huấn luyện quân sự thống khổ không chịu nổi, mặt trời vừa lớn vừa nắng, mấy ngày mấy cô gái bị phơi nắng đến đầu váng mắt hoa, trở về ký túc xá liền kêu khổ thấu trời, Dương Lỵ Vu Tiểu Thiên nhiều lần khóc trở về, huấn luyện quân sự vừa xong thì hai cô gái đều đen xì, buổi tối lúc tắm rửa thay quần áo, Tiểu Thiên cởi áo khoác ra nhìn thấy trên cổ mình đen thì không nhịn được lại khóc lên, rồi cầm lấy điện thoại gọi cho cha mẹ mình.
“Lạc Lạc, Tả Bách Hợp,vì sao hai bạn vẫn trắng như vậy?” Dương Lỵ ngồi trước bàn cầm tấm gương soi gương mặt mình, nhìn thấy mình phơi nắng bị đen thui, khó chịu nằm úp sắp lên mặt bàn, tuy không có khóc ra tiếng như Vu Tiểu Thiên, thế nhưng lúc nói chuyện cũng có chút nghẹn ngào, trong ký túc xá Trần Lạc Lạc và Bách Hợp phơi nắng cũng không có đen mấy, Trần Lạc Lạc do mỗi ngày sáng sớm rời giường đều bôi kem chống nắng, bởi vậy làn da bị phơi nắng cũng không nghiêm trọng lắm, lúc này trên mặt cô còn đắp mặt nạ. Mà Bách Hợp không biết là do làn da trắng trời sinh hay là do Bách Hợp thuộc tính thân thể ảnh hưởng, phơi nắng một thời gian cô không có bôi kem chống nắng hay đắp mặt nạ, ngoại trừ mỗi ngày đổ một lượng mồ hôi lớn, sau khi tắm rửa thay quần áo xong thoạt nhìn làn da vẫn trắng nõn như trước.
“Lỵ Lỵ, mình có mặt nạ, các bạn có dùng không?” Trần Lạc Lạc nghe lời Dương Lỵ nói, đứng dậy đến tủ đồ của mình lấy ra mấy cái mặt nạ: “Lúc trước xuất ngoại mua một số mặt nạ dưỡng trắng, hiệu quả rất tốt.”
Nghe được hai chữ xuất ngoại thì trên mặt Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên đều phát sáng lộ ra thèm muốn, hai người bọn họ xuất thân bình thường, đến thủ đô học tập đối với các cô mà nói coi như là đi xa rồi, bởi vậy khai giảng lâu rồi mà cha mẹ đều không có yên lòng, lúc này còn chưa có về quê càng đừng nói là xuất ngoại, lại nghe Trần Lạc Lạc nói là mặt nạ dưỡng trắng, các cô gái đều thích xinh đẹp nên cũng có chút động lòng, tới đến lấy.
“Lạc Lạc, cha mẹ mình nói cám ơn cậu thời gian vừa rồi chiếu cố mình, nói muốn mời cậu và Lỵ Lỵ ăn cơm, chúng ta đắp mặt nạ xong cùng đi nhé.” Lúc này Tiểu Thiên lấy mặt nạ ra, cẩn thận đắp mặt nạ lên mặt xong mới nói một câu.
Trần Lạc Lạc không kìm chế được liếc nhìn Bách Hợp, kiếp này cô trọng sinh chủ yếu là muốn báo thù, Bách Hợp đối với việc báo thù của cô không có trợ giúp cũng không cần lôi kéo,nhưng mọi người đã ở cùng phòng sau này còn chung sống 4 năm với nhau, nếu chỉ là việc thuận tay, cô cũng không làm mất lòng người khác, huống chi việc mà chỉ cần có tiền là giải quyết được nên đối với Trần Lạc Lạc mà nói đó cũng không phải việc gì khó, cô nghĩ nghĩ: “Bách Hợp cũng cùng đi chứ, mình mời khách!”
Gần đây trong ký túc xá Dương Lỵ, Vu Tiểu Thiên cô lập Bách Hợp, đương nhiên hai người kéo Trần Lạc Lạc về phe của mình, lúc này nghe tới muốn mời Trần Lạc Lạc ăn cơm thế mà cô ấy còn muốn mời Bách Hợp đi cùng, sắc mặt Vu Tiểu Thiên đen lại, cô gái 18 tuổi không biết che dấu tâm tình, do dự một chút, hồi lâu về sau mới hơi không cam lòng mà nói: “Vậy Tả Bách Hợp cũng cùng đi chứ, ba mẹ mình nói là muốn cám ơn Trần Lạc Lạc và Bách Hợp đã chiếu cố cho mình.”
Cảm giác giống như mời Bách Hợp cùng đi ăn cơm thì mình sẽ bị thiệt không bằng, trong, trong lòng Vu Tiểu Thiên không mấy thoải mái, nhưng bởi vì Trần Lạc Lạc đã mở miệng, trong mấy ngày này cô đã chiếm không ít tiện nghi của Trần Lạc Lạc, gia đình Trần Lạc Lạc giàu có một số đồ mua từ nước ngoài không chút do dự chia sẽ với cô, tặng cho cô và Dương Lỵ váy, nước hoa… Vu Tiểu Thiên vô cùng yêu thích, còn có một chút mỹ phẫm dưỡng da, nên hai cô gái nhỏ không cưỡng lại nổi mị lực như vậy, quan hệ của hai cô tốt lên rất nhanh cho dù có tiêu tiền mời Trần Lạc Lạc ăn cơm thì Vu Tiểu Thiên cũng cảm thấy cam tâm tình nguyện. Về phần Bách Hợp, bởi vì nguyên nhân xuất thân chênh lệch gần đây cô luôn ở bên ngoài tìm việc làm thêm, tiền trong tay cũng không còn nhiều, cũng không có nước hoa hay mỹ phẩm nước ngoài nào tặng cho các cô gái vui vẻ, vô duyên vô cớ mời ăn cơm nên trong lòng Vu Tiểu Thiên không cam tâm.
Bách Hợp còn chưa kịp trả lời, điện thoại trong ký túc xá vang lên, sau khi Dương Lỵ nhắc máy liếc nhìn Bách Hợp một cái: “Tả Bách Hợp, tìm bạn đấy.”
Điện thoại là từ quán trà sữa gần đây gọi tới, Bách Hợp gửi hồ sơ qua mạng cho tiệm này, chuẩn bị xin làm thêm, thông báo Bách Hợp 1 tiếng sau đến phỏng vấn, Bách Hợp dập máy, nhìn qua thấy Vu Tiểu Thiên đang bỉu môi: “Các bạn đi đi, mình không đi được, mình phải đi phỏng vấn rồi.”
Thần sắc Vu Tiểu Thiên lúc này mới hòa hoãn chút ít, Trần Lạc Lạc cũng không nhiều lời dù sao cô cũng đã ý tốt mời Bách Hợp rồi, về phần Bách Hợp có tiếp nhận hay không chỉ cần cô có làm coi như xong, muốn ân cần hơn nữa, đối với xuất thân như Bách Hợp thì không đáng.
Các cô gái trong ký túc xá ăn mặc sửa soạn cả buổi, Trần Lạc Lạc trang điểm nhàn nhạt cho hai cô, Bách Hợp tắm rửa thay đổi quần áo, cùng ba người kia ra khỏi phòng. Hai người Vu Tiểu Thiên vây quanh Trần Lạc Lạc líu ra ríu rít nói chuyện, một mình Bách Hợp đi ở một bên, lúc sắp ra tới cổng trường đại học, một chiếc xe LandRover nhanh như chớp bay thẳng đến cổng trường, lái rất nhanh, người đi ra ngoài cổng trường phần lớn đều cuống quýt né tránh, tốc độ xe rất nhanh lúc xe ‘két’ một tiếng dừng lại trước phòng bảo vệ, Dương Lỵ mặc váy đều bị gió thổi bay lên.
“Thật hung hăng càn quấy!” Dương Lỵ nói thầm một câu cha mẹ Vu Tiểu Thiên lúc này đang đợi ngoài cổng trường, nhìn thấy mấy người trong ký túc xá đi ra liền tiến lên đón, mẹ của Dương Lỵ nghe được lời con gái yêu thương thay cô sửa sang tóc, nhìn thoáng qua xe không có lên tiếng, Trần Lạc Lạc nhìn thoáng qua: “Đây là bảng số xe đăng ký của quân đội.” Trong các cô thì xuất thân của Trần Lạc Lạc xem như cao, bảng số xe là dải số liên tục làm cho Trần Lạc Lạc cảm giác thấy người đi xe này xuất thân không tầm thường, bởi vì dám ở một nơi như trường đại học Đệ Nhất chạy xe nhanh như vậy. Bách Hợp cũng né tránh sang một bên, chiếc xe kia dừng lại, người trong phòng bảo vệ đang muốn hạ cây chắn xe xuống, chiếc xe kia cũng không chạy tiếp về phía trước, ngược lại bỗng nhiên lúc đó hạ cửa kính xuống, người lái xe nhìn thoáng qua quyết đoán đem xe quay đầu lại, dừng sát lề đường, phía cửa tài xế mở ra, một thanh niên mặc trang phục quân nhân, dưới chân là đôi giày bốt cổ cao rồi cứ thế chạy tới phía này.
“Vợ yêu!”
Thân thể Bách Hợp cứng đờ, giả vờ không nghe thấy tiếp tục bước nhanh về phía trước, Phong Ninh cả năm rồi không có liên hệ sao giờ lại ở chỗ này. Người phía sau nhìn thấy cô muốn bỏ chạy cũng nhanh chóng đuổi theo, chân cậu dài chạy nhanh chỉ vài bước đã đuổi kịp Bách Hợp, nghe được tiếng bước chân cùng tiếng gọi ầm ĩ, Trần Lạc Lạc và nhóm người đều quay đầu lại nhìn, còn chưa kịp phản ứng liền nhìn thấy Bách Hợp bị người thanh niên trên xe Jeep vừa chạy xuống ôm chằm vào trong ngực, nhấc cả người cô bay lên không trung, chàng trai ôm cô xoay vài vòng, trong miệng không ngừng gọi ‘Vợ yêu, vợ yêu’.
“Thả em xuống.” Từ cuối kỳ năm hai cấp 3 tới giờ đã vẻn vẹn hơn một năm rồi, trong một năm này Bách Hợp chưa liên hệ với Phong Ninh qua, trong thâm tâm cô cho rằng cô và Phong Ninh đã chia tay rồi, tuy đã nói với nhóm người Trần Lạc Lạc là mình có bạn trai rồi cốt yếu muốn ngăn cản người khác theo đuổi phiền phức cho mình, không nghĩ tới sau một năm Phong Ninh lại xuất hiện, Bách Hợp bị cậu ôm chặt lấy, mặt vùi trong ngực cậu, trên người cậu mang theo khí tức dung hợp giữa mùi mồ hôi và ánh mặt trời, cổ khí tức này theo cái ôm của Phong Ninh rót vào trong hô hấp của cô, lực đạo so với một năm trước càng mạnh hơn, cách quần áo có thể cảm giác được cơ bắp cuồn cuộn trong lồng ngực.
Phong Ninh không muốn buông cô ra, nhưng nhìn thấy mặt cô đỏ lên lưu luyến không nỡ thả cô xuống, chặt chẽ nắm lấy tay cô kéo vào trong ngực, đã hơn một năm cậu đã cao lớn hơn cũng khỏe mạnh và đen hơn nhiều, Bách Hợp chỉ cao tới vai cậu, tóc cắt đầu đinh, giữa lông mày không còn nhìn thấy nét ngây thơ của một năm trước, nhưng cái khí thế ngang tàn ương ngạnh vẫn còn, một đôi mày rậm lộ ra thần thái phấn khởi lúc này đang nhếch miệng nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, nhìn một hồi lại nở nụ cười si ngốc.
Mười ngón tay Bách Hợp bị cậu siết chặt lấy, vùng vẫy vài cái đều không rút ra được, đã hẹn xong thời gian phỏng vấn với tiện trà sữa, lúc người ta gọi điện thoại tới đã sắp đến thời gian hẹn, sửa soạn đi ra ngoài mất ít thời gian nữa, Bách Hợp tính toán thỏa đáng nếu chuẩn bị xong đi tới đó sẽ sớm khoảng 15 phút, nhưng lúc này gặp được Phong Ninh thì trong lòng có dự cảm Phong Ninh nhất định sẽ không chịu để cô bỏ đi đâu.
Trong ba người bởi vì Trần Lạc Lạc trọng sinh qua cho nên tâm cơ tương đối sâu, tuy cô ta không biết sao không thích Bách Hợp, nhưng lại cố nén ra vẻ bình thường không nói ra, mà Dương Lỵ Vu và Tiểu Thiên vẫn còn nhỏ tuổi có chuyện gì đều biểu hiện trên mặt, ngày đó chắc hẳn cha mẹ các cô đã dạy dỗ không thể như Bách Hợp yêu sớm, nhà nghèo khó lại không cố gắng học tập, không được giao du với cô, các cô khi nói chuyện vui vẻ cũng không gọi đến tên Bách Hợp, lúc ăn cơm cũng là bộ dáng ba cô cùng nắm tay nhau đi, hành động như vậy nếu như là nguyên chủ Tả Bách Hợp chắc sẽ khó chịu sợ hãi, nhưng Bách Hợp không phải cô gái mới 17, 18 tuổi, cho nên những hành động của các cô ấy cũng không ảnh hưởng gì đến cô.
Sau khi đại học chính thức khai giảng, trước cần phải huấn luyện quân sự một thời gian ngắn, trong ký túc xá cha mẹ của hai cô gái kia cũng không nỡ để con gái cách xa mình như vậy, bởi vậy dự tính đợi qua đợt huấn luyện này xong mới rời đi. Mấy ngày này huấn luyện quân sự thống khổ không chịu nổi, mặt trời vừa lớn vừa nắng, mấy ngày mấy cô gái bị phơi nắng đến đầu váng mắt hoa, trở về ký túc xá liền kêu khổ thấu trời, Dương Lỵ Vu Tiểu Thiên nhiều lần khóc trở về, huấn luyện quân sự vừa xong thì hai cô gái đều đen xì, buổi tối lúc tắm rửa thay quần áo, Tiểu Thiên cởi áo khoác ra nhìn thấy trên cổ mình đen thì không nhịn được lại khóc lên, rồi cầm lấy điện thoại gọi cho cha mẹ mình.
“Lạc Lạc, Tả Bách Hợp,vì sao hai bạn vẫn trắng như vậy?” Dương Lỵ ngồi trước bàn cầm tấm gương soi gương mặt mình, nhìn thấy mình phơi nắng bị đen thui, khó chịu nằm úp sắp lên mặt bàn, tuy không có khóc ra tiếng như Vu Tiểu Thiên, thế nhưng lúc nói chuyện cũng có chút nghẹn ngào, trong ký túc xá Trần Lạc Lạc và Bách Hợp phơi nắng cũng không có đen mấy, Trần Lạc Lạc do mỗi ngày sáng sớm rời giường đều bôi kem chống nắng, bởi vậy làn da bị phơi nắng cũng không nghiêm trọng lắm, lúc này trên mặt cô còn đắp mặt nạ. Mà Bách Hợp không biết là do làn da trắng trời sinh hay là do Bách Hợp thuộc tính thân thể ảnh hưởng, phơi nắng một thời gian cô không có bôi kem chống nắng hay đắp mặt nạ, ngoại trừ mỗi ngày đổ một lượng mồ hôi lớn, sau khi tắm rửa thay quần áo xong thoạt nhìn làn da vẫn trắng nõn như trước.
“Lỵ Lỵ, mình có mặt nạ, các bạn có dùng không?” Trần Lạc Lạc nghe lời Dương Lỵ nói, đứng dậy đến tủ đồ của mình lấy ra mấy cái mặt nạ: “Lúc trước xuất ngoại mua một số mặt nạ dưỡng trắng, hiệu quả rất tốt.”
Nghe được hai chữ xuất ngoại thì trên mặt Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên đều phát sáng lộ ra thèm muốn, hai người bọn họ xuất thân bình thường, đến thủ đô học tập đối với các cô mà nói coi như là đi xa rồi, bởi vậy khai giảng lâu rồi mà cha mẹ đều không có yên lòng, lúc này còn chưa có về quê càng đừng nói là xuất ngoại, lại nghe Trần Lạc Lạc nói là mặt nạ dưỡng trắng, các cô gái đều thích xinh đẹp nên cũng có chút động lòng, tới đến lấy.
“Lạc Lạc, cha mẹ mình nói cám ơn cậu thời gian vừa rồi chiếu cố mình, nói muốn mời cậu và Lỵ Lỵ ăn cơm, chúng ta đắp mặt nạ xong cùng đi nhé.” Lúc này Tiểu Thiên lấy mặt nạ ra, cẩn thận đắp mặt nạ lên mặt xong mới nói một câu.
Trần Lạc Lạc không kìm chế được liếc nhìn Bách Hợp, kiếp này cô trọng sinh chủ yếu là muốn báo thù, Bách Hợp đối với việc báo thù của cô không có trợ giúp cũng không cần lôi kéo,nhưng mọi người đã ở cùng phòng sau này còn chung sống 4 năm với nhau, nếu chỉ là việc thuận tay, cô cũng không làm mất lòng người khác, huống chi việc mà chỉ cần có tiền là giải quyết được nên đối với Trần Lạc Lạc mà nói đó cũng không phải việc gì khó, cô nghĩ nghĩ: “Bách Hợp cũng cùng đi chứ, mình mời khách!”
Gần đây trong ký túc xá Dương Lỵ, Vu Tiểu Thiên cô lập Bách Hợp, đương nhiên hai người kéo Trần Lạc Lạc về phe của mình, lúc này nghe tới muốn mời Trần Lạc Lạc ăn cơm thế mà cô ấy còn muốn mời Bách Hợp đi cùng, sắc mặt Vu Tiểu Thiên đen lại, cô gái 18 tuổi không biết che dấu tâm tình, do dự một chút, hồi lâu về sau mới hơi không cam lòng mà nói: “Vậy Tả Bách Hợp cũng cùng đi chứ, ba mẹ mình nói là muốn cám ơn Trần Lạc Lạc và Bách Hợp đã chiếu cố cho mình.”
Cảm giác giống như mời Bách Hợp cùng đi ăn cơm thì mình sẽ bị thiệt không bằng, trong, trong lòng Vu Tiểu Thiên không mấy thoải mái, nhưng bởi vì Trần Lạc Lạc đã mở miệng, trong mấy ngày này cô đã chiếm không ít tiện nghi của Trần Lạc Lạc, gia đình Trần Lạc Lạc giàu có một số đồ mua từ nước ngoài không chút do dự chia sẽ với cô, tặng cho cô và Dương Lỵ váy, nước hoa… Vu Tiểu Thiên vô cùng yêu thích, còn có một chút mỹ phẫm dưỡng da, nên hai cô gái nhỏ không cưỡng lại nổi mị lực như vậy, quan hệ của hai cô tốt lên rất nhanh cho dù có tiêu tiền mời Trần Lạc Lạc ăn cơm thì Vu Tiểu Thiên cũng cảm thấy cam tâm tình nguyện. Về phần Bách Hợp, bởi vì nguyên nhân xuất thân chênh lệch gần đây cô luôn ở bên ngoài tìm việc làm thêm, tiền trong tay cũng không còn nhiều, cũng không có nước hoa hay mỹ phẩm nước ngoài nào tặng cho các cô gái vui vẻ, vô duyên vô cớ mời ăn cơm nên trong lòng Vu Tiểu Thiên không cam tâm.
Bách Hợp còn chưa kịp trả lời, điện thoại trong ký túc xá vang lên, sau khi Dương Lỵ nhắc máy liếc nhìn Bách Hợp một cái: “Tả Bách Hợp, tìm bạn đấy.”
Điện thoại là từ quán trà sữa gần đây gọi tới, Bách Hợp gửi hồ sơ qua mạng cho tiệm này, chuẩn bị xin làm thêm, thông báo Bách Hợp 1 tiếng sau đến phỏng vấn, Bách Hợp dập máy, nhìn qua thấy Vu Tiểu Thiên đang bỉu môi: “Các bạn đi đi, mình không đi được, mình phải đi phỏng vấn rồi.”
Thần sắc Vu Tiểu Thiên lúc này mới hòa hoãn chút ít, Trần Lạc Lạc cũng không nhiều lời dù sao cô cũng đã ý tốt mời Bách Hợp rồi, về phần Bách Hợp có tiếp nhận hay không chỉ cần cô có làm coi như xong, muốn ân cần hơn nữa, đối với xuất thân như Bách Hợp thì không đáng.
Các cô gái trong ký túc xá ăn mặc sửa soạn cả buổi, Trần Lạc Lạc trang điểm nhàn nhạt cho hai cô, Bách Hợp tắm rửa thay đổi quần áo, cùng ba người kia ra khỏi phòng. Hai người Vu Tiểu Thiên vây quanh Trần Lạc Lạc líu ra ríu rít nói chuyện, một mình Bách Hợp đi ở một bên, lúc sắp ra tới cổng trường đại học, một chiếc xe LandRover nhanh như chớp bay thẳng đến cổng trường, lái rất nhanh, người đi ra ngoài cổng trường phần lớn đều cuống quýt né tránh, tốc độ xe rất nhanh lúc xe ‘két’ một tiếng dừng lại trước phòng bảo vệ, Dương Lỵ mặc váy đều bị gió thổi bay lên.
“Thật hung hăng càn quấy!” Dương Lỵ nói thầm một câu cha mẹ Vu Tiểu Thiên lúc này đang đợi ngoài cổng trường, nhìn thấy mấy người trong ký túc xá đi ra liền tiến lên đón, mẹ của Dương Lỵ nghe được lời con gái yêu thương thay cô sửa sang tóc, nhìn thoáng qua xe không có lên tiếng, Trần Lạc Lạc nhìn thoáng qua: “Đây là bảng số xe đăng ký của quân đội.” Trong các cô thì xuất thân của Trần Lạc Lạc xem như cao, bảng số xe là dải số liên tục làm cho Trần Lạc Lạc cảm giác thấy người đi xe này xuất thân không tầm thường, bởi vì dám ở một nơi như trường đại học Đệ Nhất chạy xe nhanh như vậy. Bách Hợp cũng né tránh sang một bên, chiếc xe kia dừng lại, người trong phòng bảo vệ đang muốn hạ cây chắn xe xuống, chiếc xe kia cũng không chạy tiếp về phía trước, ngược lại bỗng nhiên lúc đó hạ cửa kính xuống, người lái xe nhìn thoáng qua quyết đoán đem xe quay đầu lại, dừng sát lề đường, phía cửa tài xế mở ra, một thanh niên mặc trang phục quân nhân, dưới chân là đôi giày bốt cổ cao rồi cứ thế chạy tới phía này.
“Vợ yêu!”
Thân thể Bách Hợp cứng đờ, giả vờ không nghe thấy tiếp tục bước nhanh về phía trước, Phong Ninh cả năm rồi không có liên hệ sao giờ lại ở chỗ này. Người phía sau nhìn thấy cô muốn bỏ chạy cũng nhanh chóng đuổi theo, chân cậu dài chạy nhanh chỉ vài bước đã đuổi kịp Bách Hợp, nghe được tiếng bước chân cùng tiếng gọi ầm ĩ, Trần Lạc Lạc và nhóm người đều quay đầu lại nhìn, còn chưa kịp phản ứng liền nhìn thấy Bách Hợp bị người thanh niên trên xe Jeep vừa chạy xuống ôm chằm vào trong ngực, nhấc cả người cô bay lên không trung, chàng trai ôm cô xoay vài vòng, trong miệng không ngừng gọi ‘Vợ yêu, vợ yêu’.
“Thả em xuống.” Từ cuối kỳ năm hai cấp 3 tới giờ đã vẻn vẹn hơn một năm rồi, trong một năm này Bách Hợp chưa liên hệ với Phong Ninh qua, trong thâm tâm cô cho rằng cô và Phong Ninh đã chia tay rồi, tuy đã nói với nhóm người Trần Lạc Lạc là mình có bạn trai rồi cốt yếu muốn ngăn cản người khác theo đuổi phiền phức cho mình, không nghĩ tới sau một năm Phong Ninh lại xuất hiện, Bách Hợp bị cậu ôm chặt lấy, mặt vùi trong ngực cậu, trên người cậu mang theo khí tức dung hợp giữa mùi mồ hôi và ánh mặt trời, cổ khí tức này theo cái ôm của Phong Ninh rót vào trong hô hấp của cô, lực đạo so với một năm trước càng mạnh hơn, cách quần áo có thể cảm giác được cơ bắp cuồn cuộn trong lồng ngực.
Phong Ninh không muốn buông cô ra, nhưng nhìn thấy mặt cô đỏ lên lưu luyến không nỡ thả cô xuống, chặt chẽ nắm lấy tay cô kéo vào trong ngực, đã hơn một năm cậu đã cao lớn hơn cũng khỏe mạnh và đen hơn nhiều, Bách Hợp chỉ cao tới vai cậu, tóc cắt đầu đinh, giữa lông mày không còn nhìn thấy nét ngây thơ của một năm trước, nhưng cái khí thế ngang tàn ương ngạnh vẫn còn, một đôi mày rậm lộ ra thần thái phấn khởi lúc này đang nhếch miệng nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, nhìn một hồi lại nở nụ cười si ngốc.
Mười ngón tay Bách Hợp bị cậu siết chặt lấy, vùng vẫy vài cái đều không rút ra được, đã hẹn xong thời gian phỏng vấn với tiện trà sữa, lúc người ta gọi điện thoại tới đã sắp đến thời gian hẹn, sửa soạn đi ra ngoài mất ít thời gian nữa, Bách Hợp tính toán thỏa đáng nếu chuẩn bị xong đi tới đó sẽ sớm khoảng 15 phút, nhưng lúc này gặp được Phong Ninh thì trong lòng có dự cảm Phong Ninh nhất định sẽ không chịu để cô bỏ đi đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.