Chương 802: Tình yêu anh em giả 15
Hoàn Nhĩ WR
29/07/2019
Người như mẹ Vệ sao có thể nhìn thấu được tính toán của Chu Minh Ngâm,
bà chỉ nghe những điều quan trọng mà bản thân muốn nghe, Chu Minh Ngâm
đã nói, nếu Bách Hợp không ly hôn với cậu ta thì mảnh đất này vẫn thuộc về bà, viện dưỡng lão tiếp tục được xây, những người thất vọng chuyển
đi sẽ vui vẻ trở về vào một ngày nào đó, bà xin Chu Minh Ngâm cho bà
thời gian một ngày, nhờ cậu ta tìm xe đưa mình xuống núi.
Hai ngày nay Bách Hợp vì chuyện khoản vay mà bận tối mày tối mặt, mấy ngày trước Vệ Thụy vì khí hậu thay đổi phải nhập viện lại, ở thời điểm quan trọng như hiện giờ, Vệ Thụy ngã bệnh không thể nghi ngờ là họa vô đơn chi với Bách Hợp, vất vả để em trai khỏe lên xuất viện thì nhận được điện thoại của lễ tân thẩm mỹ viện, nói mẹ Vệ đến tìm, ánh mắt Bách Hợp lập tức nghiêm túc.
Gần đây nhà họ Chu giành được mảnh đất viện dưỡng lão qua buổi đấu giá, đến hôm nay đã truyền khắp thành phố, tiếp xúc với một người làm ăn như Chu Minh Ngâm, mẹ Vệ bị gặm đến xương cũng không còn nằm trong dự đoán của Bách Hợp, kết quả như hôm nay cô đã sớm đoán được, tiền mẹ Vệ nợ Bách Hợp sẽ không trả thay bà, hơn nữa tạm thời cô cũng không có khả năng đó, mặc dù để nhân viên dẫn mẹ Vệ vào nhưng Bách Hợp không có ý giữ thể diện cho mẹ vệ, khi mẹ Vệ đi vào cô vẫn ngồi kiểm kê tài sản trong phòng làm việc.
Mấy tháng không thấy, mẹ Vệ giống như già hơn mười tuổi, đôi môi nứt khô, bà vào phòng làm việc, rụt rè nhìn Bách Hợp, dáng vẻ muốn nói chuyện với cô nhưng lại không dám. Bà đứng cạnh tường tay chân để sát người, nhân viên dẫn bà đến thấy tình hình có gì đó không đúng, rất có ánh mắt rời khỏi. Mẹ Vệ đứng một lúc lâu, lại giống như không cảm giác được sự lạnh nhạt của Bách Hợp, thấy Bách Hợp không để ý tới bà thì nhỏ nhẹ nói:
” Mảnh đất trên núi bị Minh Ngâm thu về. Cậu ấy nói nếu như con đồng ý trở về nhà họ Chu, cậu ấy đồng ý đưa mảnh đất đó cho mẹ xây viện dưỡng lão, cũng đồng ý chi tiền xây dựng.” Một khi đã mở đầu, lá gan của mẹ Vệ dần dần lớn lên: “Những người già đều đã chuyển đi. Hiện nay bơ vơ không nơi nương tựa, phải tranh thủ thời gian chuẩn bị tốt rồi đón bọn họ trở lại, đây là một chuyện mọi người đều có lợi, phật gia hữu vân, kiếp này làm chuyện tốt thì kiếp sau sẽ kết quả, làm chuyện tốt tam sanh thạch thượng cũng có khắc dấu, kiếp sau sẽ báo ơn…”
Nghe bà lải nhải thao thao bất tuyệt. Trong lòng Bách Hợp dâng lên sự tức giận, cô nhịn không được, đưa tay đập bàn ‘rầm’, mẹ Vệ đang nói chuyện, đột ngột ngừng lại, bà sợ hãi nhìn Bách Hợp, há miệng, nói không ra lời.
“Bà nói đủ chưa?” Hít thở sâu một hơi, Bách Hợp đẩy ghế, dựa lưng vào ghế, lạnh lùng nhìn mẹ Vệ : ” Quan hệ giữa tôi và Chu Minh Ngâm bà không cần quan tâm, tuổi bà không nhỏ, có thể đừng làm những việc mơ mộng không thực tế kia không? Một mình bà có thể cứu được bao nhiêu người? Bà có thấy dáng vẻ người bên cạnh bà sống như thế nào hay không? Bà là người có con trai con gái, thay vì suy nghĩ những thứ hư vô mờ mịt của kiếp sau, tại sao bà không muốn sống tốt ở đời này trước? Bà chăm sóc Tiểu Thụy, chăm sóc tôi, không được sao?”
Vào hiện tại, sự kiên nhẫn của Bách Hợp đối với mẹ Vệ đã đến cực hạn. Nhưng cô vẫn muốn cho mẹ Vệ thêm một cơ hội cuối cùng. Nếu bây giờ mẹ Vệ không nghe thì đừng trách lòng dạ cô độc ác.
Mẹ Vệ nghe cô nói như vậy, khó hiểu nhìn cô một cái:
“Con sống rất tốt, có cơm ăn, có áo mặc, Tiểu Thụy có con chăm sóc, mẹ rất yên tâm, nhưng những người kia bơ vơ không có nhà để về không có chỗ đi, bọn họ…”
Những lời Bách Hợp vừa nói, thực sự là đàn gảy tai trâu, Bách Hợp đưa tay che mắt, nở nụ cười:
“Những lời này tôi chỉ nói cho bà một lần, bà nghe lọt tai hai không là chuyện của bà, bà không nghe, sau này tôi cũng không nói lại. Tôi gả vào nhà họ Chu không dễ dàng, Chu Viện Viện không dễ chọc, cuộc sống không tốt, bà chỉ lo lắng cho những người bà muốn giúp đỡ, bà chưa từng nghĩ tới cuộc sống của con gái bà ở Chu gia là dạng cuộc sống gì, Vệ Thụy có tôi chăm sóc bà yên tâm nhưng tôi chỉ là chị của nó không phải mẹ của nó.” Nếu như không phải bởi vì Vệ Bách Hợp có một loại tâm lý bảo vệ đối với Vệ Thụy, có lẽ là nguyên chủ khi còn bé có một tình cảm đồng bệnh tương liên đối với Vệ Thụy, tình cảm hai chị em sâu đậm, vì vậy sau khi Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ cũng tiếp thu tâm nguyện của cô ấy là chăm sóc tốt cho em trai, nếu không Bách Hợp sẽ không đi quản trách nhiệm không thuộc về cô.
“Bây giờ bà vì mảnh đất mà muốn tôi đi bán thân cho Chu Minh Ngâm sao? Sao bà không đi bán? Tôi đã nhắc nhở bà rồi, Chu Minh Ngâm không dễ chọc, chính bà không nghe, bây giờ muốn tôi giải quyết thay bà, đó là chuyện không thể nào! Hơn nữa viện dưỡng lão đang sống êm đẹp, không chọc ai cũng không gây sự với ai, nếu sau khi bà vào đó chịu an phận, không suy nghĩ lung tung không làm bậy thì viện dưỡng lão sẽ không bị đấu giá, những người già kia sẽ không phải chuyển đi, do bà nhiều chuyện, bà hành động như vậy chính là hại người khác, chẳng lẽ bà vẫn chưa hiểu?”
Nhìn mặt ngoài mẹ Vệ muốn mua viện dưỡng lão là tốt nhưng mặc kệ điểm xuất phát của bà đúng hay không, nhìn quá trình mà nói thì đối với người trong viện dưỡng lão mẹ Vệ là người mang điềm xấu đến, nếu không phải là bà làm như vậy, nếu Chu Minh Ngâm muốn lấy được mảnh đất kia, không có ba năm trăm triệu thì không thể mua được, bởi vì mẹ Vệ ngu ngốc, hắn chỉ tốn hơn mười triệu đã lấy được mảnh đất, hơn nữa lời rất nhiều, mẹ Vệ người vô dụng này còn bị kiện cáo!
” Bây giờ bà không lo cho mình, còn đi lo cho người khác, bà bị kiện cáo, Chu Minh Ngâm không tha cho bà thì bà chờ vào tù đi, còn suy nghĩ đến việc xây viện dưỡng lão, còn muốn giấc mơ xuân thu, bà tỉnh lại đi!” Bách Hợp nói xong, khi buông tay xuống, chỉ thấy mẹ Vệ dùng một loại biểu cảm chịu đựng đau khổ nhìn cô, giống như rất đau lòng, trong mắt bà không có sợ hãi, cho tới bây giờ, bà vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lúc này Bách Hợp nhìn mẹ Vệ là thấy phiền, cô lạnh lùng nhìn mẹ Vệ :
” Tạm thời tôi sẽ thuê nhà cho bà, mấy ngày nữa bà chuyển qua, sau này mỗi tháng tôi chỉ đưa phí nuôi dưỡng cố định cho bà, tiền dư, một đồng tôi cũng sẽ không lấy lại, bà chết cũng được, sống cũng được, không liên quan đến tôi, nếu bà muốn làm gì thì đó là chuyện của bà.”
“Con và Minh Ngâm là vợ chồng, tại sao con không muốn giúp mẹ? Những người đó bị đuổi đi, đáng thương như vậy…”
“Đi ra ngoài!” Bách Hợp ngay không muốn nói với bà nữa, trực tiếp chỉ cửa quát một tiếng, mẹ Vệ cắn môi, còn muốn nói tiếp, Bách Hợp cầm lên điện thoại trên bàn, bảo nhân viên vào dẫn mẹ Vệ đi ra ngoài.
“Hai vợ chồng sao lại xa cách nhau, chuyện hai bên đều tốt như vậy, sao con lại cứng đầu như vậy?” Mẹ Vệ vẫn chưa từ bỏ ý định, nhưng nhân viên lúc nhận được điện thoại biết Bách Hợp không kiên nhẫn nên kịp thời chạy tới mang mẹ Vệ đi.
Khi làm việc xong từ phòng làm việc đi ra đã là hai giờ sau, Bách Hợp muốn mang mẹ Vệ tới bên Vệ Thụy tạm thời, không nghĩ khi ra ngoài lại không thấy bóng dáng của mẹ Vệ, nhân viên lễ tân cũng không biết mẹ Vệ đã đi đâu, dù sao bà là người lớn, mọi người không thể lúc nào cũng ở bên nửa bước không rời, gần đây thẩm mỹ viện dần dần làm ăn tốt, khách đi tới nhiều, bây giờ không biết mẹ Vệ chạy đi đâu, Bách Hợp không để trong lòng, Mẹ Vệ tự đi, người đã lớn như thế, nếu là ngay cả khả năng tự lo cho bản thân mà không có thì giữ bà một lần, mình cũng không giữ bà thứ hai lần.
Từ thang máy thẩm mỹ viện ra bãi đỗ xe, Bách Hợp chưa kịp mở cửa xe của mình ra thì bất ngờ âm thanh xe ô tô dừng lại truyền đến, Bách Hợp quay đầu nhìn, thấy một chiếc xe thể thao đỏ như lửa dừng trước xe của cô, xe tắt máy, khi cửa mở ra, là Chu Viện Viện hơn nửa năm không thấy, mặc váy liền màu hồng cánh sen, mang mắt kính đi ra khỏi xe, lúc thấy Bách Hợp liền lấy mắt kính xuống: “Vệ Bách Hợp!”
“Chuyển xe ra.” Bách Hợp mở khóa xe, nói với Chu Viện Viện một câu, Chu Viện Viện lại giống như không nghe được lời của cô, xông tới giơ tay về phía Bách Hợp, muốn tát cô, Bách Hợp đưa tay bắt cổ tay cô ta, không đợi Chu Viện Viện phản ứng kịp, lập tức áp chế Chu Viện Viện trên đầu xe của mình, ‘Bùm ‘ một tiếng, mặt Chu Viện Viện bị cô đè trên kính thủy tinh có chút thay đổi hình, cánh tay cô ta bị kéo ra sau lưng, vốn là một bộ dáng chăm chút đẹp đẽ, bây giờ lại lộ ra sự chật vật, cố nén đau đớn, mím chặc môi không la lên.
“Muốn đánh tôi?” Hôm nay bởi vì mẹ Vệ tới, lúc này tâm tình Bách Hợp không vui, trước kia nguyên chủ chịu không ít thiệt thòi từ Chu Viện Viện,hôm nay rơi vào tay cô, cô không cần nhìn sắc mặt của Chu Viện Viện, tất nhiên là rất vui vẻ, Bách Hợp đưa tay nắm mái tóc dài làm Chu Viện Viện nâng đầu lên, tư thế như thế đương nhiên là Chu Viện Viện cảm thấy đau, mặt cô ta đỏ lên, da đầu chỗ cái trán bị kéo rất căng, cô ta cố gắng muốn giãy giụa, nhưng tóc và cánh tay đều bị Bách Hợp nắm trong lòng bàn tay, cơ thể lại bị Bách Hợp dùng đầu gối áp chế, giãy giụa như thế nào cũng không có hiệu quả, ngược lại chính cô ta vẫy ra một người mồ hôi, nhếch nhác.
“Đánh mày thì sao, không biết xấu hổ! Mẹ của mày là thứ già không biết xấu hổ, sinh ra mày là đồ không biết xấu hổ…” Lời còn chưa hết, Bách Hợp không chút nghĩ ngợi giơ tay lên tát một bạt tai lên mặt cô ta, Chu Viện Viện ngu ngơ, hiển nhiên không nghĩ tới Bách Hợp sẽ dám ra tay đánh cô ta, trong lúc nhất thời quên giãy giụa, lâu sau mới kịp phản ứng thét lên:
“Vệ Bách Hợp, mày tiện nhân này, tao phải bảo Chu Minh Ngâm bỏ mày, đánh chết mày!”
Hai ngày nay Bách Hợp vì chuyện khoản vay mà bận tối mày tối mặt, mấy ngày trước Vệ Thụy vì khí hậu thay đổi phải nhập viện lại, ở thời điểm quan trọng như hiện giờ, Vệ Thụy ngã bệnh không thể nghi ngờ là họa vô đơn chi với Bách Hợp, vất vả để em trai khỏe lên xuất viện thì nhận được điện thoại của lễ tân thẩm mỹ viện, nói mẹ Vệ đến tìm, ánh mắt Bách Hợp lập tức nghiêm túc.
Gần đây nhà họ Chu giành được mảnh đất viện dưỡng lão qua buổi đấu giá, đến hôm nay đã truyền khắp thành phố, tiếp xúc với một người làm ăn như Chu Minh Ngâm, mẹ Vệ bị gặm đến xương cũng không còn nằm trong dự đoán của Bách Hợp, kết quả như hôm nay cô đã sớm đoán được, tiền mẹ Vệ nợ Bách Hợp sẽ không trả thay bà, hơn nữa tạm thời cô cũng không có khả năng đó, mặc dù để nhân viên dẫn mẹ Vệ vào nhưng Bách Hợp không có ý giữ thể diện cho mẹ vệ, khi mẹ Vệ đi vào cô vẫn ngồi kiểm kê tài sản trong phòng làm việc.
Mấy tháng không thấy, mẹ Vệ giống như già hơn mười tuổi, đôi môi nứt khô, bà vào phòng làm việc, rụt rè nhìn Bách Hợp, dáng vẻ muốn nói chuyện với cô nhưng lại không dám. Bà đứng cạnh tường tay chân để sát người, nhân viên dẫn bà đến thấy tình hình có gì đó không đúng, rất có ánh mắt rời khỏi. Mẹ Vệ đứng một lúc lâu, lại giống như không cảm giác được sự lạnh nhạt của Bách Hợp, thấy Bách Hợp không để ý tới bà thì nhỏ nhẹ nói:
” Mảnh đất trên núi bị Minh Ngâm thu về. Cậu ấy nói nếu như con đồng ý trở về nhà họ Chu, cậu ấy đồng ý đưa mảnh đất đó cho mẹ xây viện dưỡng lão, cũng đồng ý chi tiền xây dựng.” Một khi đã mở đầu, lá gan của mẹ Vệ dần dần lớn lên: “Những người già đều đã chuyển đi. Hiện nay bơ vơ không nơi nương tựa, phải tranh thủ thời gian chuẩn bị tốt rồi đón bọn họ trở lại, đây là một chuyện mọi người đều có lợi, phật gia hữu vân, kiếp này làm chuyện tốt thì kiếp sau sẽ kết quả, làm chuyện tốt tam sanh thạch thượng cũng có khắc dấu, kiếp sau sẽ báo ơn…”
Nghe bà lải nhải thao thao bất tuyệt. Trong lòng Bách Hợp dâng lên sự tức giận, cô nhịn không được, đưa tay đập bàn ‘rầm’, mẹ Vệ đang nói chuyện, đột ngột ngừng lại, bà sợ hãi nhìn Bách Hợp, há miệng, nói không ra lời.
“Bà nói đủ chưa?” Hít thở sâu một hơi, Bách Hợp đẩy ghế, dựa lưng vào ghế, lạnh lùng nhìn mẹ Vệ : ” Quan hệ giữa tôi và Chu Minh Ngâm bà không cần quan tâm, tuổi bà không nhỏ, có thể đừng làm những việc mơ mộng không thực tế kia không? Một mình bà có thể cứu được bao nhiêu người? Bà có thấy dáng vẻ người bên cạnh bà sống như thế nào hay không? Bà là người có con trai con gái, thay vì suy nghĩ những thứ hư vô mờ mịt của kiếp sau, tại sao bà không muốn sống tốt ở đời này trước? Bà chăm sóc Tiểu Thụy, chăm sóc tôi, không được sao?”
Vào hiện tại, sự kiên nhẫn của Bách Hợp đối với mẹ Vệ đã đến cực hạn. Nhưng cô vẫn muốn cho mẹ Vệ thêm một cơ hội cuối cùng. Nếu bây giờ mẹ Vệ không nghe thì đừng trách lòng dạ cô độc ác.
Mẹ Vệ nghe cô nói như vậy, khó hiểu nhìn cô một cái:
“Con sống rất tốt, có cơm ăn, có áo mặc, Tiểu Thụy có con chăm sóc, mẹ rất yên tâm, nhưng những người kia bơ vơ không có nhà để về không có chỗ đi, bọn họ…”
Những lời Bách Hợp vừa nói, thực sự là đàn gảy tai trâu, Bách Hợp đưa tay che mắt, nở nụ cười:
“Những lời này tôi chỉ nói cho bà một lần, bà nghe lọt tai hai không là chuyện của bà, bà không nghe, sau này tôi cũng không nói lại. Tôi gả vào nhà họ Chu không dễ dàng, Chu Viện Viện không dễ chọc, cuộc sống không tốt, bà chỉ lo lắng cho những người bà muốn giúp đỡ, bà chưa từng nghĩ tới cuộc sống của con gái bà ở Chu gia là dạng cuộc sống gì, Vệ Thụy có tôi chăm sóc bà yên tâm nhưng tôi chỉ là chị của nó không phải mẹ của nó.” Nếu như không phải bởi vì Vệ Bách Hợp có một loại tâm lý bảo vệ đối với Vệ Thụy, có lẽ là nguyên chủ khi còn bé có một tình cảm đồng bệnh tương liên đối với Vệ Thụy, tình cảm hai chị em sâu đậm, vì vậy sau khi Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ cũng tiếp thu tâm nguyện của cô ấy là chăm sóc tốt cho em trai, nếu không Bách Hợp sẽ không đi quản trách nhiệm không thuộc về cô.
“Bây giờ bà vì mảnh đất mà muốn tôi đi bán thân cho Chu Minh Ngâm sao? Sao bà không đi bán? Tôi đã nhắc nhở bà rồi, Chu Minh Ngâm không dễ chọc, chính bà không nghe, bây giờ muốn tôi giải quyết thay bà, đó là chuyện không thể nào! Hơn nữa viện dưỡng lão đang sống êm đẹp, không chọc ai cũng không gây sự với ai, nếu sau khi bà vào đó chịu an phận, không suy nghĩ lung tung không làm bậy thì viện dưỡng lão sẽ không bị đấu giá, những người già kia sẽ không phải chuyển đi, do bà nhiều chuyện, bà hành động như vậy chính là hại người khác, chẳng lẽ bà vẫn chưa hiểu?”
Nhìn mặt ngoài mẹ Vệ muốn mua viện dưỡng lão là tốt nhưng mặc kệ điểm xuất phát của bà đúng hay không, nhìn quá trình mà nói thì đối với người trong viện dưỡng lão mẹ Vệ là người mang điềm xấu đến, nếu không phải là bà làm như vậy, nếu Chu Minh Ngâm muốn lấy được mảnh đất kia, không có ba năm trăm triệu thì không thể mua được, bởi vì mẹ Vệ ngu ngốc, hắn chỉ tốn hơn mười triệu đã lấy được mảnh đất, hơn nữa lời rất nhiều, mẹ Vệ người vô dụng này còn bị kiện cáo!
” Bây giờ bà không lo cho mình, còn đi lo cho người khác, bà bị kiện cáo, Chu Minh Ngâm không tha cho bà thì bà chờ vào tù đi, còn suy nghĩ đến việc xây viện dưỡng lão, còn muốn giấc mơ xuân thu, bà tỉnh lại đi!” Bách Hợp nói xong, khi buông tay xuống, chỉ thấy mẹ Vệ dùng một loại biểu cảm chịu đựng đau khổ nhìn cô, giống như rất đau lòng, trong mắt bà không có sợ hãi, cho tới bây giờ, bà vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lúc này Bách Hợp nhìn mẹ Vệ là thấy phiền, cô lạnh lùng nhìn mẹ Vệ :
” Tạm thời tôi sẽ thuê nhà cho bà, mấy ngày nữa bà chuyển qua, sau này mỗi tháng tôi chỉ đưa phí nuôi dưỡng cố định cho bà, tiền dư, một đồng tôi cũng sẽ không lấy lại, bà chết cũng được, sống cũng được, không liên quan đến tôi, nếu bà muốn làm gì thì đó là chuyện của bà.”
“Con và Minh Ngâm là vợ chồng, tại sao con không muốn giúp mẹ? Những người đó bị đuổi đi, đáng thương như vậy…”
“Đi ra ngoài!” Bách Hợp ngay không muốn nói với bà nữa, trực tiếp chỉ cửa quát một tiếng, mẹ Vệ cắn môi, còn muốn nói tiếp, Bách Hợp cầm lên điện thoại trên bàn, bảo nhân viên vào dẫn mẹ Vệ đi ra ngoài.
“Hai vợ chồng sao lại xa cách nhau, chuyện hai bên đều tốt như vậy, sao con lại cứng đầu như vậy?” Mẹ Vệ vẫn chưa từ bỏ ý định, nhưng nhân viên lúc nhận được điện thoại biết Bách Hợp không kiên nhẫn nên kịp thời chạy tới mang mẹ Vệ đi.
Khi làm việc xong từ phòng làm việc đi ra đã là hai giờ sau, Bách Hợp muốn mang mẹ Vệ tới bên Vệ Thụy tạm thời, không nghĩ khi ra ngoài lại không thấy bóng dáng của mẹ Vệ, nhân viên lễ tân cũng không biết mẹ Vệ đã đi đâu, dù sao bà là người lớn, mọi người không thể lúc nào cũng ở bên nửa bước không rời, gần đây thẩm mỹ viện dần dần làm ăn tốt, khách đi tới nhiều, bây giờ không biết mẹ Vệ chạy đi đâu, Bách Hợp không để trong lòng, Mẹ Vệ tự đi, người đã lớn như thế, nếu là ngay cả khả năng tự lo cho bản thân mà không có thì giữ bà một lần, mình cũng không giữ bà thứ hai lần.
Từ thang máy thẩm mỹ viện ra bãi đỗ xe, Bách Hợp chưa kịp mở cửa xe của mình ra thì bất ngờ âm thanh xe ô tô dừng lại truyền đến, Bách Hợp quay đầu nhìn, thấy một chiếc xe thể thao đỏ như lửa dừng trước xe của cô, xe tắt máy, khi cửa mở ra, là Chu Viện Viện hơn nửa năm không thấy, mặc váy liền màu hồng cánh sen, mang mắt kính đi ra khỏi xe, lúc thấy Bách Hợp liền lấy mắt kính xuống: “Vệ Bách Hợp!”
“Chuyển xe ra.” Bách Hợp mở khóa xe, nói với Chu Viện Viện một câu, Chu Viện Viện lại giống như không nghe được lời của cô, xông tới giơ tay về phía Bách Hợp, muốn tát cô, Bách Hợp đưa tay bắt cổ tay cô ta, không đợi Chu Viện Viện phản ứng kịp, lập tức áp chế Chu Viện Viện trên đầu xe của mình, ‘Bùm ‘ một tiếng, mặt Chu Viện Viện bị cô đè trên kính thủy tinh có chút thay đổi hình, cánh tay cô ta bị kéo ra sau lưng, vốn là một bộ dáng chăm chút đẹp đẽ, bây giờ lại lộ ra sự chật vật, cố nén đau đớn, mím chặc môi không la lên.
“Muốn đánh tôi?” Hôm nay bởi vì mẹ Vệ tới, lúc này tâm tình Bách Hợp không vui, trước kia nguyên chủ chịu không ít thiệt thòi từ Chu Viện Viện,hôm nay rơi vào tay cô, cô không cần nhìn sắc mặt của Chu Viện Viện, tất nhiên là rất vui vẻ, Bách Hợp đưa tay nắm mái tóc dài làm Chu Viện Viện nâng đầu lên, tư thế như thế đương nhiên là Chu Viện Viện cảm thấy đau, mặt cô ta đỏ lên, da đầu chỗ cái trán bị kéo rất căng, cô ta cố gắng muốn giãy giụa, nhưng tóc và cánh tay đều bị Bách Hợp nắm trong lòng bàn tay, cơ thể lại bị Bách Hợp dùng đầu gối áp chế, giãy giụa như thế nào cũng không có hiệu quả, ngược lại chính cô ta vẫy ra một người mồ hôi, nhếch nhác.
“Đánh mày thì sao, không biết xấu hổ! Mẹ của mày là thứ già không biết xấu hổ, sinh ra mày là đồ không biết xấu hổ…” Lời còn chưa hết, Bách Hợp không chút nghĩ ngợi giơ tay lên tát một bạt tai lên mặt cô ta, Chu Viện Viện ngu ngơ, hiển nhiên không nghĩ tới Bách Hợp sẽ dám ra tay đánh cô ta, trong lúc nhất thời quên giãy giụa, lâu sau mới kịp phản ứng thét lên:
“Vệ Bách Hợp, mày tiện nhân này, tao phải bảo Chu Minh Ngâm bỏ mày, đánh chết mày!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.