Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1091: Tranh cầu như ý lang quân (24)

Hoàn Nhĩ WR

04/01/2020

Không có nhà chồng ủng hộ, tính cách của Đoàn Quế Lan lại bị mình sủng đến không sợ trời không sợ đất, Lưu thị thật sợ sau này gả đến Thẩm gia sẽ chịu thiệt.

Nếu chỉ để bảo toàn danh tiết của tiểu nữ nhi, sủng nàng bao nhiêu cũng không sai, Lưu thị còn có thể nhẫn nại đi xuống, nhưng tình vì nửa cuộc đời còn lại của nữ nhi mà lo lắng.

Hiện tại con gái của mình còn chưa có qua cửa, Thẩm gia đã khinh thường nó như vậy, có thể nghĩ, sau này khi gả đi rồi, còn có thể rơi vào kết cục gì nữa đây?

Đoàn Quế Lan mặc giá y, nghe thấy Lưu thị nói lời này, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Thật vất vả có người cưới con, vì sao lại không gả? Có phải hay không ở trong lòng nương, Thẩm lang là người như vậy, cũng chỉ có tỷ tỷ mới xứng gả đi?” Đoàn Quế Lan nói đến đây, có chút sốt ruột, nàng ta nghĩ lúc trước Lưu thị thay Bách Hợp đính ước với Thẩm Đằng Văn cái cọc hôn sự này, liền ở khắp nơi khen Thẩm Đằng Văn tài giỏi, cũng không ngừng nói rằng kiếm được con rể tốt, bây giờ thế nào đến phiên mình gả, Lưu thị liền hắt cho mình gáo nước lạnh?

Trong lòng nàng cho rằng Lưu thị thập phần thiên vị, đối với Lưu thị cũng không khỏi sinh ra oán giận, những lời đầy oán khí vừa nói xong, Lưu thị tự nhiên cũng đã hiểu. Bà tức thì thấy trong lòng mát lạnh, nếu không phải thật tâm thương yêu Đoàn Quế Lan, Lưu thị có thể hay không đem lời này nói ra miệng, bản thân đã không dám khẳng định, dù sao hiện nay Đoàn gia rơi vào kết cục như vậy, chính mình sau này chưa chắc có thể nuôi sống được bản thân, Đoàn Quế Lan không biết làm việc, lại thường xuyên gặp rắc rối, giữ một nha đầu như vậy ở bên người kỳ thực chỉ làm cho chính mình thêm phiền phức mà thôi, lúc này mình có ý tốt thì nó lại không cảm kích, mà còn hiểu lầm, Lưu thị chỉ cảm thấy huyệt thái dương ‘Thình thịch’ nhảy lên lợi hại, tâm hoảng ý loạn, bước chân bất ổn. Ngã ngồi ở trên ghế.

Từ lần trước chân bà bị gãy xương, về sau lại không có điều dưỡng nên để lại di chứng ban đêm lúc nào cũng bị rút vô cùng đau đớn, Đoàn Quế Lan lại không hỏi đến, bà thở dài, nghĩ tới trước đây con gái lớn dịu ngoan nghe lời, bây giờ xa cách mình tựa như người dưng, lại nhìn Đoàn Quế Lan hiện nay đang vui vẻ ra mặt, mặc một thân hỉ bào, viền mắt liền có một chút ẩm ướt. Trong lòng sinh ra mấy phần thống khổ.

Đoàn Quế Lan vẫn còn đang nhìn vào gương đồng hình dạng của mình mà lo lắng. Trên mặt nàng đắp thật dày phấn, che kín làn da màu lúa mạch của nàng, môi được tô đỏ tươi, có thể không chú ý trên mặt nhiều phấn. Đoàn Quế Lan cảm giác những thứ ấy trên mặt mình không bằng phẳng rất dễ làm cho người ta chú ý. Cô không có chú ý tới Lưu thị thoáng cái sa sút tâm tình. Ngược lại thò tay đi sờ mặt mình, sau khi bị thương da thịt non mặc dù đã lành nhưng vẫn để lại sẹo, nhưng sờ lên xúc cảm so với những thiếu nữ bình thường khác da muốn dày thêm mấy phần. Trong lòng nàng một cỗ tức giận dâng lên, giơ tay liền đem đồ trang điểm, trang sức đơn sơ trên bàn quét rơi xuống đất:

“Có thể hay không lại nghĩ biện pháp khác tốt hơn, trang điểm mặt của ta tỉ mỉ một chút?” Nàng ‘Ô ô’ khóc, Lưu thị lúc này mình cũng tâm lực tiều tụy, nhưng nhìn đến bộ dáng này của con gái út, lại chỉ phải mạnh mẽ tinh thần an ủi nàng:

“Ngày đại hỉ, rơi lệ không tốt, cũng không thể khóc, cẩn thận khóc đỏ mắt, tới Thẩm gia, lão bà kia lại làm khó dễ con. Con yên tâm, mặc dù sẹo này lưu lại chút ít, nhưng con tuổi còn nhỏ, con gái trẻ da non, hiện tại tuy dễ thấy được một chút, nhưng sau này đợi được qua mấy năm, cũng là dần dần phai nhạt thôi.” Lưu thị an ủi cũng không có làm Đoàn Quế Lan vui mừng lên được mấy phần, cô nhớ lại ngày đó người Hoa Xuân phường cầm cây kéo đập lên trên mặt mình vô cùng đau đớn, thân thể run run hai cái, không khỏi lại oán giận:

“Nương ngày đó nhìn ta chịu đòn, cũng không tới cứu ta.” Lưu thị lúc này nghe nàng ta oán giận liên tục, cũng chỉ cố nén không lên tiếng.

Tiếng pháo nổ tưng bừng, Thẩm Đằng Văn cuối cùng vào trong phòng, lần này mặc dù không có thỉnh nhân thổi đạn cùng nhau đi tới, nhưng Thẩm gia vì thể diện của mình, vẫn mời kiệu nhỏ, Đoàn Quế Lan được người nâng lên cỗ kiệu, chiếu theo quy củ mà nói, đưa Đoàn Quế Lan qua cửa, hẳn là có một người nhà mẹ đẻ vì nàng đưa dâu, thế nhưng Đoàn gia không có người nào thân thuộc, nguyên bản trước đây mấy chục năm hàng xóm láng giềng trái lại có quen biết, nhưng bởi vì cọc hôn sự này cũng không quá thể diện, hơn nữa cọc hôn sự này của Đoàn Quế Lan làm thế nào có, người quen thuộc một chút đều biết rõ, không chỉ như vậy, người ta còn chẳng nguyện ý, tránh bị xui lây.

Lưu thị là quả phụ, nếu như đến tiễn nữ nhi, lại mang đến điềm xấu, bởi vậy càng nghĩ, lúc bà chuẩn bị gọi Bách Hợp tiễn Đoàn Quế Lan xuất giá, lại bị Bách Hợp ngăn trở về: “Nương thực sự là suy nghĩ hão huyền, vì Đoàn Quế Lan, hôm nay đến thể diện cũng không cần rồi. Thẩm gia vốn định thân với ai, nương trong lòng cũng rõ ràng, ta đi tiễn Đoàn Quế Lan, nương còn chê ta bởi vì Đoàn Quế Lan mà bị người ta nói xấu chưa đủ sao?” Bách Hợp nghe thấy Lưu thị yêu cầu, quả thực cười lạnh lên tiếng, Lưu thị cũng biết mình có chút đuối lý, nghe Bách Hợp nói lời này, nén giận: “Ngươi thủy chung chỉ có một người muội muội, ta biết nó đối với ngươi không đúng, nhưng ngươi đã không gả được Thẩm gia, kết cục sự tình cũng đã định, ngươi cũng đừng cưỡng cầu nữa, cường cầu cũng không được, không bằng rộng lượng một ít…”

“Nói so với hát được còn dễ nghe hơn, trước kia không nói họ Thẩm tú tài nói hươu nói vượn hủy thanh danh ta, ta nhìn thấy hắn hận không thể lại cho hắn một bạt tai mới tiêu mối hận trong lòng của ta, cho dù nương không sợ ta đại náo hôn sự của Đoàn Quế Lan, ta cũng sẽ không mất thể diện.” Lưu thị cảm giác mình đã không cùng Bách Hợp so đo, nhưng bây giờ cô vẫn nói những lời lạnh nhạt, tức thì trong lòng lại tức giận, lại có chút hận: “Ngươi lại là người như vậy, tâm nhãn thực sự quá nhỏ, muội muội chỉ đắc tội ngươi một lần, liền muốn hận nó một đời, quả thực là vô tình vô nghĩa, ngươi không đi thì quên đi, ta không cần ngươi, chính ta đi!” Lưu thị nổi giận đùng đùng đem lời nói ra hết, còn chưa có xoay người đi, Bách Hợp ở trước mặt nàng, ‘Thình thịch’ một tiếng liền đóng cửa lại, hành động này lại khiến đến Lưu thị tức giận đến toàn thân phát run, một lát sau mới bình tĩnh lại.

Lần này Bách Hợp không có đi náo loạn hôn lễ của Đoàn Quế Lan, nhưng cuối cùng hôn sự của Đoàn Quế Lan cũng không thuận lợi.

Đội ngũ đón dâu Thẩm gia đưa Đoàn Quế Lan ra khỏi nhà, đi tới phân nửa lại gặp được có người muốn vào thành, đối phương cũng không biết là cái dạng gì, lại xuất động quan binh, vào thành đã cho quan binh khóa đường, thoáng cái liền chặn đứng đội ngũ đón dâu Thẩm gia. Lưu thị lúc đó gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, rất sợ trễ giờ lành, người Thẩm gia nhân lại ra điệu bộ từ tốn, thậm chí nhìn thấy Lưu thị gấp gáp, sau khi tới đón đâu Thẩm gia phu nhân, cũng không biết là ai, thậm chí châm chọc khiêu khích một câu, lúc đó Lưu thị tức giận đến tột cùng.

Nếu như dựa theo tính tình của bà ta trước đây, bị người ngăn như vậy hẳn phải phát hỏa. Nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày vui của nữ nhi mình, bởi vậy liền cưỡng ép nhịn xuống. Đường một khi bị ngăn, đội ngũ đón dâu Thẩm gia chỉ đành phải chọn một con đường khác đi trước, cứ như vậy khó tránh khỏi liền muốn đi vòng một chút, mới có thể thành thân đúng giờ lành, Thẩm gia thúc giục kiệu nhỏ nâng Đoàn Quế Lan liền hướng Thẩm gia chạy. Lưu thị cũng chạy bên cỗ kiệu, chân bà bị thương nhưng không dưỡng tốt, lúc này chạy bứt rứt đau, còn chưa có chạy mấy bước, liền ra một thân đổ mồ hôi. Thật vất vả cố nén đau đớn đi tới Thẩm gia. Lại thấy Thẩm gia vì lần này đón dâu, chỉ chuẩn bị mấy cái bàn, đến đây quà mừng cũng không quá nhiều, rất nhiều nguyên bản phải làm cơm hỗ trợ. Bốn phía ngồi đàm tiếu nói tiếng gió.

Nghĩ đến chính mình một đường vội vàng chạy tới. Chỉ sợ trễ giờ lành. Kết quả Thẩm gia lại một chút cũng không chuẩn bị, lửa giận của Lưu thị lúc này liền phát tiết ra.

“Giờ lành cũng đã đến, bà thông gia lúc này còn chưa có chuẩn bị. Hôn nhân đại sự lại không phải trò đùa, như vậy có phải hay không có chút lãnh đạm Quế Lan nhà ta?” Lưu thị tới Thẩm gia, cũng không có người đi lên bưng ghế mời nước, Thẩm mẫu nghe thấy bên ngoài có động tĩnh mới ra, chính mình gả nữ nhi vốn là thiên đại hỉ sự, bây giờ so với người ta cưới vợ kế còn muốn không bằng, tức thì trong lòng liền có một chút oán hận. Lưu thị cố nén lửa giận, nhìn thấy Thẩm mẫu, mở miệng liền cười lạnh một tiếng, hỏi một câu.

Ai ngờ bà ta chịu đựng không nổi giận, Thẩm mẫu nghe bà ta vừa nói như vậy lại lập tức trầm mặt: “Nhà nghèo, tất cả đành phải giản lược, trái lại làm các ngươi chê cười, không làm các ngươi vịn được cành cao.” Thẩm mẫu lúc đó một câu nói liền khiến Lưu thị nghẹn lời phải một lát sau mới hồi thần, đợi được bà ta ý thức được, ánh mắt của người xung quanh đâm vào bà ta khiến bà ta toàn thân không được tự nhiên, thân thể cũng bắt đầu run rẩy.

Bà ta một đường cố nén ủy khuất, bây giờ tới Thẩm gia cũng còn bị lạnh nhạt, mình bây giờ bất quá chỉ nói một lời, Thẩm mẫu liền đổ ập xuống nói những lời như muốn đánh vào mặt mình, Lưu thị tức giận đến trong lòng hốt hoảng, sắc mặt cũng khó coi theo.



Thẩm mẫu cũng chỉ mắt lạnh nhìn Lưu thị sắc mặt tái nhợt, cười lạnh liên tục: ” Hôm nay ta không muốn các thân thích nhìn thấy cười nhạo mà thôi, chuyện này mọi người đều hiểu rõ, nữ nhi này của ngươi là cái dạng mặt hàng gì trong lòng ngươi cũng biết rõ, ta có thể làm cho con ta cưới nàng, đã không tệ rồi, ngươi còn muốn thế nào?” Đừng nói Lưu thị trong lòng một bụng hỏa, Thẩm mẫu cũng tức giận không có chỗ phát.

Nhi tử không nghe lời của mình, như ma xui quỷ khiến thế nào cầu xin cưới Đoàn Quế Lan làm vợ, cọc hôn sự này ngay từ đầu là nhi tử định ra, lại thăm dò được con người Đoàn Quế Lan, mà nàng ta lại làm hại con trai mình như vậy, kết quả về sau Thẩm mẫu bất mãn hết sức, ai ngờ nhi tử lại một lòng muốn lấy nàng, đây là điều khiến Thẩm mẫu không vui nhất.

Không có người mẹ nào, nguyện ý nhìn thấy nhi tử của mình vì người con gái mà không nghe lời mình, Thẩm mẫu mặc dùđã thỏa hiệp nhưng trong lòng lại nghẹn một bụng tức giận, lúc này thấy Lưu thị tới lại còn yêu cầu nhiều thứ, cũng không nhẫn nại được nữa, buổi nói chuyện nói đến sắc mặt Lưu thị xanh rồi lại đỏ, đỏ rồi lại tím.

“Nữ nhi của ta là cái dạng gì?” Lưu thị tức giận đến toàn thân run run, bà ta bình thường xem Đoàn Quế Lan như bảo vật, nhưng trong mắt người khác nàng đến cỏ cũng không bằng, bà ta nhịn một đường, lúc này Thẩm mẫu còn hết lần này đến lần khác nhắc đến này đó, nghĩ đến ngày đó Thẩm mẫu kéo người đến nhà mình hết đánh lại náo, Lưu thị mặt đỏ bừng, đề cao thanh âm, hét lên một tiếng: “Nữ nhi của ta thì thế nào hả?” Bà đành phải vậy, người Thẩm gia khinh người quá đáng, Lưu thị phát hỏa, Thẩm mẫu đang cưỡng chế lửa giận cũng theo đó mà tuôn ra:

“Con gái ngươi thế nào, ngươi còn không hiểu sao? Chưa xuất giá liền đi theo nam nhân đến những nơi bẩn thỉu, thấy nam nhân thì đến hồn cũng bị mất, nhìn con ta trúng tú tài, mặt dày mày dạn cướp nam nhân của tỷ tỷ, còn hại con ta tay bị phá hủy, con gái ngươi chính là một tai tinh, không biết xấu hổ!” Thẩm mẫu nói hết ra, dù sao lần này Thẩm Đằng Văn kết thân, mọi người tới đều là hiểu rõ, bà không phải không biết xấu hổ mà mời nhiều người, chính là cảm thấy thật xấu hổ đến phát hoảng, mọi người đều biết được cái cọc hôn sự này, Thẩm mẫu náo loạn đến mấy cũng không sợ bị người ta cười nhạo.

Lưu thị nghe thấy Thẩm mẫu nói những lời đó, chỉ cảm thấy từng câu từng chữ như đâm vào tim mình, nghĩ đến mình đang yên lành có hai nữ nhi, nếu như không phải là bởi vì Thẩm Đằng Văn, Bách Hợp cùng Đoàn Quế Lan làm thế nào náo thành như vậy, nếu như không phải là bởi vì Thẩm Đằng Văn, Đoàn Quế Lan làm thế nào chạy tới Họa Xuân phường, hơn nữa còn đi náo loạn một trận? Nếu như không biết người này, sao có thể đi phá hủy Họa Xuân phường của người ta, phá hủy thanh danh của mình?

Bây giờ con gái lớn không ai thèm lấy cũng thôi, cửa hàng Đoàn gia cả đời mình tâm huyết cũng vì chuyện này mà bán ra. Chuyện này tất nhiên Đoàn Quế Lan có lỗi, nhưng nếu không phải biết người Thẩm gia, thì mình làm thế nào rước đến nhiều phiền phức như vậy, đến của cải cũng bồi thường cho người ta không còn gì?

Thẩm mẫu luôn miệng nói Đoàn Quế Lan là tai tinh. Còn chính mình thì nghĩ, Thẩm gia chẳng phải là tai tinh của Đoàn gia hay sao?

“Được rồi nương, ngày đại hỉ, ngài nên nghỉ ngơi một chút đi.” Thẩm Đằng Văn không ngờ vừa đối mặt, Lưu thị liền đã cùng Thẩm mẫu rùm beng lên, hắn hoảng loạn nhờ người giúp xuống lừa, trước khuyên mẫu thân một câu. Ai ngờ hắn không nói thì thôi, vừa nói lời này, Thẩm mẫu càng nổi trận lôi đình.

Con dâu còn chưa có cưới vào cửa, hiện tại Thẩm Đằng Văn còn ở khắp nơi che chở cho nàng thì thôi đi. Đến Lưu thị hắn cũng muốn che chở. Nếu như cứ thế mãi, chính mình là mẹ ruột hắn còn có địa vị? Thẩm mẫu mặc dù đau sủng nhi tử, nhưng bây giờ Thẩm Đằng Văn như vậy, làm cho Thẩm mẫu không nhẫn nại được nữa. Cô dùng sức đẩy nhi tử: “Ngươi cút đi cho ta. Tiểu yêu tinh mê hoặc làm mù mắt người không sao. Bây giờ đến lão bà này cũng mê hoặc khiến ngươi vì bà ta mà nói chuyện? Ngươi đúng là không có tiền đồ, cái tay kia của ngươi bị hủy, sau này ngươi lấy cái gì mà viết chữ nữa hả?”

Nếu muốn làm quan. Thân thể kia không thể tàn tật, Thẩm mẫu vừa nghĩ tới tiền đồ nhi tử bị hủy, còn đối Đoàn Quế Lan toàn tâm toàn ý, liền tức giận đến đau gan, trong miệng mắng chửi không biết bao nhiêu lần.

Người chung quanh đi lên khuyên bà ta nhẫn nhịn, Lưu thị nhịn lại nhịn, nghe bà ta càng mắng càng khó nghe, rốt cuộc nhẫn không nỗi nữa, cao giọng liền quát: “Nữ nhi của ta là tang môn tinh, con trai của ngươi lại là cái gì? Các ngươi Thẩm gia cũng là cái tai tinh, sao chổi! Nếu không phải là bởi vì Thẩm Đằng Văn, hai cái nữ nhi của ta cũng sẽ không trở mặt thành thù, cửa tiệm Đoàn gia cũng sẽ không bị bồi thường toàn bộ …”

“Nương…” Đoàn Quế Lan không ngờ Lưu thị lúc này lại phát hỏa, thoáng cái liền mơ hồ, cô gọi to Lưu thị một câu, Lưu thị lại căn bản nghe không vào, Thẩm mẫu vừa nghe lời này, như chảo nóng tưới dầu, cười rộ lên:

“Ngươi nếu như đem tiểu nữ nhi dưỡng cho quy củ một chút, cũng không đến mức gây tai họa cho chính ngươi, nếu lần này cửa hàng Đoàn gia không bồi thường, có Đoàn Quế Lan còn ở đó, nhanh chóng cũng có một ngày phải bồi thường thôi! Đúng là không biết xấu hổ, nam nhân của tỷ tỷ mình cũng muốn cướp, làm sao lại không biết xấu hổ như vậy, tuổi còn nhỏ như vậy, đã sợ thiếu nam nhân!”

Lưu thị không thể nhịn được nữa, ‘Ngao’ kêu một tiếng liền hướng Thẩm mẫu nhào tới: “Ta liều mạng với ngươi.” Còn chưa có chính thức bái đường thành thân, Thẩm mẫu liền đối với Đoàn Quế Lan hà khắc như vậy, dùng những lời này đến làm nhục nàng, thời gian sau này, Đoàn Quế Lan gả vào Thẩm gia, có thể trôi qua ngày tốt lành gì chứ?

Nhìn thấy Lưu thị hướng mình nhào tới, Thẩm mẫu cũng không cam tâm tỏ ra yếu thế, hai người xoay đánh tới cùng nơi, giật tóc đối phương rối loạn một đoàn.

Không ngờ trong ngày kết thân hai thông gia lại trước mặt mọi người đánh náo loạn lên, mọi người có chút há hốc mồm, đợi phục hồi được tinh thần, có chút lanh trí đi gọi Thẩm phụ, lúc đi ra, Lưu thị cùng Thẩm mẫu đã bị người kéo ra.

Nơi này là địa bàn Thẩm gia, Lưu thị lại thân đơn thế cô, bà ta lại bị kéo một hồi, bị người ẩu đả, bị Thẩm mẫu cào chảy máu, chỉ là quá kích động nên không cảm thấy đau.

“ Nói thành cái gì thế này?” Thẩm phụ tức giận đến nghiêm nghị hô to, xung quanh nghị luận nhao nhao, hướng về phía bên này chỉ trỏ.



Đoàn Quế Lan cũng không ngờ ngày thành thân vậy mà sẽ phát sinh chuyện như vậy, cô tuổi còn nhỏ, vẫn là lần đầu gặp phải một trận đánh nhau, sợ ngây người, nghe thấy Thẩm phụ chỉ trích, cô ngồi xổm xuống bên người Lưu thị, chỉ cảm thấy có chút bối rối, lại thập phần bất lực, cô có ngốc cũng biết mình sau này là sẽ sống ở Thẩm gia, bây giờ náo thành như vậy, Đoàn Quế Lan một bên khóc một vừa rơi lệ: “Nương, đều tại nương, sao nương không chịu nhẫn nhịn?”

Chính mình vì nó ra mặt, bây giờ lại bị quay ra oán giận.

Nghĩ đến vì đứa con gái này, cửa hàng không còn, nửa đời sau không biết dựa vào cái gì mà sống, nguyên bản con gái lớn nhu thuận nghe lời đã lạnh nhạt với mình, hiện tại bởi vì nàng ra mặt, ngược lại còn bị oán giận, Lưu thị bị đả kích nghiêm trọng. Môi bà ta run run, nước mắt ở viền mắt đảo quanh, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy ngực kịch liệt đau, thẫn thờ một hồi lâu, trong cổ phát ra tiếng vang “ Ồ, ồ”, tức thì thẳng tắp ngã gục xuống, chỉ nghe được người chung quanh thét chói tai, Lưu thị liền bất tỉnh.

Bách Hợp ở trong nhà luyện Thuật tinh thần luyện thể, liền có người tới ngoài cửa, đem cửa lớn đập “ rầm, rầm”.

Đến gõ cửa là một phụ nhân trung niên, tự xưng là thân thích Thẩm gia, vừa thấy được Bách Hợp liền kéo cổ tay của cô kêu: “Đại nương tử, mẹ ngươi gặp chuyện không may rồi.”

Lưu thị trúng gió, lúc này nằm trên hai cái ghế mà Thẩm gia dựng lên tạm thời, khóe miệng không ngừng chảy nước bọt, thân thể một mực run rẩy, Đoàn Quế Lan cô linh linh ngồi ở bên người bà ta, lúc Bách Hợp đến, mắt Đoàn Quế Lan cũng đã sưng đỏ, người Thẩm gia ngồi ở một bên, một chuyện đại hỉ, lại bị làm cho im phăng phắc.

“Mẹ ngươi như vậy là tự oán bản thân mình, chúng ta không quan hệ gì.” Sợ Bách Hợp cáo trạng lên trên, nhìn thấy Bách Hợp đến, Thẩm mẫu cuống quít mở miệng liền nói một câu.

Thẩm phụ trừng bà một cái, Thẩm mẫu mới không tình nguyện mà nói: “Thực sự là xui! Vừa mới về nhà chống, liền khắc mẹ của mình thành thế này, sau này vào cửa thời gian lâu dài, có khắc chết hai chúng ta không?” Bà ta oán trách một câu, Đoàn Quế Lan lúc này không chỗ nương tựa, nghe lời này cũng chỉ có nhỏ giọng khóc, không dám lớn tiếng gây sự với Thẩm mẫu, rất sợ bà ta sẽ đuổi mình trở lại Đoàn gia.

“Lần này nhìn ở bà thông gia phân thượng, chúng ta liền nhận Đoàn Quế Lan, nếu như thực sự đem chuyện bà thông gia ngất đổ trên đầu ta, ta sẽ không nhận, con dâu Đoàn Quế Lan này cũng sẽ không nhận, cùng lắm thì cáo trạng lên công đường, ở đây thật là nhiều người có thể làm chứng cho ta, ta sờ cũng không sờ đến quần áo của bà ta.” Thẩm mẫu nói lời này, oán hận nhìn Thẩm Đằng Văn một cái, Thẩm Đằng Văn cúi thấp đầu, cũng không dám lên tiếng.

Dù sao sự tình liên quan đến đến tính mạng của mẹ mình, hắn mặc dù muốn cưới Đoàn Quế Lan làm vợ, nhưng trong lòng vẫn có chút lo ngại. Đoàn Quế Lan nghe thấy Thẩm mẫu vẫn nguyện ý cho mình tiếp tục lưu lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cuống quít mở miệng: “Không trách ngài.” Cô nói xong, lại nhìn Bách Hợp một cái, trong mắt lộ ra vẻ cầu xin, lần đầu tiên gọi nàng: “Tỷ tỷ…”

Trong ngày thường Lưu thị đối Đoàn Quế Lan khắp nơi bảo vệ, lúc trước không nỡ để nàng ăn nửa chút khổ sở, khắp nơi đau sủng, bây giờ lại sủng ra một nữ nhi như vậy.

Bách Hợp cười lạnh trong lòng, Lưu thị sủng ái nữ nhi còn vì nàng ta mà ra mặt, còn cô sẽ không vì Lưu thị can thiệp vào, nói không chừng đến lúc đó còn có thể rơi vào một hơn dặm không phải người kết cục.

“Đã như vậy, thỉnh bá mẫu tìm người thay ta đưa nương về nhà.” Cô thứ nhất không có khóc sướt mướt, ngược lại cực kỳ bình tĩnh, thứ hai chưa cùng Thẩm mẫu lại ầm ĩ đại náo, so với Đoàn Quế Lan vô dụng bên cạnh, đại nương tử Đoàn gia tốt hơn gấp nhiều lần.

Thẩm mẫu dù đối với Đoàn gia không có cảm tình gì, nhưng lúc này trong lòng vẫn như cũ thầm mắng nhi tử không có mắt, vì Đoàn Quế Lan biến nhà mình thành trò cười không nói,tiền đồ còn bị phá hủy. Một cô nương không biết tốt hơn Đoàn Quế Lan không biết bao nhiêu lần lại không muốn, ngược lại càng muốn đi cưới một người không biết trời cao đất rộng chuyên gây họa. Bách Hợp không có làm ầm ĩ, Lưu thị lại là cùng chính mình đánh nhau mới biến thành bộ dạng này, Thẩm mẫu chỉ phải cố nén lửa giận trong lòng, làm cho người ta nâng Lưu thị lên, đem về Đoàn gia.

Đợi Lưu thị bị nâng đi, bái đường nghi thức bị cắt nang mới bắt đầu tiếp tục. Chỉ là lúc này sớm chậm giờ lành, trước đó lại xảy ra chuyện như vậy, bởi vậy đường bái cũng là lặng phăng phắc.

Lưu thị bị đuổi về tiểu viện, Bách Hợp nấu nước giúp bà ta lau mặt, đang chuẩn bị mời đại phu cho Lưu thị.

Trong nội dung câu chuyện, mặc dù Đoàn Bách Hợp không cam lòng cả đời mình rơi vào bi kịch như vậy, nhưng trong tâm nguyện của nguyên chủ không có trả thù Lưu thị, Bách Hợp cũng không muốn mặc kệ Lưu thị, cho dù Lưu thị sau này đã định trước nửa cuộc đời bại liệt, nhưng thủy chung vẫn là mẫu thân thân sinh của Đoàn Bách Hợp.

Có điều trong nhà cũng không có bao nhiêu bạc, Lưu thị thường ngày rất phòng bị cô, giấu tiền nơi nào Bách Hợp cũng không biết. May mà lúc trước cửa hàng Đoàn gia buôn bán, cô giấu một ít vải vụn, thừa dịp trước khi Đoàn Quế Lan xuất giá trong khoảng thời gian này Lưu thị không quản cô, trừ thời gian luyện tập thuật luyện thể tinh thần, cô cũng làm mấy hà bao cùng khăn tay, lúc này chỉ phải lấy mấy thứ này ra, đổi mấy chục tiền mới đi thỉnh đại phu.

Trong thành còn chặn đường, đường sá không ít quan binh dàn hàng sẵn sàng đương đầu với kẻ địch bất cứ lúc nào, xung quanh bách tính nghị luận sôi nổi, Bách Hợp thỉnh đại phu về châm cứu cho Lưu thị, lại cho bà ta uống thuốc, Lưu thị sau nửa đêm mới từ từ tỉnh dậy.

Vừa mới mở mắt, Lưu thị vẫn còn chưa có phục hồi lại tinh thần, bà ta nhìn thấy phòng ốc cũ nát, nhìn thấy con gái lớn ngồi bên cạnh, đôi mắt đục ngầu mới dần dần có thần, bà ta nghĩ đến chuyện phát sinh trước khi mình ngất xỉu tại Thẩm gia, người mà mình hết lòng yêu thương, Quế Lan quay ra oán giận bà ta, bây giờ xảy ra chuyện, hầu hạ mình lại là con gái lớn mà trước đây mình không có thương yêu bao nhiêu, Lưu thị bật khóc lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook